Vũ Thần

Chương 179: Giao thủ

Một trận gió nhẹ thổi đến, mơn trớn xung quanh hai người. Nhưng một cơn gió đó lập tức bị ngưng đọng, hoàn toàn biến mất.
Sau khi lời nói của Vu Kinh Lôi. Hạ Nhất Minh chỉ do dự một chút rồi đem chân khí của mình tản ra.
Trước mặt một lão nhân thâm sâu như thế, hắn cũng có ý muốn thử một chút.
Tu luyện võ đạo phải không ngừng hướng tới cao thủ mà khiêu chiến thì mới có thể đạt được tiến bộ. Cho dù Vu Kinh Lôi không nói tới chuyện này thì Hạ Nhất Minh cũng sẽ tìm cơ hội để được chỉ điểm. Nhưng hôm nay, lão đã mở miệng thì Hạ Nhất Minh sao lại còn phải ngần ngại.
Chân khí ngưng tụ càng lúc càng nhiều, thân thể Hạ Nhất Minh cũng bắt đầu run run theo. Mỗi một cái run rẩy cũng khiến cho không khí chung quanh bị ảnh hưởng.
Thủy hệ Ba Văn công nhất thời khuếch tán, thậm chí còn ảnh hưởng tới xung quanh Vu Kinh Lôi.
Trong mắt Thái thượng trưởng lão lúc này, mặc dù Hạ Nhất Minh vẫn đứng im tại chỗ nhưng bóng dáng của hắn lại vô cùng hư ảo. Bản thân hắn giống như biến thành một đám mây mù, một cơn mưa hư vô, mờ mịt.
Trong mắt Vu Kinh Lôi hiện lên một sự vui mừng lẫn sợ hãi. Sau khi chứng kiến Hạ Nhất Minh xuất ra Phong Vân Vũ Vụ, lão đã xác định được thực lực của hắn đủ để địch lại bất cứ người nào trong ba đại trưởng lão.
Với tuổi của hắn mà xét, có thể tu luyện đến mức này, nếu có thêm sự trợ giúp của môn phái thì cuối cùng sẽ đạt đến cảnh giới như thế nào?
Mới nghĩ đến đây, đầu Vu Kinh Lôi như muốn nóng lên. Đột nhiên, hoa mắt một cái, Hạ Nhất Minh đã biến mất không thấy đâu nữa. Trước mắt lão chỉ thấy một đám mây mù bao phủ.
Vu Kinh Lôi bình tĩnh, duỗi nhẹ tay, nhẹ nhàng vỗ sang bên cạnh một cái. Một cái vỗ tưởng như hết sức nhẹ nhàng, nhưng sau khi phát ra đám mây mù nhất thời tiêu tán. Giống hệt như chúng bị mặt trời tỏa sáng, xua tan đi mất.
Thân thể Hạ Nhất Minh như quỷ mị bay ra từ trong đám mây mù. Khi thân ảnh hắn xuất hiện, đám mây đó cũng hoàn toàn biến mất. Trong mắt hắn tràn ngập sự hưng phấn.
Mặc dù hắn từng sử dụng Phong Vân Vũ Vụ chi thuật đánh bại Thành Phó. Nhưng hắn biết Thành Phó không thể so sánh với vị lão nhân đang đứng trước mắt. Sự cường đại của lão nhân đã vượt quá mức tưởng tượng của hắn. Chỉ cần liếc mắt một cái, lão đã xác định được vị trí của hắn trong đám mây mù. Hơn nữa, tùy tiện đánh ra một cái đã xuất ra một lực lượng đáng sợ, nhẹ nhàng đánh hắn bay ra ngoài. Khiến cho vô số biến hóa tiếp theo của Hạ Nhất Minh cũng không thể thi triển được nữa.
Đến lúc này, hắn mới hiểu được, thực lực của lão nhân đã vượt xa tất cả tiên thiên cường giả mà hắn đã gặp từ trước đến nay.
So sánh với lão cho dù là Thành Phó, Thủy Huyễn Cận hay Dược đạo nhân cũng đều chỉ là một đứa trẻ. Giống như một đứa trẻ đứng trước mặt người lớn. Cho dù đứa trẻ dùng sức thế nào cũng không thể làm cho người lớn bị thương.
Nhưng Hạ Nhất Minh không hề sợ hãi mà còn cảm thấy vui mừng. Tu luyện mà gặp được những đối thủ mạnh mẽ như thế này mới khiến cho hắn không ngừng đột phá đạt tới đỉnh cao của võ đạo.
Lùi lại đằng sau, hai chân Hạ Nhất Minh giậm mạnh một cái khiến cho cả dược viên rung rinh.
Những người chăm sóc dược thảo trong dược viên mặc dù không thể cảm ứng được chuyện xảy ra ở đây, nhưng tất cả cũng đều ngẩn ra, như cảm thấy có chuyện gì đó. Cả đám đều quay mặt cả về vị trí này.
Dù sao, có thể bước chân vào dược viên cũng đều là tinh anh của Linh Dược phong. Cho dù không ai là tiên thiên cường giả, nhưng tất cả đã nhiều lần tiếp xúc với tiên thiên đại sư nên cũng có chút cảm giác.
Hạ Nhất Minh mượn lực nhảy lên. Tuy nhiên, hắn cũng không tiếp tục công kích Vu Kinh Lôi mà giống như một tia chớp vọt ra xa. Thanh âm của hắn vẳng vẳng vọng lại:
- Chúng ta xuống núi tiếp tục.
Vu Kinh Lôi cười cười, thân hình lay động nhanh chóng đuổi theo.
Thân hình Hạ Nhất Minh uốn lượn vài cái đã tới trong sân viện. Chỉ khoảng một giây hắn lập tức xuất hiện, nhưng lúc này trên lưng lại có thêm một cái bao dài dài.
Vu Kinh Lôi nhìn thấy cái bao này, khóe miệng khẽ mỉm cười. Trong lòng lão lúc này vui mừng và sợ hãi hoàn toàn đan xen.
Xem ra, công phu đắc ý của người tuổi trẻ này không phải là quyền cước mà chính là ở thanh đại khảm đao.
Động tác bọn họ cực nhanh, cơ bản không có kẻ nào phát hiện ra tung tích. Nháy mắt một cái đã rời khỏi lưng chừng núi, lúc đi tới chân núi liền có một thân ảnh nhanh chóng đi lên, chính là Dược đạo nhân đang trở về.
Hạ Nhất Minh cùng Vu Kinh Lôi cũng chẳng thèm chào hỏi, nhanh chóng vọt qua người lão.
Dược đạo nhân ngẩn người, thoáng cái hai người đã vượt xa cả trăm trượng. Vị trưởng lão Hoành Sơn cười khổ một tiếng, không nghĩ được khi mới gặp Hạ Nhất Minh không chỉ mình muốn ra tay mà ngay cả sư thúc cũng không giữ được bình tĩnh.
Dược đạo nhân đảo người, hướng về phía bọn họ vừa chạy mà đuổi theo.
Được một lúc, Dược đạo nhân cảm thấy kinh hãi. Lão đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa mình và hai người càng ngày càng xa.
Mặc dù lão đã giở hết toàn lực thì cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của cả hai người. Sở dĩ còn có thể tiếp tục bám theo là bởi vì tiên thiên cao thủ có năng lực cảm ứng thần kỳ mà thôi.
Cuối cùng, Dược đạo nhân ngừng lại. Lão nhìn về phía trước, một đám cây cối rậm rạp chắn khuất tầm mắt.
Thở dài, lão cảm thấy tinh thần hoàn toàn sa sút. Cảm giác này hết sức mạnh mẽ, ngay cả khi cùng giao thủ với Hạ Nhất Minh bị rơi vào thế hạ phong cũng không có cảm giác như vậy.
Có điều, Dược đạo nhân cũng là một người sớm bước vào tiên thiên nên chỉ thoáng cái, lão đã thoát ra khỏi cảm giác chán chường.
Lúc trước, giao thủ cùng Hạ Nhất Minh, bị rơi vào hạ phong nhưng dù sao thì cũng là do công pháp tương khắc. Hơn nữa, Dược đạo nhân vẫn còn có tuyệt kỹ chưa dùng đến cho nên đối mặt với Hạ Nhất Minh cũng chỉ hơi lo mà thôi.
Nhưng lúc này, xét về mặt khinh công thân pháp, lão hoàn toàn bị hai người bỏ rơi.
Điều này chỉ có thể nói đó là khinh công thân pháp của lão so với Hạ Nhất Minh và Vu Kinh Lôi không cùng một cấp bậc. Hiểu được điều này, Dược đạo nhân cảm thấy như nhai phải trái đắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Vu Kinh Lôi có thân pháp như thế cũng là điều đương nhiên. Nhưng năm nay Hạ Nhất Minh mới có mười bảy tuổi lại có được thân pháp như vậy khiến cho người khác khó có thể chấp nhận được.
Dược đạo nhân lẳng lẳng nhìn về phía trước. Miên man suy nghĩ, ý thức của lão lại quay về quá khứ. Nhớ tới khi vừa mới bước vào tiên thiên, sư phụ cũng nhìn lão với ánh mắt như vậy. Ánh mắt đó cả đời này lão cũng không thể quên.
Cho đến giờ phút này, Dược đạo nhân mới có thể hiểu được trong ánh mắt đó hàm chứa những gì trong đó.
Gió thổi, mây trôi, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Một thế hệ mới xuất hiện thay cho thế hệ cũ.
Dược đạo nhân thở dài, xoay người rời đi, trở về Linh Dược phong.
Tốc độ Hạ Nhất Minh càng lúc càng nhanh. Hắn có thể cảm ứng được tốc độ Vu Kinh Lôi phía sau đang từ từ tăng lên. Nếu không nhanh hơn chắc chắn hắn sẽ bị đuổi kịp.
Do chịu áp lực mạnh mẽ nên tiềm lực của hắn được kích phát toàn bộ. Tốc độ của hắn lúc này đã đạt tới cực hạn. Hạ Nhất Minh càng chạy, khoái cảm trong lòng càng lúc càng nhiều. Thậm chí hắn còn có một cảm giác lâng lâng.
Cùng lúc này, chân khí trên người cũng di chuyển một cách kỳ diệu, giống như hòa nhập hoàn toàn vào với thiên địa. Từ từ trong lòng hắn xuất hiện một luồng khoái cảm giống hệt như những lúc đốn ngộ.
Lấy hắn làm trung tâm, mỗi một thân đại thụ, một gốc cỏ nhỏ bé đều tản ra mộc hệ năng lượng, đại biểu cho sinh chi lực. Thân thể hắn lúc này giống như một cái thùng không đáy đem tất cả những luồng năng lượng đó hấp thu.
Mặc dù lúc này hắn không chìm trong trạng thái tu luyện nhưng mức độ hấp thu tính mạng chi lực chẳng hề kém hơn so với khi tu luyện Khô Mộc công.
Năng lượng khổng lồ trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều, từ từ tích súc, đạt tới cảnh giới cao nhất.
Vu Kinh Lôi ở phía sau lại càng kinh hãi. Trong cảm giác của lão, Hạ Nhất Minh giống như hoàn toàn dung hợp với chung quanh. Đặc biệt tính mạng lực lượng sản sinh ra ở trong rừng không ngừng kéo tới người Hạ Nhất Minh. Khí thế trên người hắn càng lúc càng tăng, từ từ đạt tới đỉnh phong tiên thiên chi cảnh.
Lúc này, Vu Kinh Lôi cũng không thể khống chế được cảm xúc trong lòng nữa.
Một thiếu niên mới mười sáu tuổi lại có thể gom chân khí lại đến mức độ như thế. Nếu có thể tiến thêm một bước, vượt qua cực hạn, hắn hoàn toàn có thể tiến giai.
Trong lòng lão chỉ có một câu nói không ngừng vang vọng: đúng là thiên tài, đúng là thiên tài...
Hạ Nhất Minh hấp thu tính mạng lực lượng vào trong cơ thể đã tới mức cực hạn. Lúc này, khí thế của hắn cũng đã tới cảnh giới cực mạnh trước giờ chưa hề có.
Nếu bây giờ mà gặp Lữ Tân Văn hay Thành Phó, với khí thế này, Hạ Nhất Minh có thể đánh tan nát cả hai chỉ trong nháy mắt.
Hai chân tiếp đất một chút, thân thể lại phóng lên cao. Nhưng lúc này, phương hướng Hạ Nhất Minh cũng không phải về phía trước mà lại nhằm Vu Kinh Lôi lao đến.
Thân hình hắn trong không trung đột nhiên biến mất. Chỉ ngay thấy thanh âm từ trên mặt đất giống như có vô số hạt nước mưa rơi xuống.
Trong nháy mắt, hai chân Hạ Nhất Minh đã đạp lên mặt đất vô số lần, phát ra âm thanh giống như một trận mưa rào. Đồng thời, hai tay hắn cũng kết thành tàng châm ấn.
Mỗi lần mũi chân đạp xuống, tay hắn lại phát ra một đạo chân khí vô cùng nhỏ. Các đạo chân khí như một cơn mưa rào bao phủ núi rừng phóng về hướng Vu Kinh Lôi.
Hạ Nhất Minh hoàn toàn chìm đắm vào trong chiêu thức, ánh mắt hắn hết sức hài lòng.
Có thể phát huy chiêu thức tới mức này đã đạt tới sự cực hạn của hắn. Cho dù là Thành Phó hay Dược đạo nhân bị vây trong đó, muốn thoát thân cũng phải hết sức vất vả.
Mặt Vu Kinh Lôi hết sức bình thản, nhưng thần thái của lão hoàn toàn tập trung không còn thản nhiên như lúc đầu. Đối mặt với vô vàn những chiếc châm được tạo từ chân khí, thân thể lão đột nhiên xuất hiện một màu xanh nhạt, khuôn mặt hoàn toàn héo quắt.
Hạ Nhất Minh kích phát vô số chiếc châm đánh hết lên người lão.
Tuy nhiên, mỗi tia chân khí đánh lên người lão chỉ phát ra tiếng "phốc phốc", như đâm phải một khúc gỗ, trong nháy mắt biến mất.
Hai mắt Hạ Nhất Minh trợn trừng. Hắn nhìn khuôn mặt Vu Kinh Lôi, hô lên:
- Khô Mộc công?
Vu Kinh Lôi cười lớn, khuôn mặt lập tức trở lại bình thường, nhưng màu xanh trên cơ thể cũng không mất đi mà càng lúc càng đậm lên.
Hạ Nhất Minh cười khổ, sự tin tưởng vừa mới có đã hoàn toàn bị dập tắt.
Những tia Tàng Châm ấn vừa rồi của hắn nhìn thì rất đơn giản, nhưng là sau khi chạy trong rừng được một thời gian, thu nạp rất nhiều năng lượng mộc hệ, đã đẩy chân khí lên tới mức cao nhất rồi mới phát ra.
Một thức này đã là cực hạn của hắn. Ngoại trừ vận chuyển tất cả ngũ hành thi triển Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, còn lại cũng không thể tạo được uy lực lớn hơn nữa.
Cho dù là như thế thì vô số cái châm bằng chân khí đó cũng không hề đánh lui được Vu Kinh Lôi, đừng nói là đột phá hộ thể chân khí của lão. Điều này đối với Hạ Nhất Minh mà nói là chuyện khó có thể chấp nhận được.
Bàn tay Hạ Nhất Minh sờ phía sau lưng. Đụng phải đại khảm đao hắn liền lập tức ngưng lại. Lúc này cũng chỉ là tỉ thí một chút, nếu đem một đao cuối cùng thi triển ra chỉ sợ là không được.
Nhìn thấy tâm tư của Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi cười, nói:
- Hạ trưởng lão! Ngươi có tuyệt kỹ gì thì cứ thi triển hết ra, không cần phải cố kỵ. Ngươi không đả thương được lão phu đâu.
Lão nói những lời này với một sự tin tưởng tuyệt đối, trên mặt hết sức tự nhiên, kèm theo một cỗ ngạo khí rất lớn.
Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, nói:
- Vu trưởng lão! Vãn bối còn có một chiêu đao pháp. Mặc dù chỉ có một chiêu nhưng nó chính là tuyệt chiêu của vãn bối, ngài cần hết sức cẩn thận.
Dứt lời, hắn chậm rãi tháo cái bao ở trên lưng, lấy đại khảm đao ra. Động tác của hắn không hề nhanh, cũng chẳng có gì huyền ảo. Nhưng mỗi cử động của hắn lại có một cái gì đó rất đặc biệt, giống như hòa hợp cùng với thiên địa thành một thể.
Một niềm tin thật lớn thậm chí còn mạnh hơn vừa rồi cả trăm lần từ trong người Hạ Nhất Minh phát ra.
Sau khi lắp xong đại khảm đao, Hạ Nhất Minh như hoàn toàn biến đổi thành một người khác. Khí thế của hắn như đột phá cực hạn đạt tới một mức độ khác.
Từ lần đầu tiên Hạ Nhất Minh nắm đại khảm đao trong tay cho đến giờ quả thật hắn cũng chưa từng thất bại.
Khi hắn đem nội kình hay chân khí trong cơ thể quán nhập vào đại khảm đao, cho dù là bất cứ thứ gì ngăn cản trước mặt hắn cũng đều không chịu nổi một kích.
Lúc này, nắm đại khảm đao trong tay, sự tin tưởng của hắn lại tăng thêm rất nhiều.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi thứ như bị uy thế của đại khảm đao bao phủ.
Hạ Nhất Minh hai tay cầm đao, chậm rãi giơ lên cao. Trong cơ thể hắn, chân khí giống như nước chảy, cuồn cuộn lưu chuyển không ngừng.
Bởi vì đối thủ trước mặt hết sức mạnh mẽ nên đấu chí của Hạ Nhất Minh đã được kích phát hoàn toàn.
Trong nháy mắt, toàn bộ chân khí quán nhập hết vào trong đại khảm đao. Đại khảm đao đột nhiên phát sáng, giống như một mặt trời nhỏ xuất hiện trong rừng.
Nhìn tinh quang phát ra từ thân đao, sắc mặt Vu Kinh Lôi hết sức nghiêm túc. Lão cảm thấy trong cây đao ẩn chứa một nguồn năng lượng đáng sợ.
Đối diện với nguồn sức mạnh đó, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé. Nó khiến cho lão có cảm giác hết sức nguy hiểm.
Sắc mặt Vu Kinh Lôi khẽ biến. Lão có thể khẳng định, thực lực của Hạ Nhất Minh vẫn là bách tán thiên nhưng một kích này của hắn lại có sức mạnh không hề thua kém lão.
Một ý niệm đáng sợ nảy ra trong đầu lão. Chẳng lẽ, Hạ Nhất Minh lại nắm giữ một chiến kỹ vô cùng mạnh?
Vung tay áo một cái, trên người Vu Kinh Lôi cũng phát ra hơi thở cũng mạnh mẽ như thế. Khí thế mênh mông trên người lão hướng tất cả về phía Hạ Nhất Minh.
Trong chớp mắt, khí thế cả hai va chạm với nhau. Một tiếng nổ vang lên, đao của Hạ Nhất Minh như sét đánh, chém xuống.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại