Vũ Thế Đầu Đệ

Chương 10

Thư Cốc Dương kích động đến ngón tay bắt đầu run rẩy.

Cảm giác hạnh phúc đầy chân thực tràn ngập khắp thân mình, nghe xong Trần Minh Hạo thề với trời thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt, hắn như muốn từ trên mặt đất mà bay lên trời, mơ hồ đã chạm ngõ thiên đường.

Đồng Ngôn.

Nguyên lai vật nhỏ mà hắn bấy lâu nay quan sát , vẫn, vẫn, nỗ lực yêu mình.

Trên màn ảnh mỗi một lần chạy đôn chạy đáo, mỗi một lần vất vả cực nhọc xoay người, mỗi một lần nhận được tiền boa thì hưng phấn, toàn bộ đều là vì mình.

Thật giống như một người vẫn cho rằng chính mình là một người mù chỉ có hai bàn tay trắng, trước mắt bỗng nhiên tìm lại được ánh sáng, kinh hỉ vạn phần tựa như phát hiện được hang động kho báu của bốn mươi tên cướp (cái hang đó của Alibaba rồi, anh chỉ được vô ‘hang’ của Tiểu Đồng Ngôn thôi biết chưa =)))).

Thư Cốc Dương không chịu nổi trong lòng mừng như điên, bỏ lại Trần Minh Hạo đã bị hắn đánh thành đầu heo, lái xe như bay tới câu lạc bộ, tìm thấy Đồng Ngôn đang làm việc, không nói hai lời đem cậu áp vào trong xe.

“Oa oa oa! Tiểu Suất, ngươi muốn mang ta đi đâu a? Ta còn đang làm việc…"

Sau một hồi phóng xe đến cát bay đá chạy, chiếc xe thể thao cao quý dừng lại ở nơi đường cái vắng vẻ.

Thư Cốc Dương đem Đồng Ngôn mang về nơi bọn họ lần đầu tiên hoan ái—— phòng trọ nhỏ của Đồng Ngôn.

“Nói cho ta biết, có phải ngươi cất giấu tấm áp phích ảnh chụp của ta hay không?"

Thư Cốc Dương đóng cửa lại, xoay người nhìn chằm chằm Đồng Ngôn, từ trên cao nhìn xuống trầm giọng đặt câu hỏi.

Thân thể cao to đối lập với gian phòng nhỏ hẹp, tạo cho người khác cảm giác áp bức không gì sánh được.

“Ách, là có cất giấu." Đồng Ngôn lui lui cái cổ.

Áp phích đó là mình từ trên đường cái lén tháo xuống, lẽ nào… Tiểu Suất đã biết? Ô, ta đều không phải tiểu thâu, chỉ là nhất thời khó kìm lòng nổi a.

“Giấu đã bao lâu?"

“Ba năm."

“Vì sao vẫn cất giấu áp phích của ta?"

“Cái kia… Cái kia…" Đồng Ngôn càng nói càng cúi đầu xuống thấp hơn.

“Nói cách khác, suốt ba năm nay, ngươi vẫn đem ta làm đối tượng mộng xuân, là thật sao?"

“A?" Đồng Ngôn phảng phất chấn kinh.

Xong đời rồi! Đến chuyện này Tiểu Suất cũng đều biết!

Đồng Ngôn thất kinh giải thích, “Ta không phải cố ý, cảnh trong mơ ta cũng không thể khống chế, ta thực sự đều không phải mang lòng ý *** ngươi, ta… … Ta… Xin lỗi!"

Tại trong mắt Tiểu Suất, mình nhất định đã trở thành tên xấu xa nhất thế giới mất rồi.

Nghe được “lời khai" từ chính miệng Đồng Ngôn, Thư Cốc Dương ngực sảng đáo ngất trời.

Trần Minh Hạo không có nói xạo!

“Còn có cái khác ni? Thư Cốc Dương truy vấn.

Bị dày vò đã lâu như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt chính tai nghe được người trong lòng biểu lộ với mình.

“Khác?" Đồng Ngôn thấp thỏm bất an len lén liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra biểu tình kia, có điểm chột dạ, “Cái gì khác? Không có khác a…"

“Đừng ở đó mạnh miệng, ngươi cho tới nay đã làm gì nghĩ gì, ta hết thảy rõ ràng."

Ngươi vì muốn cùng một chỗ với ta, không ngần ngại dùng hết tiền tiết kiệm, không tiếc mỗi ngày làm thêm việc, chạy đến chân đều tê rần, không tiếc mỗi ngày ăn mì gói, đúng hay không?

Ai nhân chân chính trong lòng ngươi chính là ta, đúng hay không?

“Chuyện của ngươi Trần Minh Hạo đã nói hết toàn bộ với ta rồi, ngày hôm nay ngươi phải đối ta thẳng thắn, nói mau, ngoại trừ đem ta làm đối tượng mộng xuân, ngươi còn phạm lỗi gì?"

Minh Hạo?

Đồng Ngôn trong đầu oanh một tiếng nổ lớn.

Trời ạ, Minh Hạo ngươi cư nhiên bán đứng ta!

Chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Tiểu Suất cái gì cũng đều đã biết!

“Xin lỗi…"

“Ta không thích nghe xin lỗi, ta muốn nghe sự thực, ta muốn ngươi tự mình đối mặt thẳng thắn với ta."

Dưới đường nhìn sắc bén của Thư Cốc Dương, phòng tuyến cuối cùng của Đồng Ngôn triệt để tan vỡ.

“Ô ô! Ta thẳng thắn, ta nhận tội… Ta không nên đối với ngươi có mộng xuân, ta không nên đem mộng xuân thành tư liệu sống, đem ngươi viết vào trong tiểu thuyết tình sắc, ô, ta… Ta không nên đem ngươi viết thành một sắc ma khao khát đến cuồng loạn.." Đồng Ngôn thiếu chút nữa đã khóc rống, hai tay ôm đầu như sắp bị đánh, vừa nói vừa lui về sau, giọng run run nhất nhất cung khai, “đều là ta khốn kiếp, ngủ đối với ngươi mộng ***, tỉnh đối với ngươi ý ***, ta hạ lưu, ta xấu xa, ta không phải người, ngươi tha thứ ta đi, Tiểu Suất, ta cũng không dám…nữa đâu, ta cũng sẽ không dùng ngươi làm diễn viên trong tiểu thuyết tình sắc nữa đâu! Ngươi cho ta một cơ hội hối cải để làm lại người mới đi mà!" (Pipu: t mắc cười qá =))))))) (Haru: có người sắp tự mình hại mình =)))))

Thư Cốc Dương không khỏi sửng sốt.

Cái gì?

Diễn viên trong tiểu thuyết tình sắc?

Sách, nguyên lai tùy tiện hỏi vài câu, cũng có thể hỏi ra ẩn tình kích thích như thế a. (Cưng đã thấy cưng khai ‘lố’ thế nào chưa =))))

Nhất thời tinh thần tỉnh táo, hướng Đồng Ngôn vươn đại chưởng, phát ra mệnh lệnh tràn ngập uy nghiêm, “Đưa đây".

“Đưa?" Đồng Ngôn không giải thích được nhìn nhìn người đối diện, sau lại giương mắt nhìn bàn tay đầy mạnh mẽ kia đang chìa ra trước mặt.

Tiền nhuận bút sao? Cũng đúng, bản thảo có thể viết ra, hoàn toàn là dựa vào Tiểu Suất tại trong mộng xuất không ít khí lực, chơi không ít động tác võ thuật đẹp mắt (Haru: =)))))))))), hắn xác thực có tư cách được phân tiền nhuận bút. (Pipu: t chết mất =)))))

Thế nhưng, toàn bộ tiền nhuận bút kiếm được đã sớm đưa hết cho Tiểu Suất làm phí phục vụ mất rồi, làm sao bây giờ a?

“Tiền nhuận bút… Đã tiêu hết rồi…" Đồng Ngôn lí nhí đáp.

“Ai muốn tiền nhuận bút của ngươi? Ta muốn xem tiểu thuyết, là tiểu thuyết tình sắc ngươi viết."

Đồng Ngôn thân thể run lên, liều mạng lắc đầu, “Không được. Không được a!"

Mấy đoạn miêu tả *** mỹ phóng đãng ấy, nếu như để Tiểu Suất thấy, nhất định hội tức giận rồi đem chính mình bóp chết. “Cái gì không được! Lập tức đem ngươi viết ta gì đó toàn bộ lấy ra cho ta." Thư Cốc Dương hiếu kỳ muốn chết, “ngươi đều không phải muốn ta tha thứ ngươi sao? Đều không phải muốn một cơ hội hối cải để làm lại người mới sao? Hanh. Thậm chí chính mình viết gì đó cũng không dám cho nạn nhân là ta xem qua, ngươi thực sự có chút thành ý hối cải nào sao?"

Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không thể nào phản bác, khiến Đồng Ngôn nhất tâm cầu Tiểu Suất tha thứ cho hành vi tiểu sắc lang của mình chỉ có thể tuân mệnh.

Xem ra, để biểu thị thành ý hối cải, chỉ có dũng cảm đối mặt với nguyên nhân tạo nghiệt của mình thôi.

“Truyện của ta ở đây, chỉ có bản thảo, tại… Tại ngăn kéo bàn học đó. Đây là chìa khoá ngăn kéo…"

Lời còn chưa dứt, Thư Cốc Dương đã hoàn toàn không khách khí dùng cái chìa mở ngăn kéo, lôi toàn bộ bản thảo ra, kể cả phía trong cùng cũng được lấy ra hết. (Pipu: lấy ra đóng lại thành sách đọc dần dần để hai đứa thử nghiệm sau này =))) (Haru: m yên tâm, chuyện đó anh Dê tự biết cân nhắc =)))))

“Viết nhiều như vậy a?

“Xin…Xin lỗi"

Trên thế giới chuyện xấu hổ thê thảm nhất chính là, người mình yêu thầm bấy lâu nay phát hiện ra những chuyện tối hạ lưu của mình.

Kiên trì đứng ở chỗ này, nhìn Tiểu Suất đem tiểu thuyết tình sắc mình viết về hắn từng tờ từng tờ lật giở, Đồng Ngôn xấu hổ đến thầm nghĩ chỉ muốn chui xuống hố cho xong.

Cậu nào đâu biết rằng, nam nhân kia đường cong trên khuôn mặt tuấn tú không ngừng kịch liệt biến hóa, cũng không phải là phẫn nộ, mà là tuyệt đối hăng hái bừng bừng. (Biến thái như anh không hăng hái mới lạ =)))

“Tên của diễn viên là Tiểu Suất cùng Tiểu Ngôn?" (ôi trời đất ơi =))) tui đi chết =))))

“Đúng vậy… Xin lỗi…"

“Thoạt nhìn, bọn họ hình như mỗi một chương đều liều mạng làm tình?"

“Cái kia… Tiểu thuyết tình sắc là như vậy, độc giả yêu cầu…"

“Ngươi là nói, ngươi chỉ là bởi vì độc giả yêu cầu mới viết như vậy? Còn trong ý nghĩ thực sự của người một chút cũng không quan hệ?

Đồng Ngôn bị hỏi á khẩu không trả lời được.

“Ta… Ta ý nghĩ của chính mình…" Chỉ có thể liều mạng nhận sai, “Thị, là ta bất hảo, là ta ***…"

“Ân? Có một chương bên trong, Tiểu Suất đem Tiểu Ngôn buộc ở trên bàn, còn dùng khăn ăn xem như roi da quất vào mông Tiểu Ngôn." Thư Cốc Dương tựa hồ có điều phát hiện, cầm lấy bản thảo đang hé mở, “nguyên lai trong lòng ngươi, ta là tên thích SM a." Vừa nói vừa đưa mắt quét “phạm nhân" từ trên xuống dưới không chừa một chỗ (Haru: Pipu à, sao tự nhiên t nhớ Usagi-san trong Junjou Romantica quá =))))) (Pipu: còn t lại nhớ đến Asami-sama đỉnh cao ngời ngời của em Akihito =)))

“Cái này… Ta kỳ thực… Kỳ thực cái kia…" Đồng Ngôn bị khảo vấn đến nước mắt lưng tròng, lắp bắp. “Ta không phải cố ý, trong mộng diễn ra như thế, ta chỉ đem tình hình thực tế viết ra, ta đều không phải có ý định…"

Biểu tình khiếp sợ, khoé mắt đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, tiếng trả lời nức nở gián đoạn, khiến ý niệm muốn khi dễ cậu của nam nhân kích động đến mức tối cao.

Thư Cốc Dương xem qua bản nháp, đã sớm dục hoả đốt người, nhịn không được ném toàn bộ bản thảo sang một bên, bắt lấy vật nhỏ trước mặt lôi lên giường.

“Ngươi tiểu sắc lang này, mỗi ngày viết về mộng xuân viết tới sảng khoái như vậy, ngày hôm nay ta sẽ rũ lòng từ bi, biến mộng đẹp của ngươi thành sự thật." (Ham thí mồ còn bày đặt từ bi với chả bồ tát =.=)

“A!"

Thoát đồng phục của nhân viên đã trở thành sở trường của Thư Cốc Dương, không dùng đến quá ba lần thao tác đã đem Đồng Ngôn lột trần như nhộng.

Nhìn thân thể mềm mại mê người của Đồng Ngôn nằm úp sấp quỳ gối trên giường, cái mông vểnh lên bày ra tư thế *** đãng, Thư Cốc Dương nhắm ngay tiểu huyệt mê người kia, chuẩn xác cắm vào hai ngón tay.

“Ô ô!" Đồng Ngôn biết chính mình đã làm sai chỉ dám phát tiếng rên rĩ, thế nhưng không hề dám phản kháng.

Thương cảm hề hề nằm úp sấp run rẩy.

“Ngươi trong sách viết Tiểu Suất là một tên *** cuồng thích khi dễ, bình thường thích đánh vào mông Tiểu Ngôn có đúng hay không?"

Thư Cốc Dương đem hai ngón tay cắm thật sâu vào thịt huyệt, tay kia vung lên không trung, xoay cái mông tuyết trắng sang ba ba đánh vào mông cậu không ngừng.

Cái đầu nhỏ bị kẹt ngay đầu giường, căn bản không còn chỗ để trốn về phía trước, Đồng Ngôn bị đánh cho oa oa kêu to, vặn vẹo cái mông muốn tránh trận nghiêm phạt kế tiếp, lại bị ngón tay của nam nhân xen vào cúc huyệt khống chế.

Đầu ngón tay trong thân thể ôm lấy mị thịt như thiêu đốt, khiến Đồng Ngôn chỉ có thể thương cảm đem đồn bộ nhấc cao giữa không trung, mặc Thư Cốc Dương ngược đãi.

“Ô ô ô… Ta không dám nữa… Thực sự không dám nữa…"

Bàn tay rắn chắc đang quất vào da thịt, lại thêm cảm giác rung động khi tràng vách bị song chỉ xen vào quật oạt đùa bỡn.

Cảm giác *** mỹ sâu sắc khiến Đồng Ngôn cả người run run, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên tấm drap trải giường vừa mới được giặt sạch không lâu.

“Tha ta đi, Tiểu Suất, ta không muốn đánh đòn, ô ô —— “

Thư Cốc Dương nhìn đến cái mông tuyết trắng đã bị đánh thành màu phấn hồng khả ái, mới dừng lại động tác.

Lòng bàn tay đầy dục hỏa nhặt lên số bản thảo bị ném trên nền đất lạnh.

“Không nên đánh đòn có đúng hay không? Được rồi, Tiểu Suất rất khoan hồng độ lượng, ta tựu cho phép ngươi…đổi một chương khác tiếp tục diễn. Ân. Được rồi vậy giờ chúng ta đổi qua chương có số trang dài nhất nha.

“A?"

Đó hình như là cái chương cuồng loạn nhất và tối biến thái nhất a.

“Có thể đổi chương khác không?" Đồng Ngôn vẻ mặt thảm hề hề.

“Không thể, Tiểu Suất khoan hồng độ lượng cũng là có giới hạn, hơn nữa Tiểu Ngôn không nghe lời, Tiểu Suất thế nhưng hội rất tức giận, rất tức giận. Chính ngươi đặt ra tính cách nhân vật như thế, hẳn là rất rõ ràng đi?" Thư Cốc Dương lạnh lùng cự tuyệt.

Ngực âm u cười trộm.

Nguyên đến chính mình không chỉ có thích hợp khiêu vũ, mà còn phù hợp đóng vai “hành động" nữa, đã hoàn toàn nhập vai nhanh như vậy. (Chuyện, cái vai toàn “ấy" với “ấy", sở trường của anh rồi còn giề, diễn cũng như không diễn thôi =)))))

Xem ra sau này đầu tư một chút về truyền hình hay điện ảnh, thỉnh thoảng hoá trang lên sân khấu cũng không thành vấn đề, nói không chừng tuỳ tiện liền có thể trở thành ảnh đế đi. (anh tưởng ảnh đế nào cũng đóng cảnh ấy ấy như anh chắc =.=)

Kịch bản đem đi diễn xuất, đương nhiên chính là từ tiểu thuyết của Đồng Ngôn rồi.

Vật nhỏ này, không nên có nhiều sáng ý kì quái như vậy, kẻ khác xem thế là đủ rồi.

“Không được khóc, phấn chấn lên cho ta, hiện tại bắt đầu tập cảnh trên giường, hai người diễn viên đều đã tới rồi, đạo cụ thì là cái giường, đã có, ân, còn muốn nhất quán thuốc màu, ngươi nơi này có thuốc màu không?"

Đồng Ngôn cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi.

Lúc này còn chủ động cung cấp đạo cụ, muốn tự tìm chết sao?

“Không có? Đừng lo, dùng mực nước thay thế cũng như nhau thôi" Thư Cốc Dương căn bản không có bị mất hứng, ở tại mặt bàn vơ lấy một bình mực, giật nắp, đổ toàn bộ vào một cái cốc to.

Đem cốc thuỷ tinh chứa đầy mực nước trở lại giường.

“Lai, đem tiểu kê kê phóng tới để bôi mực nào"

Đồng Ngôn ngực kêu to người cứu mạng, sợ đến che chắn hạ thân của chính mình, lui đến tận cùng góc tường trên giường, liều mạng lắc đầu.

“Ngươi đây là cái gì thái độ? Tiểu thuyết rõ ràng là do ngươi viết, ta đều có hảo ý dự định giúp ngươi mộng đẹp trở thành sự thật, ngươi còn ở nơi này tự cao tự đại? Ngươi căn bản là không muốn ta tha thứ ngươi có phải không? Nói cái gì hối cải, ta xem ngươi căn bản là đến chết cũng không hối cải, không nói nữa, chúng ta sau này không cần phải gặp lại, ngươi cứ tiếp tục với mộng xuân của ngươi đi".

“Tiểu Suất!" Thấy Thư Cốc Dương giận tái mặt xoay người muốn đi, Đồng Ngôn cả người đại chấn, đang ẩn thân nơi góc tường tựa như thỏ con phóng ra, từ phía sau ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Thư Cốc Dương, “Không nên đi! Không nên đi! Ta… Ta thực sự có thành ý hối cải mà…"

“Vậy ngươi có nghe lời hay không?"

“Nghe lời…"

Thư Cốc Dương trầm mặc, khiến Đồng Ngôn lo lắng không thôi.

Thật lâu sau, Thư Cốc Dương đang đưa lưng về phía cậu mới miễn cưỡng dùng khẩu khí cho cậu một cơ hội nữa lên tiếng, “Ta nghĩ rằng ngươi chỉ miễn cưỡng chứ chẳng có hứng thú gì, vậy hãy chứng minh bằng chính lời nói của ngươi đi, ngươi có thật sự muốn làm?"

“Thực sự muốn làm…"

“Không muốn cũng không có gì, cùng lắm thì hay cả đời không qua lại với nhau."

“Không nên a! Ta làm! Ta làm là được…"

Đồng Ngôn thực sự là, biết thế ngay từ đầu đã chẳng làm.

Vì sao lại đi viết ra cái chương đó a?

Thực sự là tự làm bậy, không thể sống, ô ô ô! (Cái bậy hơn là chính miệng em đi cung khai với ảnh đó cưng à =))))

Một bên nức nở khóc, một bên đem cốc mực đến gần vật xích loã ở giữa hai chân, lại tựa như cún con chống cánh tay ngồi xổm xuống.

Phát giác Tiểu Suất đã xoay người, đang nhìn chăm chú nhất cử nhất động của chính mình, Đồng Ngôn cảm giác xấu hổ muốn bốc cháy, tay chân kịch liệt run, gian nan điều chỉnh tứ chi, chậm rãi như tượng nằm sấp xuống, đem tính khí dịu ngoan đang rũ xuống nhấn chìm trong cốc.

“Ân, không sai, hảo hảo khống chế độ mạnh yếu của thắt lưng, sách, nguyên lai lúc ngươi cố sức động thắt lưng, cái miệng nhỏ mê người phía sau lại hút chặt như vậy, trách không được mỗi lần ngươi động thắt lưng đều hàm trụ ta đến đặc biệt thoải mái."

Bị nam nhân mình yêu thương thấy được vẻ *** đãng của chính mình, dùng loại tư thế kỳ quái nhượng tính khí rơi vào trong cốc, Đồng Ngôn trong lòng tràn ngập buồn khổ cùng thương cảm.

Những dây thần kinh nơi đỉnh phân thân không ngừng va chạm vào cốc mực nước, nhiệt độ thấp của dung dịch truyền cảm giác lành lạnh đến khố hạ, vật nhỏ giữa hai chân dường như không chống đỡ nổi nữa liền run rẩy đứng lên.

“Thắt lưng hạ xuống một chút, mực nước dính càng nhiều, chữ viết ra sẽ càng đẹp."

“Ô —— “

Có lẽ là đã bị nhiệt độ thấp kích thích, mặc dù vẫn phát sinh tiếng thương cảm rên rỉ, tính khí đang dính đầy mực nước kia, không hiểu vì sao lại cương lên dữ dội.

Hảo mất mặt.

“Được rồi, xét thấy ngươi vẫn còn ngoan ngoãn biết nghe lời, cho ngươi một điểm ngon ngọt."

Thư Cốc Dương đem cốc mực để sáng một bên, cởi ra dây lưng.

Dùng ngón tay lấy một ít trơn tề đặt nơi đầu giường, vi chuyện sắp tới đây mà làm công tác chuẩn bị thật chu đáo .

“A!"

Dũng đạo chặt hẹp thoáng cái đã bị trướng đến cực đại.

“Hiện tại, Tiểu Ngôn muốn phát huy mị lực của nam vai chính, một bên hàm chứa vật gì đó mà ngươi thích nhất , một bên tại giường đơn hướng Tiểu Suất viết ra ái ý trong lòng."

Đồng Ngôn thiếu chút nữa đã oà khóc.

“Trong truyện đâu có viết thế này, là ngươi bóp méo nội dung…"

Lúc Tiểu Ngôn viết chữ, Tiểu Suất chỉ là đứng ở một bên xem xét, đâu có cái gì hàm chứa thích nhất gì đó a?

“Dám tranh luận?" Bị cúc huyệt vừa chặt vừa nhuyễn vây chặt lấy tiểu đệ đệ, cảm giác thoải mái đến dục tiên dục tử, Thư Cốc Dương tựa như kỵ mã, một bên cố sức thẳng lưng, mạnh mẽ cuồng thao, một bên nhấc tay tại cái mông đã đỏ lên của Đồng Ngôn nhẹ nhàng đánh xuống, “Ta cũng là vai chính, cũng có quyền lợi sửa chữa nội dung kịch bản, ngươi xem, sửa như vậy, Tiểu Ngôn đều không phải càng thêm cao hứng sao?"

“Ô ô —— ừ —— Có… có gì cao hứng chứ? Ô —— ngô… A a a ———— “

“Không nên tái nói xạo, Tiểu Ngôn cao hứng hay mất hứng, Tiểu Suất tối rõ ràng. Nhanh lên một chút, hiện tại dùng tiểu kê kê tại giường viết ‘Ta yêu Tiểu Suất’ bốn chữ, có thể viết chữ thảo, nhưng ta muốn xem thể chữ Triện" (1)

“Ngô —— ngô —— vù vù… Thế nhưng… A! Thế nhưng… Ta không biết viết triện thể a…"

Hung khí đang thâm nhập đáo ruột mãnh liệt giã trứ nội tạng, đại não như ánh hoa lửa tung ra tứ phía.

Đồng Ngôn nằm úp sấp, mười ngón gắt gao nắm chặt drap giường.

Nếu không có nam nhân nắm lấy thắt lưng như nhũn ra của cậu, sợ rằng cả người đều nằm úp sấp trên giường, hiện tại chỉ có cái mông gian nan phun ra nuốt vào tính khí cực đại.

Dưới loại tình huống này, đừng nói cái gì triện thể, ngay cả chữ cái ABC đơn giản nhất cũng không cách nào viết ra nổi.

“A —— a —— không được… Ô —— hảo trướng…bụng của ta sẽ vỡ mất!"

Thân thể bị đĩnh trước sau đong đưa, mực nước dính tại hạ thân, tại trên giường vẽ bức tranh ra có vô số đường nguệch ngoạc như vết trầy xước.

Thân thể bị ma sát đến sung sướng, dần dần thay thế cảm giác khó chịu khi bị dị vật thô to khảm nhập trong cơ thể.

“Thật kỳ quái, kéo dài đến nửa ngày, đến một chữ cũng chưa viết ra, xem ra Tiểu Suất nhất định phải hảo hảo uy Tiểu Ngôn ăn no mới được, có thể Tiểu Ngôn chưa ăn no nên không có khí lực viết chữ."

Tần suất công kích bỗng trở nên cực đại cuồng liệt khiến người bên dưới muốn phát điên.

Điểm mẫn cảm chí mạng bị côn thịt hung hăng va chạm, Đồng Ngôn kích động đến liều mạng lắc đầu khóc lớn, “Ô ô —— a a a! Người cứu mạng… Phía sau sẽ rách mất—— ô!"

Cái mông đang hàm chưa vật hung mãnh, theo động tác của nam nhân run đến lợi hại.
Biên độ kịch liệt, phần xương chậu nối liền với hạ thể cũng đong đưa đứng lên.

“Nhìn ngươi viết những … này đều là cái gì? So với chữ của học sinh tiểu học còn muốn xấu xí hơn," Thư Cốc Dương nhìn giường đơn dính đầy vết mực loạn thất bát tao, tiếp tục khi dễ Đồng Ngôn, “Ngươi quyết tâm không chịu phối hợp có đúng hay không?"

“Ô ô —— ta đều không phải… không phối hợp, là… là… Ngô ngô! Ô —— là không có cách nào phối hợp a —— “

“Không chịu dùng hành động minh chứng, còn ở nơi này già mồm cãi lí. Bất quá coi như xong, Tiểu Suất tuy rằng yêu cầu nghiêm ngặt, bất quá cũng là rất sủng nịch Tiểu Ngôn, lần này sẽ không miễn cưỡng ngươi viết chữ, miệng biểu đạt một chút được rồi."

“A?"

“Gọi ngươi động động mồm mép, nói một tiếng ‘Ta yêu Tiểu Suất’, cuối cùng cũng không khó lắm đi?"

“Ta… Ừ —— ta vẫn… Vẫn luôn luôn… rất yêu Tiểu Suất —— ngô ân ————!"

Đồng Ngôn một bên thở gấp rên rỉ, một bên gián đoạn, phun ra thông báo không rõ ràng.

Thư Cốc Dương nghe được tâm hoa nộ phóng, khố hạ dâng trào lập tức hựu tăng một vòng.

Tuyến tiền liệt vừa trải qua một trận dày vò, nay lại cảm nhận được một cảm giác áp bách đến đáng sợ.

Đồng Ngôn nức nở rên rỉ, tại giữa không trung hạ thể đang lay đông, vươn ra *** mỹ *** châu trong suốt. (đại khái là ẻm nằm sấp, nước mắt trào ra, thành “*** mỹ *** châu" giữa không trung =)))) thiệt bái phục Lộng tỷ =))))

“Không có nghe rõ ràng."

“Ta… Ta yêu Tiểu Suất… Ngô ngô! Ừ ———— “

“Lặp lại lần nữa, phát âm rõ ràng một chút."

“Ô —— ta —— ta —— ta ái… Ái… A a a!"

Côn thịt mạnh trạc đến nơi sâu nhất của nhuỵ hoa kia, Đồng Ngôn thất thanh kêu to lên.

Thắt lưng vô pháp khống chế được cường lực, bạch trọc phút chốc đã bắn đầy giường đơn.

Thư Cốc Dương thở hổn hển hít một ngụm khí thô, cũng đem toàn bộ tinh hoa của chính mình bắn vào trong cơ thể của vật nhỏ khả ái kia.

Ôm lấy Đồng Ngôn giờ như hóa thành một bãi thủy, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập của cậu tiến vào trong ***g ngực cùng nhau hưởng thụ tư vị sau cao trào.

“Hô, Tiểu Ngôn thật ngoan." Thư Cốc Dương trong một phút không tự chủ được đem tên nhân vật trong truyện ra gọi cậu.

Đồng Ngôn tại trong lòng ngực hắn thút thít, có chút lo lắng liếc liếc hắn, “Tiểu Suất, cái kia… chuyện tiểu thuyết kia, ngươi thực sự hội tha thứ ta sao?"

“Sai lầm nghiêm trọng như thế, muốn ta tha thứ nhẹ nhàng như vậy, thành ý của ngươi vẫn còn thiếu một điểm đi."

“A?"

Thư Cốc Dương nhìn Đồng Ngôn vô tình đứng lên lùi về sau, trong mắt ẩn chứa tiếu ý cùng tà ý, vẻ mặt thong dong đầy vẻ bình tĩnh, “Tiền nhuận bút ngươi đã tiêu hết, ta một lợi cũng không có, rất không công bằng. Không bằng như vậy đi, để song phương cùng có lợi ích, chúng ta nỗ lực một chút, đem truyện của ngươi dựng thành phim là được rồi."

“Cái gì? Phim?!" Đồng Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu.

“Đúng, trước tiên dựng thành phim truyền hình nhiều tập, sau đó nếu như may mắn, có thể đem lên làm kịch truyền thanh hay phim điện ảnh."

“Ai chịu đầu tư loại này đông tây a? Hơn nữa tìm ai diễn a?"

“Vấn đề đầu tư ngươi đừng quản, ta tự nhiên có thể xử lý. Về phần diễn viên, đương nhiên là chúng ta hai người có đủ tư cách." Thư Cốc Dương mờ ám vuốt ve tấm lưng mềm mại ấm áp của Đồng Ngôn, “Vì kế hoạch lớn của chúng ta, từ giờ trở đi, chúng ta đều phải khổ luyện hành động, mỗi một chương đều phải tập đến một hoặc hai trăm lần." (á á á cầm thú a ~~)

“Một… một đến hai trăm lần?!"

Hội làm đến chết đi?

Mình làm sao có thể chết cái kiểu tối *** dãng thế này.

“Đương nhiên, tựa như một chương ‘Đầu bút hạ sàng đan’ vừa rồi, vốn là viết bốn chữ ‘Ta yêu Tiểu Suất’, kết quả ngươi liền nửa chữ cũng không có viết ra, đây là luyện tập không nghiêm túc. Bất quá đừng lo, siêng năng thì ngốc cũng thành khôn, chỉ cần tập luyện nhiều hơn, ngươi cuối cùng sẽ có một ngày có thể một bên hàm chứa vật gì đó của ta, một bên có thể viết ra chữ đẹp như các bậc thầy thư pháp."

“Cái kia… Ta có thể không muốn không?"

“Ân, ta e là…" Trong lòng cười thầm, “Không thể."

“Ô!"

“Cùng với việc lãng phí thời gian khóc lóc, còn không bằng đem thời gian luyện tập đi". Nam nhân khố hạ đã bắt đầu rục rịch, xoay người đặt tiểu sắc lang đang thương cảm hề hề trên người, lộ ra dáng tươi cười gợi cảm, “Tiểu Ngôn ngoan, không bằng chúng ta luyện tập một chút chương “Kỵ thừa thức" đi."

“Ta có thể cự tuyệt không?"

“Ân, ta e là…" Khóe miệng đã hơi dương lên, “Không thể."

“Oa oa oa! Người cứu mạng a! Ô ô —— Tiểu Suất… Ừ —— ngô ân! A —— a ———— không được… sẽ đâm thủng mất… A a!"

Chương truyện đầy hạnh phúc kia, đang bước vào giai đoạn diễn tập cường liệt.

Thư Cốc Dương tinh lực dư thừa, sau khi luyện tập kỵ thừa thức, lại đem tiểu Đồng Ngôn đang kêu to “Người cứu mạng" đặt tại bàn học trình diễn một hồi tình thú SM.

Hung hăng ‘yêu thương’ Đồng Ngôn đến bốn năm lần, khi cậu đã rơi vào hôn mê, hắn mới hướng phòng tắm tẩy rửa.

Vứt drap giường bẩn hề hề sang một bên, hắn dùng áo khoác của mình đắp lên thân thể của Đồng Ngôn, đặt cậu ở trên giường nghỉ ngơi.

Cúi đầu nhìn vật nhỏ khả ái, trong mắt tràn đầy sủng nịch ôn nhu.

Nguyên lai, hạnh phúc thuộc về chính mình, mới là hạnh phúc chân chính.

Thư Cốc Dương trong tâm cảm giác ấm áp, sau khi phát tiết tinh thần thoải mái, một điểm khốn ý cũng không có, hắn đi tới bàn học, cầm lấy bản thảo tiểu thuyết của Đồng Ngôn, xem xét từng tờ từng tờ.

Mỗi một chương truyện về *** cố sự cậu viết ra, đều làm hắn nhịn không được mỉm cười.

Mở ngăn kéo, hắn lục lọi tìm xem mình có để sót phần bản thảo nào hay không.

Ngăn kéo bên trong có một cái chai, còn có một tấm áp phích, Thư Cốc Dương rút ra, vừa nhìn tới, mặt trên chính là hắn thần thái phi dương tựa như siêu mẫu của ba năm trước đây.

Hắn cười cười, lại cúi đầu, ánh mắt vừa chạm đến mảnh giấy giấu ở bên dưới áp phích, một phần của bản báo cáo bị che khuất phía dưới.

Báo cáo chẩn đoán bệnh?

Thư Cốc Dương nghi hoặc cầm lấy báo cáo, mở ra nhìn lướt qua.

Chẩn đoán chính xác —— khối u tổn thương mạch máu xuất huyết não gây ra bệnh choáng giảm thể tích (2).

Đây là ý gì?

Vùng xung quanh lông mày của nam nhân, chợt nghiêm túc nhíu chặt.

*************************

(1): theo Pipu giải thích thì chữ thảo là kiểu chữ các thầy đồ thường viết vào những bức tranh xuân, mí em chữ này rất chi là ngoằn ngoèo quắn quéo rồng bay phượng múa. Vậy theo Ru đoán chắc nó là kiểu chữ thư pháp đi. Còn thể chữ Triện là một trong bốn kiểu chữ Hán tự: Chân, Thảo, Lệ, Triện.

(2) Bệnh choáng giảm thể tích (có tên tiếng Anh là hypovolemic shock): nguồn

• Ví dụ : Xuất huyết dạ dày ruột, vỡ phình động mạch chủ, và nhiễm axit xeton đái đường thể nặng.

• Choáng giảm thể tích là dạng choáng thường xảy ra nhất. Thường nhất đó là xuất huyết sau chấn thương, xuất huyết tiêu hóa, mất máu hậu phẫu, vỡ phình động mạch chủ (anévrisme rompu de l’aorte). Có thể đó là mất không phải máu, trong trường hợp mất nước nghiêm trọng (tiêu chảy dồi dào hay mửa không cưỡng được, những tình trạng hôn mê kéo dài..).

*********************************************

Lần này Ru post trọn một chương dài luôn nha ~ vì căn bản là không muốn cắt giữa khúc hot =)))))))))) Ru với Pipu làm việc hảo vất vả, ráng làm cho hết dù bài tập luận văn ngổn ngang hiuhiuhiu nên các vị đồng đạo phải thương 2 đứa mình nhều nhều đó nga ~~~~~

Tiếp theo có một thông báo nho nhỏ là ba chương cuối 10+11+vỹ thanh, vì mỗi chương khá ngắn, nên Ru sẽ làm hết rồi post luôn một lần. Yên tâm là sẽ tung trước mùng 1 tết tức 10/2, có khi đêm 30 ngộ tung 3 chương cuối không chừng *huýt sáo* =))) há há giỡn thôi, ngày mai là Ru mần xong luôn 3 chương rồi, lúc đó đem đi cho Pipu beta, khi nào Pipu trả hàng là Ru post ngay. Các tềnh iu yên tâm hen ;;)
Tác giả : Phong Lộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại