Vũ Toái Hư Không
Chương 248: Thế gian đầy vẩn đục, chỉ nghe một tấm chân tâm
- Quang Minh Hoàng? Chiến thần Hồng Nhiêm... Nói như vậy, ngươi có một bộ râu rậm rạp màu đỏ sao?
Rõ ràng trên miệng có chút trêu chọc, hắc y thiếu nữ mỉm cười hỏi.
Mọi người đều có thể nghe thấy lời nói có chút kinh nghiệm, hắc y thiếu nữ này cơ bản không tin tưởng vào cái gì gọi là Chiến thần Hồng Nhiêm... Nhưng A Phúc đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, vẫn còn tự cho là mình phóng khoáng, giả dối nâng bộ râu mép lên nói:
- Oa ha ha, không sai, ta đây tước hiệu là Chiến thần Hồng Nhiêm, một phần là do bộ râu mép màu đỏ này! Còn có một phần nguyên nhân khác...
Hất càm lên ngạo nghễ, nói tiếp:
- Bản thân giết chóc nhiều quá, thường xuyên khiến máu tươi của kẻ địch nhuộm đỏ bộ râu mép của mình, nên các huynh đệ giang hồ đồn đãi ra, ta đây Hồng Hồ Tử, một phần do ngày sinh, một phần do máu tươi đúc thành, chính là ta Quang Minh Hoàng một thân võ huân quang vinh được chứng minh!
- Àh, àh, àh!
Hắc y thiếu nữ gật đầu lia lịa, trêu chọc tiếp:
- Trên râu mép kia của ngươi tràn ngập mùi máu tươi, nhưng là... Làm sao ta vẫn ngửi được toàn mùi thuốc nhuộm.
- Ngươi cũng có thể đoán ra? – A Phúc chợt kinh ngạc:
- Ách... Cái này cũng không thể trách ngươi, hôm qua ta tự tay quét vôi cung điện Quang Minh Hoàng thứ sáu mươi tám của mình, màu nhuộm dính lên râu mép thôi!
- Ồ, ngươi thật có rất nhiều cung điện nha... – Hắc y thiếu nữ gật đầu:
- Nhưng tại sao lúc ngươi nói chuyện, tim lại đập vô cùng nhanh như thế? Một phút ước chùng một trăm ba mươi sáu lần? Ta nghe nói, chỉ có lúc đang nói dối...
- Ngươi, ngươi có thể nghe được tim của ta đập?
A Phúc hoàn toàn sợ ngây người.
- Một, hai, ba, bốn...
Hắc y thiếu nữ đếm rất nhanh, chính là nhịp đập của tim A Phúc.
- Tốt lắm, Quang Minh Hoàng tiên sinh, không nên gạt tỷ đệ chúng ta, ngươi chỉ là một người bình thường thôi đúng không?
Hắc y thiếu nữ cười cười, chỉ vào hai mắt của mình nói:
- Kể từ sau khi bị mù, thính giác cùng khứu giác của ta đặc biệt nhạy bén, nhất là tự mình luyện bản lãnh "nghe tâm biện tâm", vẫn chưa người nào có thể lừa ta đâu!
Người mù!?
A Phúc nhảy dựng lên theo bản năng, quơ quơ bàn tay to trước mặt hắc y thiếu nữ. Quả nhiên, trong đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ không có chút thần thái...
- Mẹ cha nó chứ... Một vị tiểu thư tươi ngon mọng nước như vậy, làm sao có thể là... Lão thiên thật là bất công mà!
Bên trong rõ ràng thương xót lẫn tiếc nuối, nhịp tim A Phúc đập không tránh thay đổi.
- Quang Minh Hoàng tiên sinh, cám ơn ngươi!
Hắc y thiếu nữ khẽ khom người.
- Ngươi cám ơn ta làm gì?
- Ta nghe được, ngươi quơ quơ tay trước mặt ta ba lần, mà tim ngươi đập giảm bớt ba nhịp... Điều này nói rõ, ngươi đang cảm thấy tiếc hận cho ta, là thật tâm tiếc hận cho ta.
A Phúc đỏ mặt, ở trước mặt một thiếu nữ nghe tâm, hắn thật giống như không có bí mật nào có thể giấu diếm!
- Không cần ngượng ngùng, ta nghe được, ngươi là người rất thú vị, ngươi là người rất lương thiện, nói dối cũng chỉ là muốn lấy lòng ta! – Thiếu nữ lại một nữa nghe được tiếng lòng của A Phúc, lẩm bẩm nói:
- Hơn nữa ta còn nghe rất rõ, ngươi không giống với những người khác, những người khác khi lấy lòng ta, tim đập kịch liệt, nhịp đập đầy tràn mưu lợi! Mà ngươi... Là thật tâm thích bộ dáng của ta, thật lòng ca ngợi ta!
Nói xong, nàng nhẹ thở dài:
- Trong toàn thành, ta lần đầu tiên nghe được tiếng tim đập thành tâm khi lấy lòng ta!
... Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ta... Được rồi, ta không phải là Quang Minh Hoàng gì hết!
Ở đây thiếu nữ trước mặt gần như là không chỗ nào không nghe được, A Phúc cúi đầu, thành thật xấu hổ nói:
- Ta tên thật là...
Bỗng nhiên, một ngón tay dựng thẳng ngay khóe miệng A Phúc.
- Không cần nói gì hết! – Trên miệng hắc y thiếu nữ có chút chua sót:
- Ta chỉ muốn nghe ngươi thành tâm như vậy là đủ rồi, ngàn vạn lần không cần nói ra tên của ngươi, ta sợ!
- Ngươi sợ cái gì? – A Phúc không khỏi hỏi tới.
Hắc y thiếu nữ nhàn nhạt khẽ cười tự giễu, cũng không trả lời. Chẳng qua đệ đệ nàng phẫn hận nói:
- Đại thúc ngươi biết không, tỷ tỷ ta đã từng bị gạt...
- Tiểu đệ! – Hắc y thiếu nữ nhẹ giọng quát bảo đệ đệ ngưng lại, cười nói:
- Chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa... Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngươi cũng có thể hiểu rõ, nơi này đã đoạn tuyệt với nhân thế đã lâu, trong thành thị đầy rẫy vẩn đục, nói ra tên, thì có nghĩa là phải phân định giới hạn, hoặc là bằng hữu, hoặc là địch nhân, không có bất kỳ dư âm hòa hoãn nào!
- Thật vất vả lắm mới gặp một người thật bụng... A, ta không muốn sau khi nói ra tên, lập tức biến thành địch nhân của ngươi, hiểu chưa?
Hắc y thiếu nữ thở dài:
- Ít nhất là hôm nay, để ta gọi ngươi là Quang Minh Hoàng đại nhân là tốt lắm rồi!
Có thể nghe ra, thiếu nữ này đã từng trải qua nhiều gian khổ khó có thể tưởng tượng ra, có thể nghe được một chút thật lòng, có thể đã là một thứ hy vọng xa vời nào đó của nàng...
- Tiểu thư, ta, ta nghe không hiểu ngươi nói gì! – A Phúc khoa tay múa chân nói:
- Cái gì tràn đầy vẩn đục, cách gì ngăn cách ngàn năm... Mẹ cha nó chứ, nếu thật là đoạn tuyệt ngàn năm, ta làm sao tiến vào?
- Ngươi là từ bên ngoài vào đây!?
Hắc y thiếu nữ đột nhiên tiến tới, đệ đệ của nàng lại càng hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi, ngươi không phải là người nơi này sao!?
- Đúng vậy, ta mới vừa vào thành mà!
Nhìn thần sắc hắc y thiếu nữ biến đổi lớn, A Phúc vội vàng nói:
- Không tin, ngươi có thể nghe nhịp tim của ta một chút, ta thật không nói dối, ta vừa mới vào thành!
- Ngươi thật sự là từ bên ngoài tới...
Hắc y thiếu nữ kinh ngạc, lui về sau mấy bước, không cẩn thận đụng vào chân giường, nhưng nàng khoát tay, không cho đệ đệ đỡ lấy
- Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngươi không có nói dối! Nhưng ta không rõ, ngươi làm thế nào có thể xông qua "Mặc thủ thành quy" mà tiến vào?
- Đúng rồi, ngươi làm thế nào xông qua "Mặc thủ thành quy"? – Đệ đệ của nàng cũng kinh hãi nói:
- Năm ngoái, cha của Tiểu Ông muốn lén lút chuồn đi, kết quả lại bị "Mặc thủ thành quy" xé thành mảnh vụn, trước khi chết còn nói cho chúng ta biết, không có thực lực cấp Vũ Hoàng trở lên, ngàn vạn lần không nên khiêu chiến "Mặc thủ thành quy"! – Nuốt ngụm nước bọt:
- Ngươi có thể thông qua "Mặc thủ thành quy", chẳng lẽ... Ngươi là cao thủ cấp Vũ Hoàng!?
Bọn họ đang nói gì vậy?
A Phúc cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn đang đói đến mức hai mắt muốn ngất xỉu, mơ màng đi vào tòa thành "Hắc thổ", cơ bản không gặp phải cái gì là "Mặc thủ thành quy"!
Hơn nữa, "Mặc thủ thành quy"... Hình như không phải là một thành ngữ vô hại sao?
Văn hóa A Phúc không cao, đem Mặc thủ "Thành" quy nghe ra Mặc thủ "Thành" quy, một cái là quy tắc thành lũy, một cái là quy tắc có sẵn, cách nhau một trời!
- Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngươi nói rõ cho ta biết đi! – Hắc y thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc:
- Ngươi có bản lãnh thông qua "Mặc thủ thành quy", thật sự là một cường giả cấp Vũ Hoàng đúng không?
- Ta...
- Ái chà, tỷ tỷ, hắn có thể thông qua "Mặc thủ thành quy" mà đi vào, nhất định là một siêu cao thủ lợi hại rồi! – Tiểu thuyền trưởng hưng phấn mà nhảy lên:
- Không sai, ta nói ngươi làm sao có thể xuất ra quái vật biển lợi hại như vậy chứ, hải quái này tên gọi là Bàng giải, sẽ chứng minh võ huân của ngươi đúng không?
- Ta... – A Phúc thành thật nói:
- Những con cua kia, quả thật là ta bắt!
Đây là một lời nói hoàn toàn thành thật, mò cua, A Phúc một ngày có thể bắt hơn tám trăm con!
Nhưng là...
Tòa thành " Hắc thổ" cách biệt trần thế, căn bản cũng không biết con cua là cái gì, hơn nữa lại càng không biết mò cua là việc mà một đứa trẻ cũng có thể làm được!
Khi bọn họ nhìn thấy, A Phúc có thể bắt mấy con cua, quả thật giống như người đại cầu bắt được người ngoài hành tinh, đều là bắt sống quái vật kinh khủng chưa ai biết, bản lãnh cao siêu!
- Tỷ tỷ, hắn có nói dối không!? – Tiểu thuyền trưởng kích động vội hỏi.
- Hắn... – Nghe tâm, hắc y thiếu nữ lắc đầu nói:
- Hắn nói là lời thật, những thứ quái vật biển này cũng là do hắn bắt!
- Vậy ư! – Tiểu thuyền trưởng hô to:
- Quả nhiên ngươi là một cao thủ lợi hại, có thể bắt nhiều quái vật biển như vậy!
- Hắc hắc, hắc hắc...
A Phúc chỉ còn có thể cười ngây ngô, hơn nữa ngày trời mới nói một câu hoàn toàn thành thật:
- Đừng xem ta vừa rồi nói dối, chẳng qua ta nói thật, ta cũng là một người rất có thân phận, là một người rất lợi hại, ta từng chỉ huy hơn, năm vạn đại quân, hiệu lệnh vài chục vạn người mà!
Thật vậy, trong trận chiến tổ phần Vương gia, lúc Trầm Côn cùng A La đều đi ra ngoài, đúng là A Phúc quyền chỉ huy năm vạn đại quân, hơn nữa quản lý việc chính trị thành Xích Tiêu!
- Năm vạn đại quân!? Vài chục vạn người!? – Tiểu thuyền trưởng hưng phấn bẻ tay liên tục, tính toán nói:
- Tỷ tỷ, trong thành chúng ta chỉ có hơn ba vạn người sao? Quang Minh Hoàng tiên sinh từng chỉ huy qua quân đội, thế mà so vớ nhân khẩu chúng ta đều nhiêu hơn đó!
Hắc y thiếu nữ thoáng giật mình, từ từ gật đầu:
- Ngươi không nói dối, ngươi thật chỉ huy hơn năm vạn đại quân!
- Thật vậy! Ta làm sao có thể lừa gạt tiểu thư chứ!?
Thôn lại có hy vọng, A Phúc đã bỏ lại cho thiếu nữ trước mặt một ý nghĩ huyền diệu, nhưng thật không ngờ tòa thành "Hắc thổ" lại quá lạc hậu, quyền chỉ huy năm vạn đại quân đã trở thành việc rất kinh khủng...
Còn chờ cái gì nữa chứ!?
A Phúc phục hồi dáng diệu, lại ba hoa tán dóc:
- Tiểu thư, ta không chỉ chỉ huy hơn năm vạn đại quân, còn đã tham gia chiến dịch cao cấp nhất đại lục đó! Không nói đâu xa làm gì, mới năm vừa rồi, Yêu Hồ Tố Tâm suất lĩnh trăm vạn đại quân công hãm Đại Hoang Châu...
- Yêu Hồ Tố Tâm!?
Hắc y thiếu nữ nghe qua cá tên đã tồn tại hơn ngàn năm, hô to:
- Ngươi từng cùng Yêu Hồ Tố Tâm trực tiếp đối đầu!?
- Dĩ nhiên! – A Phúc vênh váo đắc ý:
- Ngày ấy đánh một trận, lưỡng đại tông môn đệ tử mấy chục vạn, yêu thú dưới trướng Tố Tâm càng hơn trăm vạn, chính ta đem theo một người, dùng một câu nói, liền thay đổi cục diện cuộc chiến, làm cho Yêu Hồ Tố Tâm cúi đầu nhận thua, mặc cho chúng ta nghênh ngang rời đi...
Đây cũng là lời nói thật, trận chiến Đại Hoang Châu, nếu không phải A Phúc mang Hùng Tam Bảo đến, nói ra một câu "Đại thiếu gia, Hùng Tam Bảo tìm người có việc", Trầm Côn cũng không thể quay về Lý Mục, bình rời khỏi Đại Hoang Châu!
- Còn có đại chiến thành Xích Tiêu, tứ đại truyền thuyết đến ba người, năm đại cao tăng Đại Bồ Đề tự dốc toàn bộ lực lượng, mấy đại đế quốc quân đội mấy chục vạn tụ tập dưới thành, những người này cộng lại lợi hại không? Nhưng chính ta đi một vòng vào trong tổ phần Vương gia, lập tức làm cho bọn họ đàng hoàng phục tùng cút đi...
A Phúc đến đây hăng hái, thao thao bất tuyệt tuyên dương "công tích vĩ đại" của mình.
Ách...
Có lẽ cái công tích vĩ đại này không cần thêm dấu ngoặc kép, không tin có thể xem lại ghi chép: không có hắn, Trầm Côn có thể đến được Lý Mục sao, có thể đến được Huyền Si sao? Có thể thoát khỏi đại kiếp mấy lần sao? Mập mạp chết bầm này, thoạt nhìn không có tác dụng gì, nhưng mỗi lần Trầm Côn gặp phải nguy hiểm, hơn phân nửa đều không phải nhờ vào phúc của mập mạp chết bầm này mới có thể biến nguy thành an sao?
Thậm chí còn ai không nhìn ra hiện tượng kỳ diệu: nửa đời trước A Phúc này mang số số cức chó, tổng kết lại có thể dùng một câu diễn đạt khác – phàm là bằng hữu bên cạnh hắn, cũng phát đạt, phàm đối địch cùng hắn, cũng đều xuống mồ hết... Có lẽ còn một ít chưa xuống mồ, chẳng qua... Ngươi không cảm thấy bọn họ so với đã chết còn muốn khổ sở hơn sao!?
Từ "lời nói hoàn toàn thật" mà A Phúc đang thao thao bất tuyệt, dần dần tạo thành một ấn tượng bên trong tỷ đệ hai người... Ah, đại thúc Hồng Hồ Tử này tuy thích khoác lác, tính cách cũng không có khuôn phép, nhưng lại là một người có bản lãnh, thật sự đã từng làm rất nhiều đại sự oanh liệt!
- Đại thúc, ngươi thật có bản lãnh cao siêu! – Tiểu thuyền trưởng hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắm đỏ bừng lên, hét lớn:
- Vậy ngươi có thể giúp tỷ tỷ ta một chút có được không? Tỷ tỷ ta có một địch nhân rất lợi hại, sẽ gặp ngay tức khắc!
- Không thành vấn đề, chẳng qua không phải cũng chỉ là một đối thủ nho nhỏ thôi sao? Quang Minh Hoàng đại nhân ta chỉ cần một tay là có thể... Hả?! – A Phúc nước miếng đang bay tứ tung, thuận miệng đáp ứng, sau khi buộc miệng ra mới kịp phản ứng, giật mình nói:
- Kẻ địch, địch nhân? Mẹ cha nó chứ, hại chết ta mà...
Rõ ràng trên miệng có chút trêu chọc, hắc y thiếu nữ mỉm cười hỏi.
Mọi người đều có thể nghe thấy lời nói có chút kinh nghiệm, hắc y thiếu nữ này cơ bản không tin tưởng vào cái gì gọi là Chiến thần Hồng Nhiêm... Nhưng A Phúc đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, vẫn còn tự cho là mình phóng khoáng, giả dối nâng bộ râu mép lên nói:
- Oa ha ha, không sai, ta đây tước hiệu là Chiến thần Hồng Nhiêm, một phần là do bộ râu mép màu đỏ này! Còn có một phần nguyên nhân khác...
Hất càm lên ngạo nghễ, nói tiếp:
- Bản thân giết chóc nhiều quá, thường xuyên khiến máu tươi của kẻ địch nhuộm đỏ bộ râu mép của mình, nên các huynh đệ giang hồ đồn đãi ra, ta đây Hồng Hồ Tử, một phần do ngày sinh, một phần do máu tươi đúc thành, chính là ta Quang Minh Hoàng một thân võ huân quang vinh được chứng minh!
- Àh, àh, àh!
Hắc y thiếu nữ gật đầu lia lịa, trêu chọc tiếp:
- Trên râu mép kia của ngươi tràn ngập mùi máu tươi, nhưng là... Làm sao ta vẫn ngửi được toàn mùi thuốc nhuộm.
- Ngươi cũng có thể đoán ra? – A Phúc chợt kinh ngạc:
- Ách... Cái này cũng không thể trách ngươi, hôm qua ta tự tay quét vôi cung điện Quang Minh Hoàng thứ sáu mươi tám của mình, màu nhuộm dính lên râu mép thôi!
- Ồ, ngươi thật có rất nhiều cung điện nha... – Hắc y thiếu nữ gật đầu:
- Nhưng tại sao lúc ngươi nói chuyện, tim lại đập vô cùng nhanh như thế? Một phút ước chùng một trăm ba mươi sáu lần? Ta nghe nói, chỉ có lúc đang nói dối...
- Ngươi, ngươi có thể nghe được tim của ta đập?
A Phúc hoàn toàn sợ ngây người.
- Một, hai, ba, bốn...
Hắc y thiếu nữ đếm rất nhanh, chính là nhịp đập của tim A Phúc.
- Tốt lắm, Quang Minh Hoàng tiên sinh, không nên gạt tỷ đệ chúng ta, ngươi chỉ là một người bình thường thôi đúng không?
Hắc y thiếu nữ cười cười, chỉ vào hai mắt của mình nói:
- Kể từ sau khi bị mù, thính giác cùng khứu giác của ta đặc biệt nhạy bén, nhất là tự mình luyện bản lãnh "nghe tâm biện tâm", vẫn chưa người nào có thể lừa ta đâu!
Người mù!?
A Phúc nhảy dựng lên theo bản năng, quơ quơ bàn tay to trước mặt hắc y thiếu nữ. Quả nhiên, trong đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ không có chút thần thái...
- Mẹ cha nó chứ... Một vị tiểu thư tươi ngon mọng nước như vậy, làm sao có thể là... Lão thiên thật là bất công mà!
Bên trong rõ ràng thương xót lẫn tiếc nuối, nhịp tim A Phúc đập không tránh thay đổi.
- Quang Minh Hoàng tiên sinh, cám ơn ngươi!
Hắc y thiếu nữ khẽ khom người.
- Ngươi cám ơn ta làm gì?
- Ta nghe được, ngươi quơ quơ tay trước mặt ta ba lần, mà tim ngươi đập giảm bớt ba nhịp... Điều này nói rõ, ngươi đang cảm thấy tiếc hận cho ta, là thật tâm tiếc hận cho ta.
A Phúc đỏ mặt, ở trước mặt một thiếu nữ nghe tâm, hắn thật giống như không có bí mật nào có thể giấu diếm!
- Không cần ngượng ngùng, ta nghe được, ngươi là người rất thú vị, ngươi là người rất lương thiện, nói dối cũng chỉ là muốn lấy lòng ta! – Thiếu nữ lại một nữa nghe được tiếng lòng của A Phúc, lẩm bẩm nói:
- Hơn nữa ta còn nghe rất rõ, ngươi không giống với những người khác, những người khác khi lấy lòng ta, tim đập kịch liệt, nhịp đập đầy tràn mưu lợi! Mà ngươi... Là thật tâm thích bộ dáng của ta, thật lòng ca ngợi ta!
Nói xong, nàng nhẹ thở dài:
- Trong toàn thành, ta lần đầu tiên nghe được tiếng tim đập thành tâm khi lấy lòng ta!
... Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ta... Được rồi, ta không phải là Quang Minh Hoàng gì hết!
Ở đây thiếu nữ trước mặt gần như là không chỗ nào không nghe được, A Phúc cúi đầu, thành thật xấu hổ nói:
- Ta tên thật là...
Bỗng nhiên, một ngón tay dựng thẳng ngay khóe miệng A Phúc.
- Không cần nói gì hết! – Trên miệng hắc y thiếu nữ có chút chua sót:
- Ta chỉ muốn nghe ngươi thành tâm như vậy là đủ rồi, ngàn vạn lần không cần nói ra tên của ngươi, ta sợ!
- Ngươi sợ cái gì? – A Phúc không khỏi hỏi tới.
Hắc y thiếu nữ nhàn nhạt khẽ cười tự giễu, cũng không trả lời. Chẳng qua đệ đệ nàng phẫn hận nói:
- Đại thúc ngươi biết không, tỷ tỷ ta đã từng bị gạt...
- Tiểu đệ! – Hắc y thiếu nữ nhẹ giọng quát bảo đệ đệ ngưng lại, cười nói:
- Chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa... Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngươi cũng có thể hiểu rõ, nơi này đã đoạn tuyệt với nhân thế đã lâu, trong thành thị đầy rẫy vẩn đục, nói ra tên, thì có nghĩa là phải phân định giới hạn, hoặc là bằng hữu, hoặc là địch nhân, không có bất kỳ dư âm hòa hoãn nào!
- Thật vất vả lắm mới gặp một người thật bụng... A, ta không muốn sau khi nói ra tên, lập tức biến thành địch nhân của ngươi, hiểu chưa?
Hắc y thiếu nữ thở dài:
- Ít nhất là hôm nay, để ta gọi ngươi là Quang Minh Hoàng đại nhân là tốt lắm rồi!
Có thể nghe ra, thiếu nữ này đã từng trải qua nhiều gian khổ khó có thể tưởng tượng ra, có thể nghe được một chút thật lòng, có thể đã là một thứ hy vọng xa vời nào đó của nàng...
- Tiểu thư, ta, ta nghe không hiểu ngươi nói gì! – A Phúc khoa tay múa chân nói:
- Cái gì tràn đầy vẩn đục, cách gì ngăn cách ngàn năm... Mẹ cha nó chứ, nếu thật là đoạn tuyệt ngàn năm, ta làm sao tiến vào?
- Ngươi là từ bên ngoài vào đây!?
Hắc y thiếu nữ đột nhiên tiến tới, đệ đệ của nàng lại càng hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi, ngươi không phải là người nơi này sao!?
- Đúng vậy, ta mới vừa vào thành mà!
Nhìn thần sắc hắc y thiếu nữ biến đổi lớn, A Phúc vội vàng nói:
- Không tin, ngươi có thể nghe nhịp tim của ta một chút, ta thật không nói dối, ta vừa mới vào thành!
- Ngươi thật sự là từ bên ngoài tới...
Hắc y thiếu nữ kinh ngạc, lui về sau mấy bước, không cẩn thận đụng vào chân giường, nhưng nàng khoát tay, không cho đệ đệ đỡ lấy
- Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngươi không có nói dối! Nhưng ta không rõ, ngươi làm thế nào có thể xông qua "Mặc thủ thành quy" mà tiến vào?
- Đúng rồi, ngươi làm thế nào xông qua "Mặc thủ thành quy"? – Đệ đệ của nàng cũng kinh hãi nói:
- Năm ngoái, cha của Tiểu Ông muốn lén lút chuồn đi, kết quả lại bị "Mặc thủ thành quy" xé thành mảnh vụn, trước khi chết còn nói cho chúng ta biết, không có thực lực cấp Vũ Hoàng trở lên, ngàn vạn lần không nên khiêu chiến "Mặc thủ thành quy"! – Nuốt ngụm nước bọt:
- Ngươi có thể thông qua "Mặc thủ thành quy", chẳng lẽ... Ngươi là cao thủ cấp Vũ Hoàng!?
Bọn họ đang nói gì vậy?
A Phúc cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn đang đói đến mức hai mắt muốn ngất xỉu, mơ màng đi vào tòa thành "Hắc thổ", cơ bản không gặp phải cái gì là "Mặc thủ thành quy"!
Hơn nữa, "Mặc thủ thành quy"... Hình như không phải là một thành ngữ vô hại sao?
Văn hóa A Phúc không cao, đem Mặc thủ "Thành" quy nghe ra Mặc thủ "Thành" quy, một cái là quy tắc thành lũy, một cái là quy tắc có sẵn, cách nhau một trời!
- Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngươi nói rõ cho ta biết đi! – Hắc y thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc:
- Ngươi có bản lãnh thông qua "Mặc thủ thành quy", thật sự là một cường giả cấp Vũ Hoàng đúng không?
- Ta...
- Ái chà, tỷ tỷ, hắn có thể thông qua "Mặc thủ thành quy" mà đi vào, nhất định là một siêu cao thủ lợi hại rồi! – Tiểu thuyền trưởng hưng phấn mà nhảy lên:
- Không sai, ta nói ngươi làm sao có thể xuất ra quái vật biển lợi hại như vậy chứ, hải quái này tên gọi là Bàng giải, sẽ chứng minh võ huân của ngươi đúng không?
- Ta... – A Phúc thành thật nói:
- Những con cua kia, quả thật là ta bắt!
Đây là một lời nói hoàn toàn thành thật, mò cua, A Phúc một ngày có thể bắt hơn tám trăm con!
Nhưng là...
Tòa thành " Hắc thổ" cách biệt trần thế, căn bản cũng không biết con cua là cái gì, hơn nữa lại càng không biết mò cua là việc mà một đứa trẻ cũng có thể làm được!
Khi bọn họ nhìn thấy, A Phúc có thể bắt mấy con cua, quả thật giống như người đại cầu bắt được người ngoài hành tinh, đều là bắt sống quái vật kinh khủng chưa ai biết, bản lãnh cao siêu!
- Tỷ tỷ, hắn có nói dối không!? – Tiểu thuyền trưởng kích động vội hỏi.
- Hắn... – Nghe tâm, hắc y thiếu nữ lắc đầu nói:
- Hắn nói là lời thật, những thứ quái vật biển này cũng là do hắn bắt!
- Vậy ư! – Tiểu thuyền trưởng hô to:
- Quả nhiên ngươi là một cao thủ lợi hại, có thể bắt nhiều quái vật biển như vậy!
- Hắc hắc, hắc hắc...
A Phúc chỉ còn có thể cười ngây ngô, hơn nữa ngày trời mới nói một câu hoàn toàn thành thật:
- Đừng xem ta vừa rồi nói dối, chẳng qua ta nói thật, ta cũng là một người rất có thân phận, là một người rất lợi hại, ta từng chỉ huy hơn, năm vạn đại quân, hiệu lệnh vài chục vạn người mà!
Thật vậy, trong trận chiến tổ phần Vương gia, lúc Trầm Côn cùng A La đều đi ra ngoài, đúng là A Phúc quyền chỉ huy năm vạn đại quân, hơn nữa quản lý việc chính trị thành Xích Tiêu!
- Năm vạn đại quân!? Vài chục vạn người!? – Tiểu thuyền trưởng hưng phấn bẻ tay liên tục, tính toán nói:
- Tỷ tỷ, trong thành chúng ta chỉ có hơn ba vạn người sao? Quang Minh Hoàng tiên sinh từng chỉ huy qua quân đội, thế mà so vớ nhân khẩu chúng ta đều nhiêu hơn đó!
Hắc y thiếu nữ thoáng giật mình, từ từ gật đầu:
- Ngươi không nói dối, ngươi thật chỉ huy hơn năm vạn đại quân!
- Thật vậy! Ta làm sao có thể lừa gạt tiểu thư chứ!?
Thôn lại có hy vọng, A Phúc đã bỏ lại cho thiếu nữ trước mặt một ý nghĩ huyền diệu, nhưng thật không ngờ tòa thành "Hắc thổ" lại quá lạc hậu, quyền chỉ huy năm vạn đại quân đã trở thành việc rất kinh khủng...
Còn chờ cái gì nữa chứ!?
A Phúc phục hồi dáng diệu, lại ba hoa tán dóc:
- Tiểu thư, ta không chỉ chỉ huy hơn năm vạn đại quân, còn đã tham gia chiến dịch cao cấp nhất đại lục đó! Không nói đâu xa làm gì, mới năm vừa rồi, Yêu Hồ Tố Tâm suất lĩnh trăm vạn đại quân công hãm Đại Hoang Châu...
- Yêu Hồ Tố Tâm!?
Hắc y thiếu nữ nghe qua cá tên đã tồn tại hơn ngàn năm, hô to:
- Ngươi từng cùng Yêu Hồ Tố Tâm trực tiếp đối đầu!?
- Dĩ nhiên! – A Phúc vênh váo đắc ý:
- Ngày ấy đánh một trận, lưỡng đại tông môn đệ tử mấy chục vạn, yêu thú dưới trướng Tố Tâm càng hơn trăm vạn, chính ta đem theo một người, dùng một câu nói, liền thay đổi cục diện cuộc chiến, làm cho Yêu Hồ Tố Tâm cúi đầu nhận thua, mặc cho chúng ta nghênh ngang rời đi...
Đây cũng là lời nói thật, trận chiến Đại Hoang Châu, nếu không phải A Phúc mang Hùng Tam Bảo đến, nói ra một câu "Đại thiếu gia, Hùng Tam Bảo tìm người có việc", Trầm Côn cũng không thể quay về Lý Mục, bình rời khỏi Đại Hoang Châu!
- Còn có đại chiến thành Xích Tiêu, tứ đại truyền thuyết đến ba người, năm đại cao tăng Đại Bồ Đề tự dốc toàn bộ lực lượng, mấy đại đế quốc quân đội mấy chục vạn tụ tập dưới thành, những người này cộng lại lợi hại không? Nhưng chính ta đi một vòng vào trong tổ phần Vương gia, lập tức làm cho bọn họ đàng hoàng phục tùng cút đi...
A Phúc đến đây hăng hái, thao thao bất tuyệt tuyên dương "công tích vĩ đại" của mình.
Ách...
Có lẽ cái công tích vĩ đại này không cần thêm dấu ngoặc kép, không tin có thể xem lại ghi chép: không có hắn, Trầm Côn có thể đến được Lý Mục sao, có thể đến được Huyền Si sao? Có thể thoát khỏi đại kiếp mấy lần sao? Mập mạp chết bầm này, thoạt nhìn không có tác dụng gì, nhưng mỗi lần Trầm Côn gặp phải nguy hiểm, hơn phân nửa đều không phải nhờ vào phúc của mập mạp chết bầm này mới có thể biến nguy thành an sao?
Thậm chí còn ai không nhìn ra hiện tượng kỳ diệu: nửa đời trước A Phúc này mang số số cức chó, tổng kết lại có thể dùng một câu diễn đạt khác – phàm là bằng hữu bên cạnh hắn, cũng phát đạt, phàm đối địch cùng hắn, cũng đều xuống mồ hết... Có lẽ còn một ít chưa xuống mồ, chẳng qua... Ngươi không cảm thấy bọn họ so với đã chết còn muốn khổ sở hơn sao!?
Từ "lời nói hoàn toàn thật" mà A Phúc đang thao thao bất tuyệt, dần dần tạo thành một ấn tượng bên trong tỷ đệ hai người... Ah, đại thúc Hồng Hồ Tử này tuy thích khoác lác, tính cách cũng không có khuôn phép, nhưng lại là một người có bản lãnh, thật sự đã từng làm rất nhiều đại sự oanh liệt!
- Đại thúc, ngươi thật có bản lãnh cao siêu! – Tiểu thuyền trưởng hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắm đỏ bừng lên, hét lớn:
- Vậy ngươi có thể giúp tỷ tỷ ta một chút có được không? Tỷ tỷ ta có một địch nhân rất lợi hại, sẽ gặp ngay tức khắc!
- Không thành vấn đề, chẳng qua không phải cũng chỉ là một đối thủ nho nhỏ thôi sao? Quang Minh Hoàng đại nhân ta chỉ cần một tay là có thể... Hả?! – A Phúc nước miếng đang bay tứ tung, thuận miệng đáp ứng, sau khi buộc miệng ra mới kịp phản ứng, giật mình nói:
- Kẻ địch, địch nhân? Mẹ cha nó chứ, hại chết ta mà...
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử