Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 99: Bản năng bị bóp méo
Sau khi vang lên tiếng gõ cửa, cho dù có cách âm thì vẫn có thể nghe thấy tiếng giày cao gót đạp xuống sàn một cách hoảng loạn từ bên trong, tình cảnh hiện tại thật sự rất buồn cười, Vu Duy Thiển thấy mình như thể một ông chồng đi bắt gian, bám theo Lê Khải Liệt lên tận khách sạn, vẻ mặt không thể duy trì sự bình tĩnh như xưa, cùng với khóe mắt hiện lên sự lãnh khốc và mỉa mai còn mang theo cơn thịnh nộ không thể khống chế.
Kỳ thật hắn biết rất rõ cách làm của Lê Khải Liệt là chính xác, nhưng Lê Khải Liệt lựa chọn cách này lại làm cho hắn nổi giận, nếu nói đây là ghen tuông thì hắn cũng chỉ có thể thừa nhận.
Cho dù làm đúng nhưng ở một khía cạnh nào đó thì đây hoàn toàn là sai lầm, Lê Khải Liệt đã phạm sai lầm, Vu Duy Thiển tin tưởng mình cũng không cần phải ra vẻ đạo đức mà rộng lượng tha thứ.
Cửa mở ra, “Duy?!" Lê Khải Liệt kinh ngạc đứng trước cửa, Vu Duy Thiển vẫn không thay đổi nét mặt, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng để quan sát và tuần tra trên người của Lê Khải Liệt, hàng lông mi bên phải nhướng cao, “Rất ngạc nhiên?"
Trong phòng quả thật có một người phụ nữ, là Lillian Kaiser Tina, nàng kinh ngạc nhìn ra cửa, nhìn thấy người nam nhân tên Wirth từ sau tiệc rượu chưa hề ló mặt ra ngoài, khi hắn bước vào cửa thì tựa hồ bầu không khí lập tức nổi lên một hơi thở tiềm tàng nguy hiểm, bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng không mang theo tình cảm mà chậm rãi quan sát khiến nàng phải bấu tay lên mặt sau của ghế sô pha theo bản năng của mình.
Vu Duy Thiển đi vài bước vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại, trên sàn vang lên tiếng bước chân lạnh lẽo cứng rắn khiến người ta khiếp sợ, Lê Khải Liệt bị hắn đẩy mạnh vào cửa phòng.
Một nam một nữ trong phòng hiển lộ vẻ mặt khác nhau đối với người thứ ba đột nhiên xuất hiện. Lê Khải Liệt lui ra sự kinh ngạc, bắt đầu trở nên hứng thú. Lillian Kaiser Tina mặc trang phục màu biển đỏ lại càng kinh ngạc hơn so với Lê Khải Liệt vừa rồi, nàng không biết vì sao Vu Duy Thiển lại đột nhiên xuất hiện ở trong này, còn dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng.
“Lại đây." Người nam nhân tóc đen vươn tay về phía Lê Khải Liệt, từ khóe mắt liếc ra một tầm nhìn, vẻ lạnh lùng mang theo một mệnh lệnh vô cùng cứng rắn, không đợi Lê Khải Liệt mở miệng, hắn dã sử dụng hết tính kiên nhẫn, đồng tử lóe lên một tia lạnh lẽo, “Lại đây cho ta!"
“Duy…." Lê Khải Liệt tựa hồ cảm thấy giống như bị cái gì đó đang uy hiếp, hắn nhếch khóe miệng, mái tóc rũ xuống trước trán che khuất đi vài phần trên khuôn mặt.
Vu Duy Thiển cảm thấy bất mãn đối với tư thế chậm chạp của Lê Khải Liệt, hắn mạnh mẽ tiến lên rồi nắm lấy tóc của Lê Khải Liệt mà kéo đến trước mặt, tinh tế quan sát giống như đang kiểm tra một đồ vật cá nhân.
“Các ngươi có hẹn trước hay sao?" Lillian nhìn động tác của bọn họ, ánh mắt lóe lên, nàng đùa nghịch với sợi dây lưng buông xuống trên bộ đồ của mình, vén vài sợi tóc xoăn bên tai, giọng nói nũng nịu, liếc mắt oán giận với Lê Khải Liệt, “Ta vẫn chưa đồng ý có nhiều người như vậy, Leo, tuy rằng cái giường kia cũng đủ lớn nhưng ta đã sớm nói rằng chỉ có ta và ngươi…."
“Lillian! Câm miệng!" Tiếng gầm gừ của Lê Khải Liệt chấn động bầu không khí, hắn nổi giận làm cho Lillian run rẩy toàn thân, nàng lui ra sau vài bước, không chỉ có tiếng rống to mà còn có biểu tình khủng bố như muốn ăn thịt người của hắn, tất cả đều làm cho nàng cảm thấy lúc này mà mở miệng là một chuyện tuyệt đối không hề sáng suốt, ánh mắt của hắn làm cho người ta có cảm giác giống như của Vu Duy Thiển, nàng ngồi xuống ghế, cầm lấy bật lửa rồi châm một điếu thuốc, vừa căm tức vừa hút sâu một hơi, “Mặc kệ quan hệ của các ngươi là gì, đừng kéo ta vào, ta đã cảm thấy quá phiền rồi!"
“Nếu nàng và ngươi có quan hệ dư thừa gì thì ta cam đoan cả ngươi và nàng sẽ càng có nhiều phiền phức." Giọng nói lạnh như băng, bàn tay đang cầm điếu thuốc của Lillian trở nên cứng đờ, Vu Duy Thiển không bận tâm sắc mặt của nàng, hắn chỉ nhìn Lê Khải Liệt, người nam nhân vừa rống giận với Lillian hiện tại đang dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn hắn, “Ngươi đã đọc thư trong máy tính xách tay của ta?"
“Đúng thì sao?" Vu Duy Thiển lạnh lùng cười, Lê Khải Liệt không vội giải thích bởi vì áo choàng màu đen vẫn còn mặc y nguyên trên người, trong phòng không có dấu vết khả nghi gì khác, đây cũng là lý do vì sao Vu Duy Thiển chưa dạy dỗ Lê Khải Liệt sau khi Lillian nói ra những lời như thế, nhưng khứu giác ngửi được mùi nước hoa vẫn làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hàng lông mày nhíu chặt lộ ra một vùng u ám.
“Vậy ngươi đoán được mật mã của ta?" Lê Khải Liệt vuốt nhẹ gò má của Vu Duy Thiển. Đến lúc này mà còn có thể hỏi như vậy, giọng nói thì thầm của hắn lúc nào cũng như đang khiêu khích người khác, Vu Duy Thiển đẩy tay của hắn xuống, khẽ nheo mắt lại, “Ngươi chỉ biết nói những lời này hay sao? Không còn cái gì khác?"
Ầm, Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển nắm lấy cổ áo rồi ném mạnh vào vách tường, “Nói, chuyện này là sao? Ngươi đáp ứng giao dịch với Hecate, sau đó đã làm cái gì? Ngươi chạm vào người phụ nữ này? Hay là đã ôm nàng? Hôn nàng?" Trong đôi mắt màu đen bốc lên lửa giận, giọng nói sắc bén tập kích về phía Lê Khải Liệt, không cho Lê Khải Liệt có nửa điểm do dự.
Gần trong gang tấc, cơ hồ là sắp đụng đến môi, Vu Duy Thiển đè thấp tiếng nói âm trầm lạnh lẽo tràn ngập cảm giác uy hiếp đáng sợ, hắn chộp vào hai tay của Lê Khải Liệt làm cho đối phương tin tưởng nếu mình trả lời không thành thật thì ngay sau đó sẽ bị người nam nhân kiêu ngạo lạnh lùng này bày ra một khuôn mặt khủng bố khác.
“Đó là giao dịch, nhưng không phải với Hecate mà là với nàng." Lê Khải liệt nâng cằm chỉ về hướng của Lillian, hắn ngoan ngoãn nghe lời Vu Duy Thiển khiến cho Lillian bất ngờ, nàng mơ hồ nghe thấy lời nói của hắn, lập tức đứng bật dậy, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, “Ngươi—dám nói ra? Ngươi đã đồng ý với ta…."
“Giao dịch của chúng ta đã kết thúc, cút đi!" Lê Khải Liệt thô bạo cắt ngang tiếng quát to của Lillian, hiện tại hắn chỉ muốn cùng Vu Duy Thiển nói chuyện, nếu không hắn không biết người yêu của hắn có phải đang hiểu lầm chuyện gì hay không, nhưng Vu Duy Thiển lại suy nghĩ khác với hắn, “Ngươi đứng lại, Lillian Kaiser Tina, trước khi ta đồng ý thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đi ra ngoài nửa bước."
Chậm rãi quay đầu lại, giọng nói thong thả, sự lãnh khốc vô tình trong đồng tử màu đen làm cho người ta tin tưởng hắn không hề nói giỡn, cho dù trên tay của hắn không có vũ khí nhưng cái loại cảm giác uy hiếp lại giống như đêm tối bên ngoài cửa sổ, không ai có thể trốn tránh.
Lillian căn bản cũng không tính rời đi, nàng chỉ cảm thấy có một chút không đúng, hừ một tiếng, “Kể từ khi ở tiệc rượu thì ta đã biết nếu ngươi ở trong làng giải trí thì nhất định sẽ rất nổi danh, nhưng không ngờ ngươi lại lui về hậu phương để soạn nhạc cho Leo, đem tất cả tài năng của mình để dành riêng cho hắn, thoạt nhìn quan hệ của các ngươi không chỉ đơn giản là bạn thân như lời đồn."
“Muốn biết chúng ta có quan hệ gì?" Nhếch môi một cách thờ ơ, Vu Duy Thiển mạnh mẽ kề sát vào Lê Khải Liệt, đôi mắt thịnh nộ mang theo sức quyến rũ âm u khiến người ta si mê, “Ngươi trả lời thế nào?"
“Đây là đáp án–" Đột nhiên siết chặt cánh tay, bờ môi gần trong gang tấc áp sát vào nhau, Lê Khải Liệt nghĩ rằng cơn thịnh nộ của Vu Duy Thiển xuất phát từ tình cảm của người nam nhân kiêu ngạo này dành cho hắn, vì vậy hắn càng thêm cuồng nhiệt thăm dò vào khoang miệng của đối phương. Bàn tay của Vu Duy Thiển đang nắm trên áo của Lê Khải Liệt bỗng nhiên chuyển sang cổ của hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho hắn ngạt thở ở trong tay của mình.
“Ta không chạm vào nàng, ta cam đoan với ngươi." Hơi dời môi một chút, âm điệu khe khẽ của Lê Khải Liệt phập phồng theo hô hấp của hắn. Hắn tuyên cáo một cách cuồng vọng tà khí, “Sau khi có ngươi thì ta làm sao còn có thể để ý đến người khác, so với ngươi thì tất cả mọi người đều nhạt nhẽo đến cực điểm, căn bản là ta cảm thấy vô cùng chướng mắt."
“Nhạt nhẽo? Chẳng phải khi ngươi ôm ta thì rõ ràng có phản ứng hay sao? Vậy mà lại dám nhịn xuống, ta còn nghi ngờ là thân thể của ngươi có vấn đề…" Lillian tựa hồ e sợ thế giới vẫn chưa đủ loạn, nàng ngồi bên cạnh mà châm dầu vào lửa, nàng vừa dứt lời thì Lê Khải Liệt lập tức bị Vu Duy Thiển bóp cổ từ vách tường đập xuống sàn nhà.
“Thật sự là như thế?" Giống như sẵn sàng giết chết Lê Khải Liệt bất cứ lúc nào, ánh mắt vô tình của Vu Duy Thiển liếc nhìn Lillian, khi nàng đang khiếp sợ mà im bặt thì hắn lại hỏi một lần nữa, “Thật sự là như thế? Chỉ cần ngươi nói đó là sự thật…..Nhưng nếu ngươi dám gạt ta…." Lời nói chưa dứt nhưng đủ để làm cho bầu không khí tràn ngập một dư âm vô cùng đáng sợ, khiến người ta khó có thể diễn tả thành lời.
Nguồn:
“….." Lillian chột dạ mà dời mắt, sự lạnh lẽo đang xoay chuyển trong gian phòng làm cho nàng càng xác định nàng không muốn tiếp tục nghe thấy những lời đó, nàng chỉ không ngờ quan hệ giữa bọn họ lại là thế này nên mới nói như vậy, nhưng đó chỉ là một phần của sự thật, muốn Lê Khải Liệt hỗ trợ thì có lẽ nàng không nên đắc tội với hắn.
Do dự một chút, Lillian thở dài, “Được rồi, là ta muốn cùng hắn lên giường, như vậy quan hệ hợp tác của chúng ta mới bền chắc, đàn ông đối với người phụ nữ của mình thì ít nhiều sẽ có một chút khác biệt, ta chỉ muốn được bảo đảm mà thôi, vậy mà hắn lại cự tuyệt!"
Nàng tựa hồ là vì nghĩ đến chuyện này mà cảm thấy kinh ngạc, nhìn Vu Duy Thiển một cách khó có thể tin tưởng, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, “Ngươi có tin hay không? Miracle Leo có đôi mắt tham lang, giao thiệp với đủ loại phụ nữ trong giới mà lại cự tuyệt ta!"
Nghĩ đến chuyện đó thì Lillian Kaiser Tina lập tức căm giận, lòng tự trọng của nàng chưa bao giờ bị chà đạp như vậy, nàng là bà hoàng trong làng giải trí, ai lại có thể cự tuyệt nàng? Những người đàn ông có được nàng chỉ biết mừng rỡ như điên, nhưng không có bất cứ người nào giống như Lê Khải Liệt, khi nàng khiêu khích thì hạ thân của hắn rõ ràng có phản ứng nhưng chỉ trong một giây lại ném nàng vào vách tường!
Xoa bóp bả vai vẫn còn bị đau nhức, trong lời nói của Lillian rõ ràng có chứa sự phẫn nộ và không cam lòng, bóng đêm không thể xâm nhập vào căn phòng xa hoa lộng lẫy được thắp sáng một cách ấm áp bằng những chùm đèn pha lê. Cơn thịnh nộ của Vu Duy Thiển dần dần biến mất, hắn buông tay ra, quan sát người nam nhân đang nằm dưới đất, không thể tưởng tượng hình ảnh Lê Khải Liệt chịu đựng Lillian khơi mào bản năng của mình mà vẫn thẳng thừng từ chối nàng.
Dáng người của Lillian rất hoàn mỹ, khuôn mặt lại không chê vào đâu được, muốn cự tuyệt một người phụ nữ như vậy, trong cơn ham muốn thúc giục mà lại không ôm báu vật ở ngay trước mắt thì đối với một người nam nhân có thân thể khỏe mạnh là một chuyện vô cùng khổ sở, khó có thể làm được.
“Có thể buông ra hay chưa? Xem ra sự trong sạch của ta cuối cùng cũng đã trở lại." Ho khan vài tiếng, Lê Khải Liệt kéo tay của Vu Duy Thiển xuống, “Muốn ta làm như thế nào thì ngươi mới có thể tin tưởng ta? Hử?" Đôi mắt tham lang làm cho người ta không thể cự tuyệt đang co rút dưới ánh đèn, lóe ra hào quang quỷ bí, “Duy, muốn ta làm đến trình độ nào thì ngươi mới nguyện ý tin tưởng ta?"
“Ngươi xem, vì ngươi mà ta buông tha cho cả bản năng nam nhân của mình, chỉ có ngươi mới có thể thỏa mãn ta, chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta kích động mất tự chủ như vậy, những người khác ở trong mắt ta, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng không có ai bằng ngươi, không có ai mê người như ngươi…." Giữ chặt cổ tay của Vu Duy Thiển, không cho hắn đứng dậy, Lê Khải Liệt hôn lên đầu ngón tay của hắn, ngón tay bị hàm răng nghiến nhẹ, nhiệt độ ẩm ướt lan tràn trên ngón tay, Vu Duy Thiển nheo mắt lại.
Khóe mắt lướt qua ý cười, nhưng góc độ sắc bén lãnh khốc vẫn chưa hoàn toàn lui ra, “Nếu ngươi dám ăn vụng ở sau lưng ta…."
Bàn tay ấn xuống hạ thể của Lê Khải Liệt, sau đó chậm rãi siết chặt, không cần nói thì cũng biết hàm nghĩa ở trong đó, Lê Khải Liệt hít vào một hơi, “Ngươi muốn hủy hạnh phúc tương lai của mình hay sao?" Hắn cười ha hả, kéo Vu Duy Thiển xuống, vì người nam nhân này mà hắn hoàn toàn bị mê muội, “Không có ngày đó, đức vua của ta."
—————
P/S: eo nữ vương thụ (>o<), bé Duy đáng yêu quá đi mất, nhìn cái mặt ăn dấm bậy mà chỉ muốn bẹo cho vài cái, rất là thẳng thắn, rất là bạo lực, thử hỏi con sam làm sao dám ăn vụng đây:>.
Kỳ thật hắn biết rất rõ cách làm của Lê Khải Liệt là chính xác, nhưng Lê Khải Liệt lựa chọn cách này lại làm cho hắn nổi giận, nếu nói đây là ghen tuông thì hắn cũng chỉ có thể thừa nhận.
Cho dù làm đúng nhưng ở một khía cạnh nào đó thì đây hoàn toàn là sai lầm, Lê Khải Liệt đã phạm sai lầm, Vu Duy Thiển tin tưởng mình cũng không cần phải ra vẻ đạo đức mà rộng lượng tha thứ.
Cửa mở ra, “Duy?!" Lê Khải Liệt kinh ngạc đứng trước cửa, Vu Duy Thiển vẫn không thay đổi nét mặt, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng để quan sát và tuần tra trên người của Lê Khải Liệt, hàng lông mi bên phải nhướng cao, “Rất ngạc nhiên?"
Trong phòng quả thật có một người phụ nữ, là Lillian Kaiser Tina, nàng kinh ngạc nhìn ra cửa, nhìn thấy người nam nhân tên Wirth từ sau tiệc rượu chưa hề ló mặt ra ngoài, khi hắn bước vào cửa thì tựa hồ bầu không khí lập tức nổi lên một hơi thở tiềm tàng nguy hiểm, bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng không mang theo tình cảm mà chậm rãi quan sát khiến nàng phải bấu tay lên mặt sau của ghế sô pha theo bản năng của mình.
Vu Duy Thiển đi vài bước vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại, trên sàn vang lên tiếng bước chân lạnh lẽo cứng rắn khiến người ta khiếp sợ, Lê Khải Liệt bị hắn đẩy mạnh vào cửa phòng.
Một nam một nữ trong phòng hiển lộ vẻ mặt khác nhau đối với người thứ ba đột nhiên xuất hiện. Lê Khải Liệt lui ra sự kinh ngạc, bắt đầu trở nên hứng thú. Lillian Kaiser Tina mặc trang phục màu biển đỏ lại càng kinh ngạc hơn so với Lê Khải Liệt vừa rồi, nàng không biết vì sao Vu Duy Thiển lại đột nhiên xuất hiện ở trong này, còn dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng.
“Lại đây." Người nam nhân tóc đen vươn tay về phía Lê Khải Liệt, từ khóe mắt liếc ra một tầm nhìn, vẻ lạnh lùng mang theo một mệnh lệnh vô cùng cứng rắn, không đợi Lê Khải Liệt mở miệng, hắn dã sử dụng hết tính kiên nhẫn, đồng tử lóe lên một tia lạnh lẽo, “Lại đây cho ta!"
“Duy…." Lê Khải Liệt tựa hồ cảm thấy giống như bị cái gì đó đang uy hiếp, hắn nhếch khóe miệng, mái tóc rũ xuống trước trán che khuất đi vài phần trên khuôn mặt.
Vu Duy Thiển cảm thấy bất mãn đối với tư thế chậm chạp của Lê Khải Liệt, hắn mạnh mẽ tiến lên rồi nắm lấy tóc của Lê Khải Liệt mà kéo đến trước mặt, tinh tế quan sát giống như đang kiểm tra một đồ vật cá nhân.
“Các ngươi có hẹn trước hay sao?" Lillian nhìn động tác của bọn họ, ánh mắt lóe lên, nàng đùa nghịch với sợi dây lưng buông xuống trên bộ đồ của mình, vén vài sợi tóc xoăn bên tai, giọng nói nũng nịu, liếc mắt oán giận với Lê Khải Liệt, “Ta vẫn chưa đồng ý có nhiều người như vậy, Leo, tuy rằng cái giường kia cũng đủ lớn nhưng ta đã sớm nói rằng chỉ có ta và ngươi…."
“Lillian! Câm miệng!" Tiếng gầm gừ của Lê Khải Liệt chấn động bầu không khí, hắn nổi giận làm cho Lillian run rẩy toàn thân, nàng lui ra sau vài bước, không chỉ có tiếng rống to mà còn có biểu tình khủng bố như muốn ăn thịt người của hắn, tất cả đều làm cho nàng cảm thấy lúc này mà mở miệng là một chuyện tuyệt đối không hề sáng suốt, ánh mắt của hắn làm cho người ta có cảm giác giống như của Vu Duy Thiển, nàng ngồi xuống ghế, cầm lấy bật lửa rồi châm một điếu thuốc, vừa căm tức vừa hút sâu một hơi, “Mặc kệ quan hệ của các ngươi là gì, đừng kéo ta vào, ta đã cảm thấy quá phiền rồi!"
“Nếu nàng và ngươi có quan hệ dư thừa gì thì ta cam đoan cả ngươi và nàng sẽ càng có nhiều phiền phức." Giọng nói lạnh như băng, bàn tay đang cầm điếu thuốc của Lillian trở nên cứng đờ, Vu Duy Thiển không bận tâm sắc mặt của nàng, hắn chỉ nhìn Lê Khải Liệt, người nam nhân vừa rống giận với Lillian hiện tại đang dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn hắn, “Ngươi đã đọc thư trong máy tính xách tay của ta?"
“Đúng thì sao?" Vu Duy Thiển lạnh lùng cười, Lê Khải Liệt không vội giải thích bởi vì áo choàng màu đen vẫn còn mặc y nguyên trên người, trong phòng không có dấu vết khả nghi gì khác, đây cũng là lý do vì sao Vu Duy Thiển chưa dạy dỗ Lê Khải Liệt sau khi Lillian nói ra những lời như thế, nhưng khứu giác ngửi được mùi nước hoa vẫn làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hàng lông mày nhíu chặt lộ ra một vùng u ám.
“Vậy ngươi đoán được mật mã của ta?" Lê Khải Liệt vuốt nhẹ gò má của Vu Duy Thiển. Đến lúc này mà còn có thể hỏi như vậy, giọng nói thì thầm của hắn lúc nào cũng như đang khiêu khích người khác, Vu Duy Thiển đẩy tay của hắn xuống, khẽ nheo mắt lại, “Ngươi chỉ biết nói những lời này hay sao? Không còn cái gì khác?"
Ầm, Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển nắm lấy cổ áo rồi ném mạnh vào vách tường, “Nói, chuyện này là sao? Ngươi đáp ứng giao dịch với Hecate, sau đó đã làm cái gì? Ngươi chạm vào người phụ nữ này? Hay là đã ôm nàng? Hôn nàng?" Trong đôi mắt màu đen bốc lên lửa giận, giọng nói sắc bén tập kích về phía Lê Khải Liệt, không cho Lê Khải Liệt có nửa điểm do dự.
Gần trong gang tấc, cơ hồ là sắp đụng đến môi, Vu Duy Thiển đè thấp tiếng nói âm trầm lạnh lẽo tràn ngập cảm giác uy hiếp đáng sợ, hắn chộp vào hai tay của Lê Khải Liệt làm cho đối phương tin tưởng nếu mình trả lời không thành thật thì ngay sau đó sẽ bị người nam nhân kiêu ngạo lạnh lùng này bày ra một khuôn mặt khủng bố khác.
“Đó là giao dịch, nhưng không phải với Hecate mà là với nàng." Lê Khải liệt nâng cằm chỉ về hướng của Lillian, hắn ngoan ngoãn nghe lời Vu Duy Thiển khiến cho Lillian bất ngờ, nàng mơ hồ nghe thấy lời nói của hắn, lập tức đứng bật dậy, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, “Ngươi—dám nói ra? Ngươi đã đồng ý với ta…."
“Giao dịch của chúng ta đã kết thúc, cút đi!" Lê Khải Liệt thô bạo cắt ngang tiếng quát to của Lillian, hiện tại hắn chỉ muốn cùng Vu Duy Thiển nói chuyện, nếu không hắn không biết người yêu của hắn có phải đang hiểu lầm chuyện gì hay không, nhưng Vu Duy Thiển lại suy nghĩ khác với hắn, “Ngươi đứng lại, Lillian Kaiser Tina, trước khi ta đồng ý thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đi ra ngoài nửa bước."
Chậm rãi quay đầu lại, giọng nói thong thả, sự lãnh khốc vô tình trong đồng tử màu đen làm cho người ta tin tưởng hắn không hề nói giỡn, cho dù trên tay của hắn không có vũ khí nhưng cái loại cảm giác uy hiếp lại giống như đêm tối bên ngoài cửa sổ, không ai có thể trốn tránh.
Lillian căn bản cũng không tính rời đi, nàng chỉ cảm thấy có một chút không đúng, hừ một tiếng, “Kể từ khi ở tiệc rượu thì ta đã biết nếu ngươi ở trong làng giải trí thì nhất định sẽ rất nổi danh, nhưng không ngờ ngươi lại lui về hậu phương để soạn nhạc cho Leo, đem tất cả tài năng của mình để dành riêng cho hắn, thoạt nhìn quan hệ của các ngươi không chỉ đơn giản là bạn thân như lời đồn."
“Muốn biết chúng ta có quan hệ gì?" Nhếch môi một cách thờ ơ, Vu Duy Thiển mạnh mẽ kề sát vào Lê Khải Liệt, đôi mắt thịnh nộ mang theo sức quyến rũ âm u khiến người ta si mê, “Ngươi trả lời thế nào?"
“Đây là đáp án–" Đột nhiên siết chặt cánh tay, bờ môi gần trong gang tấc áp sát vào nhau, Lê Khải Liệt nghĩ rằng cơn thịnh nộ của Vu Duy Thiển xuất phát từ tình cảm của người nam nhân kiêu ngạo này dành cho hắn, vì vậy hắn càng thêm cuồng nhiệt thăm dò vào khoang miệng của đối phương. Bàn tay của Vu Duy Thiển đang nắm trên áo của Lê Khải Liệt bỗng nhiên chuyển sang cổ của hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho hắn ngạt thở ở trong tay của mình.
“Ta không chạm vào nàng, ta cam đoan với ngươi." Hơi dời môi một chút, âm điệu khe khẽ của Lê Khải Liệt phập phồng theo hô hấp của hắn. Hắn tuyên cáo một cách cuồng vọng tà khí, “Sau khi có ngươi thì ta làm sao còn có thể để ý đến người khác, so với ngươi thì tất cả mọi người đều nhạt nhẽo đến cực điểm, căn bản là ta cảm thấy vô cùng chướng mắt."
“Nhạt nhẽo? Chẳng phải khi ngươi ôm ta thì rõ ràng có phản ứng hay sao? Vậy mà lại dám nhịn xuống, ta còn nghi ngờ là thân thể của ngươi có vấn đề…" Lillian tựa hồ e sợ thế giới vẫn chưa đủ loạn, nàng ngồi bên cạnh mà châm dầu vào lửa, nàng vừa dứt lời thì Lê Khải Liệt lập tức bị Vu Duy Thiển bóp cổ từ vách tường đập xuống sàn nhà.
“Thật sự là như thế?" Giống như sẵn sàng giết chết Lê Khải Liệt bất cứ lúc nào, ánh mắt vô tình của Vu Duy Thiển liếc nhìn Lillian, khi nàng đang khiếp sợ mà im bặt thì hắn lại hỏi một lần nữa, “Thật sự là như thế? Chỉ cần ngươi nói đó là sự thật…..Nhưng nếu ngươi dám gạt ta…." Lời nói chưa dứt nhưng đủ để làm cho bầu không khí tràn ngập một dư âm vô cùng đáng sợ, khiến người ta khó có thể diễn tả thành lời.
Nguồn:
“….." Lillian chột dạ mà dời mắt, sự lạnh lẽo đang xoay chuyển trong gian phòng làm cho nàng càng xác định nàng không muốn tiếp tục nghe thấy những lời đó, nàng chỉ không ngờ quan hệ giữa bọn họ lại là thế này nên mới nói như vậy, nhưng đó chỉ là một phần của sự thật, muốn Lê Khải Liệt hỗ trợ thì có lẽ nàng không nên đắc tội với hắn.
Do dự một chút, Lillian thở dài, “Được rồi, là ta muốn cùng hắn lên giường, như vậy quan hệ hợp tác của chúng ta mới bền chắc, đàn ông đối với người phụ nữ của mình thì ít nhiều sẽ có một chút khác biệt, ta chỉ muốn được bảo đảm mà thôi, vậy mà hắn lại cự tuyệt!"
Nàng tựa hồ là vì nghĩ đến chuyện này mà cảm thấy kinh ngạc, nhìn Vu Duy Thiển một cách khó có thể tin tưởng, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, “Ngươi có tin hay không? Miracle Leo có đôi mắt tham lang, giao thiệp với đủ loại phụ nữ trong giới mà lại cự tuyệt ta!"
Nghĩ đến chuyện đó thì Lillian Kaiser Tina lập tức căm giận, lòng tự trọng của nàng chưa bao giờ bị chà đạp như vậy, nàng là bà hoàng trong làng giải trí, ai lại có thể cự tuyệt nàng? Những người đàn ông có được nàng chỉ biết mừng rỡ như điên, nhưng không có bất cứ người nào giống như Lê Khải Liệt, khi nàng khiêu khích thì hạ thân của hắn rõ ràng có phản ứng nhưng chỉ trong một giây lại ném nàng vào vách tường!
Xoa bóp bả vai vẫn còn bị đau nhức, trong lời nói của Lillian rõ ràng có chứa sự phẫn nộ và không cam lòng, bóng đêm không thể xâm nhập vào căn phòng xa hoa lộng lẫy được thắp sáng một cách ấm áp bằng những chùm đèn pha lê. Cơn thịnh nộ của Vu Duy Thiển dần dần biến mất, hắn buông tay ra, quan sát người nam nhân đang nằm dưới đất, không thể tưởng tượng hình ảnh Lê Khải Liệt chịu đựng Lillian khơi mào bản năng của mình mà vẫn thẳng thừng từ chối nàng.
Dáng người của Lillian rất hoàn mỹ, khuôn mặt lại không chê vào đâu được, muốn cự tuyệt một người phụ nữ như vậy, trong cơn ham muốn thúc giục mà lại không ôm báu vật ở ngay trước mắt thì đối với một người nam nhân có thân thể khỏe mạnh là một chuyện vô cùng khổ sở, khó có thể làm được.
“Có thể buông ra hay chưa? Xem ra sự trong sạch của ta cuối cùng cũng đã trở lại." Ho khan vài tiếng, Lê Khải Liệt kéo tay của Vu Duy Thiển xuống, “Muốn ta làm như thế nào thì ngươi mới có thể tin tưởng ta? Hử?" Đôi mắt tham lang làm cho người ta không thể cự tuyệt đang co rút dưới ánh đèn, lóe ra hào quang quỷ bí, “Duy, muốn ta làm đến trình độ nào thì ngươi mới nguyện ý tin tưởng ta?"
“Ngươi xem, vì ngươi mà ta buông tha cho cả bản năng nam nhân của mình, chỉ có ngươi mới có thể thỏa mãn ta, chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta kích động mất tự chủ như vậy, những người khác ở trong mắt ta, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng không có ai bằng ngươi, không có ai mê người như ngươi…." Giữ chặt cổ tay của Vu Duy Thiển, không cho hắn đứng dậy, Lê Khải Liệt hôn lên đầu ngón tay của hắn, ngón tay bị hàm răng nghiến nhẹ, nhiệt độ ẩm ướt lan tràn trên ngón tay, Vu Duy Thiển nheo mắt lại.
Khóe mắt lướt qua ý cười, nhưng góc độ sắc bén lãnh khốc vẫn chưa hoàn toàn lui ra, “Nếu ngươi dám ăn vụng ở sau lưng ta…."
Bàn tay ấn xuống hạ thể của Lê Khải Liệt, sau đó chậm rãi siết chặt, không cần nói thì cũng biết hàm nghĩa ở trong đó, Lê Khải Liệt hít vào một hơi, “Ngươi muốn hủy hạnh phúc tương lai của mình hay sao?" Hắn cười ha hả, kéo Vu Duy Thiển xuống, vì người nam nhân này mà hắn hoàn toàn bị mê muội, “Không có ngày đó, đức vua của ta."
—————
P/S: eo nữ vương thụ (>o<), bé Duy đáng yêu quá đi mất, nhìn cái mặt ăn dấm bậy mà chỉ muốn bẹo cho vài cái, rất là thẳng thắn, rất là bạo lực, thử hỏi con sam làm sao dám ăn vụng đây:>.
Tác giả :
Hỏa Ly