Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 92: Cõi mộng ngọt ngào
Bên trong dựng một sân khấu cao, trong bóng tối có sáu bóng người ở trên đó, mơ hồ có thể nhìn thấy đàn ghita điện, ghita bass và các loại nhạc cụ khác, làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là ngoại trừ những nhạc cụ này thì còn có bóng dáng của một cây đàn vi-ô-lông, vị trí ca sĩ chính của Lê Khải Liệt vẫn đứng ở chính giữa và ngay trước mặt, trong khi bóng dáng thần bí kia lại còn đứng sau cả tay trống.
Hơn nữa chẳng phải ban nhạc của Miracle Leo chỉ có năm người thôi sao? Ngoại trừ Luke, Deer, Matthew và Morris thì người còn lại là ai?
Đây là vấn đề làm cho tất cả phóng viên phải tò mò, mà ngoại trừ giới truyền thông thì còn có các nhạc sĩ và những nhà bình luận nổi danh cũng đến đây, Takeda Koichi hiển nhiên đang ngồi ở bên dưới, lần này là do Owen mời hắn, nhưng cho dù không được mời thì hắn cũng sẽ đến, hắn nhất định phải nghe ca khúc được thay thế với bản nhạc bị lấy trộm, hắn muốn biết album của Lê Khải Liệt còn có cái gì có thể khiến người ta kinh ngạc hay không.
Một luồng đèn pha đột nhiên chiếu xuống, mọi người tập trung nhìn vào, nhưng không phải nhân vật mà bọn họ đang đợi, mà lại là một người mặc âu phục vừa vặn đang vẫy tay xuống hội trường, những người ở đây cũng không quá xa lạ với người này.
“Chắc hẳn mọi người đều rất nôn nóng, ta cũng giống như mọi người, ai có thể giữ được bình tĩnh trước mặt thần tượng cơ chứ?" Người dẫn chương trình Michelle được mời đến để dẫn chương trình cho buổi họp báo ngày hôm nay, hắn dùng đôi mắt màu xanh lam vui vẻ mà nháy mắt về phía mọi người, dẫn tới một trận tiếng cười.
“Đương nhiên thần tượng của mọi người không phải ta, ca sĩ được xưng là kỳ tích vẫn chưa chính thức xuất hiện." Hắn chỉ ra phía sau, “Ta rất muốn biết album mới này có cái gì đột phá hay không mà lại có vẻ thần bí như vậy, album này kể từ khi bắt đầu thu âm đến khi chính thức quảng bá rồi tung ra thị trường thì đã mất không ít thời gian, ta cũng đã nghe qua tin đồn cũng như tin tức được đăng trên tạp chí, không ngờ Leo…."
“Hey! Anh bạn! Ngươi nhiều lời quá! Chúng ta không có thời gian!" Phía dưới truyền đến tiếng hô to của một vị phóng viên, những người khác đều quay đầu nhìn lại để xem là ai bất lịch sự như vậy, Michelle đứng trên sân khấu vừa nghe xong thì quả nhiên xụ mặt xuống, “Ngươi là phóng viên của tòa soạn nào? Ngươi tên gì?"
Michelle không phải người mới, sẽ không tùy tiện để người ta vô lễ mà không cãi lại, các phóng viên của nhà đài và nhà báo khác đều giơ cao máy chụp hình, những tiếng tách tách liên tục vang lên, cho dù là trong buổi họp báo thì cũng có người khắc khẩu, độc giả chắc chắn thích xem những tin tức như vậy!
“Ngươi không cần biết ta tên là gì, ta còn phải đi chụp ảnh và phỏng vấn Lancelot, ngươi có thể nhanh lên hay không?" Người phóng viên nọ lại lên tiếng, những người khác lập tức nhận ra hắn đến đây để làm gì, dạo này việc gây rối thường hay xảy ra, tiếng tăm của Lancelot lại lên như diều gặp gió, có vài người được công ty của hắn mời về để chuyên gây ra chuyện như vậy, không cần phải nói thì người nọ chính là tên phóng viên này.
“Nhân viên bảo vệ ở đâu, làm ơn mời vị phóng viên này đi ra ngoài." Michelle cũng không quá tức giận, hắn là một người chuyên nghiệp, biết rõ lúc này phải làm cái gì.
Lợi dụng dư luận và truyền thông để đả kích đối thủ, đồng thời dùng sắc đẹp của mình để mượn hơi giới thượng lưu và các thương nhân tài trợ hoặc các quý bà giàu có phóng khoáng, đây là thủ đoạn của Lancelot và công ty quản lý của hắn, kỳ thật chuyện này cũng không quá mới mẻ, nhiều người vẫn làm như vậy, chẳng qua hắn đặc biệt thành công với thủ đoạn này.
Trước khi nhân viên bảo vệ chưa tiếp cận thì người đàn ông được mời đến để gây rối nhanh chóng liếc mắt nhìn lên sân khấu, kỳ quái là vì sao đến bây giờ Lê Khải Liệt vẫn chưa hề có phản ứng.
“Ngươi nói Leo sẽ làm sao?" Quả nhiên có phóng viên đang suy đoán.
“Hắn nhất định sẽ lao xuống rồi chửi ầm lên với người này, như vậy hôm nay lại có một cái tít mới, ha ha ha–" Đám người chờ mong được xem kịch vui trả lời như vậy.
“Quái lạ, vì sao đến bây giờ mà hắn vẫn chưa phản ứng." Lúc trước còn nhìn thấy có bóng người chớp lên, hiện tại vì sao chẳng thấy gì cả, trên sân khấu hoàn toàn tối om, “Lần này Miracle Leo lại làm cái gì…" Các phóng viên dự thính đều thì thầm nói nhỏ, Takeda Koichi ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng mất bình tĩnh.
“Nếu hắn vẫn chưa chịu mở màn tuyên bố, cũng không chịu đi ra thì ta sẽ đi xem Lancelot hát cái gì." Takeda Koichi khó chịu mà đứng dậy, các nhạc sĩ và nhà bình luận ở bên cạnh hắn không ngừng châu đầu ghé tai, bọn họ đều biết Takeda Koichi đã từng tuyên bố cái gì trên tờ Ngôi Sao Đương Thời, hắn cứ như vậy mà bỏ đi thì cũng không phải không có khả năng.
Takeda Koichi đương nhiên không phải muốn thật sự đi xem Lancelot, mà là Vu Duy Thiển đã làm cho hắn quá thất vọng, cho nên cũng ảnh hưởng đến quan điểm của hắn đối với Lê Khải Liệt, nếu nói sùng bái là một loại tình yêu thì hiện tại hắn chính là từ yêu sinh hận.
Người nổi tiếng thường hay tùy hứng hơn so với người bình thường, nhất là người lớn tuổi, Takeda Koichi chính là ở trong hoàn cảnh này.
Hiện tại cũng có người đứng dậy theo hắn, tuy rằng nhân viên bảo vệ đã xông lên để chế ngự người đàn ông gây rối, nhưng các phóng viên và các nhà bình luận ở xung quanh đã mang theo tâm tình xem náo nhiệt mà không phải chỉ ở đây để chụp ảnh và đăng tin, đồng thời cũng tranh thủ suy nghĩ về việc sắp xếp và bố trí trang báo.
Hội trường bắt đầu xôn xao hỗn loạn, ngay lúc này lại có người bước vào, nhiệt tình chào hỏi mọi người, “Hi, thật trùng hợp, hóa ra Leo lại tổ chức họp báo ngay tại nơi này!"
Mái tóc ngắn được nhuộm vàng, mặc một bộ vest màu trắng, trên áo vest có gắn đầy các miếng trang trí lấp lánh màu đen, cổ áo rộng mở để lộ chiếc áo thun đen bó sát người, bước chân thong thả giống như hoàng tử, hé ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, Lancelot đến giữa hội trường, nhưng hắn liền lập tức nhíu mày, “Vì sao nơi này lại tối đen như mực, thật là bất tiện quá!"
Dùng giọng nói tao nhã như đang hát, dùng dáng vẻ của hắn để mê hoặc mọi người, có phong cách nhạc rock chậm, trên khuôn mặt điển trai lại hiện lên nụ cười vừa tươi sáng vừa bất trị, đây là Lancelot, mặc dù trong ngoài bất nhất nhưng vẫn làm cho rất nhiều người si mê hắn, hắn đột nhiên xuất hiện, muốn nói là trùng hợp thì e rằng phải nói là quá mức trùng hợp.
Máy ảnh của các phóng viên lại tiếp tục phát huy công dụng, thoáng chốc micrô cũng xuất hiện, mọi người vây quanh hắn, “Lancelot, lần này ngài đến đây là để họp báo về ca khúc mới? Vì sao không nghe công ty quản lý của ngài công bố tin tức? Ngài có ý kiến gì đối với lời đồn bảo rằng ngài đạo nhạc của Leo hay không?"
“Lancelot! Có phải ngài đạo nhạc của Leo hay không?"
“Ngài thật sự là trùng hợp đến đây? Hay là muốn nhìn xem ca khúc mới được tung ra của Leo?"
“Gần đây số lượng fan hâm mộ của ngài tăng vọt, nghe nói còn có người chụp được hình ảnh của ngài cùng fan hâm mộ đi đến khách sạn sau tiệc rượu, chuyện này có thật hay không?"
“Lancelot…."
Lancelot vừa đến thì liền thu hút rất nhiều sự chú ý, Michelle đối mặt với phía hội trường vắng người nhất, sau đó đành phải quay đầu vào hậu trường mà nhún vai, ngay lúc này sân khấu tối om lại chậm rãi bừng sáng, tiếng ghita bass trầm thấp vang lên theo tiết tấu, nhịp trống, tiếng đàn keyboard, tiếng đàn ghita điện được gảy liên tục…
“Cái gì vậy?" Tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu vừa được thắp sáng, những cái bóng từng nhoáng lên lúc trước vẫn đứng yên, vốn tưởng rằng có vẻ thần bí thì hiện tại sân khấu tối om lại chậm rãi phát lên hào quang.
“Chúa ơi, không biết bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu tiền để tổ chức họp báo tung ra album lần này?" Có người than lên vài tiếng sợ hãi, những bóng người mà bọn họ nhìn thấy chính là hình ảnh 3D, toàn bộ sân khấu không phải là sân khấu thật sự mà là chỉ một tấm màn được dựng lên!
Tấm màn cao khoảng bốn mét, giống như một sân khấu phóng đại, vị trí của ca sĩ chính vẫn mông lung như trước, người nam nhân bị bao phủ trong hư ảo, đôi mắt màu tro lục đang ngóng nhìn bọn họ, đó là tươi cười hay là cuồng nộ, là lạnh lẽo hay là nóng rực, căn bản nhận không ra, mái tóc đỏ chớp lên theo tiết tấu, chỉ có thể nhìn thấy động tác của ngón tay gảy lên đàn ghita….
Ngay từ đầu nhịp trống cùng với tiếng đàn ghita bass đã hòa tấu cùng âm điệu cao vút của đàn vi-ô-lông, lập tức lôi cuốn người nghe, các phóng viên đang phỏng vấn Lancelot đều quên mất bản thân muốn hỏi cái gì, bọn họ ngây người xoay qua rồi nhìn chằm chằm lên màn hình.
Phong cách của ca khúc này rất đặc biệt, càng đừng nói đến người nam nhân thần bí trên màn ảnh, đường nét nhìn nghiêng không thấy rõ khuôn mặt, bị đàn vi-ô-lông che khuất chỉ còn nhìn thấy vóc dáng xinh đẹp hoàn mỹ, cho dù đứng ở phía sau, cho dù chỉ mặc một màu trắng đen, nhưng lại có thể làm cho tổng thể sân khấu tràn ngập bầu không khí đậm chất thơ cùng với một cảm giác vô cùng khó tả….
Hắn là ai? Là người nam nhân tên Wirth? Các phóng viên đều đã xem qua những đoạn clip trên mạng, bọn họ không ngừng xì xầm khe khẽ, Takeda Koichi trừng mắt nhìn lên màn ảnh, không ai biết rõ là hắn đang cao hứng hay là căm tức, mọi người chỉ chăm chú thưởng thức màn biểu diễn trước mắt, đây không chỉ là một buổi họp báo để quảng bá mà đã trở thành một sân khấu chính thức.
Tiếng đàn ghita điện vẫn hoa lệ như vậy, sau khi bắt đầu chiếm lấy lòng người thì âm điệu dần dần trở nên trống trải, khi tất cả tiết tấu mãnh liệt và ồn ào náo động đột nhiên im bặt, vài nốt nhạc của tiếng đàn keyboard như từ ban ngày chìm vào đêm tối, thì một âm điệu quỷ dị của đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng ngân vang cùng với giọng hát trầm thấp đầy sức hút của Lê Khải Liệt….
…..La la la….cõi mộng ngọt ngào….ái tình cấm đoán, khe khẽ thì thầm với thân thể nóng bỏng….đừng nói lời cự tuyệt…..nỉ non….ngay cả sinh mệnh cũng không cần….muốn tiến vào nơi đó….
….Ánh trăng, ánh trăng, ánh trăng….làm cho ta điên cuồng…..ôm em, khát khao em, chiếm lấy em…..Điều mà ta mong chờ, tiếp tục tiến đến….lại hướng vào bên trong, dùng tình yêu lấp đầy…..sôi sục trào dâng…..dùng môi lưỡi giữ chặt…..tội ác…..
Máu tươi chảy xuôi….ôm ấp trong khoái cảm…..tiếng rên rỉ đầy thống khổ…..đừng khóc….giống bụi gai quấn chặt không muốn rời xa, nếu thời gian có thể quay lại, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương….Chấm dứt bản xô nát cô đơn, nhảy lên vũ điệu của hai người….
Đêm trắng vĩnh viễn không ngừng…..A……A……A…..
Cùng với giọng hát đầy hoa lệ cuốn hút của Lê Khải Liệt là khúc nhạc đệm đầy chất thơ cao quý, âm điệu khoáng đạt vút cao dần dần lắng xuống như giai điệu thần kỳ của một vở opera, rồi sau đó một câu hát ngâm nga đột nhiên vang lên, tiếng đàn vi-ô-lông réo rắt hợp tấu cùng với âm thanh của đàn ghita điện, làm cho hết thảy đột ngột dung hòa vào một chỗ.
Tràn ngập sức quyến rũ, sự gợi cảm đầy cuồng dã và ngang ngược cùng với tiếng đàn cổ điển thỉnh thoảng lại vang lên, dẫn dắt hết thảy, giống như đang tiến vào một giấc mộng ngọt ngào, sắc mặt, tình ái, điên cuồng kịch liệt, làm cho mọi người như si như mê, tất cả đều ngây ngẩn, trong lúc nhất thời đều quên cả mở miệng, lúc này chỉ còn tiếng ca của Lê Khải Liệt….
Tại hậu trường, khi Vu Duy Thiển nghe được ca từ mà Lê Khải Liệt đã hát thì vẻ mặt của hắn chỉ trong khoảnh khắc liền đông lạnh, ánh mắt sắc bén như có tia chớp xẹt qua, cùng với tiếng gầm gừ giận dữ, “Ngươi viết cái quái quỷ gì vậy?"
Ầm—xấp nhạc phổ bị nện xuống bàn, tạo nên một bầu không khí khủng bố. Tại hậu trường, các thành viên khác đều tránh né.
————-
P/S: lyric…..có ai sởn da gà giống ta không. (nàng Hạ Ảnh, ý ta nói con sam nó nuốt bản nhạc là theo cách này đây =)))
Àh cái sân khấu không có người thật nhé, chỉ là ảnh 3D thôi, đám người thật đang ở sau hậu trường nghe bạn Liệt 3D hát đó =)) =)). Còn một phần lyric nữa ở chương sau =)) =)), con sam nó vẫn chưa chịu buông tha cho ta bị sởn da gà.
Hơn nữa chẳng phải ban nhạc của Miracle Leo chỉ có năm người thôi sao? Ngoại trừ Luke, Deer, Matthew và Morris thì người còn lại là ai?
Đây là vấn đề làm cho tất cả phóng viên phải tò mò, mà ngoại trừ giới truyền thông thì còn có các nhạc sĩ và những nhà bình luận nổi danh cũng đến đây, Takeda Koichi hiển nhiên đang ngồi ở bên dưới, lần này là do Owen mời hắn, nhưng cho dù không được mời thì hắn cũng sẽ đến, hắn nhất định phải nghe ca khúc được thay thế với bản nhạc bị lấy trộm, hắn muốn biết album của Lê Khải Liệt còn có cái gì có thể khiến người ta kinh ngạc hay không.
Một luồng đèn pha đột nhiên chiếu xuống, mọi người tập trung nhìn vào, nhưng không phải nhân vật mà bọn họ đang đợi, mà lại là một người mặc âu phục vừa vặn đang vẫy tay xuống hội trường, những người ở đây cũng không quá xa lạ với người này.
“Chắc hẳn mọi người đều rất nôn nóng, ta cũng giống như mọi người, ai có thể giữ được bình tĩnh trước mặt thần tượng cơ chứ?" Người dẫn chương trình Michelle được mời đến để dẫn chương trình cho buổi họp báo ngày hôm nay, hắn dùng đôi mắt màu xanh lam vui vẻ mà nháy mắt về phía mọi người, dẫn tới một trận tiếng cười.
“Đương nhiên thần tượng của mọi người không phải ta, ca sĩ được xưng là kỳ tích vẫn chưa chính thức xuất hiện." Hắn chỉ ra phía sau, “Ta rất muốn biết album mới này có cái gì đột phá hay không mà lại có vẻ thần bí như vậy, album này kể từ khi bắt đầu thu âm đến khi chính thức quảng bá rồi tung ra thị trường thì đã mất không ít thời gian, ta cũng đã nghe qua tin đồn cũng như tin tức được đăng trên tạp chí, không ngờ Leo…."
“Hey! Anh bạn! Ngươi nhiều lời quá! Chúng ta không có thời gian!" Phía dưới truyền đến tiếng hô to của một vị phóng viên, những người khác đều quay đầu nhìn lại để xem là ai bất lịch sự như vậy, Michelle đứng trên sân khấu vừa nghe xong thì quả nhiên xụ mặt xuống, “Ngươi là phóng viên của tòa soạn nào? Ngươi tên gì?"
Michelle không phải người mới, sẽ không tùy tiện để người ta vô lễ mà không cãi lại, các phóng viên của nhà đài và nhà báo khác đều giơ cao máy chụp hình, những tiếng tách tách liên tục vang lên, cho dù là trong buổi họp báo thì cũng có người khắc khẩu, độc giả chắc chắn thích xem những tin tức như vậy!
“Ngươi không cần biết ta tên là gì, ta còn phải đi chụp ảnh và phỏng vấn Lancelot, ngươi có thể nhanh lên hay không?" Người phóng viên nọ lại lên tiếng, những người khác lập tức nhận ra hắn đến đây để làm gì, dạo này việc gây rối thường hay xảy ra, tiếng tăm của Lancelot lại lên như diều gặp gió, có vài người được công ty của hắn mời về để chuyên gây ra chuyện như vậy, không cần phải nói thì người nọ chính là tên phóng viên này.
“Nhân viên bảo vệ ở đâu, làm ơn mời vị phóng viên này đi ra ngoài." Michelle cũng không quá tức giận, hắn là một người chuyên nghiệp, biết rõ lúc này phải làm cái gì.
Lợi dụng dư luận và truyền thông để đả kích đối thủ, đồng thời dùng sắc đẹp của mình để mượn hơi giới thượng lưu và các thương nhân tài trợ hoặc các quý bà giàu có phóng khoáng, đây là thủ đoạn của Lancelot và công ty quản lý của hắn, kỳ thật chuyện này cũng không quá mới mẻ, nhiều người vẫn làm như vậy, chẳng qua hắn đặc biệt thành công với thủ đoạn này.
Trước khi nhân viên bảo vệ chưa tiếp cận thì người đàn ông được mời đến để gây rối nhanh chóng liếc mắt nhìn lên sân khấu, kỳ quái là vì sao đến bây giờ Lê Khải Liệt vẫn chưa hề có phản ứng.
“Ngươi nói Leo sẽ làm sao?" Quả nhiên có phóng viên đang suy đoán.
“Hắn nhất định sẽ lao xuống rồi chửi ầm lên với người này, như vậy hôm nay lại có một cái tít mới, ha ha ha–" Đám người chờ mong được xem kịch vui trả lời như vậy.
“Quái lạ, vì sao đến bây giờ mà hắn vẫn chưa phản ứng." Lúc trước còn nhìn thấy có bóng người chớp lên, hiện tại vì sao chẳng thấy gì cả, trên sân khấu hoàn toàn tối om, “Lần này Miracle Leo lại làm cái gì…" Các phóng viên dự thính đều thì thầm nói nhỏ, Takeda Koichi ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng mất bình tĩnh.
“Nếu hắn vẫn chưa chịu mở màn tuyên bố, cũng không chịu đi ra thì ta sẽ đi xem Lancelot hát cái gì." Takeda Koichi khó chịu mà đứng dậy, các nhạc sĩ và nhà bình luận ở bên cạnh hắn không ngừng châu đầu ghé tai, bọn họ đều biết Takeda Koichi đã từng tuyên bố cái gì trên tờ Ngôi Sao Đương Thời, hắn cứ như vậy mà bỏ đi thì cũng không phải không có khả năng.
Takeda Koichi đương nhiên không phải muốn thật sự đi xem Lancelot, mà là Vu Duy Thiển đã làm cho hắn quá thất vọng, cho nên cũng ảnh hưởng đến quan điểm của hắn đối với Lê Khải Liệt, nếu nói sùng bái là một loại tình yêu thì hiện tại hắn chính là từ yêu sinh hận.
Người nổi tiếng thường hay tùy hứng hơn so với người bình thường, nhất là người lớn tuổi, Takeda Koichi chính là ở trong hoàn cảnh này.
Hiện tại cũng có người đứng dậy theo hắn, tuy rằng nhân viên bảo vệ đã xông lên để chế ngự người đàn ông gây rối, nhưng các phóng viên và các nhà bình luận ở xung quanh đã mang theo tâm tình xem náo nhiệt mà không phải chỉ ở đây để chụp ảnh và đăng tin, đồng thời cũng tranh thủ suy nghĩ về việc sắp xếp và bố trí trang báo.
Hội trường bắt đầu xôn xao hỗn loạn, ngay lúc này lại có người bước vào, nhiệt tình chào hỏi mọi người, “Hi, thật trùng hợp, hóa ra Leo lại tổ chức họp báo ngay tại nơi này!"
Mái tóc ngắn được nhuộm vàng, mặc một bộ vest màu trắng, trên áo vest có gắn đầy các miếng trang trí lấp lánh màu đen, cổ áo rộng mở để lộ chiếc áo thun đen bó sát người, bước chân thong thả giống như hoàng tử, hé ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, Lancelot đến giữa hội trường, nhưng hắn liền lập tức nhíu mày, “Vì sao nơi này lại tối đen như mực, thật là bất tiện quá!"
Dùng giọng nói tao nhã như đang hát, dùng dáng vẻ của hắn để mê hoặc mọi người, có phong cách nhạc rock chậm, trên khuôn mặt điển trai lại hiện lên nụ cười vừa tươi sáng vừa bất trị, đây là Lancelot, mặc dù trong ngoài bất nhất nhưng vẫn làm cho rất nhiều người si mê hắn, hắn đột nhiên xuất hiện, muốn nói là trùng hợp thì e rằng phải nói là quá mức trùng hợp.
Máy ảnh của các phóng viên lại tiếp tục phát huy công dụng, thoáng chốc micrô cũng xuất hiện, mọi người vây quanh hắn, “Lancelot, lần này ngài đến đây là để họp báo về ca khúc mới? Vì sao không nghe công ty quản lý của ngài công bố tin tức? Ngài có ý kiến gì đối với lời đồn bảo rằng ngài đạo nhạc của Leo hay không?"
“Lancelot! Có phải ngài đạo nhạc của Leo hay không?"
“Ngài thật sự là trùng hợp đến đây? Hay là muốn nhìn xem ca khúc mới được tung ra của Leo?"
“Gần đây số lượng fan hâm mộ của ngài tăng vọt, nghe nói còn có người chụp được hình ảnh của ngài cùng fan hâm mộ đi đến khách sạn sau tiệc rượu, chuyện này có thật hay không?"
“Lancelot…."
Lancelot vừa đến thì liền thu hút rất nhiều sự chú ý, Michelle đối mặt với phía hội trường vắng người nhất, sau đó đành phải quay đầu vào hậu trường mà nhún vai, ngay lúc này sân khấu tối om lại chậm rãi bừng sáng, tiếng ghita bass trầm thấp vang lên theo tiết tấu, nhịp trống, tiếng đàn keyboard, tiếng đàn ghita điện được gảy liên tục…
“Cái gì vậy?" Tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu vừa được thắp sáng, những cái bóng từng nhoáng lên lúc trước vẫn đứng yên, vốn tưởng rằng có vẻ thần bí thì hiện tại sân khấu tối om lại chậm rãi phát lên hào quang.
“Chúa ơi, không biết bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu tiền để tổ chức họp báo tung ra album lần này?" Có người than lên vài tiếng sợ hãi, những bóng người mà bọn họ nhìn thấy chính là hình ảnh 3D, toàn bộ sân khấu không phải là sân khấu thật sự mà là chỉ một tấm màn được dựng lên!
Tấm màn cao khoảng bốn mét, giống như một sân khấu phóng đại, vị trí của ca sĩ chính vẫn mông lung như trước, người nam nhân bị bao phủ trong hư ảo, đôi mắt màu tro lục đang ngóng nhìn bọn họ, đó là tươi cười hay là cuồng nộ, là lạnh lẽo hay là nóng rực, căn bản nhận không ra, mái tóc đỏ chớp lên theo tiết tấu, chỉ có thể nhìn thấy động tác của ngón tay gảy lên đàn ghita….
Ngay từ đầu nhịp trống cùng với tiếng đàn ghita bass đã hòa tấu cùng âm điệu cao vút của đàn vi-ô-lông, lập tức lôi cuốn người nghe, các phóng viên đang phỏng vấn Lancelot đều quên mất bản thân muốn hỏi cái gì, bọn họ ngây người xoay qua rồi nhìn chằm chằm lên màn hình.
Phong cách của ca khúc này rất đặc biệt, càng đừng nói đến người nam nhân thần bí trên màn ảnh, đường nét nhìn nghiêng không thấy rõ khuôn mặt, bị đàn vi-ô-lông che khuất chỉ còn nhìn thấy vóc dáng xinh đẹp hoàn mỹ, cho dù đứng ở phía sau, cho dù chỉ mặc một màu trắng đen, nhưng lại có thể làm cho tổng thể sân khấu tràn ngập bầu không khí đậm chất thơ cùng với một cảm giác vô cùng khó tả….
Hắn là ai? Là người nam nhân tên Wirth? Các phóng viên đều đã xem qua những đoạn clip trên mạng, bọn họ không ngừng xì xầm khe khẽ, Takeda Koichi trừng mắt nhìn lên màn ảnh, không ai biết rõ là hắn đang cao hứng hay là căm tức, mọi người chỉ chăm chú thưởng thức màn biểu diễn trước mắt, đây không chỉ là một buổi họp báo để quảng bá mà đã trở thành một sân khấu chính thức.
Tiếng đàn ghita điện vẫn hoa lệ như vậy, sau khi bắt đầu chiếm lấy lòng người thì âm điệu dần dần trở nên trống trải, khi tất cả tiết tấu mãnh liệt và ồn ào náo động đột nhiên im bặt, vài nốt nhạc của tiếng đàn keyboard như từ ban ngày chìm vào đêm tối, thì một âm điệu quỷ dị của đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng ngân vang cùng với giọng hát trầm thấp đầy sức hút của Lê Khải Liệt….
…..La la la….cõi mộng ngọt ngào….ái tình cấm đoán, khe khẽ thì thầm với thân thể nóng bỏng….đừng nói lời cự tuyệt…..nỉ non….ngay cả sinh mệnh cũng không cần….muốn tiến vào nơi đó….
….Ánh trăng, ánh trăng, ánh trăng….làm cho ta điên cuồng…..ôm em, khát khao em, chiếm lấy em…..Điều mà ta mong chờ, tiếp tục tiến đến….lại hướng vào bên trong, dùng tình yêu lấp đầy…..sôi sục trào dâng…..dùng môi lưỡi giữ chặt…..tội ác…..
Máu tươi chảy xuôi….ôm ấp trong khoái cảm…..tiếng rên rỉ đầy thống khổ…..đừng khóc….giống bụi gai quấn chặt không muốn rời xa, nếu thời gian có thể quay lại, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương….Chấm dứt bản xô nát cô đơn, nhảy lên vũ điệu của hai người….
Đêm trắng vĩnh viễn không ngừng…..A……A……A…..
Cùng với giọng hát đầy hoa lệ cuốn hút của Lê Khải Liệt là khúc nhạc đệm đầy chất thơ cao quý, âm điệu khoáng đạt vút cao dần dần lắng xuống như giai điệu thần kỳ của một vở opera, rồi sau đó một câu hát ngâm nga đột nhiên vang lên, tiếng đàn vi-ô-lông réo rắt hợp tấu cùng với âm thanh của đàn ghita điện, làm cho hết thảy đột ngột dung hòa vào một chỗ.
Tràn ngập sức quyến rũ, sự gợi cảm đầy cuồng dã và ngang ngược cùng với tiếng đàn cổ điển thỉnh thoảng lại vang lên, dẫn dắt hết thảy, giống như đang tiến vào một giấc mộng ngọt ngào, sắc mặt, tình ái, điên cuồng kịch liệt, làm cho mọi người như si như mê, tất cả đều ngây ngẩn, trong lúc nhất thời đều quên cả mở miệng, lúc này chỉ còn tiếng ca của Lê Khải Liệt….
Tại hậu trường, khi Vu Duy Thiển nghe được ca từ mà Lê Khải Liệt đã hát thì vẻ mặt của hắn chỉ trong khoảnh khắc liền đông lạnh, ánh mắt sắc bén như có tia chớp xẹt qua, cùng với tiếng gầm gừ giận dữ, “Ngươi viết cái quái quỷ gì vậy?"
Ầm—xấp nhạc phổ bị nện xuống bàn, tạo nên một bầu không khí khủng bố. Tại hậu trường, các thành viên khác đều tránh né.
————-
P/S: lyric…..có ai sởn da gà giống ta không. (nàng Hạ Ảnh, ý ta nói con sam nó nuốt bản nhạc là theo cách này đây =)))
Àh cái sân khấu không có người thật nhé, chỉ là ảnh 3D thôi, đám người thật đang ở sau hậu trường nghe bạn Liệt 3D hát đó =)) =)). Còn một phần lyric nữa ở chương sau =)) =)), con sam nó vẫn chưa chịu buông tha cho ta bị sởn da gà.
Tác giả :
Hỏa Ly