Vũ Toái Hư Không
Chương 1: Bình sinh sự - tuyệt diễm kinh tài
"Đồ nhi, "hồn kinh" của ngươi tu luyện như thế nào rồi?"
Sư quét rác yên lặng mà nhìn Trầm Côn đang ngồi chồm hổm trước mặt hắn, chỉ thấy tiểu tử này ngồi xổm trên cánh cửa, cái đầu to trọc lóc bóng lưỡng, thân mặc áo cà sa, bên trong áo cà sa không ngờ lại là mặc một cái áo T-shirt in hình đầu lâu, một chiếc quần jean rách nát, càng đáng bực hơn nữa là, hắn lại còn nhét hai tay vào trong áo, miệng ngậm nửa đầu lọc điếu thuốc, tươi cười một cách nhã nhặn...
Nhìn vào cái tư thái giống như bọn tội phạm cải tạo bị nhốt vào phòng tối này, chỉ khiến cho người ta hận không thể cởi một chiếc giày rơm dính đầy cứt chó ra đập chết hắn!
"Sư phụ, trước đừng nói tới 'hồn kinh', sáng nay con ở trong tàng kinh các có thấy một quyển kinh phật tiếng Phạn, có vài chỗ không biết, ông có thể giúp con giải thích một chút được không?" Trầm Côn không có ý tứ muốn nhắc tới "hồn kinh", hắn cố ý chuyển đề tài.
"Ít nói nhảm lại, thành thật trả lời đi!" Sư quét rác cau mày.
"Ái chà chà, sư phụ, con vừa định đi đây, Trí Thanh sư bá ở Đạt Ma Đường có nhờ đồ nhi đi giúp hắn quét dọn, nếu không thì...... hôm nào chúng ta tái trò chuyện chuyện 'hồn kinh' nhé?" Trầm Côn làm ra bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, mạnh tay chụp lên trán một cái, đứng dậy chuồn ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đứng lại!" Lông mày trên mặt của sư quét rác nhíu lại càng lúc càng gấp hơn, " 'hồn kinh' có cả thảy chín tầng, ngươi đến tột cùng đã tu luyện tới tầng mấy rồi?"
Mắt thấy không tránh khỏi được, Trầm Côn đành nhận mệnh cúi đầu, vươn một ngón tay chỉ, "Tầng... tầng thứ nhất!"
"Vậy ngươi tu luyện 'hồn kinh' đã bao nhiêu năm rồi?" Sư quét rác lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trầm Côn.
"Hai... hai mươi năm rồi..." Thanh âm Trầm Côn càng nhỏ hơn nữa.
"Hai mươi năm, chỉ tu luyện đến tầng thứ nhất, hừ, nếu vi sư không có nhớ sai, lúc ngươi ba tuổi, dưới sự trợ giúp của vi sư, chẳng phải đã đem 'hồn kinh' tu luyện tới tầng thứ nhất rồi sao hả?" Sư quét rác hung hăng vỗ cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn, "Vậy suốt hai mươi năm qua ngươi đã làm cái gì hả? Suốt hai mươi năm, ngươi ngay cả một điểm tiến bộ cũng không có là sao?"
Bốp!
Cái đầu bóng lưỡng vừa đau nhất vừa cay nóng, Trầm Côn rụt cổ lại, giống hệt như kẻ trộm liếc qua liếc lại ngắm nghía cửa phòng, tìm kiếm cơ hội chạy trốn....
Chỗ này là thiện phòng hậu viện của Thiếu Lâm Tự.
Sư quét rác là sư phụ của Trầm Côn, không có tên, bởi vì hắn ở tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự quét dọn đã không biết bao lâu rồi, lúc này mới được mọi người gọi là Sư quét rác.
Mà Trầm Côn là cô nhi được sư quét rác nhặt về, quan môn đệ tử, cũng được coi như là sư quét rác trong Thiếu Lâm Tự luôn.
Từ cái ngày được nhặt về, sư quét rác đã xem như là dưỡng phụ của Trầm Côn rồi, ở trong mắt Trầm Côn, vị dưỡng phụ này cái gì cũng tốt, chỉ là...... đầu óc có hơi chút bất bình thường thôi!
Ví dụ như, sư quét rác từng len lén nói cho Trầm Côn, hắn không phải là người, mà là hóa thân dưới nhân gian của Địa Tàng Vương Bồ Tát!
Còn nữa, các hòa thượng của Thiếu Lâm Tự đều có cơ hội được học tập 72 tuyệt kỹ, Trầm Côn ở trong tàng kinh các quét dọn, cơ hội có được lại càng nhiều hơn, nhưng mà lão sư quét rác nơi hẻo lánh này lại không cho phép hắn tu luyện bất cứ chiêu nào trong 72 tuyệt kỹ, còn bảo mấy thứ này đều là của phàm nhân, luyện nó, chỉ tổ làm chậm trễ tu hành của Trầm Côn.
Vì để đền bù cho việc không được tập 72 tuyệt kỹ, hắn truyền cho Trầm Côn một bộ phật môn tâm pháp, tên là "hồn kinh".
Sư quét rác còn nói, bộ "hồn kinh" này, là công pháp của Địa Tàng Vương quản lý âm hồn dưới địa ngục, chuyên môn khắc chế linh hồn, chỉ cần Trầm Côn tu luyện đến mức tận cùng, là có thể kế thừa tôn vị của hắn, trở thành một đời Địa Tàng Vương Bồ Tát mới.
Ngươi nói cái này không phải là chuyện phiếm sao?
Bực mình nhất chính là, sư quét rác nếu thật sự là Địa Tàng Bồ Tát, vậy hắn tùy tiện biểu diễn một hai chiêu tiên pháp, là Trầm Côn liền tin tưởng hắn rồi. Vậy mà cái lão hòa thượng này..... Trầm Côn hễ nhớ tới là hai hàm răng thấy phát ngứa rồi! Mỗi lần hắn thỉnh cầu sư phụ biểu diễn tiên pháp, chứng minh thân phận, thì lão lại mỉm cười một cách thần bí, nói cái gì mà tiên gia phật hiệu, không thể dễ dàng hiển lộ dưới phàm gian! Đồ nhi, không nên hoài nghi thân phận của vi sư, cố gắng tu luyện "hồn kinh", chờ ngày ngươi trở thành Địa Tàng Vương, tự nhiên sẽ hiểu được ảo diệu trong phật hiệu của vi sư......
Cùng một loại tình huống xảy ra suốt 20 năm, Trầm Côn dù không muốn, cũng phải thừa nhận ----- Sư phụ sư quét rác của hắn, kỳ thực là bị bệnh thần kinh!
Do đó mà hắn cứ thuận lý thành chương, Trầm Côn cũng không đem "hồn kinh" để ở trong lòng, trước đó sự phụ giao cho hắn tu luyện, thì hắn cũng thuận tiện đem kinh văn nhét vào trong cầu tiêu rồi......
Hai mươi năm qua, Trầm Côn ngay cả một chiêu thức của "hồn kinh" cũng không có học được!
...............
Trầm Côn tìm không ra cơ hội chạy trốn, dứt khoát thức thời mà quỳ rạp xuống mặt đất, chờ sư phụ giáo huấn.
Tình huống đồng dạng đã phát sinh không biết bao nhiêu lần, cứ cách một đoạn thời gian, sư quét rác sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của Trầm Côn, Trầm Côn không có tiến bộ, hiển nhiên không thiếu một trận ăn thước của sư phụ!
Nhưng mà hôm nay tựa hồ có chút ngoài ý muốn ------ Trầm Côn đợi 7,8 phút đồng hồ, cũng không thấy thước của sư phụ đánh xuống.
Trầm Côn cẩn thận xoay lại, chỉ thấy sư quét rác ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm chặt hai mắt, trên gương mặt còn lộ ra 2 dòng nước mặt nữa. (Bồ đoàn: đệm hương bồ, hay còn gọi là đệm cói để lót chỗ ngồi của các nhà sư)
"Sư Phụ, người có chuyện đau lòng sao?" Trầm Côn ngạc nhiên nói.
"Ài...!!!" Sư quét rác đột nhiên thở một hơi thật dài, "Sự tình cho tới bây giờ, vi sư đành phải nói thật với ngươi!"
Hắn cố nén sự bi thống, khổ sở nói: "Hôm qua, Phật Tổ Như Lai truyền đến pháp chỉ, mệnh cho vi sư phải nhanh chóng tuyển người thừa kế tôn vị Địa Tàng Vương, sau đó phản hồi Lôi Âm Tự thành phật...... Một lát nữa, vi sư phải trở về thế giới Tây Thiên rồi, sư đồ chúng ta, duyên phận đã hết a!"
Trở về thiên giới?
Coi bộ sư phụ lại phát bệnh nữa rồi......
Nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ khoa thần kinh ---- Không thể chống đối với người bệnh thần kinh, Trầm Côn theo ý tứ của sư phụ cười hì hì nói: "Ai da da, vậy phải chúc mừng sư phụ rồi, rốt cuộc đã có thể quay về thiên giới hưởng phúc!"
"Trở về thành phật, đích thực là có phúc, nhưng vi sư không nỡ bỏ tên nghiệt đồ ngươi a!"
Lão hòa thượng thở dài nói: "Hai mươi năm qua, như thầy như cha, như trò như con! Vi sư vốn định trong hai mươi năm này, giúp ngươi đem 'hồn kinh' tu luyện trọn vẹn, kể từ đó, khi thầy trở về thiên giới thành phật, ngươi cũng có bản lĩnh kế thừa tôn vị Địa Tàng Vương, trở thành chí tôn của mười tám tầng địa ngục...... Đáng tiếc ngươi vẫn không chịu dụng công, tu luyện "hồn kinh" chỉ có tầng thứ nhất! Bằng vào tu vi này, ngươi làm sao có thể trở thành Địa Tàng Vương Bồ Tát, thậm chí còn không có tư cách để đi theo vi sư phi thăng thiên giới nữa a!"
"Đừng lo mà, sư phụ cứ việc đi trước, đồ nhi ở nhân gian tiếp tục cố gắng tu luyện 'hồn kinh' cho tốt! Đợi đồ nhi tu luyện đại thành, không phải cũng sẽ có thể phi thăng thiên giới, cùng người đoàn tụ sao?"
Trầm Côn cười hì hì nói sảng, nhưng tim lại tính toán, người mang bệnh thần kinh là không thể kích thích, bần tăng trước hết nói sảng theo ý tứ của sư phụ trước, có gì thì dẫn hắn đi gặp bác sĩ vậy!
"Hử?" Nghe Trầm Côn nói xong, nhãn tình Sư quét rác sáng lên, "Cho dù vi sư đi rồi, ngươi cũng nguyện ý cố gắng tu luyện hồn kinh sao?"
"Nhìn người kìa, sư phụ, không phải vì cái gì khác cả, là vì để làm một đời Địa Tàng Vương, cùng người đoàn tụ tại thiên giới, đồ nhi phải cố gắng tu luyện a!" Trầm Côn vẻ mặt chân thành, giọng nói cực kỳ thành khẩn.
"Tốt, tốt, tốt! Khó có được lúc ngươi có tâm ý này!"
Sư quét rác vui mừng không xiết, đột nhiên lại ưu sầu hẳn lên, "Ài, 'hồn kinh' chính là công pháp khắc chế âm hồn địa phủ của vi sư, muốn tu luyện trọn vẹn, phải cùng âm hồn tiếp xúc nhiều hôm, nhưng ngày nay hòa bình thịnh thế, nhân gian làm gì có nhiều âm hồn để ngươi tu luyện? Tu luyện 'hồn kinh' không được, vậy ngươi làm thế nào mà phi thăng thiên giới, kế thừa y bát của vi sư?"
"Cái này còn không dễ dàng sao?" Trầm Côn có chút không chịu được cái bệnh thần kinh này của sư phụ rồi, bĩu môi nói: "Lão nhân gia người không phải là Địa Tàng Vương sao, có đại thần thông, không bằng, người đem con đưa đến một chỗ có đông đảo âm hồn, giúp con tu luyện là được rồi!"
"Quá tuyệt!" Hai mắt sư quét rác sáng rực lên, vội hỏi nói: "Đồ nhi, nếu vi sư đem ngươi đưa đến một địa phương đông đảo âm hồn thì......"
"Chỉ cần người có thể đem con đến đó, con nhất định sẽ cố gắng tu luyện 'hồn kinh' !" Trầm Côn nói chắc như đinh chém sắt.
Hắn thầm nghĩ mau chóng chấm dứt cuộc nói chuyện thiếu dinh dưỡng này đi a, miễn cho người ta nghe được, còn tưởng mình cũng bị bệnh thần kinh luôn thì khổ. Không nghĩ tới, nghe Trầm Côn nói như thế lại càng sinh lòng thương yêu, sư quét rác cười ha ha, "Thiện tai, thiện tai! Không uổng công vi sư tài bồi ngươi hai mươi năm a! Trầm Côn, đứng dậy, để vi sư đưa ngươi đến chỗ đông đảo âm hồn!"
Trầm Côn ra vẻ không sao đứng dậy.
"Ngã phật từ bi! Đệ tử, Đại Nguyện Địa Tàng Vương, tống Trầm Côn đi vậy!
Đột nhiên trong lúc đó, thanh âm của Sư quét rác giống như tiếng chuông lớn ngân vang, Trầm Côn quay đầu lại nhìn, chỉ hàm râu bạc trắng của sư quét rác phất phới, phật quang phúc chiếu khắp người, áo cà sa tung bay, nhất là ở sau lưng lão, không ngờ thật sự hiện ra một tọa pháp tướng Địa Tàng Vương, ngoài tướng mạo ra, cùng với bức họa của Địa Tàng Vương không có gì sai biệt hết!
"Sư phụ, người, người thật sự là Địa Tàng Vương?"
Trầm Côn y hệt như bị một đạo kinh lôi bổ trúng vậy!
"Vi sư đương nhiên là Địa Tàng Vương, chí tôn của 18 tầng địa ngục, Đại Nguyện, Địa Tàng Vương!"
Song chưởng của sư quét rác đánh ra, chạm vào chính giữa sau lưng Trầm Côn, vẻ mặt vui mừng nói: "Đồ nhi, đi thôi, đi thôi! Tới chỗ âm hồn đông đảo rồi, cần phải gia tăng tu luyện...... Đi đi, chờ ngày ngươi thành công, vi sư liền đem tôn vị Địa Tàng Vương phó thác cho ngươi...... Một ngày nào đó, 18 tầng địa ngục sẽ lấy ngươi vi tôn, trên trời dưới đất mặc kệ ngươi tiêu dao, coi như là thần phật đầy trời, cũng không bằng ba phần của ngươi! Đại Nguyện! Địa Tàng Vương!"
Trầm Côn ngây ra như phỗng, "Sư phụ, bà nội nó lão thật sự là Địa Tàng Vương!??"
Cửu Châu đại lục, Tân Nguyệt thành, Trầm gia sơn trang!
Một ngày tháng chạp, trời cao tuyết bay, lạnh khiến trên mặt đất kết thành một tầng băng sương dày đậm, mái hiên hậu viện Diễn Võ trường cũng rủ xuống từng nhũ băng nhọn hoắt
Vì đảm bảo khảo hạch cuối năm được tiến hành thuận lợi, vài trăm tư binh Trầm gia bảo vệ quanh bên ngoài Diễn Võ trường, kéo ra một tuyến cảnh giới. Tuy bây giờ đang là đêm đông rét lạnh nhưng đám binh sĩ vẫn mồ hôi đầy đầu, mũ trên đầu ướt nhẹp mồ hôi, bố giáp trước ngực bị mồ hôi thẩm thấu, ngay cả nắm tay cũng vì mồ hôi mà cầm binh khí không vững.
Đối diện với bọn họ là ước chừng tầm bảy tám ngàn thành viên Trầm gia đang đứng chen chúc nhau!
"Ngươi, lui ra sau, không được lại gần tuyến cảnh giới!"
"Lui ra sau cho ta, đừng nghĩ đến chuyện đi vào, ta thấy ngươi rồi đấy!"
Đám tư binh nỗ lực ngăn trở dòng người đang cố tuôn vào Diễn Võ trường, có điều dòng người quá cuồng nhiệt, bất kể là người già, trẻ con, hay là đàn ông đàn bà đều ra sức xô đẩy, chen chúc... Trong cảnh hỗn loạn điên cuồng thế này đám tư binh chỉ cảm thấy bản thân giống như con kiến đứng giữa một bầy yêu thú, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng bị giẫm chết!
Càng hết cách chính là: Kỳ khảo hạch cuối năm trong Diễn Võ trường hình như còn lâu mới có dấu hiệu sẽ kết thúc...
"Trầm Trùng, cửu phẩm Vũ Linh, tấn cấp!"
Trong Diễn Võ trường truyền ra một thanh âm, tuyên bố một tên thiếu niên trong năm qua đã có được tiến bộ không tệ. Thanh âm này vừa truyền ra, tức thì khiến đám người đang rối loạn an tĩnh lại, sau đó, một lão nhân từ trong đám người bước ra khoa tay múa chân hô lên: "Tấn cấp, tấn cấp! Ha ha, cháu ta tấn cấp rồi! Cháu ta sẽ là đệ tử tinh anh của gia tộc!"
Mấy tên xui xẻo bị tay lão già kia đánh trúng song lại không hề bực mình, cũng không buồn bã, ngược lại ánh mắt còn hướng về phía lão già đầy vẻ ao ước cùng đố kỵ...
"Ai u, tam lão gia, chúc mừng cháu ngươi tấn cấp, sau này, cúi xin lão gia cùng Trầm thiếu gia chiếu cố huynh đệ chúng ta nhiều hơn a!" Đám tư binh cũng lập tức trở thành kẻ sùng bái thành kính nhất đối với lão già kia, mặc dù trước đó một giây bọn họ còn dùng chuôi đao tàn nhẫn đâm mười mấy lần vào lão già cứ luôn muốn vượt qua tuyến cảnh giới này.
Đây chính là kỳ khảo hạch cuối năm của Trầm gia!
Một bước lên trời, người nào có thể ở trong kỳ khảo hạch biểu hiện được tiến bộ liền có thể bằng vào thực lực thăng tiến một bước địa vị trong Trầm gia, giành được càng nhiều bí tịch võ công, kiếm được càng nhiều vàng bạc! Đương nhiên, nếu không biểu hiện được tiến bộ, thậm chí còn lui bước, vậy thì mời quẹo sang trái —— bên cạnh cây thang leo lên trời chính là… địa ngục!
"Trầm Phóng, tứ phẩm Vũ Linh, tấn cấp!"
Trong Diễn Võ trường lại truyền ra một thanh âm, đám người "Ồ" lên hoan hô, một vị thiếu niên mặt đỏ bừng đầy hưng phấn, chảy nước mắt lao ra, nhào vào trong lòng một vị phu nhân: "Mẹ, con đã tấn cấp tứ phẩm Vũ Linh rồi, từ nay về sau, mỗi tháng con đều có thể lấy cho người bốn mươi lạng bạc!"
Phụ nhân kích động nói không ra lời, hai hàng nước mắt chảy ra không ngừng.
Khảo hạch trong Diễn Võ trường sẽ không vì bọn họ mà dừng lại, rất nhanh, thanh âm kia lại cứ bình thản hô lên: "Trầm Hân, tấn cấp thất bại, lui về cửu phẩm Vũ Linh, hủy bỏ tư cách hạch tâm đệ tử của gia tộc!"
"Thất bại?"
Trong đám người có một trung niên ngẩn ngơ, đột nhiên chỉ vào Diễn Võ trường chửi ầm lên: "Trầm Hân, con tiện nhân nhà ngươi, một năm qua ngươi làm những gì? Lão tử không có đứa con như ngươi!"
Một thiếu nữ mười bốn, mười năm tuổi ngơ ngác đứng giữa trung tâm Diễn Võ trường, nàng khó tin liếc nhìn khối linh thạch trắc nghiệm bên cạnh, mặt trên là màu trong suốt chứng tỏ nàng đã thụt lùi. Lại mờ mịt nhìn thân nhân, trên mặt họ ngoài vẻ tiếc hận còn mang theo một tia trào phúng, còn có bạn bè cười trên sự đau khổ của người khác...
Xoát, nàng rút bội kiếm bên hông vung lên trên cổ!
Muốn chết sao?
Một trung niên phụ trách kiểm tra bên cạnh thiếu nữ khinh miệt nghiêng đầu, nháy mắt ra dấu cho đám tư binh một cái, cái này là ý nói, khảo hạch hàng năm đều có người tự sát, năm nay cũng không chỉ có mỗi mình nàng, cứ xem náo nhiệt là được rồi.
Một bước thiên đường, một bước địa ngục, ngươi đi trên con đường Diễn Võ trường này, nhất định phải chuẩn bị tốt cho trường hợp rơi xuống địa ngục!
"Cha, nữ nhi thật có lỗi với người..." Cuối cùng thiếu nữ liếc mắt một cái lưu luyến nhìn phụ thân đang nổi giận.
Phụ thân cắn răng nghiêng đầu đi, bởi vì nữ nhi tấn cấp thất bại nên hắn giờ không thể ngước đầu lên nổi trong Trầm gia được nữa, thân nhân sẽ châm biếm hắn, bạn bè sẽ trào phúng hắn, thuế má đánh vào nhà bọn họ sẽ tăng thêm ba thành, bạc kiếm được sẽ ít đi ngũ thành, thậm chí, nhà bọn họ đã mất đi tư cách tiến vào Tàng Kinh các Trầm gia, giành lấy bí tịch võ công cao cấp!
Đều do con tiện nhân này cả!
Phụ thân không để ý đến mình, thiếu nữ nở một nụ cười thê thảm, chậm rãi cứa bội kiếm lên cổ...
Ba!
Một bàn tay trắng nõn bỗng đặt lên cổ tay nàng cướp đi bội kiếm, thiếu nữ liền quay đầu lại, đến khi thấy rõ là người nào bèn bực tức nói: "Trầm Côn, để ta chết là được rồi, ngươi cứu ta làm gì?"
"Mỹ nữ, đừng hiểu lầm, ta không có ý cứu ngươi đâu!"
Trầm Côn xuất hiện bên người thiếu nữ, một bộ dáng lưu manh cười cười xấu xa, rất giống bọn con buôn tham tài ở đầu phố: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi chết rồi thì di sản làm sao đây? Nhìn thế này có vẻ phụ thân ngươi sẽ không tính nhận đứa con như ngươi đâu, vậy khi ngươi chết rồi, di sản cũng sẽ không lưu cho hắn chứ?"
Trầm Côn vỗ vỗ tay: "Nếu như vậy, chúng ta làm một vụ giao dịch đi! Trầm Hân tiểu thư, sau khi ngươi chết, ta giúp ngươi nhặt xác, còn di sản của ngươi sẽ để lại cho ta, thế nào?"
"Ngươi! Ngươi!"
Thiếu nữ bị lời đề nghị vô tình này dọa cho sợ ngây người, trung niên kiểm tra khảo hạch kia cũng nghiêng đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên, đám người đang đứng xem cũng bàn luận xôn xao.
"Trầm Côn điên rồi sao?"
"Tiểu tử này trước đây rất thành thật, sao ta không nhìn ra hắn lại có thể nói ra những lời như thế kia chứ!"
Trầm Côn nghe thấy những lời nghị luận chói tai kia, song dáng vẻ tươi cười vẫn không chút nào giảm bớt, quay sang thiếu nữ vẽ hình một đồng tiền: "Làm sao, ta nói không rõ ràng lắm sao? Đừng nên nhìn ta như vậy, đây chỉ là một cuộc giao dịch, giao dịch, ngươi hiểu chưa?"
Thiếu nữ phẫn nộ trừng mắt nhìn Trầm Côn, ánh mắt dần từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc, mờ mịt, cuối cùng trở thành oan ức, 'Ba' tàn nhẫn tát Trầm Côn một cái, gào khóc chạy khỏi Diễn Võ trường.
"Ai, trọng bệnh phải hạ mãnh dược, không nói những lời thế này kích thích ngươi, làm sao ngươi từ bỏ ý định tự sát được? Vì cứu ngươi, bần tăng phải trả giá bằng một cái tát, buôn bán này lỗ to a, thiệt thòi lớn rồi..."
Trong lòng liên tục thở dài, nhưng trên mặt Trầm Côn lại treo một dáng vẻ cười hì hì vô hại, hắn đi tới trước mặt trung niên kiểm tra khảo hạch, tiện tay liền nhét vào một phong bao lì xì: "Ai u, vị lão huynh a, trời lạnh thế này mà ngươi vẫn phải đứng ở nơi đây kiểm tra, cực khổ rồi, cực khổ rồi, một chút lòng thành, hắc hắc, kế tiếp là đến phiên ta khảo nghiệm phải không? Kính xin lão huynh chiếu cố nhiều hơn a!"
Quái, khí chất Trầm Côn sao lại đột nhiên thay đổi? Trung niên kia nhìn Trần Côn trước mặt khác hẳn với ấn tượng trước đây của mình, quái dị gật đầu, "Là đến phiên ngươi, người kiểm tra tiếp theo... Trầm Côn!"
Trong phút chốc, Diễn Võ trường lần thứ hai chìm vào yên tĩnh tuyệt đối!
Không giống như có người tấn cấp, cũng khác với có người thất bại tự sát, Trầm Côn ra trận mang theo một vẻ yên tĩnh, còn lộ ra một phần quỷ dị: Chỉ thấy trung niên kia sau khi nói xong khóe miệng chợt co quắp, cùng lúc đó mấy trăm tư binh đều quay đầu nhìn thẳng Trầm Côn. Ngay cả đám đông bảy trăm ngàn người thành viên Trầm gia đang kích động cũng trong lúc này trợn to hai mắt, chằm chằm nhìn Trầm Côn...
Màu chó thì được vạn người chú mục*!
Có điều trong lòng Trầm Côn lại cực đắc ý, bởi hắn hiểu rõ, phản ứng của những người này cũng không kỳ quái, bởi vì bản thân hắn xuyên việt, còn tiểu gia hoả mà hắn nhập vào là một thiên tài ngàn năm hiếm gặp, tuyệt đối có tư cách để bất luận là ai cũng phải chăm chú, hưởng thụ bất cứ đãi ngộ nào!
...
Thực ra là thế này, Trầm Côn cứu người vừa rồi đã không còn là Trầm Côn của Cửu Châu đại lục, hắn đến từ Thiếu Lâm tự, là quan môn đệ tử quét rác, một tên tiểu hòa thượng tham lam thành tính, cả ngày chỉ muốn kiếm tiền!
Ở mấy phút đồng hồ trước đó hắn đã bị sư quét rác đưa đến Cửu Châu đại lục, thành một tên đệ tử Trầm gia chờ đợi khảo hạch cuối năm.
Mới đầu Trầm Côn còn hơi ăn năn hối hận, Phật tổ a, bần tăng đời trước ban ngày có trộm kinh thư trong Tàng Kinh các bán lấy chút tiền, buổi tối lén lút ra bãi hàng vỉa hè, tổ chức mười tám đồng nhân* mở phòng quay phim cấp ba, cực khổ mười mấy năm mới kiếm được mười mấy vạn tiền vốn, giờ xuyên việt thế này, mấy vạn nhân dân tệ kiếp trước kiếm được đều đổ xuống sông xuống biển a...
Song đến khi hắn đón nhận một bộ phận ký ức về kiếp trước, nhận ra rõ ràng 'Chính mình' là ai, lập tức, đôi mắt nhỏ cười tít lại, híp mắt thành một đường vòng cung cong cong!
Tiểu gia hoả hắn nhập vào này cũng gọi là Trầm Côn, hơn nữa còn là trưởng tử của cái gì mà 'Trầm tự thế gia'! Nói trắng ra chính là người thừa kế của một tập đoàn tài chính có quy mô cực lớn, cái loại mà : chờ cha vễnh chân lên về hưu một cái là lập tức tót lên bảng xếp hạng những hào phú toàn quốc...
Oa oa, phát tài, lần này kiếm bộn tiền rồi!
Nghĩ tới thân phận mới của bản thân, Trầm Côn đứng ở trong góc cứ phát ra từng tiếng cười rinh ríc quái dị không thôi, khiến những người làm nhiệm vụ kiểm tra khảo hạch bất giác tránh cách xa xa tận mấy chục mét, sợ bị nhiễm bệnh thần kinh...
Không có biện pháp, ai kêu Trầm Côn không ham những thứ khác, chỉ có tham tài a?
Mong ước của Trầm Côn chính là trở thành hòa thượng nhiều tiền nhất trên thế giới!
Đương nhiên, Trầm Côn tham tài thì tham tài, song tâm địa cũng không tệ lắm, tỷ như vừa rồi hắn mới thấy Trầm Hân muốn tự sát liền không nhịn được ra tay cứu người... Hắn nghĩ thầm, cái này gọi là đầu tư lâu dài, ngày hôm nay bần tăng cứu Trầm Hân, cũng tức là chờ ngày nào đó Trầm Hân phát đạt, nhất định sẽ báo đáp bần tăng rất hậu a!
Thả câu dài con cá vớ được sẽ càng to, A Di Đà Phật, đây là một trong những diệu pháp vô thượng để kiếm tiền đấy!
"Trầm Côn, nghĩ gì thế? Nhanh kiểm tra đi!" Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng giục của trung niên kia!
"À, được!" Trầm Côn lúng túng le lưỡi, con người hắn không có thói xấu gì lớn, chỉ có điều vừa nghĩ tới kiếm tiền là chẳng kiêng nể thời gian trường hợp gì cả mà lan man bất tận, tư duy có thể từ giá vé vào cửa phòng quay phim cấp ba dưới lòng đất Thiếu lâm tự bay thẳng tới chiến tranh vùng Vịnh ảnh hưởng tới giá cả dầu mỏ như thế nào...
"Lão huynh, ta nên làm như thế nào đây?" Trầm Côn chỉ chỉ tay vào khối linh thạch kiểm tra.
Trung niên chỉ vào linh thạch nói: "Đưa tay đặt lên trên linh thạch, trong đầu nghĩ đến một số chuyện khiến cho tâm tình ngươi thay đổi, tỷ như phẫn nộ, hài lòng, thương cảm..."
"Như vậy là được rồi sao?" Trầm Côn cười hì hì đưa tay ra, lòng tin tràn trề.
Hắn cũng không muốn quá mức tin tưởng, có vẻ như rất lỗ mãng song đành hết cách, tên Cửu Châu Trầm Côn mà hắn nhập vào này thật sự là một thiên tài " Yêu quái" đến không gì sánh nổi a!
Muốn nói Cửu Châu Trầm Côn yêu quái đến mức độ nào...
Trầm Côn lại nhịn không được lan man, hắn lén lén lút lút chỉnh lý ra một phần lý lịch liên quan với tiền thân!
Cửu Châu Trầm Côn, nam, mười sáu tuổi, người thừa kế thứ nhất của Trầm tự thế gia, Đại thiếu gia!
Chịu ảnh hưởng của gia tộc, sáu tuổi Cửu Châu Trầm Côn đã bắt đầu tập võ, năm đó liền biểu hiện ra tiềm chất hơn xa bạn cùng trang lứa, thậm chí khi hắn mười hai tuổi liền tham gia khảo hạch cuối năm trong gia tộc, giành được vị trí khiến người người điên cuồng…đệ nhất!
Mười bốn tuổi, hầu như trong Trầm gia không ai có thể địch nổi Cửu Châu Trầm Côn, gần như trở thành cao thủ hạng nhất chỉ dưới phụ thân cùng mấy vị trưởng lão trong gia tộc...
Đến mười lăm tuổi, trong mắt mọi người Trầm Côn chính thức trở thành 'Yêu quái' !
Một năm này, hắn đánh vỡ bình cảnh trong võ học, tấn cấp 'Đệ tam cảnh, Thánh nguyên Vũ tông' !
Trầm Côn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Thánh nguyên Vũ tông là thứ gì, nhưng bằng vào sự mẫn cảm đặc biệt của hắn ở kiếp trước đối với chữ số liền lập tức có thể lấy ra một ví dụ so sánh —— Cửu Châu đại lục ít nhất có mười mấy ức (trăm triệu) nhân khẩu, võ giả cũng có mấy ngàn vạn, nhưng ở trong mấy ngàn vạn vũ giả đó, những người tài năng ở trước mười lăm tuổi tấn cấp thành cao thủ cảnh giới Vũ tông chỉ có hai mươi ba người!
Ba ngàn năm lịch sử Cửu Châu, Cửu Châu Trầm Côn chính là một trong hai mươi ba người ưu tú nhất!
Hơn nữa sau khi tấn cấp Vũ tông, thậm chí Cửu Châu Trầm Côn còn kinh động đến hoàng thất đương triều, hoàng đế bệ hạ phải tự mình phái người tới kiểm tra Trầm Côn, sau đó lại phát hiện ra một kết luận khiến người người điên cuồng!
Sở dĩ tiến bộ của Cửu Châu Trầm Côn nhanh chóng tuyệt luân như vậy là bởi vì hắn nắm giữ một trong 'Thập đại Vũ Tôn cấp vũ hồn', một ngày ngàn dặm!
...
Vũ hồn: một ngày ngàn dặm! (Vũ Hồn - Nhất dạ nhất thiên lý)
Thuộc về: Vũ Tôn cấp, toàn năng hình phụ trợ vũ hồn!
Năng lực: thân có một ngày ngàn dặm nhất định sẽ nắm giữ tốc độ tấn cấp thường nhân khó có thể với tới, cho dù tu luyện bất luận võ công nào cũng đều có thể tiến bộ một ngày ngàn dặm, trở thành Thánh nguyên Vũ tông chỉ là chuyện một sớm một chiều! Nếu như không có gì bất ngờ, nhất định có thể trở thành tứ cảnh cường giả —— Hỗn Độn Vũ Tôn mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện!
Biến hóa: có thể tấn cấp làm truyền thuyết cấp phụ trợ vũ hồn —— chớp mắt trăm năm (sát na bách niên). Cũng có thể thoái hóa trở thành Tiên Thiên vũ hồn —— làm ít mà hiệu quả nhiều (sự bán công hội)!
...
Cái gì gọi là thiên tài? Đây chính là thiên tài!
Dạng thiên tài nào thích hợp để kiếm tiền phát tài lớn nhất? Cửu Châu Trầm Côn!
Đọc xong phần lý lịch này Trầm Côn có thể không có lòng tin sao! ?
Trầm Côn bắt đầu kiểm tra, nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, chỉ có trong góc nơi hẻo lánh nhất mới có thể nghe được vài tiếng nói chuyện trầm thấp nhỏ nhẹ.
"Các ngươi nói xem, lần này Trầm Côn có thể tấn cấp tới trình độ nào?"
"Đại khái vẫn là Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn chứ?"
"Không thể nào, năm ngoái Trầm Côn đã là Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn, muốn ta nói, chí ít hắn cũng đã tấn cấp tới Bạch Nguyên vũ tông trung đoạn!"
"Các ngươi đều đánh giá quá thấp Trầm Côn, ta đánh cược chí ít hắn cũng đã trở thành Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn..."
"Thượng đoạn? Ta phi, ta xem lúc này thì chưa thể được! Trên dưới Trầm gia có hơn hai mươi ngàn người song cũng chỉ có hai cường giả Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn, cho dù Trầm Côn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ mới mười sáu tuổi, không thể nào mạnh tới mức đó được!"
"Trời ơi!"
Đột nhiên trong lúc đó, một tiếng rên rỉ như bị bệnh vang lên ngắt quãng tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của mấy người kia!
Đám người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy khi bàn tay Trầm Côn hạ xuống, trên linh thạch kiểm tra hiện lên một tầng hào quang màu trắng nhàn nhạt, đây là tiêu chí mà năm ngoái Trầm Côn đã đạt được, Bạch Nguyên vũ tông, tùy theo Trầm Côn nhắm mắt lại minh tưởng mà hào quang màu trắng trên linh thạch càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm... Cuối cùng, không ngờ đã biến thành màu trắng đậm gần như là màu vàng!
"Trầm Côn, Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn! Tấn cấp!"
Giọng nói trung niên khô khốc báo ra thành tích, ánh mắt quái dị liếc nhìn Trầm Côn, "Chúc mừng, trong vòng một năm ngươi lại liên tục tăng lên hai cấp, bây giờ trên dưới Trầm gia cũng chỉ có phụ thân ngươi mới ở đẳng cấp trên ngươi thôi!"
"Ta mạnh như thế ư?" Trầm Côn sờ sờ đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thầm thì lẩm bẩm: "Ai u, phát tài, phát tài, chỉ bằng cấp bậc của ta, những lúc ăn không đủ no liền tính có thể lấy kỹ năng làm xiếc cũng kiếm được không ít bạc nha..."
Tiểu tử này nghĩ gì thế?
Tên trung niên kia mặt đen lại: "Trầm Côn, ta mặc kệ ngươi có thể kiếm bao nhiêu tiền, lập tức đi xuống, những người kiểm tra khác còn đang chờ!"
"Hắc hắc, xin lỗi, xin lỗi rồi!" Trầm Côn lè lưỡi chạy ra Diễn Võ trường.
Nói thật, bộ dáng lúc kiểm tra vừa rồi của hắn thực sự rất đần, có điều Trầm Côn hồn nhiên không để ý, bây giờ trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm—— bần tăng chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn à nha, tiền riêng hẳn là không ít chứ? Mau nhanh về nhà, tìm tiền riêng quan trọng hơn...
Ngươi nói thử coi tiền riêng của Cửu Châu Trầm Côn có thể có bao nhiêu đây?
Là một ngàn lạng, hay là mười ngàn lạng?
Ai nha, sẽ không đến tận mười mấy vạn lạng chứ? Như vậy bần tăng có thể phải đếm đến tận sáng mất!
"Thôi! Lại lan man nữa rồi!"
Trầm Côn vỗ mạnh trán, bước chân nhanh thoăn thoắt, đến khi hắn về lại chỗ ở của mình bỗng trợn tròn mắt, trái tim tham lam từng chút từng chút trầm xuống, lạnh đến gần như kết thành băng!
Trong trí nhớ của Cửu Châu Trầm Côn thì hình như chạy khỏi Diễn Võ trường, đi năm trăm bước về hướng đông chính là chỗ ở của mình.
Nhưng Trầm Côn vừa nhìn tới chỗ ở…thứ xuất hiện trước mặt hắn chính là một tiểu viện rách rưới, chất đầy chổi rách bươm, hoa quả nát, tã hôi mùi nước tiểu vương vãi khắp nơi. .. Hầm bà lằng đủ thứ rác rưởi chất đống, cũng may giờ đang là mùa đông, bằng không chỉ với mầm bệnh trong đây cũng đủ để làm một người lớn sống sờ sờ chết bệnh rồi!
Quá phận nhất chính là trong sân nằm chiễm chệ mười mấy chiếc xe chở phân, trong đó có một chiếc chặn ngay trước cửa, từng cỗ từng cỗ mùi lạ từ bên trong bay ra, không chút lưu tình chui vào lỗ mũi Trầm Côn, lực sát thương thật là lớn nha...
Phật tổ a!
Sư quét rác yên lặng mà nhìn Trầm Côn đang ngồi chồm hổm trước mặt hắn, chỉ thấy tiểu tử này ngồi xổm trên cánh cửa, cái đầu to trọc lóc bóng lưỡng, thân mặc áo cà sa, bên trong áo cà sa không ngờ lại là mặc một cái áo T-shirt in hình đầu lâu, một chiếc quần jean rách nát, càng đáng bực hơn nữa là, hắn lại còn nhét hai tay vào trong áo, miệng ngậm nửa đầu lọc điếu thuốc, tươi cười một cách nhã nhặn...
Nhìn vào cái tư thái giống như bọn tội phạm cải tạo bị nhốt vào phòng tối này, chỉ khiến cho người ta hận không thể cởi một chiếc giày rơm dính đầy cứt chó ra đập chết hắn!
"Sư phụ, trước đừng nói tới 'hồn kinh', sáng nay con ở trong tàng kinh các có thấy một quyển kinh phật tiếng Phạn, có vài chỗ không biết, ông có thể giúp con giải thích một chút được không?" Trầm Côn không có ý tứ muốn nhắc tới "hồn kinh", hắn cố ý chuyển đề tài.
"Ít nói nhảm lại, thành thật trả lời đi!" Sư quét rác cau mày.
"Ái chà chà, sư phụ, con vừa định đi đây, Trí Thanh sư bá ở Đạt Ma Đường có nhờ đồ nhi đi giúp hắn quét dọn, nếu không thì...... hôm nào chúng ta tái trò chuyện chuyện 'hồn kinh' nhé?" Trầm Côn làm ra bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, mạnh tay chụp lên trán một cái, đứng dậy chuồn ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đứng lại!" Lông mày trên mặt của sư quét rác nhíu lại càng lúc càng gấp hơn, " 'hồn kinh' có cả thảy chín tầng, ngươi đến tột cùng đã tu luyện tới tầng mấy rồi?"
Mắt thấy không tránh khỏi được, Trầm Côn đành nhận mệnh cúi đầu, vươn một ngón tay chỉ, "Tầng... tầng thứ nhất!"
"Vậy ngươi tu luyện 'hồn kinh' đã bao nhiêu năm rồi?" Sư quét rác lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trầm Côn.
"Hai... hai mươi năm rồi..." Thanh âm Trầm Côn càng nhỏ hơn nữa.
"Hai mươi năm, chỉ tu luyện đến tầng thứ nhất, hừ, nếu vi sư không có nhớ sai, lúc ngươi ba tuổi, dưới sự trợ giúp của vi sư, chẳng phải đã đem 'hồn kinh' tu luyện tới tầng thứ nhất rồi sao hả?" Sư quét rác hung hăng vỗ cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn, "Vậy suốt hai mươi năm qua ngươi đã làm cái gì hả? Suốt hai mươi năm, ngươi ngay cả một điểm tiến bộ cũng không có là sao?"
Bốp!
Cái đầu bóng lưỡng vừa đau nhất vừa cay nóng, Trầm Côn rụt cổ lại, giống hệt như kẻ trộm liếc qua liếc lại ngắm nghía cửa phòng, tìm kiếm cơ hội chạy trốn....
Chỗ này là thiện phòng hậu viện của Thiếu Lâm Tự.
Sư quét rác là sư phụ của Trầm Côn, không có tên, bởi vì hắn ở tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự quét dọn đã không biết bao lâu rồi, lúc này mới được mọi người gọi là Sư quét rác.
Mà Trầm Côn là cô nhi được sư quét rác nhặt về, quan môn đệ tử, cũng được coi như là sư quét rác trong Thiếu Lâm Tự luôn.
Từ cái ngày được nhặt về, sư quét rác đã xem như là dưỡng phụ của Trầm Côn rồi, ở trong mắt Trầm Côn, vị dưỡng phụ này cái gì cũng tốt, chỉ là...... đầu óc có hơi chút bất bình thường thôi!
Ví dụ như, sư quét rác từng len lén nói cho Trầm Côn, hắn không phải là người, mà là hóa thân dưới nhân gian của Địa Tàng Vương Bồ Tát!
Còn nữa, các hòa thượng của Thiếu Lâm Tự đều có cơ hội được học tập 72 tuyệt kỹ, Trầm Côn ở trong tàng kinh các quét dọn, cơ hội có được lại càng nhiều hơn, nhưng mà lão sư quét rác nơi hẻo lánh này lại không cho phép hắn tu luyện bất cứ chiêu nào trong 72 tuyệt kỹ, còn bảo mấy thứ này đều là của phàm nhân, luyện nó, chỉ tổ làm chậm trễ tu hành của Trầm Côn.
Vì để đền bù cho việc không được tập 72 tuyệt kỹ, hắn truyền cho Trầm Côn một bộ phật môn tâm pháp, tên là "hồn kinh".
Sư quét rác còn nói, bộ "hồn kinh" này, là công pháp của Địa Tàng Vương quản lý âm hồn dưới địa ngục, chuyên môn khắc chế linh hồn, chỉ cần Trầm Côn tu luyện đến mức tận cùng, là có thể kế thừa tôn vị của hắn, trở thành một đời Địa Tàng Vương Bồ Tát mới.
Ngươi nói cái này không phải là chuyện phiếm sao?
Bực mình nhất chính là, sư quét rác nếu thật sự là Địa Tàng Bồ Tát, vậy hắn tùy tiện biểu diễn một hai chiêu tiên pháp, là Trầm Côn liền tin tưởng hắn rồi. Vậy mà cái lão hòa thượng này..... Trầm Côn hễ nhớ tới là hai hàm răng thấy phát ngứa rồi! Mỗi lần hắn thỉnh cầu sư phụ biểu diễn tiên pháp, chứng minh thân phận, thì lão lại mỉm cười một cách thần bí, nói cái gì mà tiên gia phật hiệu, không thể dễ dàng hiển lộ dưới phàm gian! Đồ nhi, không nên hoài nghi thân phận của vi sư, cố gắng tu luyện "hồn kinh", chờ ngày ngươi trở thành Địa Tàng Vương, tự nhiên sẽ hiểu được ảo diệu trong phật hiệu của vi sư......
Cùng một loại tình huống xảy ra suốt 20 năm, Trầm Côn dù không muốn, cũng phải thừa nhận ----- Sư phụ sư quét rác của hắn, kỳ thực là bị bệnh thần kinh!
Do đó mà hắn cứ thuận lý thành chương, Trầm Côn cũng không đem "hồn kinh" để ở trong lòng, trước đó sự phụ giao cho hắn tu luyện, thì hắn cũng thuận tiện đem kinh văn nhét vào trong cầu tiêu rồi......
Hai mươi năm qua, Trầm Côn ngay cả một chiêu thức của "hồn kinh" cũng không có học được!
...............
Trầm Côn tìm không ra cơ hội chạy trốn, dứt khoát thức thời mà quỳ rạp xuống mặt đất, chờ sư phụ giáo huấn.
Tình huống đồng dạng đã phát sinh không biết bao nhiêu lần, cứ cách một đoạn thời gian, sư quét rác sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của Trầm Côn, Trầm Côn không có tiến bộ, hiển nhiên không thiếu một trận ăn thước của sư phụ!
Nhưng mà hôm nay tựa hồ có chút ngoài ý muốn ------ Trầm Côn đợi 7,8 phút đồng hồ, cũng không thấy thước của sư phụ đánh xuống.
Trầm Côn cẩn thận xoay lại, chỉ thấy sư quét rác ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm chặt hai mắt, trên gương mặt còn lộ ra 2 dòng nước mặt nữa. (Bồ đoàn: đệm hương bồ, hay còn gọi là đệm cói để lót chỗ ngồi của các nhà sư)
"Sư Phụ, người có chuyện đau lòng sao?" Trầm Côn ngạc nhiên nói.
"Ài...!!!" Sư quét rác đột nhiên thở một hơi thật dài, "Sự tình cho tới bây giờ, vi sư đành phải nói thật với ngươi!"
Hắn cố nén sự bi thống, khổ sở nói: "Hôm qua, Phật Tổ Như Lai truyền đến pháp chỉ, mệnh cho vi sư phải nhanh chóng tuyển người thừa kế tôn vị Địa Tàng Vương, sau đó phản hồi Lôi Âm Tự thành phật...... Một lát nữa, vi sư phải trở về thế giới Tây Thiên rồi, sư đồ chúng ta, duyên phận đã hết a!"
Trở về thiên giới?
Coi bộ sư phụ lại phát bệnh nữa rồi......
Nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ khoa thần kinh ---- Không thể chống đối với người bệnh thần kinh, Trầm Côn theo ý tứ của sư phụ cười hì hì nói: "Ai da da, vậy phải chúc mừng sư phụ rồi, rốt cuộc đã có thể quay về thiên giới hưởng phúc!"
"Trở về thành phật, đích thực là có phúc, nhưng vi sư không nỡ bỏ tên nghiệt đồ ngươi a!"
Lão hòa thượng thở dài nói: "Hai mươi năm qua, như thầy như cha, như trò như con! Vi sư vốn định trong hai mươi năm này, giúp ngươi đem 'hồn kinh' tu luyện trọn vẹn, kể từ đó, khi thầy trở về thiên giới thành phật, ngươi cũng có bản lĩnh kế thừa tôn vị Địa Tàng Vương, trở thành chí tôn của mười tám tầng địa ngục...... Đáng tiếc ngươi vẫn không chịu dụng công, tu luyện "hồn kinh" chỉ có tầng thứ nhất! Bằng vào tu vi này, ngươi làm sao có thể trở thành Địa Tàng Vương Bồ Tát, thậm chí còn không có tư cách để đi theo vi sư phi thăng thiên giới nữa a!"
"Đừng lo mà, sư phụ cứ việc đi trước, đồ nhi ở nhân gian tiếp tục cố gắng tu luyện 'hồn kinh' cho tốt! Đợi đồ nhi tu luyện đại thành, không phải cũng sẽ có thể phi thăng thiên giới, cùng người đoàn tụ sao?"
Trầm Côn cười hì hì nói sảng, nhưng tim lại tính toán, người mang bệnh thần kinh là không thể kích thích, bần tăng trước hết nói sảng theo ý tứ của sư phụ trước, có gì thì dẫn hắn đi gặp bác sĩ vậy!
"Hử?" Nghe Trầm Côn nói xong, nhãn tình Sư quét rác sáng lên, "Cho dù vi sư đi rồi, ngươi cũng nguyện ý cố gắng tu luyện hồn kinh sao?"
"Nhìn người kìa, sư phụ, không phải vì cái gì khác cả, là vì để làm một đời Địa Tàng Vương, cùng người đoàn tụ tại thiên giới, đồ nhi phải cố gắng tu luyện a!" Trầm Côn vẻ mặt chân thành, giọng nói cực kỳ thành khẩn.
"Tốt, tốt, tốt! Khó có được lúc ngươi có tâm ý này!"
Sư quét rác vui mừng không xiết, đột nhiên lại ưu sầu hẳn lên, "Ài, 'hồn kinh' chính là công pháp khắc chế âm hồn địa phủ của vi sư, muốn tu luyện trọn vẹn, phải cùng âm hồn tiếp xúc nhiều hôm, nhưng ngày nay hòa bình thịnh thế, nhân gian làm gì có nhiều âm hồn để ngươi tu luyện? Tu luyện 'hồn kinh' không được, vậy ngươi làm thế nào mà phi thăng thiên giới, kế thừa y bát của vi sư?"
"Cái này còn không dễ dàng sao?" Trầm Côn có chút không chịu được cái bệnh thần kinh này của sư phụ rồi, bĩu môi nói: "Lão nhân gia người không phải là Địa Tàng Vương sao, có đại thần thông, không bằng, người đem con đưa đến một chỗ có đông đảo âm hồn, giúp con tu luyện là được rồi!"
"Quá tuyệt!" Hai mắt sư quét rác sáng rực lên, vội hỏi nói: "Đồ nhi, nếu vi sư đem ngươi đưa đến một địa phương đông đảo âm hồn thì......"
"Chỉ cần người có thể đem con đến đó, con nhất định sẽ cố gắng tu luyện 'hồn kinh' !" Trầm Côn nói chắc như đinh chém sắt.
Hắn thầm nghĩ mau chóng chấm dứt cuộc nói chuyện thiếu dinh dưỡng này đi a, miễn cho người ta nghe được, còn tưởng mình cũng bị bệnh thần kinh luôn thì khổ. Không nghĩ tới, nghe Trầm Côn nói như thế lại càng sinh lòng thương yêu, sư quét rác cười ha ha, "Thiện tai, thiện tai! Không uổng công vi sư tài bồi ngươi hai mươi năm a! Trầm Côn, đứng dậy, để vi sư đưa ngươi đến chỗ đông đảo âm hồn!"
Trầm Côn ra vẻ không sao đứng dậy.
"Ngã phật từ bi! Đệ tử, Đại Nguyện Địa Tàng Vương, tống Trầm Côn đi vậy!
Đột nhiên trong lúc đó, thanh âm của Sư quét rác giống như tiếng chuông lớn ngân vang, Trầm Côn quay đầu lại nhìn, chỉ hàm râu bạc trắng của sư quét rác phất phới, phật quang phúc chiếu khắp người, áo cà sa tung bay, nhất là ở sau lưng lão, không ngờ thật sự hiện ra một tọa pháp tướng Địa Tàng Vương, ngoài tướng mạo ra, cùng với bức họa của Địa Tàng Vương không có gì sai biệt hết!
"Sư phụ, người, người thật sự là Địa Tàng Vương?"
Trầm Côn y hệt như bị một đạo kinh lôi bổ trúng vậy!
"Vi sư đương nhiên là Địa Tàng Vương, chí tôn của 18 tầng địa ngục, Đại Nguyện, Địa Tàng Vương!"
Song chưởng của sư quét rác đánh ra, chạm vào chính giữa sau lưng Trầm Côn, vẻ mặt vui mừng nói: "Đồ nhi, đi thôi, đi thôi! Tới chỗ âm hồn đông đảo rồi, cần phải gia tăng tu luyện...... Đi đi, chờ ngày ngươi thành công, vi sư liền đem tôn vị Địa Tàng Vương phó thác cho ngươi...... Một ngày nào đó, 18 tầng địa ngục sẽ lấy ngươi vi tôn, trên trời dưới đất mặc kệ ngươi tiêu dao, coi như là thần phật đầy trời, cũng không bằng ba phần của ngươi! Đại Nguyện! Địa Tàng Vương!"
Trầm Côn ngây ra như phỗng, "Sư phụ, bà nội nó lão thật sự là Địa Tàng Vương!??"
Cửu Châu đại lục, Tân Nguyệt thành, Trầm gia sơn trang!
Một ngày tháng chạp, trời cao tuyết bay, lạnh khiến trên mặt đất kết thành một tầng băng sương dày đậm, mái hiên hậu viện Diễn Võ trường cũng rủ xuống từng nhũ băng nhọn hoắt
Vì đảm bảo khảo hạch cuối năm được tiến hành thuận lợi, vài trăm tư binh Trầm gia bảo vệ quanh bên ngoài Diễn Võ trường, kéo ra một tuyến cảnh giới. Tuy bây giờ đang là đêm đông rét lạnh nhưng đám binh sĩ vẫn mồ hôi đầy đầu, mũ trên đầu ướt nhẹp mồ hôi, bố giáp trước ngực bị mồ hôi thẩm thấu, ngay cả nắm tay cũng vì mồ hôi mà cầm binh khí không vững.
Đối diện với bọn họ là ước chừng tầm bảy tám ngàn thành viên Trầm gia đang đứng chen chúc nhau!
"Ngươi, lui ra sau, không được lại gần tuyến cảnh giới!"
"Lui ra sau cho ta, đừng nghĩ đến chuyện đi vào, ta thấy ngươi rồi đấy!"
Đám tư binh nỗ lực ngăn trở dòng người đang cố tuôn vào Diễn Võ trường, có điều dòng người quá cuồng nhiệt, bất kể là người già, trẻ con, hay là đàn ông đàn bà đều ra sức xô đẩy, chen chúc... Trong cảnh hỗn loạn điên cuồng thế này đám tư binh chỉ cảm thấy bản thân giống như con kiến đứng giữa một bầy yêu thú, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng bị giẫm chết!
Càng hết cách chính là: Kỳ khảo hạch cuối năm trong Diễn Võ trường hình như còn lâu mới có dấu hiệu sẽ kết thúc...
"Trầm Trùng, cửu phẩm Vũ Linh, tấn cấp!"
Trong Diễn Võ trường truyền ra một thanh âm, tuyên bố một tên thiếu niên trong năm qua đã có được tiến bộ không tệ. Thanh âm này vừa truyền ra, tức thì khiến đám người đang rối loạn an tĩnh lại, sau đó, một lão nhân từ trong đám người bước ra khoa tay múa chân hô lên: "Tấn cấp, tấn cấp! Ha ha, cháu ta tấn cấp rồi! Cháu ta sẽ là đệ tử tinh anh của gia tộc!"
Mấy tên xui xẻo bị tay lão già kia đánh trúng song lại không hề bực mình, cũng không buồn bã, ngược lại ánh mắt còn hướng về phía lão già đầy vẻ ao ước cùng đố kỵ...
"Ai u, tam lão gia, chúc mừng cháu ngươi tấn cấp, sau này, cúi xin lão gia cùng Trầm thiếu gia chiếu cố huynh đệ chúng ta nhiều hơn a!" Đám tư binh cũng lập tức trở thành kẻ sùng bái thành kính nhất đối với lão già kia, mặc dù trước đó một giây bọn họ còn dùng chuôi đao tàn nhẫn đâm mười mấy lần vào lão già cứ luôn muốn vượt qua tuyến cảnh giới này.
Đây chính là kỳ khảo hạch cuối năm của Trầm gia!
Một bước lên trời, người nào có thể ở trong kỳ khảo hạch biểu hiện được tiến bộ liền có thể bằng vào thực lực thăng tiến một bước địa vị trong Trầm gia, giành được càng nhiều bí tịch võ công, kiếm được càng nhiều vàng bạc! Đương nhiên, nếu không biểu hiện được tiến bộ, thậm chí còn lui bước, vậy thì mời quẹo sang trái —— bên cạnh cây thang leo lên trời chính là… địa ngục!
"Trầm Phóng, tứ phẩm Vũ Linh, tấn cấp!"
Trong Diễn Võ trường lại truyền ra một thanh âm, đám người "Ồ" lên hoan hô, một vị thiếu niên mặt đỏ bừng đầy hưng phấn, chảy nước mắt lao ra, nhào vào trong lòng một vị phu nhân: "Mẹ, con đã tấn cấp tứ phẩm Vũ Linh rồi, từ nay về sau, mỗi tháng con đều có thể lấy cho người bốn mươi lạng bạc!"
Phụ nhân kích động nói không ra lời, hai hàng nước mắt chảy ra không ngừng.
Khảo hạch trong Diễn Võ trường sẽ không vì bọn họ mà dừng lại, rất nhanh, thanh âm kia lại cứ bình thản hô lên: "Trầm Hân, tấn cấp thất bại, lui về cửu phẩm Vũ Linh, hủy bỏ tư cách hạch tâm đệ tử của gia tộc!"
"Thất bại?"
Trong đám người có một trung niên ngẩn ngơ, đột nhiên chỉ vào Diễn Võ trường chửi ầm lên: "Trầm Hân, con tiện nhân nhà ngươi, một năm qua ngươi làm những gì? Lão tử không có đứa con như ngươi!"
Một thiếu nữ mười bốn, mười năm tuổi ngơ ngác đứng giữa trung tâm Diễn Võ trường, nàng khó tin liếc nhìn khối linh thạch trắc nghiệm bên cạnh, mặt trên là màu trong suốt chứng tỏ nàng đã thụt lùi. Lại mờ mịt nhìn thân nhân, trên mặt họ ngoài vẻ tiếc hận còn mang theo một tia trào phúng, còn có bạn bè cười trên sự đau khổ của người khác...
Xoát, nàng rút bội kiếm bên hông vung lên trên cổ!
Muốn chết sao?
Một trung niên phụ trách kiểm tra bên cạnh thiếu nữ khinh miệt nghiêng đầu, nháy mắt ra dấu cho đám tư binh một cái, cái này là ý nói, khảo hạch hàng năm đều có người tự sát, năm nay cũng không chỉ có mỗi mình nàng, cứ xem náo nhiệt là được rồi.
Một bước thiên đường, một bước địa ngục, ngươi đi trên con đường Diễn Võ trường này, nhất định phải chuẩn bị tốt cho trường hợp rơi xuống địa ngục!
"Cha, nữ nhi thật có lỗi với người..." Cuối cùng thiếu nữ liếc mắt một cái lưu luyến nhìn phụ thân đang nổi giận.
Phụ thân cắn răng nghiêng đầu đi, bởi vì nữ nhi tấn cấp thất bại nên hắn giờ không thể ngước đầu lên nổi trong Trầm gia được nữa, thân nhân sẽ châm biếm hắn, bạn bè sẽ trào phúng hắn, thuế má đánh vào nhà bọn họ sẽ tăng thêm ba thành, bạc kiếm được sẽ ít đi ngũ thành, thậm chí, nhà bọn họ đã mất đi tư cách tiến vào Tàng Kinh các Trầm gia, giành lấy bí tịch võ công cao cấp!
Đều do con tiện nhân này cả!
Phụ thân không để ý đến mình, thiếu nữ nở một nụ cười thê thảm, chậm rãi cứa bội kiếm lên cổ...
Ba!
Một bàn tay trắng nõn bỗng đặt lên cổ tay nàng cướp đi bội kiếm, thiếu nữ liền quay đầu lại, đến khi thấy rõ là người nào bèn bực tức nói: "Trầm Côn, để ta chết là được rồi, ngươi cứu ta làm gì?"
"Mỹ nữ, đừng hiểu lầm, ta không có ý cứu ngươi đâu!"
Trầm Côn xuất hiện bên người thiếu nữ, một bộ dáng lưu manh cười cười xấu xa, rất giống bọn con buôn tham tài ở đầu phố: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi chết rồi thì di sản làm sao đây? Nhìn thế này có vẻ phụ thân ngươi sẽ không tính nhận đứa con như ngươi đâu, vậy khi ngươi chết rồi, di sản cũng sẽ không lưu cho hắn chứ?"
Trầm Côn vỗ vỗ tay: "Nếu như vậy, chúng ta làm một vụ giao dịch đi! Trầm Hân tiểu thư, sau khi ngươi chết, ta giúp ngươi nhặt xác, còn di sản của ngươi sẽ để lại cho ta, thế nào?"
"Ngươi! Ngươi!"
Thiếu nữ bị lời đề nghị vô tình này dọa cho sợ ngây người, trung niên kiểm tra khảo hạch kia cũng nghiêng đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên, đám người đang đứng xem cũng bàn luận xôn xao.
"Trầm Côn điên rồi sao?"
"Tiểu tử này trước đây rất thành thật, sao ta không nhìn ra hắn lại có thể nói ra những lời như thế kia chứ!"
Trầm Côn nghe thấy những lời nghị luận chói tai kia, song dáng vẻ tươi cười vẫn không chút nào giảm bớt, quay sang thiếu nữ vẽ hình một đồng tiền: "Làm sao, ta nói không rõ ràng lắm sao? Đừng nên nhìn ta như vậy, đây chỉ là một cuộc giao dịch, giao dịch, ngươi hiểu chưa?"
Thiếu nữ phẫn nộ trừng mắt nhìn Trầm Côn, ánh mắt dần từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc, mờ mịt, cuối cùng trở thành oan ức, 'Ba' tàn nhẫn tát Trầm Côn một cái, gào khóc chạy khỏi Diễn Võ trường.
"Ai, trọng bệnh phải hạ mãnh dược, không nói những lời thế này kích thích ngươi, làm sao ngươi từ bỏ ý định tự sát được? Vì cứu ngươi, bần tăng phải trả giá bằng một cái tát, buôn bán này lỗ to a, thiệt thòi lớn rồi..."
Trong lòng liên tục thở dài, nhưng trên mặt Trầm Côn lại treo một dáng vẻ cười hì hì vô hại, hắn đi tới trước mặt trung niên kiểm tra khảo hạch, tiện tay liền nhét vào một phong bao lì xì: "Ai u, vị lão huynh a, trời lạnh thế này mà ngươi vẫn phải đứng ở nơi đây kiểm tra, cực khổ rồi, cực khổ rồi, một chút lòng thành, hắc hắc, kế tiếp là đến phiên ta khảo nghiệm phải không? Kính xin lão huynh chiếu cố nhiều hơn a!"
Quái, khí chất Trầm Côn sao lại đột nhiên thay đổi? Trung niên kia nhìn Trần Côn trước mặt khác hẳn với ấn tượng trước đây của mình, quái dị gật đầu, "Là đến phiên ngươi, người kiểm tra tiếp theo... Trầm Côn!"
Trong phút chốc, Diễn Võ trường lần thứ hai chìm vào yên tĩnh tuyệt đối!
Không giống như có người tấn cấp, cũng khác với có người thất bại tự sát, Trầm Côn ra trận mang theo một vẻ yên tĩnh, còn lộ ra một phần quỷ dị: Chỉ thấy trung niên kia sau khi nói xong khóe miệng chợt co quắp, cùng lúc đó mấy trăm tư binh đều quay đầu nhìn thẳng Trầm Côn. Ngay cả đám đông bảy trăm ngàn người thành viên Trầm gia đang kích động cũng trong lúc này trợn to hai mắt, chằm chằm nhìn Trầm Côn...
Màu chó thì được vạn người chú mục*!
Có điều trong lòng Trầm Côn lại cực đắc ý, bởi hắn hiểu rõ, phản ứng của những người này cũng không kỳ quái, bởi vì bản thân hắn xuyên việt, còn tiểu gia hoả mà hắn nhập vào là một thiên tài ngàn năm hiếm gặp, tuyệt đối có tư cách để bất luận là ai cũng phải chăm chú, hưởng thụ bất cứ đãi ngộ nào!
...
Thực ra là thế này, Trầm Côn cứu người vừa rồi đã không còn là Trầm Côn của Cửu Châu đại lục, hắn đến từ Thiếu Lâm tự, là quan môn đệ tử quét rác, một tên tiểu hòa thượng tham lam thành tính, cả ngày chỉ muốn kiếm tiền!
Ở mấy phút đồng hồ trước đó hắn đã bị sư quét rác đưa đến Cửu Châu đại lục, thành một tên đệ tử Trầm gia chờ đợi khảo hạch cuối năm.
Mới đầu Trầm Côn còn hơi ăn năn hối hận, Phật tổ a, bần tăng đời trước ban ngày có trộm kinh thư trong Tàng Kinh các bán lấy chút tiền, buổi tối lén lút ra bãi hàng vỉa hè, tổ chức mười tám đồng nhân* mở phòng quay phim cấp ba, cực khổ mười mấy năm mới kiếm được mười mấy vạn tiền vốn, giờ xuyên việt thế này, mấy vạn nhân dân tệ kiếp trước kiếm được đều đổ xuống sông xuống biển a...
Song đến khi hắn đón nhận một bộ phận ký ức về kiếp trước, nhận ra rõ ràng 'Chính mình' là ai, lập tức, đôi mắt nhỏ cười tít lại, híp mắt thành một đường vòng cung cong cong!
Tiểu gia hoả hắn nhập vào này cũng gọi là Trầm Côn, hơn nữa còn là trưởng tử của cái gì mà 'Trầm tự thế gia'! Nói trắng ra chính là người thừa kế của một tập đoàn tài chính có quy mô cực lớn, cái loại mà : chờ cha vễnh chân lên về hưu một cái là lập tức tót lên bảng xếp hạng những hào phú toàn quốc...
Oa oa, phát tài, lần này kiếm bộn tiền rồi!
Nghĩ tới thân phận mới của bản thân, Trầm Côn đứng ở trong góc cứ phát ra từng tiếng cười rinh ríc quái dị không thôi, khiến những người làm nhiệm vụ kiểm tra khảo hạch bất giác tránh cách xa xa tận mấy chục mét, sợ bị nhiễm bệnh thần kinh...
Không có biện pháp, ai kêu Trầm Côn không ham những thứ khác, chỉ có tham tài a?
Mong ước của Trầm Côn chính là trở thành hòa thượng nhiều tiền nhất trên thế giới!
Đương nhiên, Trầm Côn tham tài thì tham tài, song tâm địa cũng không tệ lắm, tỷ như vừa rồi hắn mới thấy Trầm Hân muốn tự sát liền không nhịn được ra tay cứu người... Hắn nghĩ thầm, cái này gọi là đầu tư lâu dài, ngày hôm nay bần tăng cứu Trầm Hân, cũng tức là chờ ngày nào đó Trầm Hân phát đạt, nhất định sẽ báo đáp bần tăng rất hậu a!
Thả câu dài con cá vớ được sẽ càng to, A Di Đà Phật, đây là một trong những diệu pháp vô thượng để kiếm tiền đấy!
"Trầm Côn, nghĩ gì thế? Nhanh kiểm tra đi!" Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng giục của trung niên kia!
"À, được!" Trầm Côn lúng túng le lưỡi, con người hắn không có thói xấu gì lớn, chỉ có điều vừa nghĩ tới kiếm tiền là chẳng kiêng nể thời gian trường hợp gì cả mà lan man bất tận, tư duy có thể từ giá vé vào cửa phòng quay phim cấp ba dưới lòng đất Thiếu lâm tự bay thẳng tới chiến tranh vùng Vịnh ảnh hưởng tới giá cả dầu mỏ như thế nào...
"Lão huynh, ta nên làm như thế nào đây?" Trầm Côn chỉ chỉ tay vào khối linh thạch kiểm tra.
Trung niên chỉ vào linh thạch nói: "Đưa tay đặt lên trên linh thạch, trong đầu nghĩ đến một số chuyện khiến cho tâm tình ngươi thay đổi, tỷ như phẫn nộ, hài lòng, thương cảm..."
"Như vậy là được rồi sao?" Trầm Côn cười hì hì đưa tay ra, lòng tin tràn trề.
Hắn cũng không muốn quá mức tin tưởng, có vẻ như rất lỗ mãng song đành hết cách, tên Cửu Châu Trầm Côn mà hắn nhập vào này thật sự là một thiên tài " Yêu quái" đến không gì sánh nổi a!
Muốn nói Cửu Châu Trầm Côn yêu quái đến mức độ nào...
Trầm Côn lại nhịn không được lan man, hắn lén lén lút lút chỉnh lý ra một phần lý lịch liên quan với tiền thân!
Cửu Châu Trầm Côn, nam, mười sáu tuổi, người thừa kế thứ nhất của Trầm tự thế gia, Đại thiếu gia!
Chịu ảnh hưởng của gia tộc, sáu tuổi Cửu Châu Trầm Côn đã bắt đầu tập võ, năm đó liền biểu hiện ra tiềm chất hơn xa bạn cùng trang lứa, thậm chí khi hắn mười hai tuổi liền tham gia khảo hạch cuối năm trong gia tộc, giành được vị trí khiến người người điên cuồng…đệ nhất!
Mười bốn tuổi, hầu như trong Trầm gia không ai có thể địch nổi Cửu Châu Trầm Côn, gần như trở thành cao thủ hạng nhất chỉ dưới phụ thân cùng mấy vị trưởng lão trong gia tộc...
Đến mười lăm tuổi, trong mắt mọi người Trầm Côn chính thức trở thành 'Yêu quái' !
Một năm này, hắn đánh vỡ bình cảnh trong võ học, tấn cấp 'Đệ tam cảnh, Thánh nguyên Vũ tông' !
Trầm Côn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Thánh nguyên Vũ tông là thứ gì, nhưng bằng vào sự mẫn cảm đặc biệt của hắn ở kiếp trước đối với chữ số liền lập tức có thể lấy ra một ví dụ so sánh —— Cửu Châu đại lục ít nhất có mười mấy ức (trăm triệu) nhân khẩu, võ giả cũng có mấy ngàn vạn, nhưng ở trong mấy ngàn vạn vũ giả đó, những người tài năng ở trước mười lăm tuổi tấn cấp thành cao thủ cảnh giới Vũ tông chỉ có hai mươi ba người!
Ba ngàn năm lịch sử Cửu Châu, Cửu Châu Trầm Côn chính là một trong hai mươi ba người ưu tú nhất!
Hơn nữa sau khi tấn cấp Vũ tông, thậm chí Cửu Châu Trầm Côn còn kinh động đến hoàng thất đương triều, hoàng đế bệ hạ phải tự mình phái người tới kiểm tra Trầm Côn, sau đó lại phát hiện ra một kết luận khiến người người điên cuồng!
Sở dĩ tiến bộ của Cửu Châu Trầm Côn nhanh chóng tuyệt luân như vậy là bởi vì hắn nắm giữ một trong 'Thập đại Vũ Tôn cấp vũ hồn', một ngày ngàn dặm!
...
Vũ hồn: một ngày ngàn dặm! (Vũ Hồn - Nhất dạ nhất thiên lý)
Thuộc về: Vũ Tôn cấp, toàn năng hình phụ trợ vũ hồn!
Năng lực: thân có một ngày ngàn dặm nhất định sẽ nắm giữ tốc độ tấn cấp thường nhân khó có thể với tới, cho dù tu luyện bất luận võ công nào cũng đều có thể tiến bộ một ngày ngàn dặm, trở thành Thánh nguyên Vũ tông chỉ là chuyện một sớm một chiều! Nếu như không có gì bất ngờ, nhất định có thể trở thành tứ cảnh cường giả —— Hỗn Độn Vũ Tôn mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện!
Biến hóa: có thể tấn cấp làm truyền thuyết cấp phụ trợ vũ hồn —— chớp mắt trăm năm (sát na bách niên). Cũng có thể thoái hóa trở thành Tiên Thiên vũ hồn —— làm ít mà hiệu quả nhiều (sự bán công hội)!
...
Cái gì gọi là thiên tài? Đây chính là thiên tài!
Dạng thiên tài nào thích hợp để kiếm tiền phát tài lớn nhất? Cửu Châu Trầm Côn!
Đọc xong phần lý lịch này Trầm Côn có thể không có lòng tin sao! ?
Trầm Côn bắt đầu kiểm tra, nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, chỉ có trong góc nơi hẻo lánh nhất mới có thể nghe được vài tiếng nói chuyện trầm thấp nhỏ nhẹ.
"Các ngươi nói xem, lần này Trầm Côn có thể tấn cấp tới trình độ nào?"
"Đại khái vẫn là Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn chứ?"
"Không thể nào, năm ngoái Trầm Côn đã là Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn, muốn ta nói, chí ít hắn cũng đã tấn cấp tới Bạch Nguyên vũ tông trung đoạn!"
"Các ngươi đều đánh giá quá thấp Trầm Côn, ta đánh cược chí ít hắn cũng đã trở thành Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn..."
"Thượng đoạn? Ta phi, ta xem lúc này thì chưa thể được! Trên dưới Trầm gia có hơn hai mươi ngàn người song cũng chỉ có hai cường giả Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn, cho dù Trầm Côn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ mới mười sáu tuổi, không thể nào mạnh tới mức đó được!"
"Trời ơi!"
Đột nhiên trong lúc đó, một tiếng rên rỉ như bị bệnh vang lên ngắt quãng tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của mấy người kia!
Đám người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy khi bàn tay Trầm Côn hạ xuống, trên linh thạch kiểm tra hiện lên một tầng hào quang màu trắng nhàn nhạt, đây là tiêu chí mà năm ngoái Trầm Côn đã đạt được, Bạch Nguyên vũ tông, tùy theo Trầm Côn nhắm mắt lại minh tưởng mà hào quang màu trắng trên linh thạch càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm... Cuối cùng, không ngờ đã biến thành màu trắng đậm gần như là màu vàng!
"Trầm Côn, Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn! Tấn cấp!"
Giọng nói trung niên khô khốc báo ra thành tích, ánh mắt quái dị liếc nhìn Trầm Côn, "Chúc mừng, trong vòng một năm ngươi lại liên tục tăng lên hai cấp, bây giờ trên dưới Trầm gia cũng chỉ có phụ thân ngươi mới ở đẳng cấp trên ngươi thôi!"
"Ta mạnh như thế ư?" Trầm Côn sờ sờ đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thầm thì lẩm bẩm: "Ai u, phát tài, phát tài, chỉ bằng cấp bậc của ta, những lúc ăn không đủ no liền tính có thể lấy kỹ năng làm xiếc cũng kiếm được không ít bạc nha..."
Tiểu tử này nghĩ gì thế?
Tên trung niên kia mặt đen lại: "Trầm Côn, ta mặc kệ ngươi có thể kiếm bao nhiêu tiền, lập tức đi xuống, những người kiểm tra khác còn đang chờ!"
"Hắc hắc, xin lỗi, xin lỗi rồi!" Trầm Côn lè lưỡi chạy ra Diễn Võ trường.
Nói thật, bộ dáng lúc kiểm tra vừa rồi của hắn thực sự rất đần, có điều Trầm Côn hồn nhiên không để ý, bây giờ trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm—— bần tăng chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn à nha, tiền riêng hẳn là không ít chứ? Mau nhanh về nhà, tìm tiền riêng quan trọng hơn...
Ngươi nói thử coi tiền riêng của Cửu Châu Trầm Côn có thể có bao nhiêu đây?
Là một ngàn lạng, hay là mười ngàn lạng?
Ai nha, sẽ không đến tận mười mấy vạn lạng chứ? Như vậy bần tăng có thể phải đếm đến tận sáng mất!
"Thôi! Lại lan man nữa rồi!"
Trầm Côn vỗ mạnh trán, bước chân nhanh thoăn thoắt, đến khi hắn về lại chỗ ở của mình bỗng trợn tròn mắt, trái tim tham lam từng chút từng chút trầm xuống, lạnh đến gần như kết thành băng!
Trong trí nhớ của Cửu Châu Trầm Côn thì hình như chạy khỏi Diễn Võ trường, đi năm trăm bước về hướng đông chính là chỗ ở của mình.
Nhưng Trầm Côn vừa nhìn tới chỗ ở…thứ xuất hiện trước mặt hắn chính là một tiểu viện rách rưới, chất đầy chổi rách bươm, hoa quả nát, tã hôi mùi nước tiểu vương vãi khắp nơi. .. Hầm bà lằng đủ thứ rác rưởi chất đống, cũng may giờ đang là mùa đông, bằng không chỉ với mầm bệnh trong đây cũng đủ để làm một người lớn sống sờ sờ chết bệnh rồi!
Quá phận nhất chính là trong sân nằm chiễm chệ mười mấy chiếc xe chở phân, trong đó có một chiếc chặn ngay trước cửa, từng cỗ từng cỗ mùi lạ từ bên trong bay ra, không chút lưu tình chui vào lỗ mũi Trầm Côn, lực sát thương thật là lớn nha...
Phật tổ a!
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử