Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 113: Linh Trang Phong
Trần Phàm rời khỏi Linh Uyển Phong, mặc cho phía sau vị Lục trưởng lão kia nổi giận đùng đùng, chỉ khổ cho đám đệ tử vẫn đang làm nhiệm vụ ở đó, bị lão ta giận cá chém thớt không ngừng, Trần Phàm cười khẩy, hôm nay coi như cho ngươi một vố, nếu lần sau còn tiếp tục gây khó dễ ta sẽ lại cho ngươi đẹp mặt.
"Lão đại!".
Bước đến lưng chừng núi đã nghe từ phía sau âm thanh của Đỗ Mậu, tên béo lúc này cũng mới làm xong nhiệm vụ của mình.
Đỗ Mậu vốn dĩ nghĩ sẽ đứng ở đây chờ lão đại làm xong nhiệm vụ, thật không ngờ Trần Phàm lại còn hoàn thành trước cả hắn, khiến cho hắn không khỏi há hốc mồm miệng, thật không hiểu huynh ấy làm xong kiểu gì, nhưng thiết nghĩ trước khi tới đây lão đại đã nói mình có cách, vậy thì nhất định có cách rồi, lúc này mới ba chân bốn cẳng chạy với theo gọi.
"Đã làm xong rồi hả? Đi, chúng ta đến Linh Trang Phong xem mấy người kia thế nào rồi".
Trần Phàm quay lại nhìn Đỗ Mậu khoát tay nói.
"Lão đại, huynh thật lợi hại, vừa rồi đệ nghe loáng thoáng có người nói có một đệ tử đến dọn chuồng cho Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, là huynh thật sao?".
Đỗ Mậu miệng thở hổn hển mà nét mặt tươi rói, hắn vừa đến nơi đã vội vã hỏi.
"Có lẽ là may mắn chăng, ta đến đúc lúc nó vẫn đang nằm lăn ra ngủ".
Trần Phàm mỉm cười, cũng không nói là mình biết được nhược điểm của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, không phải hắn không tin Đỗ Mậu, mà là việc này quan hệ quá lớn, nắm được nhược điểm của linh thú đâu phải là chuyện tầm thường, nhất là trong một tông môn nuôi dưỡng nhiều linh thú như vậy, lòng người khó đoán, đến lúc đó có kẻ dèm pha nói Trần Phàm hắn nắm giữ bí mật lớn về linh thú, thất phu vô tội hoài bích có tội, vậy những ngày tháng sau đó sẽ không còn được yên ổn nữa rồi, cho nên chuyện này càng người biết ít càng tốt.
Trần Phàm cùng với Đỗ Mậu rời khỏi Linh Uyển Phong, hướng đến Linh Trang Phong gần đó, như đã nói đây là hai khu vực có quan hệ vô cùng mật thiết, cho nên được xây dựng gần như ngay sát nhau, đứng ở nơi này có thể thấp thoáng trông thấy nơi kia ẩn hiện sau mây mù.
Bước vào Linh Trang Phong, cảnh sắc nơi đây chỉ hơn chứ không kém so với người bạn lớn bên cạnh, mới đi từ chân núi đã ngửi thấy mùi dược hương đang tỏa xuống ngào ngạt, cả ngọn linh phong như được bao phủ bởi một thảm thực vật bao la trù phú, từng thửa linh điền rực rỡ sắc màu, cây cỏ xanh tươi, muôn hoa muôn quả, từ trên cao nhìn xuống, tất cả ghép lại với nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Hiện tại trời đã về chiều, khung cảnh nơi đây lại khoác lên một vẻ u huyền ký lạ, phía trước vẫn còn có rất nhiều đệ tử đang bận rộn với công việc của mình, rõ ràng đông hơn so với Linh Uyển Phong không ít, cũng đúng, bởi vì nhiệm vụ ở Linh Trang Phong tương đối đơn giản, đa số chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên rất nhiều tân sinh khi mới vào Vạn Linh Tông đều sẽ chọn đi tới nơi này làm nhiệm vụ.
"Mấy người Dương sư huynh chắc cũng đang ở đây rồi".
Đỗ Mậu vừa ngắm nghía xung quanh vừa lẩm bẩm.
"Đệ đi tìm bọn họ đi, ta đến bàn giao nốt số linh phấn này là xong".
"Được".
Hai người sau đó tách ta, thân ảnh Đỗ Mậu nhanh chóng hòa vào đám người bận rộn phía trước, mà Trần Phàm cũng chớp mắt đã đi vào phía trong của Linh Trang Phong, ở đó có một bộ phận tiếp nhận linh phấn dùng để bón ruộng, chỉ cần nhận được con dấu chấm công của họ nữa, cuối cùng mang về Chấp Sự Điện giao nộp, vậy là hắn sẽ có tám điểm cống hiến rồi.
Rất nhanh Trần Phàm đã lấy được con dấu ở Linh Trang Phong, đây là con dấu cuối cùng rồi, mấy con dấu này coi vậy nhưng rất là quan trọng, giống như một loại ấn ký đặc biệt khắc lên linh bài, nó biểu thị cho mỗi bước đã hoàn thành trong nhiệm vụ của một người đệ tử, nhiệm vụ nào đơn giản thì ít dấu, còn cái nào phức tạp dĩ nhiên có nhiều bước cần phải hoàn thành, như vậy sẽ càng cần nhiều con dấu để chấm công, thiếu một dấu coi như mất cả nhiệm vụ.
"Lão đại, bọn đệ ở đây".
Vừa trông thấy Trần Phàm, Hạ Hoài An liền lập tức vẫy tay gọi, bên cạnh hắn còn có ba thân ảnh khác đang đứng, chính là Dương Khôi, Đỗ Mậu, Bùi Đình, hiển nhiên mấy tên này đã làm xong nhiệm vụ.
Trần Phàm nhanh chân bước tới, nhìn qua nhóm mình một lát hắn không khỏi nhíu mày hỏi:
"Trần Thu Nguyệt vẫn chưa xong nhiệm vụ sao?".
"Chắc vậy đó sư huynh, đệ cũng mới chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, cũng không thấy muội ấy đâu cả".
Dương Khôi đáp.
"Ta nhớ là Thu Nguyệt nhận nhiệm vụ tưới nước cho linh dược, chỗ đó là ở đâu vậy nhỉ?".
"Diên Hương Điền, chỗ đó đệ biết, nhưng mà người không phận sự không thể vào được đâu lão đại".
Đỗ Mậu nhanh nhảu.
"Vậy sao, xem ra chỉ còn cách ở đây chờ nàng".
Trần Phàm gật đầu bâng quơ nói.
Bốn người còn lại ánh mắt đầy sự thâm ý nhìn nhau, không khỏi nở ra một nụ cười bí hiểm, chỉ có Bùi Đình là không hiểu mấy tên này muốn làm gì, tại sao tự nhiên đi cười khó coi như vậy.
"Thế thôi lão đại, bọn đệ về trước đây".
Dương Khôi tủm tỉm nói, rồi không chờ cho Trần Phàm trả lời hắn đã lập tức khoát tay với mấy người phía sau, cả bọn nhanh chóng lủi mất, để cho Trần Phàm một mình ở lại.
"Mấy cái tên này, tự nhiên lại nghĩ đi đâu vậy".
Trần Phàm nhìn theo đám người Dương Khôi rồi không khỏi lắc đầu, mình chỉ nói muốn chờ Trần Thu Nguyệt ở đây thôi, vốn dĩ muốn đến tận nơi xem cô nàng này làm ăn thế nào, dù sao cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ tông môn, khó tránh khỏi được một vài sai sót, nhưng Đỗ béo đã nói như thế hắn chỉ có thể đứng đây chờ đợi, mấy tên kia cũng có thể ở đây cùng hắn, tại sao nói đi là đi mất dạng luôn như vậy.
Giờ phút này tại một cánh đồng hoa xanh tươi bát ngát, nơi đây trồng toàn những cây thân thảo cao tới nửa thân người, phía trên đầu nở rộ những bông hoa màu tím nhạt, từ đó một mùi hương xao động tâm can đang dần dần tỏa ra, nơi đây chính là Diên Hương Điền.
Phía sau một bụi linh dược nhỏ, Trần Thu Nguyệt lúc này đang cầm lấy một thứ gì đó giống như cành liễu, nhẹ nhàng đem nhúng nó vào một chiếc bình ngọc rồi lại khẽ khàng vẩy lên những bông hoa của Diên Hương Thảo, đôi tay khéo léo, động tác đều đặn, hiển nhiên cũng đã bắt đầu khá quen với nhiệm vụ của mình. Diên Hương Điền có diện tích khá rộng, ước chừng mấy ngàn mét, muốn tưới hết những cây hoa ở đây coi bộ phải tốn không ít thời gian, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú của Trần Thu Nguyệt lúc này đã rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm.
Tưới cho linh dược không phải như tưới cây bình thường, đầu tiên phải đến Thanh Linh Tuyền hứng lấy những giọt nước từ đó chảy ra, bình lấy nước cũng phải là loại bình ngọc đặc biệt do tông môn đặc chế, bên trong có không gian riêng, tương tự như túi trữ vật có điều chỉ dùng để đựng nước được mà thôi, nó được phát cho những đệ tử nào làm nhiệm vụ này. Sau khi hứng đủ nước tại Thanh Linh Tuyền đệ tử sẽ thu được một bình đầy Thanh Linh Thủy để mang tới linh điền tưới, đây là thứ nước có chứa một lượng linh khí nhất định, gần giống như nước của linh hồ bao quanh sơn môn này, chỉ khác ở chỗ là hàm lượng linh khí cao hơn mà thôi, Vạn Linh Tông vẫn hay dùng Thanh Linh Thủy để tưới cho rất nhiều loại linh dược linh thảo tại đây, nhờ vậy mà thời gian sinh trưởng của chúng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với những linh dược mọc ở nơi khác.
Khi tưới cho linh dược phải tưới hết sức nhẹ nhàng, gần như là đem từng giọt nước vẩy ra, rồi chờ cho đến khi linh thủy thấm hết vào trong thân trong lá, cẩn thận và chu đáo giống như bón đồ ăn cho một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Trần Thu Nguyệt trong đầu vẫn nhớ như in những lời mà một vị sư tỷ tốt bụng khi nãy đã nhắc nhở mình, nàng làm việc vô cùng cẩn thận tỷ mỉ, hiện chỉ cần tưới thêm vài canh giờ nữa vậy là có thể hoàn thành xong nhiệm vụ này rồi.
Mùi hương tỏa ra từ Diên Hương Thảo nồng nàn tới xao động lòng người, loại linh dược này không chỉ có vẻ bề ngoài bắt mắt mà còn cực kỳ hữu sắc hữu hương, thực tế trong mỗi đóa hoa của chúng đều có chứa một chút mị dược nhất định, đây cũng là phép thử định lực dành cho những đệ tử mới bước chân vào nơi này, ai không đủ ý chí chỉ có thể bị những đóa hoa tuyệt đẹp kia mê hoặc mà thôi, vậy thì nhiệm vụ coi như thất bại.
Nhưng mà Trần Thu Nguyệt thì khác, mặc dù có chút cảm thán về mùi hương của loại linh dược này, nhưng nàng vẫn không quên mình còn có công việc đang dang dở, càng huống chi...trong tâm trí nàng lại không khỏi hiện lên hình ảnh của hắn, có hắn nàng không còn quan tâm tới thứ gì khác cả, lần này làm xong nhiệm vụ có thể kiếm được hai điểm cống hiến a, dù ít hay nhiều miễn sao có thể giúp được người ấy, vậy thì có gian nan vất vả thế nào nàng cũng vẫn cảm thấy vui vẻ cam lòng.
"Lão đại!".
Bước đến lưng chừng núi đã nghe từ phía sau âm thanh của Đỗ Mậu, tên béo lúc này cũng mới làm xong nhiệm vụ của mình.
Đỗ Mậu vốn dĩ nghĩ sẽ đứng ở đây chờ lão đại làm xong nhiệm vụ, thật không ngờ Trần Phàm lại còn hoàn thành trước cả hắn, khiến cho hắn không khỏi há hốc mồm miệng, thật không hiểu huynh ấy làm xong kiểu gì, nhưng thiết nghĩ trước khi tới đây lão đại đã nói mình có cách, vậy thì nhất định có cách rồi, lúc này mới ba chân bốn cẳng chạy với theo gọi.
"Đã làm xong rồi hả? Đi, chúng ta đến Linh Trang Phong xem mấy người kia thế nào rồi".
Trần Phàm quay lại nhìn Đỗ Mậu khoát tay nói.
"Lão đại, huynh thật lợi hại, vừa rồi đệ nghe loáng thoáng có người nói có một đệ tử đến dọn chuồng cho Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, là huynh thật sao?".
Đỗ Mậu miệng thở hổn hển mà nét mặt tươi rói, hắn vừa đến nơi đã vội vã hỏi.
"Có lẽ là may mắn chăng, ta đến đúc lúc nó vẫn đang nằm lăn ra ngủ".
Trần Phàm mỉm cười, cũng không nói là mình biết được nhược điểm của Vân Nham Thạch Giáp Ngưu, không phải hắn không tin Đỗ Mậu, mà là việc này quan hệ quá lớn, nắm được nhược điểm của linh thú đâu phải là chuyện tầm thường, nhất là trong một tông môn nuôi dưỡng nhiều linh thú như vậy, lòng người khó đoán, đến lúc đó có kẻ dèm pha nói Trần Phàm hắn nắm giữ bí mật lớn về linh thú, thất phu vô tội hoài bích có tội, vậy những ngày tháng sau đó sẽ không còn được yên ổn nữa rồi, cho nên chuyện này càng người biết ít càng tốt.
Trần Phàm cùng với Đỗ Mậu rời khỏi Linh Uyển Phong, hướng đến Linh Trang Phong gần đó, như đã nói đây là hai khu vực có quan hệ vô cùng mật thiết, cho nên được xây dựng gần như ngay sát nhau, đứng ở nơi này có thể thấp thoáng trông thấy nơi kia ẩn hiện sau mây mù.
Bước vào Linh Trang Phong, cảnh sắc nơi đây chỉ hơn chứ không kém so với người bạn lớn bên cạnh, mới đi từ chân núi đã ngửi thấy mùi dược hương đang tỏa xuống ngào ngạt, cả ngọn linh phong như được bao phủ bởi một thảm thực vật bao la trù phú, từng thửa linh điền rực rỡ sắc màu, cây cỏ xanh tươi, muôn hoa muôn quả, từ trên cao nhìn xuống, tất cả ghép lại với nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Hiện tại trời đã về chiều, khung cảnh nơi đây lại khoác lên một vẻ u huyền ký lạ, phía trước vẫn còn có rất nhiều đệ tử đang bận rộn với công việc của mình, rõ ràng đông hơn so với Linh Uyển Phong không ít, cũng đúng, bởi vì nhiệm vụ ở Linh Trang Phong tương đối đơn giản, đa số chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên rất nhiều tân sinh khi mới vào Vạn Linh Tông đều sẽ chọn đi tới nơi này làm nhiệm vụ.
"Mấy người Dương sư huynh chắc cũng đang ở đây rồi".
Đỗ Mậu vừa ngắm nghía xung quanh vừa lẩm bẩm.
"Đệ đi tìm bọn họ đi, ta đến bàn giao nốt số linh phấn này là xong".
"Được".
Hai người sau đó tách ta, thân ảnh Đỗ Mậu nhanh chóng hòa vào đám người bận rộn phía trước, mà Trần Phàm cũng chớp mắt đã đi vào phía trong của Linh Trang Phong, ở đó có một bộ phận tiếp nhận linh phấn dùng để bón ruộng, chỉ cần nhận được con dấu chấm công của họ nữa, cuối cùng mang về Chấp Sự Điện giao nộp, vậy là hắn sẽ có tám điểm cống hiến rồi.
Rất nhanh Trần Phàm đã lấy được con dấu ở Linh Trang Phong, đây là con dấu cuối cùng rồi, mấy con dấu này coi vậy nhưng rất là quan trọng, giống như một loại ấn ký đặc biệt khắc lên linh bài, nó biểu thị cho mỗi bước đã hoàn thành trong nhiệm vụ của một người đệ tử, nhiệm vụ nào đơn giản thì ít dấu, còn cái nào phức tạp dĩ nhiên có nhiều bước cần phải hoàn thành, như vậy sẽ càng cần nhiều con dấu để chấm công, thiếu một dấu coi như mất cả nhiệm vụ.
"Lão đại, bọn đệ ở đây".
Vừa trông thấy Trần Phàm, Hạ Hoài An liền lập tức vẫy tay gọi, bên cạnh hắn còn có ba thân ảnh khác đang đứng, chính là Dương Khôi, Đỗ Mậu, Bùi Đình, hiển nhiên mấy tên này đã làm xong nhiệm vụ.
Trần Phàm nhanh chân bước tới, nhìn qua nhóm mình một lát hắn không khỏi nhíu mày hỏi:
"Trần Thu Nguyệt vẫn chưa xong nhiệm vụ sao?".
"Chắc vậy đó sư huynh, đệ cũng mới chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, cũng không thấy muội ấy đâu cả".
Dương Khôi đáp.
"Ta nhớ là Thu Nguyệt nhận nhiệm vụ tưới nước cho linh dược, chỗ đó là ở đâu vậy nhỉ?".
"Diên Hương Điền, chỗ đó đệ biết, nhưng mà người không phận sự không thể vào được đâu lão đại".
Đỗ Mậu nhanh nhảu.
"Vậy sao, xem ra chỉ còn cách ở đây chờ nàng".
Trần Phàm gật đầu bâng quơ nói.
Bốn người còn lại ánh mắt đầy sự thâm ý nhìn nhau, không khỏi nở ra một nụ cười bí hiểm, chỉ có Bùi Đình là không hiểu mấy tên này muốn làm gì, tại sao tự nhiên đi cười khó coi như vậy.
"Thế thôi lão đại, bọn đệ về trước đây".
Dương Khôi tủm tỉm nói, rồi không chờ cho Trần Phàm trả lời hắn đã lập tức khoát tay với mấy người phía sau, cả bọn nhanh chóng lủi mất, để cho Trần Phàm một mình ở lại.
"Mấy cái tên này, tự nhiên lại nghĩ đi đâu vậy".
Trần Phàm nhìn theo đám người Dương Khôi rồi không khỏi lắc đầu, mình chỉ nói muốn chờ Trần Thu Nguyệt ở đây thôi, vốn dĩ muốn đến tận nơi xem cô nàng này làm ăn thế nào, dù sao cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ tông môn, khó tránh khỏi được một vài sai sót, nhưng Đỗ béo đã nói như thế hắn chỉ có thể đứng đây chờ đợi, mấy tên kia cũng có thể ở đây cùng hắn, tại sao nói đi là đi mất dạng luôn như vậy.
Giờ phút này tại một cánh đồng hoa xanh tươi bát ngát, nơi đây trồng toàn những cây thân thảo cao tới nửa thân người, phía trên đầu nở rộ những bông hoa màu tím nhạt, từ đó một mùi hương xao động tâm can đang dần dần tỏa ra, nơi đây chính là Diên Hương Điền.
Phía sau một bụi linh dược nhỏ, Trần Thu Nguyệt lúc này đang cầm lấy một thứ gì đó giống như cành liễu, nhẹ nhàng đem nhúng nó vào một chiếc bình ngọc rồi lại khẽ khàng vẩy lên những bông hoa của Diên Hương Thảo, đôi tay khéo léo, động tác đều đặn, hiển nhiên cũng đã bắt đầu khá quen với nhiệm vụ của mình. Diên Hương Điền có diện tích khá rộng, ước chừng mấy ngàn mét, muốn tưới hết những cây hoa ở đây coi bộ phải tốn không ít thời gian, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú của Trần Thu Nguyệt lúc này đã rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm.
Tưới cho linh dược không phải như tưới cây bình thường, đầu tiên phải đến Thanh Linh Tuyền hứng lấy những giọt nước từ đó chảy ra, bình lấy nước cũng phải là loại bình ngọc đặc biệt do tông môn đặc chế, bên trong có không gian riêng, tương tự như túi trữ vật có điều chỉ dùng để đựng nước được mà thôi, nó được phát cho những đệ tử nào làm nhiệm vụ này. Sau khi hứng đủ nước tại Thanh Linh Tuyền đệ tử sẽ thu được một bình đầy Thanh Linh Thủy để mang tới linh điền tưới, đây là thứ nước có chứa một lượng linh khí nhất định, gần giống như nước của linh hồ bao quanh sơn môn này, chỉ khác ở chỗ là hàm lượng linh khí cao hơn mà thôi, Vạn Linh Tông vẫn hay dùng Thanh Linh Thủy để tưới cho rất nhiều loại linh dược linh thảo tại đây, nhờ vậy mà thời gian sinh trưởng của chúng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với những linh dược mọc ở nơi khác.
Khi tưới cho linh dược phải tưới hết sức nhẹ nhàng, gần như là đem từng giọt nước vẩy ra, rồi chờ cho đến khi linh thủy thấm hết vào trong thân trong lá, cẩn thận và chu đáo giống như bón đồ ăn cho một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Trần Thu Nguyệt trong đầu vẫn nhớ như in những lời mà một vị sư tỷ tốt bụng khi nãy đã nhắc nhở mình, nàng làm việc vô cùng cẩn thận tỷ mỉ, hiện chỉ cần tưới thêm vài canh giờ nữa vậy là có thể hoàn thành xong nhiệm vụ này rồi.
Mùi hương tỏa ra từ Diên Hương Thảo nồng nàn tới xao động lòng người, loại linh dược này không chỉ có vẻ bề ngoài bắt mắt mà còn cực kỳ hữu sắc hữu hương, thực tế trong mỗi đóa hoa của chúng đều có chứa một chút mị dược nhất định, đây cũng là phép thử định lực dành cho những đệ tử mới bước chân vào nơi này, ai không đủ ý chí chỉ có thể bị những đóa hoa tuyệt đẹp kia mê hoặc mà thôi, vậy thì nhiệm vụ coi như thất bại.
Nhưng mà Trần Thu Nguyệt thì khác, mặc dù có chút cảm thán về mùi hương của loại linh dược này, nhưng nàng vẫn không quên mình còn có công việc đang dang dở, càng huống chi...trong tâm trí nàng lại không khỏi hiện lên hình ảnh của hắn, có hắn nàng không còn quan tâm tới thứ gì khác cả, lần này làm xong nhiệm vụ có thể kiếm được hai điểm cống hiến a, dù ít hay nhiều miễn sao có thể giúp được người ấy, vậy thì có gian nan vất vả thế nào nàng cũng vẫn cảm thấy vui vẻ cam lòng.
Tác giả :
Nhất Niệm Thiên Cổ