Vũ Toái Hư Không
Chương 113: Đệ Nhất Mật Lệnh
Vùng núi phía bắc của đại lục có một vùng đất hoang vu, không hề có một ngọn cỏ, khắp nơi trên mặt đất chỉ toàn cát vàng.
Có thể sống được tại nơi đây chỉ có võ giả nhân loại và yêu thú. Trải qua diễn biễn hàng ngàn năm, sa mạc này trở thành thiên đường giải trí, được gọi là "Đại Hoang Châu".
Trên Đại Hoang Châu được phân chia làm hai ốc đảo lớn. Trong đó, một là nơi sinh sống của yêu thú, chỗ còn lại là địa bàn của Lăng Vân Tông với Thiên Vũ Tông. Hai đại tông môn lấy khu buôn bán chung làm đường ranh giới
Đầu xuân, Trầm Côn cùng A La ngồi trên lưng Bạch Chỉ Huyễn Hóa đại điêu, vừa đi theo đội ngũ của Vô Ma Nhai phía trước, vừa thưởng thức phong cảnh dưới chân.
Sau một ngày một đêm rời khỏi Tân Nguyệt thành. Thoáng chốc đã tới sát với biên giới Triệu quốc, dưới chân chỉ toàn là cát vàng cùng với xương rồng. Nhưng sau khi tới gần Lăng Vân Tông, cảnh sắc đột nhiên thay đổi, trong sa mạc đột ngột mọc lên từng ngọn núi kéo dài liên tục. Trên đỉnh một ngọn núi cao nhất, có thể lờ mờ nhìn thấy một pho tượng cao vút trong mây. Xung quanh pho tượng có nhiều nơi có khói bếp dày đặc. Chắc hẳn là mấy chi lớn của Lăng Vân Tông.
Nhìn Lăng Vân Tông từ xa, khóe miệng Trầm Côn hiện lên một nụ cười hì hì. Những việc trải qua vài ngày trước quả thật thú vị.
Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi phủ thành chủ, Trầm Côn lập tức thực hiện nghi thức bái sư. Hơn nữa, hắn còn không có nghĩ tới việc biểu lộ thực lực Lục Nguyên hạ đoạn. Lập tức, các đệ tử tinh anh của Vô Ma Nhai chịu phục. Ngọc tiên sinh cũng vui vẻ hớn hở tuyên bố việc Trầm Côn trở thành đại đệ tử của Vô Ma Nhai.
- Bất luận về tuổi tác thế nào, toàn bộ đệ tự của Vô Ma Nhai đều phải gọi hắn một tiếng đại sư huynh.
Mặt khác, Ngọc tiên sinh không hề nhận hoàng kim của Trầm Côn làm lễ bái sư. Điều này khiến cho Trầm Côn cảm thán. Mẹ nó, trên thế giới này vẫn còn có người không tham tiền?
( DG: Nó nghĩ ai cũng như nó)
(Biên: cũng thường thôi )
Kế tiếp, Trầm Côn định đi trước đến Vô Ma Nhai. Nhưng A La trở thành phiền toái lớn cho hắn. Thực sự, Trầm Côn không thể nói rõ lai lịch của A La được, lại không muốn A La giả mạo tùy tùng của mình. Vì vậy Trầm Côn dối rằng đó là tiểu cô cô, đi theo để giám hộ việc học của mình!
Đối với việc đột nhiên xuất hiện tiểu cô cô, Ngọc tiên sinh chỉ ha ha cười, không có để tâm. Năm nào cũng có phụ mẫu của đệ tử đi theo, năm nay cũng không chỉ có mình Trầm Côn. Chẳng phải Trầm phu nhân lúc đó cũng đi cùng với Trầm Trọng sao?
Đúng rồi, còn có A Phúc!
Mấy ngày nay, tên bàn tử mập mạp này thật sự may mắn. Trầm Côn để cho hắn trông chừng thiên đạo mật hạp trong huyệt động. Lúc hắn trở lại, không những đem về thiên đạo mật hạp còn tùy tay nhặt được hai gốc nhân sâm ngàn năm. Tuy đây không phải là bảo bối hiếm lạ gì, nhưng cũng làm cho đệ tử bình thường của Vô Ma Nhai đỏ mắt.
Lúc này, A Phúc cùng với tên thiếu niên đầu trọc Mông Trùng ngồi trên lưng con đại điêu. Thiên đạo mật hạp cùng với Hải Nạp Bách Xuyên đều đặt trong bọc đồ của hắn.
Từng việc may mắn liên tục đổ lên đầu tên mập mạp chết bầm này. Những đồ vật đặt trên người hắn tuyệt đối an toàn.
Đại điêu tiếp tục phi hành. Lúc trời bắt đầu tối, một ngọn núi ba vách thẳng đứng, tại một mặt dốc thoai thoải cách Trầm Côn không xa, tên thiếu niên đầu trọc Mông Trùng đứng ở một bên cười ngây ngô nói:
- Đại sư huynh, kia chính là Vô Ma Nhai.
Hắn chỉ vào cảnh sắc sôi động ở phía dưới, đắc ý hất cằm khoe khoang:
- Vô Ma Nhai chúng ta có hơn ba ngàn tám trăm đệ tử, hơn bảy nghìn đệ tử ở bên ngoài. Tính cả những người làm ở thương phô(cửa hàng), tá điền, tạp dịch ước chừng lên tới hơn ba vạn người.
Hướng về phía Vô Ma Nhai hưng phấn mà rống to hai tiếng:
- Hống hống! Chúng ta còn có hơn ba ngàn khoảng ruộng tốt, mười mấy cánh rừng… ha ha…
Đang hí hửng giới thiệu, bỗng nhiên trên mặt đất náo nhiệt hẳn lên. Có hơn ba trăm đệ tử Lăng Vân tông vây quanh trước cửa Vô Ma Nhai. Đao kiếm rút ra, miệng không ngừng chửi bậy. Thậm chí còn có mấy tráng hán thúc sử dụng cả xe bắn đá – thứ mà trong chiến tranh quy mô lớn mới đem ra dùng!
Ở phía xa xa, cùng với những người đang giằng co này, hơn một ngàn môn đệ núp ở phụ cận, sau hàng rào đại môn. Có kẻ giương cung lắp tên, có người chuẩn bị lôi thạch, có người đốt lửa. Tất cả trong tư thế sẵn sàng phòng bị quân địch tấn công!
Đây là Vô Ma Nhai hay là chiến tranh trên chiến trường đại lục?
Trầm Côn quái dị nhìn sang bên Mông Trùng:
- Lão Mông, đây là sao vậy?
- Ta, ta cũng không biết.
Mông Trùng mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng hô:
- Sư phụ, sư phụ, dưới đó dường như là có cái gì không đúng!
Ngọc tiên sinh đã sớm phát hiện biến dị ở phía dưới. Nhẹ nhà phất tay, lập tức đội ngũ đại điêu dừng lại giữa không trung :
- Mông Trùng, con dẫn người đi xuông dưới hỏi hỏi xem thế nào.
- Không cần hỏi.
Một hán tử gầy gò cưỡi kền kền bay lên, khinh thường liếc mắt nhìn Ngọc tiên sinh hai chân tàn tật. Ôm quyền nói:
- Ngọc sư thúc, ta đang cần ngươi một lời giải thích.
Hắn lạnh lùng nói:
- Năm ngày trước, tông chủ hạ một mật lệnh: Trong phạm vi năm trăm dặm xung quanh Lăng Vân Tông, toàn bộ phải lục soát kỹ càng.Vô Ma Nhai các ngươi không tuân theo, thậm chí còn chống lại mệnh lệnh, không cho ta đi vào điều tra.
- Vương Thông, ngươi thối lắm.
Một đệ tử của Vô Ma Nhai cũng cưỡi đại điêu bay tới, chỉ vào Vương Thông mắng:
- Ngươi mà được coi là đi lục soát sao?Ta nếu để cho ngươi đi vào, hơn ba vạn đệ tử Vô Ma Nhai sống cũng không yên ổn.
Nói xong, hắn ủy khuất hướng về phía Ngọc tiên sinh oán giận:
- Sư phụ, ngài không biết. Tối hôm qua Vương Thông dẫn người khám xét vùng ngoại vi của chúng ta, thấy cái gì lấy cái đó, thấy người nào đánh người đó. Hiện giờ ba vùng của chúng ta đều bị Ngọc Kiến Lâm đoạt đi rồi.
Ngọc tiên sinh sắc mặt trầm xuống:
- Vương Thông, ngươi cướp sạch tài vật của Vô Ma Nhai?
- Sư thúc, ngươi đừng đổ oan cho người tốt chứ. Ta nghi ngờ ba chỗ này có chút không ổn, tạm thời tiếp quản nó mà thôi. Không tin, ngươi tự mình xem đi, ta có quyền làm như vậy.
Từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài, sau đó thu tay trở về.
- Thấy không, ta đây chấp hành Lăng Vân mệnh lệnh, ai dám nói loạn cái rắm?
Những lời này không chỉ có mắng đệ tử Vô Ma Nhai, thậm chí đem mắng cả Ngọc tiên sinh.
- Lão Mông, Ngọc Kiến Lâm là vật gì? Đệ nhất mệnh lệnh là cái gì?
Trầm Côn mờ mịt, lặng lẽ hướng Mông Trùng hỏi.
- Ngọc Kiến Lâm cũng là một chi của Lăng Vân Tông…
Theo lời giải thích của Mông Trùng. Trầm Côn dần dần có một cái nhìn khái quát đối với Lăng Vân Tông.
Lăng Vân Tông do Tiêu Kinh Hoàng xây dựng hai ngàn năm trước. Bao gồm Phiếu Miểu Phong, Lãm Nguyệt Cốc, Vô Ma Nhai, Thủ Dương Sơn, Ngọc Kiến Lâm, núi đá Tiểu Trúc cùng với nội tông Lăng Vân. Tổng cộng bảy đại tông môn.
Thú vị chính là, sau khi Tiêu Khinh Hoàng xây dựng Lăng Vân Tông thi hành chế độ "tông chủ luân trị" (thay phiên giữ chức tông chủ). Riêng nội tông không tham dự thế tục, một lòng nghiên cứu võ công bí pháp. Sáu đại tông môn cách bốn năm tiến hành một lần đại hội luận võ. Người thắng trong tương lai đều trở thành Lăng Vân Tông chủ trong năm năm. (Cái này giống đại hội võ lâm trong phim thế :00 (73): :00 (73):)
Luận võ này xưng là "Lăng Vân đại hội"
Hiện giờ Lăng Vân tông chủ chính là phụ thân của La Triết. Chưởng môn Phiếu Miểu Phong, La Hàn.
- Có biết Ngọc Kiến Lâm là cái gì không?
Mông Trùng tức giận trừng mắt nhìn Vương Thông, tiếp tục nói:
- Theo như quy củ của tổ sư Tiêu Khinh Hoàng. Mỗi một tông chủ Lăng Vân Tông đều có tư cách truyền đạt ba lần Lăng Vân mật lệnh. Khi mật lệnh vừa xuất ra, Lăng Vân thất môn nhất định thề sống thề chết hoàn thành. Bằng không sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn. Hừ, vừa rồi mật lệnh mà tiểu tử này nói, chính là Lăng Vân mật lệnh của La Hàn.
- Đệ nhất mật lệnh này có nội dung là gì?
Trầm Côn kinh ngạc nói.
- Có quỷ mới biết.
Mông Trùng tự vả vào miệng mình một cái :
- Không đúng, không đúng, ta nói như vậy chính là đem sư phụ mình mắng thành quỷ. Lăng Vân mật lệnh chỉ có tông chủ thất đại tông môn mới có tư cách biết. Ngươi muốn biết thì đến hỏi sư phụ đi.
Chỉ có tông chủ mới có tư cách biết? Trầm Côn biết điều không có hỏi, tiểu nhãn híp chặt cười.
Đánh giá Vương Thông một lượt:
- Lão Mông, Vương Thông này có cấp bậc thế nào?
- Hoàng Nguyên thượng đoạn giống như ta. Nhưng mà ta mới hai mươi tuổi, so với hắn ta trẻ hơn nhiều.
Mông Trùng vỗ vỗ bộ ngực.
Trầm Côn hơi gật đầu, trong lòng có tính toán!
Lúc này, Ngọc tiên sinh nói với Vương Thông:
- Vương Thông, hôm nay là ngày đại đệ tử nhập môn Vô Ma Nhai. Ngươi đem các đệ tử đi, ta đây không làm khó dễ ngươi.
Vừa nghe lời này, Vương Thông cười hắc hắc bay đến trước mặt Trầm Côn đánh giá trên dưới một lượt:
- Ngươi chính là đại đệ tử Vô Ma Nhai? Ha ha, tiểu tử dám tiếp nhập Vô Ma Nhai hỗn loạn, có can đảm, có dũng khí.
Hắn vỗ vỗ tay, ra lệnh đệ tử phía dưới:
- Các đệ tử, nghe rõ không? Chưởng môn Vô Ma Nhai có đại để tử vậy các ngươi còn chờ cái gì nữa? Ta không thể làm cho ngày đại hỉ của Ngọc sư thúc ấm ức được. Lui quân khí, lập thành đội ngũ chào đón, hoan nghênh… À, ngươi tên là Trầm Côn à? Tốt lắm, hoan nghên Trầm Côn sư huynh bái nhập Vô Ma Nhai.
- Ai ui, đa tạ Vương lão huynh.
Trầm Côn vẫn bộ dạng cũ. Con mắt nhỏ híp chặt, khóe miệng mỉm cười, không thấy được tức giận hay cao hứng.
Dưới sự chỉ huy của Vương Thông, đệ tử Ngọc Kiến Lâm lập tức xếp thành đội ngũ chào đón. Đệ tử Vô Ma Nhai biết được đại sư huynh của mình tới, cũng vội vàng mở cửa nghênh đón, nhưng hàng ngũ của họ có sự thay đổi. Trầm Côn chợt phát hiện có điều không bình thường.
Chỉ thấy sau khi đại môn Vô Ma Nhai mở rộng. Vương Thông lập tức chiếm giữ lối đi. Sau đó hắn vung tay lên, các đệ tử Ngọc Kiếm Môn tại nơi cửa chính gạt ra hai bên. Trong tay mỗi người có hai thanh đao, một cây đao lưng hướng lên, buông trên mặt đất. Một cây đao khác lưng hướng xuống, nâng trên đỉnh đầu.
Khi bọn hắn bày trận xong, đại môn Vô Ma Nhai trên dưới đều có lưỡi đao. Ở giữa chỉ có một thông đạo hẹp đủ chứa một người. Tựa như một cái máy xay thịt. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Trầm sư huynh, Lăng Vân Tông luôn luôn hào phóng đãi khách. Ngươi là người trong nhà, càng không cần nhiều lời. Uống vài hũ rượu ngon, sau này sẽ là huynh đệ trong nhà!
Vương Thông nâng lên một bình rượu lớn đứng ở lối vào máy xay thịt. Sau đó, hắn mở vò rượu ra. Lập tức mùi rượu tràn ngập cả đỉnh núi, làm Trầm Côn cay mũi.
- Băng Ngọc Nhưỡng?
Ngọc tiên sinh nhíu mày, thấp giọng giải thích cho Trầm Côn:
- Đồ nhi, Ngọc Kiến Lâm là muốn cho ngươi một lần hạ mã uy, cần phải cẩn thận. Rượu trong tay Vương Thông chính là Băng Ngọc Nhưỡng, dùng rượu để luyện linh khí. Uống hai vò rượu này, ngay cả Hồng Nguyên Vũ Tông cũng phải say, đi cũng không nỏi.
Ông lặng lẽ chỉ vào máy xay thịt.
- Lúc con uống say đi qua núi đao kia. Nhẹ thì bọn họ cắt đứt kinh mạch ở hai chân, nặng thì bị bọn họ cắt thành thịt nát.
Trầm Côn cười cười, Ngọc tiên sinh cũng có chút khó xử. Nhưng mà cũng không có biện pháp tránh né. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này để khảo nghiệm một chút dũng khí của đại đệ tử.
Nhìn lại, các đệ tử Vô Ma Nhai đều im lặng nhìn Trầm Côn. Bọn hắn mặc dù đang căm giận hành động của Vương Thông, nhưng càng muốn thấy thủ đoạn của đại sư huynh. Ngay cả núi đao ngươi còn không dám qua, có tư cách gì gia nhập Vô Ma Nhai?
Có thể sống được tại nơi đây chỉ có võ giả nhân loại và yêu thú. Trải qua diễn biễn hàng ngàn năm, sa mạc này trở thành thiên đường giải trí, được gọi là "Đại Hoang Châu".
Trên Đại Hoang Châu được phân chia làm hai ốc đảo lớn. Trong đó, một là nơi sinh sống của yêu thú, chỗ còn lại là địa bàn của Lăng Vân Tông với Thiên Vũ Tông. Hai đại tông môn lấy khu buôn bán chung làm đường ranh giới
Đầu xuân, Trầm Côn cùng A La ngồi trên lưng Bạch Chỉ Huyễn Hóa đại điêu, vừa đi theo đội ngũ của Vô Ma Nhai phía trước, vừa thưởng thức phong cảnh dưới chân.
Sau một ngày một đêm rời khỏi Tân Nguyệt thành. Thoáng chốc đã tới sát với biên giới Triệu quốc, dưới chân chỉ toàn là cát vàng cùng với xương rồng. Nhưng sau khi tới gần Lăng Vân Tông, cảnh sắc đột nhiên thay đổi, trong sa mạc đột ngột mọc lên từng ngọn núi kéo dài liên tục. Trên đỉnh một ngọn núi cao nhất, có thể lờ mờ nhìn thấy một pho tượng cao vút trong mây. Xung quanh pho tượng có nhiều nơi có khói bếp dày đặc. Chắc hẳn là mấy chi lớn của Lăng Vân Tông.
Nhìn Lăng Vân Tông từ xa, khóe miệng Trầm Côn hiện lên một nụ cười hì hì. Những việc trải qua vài ngày trước quả thật thú vị.
Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi phủ thành chủ, Trầm Côn lập tức thực hiện nghi thức bái sư. Hơn nữa, hắn còn không có nghĩ tới việc biểu lộ thực lực Lục Nguyên hạ đoạn. Lập tức, các đệ tử tinh anh của Vô Ma Nhai chịu phục. Ngọc tiên sinh cũng vui vẻ hớn hở tuyên bố việc Trầm Côn trở thành đại đệ tử của Vô Ma Nhai.
- Bất luận về tuổi tác thế nào, toàn bộ đệ tự của Vô Ma Nhai đều phải gọi hắn một tiếng đại sư huynh.
Mặt khác, Ngọc tiên sinh không hề nhận hoàng kim của Trầm Côn làm lễ bái sư. Điều này khiến cho Trầm Côn cảm thán. Mẹ nó, trên thế giới này vẫn còn có người không tham tiền?
( DG: Nó nghĩ ai cũng như nó)
(Biên: cũng thường thôi )
Kế tiếp, Trầm Côn định đi trước đến Vô Ma Nhai. Nhưng A La trở thành phiền toái lớn cho hắn. Thực sự, Trầm Côn không thể nói rõ lai lịch của A La được, lại không muốn A La giả mạo tùy tùng của mình. Vì vậy Trầm Côn dối rằng đó là tiểu cô cô, đi theo để giám hộ việc học của mình!
Đối với việc đột nhiên xuất hiện tiểu cô cô, Ngọc tiên sinh chỉ ha ha cười, không có để tâm. Năm nào cũng có phụ mẫu của đệ tử đi theo, năm nay cũng không chỉ có mình Trầm Côn. Chẳng phải Trầm phu nhân lúc đó cũng đi cùng với Trầm Trọng sao?
Đúng rồi, còn có A Phúc!
Mấy ngày nay, tên bàn tử mập mạp này thật sự may mắn. Trầm Côn để cho hắn trông chừng thiên đạo mật hạp trong huyệt động. Lúc hắn trở lại, không những đem về thiên đạo mật hạp còn tùy tay nhặt được hai gốc nhân sâm ngàn năm. Tuy đây không phải là bảo bối hiếm lạ gì, nhưng cũng làm cho đệ tử bình thường của Vô Ma Nhai đỏ mắt.
Lúc này, A Phúc cùng với tên thiếu niên đầu trọc Mông Trùng ngồi trên lưng con đại điêu. Thiên đạo mật hạp cùng với Hải Nạp Bách Xuyên đều đặt trong bọc đồ của hắn.
Từng việc may mắn liên tục đổ lên đầu tên mập mạp chết bầm này. Những đồ vật đặt trên người hắn tuyệt đối an toàn.
Đại điêu tiếp tục phi hành. Lúc trời bắt đầu tối, một ngọn núi ba vách thẳng đứng, tại một mặt dốc thoai thoải cách Trầm Côn không xa, tên thiếu niên đầu trọc Mông Trùng đứng ở một bên cười ngây ngô nói:
- Đại sư huynh, kia chính là Vô Ma Nhai.
Hắn chỉ vào cảnh sắc sôi động ở phía dưới, đắc ý hất cằm khoe khoang:
- Vô Ma Nhai chúng ta có hơn ba ngàn tám trăm đệ tử, hơn bảy nghìn đệ tử ở bên ngoài. Tính cả những người làm ở thương phô(cửa hàng), tá điền, tạp dịch ước chừng lên tới hơn ba vạn người.
Hướng về phía Vô Ma Nhai hưng phấn mà rống to hai tiếng:
- Hống hống! Chúng ta còn có hơn ba ngàn khoảng ruộng tốt, mười mấy cánh rừng… ha ha…
Đang hí hửng giới thiệu, bỗng nhiên trên mặt đất náo nhiệt hẳn lên. Có hơn ba trăm đệ tử Lăng Vân tông vây quanh trước cửa Vô Ma Nhai. Đao kiếm rút ra, miệng không ngừng chửi bậy. Thậm chí còn có mấy tráng hán thúc sử dụng cả xe bắn đá – thứ mà trong chiến tranh quy mô lớn mới đem ra dùng!
Ở phía xa xa, cùng với những người đang giằng co này, hơn một ngàn môn đệ núp ở phụ cận, sau hàng rào đại môn. Có kẻ giương cung lắp tên, có người chuẩn bị lôi thạch, có người đốt lửa. Tất cả trong tư thế sẵn sàng phòng bị quân địch tấn công!
Đây là Vô Ma Nhai hay là chiến tranh trên chiến trường đại lục?
Trầm Côn quái dị nhìn sang bên Mông Trùng:
- Lão Mông, đây là sao vậy?
- Ta, ta cũng không biết.
Mông Trùng mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng hô:
- Sư phụ, sư phụ, dưới đó dường như là có cái gì không đúng!
Ngọc tiên sinh đã sớm phát hiện biến dị ở phía dưới. Nhẹ nhà phất tay, lập tức đội ngũ đại điêu dừng lại giữa không trung :
- Mông Trùng, con dẫn người đi xuông dưới hỏi hỏi xem thế nào.
- Không cần hỏi.
Một hán tử gầy gò cưỡi kền kền bay lên, khinh thường liếc mắt nhìn Ngọc tiên sinh hai chân tàn tật. Ôm quyền nói:
- Ngọc sư thúc, ta đang cần ngươi một lời giải thích.
Hắn lạnh lùng nói:
- Năm ngày trước, tông chủ hạ một mật lệnh: Trong phạm vi năm trăm dặm xung quanh Lăng Vân Tông, toàn bộ phải lục soát kỹ càng.Vô Ma Nhai các ngươi không tuân theo, thậm chí còn chống lại mệnh lệnh, không cho ta đi vào điều tra.
- Vương Thông, ngươi thối lắm.
Một đệ tử của Vô Ma Nhai cũng cưỡi đại điêu bay tới, chỉ vào Vương Thông mắng:
- Ngươi mà được coi là đi lục soát sao?Ta nếu để cho ngươi đi vào, hơn ba vạn đệ tử Vô Ma Nhai sống cũng không yên ổn.
Nói xong, hắn ủy khuất hướng về phía Ngọc tiên sinh oán giận:
- Sư phụ, ngài không biết. Tối hôm qua Vương Thông dẫn người khám xét vùng ngoại vi của chúng ta, thấy cái gì lấy cái đó, thấy người nào đánh người đó. Hiện giờ ba vùng của chúng ta đều bị Ngọc Kiến Lâm đoạt đi rồi.
Ngọc tiên sinh sắc mặt trầm xuống:
- Vương Thông, ngươi cướp sạch tài vật của Vô Ma Nhai?
- Sư thúc, ngươi đừng đổ oan cho người tốt chứ. Ta nghi ngờ ba chỗ này có chút không ổn, tạm thời tiếp quản nó mà thôi. Không tin, ngươi tự mình xem đi, ta có quyền làm như vậy.
Từ trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài, sau đó thu tay trở về.
- Thấy không, ta đây chấp hành Lăng Vân mệnh lệnh, ai dám nói loạn cái rắm?
Những lời này không chỉ có mắng đệ tử Vô Ma Nhai, thậm chí đem mắng cả Ngọc tiên sinh.
- Lão Mông, Ngọc Kiến Lâm là vật gì? Đệ nhất mệnh lệnh là cái gì?
Trầm Côn mờ mịt, lặng lẽ hướng Mông Trùng hỏi.
- Ngọc Kiến Lâm cũng là một chi của Lăng Vân Tông…
Theo lời giải thích của Mông Trùng. Trầm Côn dần dần có một cái nhìn khái quát đối với Lăng Vân Tông.
Lăng Vân Tông do Tiêu Kinh Hoàng xây dựng hai ngàn năm trước. Bao gồm Phiếu Miểu Phong, Lãm Nguyệt Cốc, Vô Ma Nhai, Thủ Dương Sơn, Ngọc Kiến Lâm, núi đá Tiểu Trúc cùng với nội tông Lăng Vân. Tổng cộng bảy đại tông môn.
Thú vị chính là, sau khi Tiêu Khinh Hoàng xây dựng Lăng Vân Tông thi hành chế độ "tông chủ luân trị" (thay phiên giữ chức tông chủ). Riêng nội tông không tham dự thế tục, một lòng nghiên cứu võ công bí pháp. Sáu đại tông môn cách bốn năm tiến hành một lần đại hội luận võ. Người thắng trong tương lai đều trở thành Lăng Vân Tông chủ trong năm năm. (Cái này giống đại hội võ lâm trong phim thế :00 (73): :00 (73):)
Luận võ này xưng là "Lăng Vân đại hội"
Hiện giờ Lăng Vân tông chủ chính là phụ thân của La Triết. Chưởng môn Phiếu Miểu Phong, La Hàn.
- Có biết Ngọc Kiến Lâm là cái gì không?
Mông Trùng tức giận trừng mắt nhìn Vương Thông, tiếp tục nói:
- Theo như quy củ của tổ sư Tiêu Khinh Hoàng. Mỗi một tông chủ Lăng Vân Tông đều có tư cách truyền đạt ba lần Lăng Vân mật lệnh. Khi mật lệnh vừa xuất ra, Lăng Vân thất môn nhất định thề sống thề chết hoàn thành. Bằng không sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn. Hừ, vừa rồi mật lệnh mà tiểu tử này nói, chính là Lăng Vân mật lệnh của La Hàn.
- Đệ nhất mật lệnh này có nội dung là gì?
Trầm Côn kinh ngạc nói.
- Có quỷ mới biết.
Mông Trùng tự vả vào miệng mình một cái :
- Không đúng, không đúng, ta nói như vậy chính là đem sư phụ mình mắng thành quỷ. Lăng Vân mật lệnh chỉ có tông chủ thất đại tông môn mới có tư cách biết. Ngươi muốn biết thì đến hỏi sư phụ đi.
Chỉ có tông chủ mới có tư cách biết? Trầm Côn biết điều không có hỏi, tiểu nhãn híp chặt cười.
Đánh giá Vương Thông một lượt:
- Lão Mông, Vương Thông này có cấp bậc thế nào?
- Hoàng Nguyên thượng đoạn giống như ta. Nhưng mà ta mới hai mươi tuổi, so với hắn ta trẻ hơn nhiều.
Mông Trùng vỗ vỗ bộ ngực.
Trầm Côn hơi gật đầu, trong lòng có tính toán!
Lúc này, Ngọc tiên sinh nói với Vương Thông:
- Vương Thông, hôm nay là ngày đại đệ tử nhập môn Vô Ma Nhai. Ngươi đem các đệ tử đi, ta đây không làm khó dễ ngươi.
Vừa nghe lời này, Vương Thông cười hắc hắc bay đến trước mặt Trầm Côn đánh giá trên dưới một lượt:
- Ngươi chính là đại đệ tử Vô Ma Nhai? Ha ha, tiểu tử dám tiếp nhập Vô Ma Nhai hỗn loạn, có can đảm, có dũng khí.
Hắn vỗ vỗ tay, ra lệnh đệ tử phía dưới:
- Các đệ tử, nghe rõ không? Chưởng môn Vô Ma Nhai có đại để tử vậy các ngươi còn chờ cái gì nữa? Ta không thể làm cho ngày đại hỉ của Ngọc sư thúc ấm ức được. Lui quân khí, lập thành đội ngũ chào đón, hoan nghênh… À, ngươi tên là Trầm Côn à? Tốt lắm, hoan nghên Trầm Côn sư huynh bái nhập Vô Ma Nhai.
- Ai ui, đa tạ Vương lão huynh.
Trầm Côn vẫn bộ dạng cũ. Con mắt nhỏ híp chặt, khóe miệng mỉm cười, không thấy được tức giận hay cao hứng.
Dưới sự chỉ huy của Vương Thông, đệ tử Ngọc Kiến Lâm lập tức xếp thành đội ngũ chào đón. Đệ tử Vô Ma Nhai biết được đại sư huynh của mình tới, cũng vội vàng mở cửa nghênh đón, nhưng hàng ngũ của họ có sự thay đổi. Trầm Côn chợt phát hiện có điều không bình thường.
Chỉ thấy sau khi đại môn Vô Ma Nhai mở rộng. Vương Thông lập tức chiếm giữ lối đi. Sau đó hắn vung tay lên, các đệ tử Ngọc Kiếm Môn tại nơi cửa chính gạt ra hai bên. Trong tay mỗi người có hai thanh đao, một cây đao lưng hướng lên, buông trên mặt đất. Một cây đao khác lưng hướng xuống, nâng trên đỉnh đầu.
Khi bọn hắn bày trận xong, đại môn Vô Ma Nhai trên dưới đều có lưỡi đao. Ở giữa chỉ có một thông đạo hẹp đủ chứa một người. Tựa như một cái máy xay thịt. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Trầm sư huynh, Lăng Vân Tông luôn luôn hào phóng đãi khách. Ngươi là người trong nhà, càng không cần nhiều lời. Uống vài hũ rượu ngon, sau này sẽ là huynh đệ trong nhà!
Vương Thông nâng lên một bình rượu lớn đứng ở lối vào máy xay thịt. Sau đó, hắn mở vò rượu ra. Lập tức mùi rượu tràn ngập cả đỉnh núi, làm Trầm Côn cay mũi.
- Băng Ngọc Nhưỡng?
Ngọc tiên sinh nhíu mày, thấp giọng giải thích cho Trầm Côn:
- Đồ nhi, Ngọc Kiến Lâm là muốn cho ngươi một lần hạ mã uy, cần phải cẩn thận. Rượu trong tay Vương Thông chính là Băng Ngọc Nhưỡng, dùng rượu để luyện linh khí. Uống hai vò rượu này, ngay cả Hồng Nguyên Vũ Tông cũng phải say, đi cũng không nỏi.
Ông lặng lẽ chỉ vào máy xay thịt.
- Lúc con uống say đi qua núi đao kia. Nhẹ thì bọn họ cắt đứt kinh mạch ở hai chân, nặng thì bị bọn họ cắt thành thịt nát.
Trầm Côn cười cười, Ngọc tiên sinh cũng có chút khó xử. Nhưng mà cũng không có biện pháp tránh né. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này để khảo nghiệm một chút dũng khí của đại đệ tử.
Nhìn lại, các đệ tử Vô Ma Nhai đều im lặng nhìn Trầm Côn. Bọn hắn mặc dù đang căm giận hành động của Vương Thông, nhưng càng muốn thấy thủ đoạn của đại sư huynh. Ngay cả núi đao ngươi còn không dám qua, có tư cách gì gia nhập Vô Ma Nhai?
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử