Vũ Thần
Chương 37: Kỹ soa nhất trù: Đại thọ Trình gia
Theo tiếng hoan hô của mọi người xung quanh, sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút biến đổi.
Hai huynh đệ tới đây là muốn quan khan người khác luận võ, nhưng thật không ngờ cuối cùng chính mình lại phải đi lên.
Mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, nhưng trong trường hợp này, không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Nhất Huyễn ống tay áo vung lên, phát ra âm thanh xé gió thanh thúy, ngay cả đám người đang hoan hô ở xung quanh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tiếp đó không nói một lời lập tức đi về phía trước, hễ là nơi Hạ Nhất Huyễn đi đến lại mọi người đều liều mạng lùi lại phía sau, dần dần mở ra cho hắn một thông đạo tiến vào.
Bất đắc dĩ, Hạ Nhất Minh cũng chỉ đành theo huynh trưởng tiến vào. Đi tới rìa lôi đài, trong lòng không tránh khỏi một chút nao nao, Hạ Nhất Minh lại thấy được thêm một người khác có trang phục giống Từ Dục Tài. Người thanh niên này có khuôn mặt cực kỳ giống Từ Dục Tài, vừa nhìn đã biết hai người có quan hệ huyết thống.
Hạ Nhất Huyễn cũng sửng sốt, sau đó cười nói:
- Từ Dục Đức huynh, nguyên lai huynh cũng ở chỗ này a.
Người thanh niên kia lộ ra sắc mặt cười nhạt, nói:
- Nhất Huyễn huynh, như thế nào lại không gặp mặt Nhất Thiên huynh ở đây.
Hạ Nhất Huyễn tức cười, nói:
- Nếu Đại ca ở đây, chỉ sợ Từ huynh không dám đưa ra yêu cầu luận võ.
Sắc mặt Từ Dục Đức hơi trầm xuống, lãnh đạm nói:
- Nhất Huyễn huynh nói chuyện phải cẩn thận, không nên ăn nói ba hoa a.
Hạ Nhất Huyễn đùa cợt cười, nói:
- Nói như vậy, Từ huynh đây là muốn khiêu chiến Đại ca ta rồi.
Mặt Từ Dục Đức âm trầm hẳn đi, thậm chí còn nổi lên những tia màu xanh, ngữ khí của hắn chuyển lạnh, nói:
- Nhất Huyễn huynh, khỏi cần tranh miệng lưỡi lợi hại, hãy cứ chân thật ở trên lôi đài gặp mặt đi.
Hạ Nhất Huyễn cười to mấy tiếng, bước nhanh lên lôi đài.
Theo sau bước chân của Nhất Huyễn lên lôi đài, tiếng hoan hô ở bên dưới lại càng lớn, hơn nữa Hạ Nhất Minh còn nghe rõ rất nhiều người kêu to hai tên Từ gia và Hạ gia. Rất hiển nhiên, ở xung quanh Huyền thành mọi người đều biết hai nhà Từ, Hạ. Cũng biết trên lôi đài lúc này là đệ tử thế hệ thứ ba của hai nhà, vì vậy mọi người biểu hiện ra ngoài còn điên cuồng hơn vừa nãy.
Chứng kiến vẻ mặt của Tam ca và trưởng tử của Từ gia, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có chút cảm khái. Đại ca không hổ là tiểu bối duy nhất trong tam đại thế gia đạt tới thất tầng nội kình. Từ Dục Đức sau khi nghe được tên của Đại ca, ngay cả khiêu chiến cũng không dám nói ra.
Bất quá, vừa nghĩ lại buổi tối mấy ngày trước, gia gia ở trong phòng Nhất Minh nói chuyện với hắn một hồi, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác hơn.
Nếu không có Đại ca ở đây, mà Từ Dục Tài lại chiến thắng được Tam ca, như vậy uy vọng của Từ gia khẳng định sẽ đại tăng, còn Hạ gia khẳng định sẽ mất mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi hừ nhẹ một tiếng, song ánh mắt nhìn lại trên lôi đài, nhưng mày âm thầm nhăn lại một chút.
Mặc dù trước kia Tam ca từng chiến thắng đối thủ, hơn nữa trước mặt hai người đều là tu luyện giả lục tầng nội kình, nhưng Hạ Nhất Minh luôn có cảm giác rằng Tam ca yếu hơn đối thủ một bậc.
Trên thực tế, Hạ Nhất Minh không thể có nhãn lực như vậy, nhưng giác quan thứ sáu của hắn lại phi thường nhạy cảm, chỉ cần nhìn biểu hiện của hai người trên lôi đài lúc này, trong lòng đã mơ hồ phán đoán được kết quả của trận đánh.
Giờ phút này, trên lôi đài hai người đang đứng nhìn nhau đánh giá, bọn họ cũng không giống như hai người Tiêu Lãnh vừa nãy. Mà vừa lên đến nơi là đã quyền đấm cước đá, phảng phất như hai người có mối thù không đội trời chung vậy.
Hai người bọn họ đại biểu cho hai đại thế gia ở Huyền thành đứng ở hai góc lôi đài. Từ trên người bọn họ đang chậm rãi nổi lên một luồng khí nhìn không không thấy, sờ không được, thế nhưng lại có thể ảnh hưởng tới khí thế của người khác.
Luồng khí này đã chậm rãi lan tràn ra không trung, hơn nữa đã có một ít lan ra ngoài lôi đài.
Nội kình mới tu luyện tới ngũ tầng công pháp, lấy việc tu dưỡng thân thể làm chính, nếu không có chiến kỹ phối hợp, căn bản là không có khả năng hình thành khí thế của mình.
Dĩ nhiên, khí thế mạnh hay yếu chẳng những liên quan tới tu vi nội kình, còn liên quan tới cả công pháp tu luyện và trạng thái của người đó. Những thứ này liên quan mật thiết với nhau.
Hai tu luyện giả lục tầng nội kình trong lúc giằng co, tận lực phát ra khí thế đủ để mọi người trong một phạm vi nhất định cảm thấy sợ hãi.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày lên, thân thể và da thịt trong nháy mắt hấp thu, cảm nhận luồng khí thế của hai người. Trong tim Hạ Nhất Minh bắt đầu mô phỏng hai người ở trên lôi đài, thậm chí còn đột nhiên nổi lên cảm xúc muốn lên thay thế.
Kỳ thật, lấy tu vi nội kình của Hạ Nhất Minh lúc này, khí thế của hai người bọn họ căn bản là không ảnh hưởng tới hắn. Nhưng vấn đề là, kinh nghiệm chiến đấu của Hạ Nhất Minh còn quá kém, cho nên đã bị khí thế của bọn họ ảnh hưởng một chút, trong lòng nhất thời dao động dần. Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng chỉ bị động tâm một chút, nhưng đã hoàn toàn kịp nén lại.
Loại trình độ này đối với Hạ Nhất Minh mà nói căn bản không tính là gì.
Cách Hạ Nhất Minh không xa, Từ Dục Tài đang kinh ngạc nhìn hắn, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên dưới lôi đài mọi người bất chấp việc đang hoan hô, đều đồng loạt thôi lui lại cách xa lôi đài. Rất nhanh, bên cạnh lôi đài chỉ còn sót lại hai người Hạ Nhất Minh và Từ Dục Đức.
Thông thường khi có tỷ thí trên lôi đài, chung quanh đều tràn ngập người là người, đặc biệt sát mép lôi đài, càng làm mọi người tranh chấp những chỗ xem tốt nhất. Thế nhưng giờ phút này lại không giống thế, nơi này đột nhiên lại lộ ra một khoảng không.
Tiếng kêu la của mọi người chung quanh đã yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều chú ý tới nơi bất đồng đó.
Một cỗ áp lực từ hai người tràn ra xung quanh, làm cho người khác không dám mở miệng.
Đến tận lúc này, mọi người mới mơ hồ hiểu được, nguyên lai hai người lúc nãy luận võ đem so với thế gia đệ tử, căn bản ngay cả xách dép cho người ta cũng không xứng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình may mắn, lúc này cũng cũng có thể chính thức nhìn thấy cao thủ giao đấu ròi.
Trở lại bên trên, hai người trên lôi đài đã chậm rãi di chuyển.
Khi bọn họ bất động, phảng phất như Nê Bồ Tát ở trong chùa miếu, tràn ngập sự uy nghiêm, thậm chí còn làm cho những người bình thường ở bên dưới lôi đài cảm nhận được cả áp lực. Nhưng khi bọn họ di chuyển, áp lực ngưng trọng vừa nãy đã chậm rãi biến mất.
Bất quá, bên dưới lôi đài cũng không có bao nhiêu người reo hò, bởi vì động tác của hai người trên lôi đài cực kỳ nhanh, đã đạt tới tình trạng người bình thường không thể nhìn rõ được. Bọn họ trong giờ phút này ý niệm trong đầu duy nhất là, hai người này làm sao có thể ra tay nhanh như vậy?
Hạ Nhất Huyễn sử dụng vẫn là công pháp Ba Văn Công phối hợp với Miên Chưởng, bộ Thủy hệ công pháp này mặc dù được tu luyện giả phổ biến rộng rãi, nhưng chính vì có vô số người tu luyện, cho nên công pháp này cũng không có sơ hở gì quá lớn. Chỉ cần có thể chất thích hợp, hơn nữa dày công tu luyện như vậy liền có chút thành tựu.
Hạ Nhất Huyễn thi triển Miên Chưởng ra, quanh người nhất thời đều hiện lên một màn chưởng ảnh hư ảo, phảng phất đã đem cả người hắn bao phủ hoàn toàn.
Còn đối thủ Từ Dục Tài là một người tu luyện giả hiếm có tu luyện Kim hệ công pháp.
Song chưởng của Từ Dục Tài mở rộng ra, tràn ngập lực lượng cường đại, nhưng Hạ Nhất Minh có thể nhìn ra được rõ ràng, người này đối với việc nắm giữ lực lượng đã đạt tới trạng thái cực cao. Mỗi một quyền, mỗi một chân nhìn như cẩu thả lãng phí nội kình, nhưng trên thực tế, kình lực của quyền cước lại ngưng tụ không tiêu tán.
Điều này nói lên, Từ Dục Tài đã tu luyện tới lục tầng nội kình đỉnh phong, hơn nữa tùy tâm không chế, ngay cả một ít lãng phí cũng không có.
Khóe mắt khẽ giật, trong lòng Hạ Nhất Minh cả kinh, nếu người này cứ thế phát triển đi lên, thì hắn sớm muộn gì cũng có thể tiến vào thất tầng nội kình công pháp.
Trên lôi đài, quyền phong gào thét, chưởng ảnh tung bay, hai người mặc dù đánh cực kỳ náo nhiệt, nhưng dù sao cũng không phải là trận đánh sinh tử. Nhưng sau một thời gian trải qua dò xét, lòng căm tức trong người bọn họ dường như dần dần lớn lên, sự băn khoăn trong lúc ra tay càng lúc càng giảm, thậm chí ngay cả một ít sát chiêu cũng đã dung tới.
Dù sao với danh tiếng luận võ giữa hai gia tộc, cũng quan hệ tới địa vị của hai người trong gia tộc, đến lúc này tất nhiên là ai cũng muốn giành thắng lợi.
Bước chân Hạ Nhất Huyễn ổn định di chuyển, thủy chung vẫn duy trì tần suất không nhanh không chậm, đây là phương thức Thủy hệ công pháp am hiểu nhất. Chỉ cần bảo trì tình huống không bại thì bất cứ công pháp gì có mức độ nhanh hay chậm ra sao cũng không thể so sánh với Thủy hệ công pháp.
Hạ Nhất Huyễn có thể khẳng định, chỉ cần có thể tiếp tục duy trì như thế này thêm một lúc nữa, như vậy cuối cùng hắn khẳng định sẽ giành được thắng lợi.
Nhưng vào thời khắc này, Từ Dục Tài ở trên lôi đài hơi dừng lại, hét lớn một tiếng, thân thể tựa hồ trong nháy mắt cao lên ba phần. Hắn nguyên thân chỉ cao khoảng hai thước, giờ phút này giống như Ma Thần hàng lâm, tràn ngập khí tức hung lệ.
Từ Dục Tài đi nhanh tới trước, hai nắm đấm như chiếc chùy, không để ý tới nguy hiểm của bản thân, cứ như vậy hướng tới Hạ Nhất Huyễn đánh tới.
Hạ Nhất Huyễn khẽ rùng mình, đối mặt với những nắm đấm liên hoàn này, trong đầu hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm không thể né tránh được.
Cho dù thân hình của Hạ Nhất Huyễn có nhanh hơn nữa, giống như hai nắm đấm của đối phương đã hoàn toàn bao phủ hắn, một quyền phong sắc bén chợt xẹt qua một bên mặt, làm cho hắn có cảm giác được mặt giống như bị dao cắt.
Mặc dù trong lòng Hạ Nhất Huyễn hiểu rõ tuyệt đối không được liều mạng, nhưng dưới tình huống như thế này, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Song chưởng được huy lên như bay, ở trước mặt Hạ Nhất Huyễn hiện lên tầng tầng chưởng ảnh.
Đối với tu luyện Miên Chưởng, Hạ Nhất Huyễn cũng đã đạt tới đỉnh phong lục tầng, giờ phút này đối với khí thế áp đảo của đối thủ, đem uy lực của chiến kỹ này phát huy tới mức nhuần nhuyễn nhất.
Hai nắm đấm của Từ Dục Tài giống như song chùy giáng xuống tầng tầng chưởng ảnh, một cỗ khí lưu cường đại chợt bạo phát, màn chưởng ảnh giống như hư ảo trong nháy mắt biến mất.
Một đôi nắm đấm hung hăng nện mạnh vào bàn tay đối Hạ Nhất Huyễn, hơn nữa khí thế như chẻ tre phá vỡ phòng hộ của hắn, lao thẳng đến trước ngực.
Ngay vào lúc này, trong nháy mắt Hạ Nhất Huyễn không còn dáng vẻ thất kinh nữa mà khôi phục trở lại tỉnh táo như bình thường.
Thân thể Hạ Nhất Huyễn khẽ nhích sang một bên, cứ như thế tránh được thương tổn cho ngực và bụng, nhưng vẫn phải chịu một quyền vào vai phải. Bất quá, Hạ Nhất Huyễn cũng đã sớm phòng bị, tại lúc một quyền này tiếp xúc với bả vai, hai chân đã nhảy lui ra khỏi lôi đài.
Vũ Thần
Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài
Hai huynh đệ tới đây là muốn quan khan người khác luận võ, nhưng thật không ngờ cuối cùng chính mình lại phải đi lên.
Mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, nhưng trong trường hợp này, không còn lựa chọn nào khác.
Hạ Nhất Huyễn ống tay áo vung lên, phát ra âm thanh xé gió thanh thúy, ngay cả đám người đang hoan hô ở xung quanh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tiếp đó không nói một lời lập tức đi về phía trước, hễ là nơi Hạ Nhất Huyễn đi đến lại mọi người đều liều mạng lùi lại phía sau, dần dần mở ra cho hắn một thông đạo tiến vào.
Bất đắc dĩ, Hạ Nhất Minh cũng chỉ đành theo huynh trưởng tiến vào. Đi tới rìa lôi đài, trong lòng không tránh khỏi một chút nao nao, Hạ Nhất Minh lại thấy được thêm một người khác có trang phục giống Từ Dục Tài. Người thanh niên này có khuôn mặt cực kỳ giống Từ Dục Tài, vừa nhìn đã biết hai người có quan hệ huyết thống.
Hạ Nhất Huyễn cũng sửng sốt, sau đó cười nói:
- Từ Dục Đức huynh, nguyên lai huynh cũng ở chỗ này a.
Người thanh niên kia lộ ra sắc mặt cười nhạt, nói:
- Nhất Huyễn huynh, như thế nào lại không gặp mặt Nhất Thiên huynh ở đây.
Hạ Nhất Huyễn tức cười, nói:
- Nếu Đại ca ở đây, chỉ sợ Từ huynh không dám đưa ra yêu cầu luận võ.
Sắc mặt Từ Dục Đức hơi trầm xuống, lãnh đạm nói:
- Nhất Huyễn huynh nói chuyện phải cẩn thận, không nên ăn nói ba hoa a.
Hạ Nhất Huyễn đùa cợt cười, nói:
- Nói như vậy, Từ huynh đây là muốn khiêu chiến Đại ca ta rồi.
Mặt Từ Dục Đức âm trầm hẳn đi, thậm chí còn nổi lên những tia màu xanh, ngữ khí của hắn chuyển lạnh, nói:
- Nhất Huyễn huynh, khỏi cần tranh miệng lưỡi lợi hại, hãy cứ chân thật ở trên lôi đài gặp mặt đi.
Hạ Nhất Huyễn cười to mấy tiếng, bước nhanh lên lôi đài.
Theo sau bước chân của Nhất Huyễn lên lôi đài, tiếng hoan hô ở bên dưới lại càng lớn, hơn nữa Hạ Nhất Minh còn nghe rõ rất nhiều người kêu to hai tên Từ gia và Hạ gia. Rất hiển nhiên, ở xung quanh Huyền thành mọi người đều biết hai nhà Từ, Hạ. Cũng biết trên lôi đài lúc này là đệ tử thế hệ thứ ba của hai nhà, vì vậy mọi người biểu hiện ra ngoài còn điên cuồng hơn vừa nãy.
Chứng kiến vẻ mặt của Tam ca và trưởng tử của Từ gia, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi có chút cảm khái. Đại ca không hổ là tiểu bối duy nhất trong tam đại thế gia đạt tới thất tầng nội kình. Từ Dục Đức sau khi nghe được tên của Đại ca, ngay cả khiêu chiến cũng không dám nói ra.
Bất quá, vừa nghĩ lại buổi tối mấy ngày trước, gia gia ở trong phòng Nhất Minh nói chuyện với hắn một hồi, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác hơn.
Nếu không có Đại ca ở đây, mà Từ Dục Tài lại chiến thắng được Tam ca, như vậy uy vọng của Từ gia khẳng định sẽ đại tăng, còn Hạ gia khẳng định sẽ mất mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi hừ nhẹ một tiếng, song ánh mắt nhìn lại trên lôi đài, nhưng mày âm thầm nhăn lại một chút.
Mặc dù trước kia Tam ca từng chiến thắng đối thủ, hơn nữa trước mặt hai người đều là tu luyện giả lục tầng nội kình, nhưng Hạ Nhất Minh luôn có cảm giác rằng Tam ca yếu hơn đối thủ một bậc.
Trên thực tế, Hạ Nhất Minh không thể có nhãn lực như vậy, nhưng giác quan thứ sáu của hắn lại phi thường nhạy cảm, chỉ cần nhìn biểu hiện của hai người trên lôi đài lúc này, trong lòng đã mơ hồ phán đoán được kết quả của trận đánh.
Giờ phút này, trên lôi đài hai người đang đứng nhìn nhau đánh giá, bọn họ cũng không giống như hai người Tiêu Lãnh vừa nãy. Mà vừa lên đến nơi là đã quyền đấm cước đá, phảng phất như hai người có mối thù không đội trời chung vậy.
Hai người bọn họ đại biểu cho hai đại thế gia ở Huyền thành đứng ở hai góc lôi đài. Từ trên người bọn họ đang chậm rãi nổi lên một luồng khí nhìn không không thấy, sờ không được, thế nhưng lại có thể ảnh hưởng tới khí thế của người khác.
Luồng khí này đã chậm rãi lan tràn ra không trung, hơn nữa đã có một ít lan ra ngoài lôi đài.
Nội kình mới tu luyện tới ngũ tầng công pháp, lấy việc tu dưỡng thân thể làm chính, nếu không có chiến kỹ phối hợp, căn bản là không có khả năng hình thành khí thế của mình.
Dĩ nhiên, khí thế mạnh hay yếu chẳng những liên quan tới tu vi nội kình, còn liên quan tới cả công pháp tu luyện và trạng thái của người đó. Những thứ này liên quan mật thiết với nhau.
Hai tu luyện giả lục tầng nội kình trong lúc giằng co, tận lực phát ra khí thế đủ để mọi người trong một phạm vi nhất định cảm thấy sợ hãi.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày lên, thân thể và da thịt trong nháy mắt hấp thu, cảm nhận luồng khí thế của hai người. Trong tim Hạ Nhất Minh bắt đầu mô phỏng hai người ở trên lôi đài, thậm chí còn đột nhiên nổi lên cảm xúc muốn lên thay thế.
Kỳ thật, lấy tu vi nội kình của Hạ Nhất Minh lúc này, khí thế của hai người bọn họ căn bản là không ảnh hưởng tới hắn. Nhưng vấn đề là, kinh nghiệm chiến đấu của Hạ Nhất Minh còn quá kém, cho nên đã bị khí thế của bọn họ ảnh hưởng một chút, trong lòng nhất thời dao động dần. Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng chỉ bị động tâm một chút, nhưng đã hoàn toàn kịp nén lại.
Loại trình độ này đối với Hạ Nhất Minh mà nói căn bản không tính là gì.
Cách Hạ Nhất Minh không xa, Từ Dục Tài đang kinh ngạc nhìn hắn, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên dưới lôi đài mọi người bất chấp việc đang hoan hô, đều đồng loạt thôi lui lại cách xa lôi đài. Rất nhanh, bên cạnh lôi đài chỉ còn sót lại hai người Hạ Nhất Minh và Từ Dục Đức.
Thông thường khi có tỷ thí trên lôi đài, chung quanh đều tràn ngập người là người, đặc biệt sát mép lôi đài, càng làm mọi người tranh chấp những chỗ xem tốt nhất. Thế nhưng giờ phút này lại không giống thế, nơi này đột nhiên lại lộ ra một khoảng không.
Tiếng kêu la của mọi người chung quanh đã yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều chú ý tới nơi bất đồng đó.
Một cỗ áp lực từ hai người tràn ra xung quanh, làm cho người khác không dám mở miệng.
Đến tận lúc này, mọi người mới mơ hồ hiểu được, nguyên lai hai người lúc nãy luận võ đem so với thế gia đệ tử, căn bản ngay cả xách dép cho người ta cũng không xứng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình may mắn, lúc này cũng cũng có thể chính thức nhìn thấy cao thủ giao đấu ròi.
Trở lại bên trên, hai người trên lôi đài đã chậm rãi di chuyển.
Khi bọn họ bất động, phảng phất như Nê Bồ Tát ở trong chùa miếu, tràn ngập sự uy nghiêm, thậm chí còn làm cho những người bình thường ở bên dưới lôi đài cảm nhận được cả áp lực. Nhưng khi bọn họ di chuyển, áp lực ngưng trọng vừa nãy đã chậm rãi biến mất.
Bất quá, bên dưới lôi đài cũng không có bao nhiêu người reo hò, bởi vì động tác của hai người trên lôi đài cực kỳ nhanh, đã đạt tới tình trạng người bình thường không thể nhìn rõ được. Bọn họ trong giờ phút này ý niệm trong đầu duy nhất là, hai người này làm sao có thể ra tay nhanh như vậy?
Hạ Nhất Huyễn sử dụng vẫn là công pháp Ba Văn Công phối hợp với Miên Chưởng, bộ Thủy hệ công pháp này mặc dù được tu luyện giả phổ biến rộng rãi, nhưng chính vì có vô số người tu luyện, cho nên công pháp này cũng không có sơ hở gì quá lớn. Chỉ cần có thể chất thích hợp, hơn nữa dày công tu luyện như vậy liền có chút thành tựu.
Hạ Nhất Huyễn thi triển Miên Chưởng ra, quanh người nhất thời đều hiện lên một màn chưởng ảnh hư ảo, phảng phất đã đem cả người hắn bao phủ hoàn toàn.
Còn đối thủ Từ Dục Tài là một người tu luyện giả hiếm có tu luyện Kim hệ công pháp.
Song chưởng của Từ Dục Tài mở rộng ra, tràn ngập lực lượng cường đại, nhưng Hạ Nhất Minh có thể nhìn ra được rõ ràng, người này đối với việc nắm giữ lực lượng đã đạt tới trạng thái cực cao. Mỗi một quyền, mỗi một chân nhìn như cẩu thả lãng phí nội kình, nhưng trên thực tế, kình lực của quyền cước lại ngưng tụ không tiêu tán.
Điều này nói lên, Từ Dục Tài đã tu luyện tới lục tầng nội kình đỉnh phong, hơn nữa tùy tâm không chế, ngay cả một ít lãng phí cũng không có.
Khóe mắt khẽ giật, trong lòng Hạ Nhất Minh cả kinh, nếu người này cứ thế phát triển đi lên, thì hắn sớm muộn gì cũng có thể tiến vào thất tầng nội kình công pháp.
Trên lôi đài, quyền phong gào thét, chưởng ảnh tung bay, hai người mặc dù đánh cực kỳ náo nhiệt, nhưng dù sao cũng không phải là trận đánh sinh tử. Nhưng sau một thời gian trải qua dò xét, lòng căm tức trong người bọn họ dường như dần dần lớn lên, sự băn khoăn trong lúc ra tay càng lúc càng giảm, thậm chí ngay cả một ít sát chiêu cũng đã dung tới.
Dù sao với danh tiếng luận võ giữa hai gia tộc, cũng quan hệ tới địa vị của hai người trong gia tộc, đến lúc này tất nhiên là ai cũng muốn giành thắng lợi.
Bước chân Hạ Nhất Huyễn ổn định di chuyển, thủy chung vẫn duy trì tần suất không nhanh không chậm, đây là phương thức Thủy hệ công pháp am hiểu nhất. Chỉ cần bảo trì tình huống không bại thì bất cứ công pháp gì có mức độ nhanh hay chậm ra sao cũng không thể so sánh với Thủy hệ công pháp.
Hạ Nhất Huyễn có thể khẳng định, chỉ cần có thể tiếp tục duy trì như thế này thêm một lúc nữa, như vậy cuối cùng hắn khẳng định sẽ giành được thắng lợi.
Nhưng vào thời khắc này, Từ Dục Tài ở trên lôi đài hơi dừng lại, hét lớn một tiếng, thân thể tựa hồ trong nháy mắt cao lên ba phần. Hắn nguyên thân chỉ cao khoảng hai thước, giờ phút này giống như Ma Thần hàng lâm, tràn ngập khí tức hung lệ.
Từ Dục Tài đi nhanh tới trước, hai nắm đấm như chiếc chùy, không để ý tới nguy hiểm của bản thân, cứ như vậy hướng tới Hạ Nhất Huyễn đánh tới.
Hạ Nhất Huyễn khẽ rùng mình, đối mặt với những nắm đấm liên hoàn này, trong đầu hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm không thể né tránh được.
Cho dù thân hình của Hạ Nhất Huyễn có nhanh hơn nữa, giống như hai nắm đấm của đối phương đã hoàn toàn bao phủ hắn, một quyền phong sắc bén chợt xẹt qua một bên mặt, làm cho hắn có cảm giác được mặt giống như bị dao cắt.
Mặc dù trong lòng Hạ Nhất Huyễn hiểu rõ tuyệt đối không được liều mạng, nhưng dưới tình huống như thế này, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Song chưởng được huy lên như bay, ở trước mặt Hạ Nhất Huyễn hiện lên tầng tầng chưởng ảnh.
Đối với tu luyện Miên Chưởng, Hạ Nhất Huyễn cũng đã đạt tới đỉnh phong lục tầng, giờ phút này đối với khí thế áp đảo của đối thủ, đem uy lực của chiến kỹ này phát huy tới mức nhuần nhuyễn nhất.
Hai nắm đấm của Từ Dục Tài giống như song chùy giáng xuống tầng tầng chưởng ảnh, một cỗ khí lưu cường đại chợt bạo phát, màn chưởng ảnh giống như hư ảo trong nháy mắt biến mất.
Một đôi nắm đấm hung hăng nện mạnh vào bàn tay đối Hạ Nhất Huyễn, hơn nữa khí thế như chẻ tre phá vỡ phòng hộ của hắn, lao thẳng đến trước ngực.
Ngay vào lúc này, trong nháy mắt Hạ Nhất Huyễn không còn dáng vẻ thất kinh nữa mà khôi phục trở lại tỉnh táo như bình thường.
Thân thể Hạ Nhất Huyễn khẽ nhích sang một bên, cứ như thế tránh được thương tổn cho ngực và bụng, nhưng vẫn phải chịu một quyền vào vai phải. Bất quá, Hạ Nhất Huyễn cũng đã sớm phòng bị, tại lúc một quyền này tiếp xúc với bả vai, hai chân đã nhảy lui ra khỏi lôi đài.
Vũ Thần
Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc