Vũ Toái Hư Không
Chương 40: Linh phù Tô Gia
Trầm Côn híp mắt lại suy nghĩ một chút......
Thực đúng là từng đánh! Đó vào vào tết đầu năm ngoái, Trầm Côn Cửu Châu tặng cho Công Tôn Y vài đóa hoa tươi quý hiếm mùa đông, Tô Nhất Minh lúc đấy đang yêu thầm Công Tôn Y, lập tức dẫn người đi cướp hoa, không những thế còn đem Trầm Côn ném vào trong hố băng!
Thì ra là cừu nhân gặp mặt, vậy bần tăng nếu không đánh đến mặt ngươi nở hoa thì thật phải xin lỗi cái túi da thúi Trầm Côn Cửu Châu rồi!
"Ai nha! Đây không phải là đại thiếu gia Tô gia sao? Tô thiếu gia đang làm cái gì thế, bồi vị hôn thê của ta đi dạo phố sao?" Trầm Côn làm bộ như mới nhìn thấy Tô Nhất Minh, cười cười khiêu khích.
"Tiểu tử ngươi muốn bị đánh phải không?" Vừa nghe Trầm Côn nhắc tới từ "vị hôn thê", Tô Nhất Minh quả nhiên bị chọc giận, "Ngươi nhớ kỹ cho ta, hôn ước giữa ngươi cùng Công Tôn tiểu thư rất nhanh sẽ bị hủy bỏ, ta còn nghe thấy ngươi dám gọi Công Tôn tiểu thư là vị hôn thê nữa thì sẽ chặt đứt cặp chân chó của ngươi!"
"Hủy bỏ hôn ước, ta sao lại không biết thế nhỉ?" Trầm Côn nghiêng đầu qua, bộ dáng cười hì hì đủ để chọc tức chết một pho tượng Bồ Tát bằng bùn!
"Ngươi không biết? Không quan hệ, ta hôm nay sẽ khiến cho ngươi biết......"
Vừa nói, tay trái Tô Nhất Minh bỏ vào trong áo, tay phải vươn ngón tay cái lên, lặng lẽ chỉ về phía mi tâm Trầm Côn!
Tiểu tử không có tâm trí kia, hết nhịn được rồi à?
Hai tròng mắt nhỏ xíu của Trầm Côn lập tức tràn ngập hứng thú......
Vừa rồi sử dụng lực quan sát của Vương Kiêu truyền thụ, hắn đã nhìn ra, tay trái của Tô Nhất Minh giấu ở trong áo, kỳ thật là lén lấy linh phù, mà ngón tay cái trên tay phải của hắn chỉ hướng vào bần tăng, là muốn chỉ dẫn phương hướng phát chiêu cho linh phù......
Vậy bần tăng phải ứng đối như thế nào đây?
Phải rồi, cứ như vậy, linh phù bí thuật của hắn còn chưa tới đâu, phải dùng tay phải để dẫn phương hướng, vậy bần tăng dùng hai tấm linh phù, dựa vào ưu thế cấp bậc đánh mạnh vào tay phải hắn, để cho linh phù của hắn mất khống chế, đồng thời một tấm linh phù trực tiếp oanh tạc vào mặt, một chiêu, là bần tăng có thể phá tướng của tiểu tử này, để hắn cả đời làm kẻ quái dị không có mặt mũi gặp người!
Sau khi học quan sát đối thủ xong, ý nghĩ tác chiến của bần tăng cũng trở nên vô cùng rõ ràng a!
Phải rồi!
Ngươi nói bần tăng tương lai mở Thiếu Lâm Tự dạy võ, lúc mở chương trình học truyền thụ lực quan sát này, nên nhận bao nhiêu tiền của đệ tử mới tốt đây nhỉ?
Đại chiến sắp tới, Trầm Côn không ngờ lại lan man nữa rồi!
"Hai vị!" Công Tôn Y đột nhiên nhíu mày, "Hai người đều là công tử đại gia, các ngươi ở trên đường phố đánh nhau, không sợ làm mất thể diện hai nhà sao?"
"Công Tôn tiểu thư nói phải! Trầm Côn, hôm nay tính cho ngươi gặp may mắn, bổn thiếu gia không cùng ngươi so đo nữa!"
Tô Nhất Minh lập tức thu hồi linh phù của mình, xấu hổ cười cười, không có chút nào dám trái lại với ý của Công Tôn Y.
"Còn ngươi nữa, Trầm công tử!" Công Tôn Y mỉm cười, "Ngươi đi theo phía sau ta một trăm bốn mươi tám bước, lại còn tận lực che giấu tiếng bước chân, là không hài lòng ta cùng Tô công tử đi dạo phố sao?" Nàng không để cho Trầm Côn có cơ hội nói tiếp, mỉm cười lộ ra một chút lãnh đạm: "Nếu như vậy, Công Tôn Y hướng Trầm công tử xin lỗi rồi, dù sao, ngươi còn có danh phận là vị hôn thê của ta, chuyện ta làm đích xác không đúng...... Như vậy đi, chúng ta cùng nhau đi dạo Bách Bảo Trai một vòng, được chứ?"
"Cái này......"
Rất kỳ quái, Công Tôn Y rõ ràng nói xin lỗi, nhưng Trầm Côn lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không có một chút dũng khí mà chiến đấu!
Trực giác nói cho hắn, không thể ở trước mặt Công Tôn Y công khai chiến đấu, nếu không khẳng định sẽ có phiền toái lớn!
Tại sao lại có loại cảm giác này?
Phải rồi, là bởi vì khí chất của Công Tôn Y, nàng giống như là...... giống như là......
Đúng, giống như là một đóa hoa anh túc, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta kinh tâm động phách, nhưng mà trong lại ẩn dấu kịch độc chết người, bần tăng nếu như dám ngược lại ý của nàng, thì trong lúc lơ đãng sẽ độc phát bỏ mình, chết một cách lặng yên không tiếng động!
Công Tôn Y này thật nguy hiểm!
"Đi dạo phố? Ngươi cho ta bao nhiêu tiền? Công Tôn tiểu thư, cùng mỹ nữ như ngươi đi dạo phố, thực rất mệt a!"
Trầm Côn cười hắc hắc, từ trong áp lực do Công Tôn Y mang đến giải thoát ra, nhưng hắn cũng không dám cùng Tô Nhất Minh động thủ, phất tay nói: "Yên tâm đi, yên tâm đi, ta thấy ngươi dù sao cũng không đưa nổi giá tiền thuê ta đâu, như vậy đi, ta còn có việc, hôm nào sẽ cùng ngươi đi dạo phố vậy!"
Nói xong, hai tay gối lên đằng sau đầu, cười hì hì bước đi không ngoảnh lại!
"Di?"
Nhìn bóng lưng của Trầm Côn, hai tròng mắt màu vàng kim nhạt của Công Tôn Y hiện lên một tia quang mang kinh ngạc.
"Công Tôn tiểu thư, làm sao vậy?" Tô Nhất Minh vội vàng cúi đầu hỏi.
"Không có gì!"
Công Tôn Y bước nhanh tới vài bước, dùng thanh âm chỉ mỗi mình mình nghe được, thì thào lẩm bẩm: "Thú vị! Hai anh em Trầm gia, đệ đệ Trầm Trọng anh tài ngút trời, đem thuộc tính cửu trọng của Yêu Nguyệt Phi Thăng ẩn tàng đến vài chục năm, ngay cả hôm trước cho dù bị trọng thương cũng không chịu bại lộ thực lực! Ca ca Trầm Côn mang danh một kẻ bất lực, nhưng lại có thể ở dưới áp lực vũ hồn của ta, bình thản tự nhiên mà cự tuyệt rời đi, toàn thân trở ra......Cả hai anh em này, thật không đơn giản!"
Đi một đoạn đường, hai người đã tới đống đổ nát của Bách Bảo Trai.
"Nơi này bị cao thủ tập kích sao?"
Chứng kiến hài cốt khắp nơi trên đường phố, Tô Nhất Minh thất thanh kinh hô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Công Tôn Y hình như đã sớm biết Bách Bảo Trai bị hủy, không có bộ dáng quá kinh ngạc, nàng chỉ một ngón tay về phía trước, nhẹ giọng nói: "Tô công tử, ngươi xuất thân từ linh phù danh môn, phiền ngươi cảm ứng một chút, nơi này có phải đã xuất hiện Thái Hư Thần Phù không?"
"Tiểu thư đợi chút!"
Tô Nhất Minh nhắm mắt lại cảm ứng một chút linh khí lưu lại, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, "Quả nhiên là linh phù bí thuật! Ta công lực chưa đủ, không cách nào xác định được có phải là Thái Hư Thần Phù hay không, nhưng mà từ phạm vi thương tổn cho thấy, người hủy diệt Bách Bảo Trai, ít nhất có thể chế tạo ra phù công kích liên tỏa cấp bậc Hoàng Nguyên trung đoạn, thực lực không dưới cha ta ở đây......!" (Liên tỏa: dây chuyền, mắc xích)
Vừa nói, thần sắc của hắn vừa lo lắng, "Công Tôn tiểu thư, Tân Nguyệt thành lại xuất hiện một cao thủ linh phù không kém gì cha ta, chuyện này ta phải nhanh chóng về báo cho gia tộc, thứ cho Nhất Minh không thể đi cùng ngươi tiếp!"
"Đừng vội đi, coi bộ còn có trò hay đấy!"
Ánh mắt Công Tôn Y rơi vào một cái giàn giáo được xây tạm thời, "Tô công tử, ngươi xem lão chưởng quỹ binh khí của Bách Bảo Trai kìa......"
"Ha ha, các vị khách qua đường, xin dừng bước, xin dừng bước, ta có chuyện tốt muốn nói cho mọi người đây!"
Lão chưởng quỹ đứng trên đài cao, cười tủm tỉm mà bắt chuyện với người đi đường.
"Cửa hàng bị mất, hắn không ngờ còn cười?"
"Quái, Bách Bảo Trai trêu chọc phải cao thủ, hắn không lo truy giết hung thủ, còn đứng đây cười làm cái gì?"
"Ta thấy hắn nhất định là điên rồi, ài, tâm huyết kinh doanh nhiều năm bị một đạo linh phù hủy diệt, đổi lại là ta, cũng phải nổi điên a!"
Người đi đường tò mò nghị luận.
"Mọi người có phải cảm giác được ta đã điên rồi không?" Lão chưởng quỹ cười ha ha, "Ta không điên! Đúng vậy, Bách Bảo Trai chúng ta bị người ta dùng một đạo linh phù phá hủy, tổn thất hết mấy chục vạn lượng bạc, nhưng mà......" Hắn kéo dài thanh âm, "Bách Bảo Trai chúng ta là làm cái gì? Trên đời này có thứ gì so với Bách Bảo Trai chúng ta kiếm tiền được nhiều hơn? Mọi người nhớ kỹ, hôm nay là tai nạn của Bách Bảo Trai, nhưng cũng là sự bắt đầu cho sinh ý mới của Bách Bảo Trai!" (Sinh ý: làm ăn, buôn bán)
"Sinh ý mới?" Người đi đường càng thêm khó hiểu!
"Chính là sinh ý mới, sinh ý linh phù! Lão chưởng quỹ chỉ vào đống đổ nát khắp nơi, lớn tiếng nói: "Các ngươi nhìn cho kỹ đống đổ nát này, chỉ cần các ngươi còn có ánh mắt một chút, thì có thể tưởng tượng ra được, linh phù làm ra hết thảy những thứ đó có bao nhiêu cường đại chứ? Haha, ta nói cho các ngươi biết, loại linh phù đó, Bách Bảo Trai chúng ta còn một tấm, hơn nữa sau này có thể sẽ có càng nhiều!"
"Ông trời a!" Những người đi đường mơ hồ hiểu được ý tứ của lão chưởng quỹ!
"Mọi người nghe rõ rồi chứ!" Lão chưởng quỹ cười to nói: "Phiền mọi người giúp ta truyền bá một cái tin tức: "Hai tháng sau, vào lễ mừng xuân, Bách Bảo Trai ở trước lúc buổi lễ bắt đầu sẽ bán đấu giá linh phù, ai có thể ra giá cả cao nhất, thì sẽ có thể có được tấm linh phù này, một tấm linh phù siêu cường đủ để phá hủy một con phố trong nháy mắt a!"
"Lão nhân này thật đúng là biết buôn bán!"
Công Tôn Y ở trong đám người cười cười, hỏi: "Tô công tử, nghe thấy không, hai tháng sau Bách Bảo Trai sẽ bán đấu giá linh phù, linh phù không thuộc về Tô gia các ngươi, hơn nữa còn mạnh hơn cả Tô gia các ngươi!"
"Vào hai tháng sau sao?"
Tô Nhất Minh lạnh lùng cười, "Công Tôn tiểu thư, hai tháng sau, mong Công Tôn gia các ngươi không nhúng tay vào trận đấu giá này...... Hừ, không ngờ Tân Nguyệt thành lại xuất hiện linh phù còn mạnh hơn Tô gia chúng ta, bất luận là Lăng Vân Tông, hay là Tô gia chúng ta, cũng phải cấp cho trận đấu giá này một chút nhan sắc rồi!"
Thực đúng là từng đánh! Đó vào vào tết đầu năm ngoái, Trầm Côn Cửu Châu tặng cho Công Tôn Y vài đóa hoa tươi quý hiếm mùa đông, Tô Nhất Minh lúc đấy đang yêu thầm Công Tôn Y, lập tức dẫn người đi cướp hoa, không những thế còn đem Trầm Côn ném vào trong hố băng!
Thì ra là cừu nhân gặp mặt, vậy bần tăng nếu không đánh đến mặt ngươi nở hoa thì thật phải xin lỗi cái túi da thúi Trầm Côn Cửu Châu rồi!
"Ai nha! Đây không phải là đại thiếu gia Tô gia sao? Tô thiếu gia đang làm cái gì thế, bồi vị hôn thê của ta đi dạo phố sao?" Trầm Côn làm bộ như mới nhìn thấy Tô Nhất Minh, cười cười khiêu khích.
"Tiểu tử ngươi muốn bị đánh phải không?" Vừa nghe Trầm Côn nhắc tới từ "vị hôn thê", Tô Nhất Minh quả nhiên bị chọc giận, "Ngươi nhớ kỹ cho ta, hôn ước giữa ngươi cùng Công Tôn tiểu thư rất nhanh sẽ bị hủy bỏ, ta còn nghe thấy ngươi dám gọi Công Tôn tiểu thư là vị hôn thê nữa thì sẽ chặt đứt cặp chân chó của ngươi!"
"Hủy bỏ hôn ước, ta sao lại không biết thế nhỉ?" Trầm Côn nghiêng đầu qua, bộ dáng cười hì hì đủ để chọc tức chết một pho tượng Bồ Tát bằng bùn!
"Ngươi không biết? Không quan hệ, ta hôm nay sẽ khiến cho ngươi biết......"
Vừa nói, tay trái Tô Nhất Minh bỏ vào trong áo, tay phải vươn ngón tay cái lên, lặng lẽ chỉ về phía mi tâm Trầm Côn!
Tiểu tử không có tâm trí kia, hết nhịn được rồi à?
Hai tròng mắt nhỏ xíu của Trầm Côn lập tức tràn ngập hứng thú......
Vừa rồi sử dụng lực quan sát của Vương Kiêu truyền thụ, hắn đã nhìn ra, tay trái của Tô Nhất Minh giấu ở trong áo, kỳ thật là lén lấy linh phù, mà ngón tay cái trên tay phải của hắn chỉ hướng vào bần tăng, là muốn chỉ dẫn phương hướng phát chiêu cho linh phù......
Vậy bần tăng phải ứng đối như thế nào đây?
Phải rồi, cứ như vậy, linh phù bí thuật của hắn còn chưa tới đâu, phải dùng tay phải để dẫn phương hướng, vậy bần tăng dùng hai tấm linh phù, dựa vào ưu thế cấp bậc đánh mạnh vào tay phải hắn, để cho linh phù của hắn mất khống chế, đồng thời một tấm linh phù trực tiếp oanh tạc vào mặt, một chiêu, là bần tăng có thể phá tướng của tiểu tử này, để hắn cả đời làm kẻ quái dị không có mặt mũi gặp người!
Sau khi học quan sát đối thủ xong, ý nghĩ tác chiến của bần tăng cũng trở nên vô cùng rõ ràng a!
Phải rồi!
Ngươi nói bần tăng tương lai mở Thiếu Lâm Tự dạy võ, lúc mở chương trình học truyền thụ lực quan sát này, nên nhận bao nhiêu tiền của đệ tử mới tốt đây nhỉ?
Đại chiến sắp tới, Trầm Côn không ngờ lại lan man nữa rồi!
"Hai vị!" Công Tôn Y đột nhiên nhíu mày, "Hai người đều là công tử đại gia, các ngươi ở trên đường phố đánh nhau, không sợ làm mất thể diện hai nhà sao?"
"Công Tôn tiểu thư nói phải! Trầm Côn, hôm nay tính cho ngươi gặp may mắn, bổn thiếu gia không cùng ngươi so đo nữa!"
Tô Nhất Minh lập tức thu hồi linh phù của mình, xấu hổ cười cười, không có chút nào dám trái lại với ý của Công Tôn Y.
"Còn ngươi nữa, Trầm công tử!" Công Tôn Y mỉm cười, "Ngươi đi theo phía sau ta một trăm bốn mươi tám bước, lại còn tận lực che giấu tiếng bước chân, là không hài lòng ta cùng Tô công tử đi dạo phố sao?" Nàng không để cho Trầm Côn có cơ hội nói tiếp, mỉm cười lộ ra một chút lãnh đạm: "Nếu như vậy, Công Tôn Y hướng Trầm công tử xin lỗi rồi, dù sao, ngươi còn có danh phận là vị hôn thê của ta, chuyện ta làm đích xác không đúng...... Như vậy đi, chúng ta cùng nhau đi dạo Bách Bảo Trai một vòng, được chứ?"
"Cái này......"
Rất kỳ quái, Công Tôn Y rõ ràng nói xin lỗi, nhưng Trầm Côn lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không có một chút dũng khí mà chiến đấu!
Trực giác nói cho hắn, không thể ở trước mặt Công Tôn Y công khai chiến đấu, nếu không khẳng định sẽ có phiền toái lớn!
Tại sao lại có loại cảm giác này?
Phải rồi, là bởi vì khí chất của Công Tôn Y, nàng giống như là...... giống như là......
Đúng, giống như là một đóa hoa anh túc, xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta kinh tâm động phách, nhưng mà trong lại ẩn dấu kịch độc chết người, bần tăng nếu như dám ngược lại ý của nàng, thì trong lúc lơ đãng sẽ độc phát bỏ mình, chết một cách lặng yên không tiếng động!
Công Tôn Y này thật nguy hiểm!
"Đi dạo phố? Ngươi cho ta bao nhiêu tiền? Công Tôn tiểu thư, cùng mỹ nữ như ngươi đi dạo phố, thực rất mệt a!"
Trầm Côn cười hắc hắc, từ trong áp lực do Công Tôn Y mang đến giải thoát ra, nhưng hắn cũng không dám cùng Tô Nhất Minh động thủ, phất tay nói: "Yên tâm đi, yên tâm đi, ta thấy ngươi dù sao cũng không đưa nổi giá tiền thuê ta đâu, như vậy đi, ta còn có việc, hôm nào sẽ cùng ngươi đi dạo phố vậy!"
Nói xong, hai tay gối lên đằng sau đầu, cười hì hì bước đi không ngoảnh lại!
"Di?"
Nhìn bóng lưng của Trầm Côn, hai tròng mắt màu vàng kim nhạt của Công Tôn Y hiện lên một tia quang mang kinh ngạc.
"Công Tôn tiểu thư, làm sao vậy?" Tô Nhất Minh vội vàng cúi đầu hỏi.
"Không có gì!"
Công Tôn Y bước nhanh tới vài bước, dùng thanh âm chỉ mỗi mình mình nghe được, thì thào lẩm bẩm: "Thú vị! Hai anh em Trầm gia, đệ đệ Trầm Trọng anh tài ngút trời, đem thuộc tính cửu trọng của Yêu Nguyệt Phi Thăng ẩn tàng đến vài chục năm, ngay cả hôm trước cho dù bị trọng thương cũng không chịu bại lộ thực lực! Ca ca Trầm Côn mang danh một kẻ bất lực, nhưng lại có thể ở dưới áp lực vũ hồn của ta, bình thản tự nhiên mà cự tuyệt rời đi, toàn thân trở ra......Cả hai anh em này, thật không đơn giản!"
Đi một đoạn đường, hai người đã tới đống đổ nát của Bách Bảo Trai.
"Nơi này bị cao thủ tập kích sao?"
Chứng kiến hài cốt khắp nơi trên đường phố, Tô Nhất Minh thất thanh kinh hô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Công Tôn Y hình như đã sớm biết Bách Bảo Trai bị hủy, không có bộ dáng quá kinh ngạc, nàng chỉ một ngón tay về phía trước, nhẹ giọng nói: "Tô công tử, ngươi xuất thân từ linh phù danh môn, phiền ngươi cảm ứng một chút, nơi này có phải đã xuất hiện Thái Hư Thần Phù không?"
"Tiểu thư đợi chút!"
Tô Nhất Minh nhắm mắt lại cảm ứng một chút linh khí lưu lại, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, "Quả nhiên là linh phù bí thuật! Ta công lực chưa đủ, không cách nào xác định được có phải là Thái Hư Thần Phù hay không, nhưng mà từ phạm vi thương tổn cho thấy, người hủy diệt Bách Bảo Trai, ít nhất có thể chế tạo ra phù công kích liên tỏa cấp bậc Hoàng Nguyên trung đoạn, thực lực không dưới cha ta ở đây......!" (Liên tỏa: dây chuyền, mắc xích)
Vừa nói, thần sắc của hắn vừa lo lắng, "Công Tôn tiểu thư, Tân Nguyệt thành lại xuất hiện một cao thủ linh phù không kém gì cha ta, chuyện này ta phải nhanh chóng về báo cho gia tộc, thứ cho Nhất Minh không thể đi cùng ngươi tiếp!"
"Đừng vội đi, coi bộ còn có trò hay đấy!"
Ánh mắt Công Tôn Y rơi vào một cái giàn giáo được xây tạm thời, "Tô công tử, ngươi xem lão chưởng quỹ binh khí của Bách Bảo Trai kìa......"
"Ha ha, các vị khách qua đường, xin dừng bước, xin dừng bước, ta có chuyện tốt muốn nói cho mọi người đây!"
Lão chưởng quỹ đứng trên đài cao, cười tủm tỉm mà bắt chuyện với người đi đường.
"Cửa hàng bị mất, hắn không ngờ còn cười?"
"Quái, Bách Bảo Trai trêu chọc phải cao thủ, hắn không lo truy giết hung thủ, còn đứng đây cười làm cái gì?"
"Ta thấy hắn nhất định là điên rồi, ài, tâm huyết kinh doanh nhiều năm bị một đạo linh phù hủy diệt, đổi lại là ta, cũng phải nổi điên a!"
Người đi đường tò mò nghị luận.
"Mọi người có phải cảm giác được ta đã điên rồi không?" Lão chưởng quỹ cười ha ha, "Ta không điên! Đúng vậy, Bách Bảo Trai chúng ta bị người ta dùng một đạo linh phù phá hủy, tổn thất hết mấy chục vạn lượng bạc, nhưng mà......" Hắn kéo dài thanh âm, "Bách Bảo Trai chúng ta là làm cái gì? Trên đời này có thứ gì so với Bách Bảo Trai chúng ta kiếm tiền được nhiều hơn? Mọi người nhớ kỹ, hôm nay là tai nạn của Bách Bảo Trai, nhưng cũng là sự bắt đầu cho sinh ý mới của Bách Bảo Trai!" (Sinh ý: làm ăn, buôn bán)
"Sinh ý mới?" Người đi đường càng thêm khó hiểu!
"Chính là sinh ý mới, sinh ý linh phù! Lão chưởng quỹ chỉ vào đống đổ nát khắp nơi, lớn tiếng nói: "Các ngươi nhìn cho kỹ đống đổ nát này, chỉ cần các ngươi còn có ánh mắt một chút, thì có thể tưởng tượng ra được, linh phù làm ra hết thảy những thứ đó có bao nhiêu cường đại chứ? Haha, ta nói cho các ngươi biết, loại linh phù đó, Bách Bảo Trai chúng ta còn một tấm, hơn nữa sau này có thể sẽ có càng nhiều!"
"Ông trời a!" Những người đi đường mơ hồ hiểu được ý tứ của lão chưởng quỹ!
"Mọi người nghe rõ rồi chứ!" Lão chưởng quỹ cười to nói: "Phiền mọi người giúp ta truyền bá một cái tin tức: "Hai tháng sau, vào lễ mừng xuân, Bách Bảo Trai ở trước lúc buổi lễ bắt đầu sẽ bán đấu giá linh phù, ai có thể ra giá cả cao nhất, thì sẽ có thể có được tấm linh phù này, một tấm linh phù siêu cường đủ để phá hủy một con phố trong nháy mắt a!"
"Lão nhân này thật đúng là biết buôn bán!"
Công Tôn Y ở trong đám người cười cười, hỏi: "Tô công tử, nghe thấy không, hai tháng sau Bách Bảo Trai sẽ bán đấu giá linh phù, linh phù không thuộc về Tô gia các ngươi, hơn nữa còn mạnh hơn cả Tô gia các ngươi!"
"Vào hai tháng sau sao?"
Tô Nhất Minh lạnh lùng cười, "Công Tôn tiểu thư, hai tháng sau, mong Công Tôn gia các ngươi không nhúng tay vào trận đấu giá này...... Hừ, không ngờ Tân Nguyệt thành lại xuất hiện linh phù còn mạnh hơn Tô gia chúng ta, bất luận là Lăng Vân Tông, hay là Tô gia chúng ta, cũng phải cấp cho trận đấu giá này một chút nhan sắc rồi!"
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử