Vũ Toái Hư Không

Chương 309: Hèn hạ???

Con đường thứ nhất lúc này là phải kiên trì một canh giờ. Con đường thứ hai là đánh giết đi vào. Nhưng hắn lại lựa chọn con đường thứ ba, trước tiên giết sạch Hoàng Kim Huyết Tộc, sau đó một mặt tấn công, một mặt cố gắng duy trì một canh giờ.
Cuồng vọng, hay là tuyệt đối tự tin?
Lệ Thiên khóc. Nam nhi rơi lệ, điều này không hề dễ dàng. Nhưng ngay từ khi cuộc chiến cổ quái này bắt đầu, Lệ Thiên đã không nhịn được xúc động. Rốt cuộc là tại sao vậy? Không lâu trước đây mình còn đang bao vây toàn bộ đám Thiên Minh tướng sĩ, vậy mà chỉ chớp mắt một cái đã bị vây ngược lại. Hơn nữa tên chiến tướng cổ quái kia lại còn muốn đem quân chủ lực đánh giết tới Xuất Vân Hải Thành sao?
Giờ khắc này, Lệ Thiên bỗng cảm nhận được tâm tình của Cơ Nhược Vũ. Đây chính là chênh lệch thực lực tuyệt đối, khả năng cầm quân trên chiến trường của mình kém quá xa so với người này.
- Phó tướng, thay ta chỉ huy.
Lệ Thiên cắn chặt răng, đem quyền chỉ huy giao cho phó tướng bên cạnh, mà chính mình lại hóa thành một Cự Mãng, mau chóng đuổi theo gã chiến tướng cổ quái.
Hắn muốn tự dùng sức mình đánh chết gã chiến tướng cổ quái này, trong trăm vạn đại quân lấy đầu tướng địch.
- Lệ Thiên, nghe nói ngươi có thực lực ngang với Ca Thư Ứng Long, nhưng đối mặt với ta cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Bất Thế Bình Tiên tựa hồ như có mắt sau lưng, Lệ Thiên vừa mới tiến lên, liền cười khinh miệt một tiếng.
- Nếu đúng là như vậy thì sao?
Lệ Thiên khôi phục nhân hình, thiết trảo sắc bén chộp tới hậu tâm Bất Thế Bình Tiên.
- Đúng!!
Bất Thế Binh Tiên nghiêng người tránh một trảo, đang lúc mọi người tưởng rằng hắn định nói ra một câu kinh tâm động phách, thế nhưng hắn lại thản nhiên cười nói.
- Đúng là ta không phải là đối thủ của ngươi.
A?
- Có cái gì kỳ quái?
Bất Thế Binh Tiên lười nhác cười:
- Người làm tướng, bày mưu tính kế, quyết thắng ở ngàn dặm trên xa trường, chỉ dựa vào đầu óc, không dựa vào nắm đấm…. Quả đấm của ta không bằng ngươi, cũng không có gì để dọa ngươi a?
- Không sai, ngươi không thể dọa ta.
Lệ Thiên nở nụ cười:
- Bất quá nếu không có thực lực, thì mau đi chết đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nói xong trảo thứ hai đã bổ tới, chộp lên đầu của Bất Thế Binh Tiên.
- Sao không nghe ta nói hết đã?
Bất Thế Binh Tiên chật vật né một trảo, có thể nhìn ra được sức chiến đấu của hắn thực sự không bằng Lệ Thiên. Nhưng hắn dường như lại đang nói với một ai đó.
- Đơn đả độc đấu là chuyện của ngươi… Lệ Thiên này, giao cho ngươi.
- Giao cho ta đi.
Từ trong miệng Nguyên Quân đột nhiên vang lên thanh âm thứ hai, một giọng nam hùng hậu.
- Thiết hoán Vũ Hồn, Bất Phụ Thiên Hạ
Một đạo quang mang chói mắt đột nhiên lóe lên, khiến cho đám tướng sĩ đang chém giết cũng không thể nhìn được có chuyện gì xảy ra. Nhưng tất cả mọi người đều biết, trong quang mang đó Lệ Thiên đang cố gắng công kích gã chiến tướng cổ quái kia.
Hào quang tan hết, hai bên tướng sĩ liền nhìn thấy…
Gã chiến tướng cổ quái vẫn như cũ, lười nhác bước đến Đoạt Nhật Lâu.
Mà Lệ Thiên lúc này đang nằm trong vũng máu, người bị chém làm hai nửa, may mắn là hắn vẫn còn đang trong trạng thái xà hình, vì thế bây giờ vẫn còn có thể ngẩng cổ lên nhìn về gã chiến tướng cổ quái kia.
-Ngươi, ngươi có hai vũ hồn.
Lệ Thiên gần như phun máu tươi , một bàn tay chỉ về chiến tướng cổ quái.
Nguyên Quân căn bản không để ý đến hắn, cười dài tiếp tục đi tới, cảm thán nói:
- Chiến tranh ta có Bất Thế Binh Tiên, đơn đả độc đấu ta có Bất Phụ Thiên Hạ, trong Cửu Châu này có mấy người là địch thủ của ta? Chân Long đế khí, ta mới là người mà Chân Long đế khí chọn lựa làm Thánh chủ.
Ở trên người Nguyên Quân có năng lực chiến tranh, lại còn có thực lực giết chết Lệ Thiên, khiến cho đám Thiên Minh tướng sĩ lập tức nhanh chóng tiếp cận Đoạt Nhật Lâu.
Đoạt Nhật Lâu không gì có thể hủy được sao? Thiên Minh, còn có Dương Nguyên Quân ta. Lúc này, mặt đất Xuất Vân Hải Thành đã bị máu nhuộm đỏ, những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Ác chiến đến khi màn đêm buông xuống, tuyệt đại đa số Thiên Minh tướng sĩ đã vào được bên trong thành, bất quá binh lính của Hoàng Kim Huyết Tộc ở phía đông đại doanh lại phản kháng mạnh mẽ. Nhất là quân ngoài thành, đang cuồn cuộn lao tới không dứt, xem bộ dáng như muốn đem Thiên Minh tướng sĩ vây chết ở bên trong Đoạt Nhật Lâu.
Chiến tranh kéo dài đến lúc này, đã hình thành thế tấn công trên phạm vi cực lớn, biến thành chiến tranh đường phố, khắp nơi trên đường, nơi nơi đều là chiến đấu, nơi đâu cũng có song phương binh lính, lúc này tình thế vô cùng hỗn loạn, ngay cả thống soái hai bên cũng không có biện pháp khống chế.
Chiến đấu kịch liệt nhất không thể nghi ngờ, chính là ở biễu diễn tràng trên Đại Hồ.
Trên Đại Hồ, Đông Ca đang trôi nổi giữa không trung, trên người kim quang phát ra, giống như một pho tượng kim sắc Thần Phật.
Ngay tại dưới chân Đông Ca, thi thể của mấy trăm cao thủ Thiên Minh đang trôi nổi trên mặt nước. Những người này được phái tới để giết Đông Ca đều là cao thủ được lựa chọn kỹ lưỡng, toàn bộ đều là cường giả, nhưng chưa đến một canh giờ tất cả đã biến thành một đám thi thể.
Tránh ở đằng sau sân khấu, Y Y lúc này vẫn còn đang giả mạo Nguyên Quân, chứng kiến đồng liêu từng người từng người chết một, nàng nhịn không được tháo cổ cầm sau lưng xuống.
- Đừng động thủ.
Một cây đại thương chắn ngang trước ngực nàng, Dương Ngũ mắt nhìn Đông Ca nói:
- Y Y, nhiệm vụ của ngươi là giả mạo Nguyên Quân tiểu thư, một khi chúng ta ra tay, thân phận của Nguyên Quân tiểu thư sẽ lập tức bị bại lộ.
- Ngũ gia, nếu không ra tay, các huynh đệ sẽ chết hết.
- Y Y dậm chân nói.
- Không phải vẫn còn hai người sao?
Dương Ngũ cũng không cam lòng nhưng hắn hiểu được thân phận của Nguyên Quân vô cùng quan trọng với Thiên Minh, thà rằng hy sinh một số lượng lớn cao thủ cũng không thể để cho Hoàng Kim Huyết Tộc nghi ngờ Nguyên Quân, phải lấy đại cục làm trọng.
Đúng là như vậy, vẫn còn lại hai người. Trầm Côn cùng Cuồng Lôi nửa canh giờ trước đã đánh giết đến đây. Bất quá Cuồng Lôi liều mạng chém giết, còn Trầm Côn thì…
Cuồng Lôi khi vừa nhìn thấy Đông Ca giết chết mấy trăm huynh đệ của mình, liền điên cuồng rít gào, vũ động một thanh Khai Sơn đại đao, một cánh tay đã bị gẫy, ngực bị đâm xuyên qua, trên mặt có cũng một mảng lớn bị đốt cháy, nhưng vẻ mặt hắn lại không nhăn nhó chút nào, vẫn đứng thẳng nhìn chằm chằm Đông Ca.
Mà Trầm Côn…
Tặc hòa thượng này đang tìm một cái túi để che mặt, căn bản là không dám đối mặt cùng Đông Ca. Hắn vây quanh đám Hoàng Kim tiểu binh, chủ nhân các ngươi giết một người, ta giết một đôi. Chỉ chốc lát quanh thân hắn đã có mấy trăm thân thể của đám tiểu binh đáng thương.
Chỉ giết tiểu binh thì còn gọi gì là anh hùng? Thật khiến người khác khinh thường, hoàn toàn chọc giận đám Hoàng Kim võ tướng. Bọn hắn đem toàn bộ đối thủ giao cho Đông Ca, sau đó toàn lực đuổi giết Trầm Côn… Nhưng vừa nhìn thấy đám người này đuổi giết tới, Trầm Côn liền cười hì hì triển kha Sí Thiên Song Dực, chỉ - oanh - một tiếng đã biến mất.
Sau khi hắn hiện ra thì lại đã đứng sau lưng đám tiểu binh đáng thương.
- Thiên Minh không ngờ lại có kẻ bỉ ổi, đáng khinh thường như vậy?
Mắt thấy đám tiểu binh bị Trầm Côn giết đã gần lên tới bốn con số, Đông Ca rốt cục nhịn không được, một chưởng đánh bay Cuồng Lôi, thuấn di đến trước mặt Trầm Côn.
-Tên hèn mọn kia, có dám đỡ một chiêu của Đông Ca ta không?
- Không dám.
Trầm Côn trả lời gọn gàng, sau đó hai cánh mở ra lập tức liền biến mất.
Trầm Côn tính kế rất rõ ràng, nhiệm vụ của hắn là giết càng nhiều địch binh, hấp thụ càng nhiều linh khí. Hắn càng sớm thăng cấp lên Tử Nguyên lúc nào thì người của Thiên Minh sẽ chết ít hơn lúc ấy.
Ác chiến như vậy hơn nửa canh giờ, Trầm Côn đột nhiên cảm giác được thân thể của mình dường như muốn nổ tung.
Là lúc này.
Liếc mắt, nhìn linh khí trên người mình quả nhiên là màu tím, trong đầu cũng có một ít khẩu quyết phật môn …. Nhất định là lúc thăng cấp Tử Nguyên, Hồn Kinh cũng thăng lên đến đệ lục trọng.
Vũ đạo tăng lên, Hồn Kinh cũng thăng cấp, Trầm Côn quét mắt kiểm tra U Minh hồn phủ của mình, quả nhiên chứng kiến phật tượng bên trong có sáu khỏa xá lợi tử. Hắn mừng rỡ một tiếng, vội vàng bay vút về phía Đoạt Nhật Lâu.
-Hắn đi Đoạt Nhật lâu làm gì?
Đông Ca chứng kiến Trầm Côn rời đi, hơi nhíu mày.
- Người này cấp bậc tuy mới chỉ là Lam Nguyên… Không, vừa rồi hình như thăng cấp Tử Nguyên, nhưng song sí lại cực nhanh, vũ ý cũng nắm được cơ bản. Hắn hoàn toàn có thực lực giằng co với mình, làm sao lại phải chạy trốn?
-Thánh nhân, Đoạt Nhật Lâu thất thủ.
Một gã truyền lệnh binh đi tới sau lưng Đông Ca.
- Không sao cả.
Đông Ca tự phụ cười nói:
- Tặc binh chiếm lĩnh Đoạt Nhật Lâu thì sao? Ngày xưa, ngay cả Sở Bá Vương còn không thể phá hủy.
- Không đúng.
Đông Ca cũng là một kẻ thông minh, liền lập tức hiểu ra mấu chốt của vấn đề:
- Đoạt Nhật Lâu không thể phá hủy, nhưng Thiên Minh lại không tiếc, liều mạng đánh giết tới, hơn nữa hắn vừa rồi, lại bay đi… Đáng chết, Thiên Minh chẳng lẽ đã tìm được biện pháp phá hủy Đoạt Nhật Lâu, chính là kẻ cắp đáng khinh kia sao.
Đông Ca sắc mặt thay đổi, phẫn nộ gào thét.
- Hoàng Kim đông đại doanh, chư vị mau nghe lệnh, lập tức tiếp viện Đoạt Nhật Lâu, mau.
Hắn cắn chặt răng rống lên:
- Mau giết chết tên tiểu tặc trên đầu đeo bao tải.
Bao tải…
Đông Ca cũng không muốn nói như vậy, nhưng vị trí đại tế tửu của Trầm Côn vẫn còn chỗ hữu dụng, vì thế hắn liền nói lái đi … Đánh đến lúc này mà vẫn chưa có ai trong đám Hoàng Kim Huyết Tộc nhận ra được kẻ đeo bao đó lại là Trầm đại tế tửu.
Trọng tâm chiến đấu lập tức được chuyển đến Đoạt Nhật Lâu.
Lúc này, Nguyên Quân đã dẫn quân phá được thiên niên hùng lâu, nàng đứng trên Đoạt Thành Lâu, trên mặt đeo mặt nạ dữ tợn, đôi mắt đẹp lạnh lùng quét khắp mặt đất.
Đám binh lính Thiên Minh một đường đánh tới, chết trận, bị thương, cuối cùng cũng chỉ còn hơn mười vạn người đi đến được Đoạt Nhật lâu, bọn hắn chỉnh tề xếp thành trận thế dưới chân Nguyên Quân, đang chờ Trầm Côn trở về.
Một canh giờ đã trôi qua rồi.
- Ánh mắt Nguyên Quân nhìn lên trăng sáng.
- Trầm Côn, ngươi nhất định không được để cho ta thất vọng.
Nói xong cúi đầu hỏi Vũ Hồn của mình:
- Bất Thế Bình Tiên, chiến cuộc thế nào, có chờ được đến lúc Trầm Côn trở về không?
- Rất loạn- Bất Thế Bình Tiên vẫn ngữ điệu lười nhác như cũ:
- Bằng mười vạn đại quân của chúng ta, có thể chờ được Trầm Côn trở về. Bất quá đại bộ phận binh lính đã chiến đấu trên đường phố, muốn triệu hồi thập phần khó khăn, trận chiến này cứ coi như có thể lấy được Chân Long đế khí, thì Thiên Minh tổn thất cũng rất lớn.
- Ai…- Nguyên Quân thở dài:
- Ta hiểu được, dùng hải quân đánh lục quân,lại còn ở Hoàng Kim đại doanh, cho dù có là ngươi cũng không thể không tổn thất binh lính… Nói đi, ta đại khái có thể mang về bao nhiêu người?
- Lần này xuất chinh có tất cả ba mươi bẩy vạn người, cuối cùng có thể trở về đại khái là ba mươi vạn.
- Nhiều như vậy sao?
Nguyên Quân có chút khó hiểu, đang trong tình thế bất lợi toàn diện, mà Bất Thế Binh Tiên lại dám nói là có thể giữ được ba mươi vạn quân trở về?
-Nhất định là hắn đang nói đùa a.
Bất Thế Binh Tiên lười nhác nói:
- Đừng quên, trên biển còn có một Quang Minh Hoàng, lấy ánh mắt của hắn mà nói thì khẳng định sẽ kịp tiếp ứng chúng ta… Một khi Chân Long đế khí xuất hiện, ta cùng Quang Minh Hoàng sẽ trong ngoài giáp công,lúc đó có thể giúp cho đại bộ phận binh lính còn sống trở về.
- Tốt, vậy chúng ta ở đây chờ Trầm Côn.
Nguyên Quân ngồi xuống. Sau khi chiếm được Đoạt Nhật Lâu, chiến đấu đã chuyển sang dạng liều chết đánh nhau của đám cao thủ. Bất Thế Bình Tiên tự nhiên là phải nhường quyền phụ thân cho Bất Phụ Thiên Hạ.
Bất Phụ Thiên Hạ, đệ nhị Vũ Hồn khởi động, yêu thú bên người Nguyên Quân nhấc lên hai thanh kiếm.
Hào quang chói mắt phát ra, Ỷ Thiên Vô Song, chỉ còn một thanh kiếm, bên kia chỉ là vỏ kiếm, Thanh Công kiếm bên trong chém sắt như chém bùn đã sớm bị mất.
Tác giả : Du Tạc Bao Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại