Vũ Toái Hư Không
Chương 308: Một canh giờ
Để cho Đoạt Nhật Lâu tự mình rời đi?
Một tòa lầu cao, còn có thể tự mình rời đi sao?
Trầm Côn kinh ngạc nhìn Mặc Ly:
- Lão nhân gia…
- Hãy nghe ta nói hết
Mặc Ly tựa hồ như trở lại năm tháng hăng hái ngày trước, chỉ kiến trúc của Đoạt Nhật lâu nói:
- Đoạt Nhật Lâu chính là đầu của Đại Nhật Chiến Thần, thành tựu lớn nhất trong cơ quan thuật của Mặc gia, thân mình còn có ba mươi bẩy loại biến hóa. Chỉ cần người thao tác có đủ thực lực, cũng đủ cơ quan kỹ xảo, thì có thể khiến cho Đoạt Nhật Lâu đứng dậy, biến thân làm Đầu Lĩnh chiến sĩ, phóng xuất Cửu Châu Chân Long đang bị trấn áp.
- Đầu Lĩnh chiến sĩ?
Trầm Côn hung hăng nắm chặt tay.
- Vậy nhanh lên, để cho hắn biến thân a.
- Nếu ta có bổn sự này, đã sớm để hắn biến thân rồi, làm gì phải chờ đến ngày hôm nay?" Mặc Ly nói:
- Đoạt Nhật Lâu vô cùng cường đại, muốn thao tác một tòa cơ quan chiến khí như vậy, cần bao nhiêu linh khí?
Lão thân nói cho ngươi biết, muốn để cho Đoạt Nhật Lâu biến hình thì ít nhất cũng phải là Tử Nguyên cấp linh khí, thêm cả tông sư cấp cơ quan thuật.
- Tông sư cấp cơ quan thuật, lão thân có.
Mặc Ly hua hua cánh tay của mình:
- Bất quá, hiện giờ lão thân chỉ là một người máy, làm thế nào có được Tử Nguyên linh khí?
- Ai u, ai u…
Ngữ khí của Mặc Ly cơ hồ khiến cho mọi người tuyệt vọng, nhưng Trầm Côn lại nghe được ý khác của nàng, hắn cười quái dị nói:
- Lão nhân gia, ngươi không có linh khí, nhưng ngươi có thể trở thành vũ hồn của ta, sau đó phụ thân trên cơ thể ta. Có cơ quan thuật, có cơ thể, Đoạt Nhật Lâu không phải sẽ có thể đứng lên sao?
- Tiểu tử ngươi thật thông minh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mặc Ly cười to nói:
- Hiện tại, vấn đề duy nhất là cấp bậc của ngươi không đủ, mới chỉ là Lam Nguyên hạ đoạn.
Trầm Côn cắn chặt răng nói:
-Trong cơ thể của ta còn có một chút Tử Nguyên linh khí của Công Thâu Thiên, nếu tiếp tục bắt đầu sử dụng Liệp Nguyên sát trận… Lão nhân gia, người chờ một lát. Một canh giờ sau, ta nhất định sẽ trở thành Tử Nguyên cường giả, quay về giúp ngươi khởi động Đoạt Nhật Lâu.
Một canh giờ tấn thăng lên Tử Nguyên, Hồn Kinh cũng có thể tấn thăng lên đệ lục trọng, hoàn toàn có thể triệu hoán Mặc Ly làm vũ hồn thứ sáu của mình.
Từ trong phòng vọt ra, Trầm Côn đã biết mình không được phép lãng phí một giây, một phút nào. Vỗ lên người mấy trăm đạo liệp nguyên tất sát, sau đó hướng về đám vệ binh phóng tới.
- Đại nhân, ngài làm cái gì vậy?
Hoàng Kim vệ binh đều bị bộ dáng của Trầm Côn dọa cho giật mình.
- Lão huynh, cho ta mượn một đồ vật của các ngươi.
- Đại nhân muốn mượn cái gì?
- Mạng.
Mấy chục đạo bùa bay ra, có âm dương vũ ý giúp đỡ, dễ dàng cướp đi tính mạng của đám hộ vệ kia, mà linh khí của bọn họ, cũng bị liệp nguyên sát trận thu lấy nhập lên người Trầm Côn.
- Trầm Côn, nếu ngươi cứ hấp thu linh khí như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi.
Đám vũ hồn cùng kêu lên cảnh cáo.
- Không cần quản nhiều như vậy.
Trong khoảnh khắc, Trầm Côn đã giết sạch mấy trăm hậu vệ chung quanh, sau đó liền hướng về Đoạt Nhật Lâu chém giết:
- Một canh giờ, ta phải thu được đủ linh khí, nhất định phải thăng cấp lên Tử Nguyên.
Bên ngoài Đoạt Nhật Lâu, đám người Cuồng Lôi cũng đang chém giết vệ binh dưới lầu. Nếu kế hoạch không có gì thay đổi, thì tiếp theo Đoạt Thành Lâu sẽ sụp đổ, mà Cuồng Lôi sẽ liên hợp cùng Trầm Côn đi tìm Chân Long đế khí, đồng thời nghĩ cách chặn đánh Đông Ca Thánh Nhân.
Nhưng mà…
Rất không may, Đoạt Nhật Lâu giống như đánh vài cái rắm, chỉ lung lay mấy cái, sau đó liền đứng vững vàng.
- Oanh Thiên Lôi mất hiệu lực sao?
Cuồng Lôi kinh hãi lui về phía sau vài bước, hận không thể lập tứ phản hồi Thiên Minh tổng bộ, bóp chết mấy tên ăn hại nghiên cứu Oanh Thiên Lôi… Oanh Thiên Lôi mất hiệu lực, Đoạt Nhật Lâu cũng đứng vững không sụp đổ. Nếu vậy, Đông Ca cũng sẽ không cần trở lại cứu viện, hắn có thể giữ lại Hoàng Kim cao thủ ở Đại Hồ tận tình chém giết, đi trước tới vùng duyên hải tự mình vây đánh hải quân của Thiên Minh. Thâm chí, hắn còn có thể tra xét Hoàng Kim cao quan xem đến tột cùng là ai đã đào ra ám đạo, ai đã làm ra hai mươi cái rắm vô dụng như vậy?
Trong khi giãy chết, Chân Long kế hoạch bước đầu tiên lại thất bại, bọn lính Hoàng Kim sẽ cảm thấy may mắn như thế nào, đám hải quân Thiên Minh sẽ uể oải ra sao? Chỉ so về sĩ khí thôi, chỉ sợ trận chiến tranh này đã thành một hồi đơn phương chém giết a.
- Thanh Vũ, con bà ngươi.
Cuồng Lôi nhịn không được hướng lên trời rống to. Thanh Vũ chính là người đã sáng tạo ra Oanh Thiên Lôi, nhưng cũng vì Oanh Thiên Lôi vô dụng do hắn nghiên cứu ra này, lại khiến cho mấy chục vạn Thiên Minh tướng sĩ phải chết.
- Lão huynh, đừng kêu nữa.
Trầm Côn ở phía sau lưng hắn, vẻ mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí, nói:
- Đoạt Nhật Lâu còn, Đông Ca sẽ không trở về… Lúc này, quan trọng nhất chính là phải ngăn chặn Đông Ca.
Được rồi, chỉ cần ngăn chặn được Đông Ca, thì các tướng sĩ của Thiên Minh ít nhất cũng còn có cơ hội lui lại. Cuồng Lôi giữ chặt Trầm Côn:
-Được, đi ngăn cản Đông Ca, yểm hộ các huynh đệ lui lại.
- Lui lại?
Trầm Côn liếm liếm môi:
- Không cần phải lui lại, cho ta một canh giờ, ta nhất định sẽ khiến Đoạt Nhật Lâu tự mình tránh ra.
- Cái gì?
- Không có thời gian giải thích.
Trầm Côn mở ra sí thiên song dực, như một tia chớp bay về phía biểu diễn tràng.
Cuồng Lôi đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng của Trầm Côn, vội vàng chạy đuổi theo, đồng thời phân phó lại:
- Lập tức thông tri đến các chiến tuyến, phải kiên trì một canh giờ.
- Một canh giờ?
Trên bờ biển, A Phúc đã hoàn thành xong nhiệm vụ yểm hộ cho cuộc đổ bộ của lục quân, đang tránh ở trong một khoang thuyền, thì nhận được tin tình báo.
- Vì sao lại phải chờ một canh giờ?
A Phúc ngơ ngác nhìn cổ cầm:
- Không phải sau khi Đoạt Nhật lâu nổ mạnh, chúng ta sẽ lập tức cướp đoạt Chân Long đế khí sao. Sau đó ta sẽ đi tiếp ứng mọi người, sao lại lui lại?
- Tình báo thư đâu? Đọc lớn lên cho ta.
Âm thanh của Tiếu Đông Phong truyền ra từ cổ cầm.
- Chạng vạng năm giờ, ở Đoạt Nhật Lâu tỏa ra khói đen, kế hoạch bước đầu hẳn là thành công… Nhưng Đông Ca cũng không phản hồi Đoạt Nhật Lâu, Cuồng Lôi nguyên soái đã hạ lệnh, các bộ giữ nguyên kế hoạch, nhưng nhất định phải kiên trì một canh giờ.
A Phúc lớn tiếng đọc một lần, sau đó ngơ ngác nhìn cổ cầm, hắn cũng không có bổn sự ngửi được điều gì khác từ trong tin tình báo.
- Đông Ca không có phản hồi Đoạt Nhật Lâu…
Tiếu Đông Phong suy tư một lát, sau đó cười nói:
- Oanh Thiên Lôi mất hiệu lực, bất quá bọn họ đã tìm ra được biện pháp mới… Chủ thượng, chiến tranh đã chuyển thành thế giằng co, hải quân của ngươi có thể tùy thời lên bờ tiếp viện. Mau lập tức điều động chiến hạm, lập Bán Nguyệt trận, tới gần Xuất Vân hải cảng.
-Ta, ta cũng phải đi?
Đũng quần A Phúc có chút ướt át, bất quá vẫn cắn chặt răng, đem mệnh lệnh truyền xuống.
Rất nhanh, hạm đội liền biến thành Bán Nguyệt trận, mơ hồ bao vây cả Xuất Vân hải cảng, giống như một bàn tay lớn, mơ hồ như đang che chở cho lục quân đang ở trên bờ.
Chiến hạm bày trận xong, Tiếu Đông Phong lại truyền đạt mệnh lệnh. Sau đó, một tiếng đàn truyền ra từ cổ cầm, mang theo một tia đắc ý:
- Nói tất nghe, kế tất tin, mập mạp này tuy rằng hơi uất ức một tí, nhưng lại là một chủ nhân không tệ…. năm đó dù đang ở Đông Ngô cũng không có thích ý như thế này a.
Tiếu Đông Phong thực sự vô cùng thích chí.
Thân là Vũ Hồn của A Phúc, nhưng A Phúc chưa bao giờ cự tuyệt bất kỳ một kế hoạch nào của hắn. binh quyền, tài chính, nhân sự tất cả đều giao cho Tiếu Đông Phong. Thậm chí, khi nào ăn cơm, khi nào luyện công cũng đều hỏi ý kiến hắn…. Thân là kẻ dưới nhưng lại có thể quyết định mọi bước, hành động của chủ thượng, còn cái gì có thể phàn nàn.
Đây gọi là Minh Chủ a. Mặt khác, lục quân của Thiên Minh cũng đã chiếm được trận địa trên bãi cát, vì thế liền hướng về Đoạt Nhật Lâu nhanh chóng tiến lên.
- Kiên trì một canh giờ?
Các tướng lĩnh thu được mệnh lệnh của Cuồng Lôi, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhìn khói bốc đen ngùn ngụt từ phía Đoạt Nhật Lâu, vì cái gì mà còn phải đợi thêm nữa? Chẳng lẽ muốn bỏ qua Chân Long Đế khí sao?.
Lúc này, phía trước lại truyền đến tiếng hoan hô của đám lính Hoàng Kim, Lệ Thiên xuất hiện trên tháp pháo của Xuất Vân hải thành, cất tiếng cười to.
- Các huynh đệ, không phải sợ, Đoạt Nhật Lâu còn tồn tại, Đông Ca Thánh Nhân đang chém giết đám đầu sỏ bên địch.
- An tâm tác chiến, chúng ta là những binh lính lục quân tinh nhuệ nhất Cửu Châu, bọn hắn bất quá chỉ là một đám tạp binh vừa mới đổ bộ, các ngươi sợ thất bại sao?
- Không.
- Không.
Đám Hoàng Kim binh lính đằng đằng sát khí hô to, Đoạt Nhật Lâu bình yên vô sự, còn có Đông Ca yểm hộ bọn hắn ở sau lưng, thì có gì phải sợ đây?
- Giết, giết sạch đám heo vàng.
Nghe được tiếng kêu gào của Hoàng Kim tướng sĩ, đám người Thiên Minh tướng sĩ nét mặt dần trở nên tái lạnh. Đoạt Nhật lâu không nổ… kế hoạch thất bại, thất bại ngay lúc vừa bắt đầu.
Đoạt Nhật Lâu còn tồn tại, Chân Long sẽ không xuất hiện, vậy chúng ta liều chết ở đây có ý nghĩa gì?
Sĩ khí mất đi, khiến cho đám Thiên Minh chiến sĩ vốn không có ưu thế về số lượng lại càng thêm chán nản, hơn nữa Lệ Thiên tự mình xuất lĩnh một chi Hoàng Kim Phong Kỵ, xé ra một lỗ hổng lớn bên trong Thiên Minh quân, chém giết tơi bời, sau đó mở rộng trận thế ở bờ biển, đem toàn bộ Thiên Minh tướng sĩ vây lại.
Xong rồi. Mấy chục vạn người này ai cũng đừng mong trở về. Đám Thiên Minh chiến sĩ lúc này chỉ biết cười khổ, hơn nữa rất nhiều người đã buông vũ khí, quỳ xuống xin đầu hàng… Binh bại như núi đổ.
Nhưng đúng lúc này….
Nước biển như bị rẽ đôi ra,một đám lưỡng cư hải thú từ trong biển đi ra, giống như một thanh đao nhọn dễ dàng đánh tan đám bộ binh của Lệ Thiên, sau đó cực kỳ nhanh chóng hướng về phía Đoạt Nhật Lâu đi đến.
Một thanh âm lười nhác truyền khắp chiến trường.
- Đệ tam quân đoàn, yểm trợ cánh quân bên trái, đệ lục, đệ thất quân đoàn trùng kích Xuất Vân Hải cảng, trọng kỵ binh,mau đi dọc theo chiến trường, không được hiếu chiến chỉ được tuần tra.
Một thân ảnh hải thú dưới sự che trở của đại quân chầm chậm bước đến, hắn mặc một bộ yêu thú khái giáp, đeo mặt nạ yêu thú dữ tợn, chính là Nguyên Quân hay chính là Bất Thế Binh Tiên.
Một đường khoanh tay đi đến, Bất Thế Bình Tiên căn bản không hề động thủ, Hoàng Kim binh lính thi thể từng người từng người một ngã xuống dưới chân hắn, làm lộ ra một đường máu sau bước chân của hắn. Hơn nữa cứ vừa đi hắn vừa tùy ý chỉ đạo mệnh lệnh, dưới sự chỉ huy của hắn, đám quân lính Thiên Minh đang tan rã liền chậm rãi chỉnh đốn lại. Sát khí đã trở lại, bọn họ đuổi theo đằng sau Bất Thế Bình Tiên, mấy chục vạn chiến sĩ đều tru lên như sài lang.
Bất Thế Bình Tiên đi đến dưới cửa Xuất Vân hải thành, lúc đó đám Thiên Minh tướng sĩ cũng đã từ bên trong chiếm được cửa thành, liền nhanh chóng mở ra.
Hắn bình thản nhìn lướt qua cửa thành, sau đó bước vào Xuất Vân Hải Thành.
- Kiên trì một canh giờ mà thôi.
Hắn bình tĩnh nói với các tướng sĩ.
- Ở trong này bị nhốt chờ chết, cũng là kiên trì, giết đi vào, một đường thẳng đến Đoạt Nhật Lâu cũng là kiên trì… vậy các ngươi chọn cái nào?
- Loại thứ hai.
- Giết đi vào.
- Giết đi vào.
- Không.
Bất thế Bình Tiên cũng không quay đầu mà đi vào Xuất Vân Hải Thành, bóng dáng hướng về phía đám tướng sĩ khoát tay:
- Làm binh lính của ta, giết đi vào như vậy là đủ sao? Chư vị, chúng ta sẽ tiêu diệt Hoàng Kim Huyết Tộc, cho đến lúc ngồi dưới chân Đoạt Nhật lâu uống ruợu, chờ Chân Long hiện thế.
Một tòa lầu cao, còn có thể tự mình rời đi sao?
Trầm Côn kinh ngạc nhìn Mặc Ly:
- Lão nhân gia…
- Hãy nghe ta nói hết
Mặc Ly tựa hồ như trở lại năm tháng hăng hái ngày trước, chỉ kiến trúc của Đoạt Nhật lâu nói:
- Đoạt Nhật Lâu chính là đầu của Đại Nhật Chiến Thần, thành tựu lớn nhất trong cơ quan thuật của Mặc gia, thân mình còn có ba mươi bẩy loại biến hóa. Chỉ cần người thao tác có đủ thực lực, cũng đủ cơ quan kỹ xảo, thì có thể khiến cho Đoạt Nhật Lâu đứng dậy, biến thân làm Đầu Lĩnh chiến sĩ, phóng xuất Cửu Châu Chân Long đang bị trấn áp.
- Đầu Lĩnh chiến sĩ?
Trầm Côn hung hăng nắm chặt tay.
- Vậy nhanh lên, để cho hắn biến thân a.
- Nếu ta có bổn sự này, đã sớm để hắn biến thân rồi, làm gì phải chờ đến ngày hôm nay?" Mặc Ly nói:
- Đoạt Nhật Lâu vô cùng cường đại, muốn thao tác một tòa cơ quan chiến khí như vậy, cần bao nhiêu linh khí?
Lão thân nói cho ngươi biết, muốn để cho Đoạt Nhật Lâu biến hình thì ít nhất cũng phải là Tử Nguyên cấp linh khí, thêm cả tông sư cấp cơ quan thuật.
- Tông sư cấp cơ quan thuật, lão thân có.
Mặc Ly hua hua cánh tay của mình:
- Bất quá, hiện giờ lão thân chỉ là một người máy, làm thế nào có được Tử Nguyên linh khí?
- Ai u, ai u…
Ngữ khí của Mặc Ly cơ hồ khiến cho mọi người tuyệt vọng, nhưng Trầm Côn lại nghe được ý khác của nàng, hắn cười quái dị nói:
- Lão nhân gia, ngươi không có linh khí, nhưng ngươi có thể trở thành vũ hồn của ta, sau đó phụ thân trên cơ thể ta. Có cơ quan thuật, có cơ thể, Đoạt Nhật Lâu không phải sẽ có thể đứng lên sao?
- Tiểu tử ngươi thật thông minh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mặc Ly cười to nói:
- Hiện tại, vấn đề duy nhất là cấp bậc của ngươi không đủ, mới chỉ là Lam Nguyên hạ đoạn.
Trầm Côn cắn chặt răng nói:
-Trong cơ thể của ta còn có một chút Tử Nguyên linh khí của Công Thâu Thiên, nếu tiếp tục bắt đầu sử dụng Liệp Nguyên sát trận… Lão nhân gia, người chờ một lát. Một canh giờ sau, ta nhất định sẽ trở thành Tử Nguyên cường giả, quay về giúp ngươi khởi động Đoạt Nhật Lâu.
Một canh giờ tấn thăng lên Tử Nguyên, Hồn Kinh cũng có thể tấn thăng lên đệ lục trọng, hoàn toàn có thể triệu hoán Mặc Ly làm vũ hồn thứ sáu của mình.
Từ trong phòng vọt ra, Trầm Côn đã biết mình không được phép lãng phí một giây, một phút nào. Vỗ lên người mấy trăm đạo liệp nguyên tất sát, sau đó hướng về đám vệ binh phóng tới.
- Đại nhân, ngài làm cái gì vậy?
Hoàng Kim vệ binh đều bị bộ dáng của Trầm Côn dọa cho giật mình.
- Lão huynh, cho ta mượn một đồ vật của các ngươi.
- Đại nhân muốn mượn cái gì?
- Mạng.
Mấy chục đạo bùa bay ra, có âm dương vũ ý giúp đỡ, dễ dàng cướp đi tính mạng của đám hộ vệ kia, mà linh khí của bọn họ, cũng bị liệp nguyên sát trận thu lấy nhập lên người Trầm Côn.
- Trầm Côn, nếu ngươi cứ hấp thu linh khí như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi.
Đám vũ hồn cùng kêu lên cảnh cáo.
- Không cần quản nhiều như vậy.
Trong khoảnh khắc, Trầm Côn đã giết sạch mấy trăm hậu vệ chung quanh, sau đó liền hướng về Đoạt Nhật Lâu chém giết:
- Một canh giờ, ta phải thu được đủ linh khí, nhất định phải thăng cấp lên Tử Nguyên.
Bên ngoài Đoạt Nhật Lâu, đám người Cuồng Lôi cũng đang chém giết vệ binh dưới lầu. Nếu kế hoạch không có gì thay đổi, thì tiếp theo Đoạt Thành Lâu sẽ sụp đổ, mà Cuồng Lôi sẽ liên hợp cùng Trầm Côn đi tìm Chân Long đế khí, đồng thời nghĩ cách chặn đánh Đông Ca Thánh Nhân.
Nhưng mà…
Rất không may, Đoạt Nhật Lâu giống như đánh vài cái rắm, chỉ lung lay mấy cái, sau đó liền đứng vững vàng.
- Oanh Thiên Lôi mất hiệu lực sao?
Cuồng Lôi kinh hãi lui về phía sau vài bước, hận không thể lập tứ phản hồi Thiên Minh tổng bộ, bóp chết mấy tên ăn hại nghiên cứu Oanh Thiên Lôi… Oanh Thiên Lôi mất hiệu lực, Đoạt Nhật Lâu cũng đứng vững không sụp đổ. Nếu vậy, Đông Ca cũng sẽ không cần trở lại cứu viện, hắn có thể giữ lại Hoàng Kim cao thủ ở Đại Hồ tận tình chém giết, đi trước tới vùng duyên hải tự mình vây đánh hải quân của Thiên Minh. Thâm chí, hắn còn có thể tra xét Hoàng Kim cao quan xem đến tột cùng là ai đã đào ra ám đạo, ai đã làm ra hai mươi cái rắm vô dụng như vậy?
Trong khi giãy chết, Chân Long kế hoạch bước đầu tiên lại thất bại, bọn lính Hoàng Kim sẽ cảm thấy may mắn như thế nào, đám hải quân Thiên Minh sẽ uể oải ra sao? Chỉ so về sĩ khí thôi, chỉ sợ trận chiến tranh này đã thành một hồi đơn phương chém giết a.
- Thanh Vũ, con bà ngươi.
Cuồng Lôi nhịn không được hướng lên trời rống to. Thanh Vũ chính là người đã sáng tạo ra Oanh Thiên Lôi, nhưng cũng vì Oanh Thiên Lôi vô dụng do hắn nghiên cứu ra này, lại khiến cho mấy chục vạn Thiên Minh tướng sĩ phải chết.
- Lão huynh, đừng kêu nữa.
Trầm Côn ở phía sau lưng hắn, vẻ mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí, nói:
- Đoạt Nhật Lâu còn, Đông Ca sẽ không trở về… Lúc này, quan trọng nhất chính là phải ngăn chặn Đông Ca.
Được rồi, chỉ cần ngăn chặn được Đông Ca, thì các tướng sĩ của Thiên Minh ít nhất cũng còn có cơ hội lui lại. Cuồng Lôi giữ chặt Trầm Côn:
-Được, đi ngăn cản Đông Ca, yểm hộ các huynh đệ lui lại.
- Lui lại?
Trầm Côn liếm liếm môi:
- Không cần phải lui lại, cho ta một canh giờ, ta nhất định sẽ khiến Đoạt Nhật Lâu tự mình tránh ra.
- Cái gì?
- Không có thời gian giải thích.
Trầm Côn mở ra sí thiên song dực, như một tia chớp bay về phía biểu diễn tràng.
Cuồng Lôi đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng của Trầm Côn, vội vàng chạy đuổi theo, đồng thời phân phó lại:
- Lập tức thông tri đến các chiến tuyến, phải kiên trì một canh giờ.
- Một canh giờ?
Trên bờ biển, A Phúc đã hoàn thành xong nhiệm vụ yểm hộ cho cuộc đổ bộ của lục quân, đang tránh ở trong một khoang thuyền, thì nhận được tin tình báo.
- Vì sao lại phải chờ một canh giờ?
A Phúc ngơ ngác nhìn cổ cầm:
- Không phải sau khi Đoạt Nhật lâu nổ mạnh, chúng ta sẽ lập tức cướp đoạt Chân Long đế khí sao. Sau đó ta sẽ đi tiếp ứng mọi người, sao lại lui lại?
- Tình báo thư đâu? Đọc lớn lên cho ta.
Âm thanh của Tiếu Đông Phong truyền ra từ cổ cầm.
- Chạng vạng năm giờ, ở Đoạt Nhật Lâu tỏa ra khói đen, kế hoạch bước đầu hẳn là thành công… Nhưng Đông Ca cũng không phản hồi Đoạt Nhật Lâu, Cuồng Lôi nguyên soái đã hạ lệnh, các bộ giữ nguyên kế hoạch, nhưng nhất định phải kiên trì một canh giờ.
A Phúc lớn tiếng đọc một lần, sau đó ngơ ngác nhìn cổ cầm, hắn cũng không có bổn sự ngửi được điều gì khác từ trong tin tình báo.
- Đông Ca không có phản hồi Đoạt Nhật Lâu…
Tiếu Đông Phong suy tư một lát, sau đó cười nói:
- Oanh Thiên Lôi mất hiệu lực, bất quá bọn họ đã tìm ra được biện pháp mới… Chủ thượng, chiến tranh đã chuyển thành thế giằng co, hải quân của ngươi có thể tùy thời lên bờ tiếp viện. Mau lập tức điều động chiến hạm, lập Bán Nguyệt trận, tới gần Xuất Vân hải cảng.
-Ta, ta cũng phải đi?
Đũng quần A Phúc có chút ướt át, bất quá vẫn cắn chặt răng, đem mệnh lệnh truyền xuống.
Rất nhanh, hạm đội liền biến thành Bán Nguyệt trận, mơ hồ bao vây cả Xuất Vân hải cảng, giống như một bàn tay lớn, mơ hồ như đang che chở cho lục quân đang ở trên bờ.
Chiến hạm bày trận xong, Tiếu Đông Phong lại truyền đạt mệnh lệnh. Sau đó, một tiếng đàn truyền ra từ cổ cầm, mang theo một tia đắc ý:
- Nói tất nghe, kế tất tin, mập mạp này tuy rằng hơi uất ức một tí, nhưng lại là một chủ nhân không tệ…. năm đó dù đang ở Đông Ngô cũng không có thích ý như thế này a.
Tiếu Đông Phong thực sự vô cùng thích chí.
Thân là Vũ Hồn của A Phúc, nhưng A Phúc chưa bao giờ cự tuyệt bất kỳ một kế hoạch nào của hắn. binh quyền, tài chính, nhân sự tất cả đều giao cho Tiếu Đông Phong. Thậm chí, khi nào ăn cơm, khi nào luyện công cũng đều hỏi ý kiến hắn…. Thân là kẻ dưới nhưng lại có thể quyết định mọi bước, hành động của chủ thượng, còn cái gì có thể phàn nàn.
Đây gọi là Minh Chủ a. Mặt khác, lục quân của Thiên Minh cũng đã chiếm được trận địa trên bãi cát, vì thế liền hướng về Đoạt Nhật Lâu nhanh chóng tiến lên.
- Kiên trì một canh giờ?
Các tướng lĩnh thu được mệnh lệnh của Cuồng Lôi, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhìn khói bốc đen ngùn ngụt từ phía Đoạt Nhật Lâu, vì cái gì mà còn phải đợi thêm nữa? Chẳng lẽ muốn bỏ qua Chân Long Đế khí sao?.
Lúc này, phía trước lại truyền đến tiếng hoan hô của đám lính Hoàng Kim, Lệ Thiên xuất hiện trên tháp pháo của Xuất Vân hải thành, cất tiếng cười to.
- Các huynh đệ, không phải sợ, Đoạt Nhật Lâu còn tồn tại, Đông Ca Thánh Nhân đang chém giết đám đầu sỏ bên địch.
- An tâm tác chiến, chúng ta là những binh lính lục quân tinh nhuệ nhất Cửu Châu, bọn hắn bất quá chỉ là một đám tạp binh vừa mới đổ bộ, các ngươi sợ thất bại sao?
- Không.
- Không.
Đám Hoàng Kim binh lính đằng đằng sát khí hô to, Đoạt Nhật Lâu bình yên vô sự, còn có Đông Ca yểm hộ bọn hắn ở sau lưng, thì có gì phải sợ đây?
- Giết, giết sạch đám heo vàng.
Nghe được tiếng kêu gào của Hoàng Kim tướng sĩ, đám người Thiên Minh tướng sĩ nét mặt dần trở nên tái lạnh. Đoạt Nhật lâu không nổ… kế hoạch thất bại, thất bại ngay lúc vừa bắt đầu.
Đoạt Nhật Lâu còn tồn tại, Chân Long sẽ không xuất hiện, vậy chúng ta liều chết ở đây có ý nghĩa gì?
Sĩ khí mất đi, khiến cho đám Thiên Minh chiến sĩ vốn không có ưu thế về số lượng lại càng thêm chán nản, hơn nữa Lệ Thiên tự mình xuất lĩnh một chi Hoàng Kim Phong Kỵ, xé ra một lỗ hổng lớn bên trong Thiên Minh quân, chém giết tơi bời, sau đó mở rộng trận thế ở bờ biển, đem toàn bộ Thiên Minh tướng sĩ vây lại.
Xong rồi. Mấy chục vạn người này ai cũng đừng mong trở về. Đám Thiên Minh chiến sĩ lúc này chỉ biết cười khổ, hơn nữa rất nhiều người đã buông vũ khí, quỳ xuống xin đầu hàng… Binh bại như núi đổ.
Nhưng đúng lúc này….
Nước biển như bị rẽ đôi ra,một đám lưỡng cư hải thú từ trong biển đi ra, giống như một thanh đao nhọn dễ dàng đánh tan đám bộ binh của Lệ Thiên, sau đó cực kỳ nhanh chóng hướng về phía Đoạt Nhật Lâu đi đến.
Một thanh âm lười nhác truyền khắp chiến trường.
- Đệ tam quân đoàn, yểm trợ cánh quân bên trái, đệ lục, đệ thất quân đoàn trùng kích Xuất Vân Hải cảng, trọng kỵ binh,mau đi dọc theo chiến trường, không được hiếu chiến chỉ được tuần tra.
Một thân ảnh hải thú dưới sự che trở của đại quân chầm chậm bước đến, hắn mặc một bộ yêu thú khái giáp, đeo mặt nạ yêu thú dữ tợn, chính là Nguyên Quân hay chính là Bất Thế Binh Tiên.
Một đường khoanh tay đi đến, Bất Thế Bình Tiên căn bản không hề động thủ, Hoàng Kim binh lính thi thể từng người từng người một ngã xuống dưới chân hắn, làm lộ ra một đường máu sau bước chân của hắn. Hơn nữa cứ vừa đi hắn vừa tùy ý chỉ đạo mệnh lệnh, dưới sự chỉ huy của hắn, đám quân lính Thiên Minh đang tan rã liền chậm rãi chỉnh đốn lại. Sát khí đã trở lại, bọn họ đuổi theo đằng sau Bất Thế Bình Tiên, mấy chục vạn chiến sĩ đều tru lên như sài lang.
Bất Thế Bình Tiên đi đến dưới cửa Xuất Vân hải thành, lúc đó đám Thiên Minh tướng sĩ cũng đã từ bên trong chiếm được cửa thành, liền nhanh chóng mở ra.
Hắn bình thản nhìn lướt qua cửa thành, sau đó bước vào Xuất Vân Hải Thành.
- Kiên trì một canh giờ mà thôi.
Hắn bình tĩnh nói với các tướng sĩ.
- Ở trong này bị nhốt chờ chết, cũng là kiên trì, giết đi vào, một đường thẳng đến Đoạt Nhật Lâu cũng là kiên trì… vậy các ngươi chọn cái nào?
- Loại thứ hai.
- Giết đi vào.
- Giết đi vào.
- Không.
Bất thế Bình Tiên cũng không quay đầu mà đi vào Xuất Vân Hải Thành, bóng dáng hướng về phía đám tướng sĩ khoát tay:
- Làm binh lính của ta, giết đi vào như vậy là đủ sao? Chư vị, chúng ta sẽ tiêu diệt Hoàng Kim Huyết Tộc, cho đến lúc ngồi dưới chân Đoạt Nhật lâu uống ruợu, chờ Chân Long hiện thế.
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử