Vu sư

Chương 66

Sáng hôm sau, không, hẳn là bắt đầu từ tối qua, chủ đề về lễ thiên đăng ở đại học thành phố Hải xuất hiện đèn hình trái tim đã leo lên hot search, video ở mọi góc quay, ảnh chụp đều được lan truyền điên cuồng trên mạng, khiến các cư dân mạng không đến kịp thả đèn khổng minh, không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, tiếc nuối không thôi.

Đối với náo động do mình gây ra, Vu Miểu Miểu cực kỳ vừa ý, thật không uổng công cô chuẩn bị niềm vui bất ngờ bắt đầu từ một tuần trước. Vốn cô còn muốn bảo những con chim kia giúp cô vẽ tên mình và tướng công lên, giống như hình vẽ trên đèn khổng minh, nhưng như vậy quá khoe khoang, cũng không tiện giải thích đèn khổng minh làm sao làm được, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.

Vu Miểu Miểu vui vẻ lướt hình trên weibo, nhìn thấy tấm nào đẹp liền lưu lại, hôm qua cô chỉ lo hôn, không kịp chụp ảnh. Nhưng mà, chuyện này không có gì đáng tiếc cả.

Hihihi ~ ~ ~

Nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, Vu Miểu Miểu không nhịn được vui vẻ, cười mãi cười mãi rồi đỏ mặt. Ây dà, hôm qua sau khi tướng công bị cảm động, thật sự quá nhiệt tình.

Chính vào lúc này, màn hình điện thoại nhảy ra tin nhắn nhắc nhở, là tin wechat trong nhóm ký túc 318 của họ.

Vu Miểu Miểu bấm vào mở ra, chỉ mới chốc lát, trong nhóm đã có mấy tin nhắn.

Công Tôn Liên: [ Các cậu nói xem Miểu Miểu đã dậy chưa? ]

Ngũ Lạc Tâm: [ Dù sao tối qua nhất định không bình thường. ]

Phía sau là một loạt icon xấu hổ đỏ mặt, Vu Miểu Miểu nhìn mà chẳng hiểu ra sao.

Vu Miểu Miểu: [ Tôi dậy rồi này. ]

Công Tôn Liên: [ Vậy mà đã dậy rồi. ]

Ngũ Lạc Tâm: [ Vậy mà vẫn dậy theo giờ giấc bình thường. ]

Mạc Tinh: [ Xem ra tối qua vẫn rất bình thường. ]

Lúc này Vu Miểu Miểu cũng đã hiểu ra ý trong lời nói của họ, nghĩ đến việc mình là người đã có tướng công, tuy chưa lấy qua cửa, nhưng tối qua tướng công nhiệt tình như vậy, chẳng phải cũng là chuyện sớm muộn hay sao?

Cho nên hào phóng trả lời: [ Haiz, tôi cũng thấy tiếc nuối. ]

Trong nhóm lập tức gửi một loạt dấu chấm.

Ngũ Lạc Tâm tức giận hỏi: [ Vu Miểu Miểu, tiết tháo của cậu đâu? ]

Vu Miểu Miểu cười hì hì đáp: [ Chúng tôi là quan hệ nam nữ bình thường, sao lại không có tiết tháo chứ? ]

Lập tức lại thêm một loạt dấu chấu, ba cẩu độc thân, ở phương diện này chỉ đành than thở không bằng.

Lúc này Vu Miểu Miểu đột nhiên nhớ lại chuyện mình đã hứa với bạn cùng phòng sẽ giới thiệu tướng công cho họ, nhưng sự việc phát triển tối qua vượt xa dự đoán của cô, cô nhất thời vui vẻ đã quên mất bạn cùng phòng. Lập tức có chút ngại ngùng gửi tin nhắn: [ Ngại quá, tối qua không giới thiệu tướng công cho mọi người quen biết, đợi lần sau có cơ hội tôi sẽ hỏi lại anh ấy. ]

Ngũ Lạc Tâm: [ Bỏ đi bỏ đi, hôm qua thấy hai người như vậy biết là hết kịch rồi.]

Mạc Tinh: [ Đúng vậy, chúng tôi xem xong đèn là về ký túc liền, biết ngay không trông mong gì mà. ]

Công Tôn Liên không nói gì, chỉ gửi một tấm ảnh, sau đó @Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu mở ra xem, vừa nhìn thấy liền sửng sốt.

Đó là ảnh cô và tướng công ôm hôn nhau, dưới ánh đèn khổng minh lơ lửng trên bầu trời, dưới hình trái tim lấp lánh ánh sáng, tướng công khẽ cúi người ôm hôn cô. Tuy bức ảnh này không chụp rõ được ngũ quan của họ, nhưng bất kể là thân hình, quần áo, hay là búp bê trên đầu vai của tướng công, không một thứ nào không thể hiện rõ thân phận của họ. Quan trọng nhất nhất là, cảnh tượng sau lưng họ toàn bộ đều bị camera làm mờ, có một loại mỹ cảm trần thế náo động, lòng ta an ổn.

Công Tôn Liên: [ Biết cậu bận hôn không chụp hình được, chị em chụp giúp cậu. Thế nào, lấy nét không tồi chứ. ]

Đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn, Vu Miểu Miểu gần như cảm động muốn khóc: [ Tiểu Liên, tôi yêu cậu. ]

Nói xong, cô lại gửi thêm một tin: [ Chờ cậu có bạn trai, tôi cũng chụp giúp cậu. ]

Công Tôn Liên gửi lại một loạt dấu chấm.

Ngũ Lạc Tâm và Mạc Tinh cũng không chịu nổi: [ Khoe ân ái cũng nên dừng đúng lúc nha! ]

Công Tôn Liên nhìn cảnh tượng đấu nhãn dán vui vẻ bừng bừng trong nhóm, không nhịn được cười khẽ.

“Tiểu Liên đang trò chuyện với bạn học sao?" Công Tôn Nguyên Minh ba của Công Tôn Liên, vừa lái xe vừa nói chuyện với con gái đang ngồi ở ghế lái phụ.

“Dạ." Công Tôn Liên gật đầu.

“Xem ra con ở trường rất vui vẻ." Vẻ mặt Công Tôn Minh vui mừng.

“Bạn cùng phòng rất tốt." Công Tôn Liên vui vẻ gật đầu.

“Tối qua đại học thành phố Hải thả đèn khổng minh, Tiểu Liên nhất định chụp rất nhiều hình đẹp." Công Tôn Nguyên Minh nhìn máy ảnh SLR trong tay Công Tôn Liên, lúc nhỏ ông ấy và vợ chọn môn năng khiếu cho con gái là đàn piano, nhưng con gái chỉ thích nhiếp ảnh, hơn nữa cực kì có khiếu, con bé thích nhất là cảnh đẹp sông núi, nhưng vì cơ thể yếu ớt, không thể đi quá xa.

Nghĩ đến sức khỏe của con gái, nụ cười trên gương mặt Công Tôn Nguyên Minh biến mất.

“Dạ, chụp rất nhiều." Công Tôn Liên nhìn ra ngoài cửa xe, kinh ngạc nói: “Ơ? Ba, chúng ta không về nhà sao ạ?"

“Đến bệnh viện trước." Công Tôn Nguyên Minh nói.

“Ba, gần đây sức khỏe của con tốt hơn nhiều rồi, buổi tối cũng ngủ ngon, không cần đến đó đâu." Công Tôn Liên thật sự đã đi bệnh viện đủ lắm rồi, hiếm khi được nghỉ lễ một lần thật sự không muốn đến đó nữa.

“Chính vì gần đây sức khỏe con tốt hơn nhiều, mới phải kiểm tra, xem có chuyển biến tốt hay không."

“Được rồi, ba vui là được." Công Tôn Liên bất đắc dĩ.

Một nơi khác, sau khi Vu Miểu Miểu trò chuyện với bạn cùng phòng, liền quyết đoán đăng hình Công Tôn Liên chụp cho cô lên vòng bạn bè, viết: Nghe nói tối qua tình nhân hôn nhau dưới đèn khổng minh sẽ được thần tình yêu chúc phúc.

Đăng xong, những người nhanh chóng bấm like, toàn bộ đều là bạn cùng phòng của cô và nhóm bốn người ở phòng làm việc. Các bạn cùng phòng chỉ bấm like, nhưng nhóm bốn người trong phòng làm việc còn tích cực để lại bình luận.

Bắc Phồn: Trời sinh một cặp.

Đan Tuấn Nghị: Trời ban lương duyên.

Dịch Quan: Trai tài gái sắc.

Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy những thành ngữ thích hợp đều bị mấy người bên trên dùng hết rồi, nhất thời không nghĩ ra được gì, lại không muốn bỏ qua cơ hội nịnh nọt, cho nên trực tiếp hỏi một câu: Khi nào kết hôn?

Ba bình luận đầu Vu Miểu Miểu chỉ vui vẻ đọc, nhưng lại đích thân trả lời bình luận của Đông Vĩnh Nguyên: Đợi sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.

Lúc Quý Lãng đi tới, vừa khéo nhìn thấy Vu Miểu Miểu trả lời Đông Vĩnh Nguyên, tự nhiên cũng nhìn thấy bức hình bên trên. Quý Lãng vốn có tính cách nội liễm, lúc động tình anh có thể hôn Vu Miểu Miểu trước đám đông, nhưng tuyệt đối sẽ không đắc ý đăng lên vòng bạn bè như Vu Miểu Miểu. Hơn nữa còn cho mấy nhân viên của anh xem, mặt già của anh lập tức nóng lên, lên tiếng nói: “Chuyện này em đăng lên vòng bạn bè làm gì."

“Em đăng lên vòng bạn bè thì có sao chứ, họ còn đăng lên weibo kìa, nếu không phải sợ bị lộ, em hận không thể nói với cả thiên hạ, trái tim kia, là em tặng cho anh, chứ không phải là thần tình yêu gì đó đâu." Lúc nói chuyện, vẻ mặt Vu Miểu Miểu còn có chút tiếc nuối.

Quý Lãng sửng sốt, thần sắc phức tạp: Em hận không thể nói với toàn thiên hạ, nhưng anh lại chỉ muốn giấu em đi. Không cho bất kì ai nhìn thấy sự tốt đẹp của em, không để họ phát hiện ra em, như vậy sẽ không có ai đến cướp em đi.

“Tướng công, tướng công ~ ~ " Vu Miểu Miểu đột nhiên nắm tay Quý Lãng: “Anh sao vậy?"

Quý Lãng lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện, sức mạnh mộng yểm của mình đột nhiên xao động tỏa ra, lan khắp phòng khách. Anh lập tức thu hồi lại, căng thẳng nói: “Em không sao chứ."

“Em không sao, nhưng búp bê lại ăn no rồi." Vu Miểu Miểu chỉ về phía búp bê vốn dĩ đang phơi nắng ngoài ban công, cảm giác được sức mạnh mộng yểm khuếch tán liền xông vào.

Quý Lãng nhìn qua, búp bê vừa vặn ợ một cái, lập tức xấu hổ che miệng lại.

“Nhưng mà tướng công, vừa rồi anh sao vậy? Có phải nghĩ đến chuyện gì không vui không?" Vu Miểu Miểu lo lắng nói, tuy lúc tâm trạng Quý Lãng không vui sức mạnh mộng yểm cũng sẽ xao động, nhưng khuếch tán phạm vi lớn như ban nãy vẫn là lần đầu tiên.

“Không có, anh chỉ là..." Quý Lãng không muốn để Vu Miểu Miểu biết suy nghĩ trong thoáng chốc ban nãy của anh, cô là người con gái nhiệt tình như ánh mặt trời, không nên bị anh giấu trong bóng tối.

“Chỉ là cái gì?"

Quý Lãng không trả lời được, tròng mắt sâu thẳm, đột nhiên cúi đầu đè người ta lên sô pha.

“Ưm ~"

Vu Miểu Miểu đầu tiên là kinh ngạc mở to mắt, sau đó liền...chủ động hé môi. Dùng hành động bày tỏ, đầu lưỡi tê dại của cô tối qua, trải qua một đêm nghỉ ngơi, đã khỏe lại, có thể tái chiến.

Quý Lãng tự nhiên sẽ không khách sáo, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.

Nhà của Hứa đại sư.

Hôm qua Đông Vĩnh Nguyên cùng sư phụ ăn tết trung thu, buổi tối uống hơi nhiều một chút, liền ngủ lại nhà sư phụ. Lúc này vừa tỉnh dậy, còn chút đau đầu sau cơn say, đang uống trà cho tỉnh táo lại. Một tay cầm điện thoại trò chuyện trong nhóm công ty.

Một đám cẩu độc thân không có người yêu, nghỉ lễ cũng chỉ ở nhà, trừ việc trò chuyện, cũng không còn thú vui nào khác.

Bắc Phồn: [ Cũng phải, bà chủ mới mười tám, muốn kết hôn phải chờ thêm hai năm. ]

Đan Tuấn Nghị: [ Mọi người nói xem, với tính cách đó của ông chủ, nhất định không có bạn bè, đến khi đó chúng ta có thể làm phù rể không? ]

Dịch Quan: [ Chuyện này cậu cũng dám nghĩ à. ]

Đan Tuấn Nghị: [ Suy nghĩ thì có sao đâu? Tiểu thuyết máu chó tôi viết, thiết lập nhân vật chẳng phải cũng bị cậu hiện thức hóa rồi à. ]

Đông Vĩnh Nguyên đọc đến đây, không nhịn được hỏi: [ Dịch Quan em gái cậu tỉnh chưa? ]

Dịch Quan: [ Tỉnh rồi, tối qua đã tỉnh rồi. ]

Đông Vĩnh Nguyên đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên nhìn thấy sư phụ anh ta và nhị sư huynh Hứa Uy đi vào.

“Chuyện đèn khổng minh ở đại học thành phố Hải con thấy thế nào?" Hứa đại sư hỏi Hứa Uy.

“Con đã xem video rồi, có lẽ là điểu linh." Hứa Uy nói.

Chuyện đèn khổng minh ở đại học thành phố Hải hôm qua được bàn tán sôi nổi như vậy, người của hiệp hội tự nhiên cũng nhìn thấy. Với những thứ như trùng hợp, thần tình yêu gì đó, họ chẳng tin gì cả. Video trên mạng cũng đã xem qua rồi, lúc đèn khổng minh hợp lại thành hình trái tim hiển nhiên chuyển động rất quái dị, nhất định không phải do sức người làm ra.

“Có thể đồng thời thao túng nhiều điểu linh như vậy, tu vi không thấp." Thần sắc Hứa đại sư ngưng trọng: “Tuy nó không làm hại người bình thường, chỉ làm ra hình trái tim, nhưng chúng ta phải tra rõ ràng, rốt cuộc nó muốn làm gì? Nếu thật sự là quỷ vật đạo hạnh ngàn năm, nhất định phải cảnh giác."

“Vâng, sư phụ, lát nữa con sẽ đến đại học thành phố Hải điều tra rõ ràng." Hứa Uy lập tức nói.

“Cái đó..." Đông Vĩnh Nguyên lẳng lặng lắng nghe đại khái đột nhiên giơ tay, đợi sư phụ và nhị sư huynh đều nhìn qua, anh ta mới nói: “Con có một suy đoán vẫn chưa xác định, nhưng cũng nắm chắc tám phần, mọi người có muốn nghe không?"

“Nói!" Hứa đại hiểu tính tình thối của đồ đệ nhà mình, nói chuyện với anh ta ra lệnh là được, nếu không sẽ kéo dài lề mề rất lâu.

“Vâng." Đông Vĩnh Nguyên ngồi thẳng người dậy, mỉm cười thần bí: “Mấy con điểu linh hôm qua ở đại học thành phố Hải, không phải quỷ vật khống chế, mà là người làm."

“Người làm, ý cậu là do tu sĩ khống chế điểu linh bày ra? Cho dù là điểu linh, cũng phải mấy trăm thậm chí mấy ngàn con, ai có thể có tu vi đó." Hứa Uy không tin.

“Con căn cứ vào đâu mà đoán như vậy?" Hứa đại sư thấy vẻ mặt nắm chắc của Đông Vĩnh Nguyên, không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Căn cứ vào cái này." Đông Vĩnh Nguyên mở vòng bạn bè của Vu Miểu Miểu ra, đưa cho hai người xem.

Thầy trò hai người đến gần vừa nhìn thấy, khóe mắt đồng thời run rẩy. Sắc mặt Hứa đại sư càng thêm âm trầm, ông ta là người đã hơn sáu mươi rồi, thằng nhóc Đông Vĩnh Nguyên này còn cho ông ta xem mấy bức ảnh như vậy.

“Là mộng yểm và Vu Miểu Miểu?!" Hứa Uy sau sự kinh ngạc ban đầu, nhận ra người trong ảnh. Dù sao cũng rất ít người mặc trang phục dân tộc thiểu số, cùng với búp bê trên vai người đàn ông, đã cho thấy rõ thân phận của vu sư Vu Miểu Miểu.

“Ý cậu muốn nói mấy con điểu linh kia là do Vu Miểu Miểu khống chế, sao cậu có thể xác định được?" Hứa Uy hỏi theo.

“Hỏi một chút là biết ngay mà." Đông Vĩnh Nguyên lấy lại điện thoại, gửi wechat cho Vu Miểu Miểu, đợi Vu Miểu Miểu trả lời, lại đưa cho hai người xem.

Hai thầy trò Hứa đại sư tiếp tục nhìn, chỉ thấy trong khung trò chuyện có mấy lời đối thoại.

Đông Vĩnh Nguyên: [ Bà chủ, đèn khổng minh hình trái tim ở đại học thành phố Hải hôm qua, là cô làm phải không? ]

Vu Miểu Miểu: [ Đúng vậy, là quà tôi tặng tướng công. Đẹp không? ]

Đông Vĩnh Nguyên gửi icon ngón tay cái: [ Giống như cầu hôn vậy, rất tuyệt. ]

Sắc mặt hai thầy trò Hứa đại sư âm trầm, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

“Cho nên sư huynh, không cần điều tra nữa đâu." Biểu cảm Đông Vĩnh Nguyên là kiểu tôi đã giúp được việc lớn.

Sắc mặt Hứa Uy đen thui, mắng Đông Vĩnh Nguyên: “Cầu hôn, cầu hôn cái gì chứ, cậu rất hi vọng hai người họ kết hôn à?"

“......" Đông Vĩnh Nguyên bị mắng có chút ngơ ngác.

Tại sao tôi lại không thể hi vọng hai người họ kết hôn?

Lúc này Hứa đại sư đột nhiên than một tiếng: “Haiz, vu sư thất truyền đã lâu, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, sau này nếu hiệp hội đối đầu với Quý Lãng, có lẽ chỉ mỗi Vu Miểu Miểu thôi đã không dễ đối phó."

“Sư phụ, thầy không cần lo quá, có lẽ đến khi đó họ đã chia tay?" Hứa Uy nói: “Khoan nói đến việc tình cảm nam nữ vốn không ổn định, cũng chẳng có ai có thể ở bên cạnh mộng yểm quá lâu. Cho dù kết hôn, cũng có thể ly hôn."

Đông Vĩnh Nguyên nghe thấy liền khó chịu, anh ta rất xem trọng ông chủ và bà chủ: “Sư huynh, anh không thể lấy trải nghiệm của mình, để suy đoán người khác."

“Đông Vĩnh Nguyên!!" Hứa Uy phẫn nộ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại