Vũ Thần
Chương 306
Hạ Nhất Minh cất ngũ hành hoàn vào trong túi da đeo bên người. Tiếp theo, hắn lùi lại phía sau vài bước, vái một cái thật sâu. Rồi bất chợt, khí thế trên người hắn nổi lên uy áp mạnh mạnh mẽ.
Hai bàn tay của Hạ Nhất Minh đan lấy nhau, tạo thành một thủ ấn. Người ngoài nhìn vào nó chợt này sinh thứ ảo giác rất lạ. Hai bàn tay của hắn như biến thành một ngọn núi sừng sững, tồn tại biết bao năm tháng trong trời đất.
Hạ Nhất Minh chầm chậm nâng hai tay lên. Theo quỹ tích di động của đôi tay hắn, người ta như thấy được một ngọn núi đang bắt đầu thay đổi.
Trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện cảnh tượng giống hệt khi đứng ngắm nhìn Thiên Trì chủ phong. Hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, tựa như biến thành một ngọn núi lớn. Không chỉ có khí thế, thân thể mà ngay cả tinh thần hắn cũng như có sự liên lạc với đỉnh núi đó.
Trong không gian xuất hiện một nguồn lực lượng trói buộc. Nguồn năng lượng này chỉ có khi ngưng tụ thành hoa mới có.
Nếu Hạ Nhất Minh phóng ra Phong Hỏa chi hoa thì chẳng ai cảm thấy lạ lùng.
Nhưng rõ ràng, Hạ Nhất Minh vẫn chưa ngưng tụ được Thổ chi hoa. Hắn mới chỉ tạo ra thủ thế để thi triển một loại công pháp thổ hệ mà đã tạo ra uy áp chẳng hề kém. Kết quả này khiến cho người khác há hốc miệng, không thể tin vào cảm giác của mình.
Hai mắt Ngả Văn Bân lấp lánh có thần. Cảm nhận từ trên người Hạ Nhất Minh tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, lão thở dài một, trong lòng hơi nổi sóng, như không còn giữ được bình tĩnh.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh giơ hai tay qua đỉnh đầu. Toàn bộ cơ thể hắn như như hòa hợp tất cả với ngọn núi.
Kình Thiên nhất trụ giống như một cây gậy, giơ lên có thể chống trời, phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ.
- Tốt lắm! Tốt lắm. - Ngả Văn Bân khen ngợi hai câu rồi hai tay lão hơi ép xuống, một nguồn năng lượng khổng lồ chợt bám lấy cây trụ chống trời của Hạ Nhất Minh.
Lực lượng hai bên hơi chạm nhau một chút, Ngả Văn Bân liền thu về ngay.
Hạ Nhất Minh hơi biến sắc, rồi thu liễm năng lượng đang phân bố khắp cơ thể, trở lại trạng thái bình thường.
Chỉ có điều, ánh mắt hắn nhìn vị lão nhân trước mắt lại càng thêm tôn kính và khâm phục.
Khi hắn thi triển ra Kình Thiên nhất trụ đã gần như dung nhập toàn bộ tinh thần vào trong ngọn núi đó. Nhưng đối phương chỉ mới lấy tay chèn ép một chút đã khiến cho hắn gần như mất đi toàn bộ cảm giác. Mặc dù cảm giác đó chỉ thoáng qua nhưng lại hết sức rõ ràng.
Đến bây giờ, câu nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân càng hiện rõ trong đầu Hạ Nhất Minh.
Đây mới chính thức là chênh lệch thực lực, thậm chí là còn chênh lệch quá lớn. So với Lê Minh Huyên khi sử dụng vụ kiếm thì áp lực lần này còn hơn đến vài phần.
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được tại sao khi hắn nhìn qua không hề cảm thấy một chút áp lực nào từ lão. Đó hoàn toàn là do tu vi võ đạo của Ngả Văn Bân có lẽ còn cao hơn Lê Minh Huyên một bậc.
Tất nhiên đây cũng chỉ là cảm giác của hắn mà thôi. Cường giả tam hoa tụ đỉnh làm sao có thể khiến cho người khác cảm nhận được một cách dễ dàng như thế được.
- Hạ Nhất Minh! Ngươi lĩnh ngộ Thổ hệ đã gần tới cực hạn. - Ngả Văn Bân nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần thêm một chút nữa, chắc chắn ngươi có thể ngưng tụ được Thổ chi hoa.
Chu Thất Bát khâm phục nhìn Hạ Nhất Minh. Hắn cố gắng cả đời, cũng chỉ ngưng tụ được hai đóa hoa nhưng lại không có gốc. Còn Hạ Nhất Minh chẳng những ngưng tụ được hai đóa mà theo lời sư phụ thì thậm chí đóa hoa thứ ba hắn cũng có thể ngưng tụ được bất cứ lúc nào.
Một khi ngưng tụ được đủ tam hoa, lại thêm mấy năm tạo cho gốc vững chắc. Thậm chí, nếu may mắn còn có thể tiến thêm một bước, tụ đỉnh thành công.
Nếu thật sự đạt tới được cảnh giới tam hoa tụ đỉnh thì hắn đã chính thức bước vào hàng ngũ cường giả đứng đầu thế giới này.
Thở dài một cái, trong ánh mắt của Chu Thất Bát vẫn có một chút gì đó đố kỵ. Tại sao thiên phú như thế lại không rơi vào ta?
Hạ Nhất Minh cũng khẽ gật đầu, nói:
- Vãn bối cũng có cảm giác đó. Nhưng một chút cuối cùng lại quá khó khăn. Vãn bối cũng chẳng dám khẳng định đến khi nào mới có thể bước qua được cái ngưỡng đó.
Ngả Văn Bân cười ha hả, nói:
- Tuổi ngươi còn trẻ như thế thì cần gì phải lo lắng. Nhớ kỹ, chẳng cần phải tính toán làm gì, cứ giữ tâm như thế. Chờ đến khi nào cơ duyên tới thì ngươi muốn trốn cũng không được. Nhưng nếu cứ quá cưỡng ép thì ngay cả khi cơ hội tới cũng chưa chắc có thể nắm bắt được.
Hạ Nhất Minh sửng sốt. Một lúc sau, đôi mày hắn mới dãn ra, vái một cái thật sâu, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Cái đêm ở Hạ gia trang, Hạ Nhất Minh bị quái nhân mặt nạ phá mất cơ hội. Mặc dù chiếm lại được ngũ hành hoàn nhưng trong ký ức vẫn không thể quên được chuyện đó. Nó khiến cho sự tiến bộ của hắn bị ảnh hưởng. Nếu không thì lúc lĩnh ngộ Kình Thiên ấn đã có thể nhân tinh thần hăng hái mà được luôn cả Phiên Thiên ấn.
Bây giờ, Ngả Văn Bân nhắc tới chuyện này, hắn mới sực tỉnh. Khiến cho toàn thân cảm thấy bớt đi rất nhiều áp lực.
Hắn hít sâu một hơi, hết sức cảm kích Ngả Văn Bân.
Cũng may có vị tiền bối tam hoa tụ đỉnh đưa ra ý kiến. Nếu là một người khác cho dù là Vu Kinh Lôi hay Chu Thất Bát cũng chưa chắc đạt được hiệu quả tới như vậy.
Người nói chuyện khác nhau sẽ mang tới hiệu quả khác nhau.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng hiểu được rằng mình cũng không phải là ngoại lệ.
Ngả Văn Bân chợt ngửa lên trời, nghiêm mặt nói:
- Hạ Nhất Minh! Ngươi là một ngôi sao sáng trên Hoành Sơn chi phái. Lão phu có một đề nghị, còn đồng ý hay không là do ngươi.
Hai mắt Hạ Nhất Minh tập trung, nói:
- Xin tiền bối cứ nói.
- Theo lão phu thì nhiều nhất là mười năm nữa, ngươi nhất định sẽ ngưng tụ được Thổ chi hoa. - Lão hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Lời nói của lão phu tiếp theo hơi khó nghe một chút. Không biết có nên nói không.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Ngài có chuyện gì thì cứ nói, không cần phải ngại.
Ngả Văn Bân chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh rồi nói:
- Lão phu hy vọng sau khi ngươi ngưng tụ được tam hoa thì tạm hoãn tụ dỉnh.
Trong mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe ra một chút itnh quang.
Cường giả cảnh giới tam hoa hắn đã gặp, thậm chí là còn giao thủ. Cho dù là quái nhân mặt nạ hay Chu Đại Thiên thì thực lực của bọn họ cũng không hơn được mình. Nhưng Lê Minh Huyên và Ngả Văn Bân là hai người tụ đỉnh thành công thì mang lại cho Hạ Nhất Minh áp lực rất lớn.
Bởi vậy có thể thấy được so với cường giả tụ đỉnh, những người khác hoàn toàn kém xa. Như thế thì tại sao Ngả Văn Bân lại đề nghị hắn tạm thời không tụ đỉnh?
- Tiền bối! Tại sao người lại có đề nghị như thế? - Hạ Nhất Minh cẩn thận hỏi.
Không biết tại sao, nhưng trong cảm giác của hắn thì lời đề nghị của Ngả Văn Bân lại như không hề có ý cản trở sự tu hành của hắn.
Ngả Văn Bân trầm giọng nói:
- Nếu ngươi chưa đoạt được ngũ hành hoàn thì lão phu sẽ không đưa ra một lời đề nghị như thế. Nhưng ngươi là người có thiên phú, kiêm tu ngũ hành, lại có thêm ngũ hành hoàn... Đó chính là thiên ý. Vì vậy mà lão phu muốn nhắc nhở vài câu.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn cái túi da, nói:
- Xin tiền bối chỉ điểm.
Ngả Văn Bân gật đầu, nói:
- Ngươi cũng biết thế nào là tam hoa tụ đỉnh chứ?
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Trên Hoành Sơn cũng có một số ghi chép của các vị tổ sư. Nhưng trên trang đầu tiên có ghi rằng trước khi ngưng xuất tam hoa, không được mở ra xem. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngả Văn Bân ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi chưa từng mở ra xem?
- Đây là lời căn dặn của các đời tổ sư, hiển nhiên là vãn bối không dám làm trái. - Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói.
Ngả Văn Bân nhướng mày, đôi mắt có chút gì đó phức tạp, thở dài một tiếng, nói:
- Hoành Sơn nhất mạch có một đệ tử như ngươi quả là phúc khí quá lớn.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn lão. Theo lời lão nói, hắn mới biết được thì ra trong muốn cuốn di thư của những cường giả tam hoa tụ đỉnh đều có một loại thuyết pháp.
Đó là không tới cảnh giới nhất định thì đừng có mở ra xem.
Nhưng có bao nhiêu đệ tử làm theo được điều đó? Phần lớn mọi người đều không dằn được sự hiếu kỳ đã lật ra từ rất sớm. Để rồi đến khi bọn họ ngưng luyện được đóa hoa thứ ba đã gặp phải trở ngại cực lớn. Rất nhiều người chỉ dừng lại trước khi ngưng tụ được đóa hoa thứ ba, không thể tiến thêm được một bước.
Ngả Văn Bân giải thích xong, nói:
- Trước khi ngươi có được ngũ hành hoàn, lão phu cũng chẳng tán thành ngươi mở nó ra xem, nhưng khi đã có được bảo khí như vậy thì làm thế cũng chẳng sao.
Hạ Nhất Minh vỗ vỗ cái túi da dưới nách, nói:
- Ngài nói việc ngưng tụ tam hoa có liên quan tới ngũ hành hoàn của vãn bối?
- Đúng thế! Đối với ngươi, ngũ hành hoàn rơi vào trong tay ngươi, đúng là được các đời tổ sư phù hộ, tạo cho ngươi một cơ hội cực tốt bước chân vào con đường võ đạo vô thượng.
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, vẫn không hiểu tại sao.
Ngả Văn Bân từ từ duỗi tay ra, nói:
- Hạ Nhất Minh! Hôm nay lão phu cho ngươi xem một chút sự ảo diệu khi tam hoa tụ đỉnh.
Hạ Nhất Minh liền hết sức tập trung. Thậm chí hắn còn mở mắt to hết cỡ, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Tuy nhiên, Ngả Văn Bân chợt ngừng lại, liếc nhìn Chu Thất Bát và Viên Lễ Huân.
Chu Thất Bát hiểu ý, liền vái một cái, nói:
- Sư phụ! Đệ tử xin cáo lui.
Ngả Văn Bân chợt thở dài, nói:
- Thôi! Thiên phú của ngươi không đủ. Có thể đạt tới thành tựu như thế này cũng là rất đáng khen. Để cho xem một chút cũng được.
Chu Thất Bát vui mừng, cung kính nói:
- Đa tạ sư phụ.
Viên Lễ Huân hết sức dịu dàng, quay sang vái bọn họ một cái rồi chầm chậm bước đi.
Ngả Văn Bân có chút áy náy, nói:
- Viên cô nương đã được Lê tôn giả nhìn trúng, cùng với hàn khí trên người thì tiền đồ ngày sau có thể nói là vô hạn. Lão phu cũng không muốn ở trước mặt nàng bêu xấu, để ngày sau bị Thất Thải băng cung chê cười.
Hai bàn tay của Hạ Nhất Minh đan lấy nhau, tạo thành một thủ ấn. Người ngoài nhìn vào nó chợt này sinh thứ ảo giác rất lạ. Hai bàn tay của hắn như biến thành một ngọn núi sừng sững, tồn tại biết bao năm tháng trong trời đất.
Hạ Nhất Minh chầm chậm nâng hai tay lên. Theo quỹ tích di động của đôi tay hắn, người ta như thấy được một ngọn núi đang bắt đầu thay đổi.
Trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện cảnh tượng giống hệt khi đứng ngắm nhìn Thiên Trì chủ phong. Hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, tựa như biến thành một ngọn núi lớn. Không chỉ có khí thế, thân thể mà ngay cả tinh thần hắn cũng như có sự liên lạc với đỉnh núi đó.
Trong không gian xuất hiện một nguồn lực lượng trói buộc. Nguồn năng lượng này chỉ có khi ngưng tụ thành hoa mới có.
Nếu Hạ Nhất Minh phóng ra Phong Hỏa chi hoa thì chẳng ai cảm thấy lạ lùng.
Nhưng rõ ràng, Hạ Nhất Minh vẫn chưa ngưng tụ được Thổ chi hoa. Hắn mới chỉ tạo ra thủ thế để thi triển một loại công pháp thổ hệ mà đã tạo ra uy áp chẳng hề kém. Kết quả này khiến cho người khác há hốc miệng, không thể tin vào cảm giác của mình.
Hai mắt Ngả Văn Bân lấp lánh có thần. Cảm nhận từ trên người Hạ Nhất Minh tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, lão thở dài một, trong lòng hơi nổi sóng, như không còn giữ được bình tĩnh.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh giơ hai tay qua đỉnh đầu. Toàn bộ cơ thể hắn như như hòa hợp tất cả với ngọn núi.
Kình Thiên nhất trụ giống như một cây gậy, giơ lên có thể chống trời, phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ.
- Tốt lắm! Tốt lắm. - Ngả Văn Bân khen ngợi hai câu rồi hai tay lão hơi ép xuống, một nguồn năng lượng khổng lồ chợt bám lấy cây trụ chống trời của Hạ Nhất Minh.
Lực lượng hai bên hơi chạm nhau một chút, Ngả Văn Bân liền thu về ngay.
Hạ Nhất Minh hơi biến sắc, rồi thu liễm năng lượng đang phân bố khắp cơ thể, trở lại trạng thái bình thường.
Chỉ có điều, ánh mắt hắn nhìn vị lão nhân trước mắt lại càng thêm tôn kính và khâm phục.
Khi hắn thi triển ra Kình Thiên nhất trụ đã gần như dung nhập toàn bộ tinh thần vào trong ngọn núi đó. Nhưng đối phương chỉ mới lấy tay chèn ép một chút đã khiến cho hắn gần như mất đi toàn bộ cảm giác. Mặc dù cảm giác đó chỉ thoáng qua nhưng lại hết sức rõ ràng.
Đến bây giờ, câu nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân càng hiện rõ trong đầu Hạ Nhất Minh.
Đây mới chính thức là chênh lệch thực lực, thậm chí là còn chênh lệch quá lớn. So với Lê Minh Huyên khi sử dụng vụ kiếm thì áp lực lần này còn hơn đến vài phần.
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được tại sao khi hắn nhìn qua không hề cảm thấy một chút áp lực nào từ lão. Đó hoàn toàn là do tu vi võ đạo của Ngả Văn Bân có lẽ còn cao hơn Lê Minh Huyên một bậc.
Tất nhiên đây cũng chỉ là cảm giác của hắn mà thôi. Cường giả tam hoa tụ đỉnh làm sao có thể khiến cho người khác cảm nhận được một cách dễ dàng như thế được.
- Hạ Nhất Minh! Ngươi lĩnh ngộ Thổ hệ đã gần tới cực hạn. - Ngả Văn Bân nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần thêm một chút nữa, chắc chắn ngươi có thể ngưng tụ được Thổ chi hoa.
Chu Thất Bát khâm phục nhìn Hạ Nhất Minh. Hắn cố gắng cả đời, cũng chỉ ngưng tụ được hai đóa hoa nhưng lại không có gốc. Còn Hạ Nhất Minh chẳng những ngưng tụ được hai đóa mà theo lời sư phụ thì thậm chí đóa hoa thứ ba hắn cũng có thể ngưng tụ được bất cứ lúc nào.
Một khi ngưng tụ được đủ tam hoa, lại thêm mấy năm tạo cho gốc vững chắc. Thậm chí, nếu may mắn còn có thể tiến thêm một bước, tụ đỉnh thành công.
Nếu thật sự đạt tới được cảnh giới tam hoa tụ đỉnh thì hắn đã chính thức bước vào hàng ngũ cường giả đứng đầu thế giới này.
Thở dài một cái, trong ánh mắt của Chu Thất Bát vẫn có một chút gì đó đố kỵ. Tại sao thiên phú như thế lại không rơi vào ta?
Hạ Nhất Minh cũng khẽ gật đầu, nói:
- Vãn bối cũng có cảm giác đó. Nhưng một chút cuối cùng lại quá khó khăn. Vãn bối cũng chẳng dám khẳng định đến khi nào mới có thể bước qua được cái ngưỡng đó.
Ngả Văn Bân cười ha hả, nói:
- Tuổi ngươi còn trẻ như thế thì cần gì phải lo lắng. Nhớ kỹ, chẳng cần phải tính toán làm gì, cứ giữ tâm như thế. Chờ đến khi nào cơ duyên tới thì ngươi muốn trốn cũng không được. Nhưng nếu cứ quá cưỡng ép thì ngay cả khi cơ hội tới cũng chưa chắc có thể nắm bắt được.
Hạ Nhất Minh sửng sốt. Một lúc sau, đôi mày hắn mới dãn ra, vái một cái thật sâu, nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Cái đêm ở Hạ gia trang, Hạ Nhất Minh bị quái nhân mặt nạ phá mất cơ hội. Mặc dù chiếm lại được ngũ hành hoàn nhưng trong ký ức vẫn không thể quên được chuyện đó. Nó khiến cho sự tiến bộ của hắn bị ảnh hưởng. Nếu không thì lúc lĩnh ngộ Kình Thiên ấn đã có thể nhân tinh thần hăng hái mà được luôn cả Phiên Thiên ấn.
Bây giờ, Ngả Văn Bân nhắc tới chuyện này, hắn mới sực tỉnh. Khiến cho toàn thân cảm thấy bớt đi rất nhiều áp lực.
Hắn hít sâu một hơi, hết sức cảm kích Ngả Văn Bân.
Cũng may có vị tiền bối tam hoa tụ đỉnh đưa ra ý kiến. Nếu là một người khác cho dù là Vu Kinh Lôi hay Chu Thất Bát cũng chưa chắc đạt được hiệu quả tới như vậy.
Người nói chuyện khác nhau sẽ mang tới hiệu quả khác nhau.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng hiểu được rằng mình cũng không phải là ngoại lệ.
Ngả Văn Bân chợt ngửa lên trời, nghiêm mặt nói:
- Hạ Nhất Minh! Ngươi là một ngôi sao sáng trên Hoành Sơn chi phái. Lão phu có một đề nghị, còn đồng ý hay không là do ngươi.
Hai mắt Hạ Nhất Minh tập trung, nói:
- Xin tiền bối cứ nói.
- Theo lão phu thì nhiều nhất là mười năm nữa, ngươi nhất định sẽ ngưng tụ được Thổ chi hoa. - Lão hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Lời nói của lão phu tiếp theo hơi khó nghe một chút. Không biết có nên nói không.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Ngài có chuyện gì thì cứ nói, không cần phải ngại.
Ngả Văn Bân chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh rồi nói:
- Lão phu hy vọng sau khi ngươi ngưng tụ được tam hoa thì tạm hoãn tụ dỉnh.
Trong mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe ra một chút itnh quang.
Cường giả cảnh giới tam hoa hắn đã gặp, thậm chí là còn giao thủ. Cho dù là quái nhân mặt nạ hay Chu Đại Thiên thì thực lực của bọn họ cũng không hơn được mình. Nhưng Lê Minh Huyên và Ngả Văn Bân là hai người tụ đỉnh thành công thì mang lại cho Hạ Nhất Minh áp lực rất lớn.
Bởi vậy có thể thấy được so với cường giả tụ đỉnh, những người khác hoàn toàn kém xa. Như thế thì tại sao Ngả Văn Bân lại đề nghị hắn tạm thời không tụ đỉnh?
- Tiền bối! Tại sao người lại có đề nghị như thế? - Hạ Nhất Minh cẩn thận hỏi.
Không biết tại sao, nhưng trong cảm giác của hắn thì lời đề nghị của Ngả Văn Bân lại như không hề có ý cản trở sự tu hành của hắn.
Ngả Văn Bân trầm giọng nói:
- Nếu ngươi chưa đoạt được ngũ hành hoàn thì lão phu sẽ không đưa ra một lời đề nghị như thế. Nhưng ngươi là người có thiên phú, kiêm tu ngũ hành, lại có thêm ngũ hành hoàn... Đó chính là thiên ý. Vì vậy mà lão phu muốn nhắc nhở vài câu.
Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn cái túi da, nói:
- Xin tiền bối chỉ điểm.
Ngả Văn Bân gật đầu, nói:
- Ngươi cũng biết thế nào là tam hoa tụ đỉnh chứ?
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Trên Hoành Sơn cũng có một số ghi chép của các vị tổ sư. Nhưng trên trang đầu tiên có ghi rằng trước khi ngưng xuất tam hoa, không được mở ra xem. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngả Văn Bân ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi chưa từng mở ra xem?
- Đây là lời căn dặn của các đời tổ sư, hiển nhiên là vãn bối không dám làm trái. - Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói.
Ngả Văn Bân nhướng mày, đôi mắt có chút gì đó phức tạp, thở dài một tiếng, nói:
- Hoành Sơn nhất mạch có một đệ tử như ngươi quả là phúc khí quá lớn.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn lão. Theo lời lão nói, hắn mới biết được thì ra trong muốn cuốn di thư của những cường giả tam hoa tụ đỉnh đều có một loại thuyết pháp.
Đó là không tới cảnh giới nhất định thì đừng có mở ra xem.
Nhưng có bao nhiêu đệ tử làm theo được điều đó? Phần lớn mọi người đều không dằn được sự hiếu kỳ đã lật ra từ rất sớm. Để rồi đến khi bọn họ ngưng luyện được đóa hoa thứ ba đã gặp phải trở ngại cực lớn. Rất nhiều người chỉ dừng lại trước khi ngưng tụ được đóa hoa thứ ba, không thể tiến thêm được một bước.
Ngả Văn Bân giải thích xong, nói:
- Trước khi ngươi có được ngũ hành hoàn, lão phu cũng chẳng tán thành ngươi mở nó ra xem, nhưng khi đã có được bảo khí như vậy thì làm thế cũng chẳng sao.
Hạ Nhất Minh vỗ vỗ cái túi da dưới nách, nói:
- Ngài nói việc ngưng tụ tam hoa có liên quan tới ngũ hành hoàn của vãn bối?
- Đúng thế! Đối với ngươi, ngũ hành hoàn rơi vào trong tay ngươi, đúng là được các đời tổ sư phù hộ, tạo cho ngươi một cơ hội cực tốt bước chân vào con đường võ đạo vô thượng.
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, vẫn không hiểu tại sao.
Ngả Văn Bân từ từ duỗi tay ra, nói:
- Hạ Nhất Minh! Hôm nay lão phu cho ngươi xem một chút sự ảo diệu khi tam hoa tụ đỉnh.
Hạ Nhất Minh liền hết sức tập trung. Thậm chí hắn còn mở mắt to hết cỡ, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Tuy nhiên, Ngả Văn Bân chợt ngừng lại, liếc nhìn Chu Thất Bát và Viên Lễ Huân.
Chu Thất Bát hiểu ý, liền vái một cái, nói:
- Sư phụ! Đệ tử xin cáo lui.
Ngả Văn Bân chợt thở dài, nói:
- Thôi! Thiên phú của ngươi không đủ. Có thể đạt tới thành tựu như thế này cũng là rất đáng khen. Để cho xem một chút cũng được.
Chu Thất Bát vui mừng, cung kính nói:
- Đa tạ sư phụ.
Viên Lễ Huân hết sức dịu dàng, quay sang vái bọn họ một cái rồi chầm chậm bước đi.
Ngả Văn Bân có chút áy náy, nói:
- Viên cô nương đã được Lê tôn giả nhìn trúng, cùng với hàn khí trên người thì tiền đồ ngày sau có thể nói là vô hạn. Lão phu cũng không muốn ở trước mặt nàng bêu xấu, để ngày sau bị Thất Thải băng cung chê cười.
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc