Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 95: Sa vào thâm tình
Sau lưng chạm mạnh vào vách kim loại của thang máy, Vu Duy Thiển bị ép sát vào góc, Lê Khải Liệt giống như một con sư tử bị chọc giận đang vươn nanh vuốt với hắn, đôi mắt khẽ khép lại hàm chứa một trận gió lốc không thể đoán trước, “Ngươi đang nói đùa đúng không? Duy yêu của ta, nói rằng ngươi đang đùa với ta…." Bàn tay ôm sau lưng của Vu Duy Thiển giống như một gọng kìm, không hề thả lỏng.
“Nếu không phải đùa thì sao? Lê Khải Liệt, thanh tỉnh một chút, đừng quên thân phận của ngươi." Nghiêm khắc nhíu mày, giống như không biết vì sao người nam nhân này lại có thể khiến cho người ta khó hiểu như vậy, bờ môi của Vu Duy Thiển mím thành một đường sắc bén.
Ở trước mặt người khác thì hắn không muốn chỉ trích quá nhiều, nhưng hiện tại không cần phải kiêng kỵ, Vu Duy Thiển nhướng lên đôi mắt lạnh lùng, “Ngươi yêu ta, ta hiểu được, nhưng chẳng lẽ hát lên ca từ như thế lại có thể làm sâu sắc tình yêu của mình hay sao? Vì sao phải làm những chuyện vô nghĩa như vậy? Còn Linda, nàng muốn đối với ta như thế nào thì đó là chuyện của Hecate, vô luận bọn họ làm gì cũng không có kết quả, ngươi và ta đều rất rõ ràng, nếu đã như vậy thì trở mặt với bọn họ có ích lợi gì?"
“Chuyện này chỉ làm cho ngươi bị rơi vào thế bất lợi, làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy, ngươi đã nghĩ đến hậu quả hay chưa?" Vu Duy Thiển nắm lấy sau cổ của Lê Khải Liệt, người này rõ ràng không phải là một kẻ hồ đồ, lại càng không xử trí theo cảm tính, hiện tại Lê Khải Liệt lại làm ra những chuyện hoàn toàn khác với phong cách trước kia của mình, chẳng lẽ hắn không biết chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì hay sao!
“Ngươi dám nói đó là chuyện ngu xuẩn?" Ầm, Lê Khải Liệt dồn về phía trước, tiếng kim loại trong thang máy vang lên khi hai người va chạm vào nhau, thang máy không nhỏ nhưng một góc bị hai người chiếm lấy cũng chỉ còn lại một chút không gian ít ỏi, cánh tay của Lê Khải Liệt như khóa sắt đang kiềm chặt trên vai hắn, hơi thở dừng bên tai lại giống như ngọn lửa phun trào, “Thật muốn dạy dỗ ngươi một chút! Ngươi cư nhiên dám nói như vậy?"
Hắn cắn một cái bên tai của Vu Duy Thiển, hơi thở lướt qua, “Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ đến? Duy yêu, ta đã từng nghĩ đến chuyện này, chẳng qua ta chính là người như thế, ta yêu ngươi, không cần người khác nhìn như thế nào, ngươi phải chuẩn bị thật tốt, bắt ta phải kiêng dè quan điểm của đám người đó thì như vậy không phải là ta, không phải là Lê Khải Liệt này."
Cánh tay mạnh mẽ siết chặt giống như muốn bẻ gãy thắt lưng của Vu Duy Thiển, lời nói của Lê Khải Liệt mang theo ý cười tự phụ khiến người ta phải run sợ, “Đừng nghĩ ngợi sâu xa, chẳng qua chỉ là ca từ mà thôi, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nếu không phải ngươi biết ta hát về cái gì thì ngươi sẽ có phản ứng như vậy hay sao? Người không biết sẽ không nghĩ đến, chỉ có ngươi…."
“Đó là bài hát của chúng ta đối với kỷ niệm đêm hôm đó, không được hay sao?" Hô hấp lại lướt qua, mái tóc đen khẽ lay động như lông vũ, Lê Khải Liệt vùi đầu vào cổ của hắn, “Về phần Linda và Hecate, là bọn họ chạm đến mấu chốt của ta, mấu chốt của ta chính là ngươi, ngươi có hiểu hay không?"
“Cho nên ngươi tình nguyện đắc tội với bọn họ?" Chế ngự sau cổ của Lê Khải Liệt, ánh mắt của hai người chạm vào nhau. “Cái tên quẫn trí này!" Ngón tay siết chặt sau cổ của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển rống giận áp chế cảm xúc của mình, đắc tội với Hecate thì có ích lợi gì đối với Lê Khải Liệt? Đương nhiên không có, Lê Khải Liệt làm như vậy là vì muốn bảo hộ hắn, mặc dù hắn không cần.
“Thật không biết là ngươi đang giả vờ hay thật sự là không hiểu! Ta yêu ngươi, Vu Duy Thiển, tất cả những gì ta làm đều là vì ngươi!" Lê Khải Liệt hung hăng lên tiếng, giống như đang tức giận vì lại có một người yêu khó hiểu như vậy, “Vậy mà ngươi lại trách ta?" Ngữ điệu vừa thay đổi, hắn có vẻ cảm thấy bất đắc dĩ.
“Cái tên vô lương tâm này, ngươi không thể cảm động một chút nào hay sao?" Cảm giác được thân thể đang dần dần thả lỏng của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt biết rõ đối phương đang dịu xuống, cổ tay siết chặt của Lê Khải Liệt cũng bình tĩnh trở lại, bờ môi cọ xát lên cổ của Vu Duy Thiển, “Nhưng mà ta không trách ngươi, ngươi đã trải qua rất nhiều, gần như không còn biết cảm giác đơn thuần của tình yêu là gì, để ta dạy ngươi, làm cho ngươi rốt cục không thể rời xa ta…."
“Ai nói ta không biết?" Thắt lưng của Lê Khải Liệt bỗng nhiên bị ôm lấy, Vu Duy Thiển cất lên ngữ điệu thâm trầm khó dò, cảnh vật trước mắt của Lê Khải Liệt nhoáng lên, Vu Duy Thiển dùng lực đẩy hắn lui về sau vài bước, hai người lại chạm vào góc thang máy ở phía đối diện.
“Ta chỉ cần một người đến nhắc nhở ta." Ánh mắt sáng quắc dừng trên người Lê Khải Liệt, lúc này Vu Duy Thiển có một chút tức giận nhưng vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh, “Thật xin lỗi, ta không nghĩ đến chuyện này." Hắn nhìn Lê Khải Liệt, thẳng thắn thừa nhận sai lầm.
Mấy trăm năm qua không ít lần dấn thân vào tình yêu, Vu Duy Thiển quả thật thiếu đi một ít tế bào lãng mạn, hắn chỉ đơn thuần lo lắng cho Lê Khải Liệt, quên mất dự tính ban đầu của Lê Khải Liệt, đây hết thảy đều xuất phát từ tình yêu của Lê Khải Liệt dành cho hắn, có lẽ điểm này cũng không có gì là không tốt.
Sau khi hiểu rõ thì tâm tư rốt cục nhẹ nhõm, hoàn toàn lắng dịu, chính thức bị dã tính của Lê Khải Liệt nhen nhóm tình cảm đã ngủ yên từ lâu của hắn….
Vừa tức giận vừa cảm thấy phiền phức, bên tai của Vu Duy Thiển còn lưu lại một chút ửng đỏ, tựa hồ vì sai lầm của mình mà ảo não, Lê Khải Liệt quả thật không có cách nào để hình dung cảm giác hiện tại của mình, tình yêu và sự thương cảm làm cho hắn khó có thể ức chế cơn xúc động, “Duy yêu của ta, ngươi thật đáng yêu."
“Ngươi rất đáng yêu, đáng yêu vô cùng…..Ta yêu ngươi…." Giống như một tín đồ thành tín nhất, ngâm tụng những lời cầu nguyện dưới đáy lòng, làm cho thân thể của hai người kề sát vào nhau, Lê Khải Liệt thật sự không còn lời nào để nói, mỗi lần hiểu Vu Duy Thiển thêm một chút thì hắn lại càng thương người này hơn. Hai từ đáng yêu không hợp với nam nhân, đối với người có vẻ ngoài mạnh mẽ cùng tính cách lạnh lùng như Vu Duy Thiển thì lại càng không hợp, nhưng hắn thật sự có loại cảm giác này.
Vu Duy Thiển hừ mạnh một tiếng, ánh mắt chợt lạnh thấu xương, “Câm miệng! Ta sẽ không xem đây là lời khen ngợi!" Lần này là thật sự tức giận, hắn ôm mặt của Lê Khải Liệt rồi trừng phạt người nọ dám lỡ lời.
Cái gì mà đáng yêu, hắn là con quái vật đã sớm không nên tồn tại trên thế giới này, vậy mà còn bị người ta nói là đáng yêu? Cắn mút bờ môi của Lê Khải Liệt, nuốt xuống chất lỏng trong miệng của đối phương, Vu Duy Thiển hung hăng xoa bóp thắt lưng của Lê Khải Liệt, những ngón tay trượt xuống khe hở giữa hai bờ mông, cọ sát sâu vào bên trong, “Cái tên biến thái này, làm hại ta cũng bị ngươi lây bệnh…." Hắn cư nhiên lại muốn Lê Khải Liệt ở ngay tại đây, muốn ôm lấy người nam nhân đã làm cho hắn vứt bỏ tất cả đề phòng, muốn người ở trước mặt này run rẩy hòa tan vào lòng của hắn. (còn viện cớ lung tung)
“Có cảm giác?" Liếm môi của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cười một cách xấu xa, hạ thân của hắn vừa nóng lại vừa cứng đang kề sát dưới bụng của Vu Duy Thiển, hắn vươn tay bóp xuống mông của Vu Duy Thiển. Hai bộ phận chạm vào nhau gây ra cảm giác buộc chặt, bọn họ đồng thời hít vào một hơi, Lê Khải Liệt cọ sát Vu Duy Thiển, giọng nói dịu ngọt tựa như một kẻ ăn chơi đang dụ dỗ thiếu nữ nhà lành, “Muốn làm ở trong này hay không? Sẽ rất kích thích, ta có đem theo bao, bất quá, Duy, ngươi học xấu, trước kia…."
“Đừng nói nữa, câm miệng của ngươi lại!" Một bàn tay kéo xuống phẹcmơtuya trên quần jean của Lê Khải Liệt, sau khi tiếng kim loại của khóa kéo vang lên, nhiệt độ trong không gian khép kín ở nơi này đột ngột tăng cao, Vu Duy Thiển kéo tay của Lê Khải Liệt đặt xuống hạ thân của mình, “Trước tiên giải quyết một chút, sau đó quay về làm tiếp, ở đây ta không thể chuyên tâm."
Cân nhắc chừng mực, hắn quyết định làm như vậy, Lê Khải Liệt hiểu rõ Vu Duy Thiển vẫn không quen với việc sống buông thả, đối với một người sống từ thời cổ xưa đến hiện đại, cho dù lúc trước đã từng ở tại San Francisco thì Vu Duy Thiển vẫn là người phương Đông, ba trăm năm trước ở Trung Quốc…..đó là thời nào….
Lần này Lê Khải Liệt không ép Vu Duy Thiển thân mật ngay tại đây, nhưng hoàn toàn không biết người nam nhân phương Đông hiện tại đang nghĩ đến nếu làm ở trong này thì sẽ không thể nhìn thấy vẻ mặt rên rỉ của Lê Khải Liệt khi ở trong lòng hắn, nơi này chính là thang máy, cách âm nhất định không tốt. (đòi phản công trắng trợn)
Không gian khép kín, tiếng thở dốc đều từ trong mũi và miệng của bọn họ tràn ra ngoài, mỗi một lần hô hấp lại càng thêm nóng bỏng, thiêu đốt từng ngụm ôxy trong không khí, âm thanh ẩm ướt mỗi khi ma sát lại vang lên, bàn tay đang bận rộn vuốt ve đối phương bởi vì dùng sức để cọ sát mà cũng phát ra nhiệt độ nóng rực.
“Duy." Hai vầng trán kề sát vào nhau đều chảy ra mồ hôi, tiếng thở dốc khàn đặc của Lê Khải Liệt càng lúc càng tăng tốc theo động tác trong tay của Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển cúi đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng khô khốc cơ hồ không thể phát ra âm thanh, mỗi một lần hô hấp lại càng khát cầu nhiều hơn, “Nhanh hơn nữa…"
Bàn tay ẩm ướt liên tục va chạm, khuôn mặt lúc thì cọ sát lúc thì hạ xuống một nụ hôn ướt át, Vu Duy Thiển không có cách nào để tự hỏi vì sao hắn lại trở thành như vậy, vì sao lại có dục vọng đối với thân thể có cấu tạo giống như mình. Khát cầu bừng bừng phấn chấn, hắn chịu không nổi khi nghe thấy tiếng thở dốc đầy khoái cảm của Lê Khải Liệt, tựa như tiếng hát trong ca khúc kia, mỗi một từ mỗi một tiết tấu đều kích thích dây thần kinh của hắn.
Hắn sẽ không nói cho Lê Khải Liệt biết được cảm giác của hắn khi nghe thấy ca khúc đó, tiếng thở dài trầm thấp, lời nỉ non ngập tràn tình yêu, tựa như một cọng lông vũ thỉnh thoảng phe phẩy trong lòng của hắn, người này dám hát như vậy, dám để cho người khác nghe thấy hắn cất lên giai điệu như thế….
Có người nào khi nghe thấy ca khúc đó cũng sẽ bị kích thích giống như hắn hay không? Cũng không thể khống chế mà muốn ngăn cản Lê Khải Liệt lại, muốn xé rách người này từ bên trong? Vu Duy Thiển xác định bản thân mình đã thực sự bị sa đọa, bị Lê Khải Liệt kéo xuống vực sâu không đáy, sa vào lốc xoáy điên cuồng, tuy biết như thế nhưng hắn lại không hề muốn thoát thân.
Lê Khải Liệt là một con quỷ đầy cám dỗ….Cái tên đốn mạt này…..
Không thể tiếp tục chịu đựng, động tác trong tay bỗng nhiên gia tăng tốc độ, khi gần lên đến đỉnh, hô hấp của Lê Khải Liệt và hắn đều liên tục dồn dập, hơi thở nặng nề cùng tiếng rên rỉ khàn khàn kích thích thính giác của nhau, ở trong lòng bàn tay của đối phương, dục vọng của bọn họ càng lúc càng tăng cao, khát cầu khiến cho bọn họ phát lên tiếng những gầm nhẹ, toàn bộ chất dịch nóng bỏng thấm ướt hạ thân của bọn họ, hai người dựa vào nhau rồi cùng thở hổn hển.
Bọn họ đều cảm thấy không thể thỏa mãn, Vu Duy Thiển lấy ra một chiếc khăn tay để lau sạch dấu vết này, “Xe của ngươi đâu?"
“Ở dưới gara." Lê Khải Liệt mở khóa khẩn cấp, ấn xuống nút B1, thang máy vừa đến tầng hầm thì bọn họ liền nhanh chóng bước về chỗ đậu xe, Reid tìm bọn họ đã lâu, hắn đang chờ ở gara, nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì đôi mắt như diều hâu cẩn thận quan sát xung quanh một chút, khi phát hiện không có gì bất thường thì mới đi đến.
“Ta có tin tức muốn nói với các ngươi…." Hắn mở miệng một cách nghiêm túc, nhưng Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đều không dừng lại, tựa hồ là vì chuyện gì đó mà sốt ruột, nhanh chóng đi ngang qua người hắn, “Sau này hẳn nói." Vu Duy Thiển mở cửa xe, Lê Khải Liệt đạp chân ga, chiếc xe lập tức phóng đi.
Dọc đường đi không hề dừng lại, giống như không nhìn thấy đèn đỏ, đến khi đạt được mục tiêu, ấn xuống mật mã, cửa vừa mở ra thì Lê Khải Liệt liền bị Vu Duy Thiển túm vào bên trong, vẫn chưa kịp bật đèn thì đã nghênh đón một nụ hôn cực nóng.
“Cởi quần của ngươi xuống." Đè Lê Khải Liệt vào vách tường, người nam nhân tóc đen ngăn chặn bờ môi của hắn, không cho hắn kháng cự mệnh lệnh.
————-
P/S: =.= bé Duy thô bạo quá àh, trong đầu toàn suy nghĩ mấy thứ YY, lúc nghe con sam hát là đã nghĩ bậy, thật chất là bé kiếm cớ muốn ăn con sam, nguyên cả chương toàn thấy bé cầm cờ đòi phản công. Nhưng mờ cái lý do bé giận con sam vì sửa lyric cũng rất là ngớ ngẩn =)) =)), nguyên nhân đơn giản là bé ghen khi nghe con sam hát như vậy cho fan nghe =)) =)). Cái này ta đã có lấp lửng với vài người ở mấy chương trước:D
“Nếu không phải đùa thì sao? Lê Khải Liệt, thanh tỉnh một chút, đừng quên thân phận của ngươi." Nghiêm khắc nhíu mày, giống như không biết vì sao người nam nhân này lại có thể khiến cho người ta khó hiểu như vậy, bờ môi của Vu Duy Thiển mím thành một đường sắc bén.
Ở trước mặt người khác thì hắn không muốn chỉ trích quá nhiều, nhưng hiện tại không cần phải kiêng kỵ, Vu Duy Thiển nhướng lên đôi mắt lạnh lùng, “Ngươi yêu ta, ta hiểu được, nhưng chẳng lẽ hát lên ca từ như thế lại có thể làm sâu sắc tình yêu của mình hay sao? Vì sao phải làm những chuyện vô nghĩa như vậy? Còn Linda, nàng muốn đối với ta như thế nào thì đó là chuyện của Hecate, vô luận bọn họ làm gì cũng không có kết quả, ngươi và ta đều rất rõ ràng, nếu đã như vậy thì trở mặt với bọn họ có ích lợi gì?"
“Chuyện này chỉ làm cho ngươi bị rơi vào thế bất lợi, làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy, ngươi đã nghĩ đến hậu quả hay chưa?" Vu Duy Thiển nắm lấy sau cổ của Lê Khải Liệt, người này rõ ràng không phải là một kẻ hồ đồ, lại càng không xử trí theo cảm tính, hiện tại Lê Khải Liệt lại làm ra những chuyện hoàn toàn khác với phong cách trước kia của mình, chẳng lẽ hắn không biết chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì hay sao!
“Ngươi dám nói đó là chuyện ngu xuẩn?" Ầm, Lê Khải Liệt dồn về phía trước, tiếng kim loại trong thang máy vang lên khi hai người va chạm vào nhau, thang máy không nhỏ nhưng một góc bị hai người chiếm lấy cũng chỉ còn lại một chút không gian ít ỏi, cánh tay của Lê Khải Liệt như khóa sắt đang kiềm chặt trên vai hắn, hơi thở dừng bên tai lại giống như ngọn lửa phun trào, “Thật muốn dạy dỗ ngươi một chút! Ngươi cư nhiên dám nói như vậy?"
Hắn cắn một cái bên tai của Vu Duy Thiển, hơi thở lướt qua, “Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ đến? Duy yêu, ta đã từng nghĩ đến chuyện này, chẳng qua ta chính là người như thế, ta yêu ngươi, không cần người khác nhìn như thế nào, ngươi phải chuẩn bị thật tốt, bắt ta phải kiêng dè quan điểm của đám người đó thì như vậy không phải là ta, không phải là Lê Khải Liệt này."
Cánh tay mạnh mẽ siết chặt giống như muốn bẻ gãy thắt lưng của Vu Duy Thiển, lời nói của Lê Khải Liệt mang theo ý cười tự phụ khiến người ta phải run sợ, “Đừng nghĩ ngợi sâu xa, chẳng qua chỉ là ca từ mà thôi, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nếu không phải ngươi biết ta hát về cái gì thì ngươi sẽ có phản ứng như vậy hay sao? Người không biết sẽ không nghĩ đến, chỉ có ngươi…."
“Đó là bài hát của chúng ta đối với kỷ niệm đêm hôm đó, không được hay sao?" Hô hấp lại lướt qua, mái tóc đen khẽ lay động như lông vũ, Lê Khải Liệt vùi đầu vào cổ của hắn, “Về phần Linda và Hecate, là bọn họ chạm đến mấu chốt của ta, mấu chốt của ta chính là ngươi, ngươi có hiểu hay không?"
“Cho nên ngươi tình nguyện đắc tội với bọn họ?" Chế ngự sau cổ của Lê Khải Liệt, ánh mắt của hai người chạm vào nhau. “Cái tên quẫn trí này!" Ngón tay siết chặt sau cổ của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển rống giận áp chế cảm xúc của mình, đắc tội với Hecate thì có ích lợi gì đối với Lê Khải Liệt? Đương nhiên không có, Lê Khải Liệt làm như vậy là vì muốn bảo hộ hắn, mặc dù hắn không cần.
“Thật không biết là ngươi đang giả vờ hay thật sự là không hiểu! Ta yêu ngươi, Vu Duy Thiển, tất cả những gì ta làm đều là vì ngươi!" Lê Khải Liệt hung hăng lên tiếng, giống như đang tức giận vì lại có một người yêu khó hiểu như vậy, “Vậy mà ngươi lại trách ta?" Ngữ điệu vừa thay đổi, hắn có vẻ cảm thấy bất đắc dĩ.
“Cái tên vô lương tâm này, ngươi không thể cảm động một chút nào hay sao?" Cảm giác được thân thể đang dần dần thả lỏng của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt biết rõ đối phương đang dịu xuống, cổ tay siết chặt của Lê Khải Liệt cũng bình tĩnh trở lại, bờ môi cọ xát lên cổ của Vu Duy Thiển, “Nhưng mà ta không trách ngươi, ngươi đã trải qua rất nhiều, gần như không còn biết cảm giác đơn thuần của tình yêu là gì, để ta dạy ngươi, làm cho ngươi rốt cục không thể rời xa ta…."
“Ai nói ta không biết?" Thắt lưng của Lê Khải Liệt bỗng nhiên bị ôm lấy, Vu Duy Thiển cất lên ngữ điệu thâm trầm khó dò, cảnh vật trước mắt của Lê Khải Liệt nhoáng lên, Vu Duy Thiển dùng lực đẩy hắn lui về sau vài bước, hai người lại chạm vào góc thang máy ở phía đối diện.
“Ta chỉ cần một người đến nhắc nhở ta." Ánh mắt sáng quắc dừng trên người Lê Khải Liệt, lúc này Vu Duy Thiển có một chút tức giận nhưng vẫn cố gắng bảo trì bình tĩnh, “Thật xin lỗi, ta không nghĩ đến chuyện này." Hắn nhìn Lê Khải Liệt, thẳng thắn thừa nhận sai lầm.
Mấy trăm năm qua không ít lần dấn thân vào tình yêu, Vu Duy Thiển quả thật thiếu đi một ít tế bào lãng mạn, hắn chỉ đơn thuần lo lắng cho Lê Khải Liệt, quên mất dự tính ban đầu của Lê Khải Liệt, đây hết thảy đều xuất phát từ tình yêu của Lê Khải Liệt dành cho hắn, có lẽ điểm này cũng không có gì là không tốt.
Sau khi hiểu rõ thì tâm tư rốt cục nhẹ nhõm, hoàn toàn lắng dịu, chính thức bị dã tính của Lê Khải Liệt nhen nhóm tình cảm đã ngủ yên từ lâu của hắn….
Vừa tức giận vừa cảm thấy phiền phức, bên tai của Vu Duy Thiển còn lưu lại một chút ửng đỏ, tựa hồ vì sai lầm của mình mà ảo não, Lê Khải Liệt quả thật không có cách nào để hình dung cảm giác hiện tại của mình, tình yêu và sự thương cảm làm cho hắn khó có thể ức chế cơn xúc động, “Duy yêu của ta, ngươi thật đáng yêu."
“Ngươi rất đáng yêu, đáng yêu vô cùng…..Ta yêu ngươi…." Giống như một tín đồ thành tín nhất, ngâm tụng những lời cầu nguyện dưới đáy lòng, làm cho thân thể của hai người kề sát vào nhau, Lê Khải Liệt thật sự không còn lời nào để nói, mỗi lần hiểu Vu Duy Thiển thêm một chút thì hắn lại càng thương người này hơn. Hai từ đáng yêu không hợp với nam nhân, đối với người có vẻ ngoài mạnh mẽ cùng tính cách lạnh lùng như Vu Duy Thiển thì lại càng không hợp, nhưng hắn thật sự có loại cảm giác này.
Vu Duy Thiển hừ mạnh một tiếng, ánh mắt chợt lạnh thấu xương, “Câm miệng! Ta sẽ không xem đây là lời khen ngợi!" Lần này là thật sự tức giận, hắn ôm mặt của Lê Khải Liệt rồi trừng phạt người nọ dám lỡ lời.
Cái gì mà đáng yêu, hắn là con quái vật đã sớm không nên tồn tại trên thế giới này, vậy mà còn bị người ta nói là đáng yêu? Cắn mút bờ môi của Lê Khải Liệt, nuốt xuống chất lỏng trong miệng của đối phương, Vu Duy Thiển hung hăng xoa bóp thắt lưng của Lê Khải Liệt, những ngón tay trượt xuống khe hở giữa hai bờ mông, cọ sát sâu vào bên trong, “Cái tên biến thái này, làm hại ta cũng bị ngươi lây bệnh…." Hắn cư nhiên lại muốn Lê Khải Liệt ở ngay tại đây, muốn ôm lấy người nam nhân đã làm cho hắn vứt bỏ tất cả đề phòng, muốn người ở trước mặt này run rẩy hòa tan vào lòng của hắn. (còn viện cớ lung tung)
“Có cảm giác?" Liếm môi của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cười một cách xấu xa, hạ thân của hắn vừa nóng lại vừa cứng đang kề sát dưới bụng của Vu Duy Thiển, hắn vươn tay bóp xuống mông của Vu Duy Thiển. Hai bộ phận chạm vào nhau gây ra cảm giác buộc chặt, bọn họ đồng thời hít vào một hơi, Lê Khải Liệt cọ sát Vu Duy Thiển, giọng nói dịu ngọt tựa như một kẻ ăn chơi đang dụ dỗ thiếu nữ nhà lành, “Muốn làm ở trong này hay không? Sẽ rất kích thích, ta có đem theo bao, bất quá, Duy, ngươi học xấu, trước kia…."
“Đừng nói nữa, câm miệng của ngươi lại!" Một bàn tay kéo xuống phẹcmơtuya trên quần jean của Lê Khải Liệt, sau khi tiếng kim loại của khóa kéo vang lên, nhiệt độ trong không gian khép kín ở nơi này đột ngột tăng cao, Vu Duy Thiển kéo tay của Lê Khải Liệt đặt xuống hạ thân của mình, “Trước tiên giải quyết một chút, sau đó quay về làm tiếp, ở đây ta không thể chuyên tâm."
Cân nhắc chừng mực, hắn quyết định làm như vậy, Lê Khải Liệt hiểu rõ Vu Duy Thiển vẫn không quen với việc sống buông thả, đối với một người sống từ thời cổ xưa đến hiện đại, cho dù lúc trước đã từng ở tại San Francisco thì Vu Duy Thiển vẫn là người phương Đông, ba trăm năm trước ở Trung Quốc…..đó là thời nào….
Lần này Lê Khải Liệt không ép Vu Duy Thiển thân mật ngay tại đây, nhưng hoàn toàn không biết người nam nhân phương Đông hiện tại đang nghĩ đến nếu làm ở trong này thì sẽ không thể nhìn thấy vẻ mặt rên rỉ của Lê Khải Liệt khi ở trong lòng hắn, nơi này chính là thang máy, cách âm nhất định không tốt. (đòi phản công trắng trợn)
Không gian khép kín, tiếng thở dốc đều từ trong mũi và miệng của bọn họ tràn ra ngoài, mỗi một lần hô hấp lại càng thêm nóng bỏng, thiêu đốt từng ngụm ôxy trong không khí, âm thanh ẩm ướt mỗi khi ma sát lại vang lên, bàn tay đang bận rộn vuốt ve đối phương bởi vì dùng sức để cọ sát mà cũng phát ra nhiệt độ nóng rực.
“Duy." Hai vầng trán kề sát vào nhau đều chảy ra mồ hôi, tiếng thở dốc khàn đặc của Lê Khải Liệt càng lúc càng tăng tốc theo động tác trong tay của Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển cúi đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng khô khốc cơ hồ không thể phát ra âm thanh, mỗi một lần hô hấp lại càng khát cầu nhiều hơn, “Nhanh hơn nữa…"
Bàn tay ẩm ướt liên tục va chạm, khuôn mặt lúc thì cọ sát lúc thì hạ xuống một nụ hôn ướt át, Vu Duy Thiển không có cách nào để tự hỏi vì sao hắn lại trở thành như vậy, vì sao lại có dục vọng đối với thân thể có cấu tạo giống như mình. Khát cầu bừng bừng phấn chấn, hắn chịu không nổi khi nghe thấy tiếng thở dốc đầy khoái cảm của Lê Khải Liệt, tựa như tiếng hát trong ca khúc kia, mỗi một từ mỗi một tiết tấu đều kích thích dây thần kinh của hắn.
Hắn sẽ không nói cho Lê Khải Liệt biết được cảm giác của hắn khi nghe thấy ca khúc đó, tiếng thở dài trầm thấp, lời nỉ non ngập tràn tình yêu, tựa như một cọng lông vũ thỉnh thoảng phe phẩy trong lòng của hắn, người này dám hát như vậy, dám để cho người khác nghe thấy hắn cất lên giai điệu như thế….
Có người nào khi nghe thấy ca khúc đó cũng sẽ bị kích thích giống như hắn hay không? Cũng không thể khống chế mà muốn ngăn cản Lê Khải Liệt lại, muốn xé rách người này từ bên trong? Vu Duy Thiển xác định bản thân mình đã thực sự bị sa đọa, bị Lê Khải Liệt kéo xuống vực sâu không đáy, sa vào lốc xoáy điên cuồng, tuy biết như thế nhưng hắn lại không hề muốn thoát thân.
Lê Khải Liệt là một con quỷ đầy cám dỗ….Cái tên đốn mạt này…..
Không thể tiếp tục chịu đựng, động tác trong tay bỗng nhiên gia tăng tốc độ, khi gần lên đến đỉnh, hô hấp của Lê Khải Liệt và hắn đều liên tục dồn dập, hơi thở nặng nề cùng tiếng rên rỉ khàn khàn kích thích thính giác của nhau, ở trong lòng bàn tay của đối phương, dục vọng của bọn họ càng lúc càng tăng cao, khát cầu khiến cho bọn họ phát lên tiếng những gầm nhẹ, toàn bộ chất dịch nóng bỏng thấm ướt hạ thân của bọn họ, hai người dựa vào nhau rồi cùng thở hổn hển.
Bọn họ đều cảm thấy không thể thỏa mãn, Vu Duy Thiển lấy ra một chiếc khăn tay để lau sạch dấu vết này, “Xe của ngươi đâu?"
“Ở dưới gara." Lê Khải Liệt mở khóa khẩn cấp, ấn xuống nút B1, thang máy vừa đến tầng hầm thì bọn họ liền nhanh chóng bước về chỗ đậu xe, Reid tìm bọn họ đã lâu, hắn đang chờ ở gara, nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì đôi mắt như diều hâu cẩn thận quan sát xung quanh một chút, khi phát hiện không có gì bất thường thì mới đi đến.
“Ta có tin tức muốn nói với các ngươi…." Hắn mở miệng một cách nghiêm túc, nhưng Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đều không dừng lại, tựa hồ là vì chuyện gì đó mà sốt ruột, nhanh chóng đi ngang qua người hắn, “Sau này hẳn nói." Vu Duy Thiển mở cửa xe, Lê Khải Liệt đạp chân ga, chiếc xe lập tức phóng đi.
Dọc đường đi không hề dừng lại, giống như không nhìn thấy đèn đỏ, đến khi đạt được mục tiêu, ấn xuống mật mã, cửa vừa mở ra thì Lê Khải Liệt liền bị Vu Duy Thiển túm vào bên trong, vẫn chưa kịp bật đèn thì đã nghênh đón một nụ hôn cực nóng.
“Cởi quần của ngươi xuống." Đè Lê Khải Liệt vào vách tường, người nam nhân tóc đen ngăn chặn bờ môi của hắn, không cho hắn kháng cự mệnh lệnh.
————-
P/S: =.= bé Duy thô bạo quá àh, trong đầu toàn suy nghĩ mấy thứ YY, lúc nghe con sam hát là đã nghĩ bậy, thật chất là bé kiếm cớ muốn ăn con sam, nguyên cả chương toàn thấy bé cầm cờ đòi phản công. Nhưng mờ cái lý do bé giận con sam vì sửa lyric cũng rất là ngớ ngẩn =)) =)), nguyên nhân đơn giản là bé ghen khi nghe con sam hát như vậy cho fan nghe =)) =)). Cái này ta đã có lấp lửng với vài người ở mấy chương trước:D
Tác giả :
Hỏa Ly