Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 174: Hóa thù thành bạn
"Muốn khôi phục không có dễ vậy đâu. Trúc Thanh Đình!".
Đột nhiên khóe miệng của Trần Phàm nhếch lên cười lạnh, trong tay nhiều thêm ra một vật có hình dáng như con chuồn chuồn, được làm từ tre trúc, nhìn qua tưởng chừng như món đồ chơi của tiểu hài đồng, hết sức vô hại nhưng lại ẩn chứa một sự đáng sợ ghê người.
Đây không phải thứ gì xa lạ mà chính là ám khí năm xưa Ám Ảnh Môn Huyết Dạ vẫn lấy làm tự hào.
Trần Phàm ý lực ngưng tụ thành một điểm, ngay sau đó truyền vào con chuồn chuồn nắm trên tay, thực tế sau khi lấy được pháp bảo này hắn đã cẩn thận nghiên cứu một phen, phát hiện thứ này vậy mà không dùng chân khí mà cần phải có tinh thần ý lực mới có thể thúc giục được, lách cách một tiếng, Trúc Thanh Đình khe khẽ rung lên, đột nhiên phát ra một tiếng rít rất nhỏ, nghe quỷ dị vô cùng, ám khí lúc này tựa như hóa thành một vật sống, chuồn chuồn thân hình khẽ động, lập tức liền rời khỏi tay Trần Phàm vỗ cánh bay đi.
Quá trình diễn ra cực nhanh, chỉ trong chớp mắt Trúc Thanh Đình đã cắm phập vào lồng ngực lão giả.
Trong chốc lát giống như một quả bóng bị rò hơi, khí thế của Thiết Ma Lãnh đột ngột khựng lại, có xu thế hơi hơi chìm xuống, sắc mặt của lão trong tích tắc có chút thoáng ngẩn ra.
Bất quá tinh thần ý lực của cường giả là mạnh mẽ nhường nào, Trúc Thanh Đình mặc dù lợi hại, có thể tiến hành công kích trực tiếp vào linh hồn, nhưng uy năng chung quy vẫn có hạn, cũng chỉ là đối phó được với cao thủ trở xuống mà thôi, ám khí vừa đâm vào ngực cũng chỉ khiến Thiết Ma Lãnh hơi khựng lại một tích tắc.
Bất quá tích tắc này đối với Trần Phàm tới nói vậy là đủ rồi.
Tỉ như hai đội đang chơi trò kéo co, lực lượng đôi bên chênh lệch không sai biệt lắm, vậy thì chỉ cần bên kia xuất hiện một chút sơ hở là cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Vốn dĩ tinh thần lực của Trần Phàm vẫn là kém hơn Thiết Ma Lãnh một chút, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu, thế cho nên nãy giờ hắn vẫn dây dưa chưa thể xâm nhập được vào thức hải của lão giả này, nếu tiếp tục như thế sẽ phải tốn không ít công phu và thời gian, hắn cũng đã nghĩ đến sẽ phải dùng tới Trúc Thanh Đình rồi, chỉ là đang đợi một cơ hội thích hợp nhất mà thôi, mà hiện tại chính là cái thời cơ đó, lão giả bỗng nhiên nổi điên muốn thiêu đốt tuổi thọ của mình hòng thoát khỏi tay hắn, dẫn đến thần trí vốn đã không thể vững vàng ổn định được như lúc ban đầu, Trần Phàm bồi thêm một kích này nữa không thể nghi ngờ như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Một khi tâm thần của đối phương thất thủ, vậy sau đó việc gì cũng dễ dàng, tinh thần lực của Trần Phàm chớp lấy cơ hội Thiết Ma Lãnh phân tâm, ý chí xuất hiện một khe nhỏ thừa cơ tiến quân xông thẳng vào.
Hiện tại hắn rốt cục đã có thể toàn tâm toàn ý đi chế phục lão giả này rồi.
Ngự hồn thuật sao, quá tầm thường, đây chỉ là hình thức không chế linh hồn cơ bản nhất mà thôi, cái mà hắn sử dụng đương nhiên cao minh hơn nhiều, thậm chí còn ở đẳng cấp mà không ai có thể tưởng tượng được, chính là vong ngã châu.
Không sai, thứ này trước đây Trần Phàm chỉ có thể là bị động tiếp nhận hiệu quả, nhưng sau khi vong ngã chủng tiến hóa hắn không những đã có thể tùy ý tiết chế cảm xúc của mình, đồng thời còn có thể chưởng khống tâm linh của người khác, mà lại theo một cách thức hết sức thần kỳ, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là phải tiếp xúc trực tiếp với thân thể đối phương.
Bàn tay của hắn đặt trên đỉnh đầu Thiết Ma Lãnh, năm ngón tay bấm sâu, tâm thần khẽ động, chỉ thấy vong ngã châu trong đầu khẽ rung lên một cái, có thứ gì đó vừa chạy dọc từ cánh tay của Trần Phàm, sau đó lại từ giữa lòng bàn tay phóng ra, cuối cùng chui vào trong thiên linh cái của lão giả, vô thanh vô tức xâm nhập đến thức hải, thẳng tới linh hồn, cuối cùng hóa thành một điểm sáng yên vị ở bên trong.
Hô...
Thiết Ma Lãnh lúc này mới giật mình tỉnh lại, thực tế ngay khi lão thất thần đã rồi ý lực của Trần Phàm thời cơ xâm nhập, lúc đó bản thân đã tạm thời mất đi ý thức, bất quá chỉ là đi qua vài giây ngắn ngủi, lão cũng không biết nãy giờ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không phải mình đã thiêu đốt thọ mệnh rồi sao, tại sao bây giờ vẫn ở nguyên tại chỗ thế này.
"Lữ Bố, có thể thả lão ra được rồi".
Trần Phàm mỉm cười thu tay lại ra hiệu.
Lữ Bố gật đầu, lúc này mới có thể buông lỏng một hơi, hai cánh tay từ từ bỏ ra khỏi người lão giả, quả thực nếu không có lệnh của Trần Phàm rất có thể hắn sẽ cứ thế ôm lão giả này đến chết mới thôi.
"Tiểu tử, ngươi rốt cục đối với ta làm cái gì?".
Thiết Ma Lãnh đứng phắt người dậy, lừ mắt nhìn đằng sau khuôn mặt không biểu tình Lữ Bố một cái, sau đó lại quay ra hỏi Trần Phàm, lão đã thử dò xét qua, phát hiện ngoài cơ thể vẫn còn thương thế ra, linh hồn hay thức hải đều không có một chút dị trạng nào, lão lại không khỏi dùng ánh mắt phức tạp mà kỳ quái nhìn lấy Trần Phàm.
Chỉ là vị cường già này vẫn chưa phát hiện ra, hay nói đúng ra là không thể biết được, nội tâm của mình trong lúc bất tri bất giác đã bị vong ngã chủng chậm rãi cải biến, ngay vừa rồi lão đã không còn xưng hô mình là bổn tọa, thái độ đột nhiên trở nên hòa hoãn hơn mà chính bản thân cũng không hay, bởi vì nó xảy ra hết sức tự nhiên, giống như chuyện Trần Phàm làm với lão không phải là việc gì quá đáng vậy.
Vong ngã chủng này là từ vong ngã châu tách một phần mà ra, có thể gieo vào linh hồn người khác, cho nên có thể gọi nó là một loại tử chủng, còn vong ngã châu của Trần Phàm chính là mẫu chủng, tử chủng sau khi chui vào linh hồn đối phương sẽ từ từ thay đổi người này tư duy, quan điểm bằng cách thôn phệ toàn bộ những suy nghĩ tiêu cực sinh ra với người sở hữu mẫu chủng, điều này đồng nghĩa với việc sự phẫn nộ, hận thù, ác ý của Thiết Ma Lãnh hiện tại đối với Trần Phàm đang bị tử chủng cắn nuốt dần dần.
Mà sau khi những ý nghĩ tiêu cực đã không còn tồn tại nữa, vậy cũng đại biểu cho việc chỉ còn lại tích cực mà thôi, từ đó công việc tiếp theo của tử chủng chính là khuếch đại khoa trương những ý nghĩ tích cực này lên, khiến cho chúng theo thời gian từ từ bị biến thành trở thành thần phục, quá trình tẩy não chính là đơn giản như vậy!
Trong lúc bất tri bất giác thay đổi người khác tư duy, hơn nữa còn là thay đổi một cách nhẹ nhàng tự nhiên nhất, quả thực nghịch thiên!
Mà bởi vì là bên trong tử chủng ẩn chứa vong ngã chi khí, cho nên ngoài người gieo chủng ra không ai có thể phát giác được, theo thời gian trôi qua tử chủng sẽ dung nhập hoàn toàn với linh hồn đối phương, trừ khi là đem linh hồn triệt để ma diệt, hoặc là Trần Phàm nguyện ý thu hồi, bằng không vĩnh viễn cũng không thể phá giải.
"Không có gì, lão gia hỏa, bây giờ ngươi còn đối với ta có hận ý hay không?".
Trần Phàm mỉm cười nói, đã bị gieo vào đầu vong ngã chủng, vậy người này thần phục hắn chỉ là vẫn đề thời gian mà thôi, thủ đoạn này mặc dù không có đạt được hiệu quả ngay lập tức, nhưng là thắng ở tự nhiên và vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi.
Thiết Ma Lãnh trầm ngâm không nói, mặc dù nghe một tên tiểu tử gọi mình là lão gia hỏa cũng không hề mảy may cảm thấy tức giận, tương phản còn cảm thấy hết sức bình thường, giờ phút này trong mắt của lão phẫn nộ đã bị quét sạch sành sanh, ngẫm lại thậm chí còn cho rằng chuyện vừa nãy là bản thân mình sai, Trần Phàm làm vậy cũng hề quá đáng chút nào.
Nếu là Thiết Ma Lãnh của một khắc trước nhìn thấy bản thân mình bây giờ, nhất định sẽ nghĩ "ta là đang bị điên sao", nhưng là hiện tại lão lại không hề cảm thấy kỳ lạ chút nào, đây cũng chính là chỗ đáng sợ của vong ngã chủng.
"Ngươi tên là gì?".
Trần Phàm lại hỏi, Hoành Thủ Phi Long chỉ là biệt hiệu thôi, đã lão giả này về sau là thuộc hạ của hắn, vậy cũng nên biết chính danh của lão là gì.
"Lão phu họ Thiết tên Ma Lãnh".
"Thiết Ma Lãnh, từ giờ ta có thể gọi ngươi là Thiết lão được chứ, thương thế của ngươi không nhẹ đâu, tại sao lại muốn viên nội đan này?".
"Bởi vì có một loại đan dược có thể khiến cho thương thế của ta hồi phục lại, lão phu tốn khá nhiều thời gian hiện tại cũng đã sắp gom đủ tài liệu luyện chế, mà nội đan của Xích Túc Ngô Công chính là nguyên liệu còn thiếu cuối cùng".
Thiết Ma Lãnh không chút giấu diếm đáp, cũng không phản đối từ "Thiết lão" kia, hiển nhiên là ngầm thừa nhận, hai người một già một trẻ mới vừa nãy còn đánh nhau ngươi sống ta chết, vậy mà giờ phút này lại trông có vẻ giống như hai người bạn không đánh không quen.
"Thiết lão, nếu ta nói ta có thể chữa được cho ngươi, hơn nữa phương pháp còn hiệu quả hơn nhiều, ngươi có tin hay không?".
Trần Phàm rất thản nhiên nói, cũng tuyệt không có nhắc gì đến chuyện muốn đối phương phải đi theo mình, bởi vì hoàn toàn không cần thiết, mưa dầm thấm lâu, cứ để cho vong ngã chủng làm việc thay hắn được rồi.
"Ngươi có thể?".
Thiết Ma Lãnh một mặt ngờ vực hỏi, nếu đổi lại là trước đây lão sẽ chỉ nhếch miệng khinh bỉ cười, coi là tiểu tử trước mắt này đang nói nhảm, thương thế lão nghiêm trọng thế nào lão là người hiểu rõ nhất, đừng nói là tiểu tử này, cho dù đối phương là đan sư lão cũng chưa chắc tin tưởng, nhưng là hiện tại nghe Trần Phàm nói thế lại chỉ có biểu hiện nghi hoặc mà thôi.
"Gạt ngươi ta đâu được ích lợi gì, đi theo ta, trước mắt chúng ta sẽ gặp một vài người bạn".
Trần Phàm cười nói, sắc mặt hòa ái thân thiện, sau đó thản nhiên quay lưng bước đi, Thiết Ma Lãnh lông mày nhíu lại, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ, lão hiện tại thương thế quá nặng, lát sau cũng chỉ có thể thở dài cất bước đi theo hai người.
Đột nhiên khóe miệng của Trần Phàm nhếch lên cười lạnh, trong tay nhiều thêm ra một vật có hình dáng như con chuồn chuồn, được làm từ tre trúc, nhìn qua tưởng chừng như món đồ chơi của tiểu hài đồng, hết sức vô hại nhưng lại ẩn chứa một sự đáng sợ ghê người.
Đây không phải thứ gì xa lạ mà chính là ám khí năm xưa Ám Ảnh Môn Huyết Dạ vẫn lấy làm tự hào.
Trần Phàm ý lực ngưng tụ thành một điểm, ngay sau đó truyền vào con chuồn chuồn nắm trên tay, thực tế sau khi lấy được pháp bảo này hắn đã cẩn thận nghiên cứu một phen, phát hiện thứ này vậy mà không dùng chân khí mà cần phải có tinh thần ý lực mới có thể thúc giục được, lách cách một tiếng, Trúc Thanh Đình khe khẽ rung lên, đột nhiên phát ra một tiếng rít rất nhỏ, nghe quỷ dị vô cùng, ám khí lúc này tựa như hóa thành một vật sống, chuồn chuồn thân hình khẽ động, lập tức liền rời khỏi tay Trần Phàm vỗ cánh bay đi.
Quá trình diễn ra cực nhanh, chỉ trong chớp mắt Trúc Thanh Đình đã cắm phập vào lồng ngực lão giả.
Trong chốc lát giống như một quả bóng bị rò hơi, khí thế của Thiết Ma Lãnh đột ngột khựng lại, có xu thế hơi hơi chìm xuống, sắc mặt của lão trong tích tắc có chút thoáng ngẩn ra.
Bất quá tinh thần ý lực của cường giả là mạnh mẽ nhường nào, Trúc Thanh Đình mặc dù lợi hại, có thể tiến hành công kích trực tiếp vào linh hồn, nhưng uy năng chung quy vẫn có hạn, cũng chỉ là đối phó được với cao thủ trở xuống mà thôi, ám khí vừa đâm vào ngực cũng chỉ khiến Thiết Ma Lãnh hơi khựng lại một tích tắc.
Bất quá tích tắc này đối với Trần Phàm tới nói vậy là đủ rồi.
Tỉ như hai đội đang chơi trò kéo co, lực lượng đôi bên chênh lệch không sai biệt lắm, vậy thì chỉ cần bên kia xuất hiện một chút sơ hở là cục diện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Vốn dĩ tinh thần lực của Trần Phàm vẫn là kém hơn Thiết Ma Lãnh một chút, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu, thế cho nên nãy giờ hắn vẫn dây dưa chưa thể xâm nhập được vào thức hải của lão giả này, nếu tiếp tục như thế sẽ phải tốn không ít công phu và thời gian, hắn cũng đã nghĩ đến sẽ phải dùng tới Trúc Thanh Đình rồi, chỉ là đang đợi một cơ hội thích hợp nhất mà thôi, mà hiện tại chính là cái thời cơ đó, lão giả bỗng nhiên nổi điên muốn thiêu đốt tuổi thọ của mình hòng thoát khỏi tay hắn, dẫn đến thần trí vốn đã không thể vững vàng ổn định được như lúc ban đầu, Trần Phàm bồi thêm một kích này nữa không thể nghi ngờ như một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Một khi tâm thần của đối phương thất thủ, vậy sau đó việc gì cũng dễ dàng, tinh thần lực của Trần Phàm chớp lấy cơ hội Thiết Ma Lãnh phân tâm, ý chí xuất hiện một khe nhỏ thừa cơ tiến quân xông thẳng vào.
Hiện tại hắn rốt cục đã có thể toàn tâm toàn ý đi chế phục lão giả này rồi.
Ngự hồn thuật sao, quá tầm thường, đây chỉ là hình thức không chế linh hồn cơ bản nhất mà thôi, cái mà hắn sử dụng đương nhiên cao minh hơn nhiều, thậm chí còn ở đẳng cấp mà không ai có thể tưởng tượng được, chính là vong ngã châu.
Không sai, thứ này trước đây Trần Phàm chỉ có thể là bị động tiếp nhận hiệu quả, nhưng sau khi vong ngã chủng tiến hóa hắn không những đã có thể tùy ý tiết chế cảm xúc của mình, đồng thời còn có thể chưởng khống tâm linh của người khác, mà lại theo một cách thức hết sức thần kỳ, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là phải tiếp xúc trực tiếp với thân thể đối phương.
Bàn tay của hắn đặt trên đỉnh đầu Thiết Ma Lãnh, năm ngón tay bấm sâu, tâm thần khẽ động, chỉ thấy vong ngã châu trong đầu khẽ rung lên một cái, có thứ gì đó vừa chạy dọc từ cánh tay của Trần Phàm, sau đó lại từ giữa lòng bàn tay phóng ra, cuối cùng chui vào trong thiên linh cái của lão giả, vô thanh vô tức xâm nhập đến thức hải, thẳng tới linh hồn, cuối cùng hóa thành một điểm sáng yên vị ở bên trong.
Hô...
Thiết Ma Lãnh lúc này mới giật mình tỉnh lại, thực tế ngay khi lão thất thần đã rồi ý lực của Trần Phàm thời cơ xâm nhập, lúc đó bản thân đã tạm thời mất đi ý thức, bất quá chỉ là đi qua vài giây ngắn ngủi, lão cũng không biết nãy giờ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không phải mình đã thiêu đốt thọ mệnh rồi sao, tại sao bây giờ vẫn ở nguyên tại chỗ thế này.
"Lữ Bố, có thể thả lão ra được rồi".
Trần Phàm mỉm cười thu tay lại ra hiệu.
Lữ Bố gật đầu, lúc này mới có thể buông lỏng một hơi, hai cánh tay từ từ bỏ ra khỏi người lão giả, quả thực nếu không có lệnh của Trần Phàm rất có thể hắn sẽ cứ thế ôm lão giả này đến chết mới thôi.
"Tiểu tử, ngươi rốt cục đối với ta làm cái gì?".
Thiết Ma Lãnh đứng phắt người dậy, lừ mắt nhìn đằng sau khuôn mặt không biểu tình Lữ Bố một cái, sau đó lại quay ra hỏi Trần Phàm, lão đã thử dò xét qua, phát hiện ngoài cơ thể vẫn còn thương thế ra, linh hồn hay thức hải đều không có một chút dị trạng nào, lão lại không khỏi dùng ánh mắt phức tạp mà kỳ quái nhìn lấy Trần Phàm.
Chỉ là vị cường già này vẫn chưa phát hiện ra, hay nói đúng ra là không thể biết được, nội tâm của mình trong lúc bất tri bất giác đã bị vong ngã chủng chậm rãi cải biến, ngay vừa rồi lão đã không còn xưng hô mình là bổn tọa, thái độ đột nhiên trở nên hòa hoãn hơn mà chính bản thân cũng không hay, bởi vì nó xảy ra hết sức tự nhiên, giống như chuyện Trần Phàm làm với lão không phải là việc gì quá đáng vậy.
Vong ngã chủng này là từ vong ngã châu tách một phần mà ra, có thể gieo vào linh hồn người khác, cho nên có thể gọi nó là một loại tử chủng, còn vong ngã châu của Trần Phàm chính là mẫu chủng, tử chủng sau khi chui vào linh hồn đối phương sẽ từ từ thay đổi người này tư duy, quan điểm bằng cách thôn phệ toàn bộ những suy nghĩ tiêu cực sinh ra với người sở hữu mẫu chủng, điều này đồng nghĩa với việc sự phẫn nộ, hận thù, ác ý của Thiết Ma Lãnh hiện tại đối với Trần Phàm đang bị tử chủng cắn nuốt dần dần.
Mà sau khi những ý nghĩ tiêu cực đã không còn tồn tại nữa, vậy cũng đại biểu cho việc chỉ còn lại tích cực mà thôi, từ đó công việc tiếp theo của tử chủng chính là khuếch đại khoa trương những ý nghĩ tích cực này lên, khiến cho chúng theo thời gian từ từ bị biến thành trở thành thần phục, quá trình tẩy não chính là đơn giản như vậy!
Trong lúc bất tri bất giác thay đổi người khác tư duy, hơn nữa còn là thay đổi một cách nhẹ nhàng tự nhiên nhất, quả thực nghịch thiên!
Mà bởi vì là bên trong tử chủng ẩn chứa vong ngã chi khí, cho nên ngoài người gieo chủng ra không ai có thể phát giác được, theo thời gian trôi qua tử chủng sẽ dung nhập hoàn toàn với linh hồn đối phương, trừ khi là đem linh hồn triệt để ma diệt, hoặc là Trần Phàm nguyện ý thu hồi, bằng không vĩnh viễn cũng không thể phá giải.
"Không có gì, lão gia hỏa, bây giờ ngươi còn đối với ta có hận ý hay không?".
Trần Phàm mỉm cười nói, đã bị gieo vào đầu vong ngã chủng, vậy người này thần phục hắn chỉ là vẫn đề thời gian mà thôi, thủ đoạn này mặc dù không có đạt được hiệu quả ngay lập tức, nhưng là thắng ở tự nhiên và vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi.
Thiết Ma Lãnh trầm ngâm không nói, mặc dù nghe một tên tiểu tử gọi mình là lão gia hỏa cũng không hề mảy may cảm thấy tức giận, tương phản còn cảm thấy hết sức bình thường, giờ phút này trong mắt của lão phẫn nộ đã bị quét sạch sành sanh, ngẫm lại thậm chí còn cho rằng chuyện vừa nãy là bản thân mình sai, Trần Phàm làm vậy cũng hề quá đáng chút nào.
Nếu là Thiết Ma Lãnh của một khắc trước nhìn thấy bản thân mình bây giờ, nhất định sẽ nghĩ "ta là đang bị điên sao", nhưng là hiện tại lão lại không hề cảm thấy kỳ lạ chút nào, đây cũng chính là chỗ đáng sợ của vong ngã chủng.
"Ngươi tên là gì?".
Trần Phàm lại hỏi, Hoành Thủ Phi Long chỉ là biệt hiệu thôi, đã lão giả này về sau là thuộc hạ của hắn, vậy cũng nên biết chính danh của lão là gì.
"Lão phu họ Thiết tên Ma Lãnh".
"Thiết Ma Lãnh, từ giờ ta có thể gọi ngươi là Thiết lão được chứ, thương thế của ngươi không nhẹ đâu, tại sao lại muốn viên nội đan này?".
"Bởi vì có một loại đan dược có thể khiến cho thương thế của ta hồi phục lại, lão phu tốn khá nhiều thời gian hiện tại cũng đã sắp gom đủ tài liệu luyện chế, mà nội đan của Xích Túc Ngô Công chính là nguyên liệu còn thiếu cuối cùng".
Thiết Ma Lãnh không chút giấu diếm đáp, cũng không phản đối từ "Thiết lão" kia, hiển nhiên là ngầm thừa nhận, hai người một già một trẻ mới vừa nãy còn đánh nhau ngươi sống ta chết, vậy mà giờ phút này lại trông có vẻ giống như hai người bạn không đánh không quen.
"Thiết lão, nếu ta nói ta có thể chữa được cho ngươi, hơn nữa phương pháp còn hiệu quả hơn nhiều, ngươi có tin hay không?".
Trần Phàm rất thản nhiên nói, cũng tuyệt không có nhắc gì đến chuyện muốn đối phương phải đi theo mình, bởi vì hoàn toàn không cần thiết, mưa dầm thấm lâu, cứ để cho vong ngã chủng làm việc thay hắn được rồi.
"Ngươi có thể?".
Thiết Ma Lãnh một mặt ngờ vực hỏi, nếu đổi lại là trước đây lão sẽ chỉ nhếch miệng khinh bỉ cười, coi là tiểu tử trước mắt này đang nói nhảm, thương thế lão nghiêm trọng thế nào lão là người hiểu rõ nhất, đừng nói là tiểu tử này, cho dù đối phương là đan sư lão cũng chưa chắc tin tưởng, nhưng là hiện tại nghe Trần Phàm nói thế lại chỉ có biểu hiện nghi hoặc mà thôi.
"Gạt ngươi ta đâu được ích lợi gì, đi theo ta, trước mắt chúng ta sẽ gặp một vài người bạn".
Trần Phàm cười nói, sắc mặt hòa ái thân thiện, sau đó thản nhiên quay lưng bước đi, Thiết Ma Lãnh lông mày nhíu lại, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ, lão hiện tại thương thế quá nặng, lát sau cũng chỉ có thể thở dài cất bước đi theo hai người.
Tác giả :
Nhất Niệm Thiên Cổ