Vũ Toái Hư Không
Chương 299: Nội hí
Đông Ca sẽ ở phủ thành chủ. Sau khi thành chủ Khuê La chết, tòa thành sẽ được xây dựng lại thành đại doanh của Hoàng Kim Huyết tộc. Tại Đốc Quân đại doanh, Đông Ca đang tự mình mặc chiến giáp, thống lĩnh trăm vạn Hoàng Kim đai quân.
Trong khi đang đợi thông báo, Trầm Côn lén lút hỏi hộ vệ: đường đường là thánh nhân, làm sao có thể nhớ đến một tiểu nhân vật như hắn làm gì?
Gã hộ vệ nở nụ cười:
- Đại nhân, ngài không phải là tiểu nhân vật, Cơ Na công chúa đã tiến cử ngài phụ trách về việc đại tế tửu của toàn bộ con cháu Đại Chu hoàng thất, cũng có ý nói, chức vụ này tương đương với phó bộ trưởng bộ giáo dục của kiếp trước, cũng được coi là một chức quan lớn.
Hiện giờ địa vị Trầm Côn ở trong Hoàng Kim Huyết Tộc đại khái tương đương với Trấn Bắc tướng quân ở Triệu Quốc. Mặc dù không tính là cao nhưng cũng khiến người khác không dám không tôn trọng hắn.
Còn vì sao Đông Ca lại khẩn cấp triệu kiến Trầm Côn? Nguyên nhân rất đơn giản, khi Đông Ca nhìn thấy Trầm Côn đúc một trăm linh tám cái Hàn Băng Tỏa thì hắn đã lập tức nhìn ra trong phương diện này có ẩn chứa cơ quan thuật cùng đúc thuật cao thâm. Ngay lập tức hạ lệnh, phong cho Trầm Côn làm Cửu Châu đệ nhất đúc sư. Thậm chí chỉ cần bất cứ khi nào hắn cần đều có thể trực tiếp hướng Đông Ca bẩm báo chi phí xây dựng Đoạt Nhất Lâu.
Nghe được lời giải thích, Trầm Côn nhẹ nhàng thở ra.
"Xem ra Đông Ca không phải để ý đến mình mà là quan tân đến Đoạt Nhất Lâu. Như vậy cũng tốt!"
Thừa dịp có cơ hội gặp mặt, Trầm Côn lục lọi trong linh hồn những điểm quan trọng của Đoạt Nhật Lâu, lại hướng tới Hồng Hồng Lục Lục hỏi. Sau đó lại cùng lý giải của bản thân rất nhanh chóng liền sửa lại thành một bộ đầy đủ.
- Cho Đại Chu cung đình tế tửu, Trầm Vô Ngôn vào!!
Từ trong đại doanh truyền ra một tiếng hét lớn. Trầm Côn cúi người đi vào đại môn, xuyên qua đám binh sĩ, đi đến đại điện nghị sự của phủ Thành chủ cũ.
- Thần, Trầm Vô Ngôn, bái kiến thánh nhân.
Thân làm kẻ dưới, vì thế Trầm Vô Ngôn không thể không hành lễ.
- Đứng lên đi.
Đông Ca mỉm cười ngồi trên chiếc ghế da hổ ở giữa trung tâm. Ở bên cạnh hắn là lão nhân tóc vàng vẻ mặt hòa ái, hiền lành. Nằm bên cạnh là một hoàng kim sư tử còn trên vai lại là một con kim sắc tiểu điêu. Thoạt nhìn Đông Ca thánh nhân là một người hiên lành, vô hại nhưng Trầm Côn trong lòng lại tự cảnh cáo chính mình:" Đây chính là vị thánh nhân đã tạo ra "Hoàng Bì nhân canh" một tuyệt thế ác ma, là đại địch lớn nhất của Tử tôn Viêm Hoàng".
Trong đại điện còn có các đại nhân vật của Hoàng Kim Huyết tộc. Một lão nhân có bộ dạng hơn bảy mươi tuổi mặt âm lệ ngồi ở bên cạnh Đông Ca, hắn chính là phụ thân của Lệ Thiên, Cứu Thế Sơn Tài Quyết Trường Lệ Cửu Tiêu.
Đứng phía dưới vương tọa của Đông Ca là ba vị đại tướng của Hoàng Kim huyết tộc. Đứng đầu tiên là Lệ Thiên, bên cạnh hắn là một đại hán trung niên mà người thứ ba lại là một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi sắc mặt lạnh lùng đứng đó. Đây chính là hai vị còn lại trong tam đại chiến tướng của Hoàng Kim huyết tộc: Lôi Động và Cơ Nhược Vũ
Cơ Nhược Vũ ánh mắt đẫn đờ, động tác cứng nhắc đứng đó. Hiển nhiên là nàng chưa thể quên được thảm bại vài ngày trước đó. Nàng đứng đó giống như một tiểu cô nương đã chịu đủ mọi loaị khốn khổ tàn nhẫn..
Khiến cho Trầm Côn chú ý chính, là bản đồ quân sự của cả vùng Cửu Châu được gắn trên vách tường sau lưng của Đông Ca. Ở khu Đông Hải của bản đồ được gạch đỏ thật to, bên trên viết hàng chữ : "Khu vực hoạt động của Quang Minh Hoàng, Thánh Nhân hạ lệnh bất kỳ một chiến tướng nào cũng không được tiến đến gần, lại càng không được phép cùng Quang Minh Hoàng giao chiến."
%%$#%.
A Phúc đã mạnh đến như vậy sao?
- Đại tế tửu cũng có hứng thứ với quân sự sao?
Đông Ca để ý thấy Trầm Côn nhìn lên bản đồ, mỉm cười nói. " Ách…" Trầm Côn chớp mắt một cái.
- Vi thần chỉ là có chút khó chịu với Quang Minh Hoàng. Nghĩ đến Hoàng Kim Huyết Tộc chúng ta có trăm vạn hung binh, có hang ngàn chiến tướng tài ba. Tại sao lại e ngại một cái Quang Minh Hoàng nhỏ nhoi chứ?
-
- Lão sư, người không biết đâu.
-
Cơ Na từ bên ngoài đi đến, thay Đông Ca trả lời.
– Trong khi lão sư đang bế quan, Quang Minh Hoàng đã dẫn quân tấn công bảy lần, bảy lần đều đánh bại quân Hoàng Kim Huyết Tộc. Ngay cả Hải Quân chiến tướng cũng đều bị hắn giáo huấn qua một lần. Hiện giờ cả Đông Hải đều bị Quang Minh Hoàng phong tỏa.
Lời vừa nói ra, khiến cho mười mấy gã tướng lĩnh hải quân đều cúi đầu ngượng ngập.
- Chúng tướng không nên tự trách mình! Quang Minh Hoàng tinh thông binh pháp, hải chiến vô song, các ngươi không phải là đối thủ của hắn cũng là điều dễ hiểu.
Đông Ca thấy vậy liền giải vây giúp đám chiến tướng, vừa cười nói:
- Hơn nữa hôm nay không phải là hội nghị quân sự, không cần nhắc tới Quang Minh Hoàng Đại tế tửu, ngươi bế quan hai mươi ngày, chắc chắn có điều tâm đắc a.
Theo hắn phân phó, hơn chục gã hoàng kinh binh sĩ nâng một cái thùng lớn đi vào đại điện.
Thùng mở ra, bên trong là hàng ngàn hàng vạn cuốn mục chỉ, như một ngọn núi nhỏ. Ngoài ra để thuận tiện cho Trầm Côn, Đông Ca còn cho gọi hơn trăm người mang đầy đủ công cụ cơ quan đúc
- Ai nha, Thánh nhân ngài quá coi trọng vi thần, chuẩn bị như thế này để làm gì?
Trầm Côn thiếu chút nữa thì cười phá lên.
- Tu sửa lại Đoạt Nhất Lâu là một công việc rất là khó khăn. Kế hoạch của Đại tế tửu cùng với những lời lẽ uyên bác của ngài nếu không có những thứ này thì cũng khó có thể rõ ràng?
Đông Ca mỉm cười chỉ công cụ nói
– Tất cả các dụng cụ này Đại Tế Tửu đều có thể tùy tiện sử dụng. Nếu còn thiếu vật gì thì ta sẽ sai người mang đến.
- Không cần, không cần.
Trầm Côn cười híp mắt lại, phất tay.
- Chỉ cần hai câu nói là hoàn thành, cần gì phải kêu gọi nhiều người.
Hai câu nói ư?
Trong mấy tháng qua Hoàng Kim Huyết Tộc đã phải điều động binh lực, tiêu hao vô số tiền, hắn lại chỉ dùng hai câu nói để hoàn thành?
Cho dù có kiên cường như Đông Ca cũng bị lời nói của Trầm Côn làm cho kinh hãi, sắc mặt giận dữ nói
- Đại tế tửu, quân trung vô hí ngôn.
Trong đầu Trầm Côn đầu hiện lên những thứ học được của Hồng Hồng, cười tủm tỉm nói.
- Câu đầu tiên, tu sửa lại Đoạt Nhật lâu, thủ ở hạch tâm của hai nguồn đại năng lượng.
Đây là những thứ mà ai cũng biết. Muốn tu sửa lại Đoạt Nhật lâu thì quan trọng nhất là tu sửa lại cơ quan của Đoạt Nhật lâu, đoạt nhật chi tâm cùng với trung tâm hai nguồn đại năng lượng.
- Chuyện này ai cũng biết, người còn nói ra làm gì. Có phải ngươi muốn lấy Thánh Nhân ra làm trò đùa sao?
Mọi người sắc mặt đều có chút khó coi…
Nhưng Trầm Côn lại híp mắt cười nói ra câu thứ hai.
- Sửa chữa hạch tâm của hai nguồn đại năng lượng, lập hệ thống phòng ngự.
Những lời này còn có điểm ý tứ, ánh mắt Đông Ca đã có thêm vài phần vui vẻ
- Đại tế tửu nói tiếp đi, cái gì gọi là hệ thống phòng ngự?
- Mọi người đều biết Đoạt Nhật Lâu xuất thân từ Mặc Gia, mà Mặc gia là gì? Là thủ, Mặc gia am hiểu nhất chính là phòng thủ.
Trầm Côn lớn tiếng nói
- Như vậy chư vị suy nghĩ một chút sẽ thấy, Đoạt Thành Lâu này có thể không có hệ thống phòng thủ sao? Suy nghĩ thêm nữa, trong hệ thống phòng thủ này chẳng lẽ không có hệ thống phục hồi sao?
- Hệ thống phục hồi?
Đông Ca khẽ nhíu mày nói
- Ý của ngươi là… Làm cho Đoạt Nhật Lâu tự mình chữa trị mình sao?
- Ý như vậy cũng không sai, chính là… Công Thâu gia đã sớm nghĩ ra biện pháp này nhưng không có ai có thể tìm được cơ quan phục hồi của Đoạt Thành Lâu, càng không có ai có thể khởi động cơ quan này.
- Công Thâu gia tìm không thấy, không có nghĩa là ta tìm không thấy.
Trầm Côn cầm lấy mô hình của Đoạt Thành Lâu, nói.
- Ở dưới tầng ngầm thứ mười ba của Đoạt Thành Lâu, bên tay trái phòng thứ sáu chính là phòng điều khiển.
Đông Ca bật đậy.
- Thánh nhân. Nếu Đoạt Nhật Lâu bị một kiếm bổ lên thì tầng thứ mười ba cũng sẽ bị lấp. Chỉ cần cho thần mười ngày thời gian, thần sẽ có thể tìm ra phòng điều khiển. Sau đó thần sẽ phuc hồi lại phòng điều khiển. Lại cho thần một tháng nữa, thần sẽ hoàn thành các công việc còn lại
Trầm Côn trịnh trọng nói.
Đông Ca trầm mặc một lát đột nhiên cười ha hả
- Trời đã ban cho Hoàng Kim huyết tộc một vị Đại Tế tửu như ngài thật là phúc phận của chúng ta.
Một mặt ném lệnh bài, nói.
- Tứ phong cho Trầm Vô Ngôn làm tổng đốc công trình sư, hết thảy tài nguyên đều được tùy thân điều động.
- Vi thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Trầm Côn cũng nở nụ cười.
- Ha ha, nhiều ngày mệt mỏi, hôm nay cuối cùng cũng có chút vui vẻ.
Tìm được biện pháp tu sửa Đoạt Nhật Lâu. Đông Ca thánh nhân tâm tình thoạt nhìn thập phần thoải mái, nói:
- Đại tế tửu sắp khởi công, người đâu, mau bày tiệc rượu, để ta khoản đãi đại tế tửu.
Gì? "Tiệc rượu…. không phải là thịnh yến làm từ thịt của Hoàng Kim nhân sao?"
Trầm Côn có chút không tiêu nổi, nhưng chính là Đông Ca đã hạ lệnh, ai dám phản đối?
Đúng lúc này Cơ Na cười khẽ, thanh âm vang lên.
- Đông Ca, gia gia đừng tổ chức thịnh yến vội. Đại Tế tửu của chúng ta chính là nổi danh nhất trong khắp vùng Cửu Châu này. Hãy tặng cho lão sư một đoạn vũ kịch đi.
Nàng biết Trầm Côn không chịu nổi đồ ăn của Hoàng Kim thịnh yến. Vì thế nàng vội vàng giải vây giúp Trầm Côn.
- Không sai, bảo đao tặng anh hùng, bảo mã phối lương tướng. Cấp cho đại tế tự đương nhiên là phải đưa hắn đến xem vũ kịch.
Đông Ca gật gật đầu, từ biểu hiện của hắn thì Đông Ca cũng là một gã cuồng nhiệt vũ kịch.
- Thánh nhân, vi thần nguyện đương trường hiến nghệ.
Trầm Côn vội vàng đứng ra yêu cầu biểu diễn, vũ kịch cũng có điểm tâm không nhỏ, hơn nữa hắn không muốn phải ở dưới kia ăn những món làm từ thịt người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Đông Ca cười ha ha nói:
- Đại tế tửu trọng trách trên vai, cùng đừng lên quá sức, Hoàng Kim Huyết Tộc chúng ta cũng có nghệ sĩ ca múa, Mạnh Lão, Tiêu lão.
- Ha ha, chúng ta đã sớm không kìm nén được a.
Vừa nghe Trầm Côn nói, hai lão văn nghệ sĩ đứng lên, bọn họ có vai vế rất cao, cho dù là Đông Ca cũng phải tôn trọng gọi một tiếng lão sư.
Một mặt bọn họ sau người hầu bố trí sân bãi biểu diễn, mặt khác hai vị lão nhân bưng đến một đĩa mộc bài, đưa đến trước mặt Đông Ca, bất quá Đông Ca lại chỉ sang Trầm Côn, mộc bài tức thì được đưa sang cho Trầm Côn.
Trầm Côn hiểu được, trên biển gỗ đều viết tên vở kịch, đây là để cho bọn hắn chọn kịch.
- Đa tạ thánh nhân.
Tạ ơn Đông Ca xong, Trầm Côn cầm thẻ lên, nhìn mấy lần, sau đó hắn không khỏi có chút sửng sốt.
Trầm Côn đối với Cưu Châu vũ kịch cũng có hiểu biết rất sâu, nhưng những thẻ gỗ ghi tên vở kịch, hắn lại không hề hiểu.
Cứu thế anh hùng trủng, Thiên Môn thảm chiến, thượng ân, Chân Long…. Đây tuyệt đối là những vũ kịch cổ xưa, Trầm Côn sửng sốt một lúc lâu, nói:
- Mạnh lão, tên vở kịch này….
- Những người đang ngồi đều là Hoàng Kim Huyết Tộc, biểu diễn tự nhiên là chỉ có Hoàng Kim Huyết Tộc mới có thể xem.
Mạnh lão thần bí hề hề cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có thể tùy tiện chọn một cái, bất quá ngươi phải chăm chỉ học tập ha ha, chờ sau khi ngươi hoàn thành công trình Đoạt Thành Lâu, lão đầu ta còn muốn mời ngươi cùng nhau biểu diễn nội bộ a.
Cũng chính là Hoàng Kim Huyết Tộc cơ mật vũ kịch sao?
Trầm Côn lúc này đầy hứng thú, nhìn vào tên vở kịch, là Chân Long… Thiên Ky dự ngôn tựa hồ như có đề cập đến từ này, hắn cười nói:
- Mạnh lão, ta chọn cái này, Chân Long.
Trong khi đang đợi thông báo, Trầm Côn lén lút hỏi hộ vệ: đường đường là thánh nhân, làm sao có thể nhớ đến một tiểu nhân vật như hắn làm gì?
Gã hộ vệ nở nụ cười:
- Đại nhân, ngài không phải là tiểu nhân vật, Cơ Na công chúa đã tiến cử ngài phụ trách về việc đại tế tửu của toàn bộ con cháu Đại Chu hoàng thất, cũng có ý nói, chức vụ này tương đương với phó bộ trưởng bộ giáo dục của kiếp trước, cũng được coi là một chức quan lớn.
Hiện giờ địa vị Trầm Côn ở trong Hoàng Kim Huyết Tộc đại khái tương đương với Trấn Bắc tướng quân ở Triệu Quốc. Mặc dù không tính là cao nhưng cũng khiến người khác không dám không tôn trọng hắn.
Còn vì sao Đông Ca lại khẩn cấp triệu kiến Trầm Côn? Nguyên nhân rất đơn giản, khi Đông Ca nhìn thấy Trầm Côn đúc một trăm linh tám cái Hàn Băng Tỏa thì hắn đã lập tức nhìn ra trong phương diện này có ẩn chứa cơ quan thuật cùng đúc thuật cao thâm. Ngay lập tức hạ lệnh, phong cho Trầm Côn làm Cửu Châu đệ nhất đúc sư. Thậm chí chỉ cần bất cứ khi nào hắn cần đều có thể trực tiếp hướng Đông Ca bẩm báo chi phí xây dựng Đoạt Nhất Lâu.
Nghe được lời giải thích, Trầm Côn nhẹ nhàng thở ra.
"Xem ra Đông Ca không phải để ý đến mình mà là quan tân đến Đoạt Nhất Lâu. Như vậy cũng tốt!"
Thừa dịp có cơ hội gặp mặt, Trầm Côn lục lọi trong linh hồn những điểm quan trọng của Đoạt Nhật Lâu, lại hướng tới Hồng Hồng Lục Lục hỏi. Sau đó lại cùng lý giải của bản thân rất nhanh chóng liền sửa lại thành một bộ đầy đủ.
- Cho Đại Chu cung đình tế tửu, Trầm Vô Ngôn vào!!
Từ trong đại doanh truyền ra một tiếng hét lớn. Trầm Côn cúi người đi vào đại môn, xuyên qua đám binh sĩ, đi đến đại điện nghị sự của phủ Thành chủ cũ.
- Thần, Trầm Vô Ngôn, bái kiến thánh nhân.
Thân làm kẻ dưới, vì thế Trầm Vô Ngôn không thể không hành lễ.
- Đứng lên đi.
Đông Ca mỉm cười ngồi trên chiếc ghế da hổ ở giữa trung tâm. Ở bên cạnh hắn là lão nhân tóc vàng vẻ mặt hòa ái, hiền lành. Nằm bên cạnh là một hoàng kim sư tử còn trên vai lại là một con kim sắc tiểu điêu. Thoạt nhìn Đông Ca thánh nhân là một người hiên lành, vô hại nhưng Trầm Côn trong lòng lại tự cảnh cáo chính mình:" Đây chính là vị thánh nhân đã tạo ra "Hoàng Bì nhân canh" một tuyệt thế ác ma, là đại địch lớn nhất của Tử tôn Viêm Hoàng".
Trong đại điện còn có các đại nhân vật của Hoàng Kim Huyết tộc. Một lão nhân có bộ dạng hơn bảy mươi tuổi mặt âm lệ ngồi ở bên cạnh Đông Ca, hắn chính là phụ thân của Lệ Thiên, Cứu Thế Sơn Tài Quyết Trường Lệ Cửu Tiêu.
Đứng phía dưới vương tọa của Đông Ca là ba vị đại tướng của Hoàng Kim huyết tộc. Đứng đầu tiên là Lệ Thiên, bên cạnh hắn là một đại hán trung niên mà người thứ ba lại là một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi sắc mặt lạnh lùng đứng đó. Đây chính là hai vị còn lại trong tam đại chiến tướng của Hoàng Kim huyết tộc: Lôi Động và Cơ Nhược Vũ
Cơ Nhược Vũ ánh mắt đẫn đờ, động tác cứng nhắc đứng đó. Hiển nhiên là nàng chưa thể quên được thảm bại vài ngày trước đó. Nàng đứng đó giống như một tiểu cô nương đã chịu đủ mọi loaị khốn khổ tàn nhẫn..
Khiến cho Trầm Côn chú ý chính, là bản đồ quân sự của cả vùng Cửu Châu được gắn trên vách tường sau lưng của Đông Ca. Ở khu Đông Hải của bản đồ được gạch đỏ thật to, bên trên viết hàng chữ : "Khu vực hoạt động của Quang Minh Hoàng, Thánh Nhân hạ lệnh bất kỳ một chiến tướng nào cũng không được tiến đến gần, lại càng không được phép cùng Quang Minh Hoàng giao chiến."
%%$#%.
A Phúc đã mạnh đến như vậy sao?
- Đại tế tửu cũng có hứng thứ với quân sự sao?
Đông Ca để ý thấy Trầm Côn nhìn lên bản đồ, mỉm cười nói. " Ách…" Trầm Côn chớp mắt một cái.
- Vi thần chỉ là có chút khó chịu với Quang Minh Hoàng. Nghĩ đến Hoàng Kim Huyết Tộc chúng ta có trăm vạn hung binh, có hang ngàn chiến tướng tài ba. Tại sao lại e ngại một cái Quang Minh Hoàng nhỏ nhoi chứ?
-
- Lão sư, người không biết đâu.
-
Cơ Na từ bên ngoài đi đến, thay Đông Ca trả lời.
– Trong khi lão sư đang bế quan, Quang Minh Hoàng đã dẫn quân tấn công bảy lần, bảy lần đều đánh bại quân Hoàng Kim Huyết Tộc. Ngay cả Hải Quân chiến tướng cũng đều bị hắn giáo huấn qua một lần. Hiện giờ cả Đông Hải đều bị Quang Minh Hoàng phong tỏa.
Lời vừa nói ra, khiến cho mười mấy gã tướng lĩnh hải quân đều cúi đầu ngượng ngập.
- Chúng tướng không nên tự trách mình! Quang Minh Hoàng tinh thông binh pháp, hải chiến vô song, các ngươi không phải là đối thủ của hắn cũng là điều dễ hiểu.
Đông Ca thấy vậy liền giải vây giúp đám chiến tướng, vừa cười nói:
- Hơn nữa hôm nay không phải là hội nghị quân sự, không cần nhắc tới Quang Minh Hoàng Đại tế tửu, ngươi bế quan hai mươi ngày, chắc chắn có điều tâm đắc a.
Theo hắn phân phó, hơn chục gã hoàng kinh binh sĩ nâng một cái thùng lớn đi vào đại điện.
Thùng mở ra, bên trong là hàng ngàn hàng vạn cuốn mục chỉ, như một ngọn núi nhỏ. Ngoài ra để thuận tiện cho Trầm Côn, Đông Ca còn cho gọi hơn trăm người mang đầy đủ công cụ cơ quan đúc
- Ai nha, Thánh nhân ngài quá coi trọng vi thần, chuẩn bị như thế này để làm gì?
Trầm Côn thiếu chút nữa thì cười phá lên.
- Tu sửa lại Đoạt Nhất Lâu là một công việc rất là khó khăn. Kế hoạch của Đại tế tửu cùng với những lời lẽ uyên bác của ngài nếu không có những thứ này thì cũng khó có thể rõ ràng?
Đông Ca mỉm cười chỉ công cụ nói
– Tất cả các dụng cụ này Đại Tế Tửu đều có thể tùy tiện sử dụng. Nếu còn thiếu vật gì thì ta sẽ sai người mang đến.
- Không cần, không cần.
Trầm Côn cười híp mắt lại, phất tay.
- Chỉ cần hai câu nói là hoàn thành, cần gì phải kêu gọi nhiều người.
Hai câu nói ư?
Trong mấy tháng qua Hoàng Kim Huyết Tộc đã phải điều động binh lực, tiêu hao vô số tiền, hắn lại chỉ dùng hai câu nói để hoàn thành?
Cho dù có kiên cường như Đông Ca cũng bị lời nói của Trầm Côn làm cho kinh hãi, sắc mặt giận dữ nói
- Đại tế tửu, quân trung vô hí ngôn.
Trong đầu Trầm Côn đầu hiện lên những thứ học được của Hồng Hồng, cười tủm tỉm nói.
- Câu đầu tiên, tu sửa lại Đoạt Nhật lâu, thủ ở hạch tâm của hai nguồn đại năng lượng.
Đây là những thứ mà ai cũng biết. Muốn tu sửa lại Đoạt Nhật lâu thì quan trọng nhất là tu sửa lại cơ quan của Đoạt Nhật lâu, đoạt nhật chi tâm cùng với trung tâm hai nguồn đại năng lượng.
- Chuyện này ai cũng biết, người còn nói ra làm gì. Có phải ngươi muốn lấy Thánh Nhân ra làm trò đùa sao?
Mọi người sắc mặt đều có chút khó coi…
Nhưng Trầm Côn lại híp mắt cười nói ra câu thứ hai.
- Sửa chữa hạch tâm của hai nguồn đại năng lượng, lập hệ thống phòng ngự.
Những lời này còn có điểm ý tứ, ánh mắt Đông Ca đã có thêm vài phần vui vẻ
- Đại tế tửu nói tiếp đi, cái gì gọi là hệ thống phòng ngự?
- Mọi người đều biết Đoạt Nhật Lâu xuất thân từ Mặc Gia, mà Mặc gia là gì? Là thủ, Mặc gia am hiểu nhất chính là phòng thủ.
Trầm Côn lớn tiếng nói
- Như vậy chư vị suy nghĩ một chút sẽ thấy, Đoạt Thành Lâu này có thể không có hệ thống phòng thủ sao? Suy nghĩ thêm nữa, trong hệ thống phòng thủ này chẳng lẽ không có hệ thống phục hồi sao?
- Hệ thống phục hồi?
Đông Ca khẽ nhíu mày nói
- Ý của ngươi là… Làm cho Đoạt Nhật Lâu tự mình chữa trị mình sao?
- Ý như vậy cũng không sai, chính là… Công Thâu gia đã sớm nghĩ ra biện pháp này nhưng không có ai có thể tìm được cơ quan phục hồi của Đoạt Thành Lâu, càng không có ai có thể khởi động cơ quan này.
- Công Thâu gia tìm không thấy, không có nghĩa là ta tìm không thấy.
Trầm Côn cầm lấy mô hình của Đoạt Thành Lâu, nói.
- Ở dưới tầng ngầm thứ mười ba của Đoạt Thành Lâu, bên tay trái phòng thứ sáu chính là phòng điều khiển.
Đông Ca bật đậy.
- Thánh nhân. Nếu Đoạt Nhật Lâu bị một kiếm bổ lên thì tầng thứ mười ba cũng sẽ bị lấp. Chỉ cần cho thần mười ngày thời gian, thần sẽ có thể tìm ra phòng điều khiển. Sau đó thần sẽ phuc hồi lại phòng điều khiển. Lại cho thần một tháng nữa, thần sẽ hoàn thành các công việc còn lại
Trầm Côn trịnh trọng nói.
Đông Ca trầm mặc một lát đột nhiên cười ha hả
- Trời đã ban cho Hoàng Kim huyết tộc một vị Đại Tế tửu như ngài thật là phúc phận của chúng ta.
Một mặt ném lệnh bài, nói.
- Tứ phong cho Trầm Vô Ngôn làm tổng đốc công trình sư, hết thảy tài nguyên đều được tùy thân điều động.
- Vi thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Trầm Côn cũng nở nụ cười.
- Ha ha, nhiều ngày mệt mỏi, hôm nay cuối cùng cũng có chút vui vẻ.
Tìm được biện pháp tu sửa Đoạt Nhật Lâu. Đông Ca thánh nhân tâm tình thoạt nhìn thập phần thoải mái, nói:
- Đại tế tửu sắp khởi công, người đâu, mau bày tiệc rượu, để ta khoản đãi đại tế tửu.
Gì? "Tiệc rượu…. không phải là thịnh yến làm từ thịt của Hoàng Kim nhân sao?"
Trầm Côn có chút không tiêu nổi, nhưng chính là Đông Ca đã hạ lệnh, ai dám phản đối?
Đúng lúc này Cơ Na cười khẽ, thanh âm vang lên.
- Đông Ca, gia gia đừng tổ chức thịnh yến vội. Đại Tế tửu của chúng ta chính là nổi danh nhất trong khắp vùng Cửu Châu này. Hãy tặng cho lão sư một đoạn vũ kịch đi.
Nàng biết Trầm Côn không chịu nổi đồ ăn của Hoàng Kim thịnh yến. Vì thế nàng vội vàng giải vây giúp Trầm Côn.
- Không sai, bảo đao tặng anh hùng, bảo mã phối lương tướng. Cấp cho đại tế tự đương nhiên là phải đưa hắn đến xem vũ kịch.
Đông Ca gật gật đầu, từ biểu hiện của hắn thì Đông Ca cũng là một gã cuồng nhiệt vũ kịch.
- Thánh nhân, vi thần nguyện đương trường hiến nghệ.
Trầm Côn vội vàng đứng ra yêu cầu biểu diễn, vũ kịch cũng có điểm tâm không nhỏ, hơn nữa hắn không muốn phải ở dưới kia ăn những món làm từ thịt người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Đông Ca cười ha ha nói:
- Đại tế tửu trọng trách trên vai, cùng đừng lên quá sức, Hoàng Kim Huyết Tộc chúng ta cũng có nghệ sĩ ca múa, Mạnh Lão, Tiêu lão.
- Ha ha, chúng ta đã sớm không kìm nén được a.
Vừa nghe Trầm Côn nói, hai lão văn nghệ sĩ đứng lên, bọn họ có vai vế rất cao, cho dù là Đông Ca cũng phải tôn trọng gọi một tiếng lão sư.
Một mặt bọn họ sau người hầu bố trí sân bãi biểu diễn, mặt khác hai vị lão nhân bưng đến một đĩa mộc bài, đưa đến trước mặt Đông Ca, bất quá Đông Ca lại chỉ sang Trầm Côn, mộc bài tức thì được đưa sang cho Trầm Côn.
Trầm Côn hiểu được, trên biển gỗ đều viết tên vở kịch, đây là để cho bọn hắn chọn kịch.
- Đa tạ thánh nhân.
Tạ ơn Đông Ca xong, Trầm Côn cầm thẻ lên, nhìn mấy lần, sau đó hắn không khỏi có chút sửng sốt.
Trầm Côn đối với Cưu Châu vũ kịch cũng có hiểu biết rất sâu, nhưng những thẻ gỗ ghi tên vở kịch, hắn lại không hề hiểu.
Cứu thế anh hùng trủng, Thiên Môn thảm chiến, thượng ân, Chân Long…. Đây tuyệt đối là những vũ kịch cổ xưa, Trầm Côn sửng sốt một lúc lâu, nói:
- Mạnh lão, tên vở kịch này….
- Những người đang ngồi đều là Hoàng Kim Huyết Tộc, biểu diễn tự nhiên là chỉ có Hoàng Kim Huyết Tộc mới có thể xem.
Mạnh lão thần bí hề hề cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có thể tùy tiện chọn một cái, bất quá ngươi phải chăm chỉ học tập ha ha, chờ sau khi ngươi hoàn thành công trình Đoạt Thành Lâu, lão đầu ta còn muốn mời ngươi cùng nhau biểu diễn nội bộ a.
Cũng chính là Hoàng Kim Huyết Tộc cơ mật vũ kịch sao?
Trầm Côn lúc này đầy hứng thú, nhìn vào tên vở kịch, là Chân Long… Thiên Ky dự ngôn tựa hồ như có đề cập đến từ này, hắn cười nói:
- Mạnh lão, ta chọn cái này, Chân Long.
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử