Vũ Toái Hư Không
Chương 181: Phục Hoạt Thạch trốn tránh!!!
- Huyền Khổ hóa ra vẫn còn chiêu này!
A La cười khổ nói:
- Trong quân doanh hơn năm vạn người, trừ ta ra tất cả đều trúng Nhất niệm nhất Bồ Đề, cho nên Huyền Khổ dùng một loại độc dược có thể trung hòa Nhất niệm nhất Bồ Đề, sẽ không giết tới những kẻ bị trúng độc các ngươi, loại độc này chỉ phát tác trên người chưa trúng độc là ta!
- A La tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?
- Còn không đi tìm Trầm Côn, nói cho hắn biết, bảo hắn chạy càng xa càng tốt!
A La ngã xuống đất, không còn một chút khí lực, hơi thở mong manh nói:
- Nhớ kỹ, không được nói cho hắn biết lời vừa rồi của Huyền Khổ, bằng không hắn nhất định sẽ vì ta mà đến Độc Cốt động nhận tội!
Trầm Côn muốn nhanh chóng trở về cũng không được, tuy rằng hắn muốn trở về quân doanh sớm một chút, nhưng mà trên đường đi hắn gặp hơn một ngàn hòa thượng, hơn nữa đám hòa thượng tựa hồ đang tìm tòi cái gì đó!
Không dám kinh động nhiều hòa thượng như vậy, Trầm Côn đành chọn toàn đường nhỏ hoặc vách núi mà đi, sau liên tục ba canh giờ hắn mới đến ngoại vi lăng mộ.
Cùng lúc đó, A Phúc cũng gặp phải phiền toái tương tự.
- Chết cha rồi, sao nhiều hòa thượng như vậy?
A Phúc bám trên một hốc cây, trên đầu hắn đội một tấm da gấu không biết lấy ở đâu ra, đầu còn đội một tổ chim lớn, miệng lẩm bẩm niệm kinh:
- Ta là hái hoa đại cẩu hùng, hòa thượng không nhìn thấy ta, ta là hái hoa đại cẩu hùng.
Một tên hòa thượng đi qua, A Phúc sợ hãi phát run, hắn cố gắng cuộn thân thật tròn, ẩn sâu vào hốc cây.
Ba!
Sau lưng đột nhiên có một bàn tay lớn vỗ vỗ vai, A Phúc quay đầu lại nhìn vừa hay thấy một con gấu đang say mê ngắm mình, khóe miệng còn chảy đầy nước miếng.
- Chết cha ta rồi!
A Phúc toàn thân cứng ngắc lại. Có trách chỉ trách hắn giả dạng quá giống, đại cẩu hùng coi hắn là một con gấu cái vô cùng đáng yêu, hắn ôm con cái vào lòng, ngực phát ra thanh âm ô ô vô cùng thân thiết.
- Ta, ta không phải gấu cái đâu.
A Phúc tuyệt vọng rên lên:
- Đây đúng là địa ngục không lối lại tiến vào mà, ta đường đường Đại tổng quản không làm, chạy đến tìm cái gì Phục Hoạt Thạch, xong rồi, xong rồi, đêm nay bất hạnh hiến thân cho con gấu chó này rồi!
Vô cùng hoảng sợ, A Phúc quơ lấy một khối đá lớn bên người, theo bản năng đập vào đầu con gấu. Một tiếng gầm rung chuyển trời đất, đại cẩu hùng phẫn nộ gầm lên, mà A Phúc không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy ra khỏi hốc cây, bất quá cái tên mập tửu sắc quá độ kia chạy sao cho thoát móng vuốt của bá vương núi rừng đây? Chạy được hai mấy bước chân, bên tai A Phúc vang lên tiếng hít thở của con gấu.
- Đợi một chút, từ từ xem nào, thiếu gia dạy ta hai chiêu công phu, gọi là cái gì Lôi Đình Trảm cùng Cự Linh Phù, đúng, đúng rồi, chính là Cự Linh Phù.
A Phúc cũng bất chấp tất cả, cảm thấy hòn đá kia vẫn còn ở trong tay, quay ngược lại đập vào vào trán con gấu, sau đó nhanh chân chạy tiếp.
Bất quá sau đó, A Phúc mơ hồ cảm giác trong tay mình xuất hiện một đạo kim quang, thầm nghĩ hay mình đã luyện thành thần công tuyệt thế gì rồi, song bản thân hắn cũng thấy ý nghĩ này quá mức điên rồ, vội bỏ ý nghĩ đi, tiếp tục buồn bực chạy trốn. Hắn vòng quanh phụ cận sơn cốc, chạy một mười bảy mười tám vòng, cuối cùng trốn vào một cái sơn động nhỏ, con gấu to kia nhất định không thể chui lọt.
- Hít hà, hít hà!
- Phù, phù, phù!
Thở dốc một hồi, A Phúc lấy tay lau mồ hôi trán, tim hắn còn đập bình bịch.
- Mẹ cha con gấu chó này, A Phúc đời này không bao giờ thèm ăn tay gấu nữa.
Nói xong lại phát hiện kim quang chợt lóe. A Phúc nhìn kỹ lại, nguyên lai hòn đá hắn dùng tấn công con gấu, vốn là tiện tay nhặt được, thế nhưng lại phát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt. Từ trong ngực móc ra Phục Hoạt Thạch A La cấp cho, so sánh một chút với hòn đá màu vàng trong tay, A Phúc kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khó tin nói:
- Ta kháo!! Chỉ cần bị con gấu vô lễ một cái, liền có thể nhặt được Phục Hoạt Thạch?!
- Ân!
A Phúc học theo điệu bộ của Trầm Côn, làm bộ suy nghĩ:
- Vận khí tốt của A Phúc ta đâu phải là nói khoác, ha ha, nếu ta có thể tìm ra tất cả Phục Hoạt Thạch, đại thiếu gia vui vẻ, biết đâu lại cấp cho ta mấy binh lính xinh đẹp kia làm phần thưởng?!
Nghĩ đến đây, A Phúc măt híp sáng trưng, sau đó, hắn đem hai khối đá giấu vào ngấn bụng (thằng cha này béo kinh người), rồi men theo đường nhỏ trong sơn động từ từ bò ra ngoài.
Nguy hiểm mà A Phúc nhà chúng ta gặp phải, giờ mới bắt đầu. Đêm hôm đó, Trầm Côn mới vượt qua được cuộc rượt đuổi của các hòa thượng, một đường chạy về tới quân doanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Hắn biến thành Lang Nhân theo đường nhỏ tiến vào, trở lại lều lớn giữa quân doanh mới trở lại hình người, ngẩng đầu vừa nhìn thấy quân doanh giống hệt vừa bị cướp bóc sạch sẽ, nơi nơi đổ nát thê lương, thương binh gào khóc không ngừng, mà cái đám âm vân độc quái kia dù đã bị nhốt trong tù, nhưng vẫn tru lên từng hồi.
- Trầm tướng quân, người rốt cục đã trở lại!
Các nữ binh đang thu thập lều trại nhìn thấy hắn khóc rống lên:
- Tướng quân mau lên, A La tiểu thư sắp không xong rồi!
- Cái gì?
Trầm Côn vội vàng chạy về phía hậu doanh, trên đường hắn đã nghe qua nữ binh kể lại mọi chuyện, cực kỳ tức giận, chính là vừa vào đến trướng bồng của A La, cảnh nhìn thấy khiến lòng hắn chua xót.
A La nằm trên giường bệnh, vẫn một thân lụa trắng, vẫn đeo mặt nạ che mặt lụa mỏng, nhưng trên lụa mỏng dính đầy máu tươi, đã chuyển thành đỏ thẫm. Chút ít da trên hai má cùng bả vai nàng lộ ra không phải làn da bình thường mà toát lên vầng sáng sắc đạm kim. A La đang không ngừng phun ra nuốt vào, giống như đang áp chế vầng sáng, có điều vầng sáng vẫn liên tục mở rộng phạm vi.
Mấy thầy thuốc được mời đến đang túc trực bên giường A La, nhìn thấy Trầm Côn tiến đến, cười khổ nói:
- Trầm tướng quân, lão phu bất tài, không cứu được người!
- Đừng sớm bỏ cuộc!
Trầm Côn ngồi xổm bên giường A La, nhìn nhìn thương thế của nàng hỏi:
- Đã điều tra ra loại độc gì chưa?
- Hẳn là độc Thiên Cơ Biến do Độc Phật để lại!
Đại phu nhiều tuổi nhất trả lời:
- Loại độc Thiên Cơ Biến này, vốn thoát thai từ loại độc Nhất niệm nhất Bồ Đề trên người các binh sĩ, Thiên Cơ Biến sẽ không giết những người vốn đã trúng Nhất niệm nhất Bồ Đề, chỉ phát tác trên người A La.
Lão chỉ vào cổ A La:
- Khi Huyền Khổ hạ độc, A La tiểu thư toàn thân đều được quần áo che kín, nên cũng không nhiễm quá nhiều độc tố, có điều là, nơi này không có quần áo bảo hộ, toàn bộ độc tố là từ đó xâm nhập vào cơ thể, tuy rằng A La tiểu thư đã vận công áp chế độc, có điều theo ta thấy…
Rồi lão thở dài không nói được nữa.
- Theo như ngươi thấy, thì ta cùng lắm là còn sống đến hừng đông!
A La đột nhiên cười cười:
- Các ngươi ra hết đi, bản thân ta cũng hiểu y thuật, nhất thời không chết được, để ta nói vài lời với Trầm Côn.
Các thầy thuốc lần lượt lui ra, bọn họ đều nhớ lời A La phân phó, không nói lại lời của Huyền Khổ cho Trầm Côn biết.
Ba!
A La cố sức hít một hơi, vung tay lên vỗ vào cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn, bất quá nàng đuối sức, nên định vỗ lại thành ra là tay vô lực rơi xuống đầu hắn, cả giận nói:
- Ngươi tiểu tử ngốc này, như thế nào lại quay về đây? Không biết Đại Bồ Đề tự đang tìm ngươi sao?
- Mỹ nữ!
Trầm Côn cổ họng nghèn nghẹn, gượng cười nói:
- Thân nhân bằng hữu của ta đều ở đây, không trở lại, ta còn là người sao?
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt tay A La trở lại giường, vội vàng hỏi:
- Có biện pháp nào có thể giải độc không?
A La lắc đầu:
- Độc của Huyền Si, chỉ có hắn mới giải được, ngoài ra dù là thần tiên cũng không có cách, ai, chính ngươi cũng trúng Thực Cốt tán, đã biết độc Phật lợi hại thế nào rồi!
- Ta đi Độc Cốt động, biến Huyền Si thành Vũ Hồn của ta là được!
- Đứng lại!
Trầm Côn vừa muốn quay lưng, A La vội gọi hắn lại, mệt mỏi nói:
- Đại Bồ Đề tự đã dốc toàn bộ lực lượng, chỉ sợ Thích Già Bồ Đề cũng tới rồi, trừ phi ngươi có thực lực của Yêu Hoàng Tố Tâm, hoặc là Ca Thư Ứng Long, bằng không đừng hòng tới gần Độc Cốt Động.
Nàng dừng lại ho khan một hồi rồi nói tiếp:
- Ngồi xuống, nhân lúc ta còn thanh tỉnh, có mấy câu cần nói với ngươi, ngươi phải nhớ kỹ.
Suy nghĩ của nàng đã trở nên chậm chạp, ngây người hồi lâu mới mở miệng nói tiếp.
- Trầm Côn, từ ngày hôm qua, ta liền phát hiện sự tình có chút quái lạ.
A La tiếp tục vấn đề bằng cách hỏi hắn:
- Ngươi có phát hiện Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư vốn rất kỳ lạ hay không? Ta không nói hai người đó rắp tâm hại người, chỉ là hai người đó vốn là hai đại truyền thuyết, cường mãnh như Ca Thư Ứng Long và Luyện Xích hào, cần đến Phục Hoạt thạch để làm gì?
Trầm Côn lẳng lặng lắng nghe.
- Dựa trên sự cường đại của bọn họ mà nói, một khi bọn họ phái người đi tìm Phục Hoạt Thạch, điều đó có nghĩa là:
A La hít sâu một hơi, ánh mắt thanh tỉnh thêm một chút.
- Nghĩa là, bọn họ đều bị trọng thương, cần Phục Hoạt Thạch cứu mạng!
- Hai đại truyền thuyết bị thương?
Trầm Côn giật mình thốt lên.
- Không chỉ có bọn hắn.
A La thấp giọng nói:
- Bạch Tiên Nhi khẳng định có lời không nói cho ngươi biết, chính là trong ngày Thần diệt năm trước, không chỉ các di tích bị người ta đánh phá, mà các cao thủ lãnh đời cũng bị tập kích, ít nhất theo ta được biết, Trung Châu Vũ Quân- một trong tứ đại truyền thuyết đã bị người ta đánh cho trọng thương, công lực toàn thân cơ hồ biến mất!
- Sau đó suy nghĩ thêm một chút chuyện về Ca Thư cùng Bạch Tiên Nhi.
A La nói:
- Từ việc làm của họ mà suy ra, Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, hai đại truyền thuyết đều bị người ta đánh cho tàn phế! Hàn Sơn lão nhân đã có dự ngôn, tứ đại truyền thuyết nhất thể đồng mệnh, mà nay tam đại truyền thuyết đều đã thụ thương rồi, hung thủ không có khả năng lại buông tha cho Thích Già Bồ Đề, có lẽ lão cũng đã bị thương!
Trong mắt nàng toát lên vẻ sắc sảo:
- Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao Đại Bồ Đề tự xuất toàn lực lượng, hiểu được Ca Thư cùng Bạch Tiên Nhi vì sao lại tới chưa? Ta cho ngươi biết, bọn họ đều đi tìm Phục Hoạt Thạch, để cứu viện tứ đại truyền thuyết!
- Khó trách ta lại thấy nhiều hòa thượng như vậy.
Trầm Côn suy nghĩ một lúc, kinh ngạc nói:
- Không đúng, các hòa thượng đã chiếm được Độc Cốt Động, khẳng định ít nhất cũng lấy được sáu khối Phục Hoạt thạch, vậy tại sao bọn họ còn không đi?
- Ta cũng không rõ, nên tối hôm qua, ta đã ra ngoài điều tra.
Nguyên lai tối hôm qua A La vội vàng đi ra ngoài là vì điều tra chuyện này, nàng tiếp tục nói:
- Ta dùng bí pháp, tra xét một vòng xung quanh Độc Cốt động, kết quả phát hiện các hòa thượng vẫn không rời đi là vì Phục Hoạt thạch sớm đã không còn trong Đột Cốt động. Ta lại dùng bí pháp gia truyền dò xét một hồi nữa, phát hiện bảy khối Phục Hoạt thạch giống như có linh tính, trừ bỏ khối trong tay Ca Thư, sáu khối Phục Hoạt thạch còn lại có vẻ như đang cố ý tránh né các hòa thượng của Đại Bồ Đề tự!
- Hoặc là nói, Huyền Si không nguyện ý gặp lại các hòa thượng Bồ Đề tự, đã dùng bí pháp nào đó, khiến cho linh hồn của lão ly khai Độc Cốt động!
A La thở gấp tiếp tục nói:
- Bất quá Huyền Si dù sao cũng chỉ là linh hồn, hắn không có khả năng đi quá xa, sáu khối Phục Hoạt thạch còn lại, khẳng định là ở phụ cận lăng mộ Vương gia.
- Ta đây lập tức đi tìm, sau đó quay về giải độc cho ngươi!
Trầm Côn mừng rỡ thốt lên.
- Ta đã kêu A Phúc đi tìm, hắn có vận may *** chó, nói không chừng còn tìm được Phục Hoạt thạch nhanh hơn ngươi!
A La thở dài:
- Ta sợ chống đỡ không nổi đến lúc trời sáng, ngươi cõng ta ra ngoài ngắm sao được không?
A La cười khổ nói:
- Trong quân doanh hơn năm vạn người, trừ ta ra tất cả đều trúng Nhất niệm nhất Bồ Đề, cho nên Huyền Khổ dùng một loại độc dược có thể trung hòa Nhất niệm nhất Bồ Đề, sẽ không giết tới những kẻ bị trúng độc các ngươi, loại độc này chỉ phát tác trên người chưa trúng độc là ta!
- A La tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?
- Còn không đi tìm Trầm Côn, nói cho hắn biết, bảo hắn chạy càng xa càng tốt!
A La ngã xuống đất, không còn một chút khí lực, hơi thở mong manh nói:
- Nhớ kỹ, không được nói cho hắn biết lời vừa rồi của Huyền Khổ, bằng không hắn nhất định sẽ vì ta mà đến Độc Cốt động nhận tội!
Trầm Côn muốn nhanh chóng trở về cũng không được, tuy rằng hắn muốn trở về quân doanh sớm một chút, nhưng mà trên đường đi hắn gặp hơn một ngàn hòa thượng, hơn nữa đám hòa thượng tựa hồ đang tìm tòi cái gì đó!
Không dám kinh động nhiều hòa thượng như vậy, Trầm Côn đành chọn toàn đường nhỏ hoặc vách núi mà đi, sau liên tục ba canh giờ hắn mới đến ngoại vi lăng mộ.
Cùng lúc đó, A Phúc cũng gặp phải phiền toái tương tự.
- Chết cha rồi, sao nhiều hòa thượng như vậy?
A Phúc bám trên một hốc cây, trên đầu hắn đội một tấm da gấu không biết lấy ở đâu ra, đầu còn đội một tổ chim lớn, miệng lẩm bẩm niệm kinh:
- Ta là hái hoa đại cẩu hùng, hòa thượng không nhìn thấy ta, ta là hái hoa đại cẩu hùng.
Một tên hòa thượng đi qua, A Phúc sợ hãi phát run, hắn cố gắng cuộn thân thật tròn, ẩn sâu vào hốc cây.
Ba!
Sau lưng đột nhiên có một bàn tay lớn vỗ vỗ vai, A Phúc quay đầu lại nhìn vừa hay thấy một con gấu đang say mê ngắm mình, khóe miệng còn chảy đầy nước miếng.
- Chết cha ta rồi!
A Phúc toàn thân cứng ngắc lại. Có trách chỉ trách hắn giả dạng quá giống, đại cẩu hùng coi hắn là một con gấu cái vô cùng đáng yêu, hắn ôm con cái vào lòng, ngực phát ra thanh âm ô ô vô cùng thân thiết.
- Ta, ta không phải gấu cái đâu.
A Phúc tuyệt vọng rên lên:
- Đây đúng là địa ngục không lối lại tiến vào mà, ta đường đường Đại tổng quản không làm, chạy đến tìm cái gì Phục Hoạt Thạch, xong rồi, xong rồi, đêm nay bất hạnh hiến thân cho con gấu chó này rồi!
Vô cùng hoảng sợ, A Phúc quơ lấy một khối đá lớn bên người, theo bản năng đập vào đầu con gấu. Một tiếng gầm rung chuyển trời đất, đại cẩu hùng phẫn nộ gầm lên, mà A Phúc không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy ra khỏi hốc cây, bất quá cái tên mập tửu sắc quá độ kia chạy sao cho thoát móng vuốt của bá vương núi rừng đây? Chạy được hai mấy bước chân, bên tai A Phúc vang lên tiếng hít thở của con gấu.
- Đợi một chút, từ từ xem nào, thiếu gia dạy ta hai chiêu công phu, gọi là cái gì Lôi Đình Trảm cùng Cự Linh Phù, đúng, đúng rồi, chính là Cự Linh Phù.
A Phúc cũng bất chấp tất cả, cảm thấy hòn đá kia vẫn còn ở trong tay, quay ngược lại đập vào vào trán con gấu, sau đó nhanh chân chạy tiếp.
Bất quá sau đó, A Phúc mơ hồ cảm giác trong tay mình xuất hiện một đạo kim quang, thầm nghĩ hay mình đã luyện thành thần công tuyệt thế gì rồi, song bản thân hắn cũng thấy ý nghĩ này quá mức điên rồ, vội bỏ ý nghĩ đi, tiếp tục buồn bực chạy trốn. Hắn vòng quanh phụ cận sơn cốc, chạy một mười bảy mười tám vòng, cuối cùng trốn vào một cái sơn động nhỏ, con gấu to kia nhất định không thể chui lọt.
- Hít hà, hít hà!
- Phù, phù, phù!
Thở dốc một hồi, A Phúc lấy tay lau mồ hôi trán, tim hắn còn đập bình bịch.
- Mẹ cha con gấu chó này, A Phúc đời này không bao giờ thèm ăn tay gấu nữa.
Nói xong lại phát hiện kim quang chợt lóe. A Phúc nhìn kỹ lại, nguyên lai hòn đá hắn dùng tấn công con gấu, vốn là tiện tay nhặt được, thế nhưng lại phát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt. Từ trong ngực móc ra Phục Hoạt Thạch A La cấp cho, so sánh một chút với hòn đá màu vàng trong tay, A Phúc kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khó tin nói:
- Ta kháo!! Chỉ cần bị con gấu vô lễ một cái, liền có thể nhặt được Phục Hoạt Thạch?!
- Ân!
A Phúc học theo điệu bộ của Trầm Côn, làm bộ suy nghĩ:
- Vận khí tốt của A Phúc ta đâu phải là nói khoác, ha ha, nếu ta có thể tìm ra tất cả Phục Hoạt Thạch, đại thiếu gia vui vẻ, biết đâu lại cấp cho ta mấy binh lính xinh đẹp kia làm phần thưởng?!
Nghĩ đến đây, A Phúc măt híp sáng trưng, sau đó, hắn đem hai khối đá giấu vào ngấn bụng (thằng cha này béo kinh người), rồi men theo đường nhỏ trong sơn động từ từ bò ra ngoài.
Nguy hiểm mà A Phúc nhà chúng ta gặp phải, giờ mới bắt đầu. Đêm hôm đó, Trầm Côn mới vượt qua được cuộc rượt đuổi của các hòa thượng, một đường chạy về tới quân doanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Hắn biến thành Lang Nhân theo đường nhỏ tiến vào, trở lại lều lớn giữa quân doanh mới trở lại hình người, ngẩng đầu vừa nhìn thấy quân doanh giống hệt vừa bị cướp bóc sạch sẽ, nơi nơi đổ nát thê lương, thương binh gào khóc không ngừng, mà cái đám âm vân độc quái kia dù đã bị nhốt trong tù, nhưng vẫn tru lên từng hồi.
- Trầm tướng quân, người rốt cục đã trở lại!
Các nữ binh đang thu thập lều trại nhìn thấy hắn khóc rống lên:
- Tướng quân mau lên, A La tiểu thư sắp không xong rồi!
- Cái gì?
Trầm Côn vội vàng chạy về phía hậu doanh, trên đường hắn đã nghe qua nữ binh kể lại mọi chuyện, cực kỳ tức giận, chính là vừa vào đến trướng bồng của A La, cảnh nhìn thấy khiến lòng hắn chua xót.
A La nằm trên giường bệnh, vẫn một thân lụa trắng, vẫn đeo mặt nạ che mặt lụa mỏng, nhưng trên lụa mỏng dính đầy máu tươi, đã chuyển thành đỏ thẫm. Chút ít da trên hai má cùng bả vai nàng lộ ra không phải làn da bình thường mà toát lên vầng sáng sắc đạm kim. A La đang không ngừng phun ra nuốt vào, giống như đang áp chế vầng sáng, có điều vầng sáng vẫn liên tục mở rộng phạm vi.
Mấy thầy thuốc được mời đến đang túc trực bên giường A La, nhìn thấy Trầm Côn tiến đến, cười khổ nói:
- Trầm tướng quân, lão phu bất tài, không cứu được người!
- Đừng sớm bỏ cuộc!
Trầm Côn ngồi xổm bên giường A La, nhìn nhìn thương thế của nàng hỏi:
- Đã điều tra ra loại độc gì chưa?
- Hẳn là độc Thiên Cơ Biến do Độc Phật để lại!
Đại phu nhiều tuổi nhất trả lời:
- Loại độc Thiên Cơ Biến này, vốn thoát thai từ loại độc Nhất niệm nhất Bồ Đề trên người các binh sĩ, Thiên Cơ Biến sẽ không giết những người vốn đã trúng Nhất niệm nhất Bồ Đề, chỉ phát tác trên người A La.
Lão chỉ vào cổ A La:
- Khi Huyền Khổ hạ độc, A La tiểu thư toàn thân đều được quần áo che kín, nên cũng không nhiễm quá nhiều độc tố, có điều là, nơi này không có quần áo bảo hộ, toàn bộ độc tố là từ đó xâm nhập vào cơ thể, tuy rằng A La tiểu thư đã vận công áp chế độc, có điều theo ta thấy…
Rồi lão thở dài không nói được nữa.
- Theo như ngươi thấy, thì ta cùng lắm là còn sống đến hừng đông!
A La đột nhiên cười cười:
- Các ngươi ra hết đi, bản thân ta cũng hiểu y thuật, nhất thời không chết được, để ta nói vài lời với Trầm Côn.
Các thầy thuốc lần lượt lui ra, bọn họ đều nhớ lời A La phân phó, không nói lại lời của Huyền Khổ cho Trầm Côn biết.
Ba!
A La cố sức hít một hơi, vung tay lên vỗ vào cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn, bất quá nàng đuối sức, nên định vỗ lại thành ra là tay vô lực rơi xuống đầu hắn, cả giận nói:
- Ngươi tiểu tử ngốc này, như thế nào lại quay về đây? Không biết Đại Bồ Đề tự đang tìm ngươi sao?
- Mỹ nữ!
Trầm Côn cổ họng nghèn nghẹn, gượng cười nói:
- Thân nhân bằng hữu của ta đều ở đây, không trở lại, ta còn là người sao?
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt tay A La trở lại giường, vội vàng hỏi:
- Có biện pháp nào có thể giải độc không?
A La lắc đầu:
- Độc của Huyền Si, chỉ có hắn mới giải được, ngoài ra dù là thần tiên cũng không có cách, ai, chính ngươi cũng trúng Thực Cốt tán, đã biết độc Phật lợi hại thế nào rồi!
- Ta đi Độc Cốt động, biến Huyền Si thành Vũ Hồn của ta là được!
- Đứng lại!
Trầm Côn vừa muốn quay lưng, A La vội gọi hắn lại, mệt mỏi nói:
- Đại Bồ Đề tự đã dốc toàn bộ lực lượng, chỉ sợ Thích Già Bồ Đề cũng tới rồi, trừ phi ngươi có thực lực của Yêu Hoàng Tố Tâm, hoặc là Ca Thư Ứng Long, bằng không đừng hòng tới gần Độc Cốt Động.
Nàng dừng lại ho khan một hồi rồi nói tiếp:
- Ngồi xuống, nhân lúc ta còn thanh tỉnh, có mấy câu cần nói với ngươi, ngươi phải nhớ kỹ.
Suy nghĩ của nàng đã trở nên chậm chạp, ngây người hồi lâu mới mở miệng nói tiếp.
- Trầm Côn, từ ngày hôm qua, ta liền phát hiện sự tình có chút quái lạ.
A La tiếp tục vấn đề bằng cách hỏi hắn:
- Ngươi có phát hiện Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư vốn rất kỳ lạ hay không? Ta không nói hai người đó rắp tâm hại người, chỉ là hai người đó vốn là hai đại truyền thuyết, cường mãnh như Ca Thư Ứng Long và Luyện Xích hào, cần đến Phục Hoạt thạch để làm gì?
Trầm Côn lẳng lặng lắng nghe.
- Dựa trên sự cường đại của bọn họ mà nói, một khi bọn họ phái người đi tìm Phục Hoạt Thạch, điều đó có nghĩa là:
A La hít sâu một hơi, ánh mắt thanh tỉnh thêm một chút.
- Nghĩa là, bọn họ đều bị trọng thương, cần Phục Hoạt Thạch cứu mạng!
- Hai đại truyền thuyết bị thương?
Trầm Côn giật mình thốt lên.
- Không chỉ có bọn hắn.
A La thấp giọng nói:
- Bạch Tiên Nhi khẳng định có lời không nói cho ngươi biết, chính là trong ngày Thần diệt năm trước, không chỉ các di tích bị người ta đánh phá, mà các cao thủ lãnh đời cũng bị tập kích, ít nhất theo ta được biết, Trung Châu Vũ Quân- một trong tứ đại truyền thuyết đã bị người ta đánh cho trọng thương, công lực toàn thân cơ hồ biến mất!
- Sau đó suy nghĩ thêm một chút chuyện về Ca Thư cùng Bạch Tiên Nhi.
A La nói:
- Từ việc làm của họ mà suy ra, Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, hai đại truyền thuyết đều bị người ta đánh cho tàn phế! Hàn Sơn lão nhân đã có dự ngôn, tứ đại truyền thuyết nhất thể đồng mệnh, mà nay tam đại truyền thuyết đều đã thụ thương rồi, hung thủ không có khả năng lại buông tha cho Thích Già Bồ Đề, có lẽ lão cũng đã bị thương!
Trong mắt nàng toát lên vẻ sắc sảo:
- Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao Đại Bồ Đề tự xuất toàn lực lượng, hiểu được Ca Thư cùng Bạch Tiên Nhi vì sao lại tới chưa? Ta cho ngươi biết, bọn họ đều đi tìm Phục Hoạt Thạch, để cứu viện tứ đại truyền thuyết!
- Khó trách ta lại thấy nhiều hòa thượng như vậy.
Trầm Côn suy nghĩ một lúc, kinh ngạc nói:
- Không đúng, các hòa thượng đã chiếm được Độc Cốt Động, khẳng định ít nhất cũng lấy được sáu khối Phục Hoạt thạch, vậy tại sao bọn họ còn không đi?
- Ta cũng không rõ, nên tối hôm qua, ta đã ra ngoài điều tra.
Nguyên lai tối hôm qua A La vội vàng đi ra ngoài là vì điều tra chuyện này, nàng tiếp tục nói:
- Ta dùng bí pháp, tra xét một vòng xung quanh Độc Cốt động, kết quả phát hiện các hòa thượng vẫn không rời đi là vì Phục Hoạt thạch sớm đã không còn trong Đột Cốt động. Ta lại dùng bí pháp gia truyền dò xét một hồi nữa, phát hiện bảy khối Phục Hoạt thạch giống như có linh tính, trừ bỏ khối trong tay Ca Thư, sáu khối Phục Hoạt thạch còn lại có vẻ như đang cố ý tránh né các hòa thượng của Đại Bồ Đề tự!
- Hoặc là nói, Huyền Si không nguyện ý gặp lại các hòa thượng Bồ Đề tự, đã dùng bí pháp nào đó, khiến cho linh hồn của lão ly khai Độc Cốt động!
A La thở gấp tiếp tục nói:
- Bất quá Huyền Si dù sao cũng chỉ là linh hồn, hắn không có khả năng đi quá xa, sáu khối Phục Hoạt thạch còn lại, khẳng định là ở phụ cận lăng mộ Vương gia.
- Ta đây lập tức đi tìm, sau đó quay về giải độc cho ngươi!
Trầm Côn mừng rỡ thốt lên.
- Ta đã kêu A Phúc đi tìm, hắn có vận may *** chó, nói không chừng còn tìm được Phục Hoạt thạch nhanh hơn ngươi!
A La thở dài:
- Ta sợ chống đỡ không nổi đến lúc trời sáng, ngươi cõng ta ra ngoài ngắm sao được không?
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử