Vu sư
Chương 65
Quý Lãng có thể không nhìn vào mắt ba mẹ, nhưng lại không ngăn được giọng nói không ngừng truyền vào não, anh có chút phiền chán, một phút cũng chẳng muốn ở lại đây.
“Qua đây." Quý Lãng gọi Quý An đang dựa vào lòng mẹ tủi thân khóc nức nở.
Tiểu Quý An sửng sốt, trong đầu ba mẹ Quý cũng đang suy đoán Quý Lãng muốn làm gì, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản.
Quý An mang theo nỗi thấp thỏm và mong đợi lần nữa đến gần Quý Lãng, thầm nghĩ có phải cậu đã xin lỗi, nên anh tha thứ cho cậu hay không, dù sao anh nghe thấy cậu bị bệnh cũng đã đến bệnh viện thăm cậu mà.
Quý Lãng nghe thấy suy nghĩ của cậu nhóc, biểu hiện thờ ơ, anh chờ Quý An đến gần, lên tiếng nói: “Anh có cách để em không gặp ác mộng nữa."
Ánh mắt đứa nhỏ sáng lên, tuy cậu an ủi ba mẹ nói gặp ác mộng cũng không sao, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ. Chính vào lúc cậu vui mừng, lại nghe thấy Quý Lãng lạnh lùng bổ sung một câu: “Nhưng anh không muốn giúp em."
“Quý Lãng!" Ba mẹ Quý đồng thời lên tiếng.
Quý Lãng nâng mắt nhìn họ, đối diện với cái nhìn của anh, ba mẹ Quý vừa nãy còn bất mãn vì lời nói của anh thoáng chốc không nói gì nữa, trong mắt thậm chí xẹt qua chút hoảng sợ.
“Nó...nó có ánh mắt gì thế, sao nhìn qua còn âm trầm hơn khi trước."
Quý Lãng vẫn vờ như không nghe thấy, anh cúi đầu nhìn biểu cảm ngơ ngác tổn thương của đứa nhỏ, lạnh lùng nói: “Có lẽ em sẽ còn gặp ác mộng thêm hai ngày nữa, nhớ kỹ cảm nhận trong khoảng thời gian này, nếu không muốn lặp lại, thì đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, nghe rõ chưa?"
Tiểu Quý An lộ vẻ hoảng sợ, cậu kinh hoảng lui về sau, không còn muốn anh trai nữa, đây không giống anh trai trong tưởng tượng của cậu.
Như vậy là đúng rồi, Quý Lãng nghe thấy suy nghĩ trong đầu đứa nhỏ, cười tự giễu, người mà cậu hâm mộ, là anh trai của người ta, không phải tôi.
“Đi đây." Quý Lãng đứng thẳng người lại, nhìn ba người, khóe môi mang theo nụ cười tự giễu, xoay người rời đi. Chỉ là trước khi đóng cửa, anh đột nhiên lại bổ sung một câu: “Sau này...bớt liên lạc."
Nói xong, cửa phòng được khép lại, tiếng bước chân của Quý Lãng dần dần đi xa.
Ban đêm bệnh viện vốn rất yên tĩnh, tiếng giày của Quý Lãng bước đi vang vọng, từng tiếng từng tiếng, dường như đang giẫm lên người mẹ Quý. Bà đột nhiên giao con trai nhỏ cho chồng, mở cửa đuổi theo ra ngoài.
“Quý Lãng." Mẹ Quý lớn tiếng gọi trong hành lang, vẻ sốt ruột kia, khác hẳn dáng vẻ trước nay luôn thong dong tao nhã.
Quý Lãng dừng bước, nhưng không quay người lại.
“Mẹ biết, con cố ý nói như vậy."
Giọng nói mẹ Quý từ phía sau vang lên, mà lần này Quý Lãng không còn nghe thấy giọng nói khác trong lòng bà nữa.
“Con cố ý nói vậy, là không muốn chúng ta liên lạc nhiều với con. Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng cố ý giữ khoảng cách với con, mẹ và ba con cảm thấy như vậy với con với chúng ta đều tốt. Nhưng Quý Lãng, con tin chúng ta, chúng ta thực sự rất quan tâm con, chỉ là..." Mẹ Quý chỉ là một lúc lâu, cũng không nói ra được nửa câu còn lại, nhưng Quý Lãng nghe thấy trong lòng mẹ Quý.
“Chỉ là mọi người sợ con." Quý Lãng nói ra thay bà.
Mẹ Quý kinh hoảng trợn mắt, cảm giác khủng hoảng khi những suy nghĩ trong lòng bị người ta nhìn thấu lại lần nữa không tự chủ ập đến, bà cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Bà biết, với Quý Lãng mà nói bà không xứng làm mẹ, nhưng bà chỉ là người bình thường. Lúc nhỏ Quý Lãng phát bệnh, bà chăm sóc ngày đêm, khi đó toàn tâm toàn ý dồn lên người Quý Lãng. Ngay cả khi đi ngủ, bà cũng ôm Quý Lãng ngủ, vì bác sĩ nói, đứa nhỏ ngủ cùng mẹ sẽ có cảm giác an toàn, như vậy sẽ không gặp ác mộng nữa. Nhưng khoảng thời gian đó, không chỉ Quý Lãng không có chuyển biến tốt, ngay cả bà đêm nào cũng gặp ác mộng theo, nỗi âm trầm và đáng sợ trong ác mộng, khiến bà suýt nữa sụp đổ.
Quý Lãng đến khám bác sĩ tâm lý, bà cũng đi gặp bác sĩ tâm lý, bà không dám nói với Quý Lãng, mỗi ngày u uất còn phải diễn vai người mẹ lạc quan luôn mỉm cười trước mặt Quý Lãng. Bà cực kỳ u uất, liền đến phòng để vẽ tranh, sau đó bà phát hiện tranh mình vẽ đều u ám đè nén. Bà vừa đau lòng Quý Lãng tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt với ác mộng đáng sợ như vậy, vừa sợ hãi bản thân sẽ suy sụp bất kỳ lúc nào. Bà vẫn luôn bảo bản thân kiên cường, nhưng bà thật sự không thể chống đỡ nổi.
Bà bắt đầu không dám ngủ, vì sẽ gặp ác mộng, bà cũng không dám tỉnh lại, vì phải giả vờ tươi cười. Cuối cùng một ngày nào đó, Quý Lãng nhỏ bé đi đến cạnh bà, nói với bà: “Mẹ ơi, mẹ không muốn ngủ với con nữa, thì đừng ngủ, một mình con cũng được. Như vậy, mẹ sẽ khỏi phải không?"
“Sao mẹ lại không muốn ngủ với con được?"
“Nhưng con nhìn thấy trong giấc mơ của mẹ mà." Quý Lãng nhỏ bé nói như vậy.
Lúc đó bà rất sợ hãi, lại vẫn muốn thử làm một người mẹ tốt, nhưng Quý Lãng càng nói càng nhiều, cũng khiến bà càng lúc càng hoảng sợ.
“Mẹ, tối qua con nghe thấy mẹ khóc trong mơ?"
“Mẹ, cái gì là quái vật?"
Bà vô cùng sợ hãi, mỗi lần bà nhìn vào mắt Quý Lãng, đều sẽ hãi hùng khiếp vía. Bà ở nhà gần như không dám ngủ, bà sợ Quý Lãng lại đến giấc mơ của mình, nghe thấy mặt u ám trong lòng bà. Chồng bà cảm thấy áp lực của bà quá lớn, liền đề nghị cả nhà cùng đi du lịch, sau này trong một trại ở tỉnh Điền, họ gặp được một vu sư, lúc này mới giúp Quý Lãng ổn định hơn.
Từ đó về sau, Quý Lãng không còn nhắc đến những lời nói trong mơ trước mặt bà nữa, bà không biết là Quý Lãng không còn nghe được nữa, hay là nghe thấy nhưng không nói. Bà không dám hỏi, bà không muốn để con biết, mẹ đang sợ thằng bé.
Nhưng bà có thể quản chặt miệng mình, lại không thể ngăn được hành vi và ánh mắt, sự xa cách của bà, Quý Lãng thông minh như vậy, hẳn đã biết từ lâu.
“Còn gì muốn nói không?" Một loạt suy nghĩ trong lòng mẹ Quý, Quý Lãng đều nghe rất rõ ràng, những ký ức kia cũng là quá khứ của anh.
Với năng lực mới của mình, trước đây Quý Lãng không quá bài xích, nhưng hôm nay, anh có chút chán ghét. Nếu không có năng lực này, anh sẽ không bị ép nghe cảm tưởng của họ về anh. Bất kể tốt hay xấu, anh đều không muốn nghe.
“Chúng ta...chỉ là người bình thường." Mẹ Quý biết giải thích vô dụng, cũng biết sau ngày hôm nay, họ và Quý Lãng sẽ triệt để cắt đứt, nhưng bà vẫn muốn bày tỏ điều gì đó, để Quý Lãng không cảm thấy mình bị ba mẹ bỏ rơi.
Họ cũng từng dùng hết sức mình để yêu thương Quý Lãng.
Nhưng họ lại không thể kiên trì.
“Cứ coi như, tôi bỏ rơi mọi người trước đi." Tròng mắt Quý Lãng che giấu sự mất mát, cho dù đối phương cũng không nhìn thấy: “Con người tôi ghi thù, đồ đã bỏ đi, sẽ không cần nữa."
Nói xong, Quý Lãng nhanh chóng rời khỏi, không quay đầu lại. Anh còn cuộc hẹn quan trọng hơn, phải đến kịp.
Mẹ Quý không còn chống đỡ được nữa, ngồi bệt xuống đất khóc như đứt từng đoạn ruột, bà có chút hối hận về quyết định xông ra ngoài ban nãy, rõ ràng là bản thân buông tay trước, tại sao còn ép Quý Lãng phải vứt bỏ.
Ba Quý dẫn con trai nhỏ từ trong phòng ra ngoài, yên lặng ở cạnh vợ mình, ông nhìn theo bóng lưng rời đi của Quý Lãng, trong mắt tràn ngập bi thương.
Quý Lãng ra khỏi thang máy, xem giờ, bắt đầu chạy điên cuồng, anh dùng tốc độ nhanh nhất xông đến bãi giữ xe, lại dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe, chạy ra khỏi bệnh viện đến đại học thành phố Hải.
Vẫn còn một tiếng nữa, nhất định sẽ đến kịp.
Quý Lãng chạy nhanh suốt đoạn đường, nửa tiếng đầu cả đường thông suốt, nhưng khi sắp đến gần đại học thành phố Hải, bắt đầu kẹt xe. Người ở khắp các nơi trong thành phố Hải đều chạy đến đại học thành phố Hải vào thời điểm này, hơn phân nửa đều kẹt trên đường.
Quý Lãng mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài, cố gắng nhìn phía đầu kẹt xe.
Chiếc xe bên cạnh có cặp tình nhân đang oán trách nhau.
“Đã nói rồi, bảo anh đừng lái xe, anh xem kẹt rồi kìa."
“Không sao, tuy hoạt động bắt đầu từ mười giờ, nhưng đông người như vậy, nhất định sẽ kéo dài thêm một lúc, chúng ta sẽ kịp thôi."
“Nhưng mà đúng mười giờ, hơn cả vạn người cùng lúc thả đèn khổng minh, cảnh tượng đó sẽ rất hoành tráng, giống trong truyện tranh, cái em muốn xem chính là thời khắc đó."
Cái Miểu Miểu muốn xem cũng là thời khắc đó.
Như có điều suy nghĩ, Quý Lãng lại xem giờ, đã qua năm phút rồi, anh nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về nơi xa hơn, sau đó xuống xe chạy đến quán mì ven đường, nắm lấy tay ông chủ tiệm mì đang quét sân.
“Nè, cậu làm gì vậy?" Ông chủ tiệm mì bị Quý Lãng dọa.
Quý Lãng nhìn mã thanh toán QR trên tường, lấy điện thoại trực tiếp quét năm ngàn.
“Giúp tôi lái xe ra, cho ông năm ngàn." Quý Lãng nói.
Ông chủ tiệm mì còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Quý Lãng kéo ra đường, đẩy vào trong xe anh.
Ông chủ tiệm mì cũng không phản kháng, dù sao tối nay mọi người đi chơi lễ, chẳng có ai ăn mì, hơn nữa năm ngàn đã đủ tiền lời buôn bán hai ngày của ông ta rồi.
“Cậu đẹp trai, lái đi đâu?" Ông chủ tiệm mì thấy Quý Lãng muốn đi, không khỏi lớn tiếng hỏi.
Quý Lãng đầu cũng không quay lại, đã chạy ra xa rồi.
Ông chủ tiệm mì ngơ ngác rụt đầu lại, nghĩ đến năm ngàn ban nãy đến tay, cũng bình tĩnh hơn. Chỉ là có chút hối hận ra ngoài vội vàng không mang theo điện thoại, kẹt xe không thể chơi điện thoại, có chút buồn chán.
Quý Lãng điên cuồng chạy đến đại học thành phố Hải, anh tốn mười phút đi đến cổng trường, lại tốn thêm tám phút chạy đến hồ nhân tạo trong đại học thành phố Hải, từ xa đã nhìn thấy từng lớp đèn đuốc bên hồ.
Miểu Miểu đâu?
Quý Lãng nhìn xung quanh, nhưng sinh viên vì muốn phối hợp với hoạt động thả đèn khổng minh, phần lớn đèn đường đều bị tắt, khắp nơi tối đen không nhìn thấy rõ.
“Tướng công!" Đột nhiên, giọng nói Vu Miểu Miểu truyền đến từ phía trước, một tay cô ôm búp bê, một tay cầm đèn khổng minh, vui vẻ vẫy tay với anh.
Trái tim của Quý Lãng lập tức yên ổn, dường như bất kể ở nơi tối tăm đến mấy, Vu Miểu Miểu cũng có thể nhìn thấy anh.
Quý Lãng nhanh chóng đi qua, giải thích: “Xin lỗi, bị kẹt xe."
“Ây dà, sắp không kịp rồi, còn ba phút nữa." Vu Miểu Miểu không quan tâm, kéo Quý Lãng đi đến bên hồ. Đến cạnh bờ hồ, nhét búp bê trong tay cho Quý Lãng, sau đó cô nhanh chóng mở đèn khổng minh ra, một góc đưa cho Quý Lãng, cô thì cầm một góc khác.
Sau đó, cô lại lấy bật lửa đã chuẩn bị sẵn từ trước, tách một cái đốt đèn khổng minh. Đèn khổng minh vốn hơi xẹp, dưới sự thôi thúc của nhiệt khí dần dần căng ra, có xu thế muốn bay lên.
“Còn thiếu chút nữa." Vu Miểu Miểu nói rồi nhét bật lửa vào ba lô, sau đó lại lấy ra một cây bút lông, nhanh chóng vẽ một trái tim cực lớn bằng bút lông trên đèn khổng minh, sau đó viết tên mình vào trong.
Viết xong, cô lại đưa bút cho Quý Lãng.
Quý Lãng ngơ ngác.
“Ây dà, anh nhanh lên, còn một phút nữa là bắt đầu rồi." Vu Miểu Miểu sốt ruột thúc giục, cô cũng không muốn vội vã như vậy, nhưng ai bảo tướng công đến trễ như thế.
Quý Lãng một tay cầm đèn khổng minh, một tay ôm búp bê, hoàn toàn không còn tay nào trống. Bị Vu Miểu Miểu hối như vậy, theo bản năng anh đặt búp bê lên vai, sau đó nhận bút lông, viết tên mình vào trong hình vẽ trái tim ấu trĩ của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu hài lòng, mỉm cười còn rạng rỡ hơn cả đèn khổng minh.
“Đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một." Lúc này, loa trường truyền ra âm thanh đếm ngược hoạt động, khoảnh khắc số một được nói ra, hàng ngàn hàng vạn đèn khổng minh cùng lúc bay lên trời, sáng hơn cả đèn điện ở nhân gian, đẹp hơn ngôi sao trên trời, tựa như mộng cảnh.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu ngắm nhìn, trầm mê trong cảnh đẹp không gì so sánh được, Quý Lãng cũng ngẩng đầu, tìm kiếm ngọn đèn thuộc về anh và Vu Miểu Miểu.
“Tướng công, tướng công, em còn món quà cho anh." Vu Miểu Miểu đột nhiên nói.
“Ngắm đèn trước đã." Quý Lãng nói.
“Ừm ừm, vậy anh ngắm đi, nhìn cho kỹ nhé." Vu Miểu Miểu cười hì hì.
Búp bê đang ngồi trên vai Quý Lãng cũng nở nụ cười, sau đó nó đột nhiên ngẩng đầu, phun ra rất nhiều điểm đen nhỏ trong không trung.
Quý Lãng sửng sốt, những điểm đen nhỏ này người xung quanh không nhìn thấy, nhưng anh có thể thấy được, đó là hồn thể, vô số hồn thể của chim.
“Tướng công, chú ý nhìn nhé, quà đến rồi." Vu Miểu Miểu hưng phấn nhắc nhở.
Quý Lãng mờ mịt trong chốc lát, ánh mắt gắt gao đuổi theo hồn thể của những con chim kia, thấy chúng bay lên trời, bay lên đèn khổng minh trên không, sau đó không biết dùng cách gì, khiến bản thân và đèn khổng minh liên kết lại với nhau.
Sau đó vô số đèn khổng minh trong không trung đột nhiên chuyển động có quy luật, chậm rãi hợp thành hình trái tim. Đó không phải chỉ là mô hình trái tim, mà là một thực thể dùng mấy trăm ngọn đèn khổng minh tạo thành, hình trái tim cực kỳ chói mắt.
“Mọi người nhìn xem, đó là gì?"
“Trời ạ, trùng hợp phải không? Lợi hại như vậy?"
“Nói nhảm, đâu thể khống chế đèn khổng minh được, nhất định là trùng hợp."
“Nhanh, mau chụp lại, chụp lại, đẹp quá đi mất."
“Mấy cặp tình nhân ở đây hôm nay nhất định sẽ được chúc phúc."
“Mau hôn thôi."
Xung quanh đột nhiên ồn ào, nhưng trong thế giới của Quý Lãng lại cực kỳ yên tĩnh, trong thế giới của anh chỉ còn lại một mình Vu Miểu Miểu.
“Tướng công, thích không?" Vu Miểu Miểu đắc ý nói: “Để chuẩn bị niềm vui bất ngờ này, em đã phải ở vườn thực vật bắt hồn thể chim suốt hai ngày, mua rất nhiều mồi dụ chúng ăn, anh thích không?"
Quý Lãng vươn tay xoa mặt Vu Miểu Miểu, ánh mắt rơi trên môi cô: “Anh muốn hôn em."
Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên: “Vậy anh còn đợi gì nữa?"
Quý Lãng thấp giọng cười ra tiếng, không còn do dự nữa, cúi đầu hôn lên.
Búp bê trên vai cũng lặng lẽ che mắt lại.
Lúc này có hơn cả ngàn đôi tình nhân hôn nhau, nhưng trái tim nóng cháy trên bầu trời kia, lại chỉ thuộc về Quý Lãng và Vu Miểu Miểu.
“Qua đây." Quý Lãng gọi Quý An đang dựa vào lòng mẹ tủi thân khóc nức nở.
Tiểu Quý An sửng sốt, trong đầu ba mẹ Quý cũng đang suy đoán Quý Lãng muốn làm gì, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản.
Quý An mang theo nỗi thấp thỏm và mong đợi lần nữa đến gần Quý Lãng, thầm nghĩ có phải cậu đã xin lỗi, nên anh tha thứ cho cậu hay không, dù sao anh nghe thấy cậu bị bệnh cũng đã đến bệnh viện thăm cậu mà.
Quý Lãng nghe thấy suy nghĩ của cậu nhóc, biểu hiện thờ ơ, anh chờ Quý An đến gần, lên tiếng nói: “Anh có cách để em không gặp ác mộng nữa."
Ánh mắt đứa nhỏ sáng lên, tuy cậu an ủi ba mẹ nói gặp ác mộng cũng không sao, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ. Chính vào lúc cậu vui mừng, lại nghe thấy Quý Lãng lạnh lùng bổ sung một câu: “Nhưng anh không muốn giúp em."
“Quý Lãng!" Ba mẹ Quý đồng thời lên tiếng.
Quý Lãng nâng mắt nhìn họ, đối diện với cái nhìn của anh, ba mẹ Quý vừa nãy còn bất mãn vì lời nói của anh thoáng chốc không nói gì nữa, trong mắt thậm chí xẹt qua chút hoảng sợ.
“Nó...nó có ánh mắt gì thế, sao nhìn qua còn âm trầm hơn khi trước."
Quý Lãng vẫn vờ như không nghe thấy, anh cúi đầu nhìn biểu cảm ngơ ngác tổn thương của đứa nhỏ, lạnh lùng nói: “Có lẽ em sẽ còn gặp ác mộng thêm hai ngày nữa, nhớ kỹ cảm nhận trong khoảng thời gian này, nếu không muốn lặp lại, thì đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, nghe rõ chưa?"
Tiểu Quý An lộ vẻ hoảng sợ, cậu kinh hoảng lui về sau, không còn muốn anh trai nữa, đây không giống anh trai trong tưởng tượng của cậu.
Như vậy là đúng rồi, Quý Lãng nghe thấy suy nghĩ trong đầu đứa nhỏ, cười tự giễu, người mà cậu hâm mộ, là anh trai của người ta, không phải tôi.
“Đi đây." Quý Lãng đứng thẳng người lại, nhìn ba người, khóe môi mang theo nụ cười tự giễu, xoay người rời đi. Chỉ là trước khi đóng cửa, anh đột nhiên lại bổ sung một câu: “Sau này...bớt liên lạc."
Nói xong, cửa phòng được khép lại, tiếng bước chân của Quý Lãng dần dần đi xa.
Ban đêm bệnh viện vốn rất yên tĩnh, tiếng giày của Quý Lãng bước đi vang vọng, từng tiếng từng tiếng, dường như đang giẫm lên người mẹ Quý. Bà đột nhiên giao con trai nhỏ cho chồng, mở cửa đuổi theo ra ngoài.
“Quý Lãng." Mẹ Quý lớn tiếng gọi trong hành lang, vẻ sốt ruột kia, khác hẳn dáng vẻ trước nay luôn thong dong tao nhã.
Quý Lãng dừng bước, nhưng không quay người lại.
“Mẹ biết, con cố ý nói như vậy."
Giọng nói mẹ Quý từ phía sau vang lên, mà lần này Quý Lãng không còn nghe thấy giọng nói khác trong lòng bà nữa.
“Con cố ý nói vậy, là không muốn chúng ta liên lạc nhiều với con. Nhiều năm như vậy, chúng ta cũng cố ý giữ khoảng cách với con, mẹ và ba con cảm thấy như vậy với con với chúng ta đều tốt. Nhưng Quý Lãng, con tin chúng ta, chúng ta thực sự rất quan tâm con, chỉ là..." Mẹ Quý chỉ là một lúc lâu, cũng không nói ra được nửa câu còn lại, nhưng Quý Lãng nghe thấy trong lòng mẹ Quý.
“Chỉ là mọi người sợ con." Quý Lãng nói ra thay bà.
Mẹ Quý kinh hoảng trợn mắt, cảm giác khủng hoảng khi những suy nghĩ trong lòng bị người ta nhìn thấu lại lần nữa không tự chủ ập đến, bà cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Bà biết, với Quý Lãng mà nói bà không xứng làm mẹ, nhưng bà chỉ là người bình thường. Lúc nhỏ Quý Lãng phát bệnh, bà chăm sóc ngày đêm, khi đó toàn tâm toàn ý dồn lên người Quý Lãng. Ngay cả khi đi ngủ, bà cũng ôm Quý Lãng ngủ, vì bác sĩ nói, đứa nhỏ ngủ cùng mẹ sẽ có cảm giác an toàn, như vậy sẽ không gặp ác mộng nữa. Nhưng khoảng thời gian đó, không chỉ Quý Lãng không có chuyển biến tốt, ngay cả bà đêm nào cũng gặp ác mộng theo, nỗi âm trầm và đáng sợ trong ác mộng, khiến bà suýt nữa sụp đổ.
Quý Lãng đến khám bác sĩ tâm lý, bà cũng đi gặp bác sĩ tâm lý, bà không dám nói với Quý Lãng, mỗi ngày u uất còn phải diễn vai người mẹ lạc quan luôn mỉm cười trước mặt Quý Lãng. Bà cực kỳ u uất, liền đến phòng để vẽ tranh, sau đó bà phát hiện tranh mình vẽ đều u ám đè nén. Bà vừa đau lòng Quý Lãng tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt với ác mộng đáng sợ như vậy, vừa sợ hãi bản thân sẽ suy sụp bất kỳ lúc nào. Bà vẫn luôn bảo bản thân kiên cường, nhưng bà thật sự không thể chống đỡ nổi.
Bà bắt đầu không dám ngủ, vì sẽ gặp ác mộng, bà cũng không dám tỉnh lại, vì phải giả vờ tươi cười. Cuối cùng một ngày nào đó, Quý Lãng nhỏ bé đi đến cạnh bà, nói với bà: “Mẹ ơi, mẹ không muốn ngủ với con nữa, thì đừng ngủ, một mình con cũng được. Như vậy, mẹ sẽ khỏi phải không?"
“Sao mẹ lại không muốn ngủ với con được?"
“Nhưng con nhìn thấy trong giấc mơ của mẹ mà." Quý Lãng nhỏ bé nói như vậy.
Lúc đó bà rất sợ hãi, lại vẫn muốn thử làm một người mẹ tốt, nhưng Quý Lãng càng nói càng nhiều, cũng khiến bà càng lúc càng hoảng sợ.
“Mẹ, tối qua con nghe thấy mẹ khóc trong mơ?"
“Mẹ, cái gì là quái vật?"
Bà vô cùng sợ hãi, mỗi lần bà nhìn vào mắt Quý Lãng, đều sẽ hãi hùng khiếp vía. Bà ở nhà gần như không dám ngủ, bà sợ Quý Lãng lại đến giấc mơ của mình, nghe thấy mặt u ám trong lòng bà. Chồng bà cảm thấy áp lực của bà quá lớn, liền đề nghị cả nhà cùng đi du lịch, sau này trong một trại ở tỉnh Điền, họ gặp được một vu sư, lúc này mới giúp Quý Lãng ổn định hơn.
Từ đó về sau, Quý Lãng không còn nhắc đến những lời nói trong mơ trước mặt bà nữa, bà không biết là Quý Lãng không còn nghe được nữa, hay là nghe thấy nhưng không nói. Bà không dám hỏi, bà không muốn để con biết, mẹ đang sợ thằng bé.
Nhưng bà có thể quản chặt miệng mình, lại không thể ngăn được hành vi và ánh mắt, sự xa cách của bà, Quý Lãng thông minh như vậy, hẳn đã biết từ lâu.
“Còn gì muốn nói không?" Một loạt suy nghĩ trong lòng mẹ Quý, Quý Lãng đều nghe rất rõ ràng, những ký ức kia cũng là quá khứ của anh.
Với năng lực mới của mình, trước đây Quý Lãng không quá bài xích, nhưng hôm nay, anh có chút chán ghét. Nếu không có năng lực này, anh sẽ không bị ép nghe cảm tưởng của họ về anh. Bất kể tốt hay xấu, anh đều không muốn nghe.
“Chúng ta...chỉ là người bình thường." Mẹ Quý biết giải thích vô dụng, cũng biết sau ngày hôm nay, họ và Quý Lãng sẽ triệt để cắt đứt, nhưng bà vẫn muốn bày tỏ điều gì đó, để Quý Lãng không cảm thấy mình bị ba mẹ bỏ rơi.
Họ cũng từng dùng hết sức mình để yêu thương Quý Lãng.
Nhưng họ lại không thể kiên trì.
“Cứ coi như, tôi bỏ rơi mọi người trước đi." Tròng mắt Quý Lãng che giấu sự mất mát, cho dù đối phương cũng không nhìn thấy: “Con người tôi ghi thù, đồ đã bỏ đi, sẽ không cần nữa."
Nói xong, Quý Lãng nhanh chóng rời khỏi, không quay đầu lại. Anh còn cuộc hẹn quan trọng hơn, phải đến kịp.
Mẹ Quý không còn chống đỡ được nữa, ngồi bệt xuống đất khóc như đứt từng đoạn ruột, bà có chút hối hận về quyết định xông ra ngoài ban nãy, rõ ràng là bản thân buông tay trước, tại sao còn ép Quý Lãng phải vứt bỏ.
Ba Quý dẫn con trai nhỏ từ trong phòng ra ngoài, yên lặng ở cạnh vợ mình, ông nhìn theo bóng lưng rời đi của Quý Lãng, trong mắt tràn ngập bi thương.
Quý Lãng ra khỏi thang máy, xem giờ, bắt đầu chạy điên cuồng, anh dùng tốc độ nhanh nhất xông đến bãi giữ xe, lại dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe, chạy ra khỏi bệnh viện đến đại học thành phố Hải.
Vẫn còn một tiếng nữa, nhất định sẽ đến kịp.
Quý Lãng chạy nhanh suốt đoạn đường, nửa tiếng đầu cả đường thông suốt, nhưng khi sắp đến gần đại học thành phố Hải, bắt đầu kẹt xe. Người ở khắp các nơi trong thành phố Hải đều chạy đến đại học thành phố Hải vào thời điểm này, hơn phân nửa đều kẹt trên đường.
Quý Lãng mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài, cố gắng nhìn phía đầu kẹt xe.
Chiếc xe bên cạnh có cặp tình nhân đang oán trách nhau.
“Đã nói rồi, bảo anh đừng lái xe, anh xem kẹt rồi kìa."
“Không sao, tuy hoạt động bắt đầu từ mười giờ, nhưng đông người như vậy, nhất định sẽ kéo dài thêm một lúc, chúng ta sẽ kịp thôi."
“Nhưng mà đúng mười giờ, hơn cả vạn người cùng lúc thả đèn khổng minh, cảnh tượng đó sẽ rất hoành tráng, giống trong truyện tranh, cái em muốn xem chính là thời khắc đó."
Cái Miểu Miểu muốn xem cũng là thời khắc đó.
Như có điều suy nghĩ, Quý Lãng lại xem giờ, đã qua năm phút rồi, anh nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về nơi xa hơn, sau đó xuống xe chạy đến quán mì ven đường, nắm lấy tay ông chủ tiệm mì đang quét sân.
“Nè, cậu làm gì vậy?" Ông chủ tiệm mì bị Quý Lãng dọa.
Quý Lãng nhìn mã thanh toán QR trên tường, lấy điện thoại trực tiếp quét năm ngàn.
“Giúp tôi lái xe ra, cho ông năm ngàn." Quý Lãng nói.
Ông chủ tiệm mì còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Quý Lãng kéo ra đường, đẩy vào trong xe anh.
Ông chủ tiệm mì cũng không phản kháng, dù sao tối nay mọi người đi chơi lễ, chẳng có ai ăn mì, hơn nữa năm ngàn đã đủ tiền lời buôn bán hai ngày của ông ta rồi.
“Cậu đẹp trai, lái đi đâu?" Ông chủ tiệm mì thấy Quý Lãng muốn đi, không khỏi lớn tiếng hỏi.
Quý Lãng đầu cũng không quay lại, đã chạy ra xa rồi.
Ông chủ tiệm mì ngơ ngác rụt đầu lại, nghĩ đến năm ngàn ban nãy đến tay, cũng bình tĩnh hơn. Chỉ là có chút hối hận ra ngoài vội vàng không mang theo điện thoại, kẹt xe không thể chơi điện thoại, có chút buồn chán.
Quý Lãng điên cuồng chạy đến đại học thành phố Hải, anh tốn mười phút đi đến cổng trường, lại tốn thêm tám phút chạy đến hồ nhân tạo trong đại học thành phố Hải, từ xa đã nhìn thấy từng lớp đèn đuốc bên hồ.
Miểu Miểu đâu?
Quý Lãng nhìn xung quanh, nhưng sinh viên vì muốn phối hợp với hoạt động thả đèn khổng minh, phần lớn đèn đường đều bị tắt, khắp nơi tối đen không nhìn thấy rõ.
“Tướng công!" Đột nhiên, giọng nói Vu Miểu Miểu truyền đến từ phía trước, một tay cô ôm búp bê, một tay cầm đèn khổng minh, vui vẻ vẫy tay với anh.
Trái tim của Quý Lãng lập tức yên ổn, dường như bất kể ở nơi tối tăm đến mấy, Vu Miểu Miểu cũng có thể nhìn thấy anh.
Quý Lãng nhanh chóng đi qua, giải thích: “Xin lỗi, bị kẹt xe."
“Ây dà, sắp không kịp rồi, còn ba phút nữa." Vu Miểu Miểu không quan tâm, kéo Quý Lãng đi đến bên hồ. Đến cạnh bờ hồ, nhét búp bê trong tay cho Quý Lãng, sau đó cô nhanh chóng mở đèn khổng minh ra, một góc đưa cho Quý Lãng, cô thì cầm một góc khác.
Sau đó, cô lại lấy bật lửa đã chuẩn bị sẵn từ trước, tách một cái đốt đèn khổng minh. Đèn khổng minh vốn hơi xẹp, dưới sự thôi thúc của nhiệt khí dần dần căng ra, có xu thế muốn bay lên.
“Còn thiếu chút nữa." Vu Miểu Miểu nói rồi nhét bật lửa vào ba lô, sau đó lại lấy ra một cây bút lông, nhanh chóng vẽ một trái tim cực lớn bằng bút lông trên đèn khổng minh, sau đó viết tên mình vào trong.
Viết xong, cô lại đưa bút cho Quý Lãng.
Quý Lãng ngơ ngác.
“Ây dà, anh nhanh lên, còn một phút nữa là bắt đầu rồi." Vu Miểu Miểu sốt ruột thúc giục, cô cũng không muốn vội vã như vậy, nhưng ai bảo tướng công đến trễ như thế.
Quý Lãng một tay cầm đèn khổng minh, một tay ôm búp bê, hoàn toàn không còn tay nào trống. Bị Vu Miểu Miểu hối như vậy, theo bản năng anh đặt búp bê lên vai, sau đó nhận bút lông, viết tên mình vào trong hình vẽ trái tim ấu trĩ của Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu hài lòng, mỉm cười còn rạng rỡ hơn cả đèn khổng minh.
“Đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một." Lúc này, loa trường truyền ra âm thanh đếm ngược hoạt động, khoảnh khắc số một được nói ra, hàng ngàn hàng vạn đèn khổng minh cùng lúc bay lên trời, sáng hơn cả đèn điện ở nhân gian, đẹp hơn ngôi sao trên trời, tựa như mộng cảnh.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu ngắm nhìn, trầm mê trong cảnh đẹp không gì so sánh được, Quý Lãng cũng ngẩng đầu, tìm kiếm ngọn đèn thuộc về anh và Vu Miểu Miểu.
“Tướng công, tướng công, em còn món quà cho anh." Vu Miểu Miểu đột nhiên nói.
“Ngắm đèn trước đã." Quý Lãng nói.
“Ừm ừm, vậy anh ngắm đi, nhìn cho kỹ nhé." Vu Miểu Miểu cười hì hì.
Búp bê đang ngồi trên vai Quý Lãng cũng nở nụ cười, sau đó nó đột nhiên ngẩng đầu, phun ra rất nhiều điểm đen nhỏ trong không trung.
Quý Lãng sửng sốt, những điểm đen nhỏ này người xung quanh không nhìn thấy, nhưng anh có thể thấy được, đó là hồn thể, vô số hồn thể của chim.
“Tướng công, chú ý nhìn nhé, quà đến rồi." Vu Miểu Miểu hưng phấn nhắc nhở.
Quý Lãng mờ mịt trong chốc lát, ánh mắt gắt gao đuổi theo hồn thể của những con chim kia, thấy chúng bay lên trời, bay lên đèn khổng minh trên không, sau đó không biết dùng cách gì, khiến bản thân và đèn khổng minh liên kết lại với nhau.
Sau đó vô số đèn khổng minh trong không trung đột nhiên chuyển động có quy luật, chậm rãi hợp thành hình trái tim. Đó không phải chỉ là mô hình trái tim, mà là một thực thể dùng mấy trăm ngọn đèn khổng minh tạo thành, hình trái tim cực kỳ chói mắt.
“Mọi người nhìn xem, đó là gì?"
“Trời ạ, trùng hợp phải không? Lợi hại như vậy?"
“Nói nhảm, đâu thể khống chế đèn khổng minh được, nhất định là trùng hợp."
“Nhanh, mau chụp lại, chụp lại, đẹp quá đi mất."
“Mấy cặp tình nhân ở đây hôm nay nhất định sẽ được chúc phúc."
“Mau hôn thôi."
Xung quanh đột nhiên ồn ào, nhưng trong thế giới của Quý Lãng lại cực kỳ yên tĩnh, trong thế giới của anh chỉ còn lại một mình Vu Miểu Miểu.
“Tướng công, thích không?" Vu Miểu Miểu đắc ý nói: “Để chuẩn bị niềm vui bất ngờ này, em đã phải ở vườn thực vật bắt hồn thể chim suốt hai ngày, mua rất nhiều mồi dụ chúng ăn, anh thích không?"
Quý Lãng vươn tay xoa mặt Vu Miểu Miểu, ánh mắt rơi trên môi cô: “Anh muốn hôn em."
Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên: “Vậy anh còn đợi gì nữa?"
Quý Lãng thấp giọng cười ra tiếng, không còn do dự nữa, cúi đầu hôn lên.
Búp bê trên vai cũng lặng lẽ che mắt lại.
Lúc này có hơn cả ngàn đôi tình nhân hôn nhau, nhưng trái tim nóng cháy trên bầu trời kia, lại chỉ thuộc về Quý Lãng và Vu Miểu Miểu.
Tác giả :
Bạo Táo Đích Bàng Giải