Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 72: Nguy cơ tín nhiệm
Người phương Đông tóc đen mắt đen, bọn họ cũng không xa lạ, lần đầu tiên nhìn thấy là ở quán bar, rồi sau đó lại dần dần trở nên quan trọng. Người này mỗi lần xuất hiện đều mặc áo choàng sậm màu, tựa như bây giờ, vẫn giống như trong ấn tượng, hai màu trắng đen đơn giản, giống như bước ra từ một bộ phim điện ảnh xa xưa, có một loại hơi thở đặc biệt cổ điển, đôi mắt phía sau tròng kính làm người ta liên tưởng đến quân vương thời cổ đại.
Các thành viên trong phòng đều dời mắt khỏi người Lê Khải Liệt để nhìn người nam nhân này, ánh mắt phức tạp, có tò mò và có nghi hoặc, còn có rất nhiều soi xét. Người như vậy mà cần phải mượn danh Leo hay sao? Mặc dù dựa theo lẽ thường thì thoạt nhìn rất giống như thế, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn thì cũng rất khó có thể nghĩ theo phương diện kia.
“Các ngươi làm cho ta có cảm giác chính mình là một kẻ xâm nhập." Lui ra từ bên cạnh Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đi đến một góc, hai tay đút vào túi tiền mà nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói giống như đang xin lỗi nhưng lại không hề biểu hiện một chút áy náy nào, mặc dù rõ ràng có cảm giác tồn tại nhưng dường như lại không quấy rầy đến không khí ở xung quanh, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ làm sao hắn có thể làm được như thế.
“Chẳng lẽ không đúng hay sao?" Matthew chậm rãi đứng dậy, giọng nói chất vấn rõ ràng lộ ra thái độ thù địch, cũng tóc đen mắt đen, Matthew có khuôn mặt thanh mảnh, người châu Á có vóc dáng tương đối nhu hòa, mắt một mí làm cho hắn thoạt nhìn rất giống người Nhật Bản.
“Matthew." Lê Khải Liệt nheo mắt, cất lên lời cảnh cáo, hắn đóng cửa lại, ánh mắt lóe lên hào quang đáng sợ đang nhìn các thành viên trong ban nhạc của hắn, chỉ cần hai chữ là có thể hoàn toàn lộ ra biểu tình nổi giận của hắn.
Hắn không hy vọng Vu Duy Thiển bị bất kỳ ai chỉ trích ngay tại nơi này.
“Matthew!" Owen vội vàng dùng ánh mắt ngăn lại, nhìn thấy Lê Khải Liệt thì cơn giận của hắn đã tiêu hơn phân nửa, các thành viên khác vẫn bảo trì trầm mặc, việc Matthew biểu lộ địch ý có lẽ hơi quá đáng một chút nhưng lời nói của hắn quả thật là tiếng lòng của bọn họ.
Bởi vì có Vu Duy Thiển nên Morris tránh ra khỏi cửa sổ, không hề nói một câu, bốn người hoặc ngồi hoặc đứng, cùng nhau nhìn hai người vừa xuất hiện. Trải qua bữa tiệc phong ba, bọn họ đều biết người nam nhân tên Wirth này cũng không phải là một ông chủ quán bar bình thường, sự xuất hiện của hắn trở thành mối nguy hiểm mà bọn họ đều có thể phát hiện được.
“Là ngươi làm cho Leo mất tích hơn một tháng? Ngươi có biết chuyện này ảnh hưởng đến ban nhạc của chúng ta như thế nào hay không? Trước kia hắn chưa bao giờ là người như vậy, mặc kệ tình trạng hỗn loạn ra sao, nóng giận như thế nào thì hắn vẫn sẽ cam đoan công việc được tiến hành thuận lợi, hắn có thể giải quyết tất cả phiền toái, nhưng kể từ khi ngươi xuất hiện thì mọi chuyện đều thay đổi." Matthew nhìn Lê Khải Liệt, những lời này cũng không kích động nhưng bên trong sự bình tĩnh lại tràn ngập ý tứ trách cứ, “Leo, ta nghĩ rằng ngươi sẽ ưu tiên cho công việc, thoạt nhìn suy nghĩ của ngươi có một chút thay đổi, ngươi không cho chúng ta một lời giải thích nào hay sao?"
“Ngươi có lý do đúng không? Leo, thật sự chuyện này không giống cách hành xử của ngươi, bỏ bê công việc, đột nhiên biến mất lâu như vậy, rốt cục ngươi đang làm cái gì? Là bị chuyện gì cuốn lấy, thoát không ra?" Deer muốn làm dịu đi không khí, cố hết sức tìm lý do để giải vây cho Lê Khải Liệt.
“Cho dù thoát không ra thì cũng phải dành một chút thời gian để gọi điện thoại chứ." Luke thấp giọng nói thầm một câu, đây cũng là nguyên nhân làm mọi người bất mãn, di động luôn trong tình trạng tắt máy, mà điện thoại nhà thì gọi không được, Owen tự mình tìm tới tận cửa cũng bị sập cửa vào mặt.
Người nam nhân gây ra bất mãn từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng, đôi mắt như cười như không mà quan sát lần lượt lên người các thành viên trong ban nhạc, làm cho người ta nhìn không ra ý đồ bên dưới, sự bình tĩnh giả tạo đang di động trong bầu không khí hết sức căng thẳng.
Nhìn thấy tình cảnh này, khuôn mặt nhã nhặn của Owen cương trực một chút, hắn khoát tay nói với mọi người, “Được rồi, Liệt trở về là tốt rồi, chuyện gì cũng có thể…"
“Lúc này quay trở về, còn lần sau thì sao? Ai có thể cam đoan lần sau hắn không tiếp tục làm như vậy, lần sau chúng ta còn có cách gì?" Morris cắt ngang lời Owen, lập tức chỉ ra trọng điểm, đây cũng là chuyện mà mọi người đang lo lắng.
Bởi vì những lời của hắn mà bầu không khí trong văn phòng càng thêm khẩn trương.
“Tốt, tốt lắm, đều lo lắng cho ta như vậy, hử?" Rốt cục được đáp lại, giọng nói đầy sức hút khuấy động bầu không khí, âm điệu hoàn mỹ cũng che giấu sự nguy hiểm, Lê Khải Liệt tùy tiện kéo lấy một chiếc ghế dựa.
Ầm, trên mặt đất vang lên một tiếng va chạm của kim loại, đôi mắt màu tro lục lần lượt đảo qua trên người bọn họ, cùng với ngữ khí thâm trầm khiến người ta cảm thấy như bị khủng bố, “Chỉ mới có một chút chuyện như vậy mà đã mất kiên nhẫn, đã quên trước kia leo đến vị trí hiện tại bằng cách nào hay sao? Các ngươi không có tự tin như thế? Tuyên truyền vẫn đang tiến hành, album cũng sắp phát hành, ngoại trừ như vậy thì còn có chuyện gì đáng lo? Không có! Thực lực, chỉ có thực lực mới là tất cả!"
Nói như vậy có thể dễ dàng nắm bắt lòng người, hắn cầm lấy tờ tạp chí trên bàn rồi nhìn thoáng qua, “Tất cả những thứ này đều là rác rưởi." Tờ tạp chí bị ném thẳng vào sọt rác, ngón tay của hắn lướt qua mái tóc ở trước trán, hiển lộ đôi mắt như dã thú, “Chuyện của ta không liên quan đến bất kỳ kẻ nào, có xảy ra phiền toái thì ta sẽ tự giải quyết."
Áo vest đen rộng mở, đôi mắt giống như báo đen lóe lên màu xanh lục, tựa hồ có cái gì mạnh mẽ rơi xuống theo âm điệu, phát lên một tiếng nổ lớn! Rõ ràng chỉ là ca sĩ chính của ban nhạc, chỉ là ngôi sao trên màn ảnh mà thôi, nhưng lại có khí phách không thua kém những bậc bề trên, chính vì người nam nhân này nên bọn họ là những người đến từ khắp nơi, có giấc mơ theo đuổi âm nhạc lại cam tâm tình nguyện làm nền, ở sau lưng hắn cho đến ngày hôm nay.
Vài người đều trầm mặc, tựa như trước kia, mỗi lần có tranh chấp, cho dù không có lý lẽ thì những lời nói độc nhất vô nhị cùng thái độ của Lê Khải Liệt đều làm cho mọi người tin phục, mà kết quả luôn chứng minh là hắn đúng, nhưng lúc này thì sao?
Người nam nhân phương Đông vẫn đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía bọn họ, Vu Duy Thiển hoàn toàn im lặng, tựa hồ đây là chuyện không liên quan đến hắn, Deer làm dịu đi một chút không khí, “Ngài Wirth, chúng ta không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự xuất hiện của ngươi đã tạo nên rất nhiều phiền toái, từ hai bàn tay trắng lên đến địa vị bây giờ, chúng ta cũng không hy vọng bởi vì người ngoài mà làm cho nó bị dao động…"
“Các ngươi đã đi theo hắn từ rất lâu, chẳng lẽ còn không tin người nam nhân này hay sao? Nếu là như thế thì ta đây không thể không nghi ngờ các ngươi rốt cục khẩn trương là vì xuất phát từ sự quan tâm đối với hắn, hay là sợ bị hắn liên lụy, sợ mất đi địa vị hiện tại." Quay đầu, giống như đang chê cười bọn họ nhát gan, Vu Duy Thiển vừa mỉm cười vừa nói, khuôn mặt tươi cười quá mức nhu hòa ở trong mắt của người khác lại trở nên sắc bén chói mắt.
Nói ra tính chất của sự việc, bao gồm cả suy nghĩ tiềm tàng trong lòng của mọi người đều bị đào móc, nhưng biểu tình của hắn lại tự nhiên như vậy, chỉ trong khoảnh khắc thì đám người lập tức thay đổi sắc mặt. Luke kích động muốn bước lên để lý luận với hắn, nhưng lại bị Lê Khải Liệt nhanh hơn một bước mà giữ chặt cánh tay, “Đừng làm cho ta nổi điên, Luke, không ai được phép động vào hắn!"
Không thèm che giấu lời cảnh cáo và sự bảo vệ, Luke cảm thấy trên vai trở nên đau nhức, hắn lui ra phía sau vài bước, lúc này Lê Khải Liệt thật sự đang ở trong trạng thái nguy hiểm, bọn họ đều biết khi hắn lộ ra ánh mắt này, mỗi khi đồng tử trở nên đỏ ửng là lúc Lê Khải Liệt thật sự có thể mất hết nhân tính.
Thái độ này của Lê Khải Liệt làm cho bọn họ vừa khiếp sợ mà lại càng thêm lo lắng. Morris kéo Luke lui ra phía sau, nhìn vào người nam nhân phương Đông không rõ lai lịch này, hắn vừa chất vấn cũng vừa nghi ngờ, “Rốt cục ngươi là ai? Tại sao có thể làm cho Leo sẵn sàng vì ngươi mà phản bội chúng ta?"
Không đợi Vu Duy Thiển mở miệng thì Lê Khải Liệt đã bước về phía bọn họ, cảm giác uy hiếp càng lúc càng rõ ràng khi hắn tiếp cận bọn họ, “Phản bội? Bây giờ vẫn chưa phải là phản bội thật sự, ai dám động vào hắn, đến lúc đó các ngươi mới biết cái gì gọi là phản bội." Nói ra từng từ một, hắn nhếch lên ý cười vô tình, “Muốn thử một chút hay không?"
Hiện tại ngay cả Owen cũng nhịn không được mà thầm oán trong lòng, Wirth rốt cục có lai lịch gì? Tại sao có thể làm cho Lê Khải Liệt coi trọng đến mức này, phải biết rằng mấy tháng trước Lê Khải Liệt chỉ dùng Wirth để làm công cụ đánh lạc hướng giới truyền thông mà thôi.
Lê Khải Liệt càng lúc càng tiếp cận bọn họ, hắn chính là người như thế, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khó có thể đoán trước, khi mới quen biết với hắn thì các thành viên cũng đã từng ẩu đả với hắn vài lần, kết quả là chưa lần nào Leo bị thua, hiện tại hắn đang đi về hướng của bọn họ, sắc mặt và biểu tình….
Các thành viên trong phòng đều dời mắt khỏi người Lê Khải Liệt để nhìn người nam nhân này, ánh mắt phức tạp, có tò mò và có nghi hoặc, còn có rất nhiều soi xét. Người như vậy mà cần phải mượn danh Leo hay sao? Mặc dù dựa theo lẽ thường thì thoạt nhìn rất giống như thế, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn thì cũng rất khó có thể nghĩ theo phương diện kia.
“Các ngươi làm cho ta có cảm giác chính mình là một kẻ xâm nhập." Lui ra từ bên cạnh Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đi đến một góc, hai tay đút vào túi tiền mà nhìn ra ngoài cửa sổ, trong giọng nói giống như đang xin lỗi nhưng lại không hề biểu hiện một chút áy náy nào, mặc dù rõ ràng có cảm giác tồn tại nhưng dường như lại không quấy rầy đến không khí ở xung quanh, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ làm sao hắn có thể làm được như thế.
“Chẳng lẽ không đúng hay sao?" Matthew chậm rãi đứng dậy, giọng nói chất vấn rõ ràng lộ ra thái độ thù địch, cũng tóc đen mắt đen, Matthew có khuôn mặt thanh mảnh, người châu Á có vóc dáng tương đối nhu hòa, mắt một mí làm cho hắn thoạt nhìn rất giống người Nhật Bản.
“Matthew." Lê Khải Liệt nheo mắt, cất lên lời cảnh cáo, hắn đóng cửa lại, ánh mắt lóe lên hào quang đáng sợ đang nhìn các thành viên trong ban nhạc của hắn, chỉ cần hai chữ là có thể hoàn toàn lộ ra biểu tình nổi giận của hắn.
Hắn không hy vọng Vu Duy Thiển bị bất kỳ ai chỉ trích ngay tại nơi này.
“Matthew!" Owen vội vàng dùng ánh mắt ngăn lại, nhìn thấy Lê Khải Liệt thì cơn giận của hắn đã tiêu hơn phân nửa, các thành viên khác vẫn bảo trì trầm mặc, việc Matthew biểu lộ địch ý có lẽ hơi quá đáng một chút nhưng lời nói của hắn quả thật là tiếng lòng của bọn họ.
Bởi vì có Vu Duy Thiển nên Morris tránh ra khỏi cửa sổ, không hề nói một câu, bốn người hoặc ngồi hoặc đứng, cùng nhau nhìn hai người vừa xuất hiện. Trải qua bữa tiệc phong ba, bọn họ đều biết người nam nhân tên Wirth này cũng không phải là một ông chủ quán bar bình thường, sự xuất hiện của hắn trở thành mối nguy hiểm mà bọn họ đều có thể phát hiện được.
“Là ngươi làm cho Leo mất tích hơn một tháng? Ngươi có biết chuyện này ảnh hưởng đến ban nhạc của chúng ta như thế nào hay không? Trước kia hắn chưa bao giờ là người như vậy, mặc kệ tình trạng hỗn loạn ra sao, nóng giận như thế nào thì hắn vẫn sẽ cam đoan công việc được tiến hành thuận lợi, hắn có thể giải quyết tất cả phiền toái, nhưng kể từ khi ngươi xuất hiện thì mọi chuyện đều thay đổi." Matthew nhìn Lê Khải Liệt, những lời này cũng không kích động nhưng bên trong sự bình tĩnh lại tràn ngập ý tứ trách cứ, “Leo, ta nghĩ rằng ngươi sẽ ưu tiên cho công việc, thoạt nhìn suy nghĩ của ngươi có một chút thay đổi, ngươi không cho chúng ta một lời giải thích nào hay sao?"
“Ngươi có lý do đúng không? Leo, thật sự chuyện này không giống cách hành xử của ngươi, bỏ bê công việc, đột nhiên biến mất lâu như vậy, rốt cục ngươi đang làm cái gì? Là bị chuyện gì cuốn lấy, thoát không ra?" Deer muốn làm dịu đi không khí, cố hết sức tìm lý do để giải vây cho Lê Khải Liệt.
“Cho dù thoát không ra thì cũng phải dành một chút thời gian để gọi điện thoại chứ." Luke thấp giọng nói thầm một câu, đây cũng là nguyên nhân làm mọi người bất mãn, di động luôn trong tình trạng tắt máy, mà điện thoại nhà thì gọi không được, Owen tự mình tìm tới tận cửa cũng bị sập cửa vào mặt.
Người nam nhân gây ra bất mãn từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng, đôi mắt như cười như không mà quan sát lần lượt lên người các thành viên trong ban nhạc, làm cho người ta nhìn không ra ý đồ bên dưới, sự bình tĩnh giả tạo đang di động trong bầu không khí hết sức căng thẳng.
Nhìn thấy tình cảnh này, khuôn mặt nhã nhặn của Owen cương trực một chút, hắn khoát tay nói với mọi người, “Được rồi, Liệt trở về là tốt rồi, chuyện gì cũng có thể…"
“Lúc này quay trở về, còn lần sau thì sao? Ai có thể cam đoan lần sau hắn không tiếp tục làm như vậy, lần sau chúng ta còn có cách gì?" Morris cắt ngang lời Owen, lập tức chỉ ra trọng điểm, đây cũng là chuyện mà mọi người đang lo lắng.
Bởi vì những lời của hắn mà bầu không khí trong văn phòng càng thêm khẩn trương.
“Tốt, tốt lắm, đều lo lắng cho ta như vậy, hử?" Rốt cục được đáp lại, giọng nói đầy sức hút khuấy động bầu không khí, âm điệu hoàn mỹ cũng che giấu sự nguy hiểm, Lê Khải Liệt tùy tiện kéo lấy một chiếc ghế dựa.
Ầm, trên mặt đất vang lên một tiếng va chạm của kim loại, đôi mắt màu tro lục lần lượt đảo qua trên người bọn họ, cùng với ngữ khí thâm trầm khiến người ta cảm thấy như bị khủng bố, “Chỉ mới có một chút chuyện như vậy mà đã mất kiên nhẫn, đã quên trước kia leo đến vị trí hiện tại bằng cách nào hay sao? Các ngươi không có tự tin như thế? Tuyên truyền vẫn đang tiến hành, album cũng sắp phát hành, ngoại trừ như vậy thì còn có chuyện gì đáng lo? Không có! Thực lực, chỉ có thực lực mới là tất cả!"
Nói như vậy có thể dễ dàng nắm bắt lòng người, hắn cầm lấy tờ tạp chí trên bàn rồi nhìn thoáng qua, “Tất cả những thứ này đều là rác rưởi." Tờ tạp chí bị ném thẳng vào sọt rác, ngón tay của hắn lướt qua mái tóc ở trước trán, hiển lộ đôi mắt như dã thú, “Chuyện của ta không liên quan đến bất kỳ kẻ nào, có xảy ra phiền toái thì ta sẽ tự giải quyết."
Áo vest đen rộng mở, đôi mắt giống như báo đen lóe lên màu xanh lục, tựa hồ có cái gì mạnh mẽ rơi xuống theo âm điệu, phát lên một tiếng nổ lớn! Rõ ràng chỉ là ca sĩ chính của ban nhạc, chỉ là ngôi sao trên màn ảnh mà thôi, nhưng lại có khí phách không thua kém những bậc bề trên, chính vì người nam nhân này nên bọn họ là những người đến từ khắp nơi, có giấc mơ theo đuổi âm nhạc lại cam tâm tình nguyện làm nền, ở sau lưng hắn cho đến ngày hôm nay.
Vài người đều trầm mặc, tựa như trước kia, mỗi lần có tranh chấp, cho dù không có lý lẽ thì những lời nói độc nhất vô nhị cùng thái độ của Lê Khải Liệt đều làm cho mọi người tin phục, mà kết quả luôn chứng minh là hắn đúng, nhưng lúc này thì sao?
Người nam nhân phương Đông vẫn đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía bọn họ, Vu Duy Thiển hoàn toàn im lặng, tựa hồ đây là chuyện không liên quan đến hắn, Deer làm dịu đi một chút không khí, “Ngài Wirth, chúng ta không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự xuất hiện của ngươi đã tạo nên rất nhiều phiền toái, từ hai bàn tay trắng lên đến địa vị bây giờ, chúng ta cũng không hy vọng bởi vì người ngoài mà làm cho nó bị dao động…"
“Các ngươi đã đi theo hắn từ rất lâu, chẳng lẽ còn không tin người nam nhân này hay sao? Nếu là như thế thì ta đây không thể không nghi ngờ các ngươi rốt cục khẩn trương là vì xuất phát từ sự quan tâm đối với hắn, hay là sợ bị hắn liên lụy, sợ mất đi địa vị hiện tại." Quay đầu, giống như đang chê cười bọn họ nhát gan, Vu Duy Thiển vừa mỉm cười vừa nói, khuôn mặt tươi cười quá mức nhu hòa ở trong mắt của người khác lại trở nên sắc bén chói mắt.
Nói ra tính chất của sự việc, bao gồm cả suy nghĩ tiềm tàng trong lòng của mọi người đều bị đào móc, nhưng biểu tình của hắn lại tự nhiên như vậy, chỉ trong khoảnh khắc thì đám người lập tức thay đổi sắc mặt. Luke kích động muốn bước lên để lý luận với hắn, nhưng lại bị Lê Khải Liệt nhanh hơn một bước mà giữ chặt cánh tay, “Đừng làm cho ta nổi điên, Luke, không ai được phép động vào hắn!"
Không thèm che giấu lời cảnh cáo và sự bảo vệ, Luke cảm thấy trên vai trở nên đau nhức, hắn lui ra phía sau vài bước, lúc này Lê Khải Liệt thật sự đang ở trong trạng thái nguy hiểm, bọn họ đều biết khi hắn lộ ra ánh mắt này, mỗi khi đồng tử trở nên đỏ ửng là lúc Lê Khải Liệt thật sự có thể mất hết nhân tính.
Thái độ này của Lê Khải Liệt làm cho bọn họ vừa khiếp sợ mà lại càng thêm lo lắng. Morris kéo Luke lui ra phía sau, nhìn vào người nam nhân phương Đông không rõ lai lịch này, hắn vừa chất vấn cũng vừa nghi ngờ, “Rốt cục ngươi là ai? Tại sao có thể làm cho Leo sẵn sàng vì ngươi mà phản bội chúng ta?"
Không đợi Vu Duy Thiển mở miệng thì Lê Khải Liệt đã bước về phía bọn họ, cảm giác uy hiếp càng lúc càng rõ ràng khi hắn tiếp cận bọn họ, “Phản bội? Bây giờ vẫn chưa phải là phản bội thật sự, ai dám động vào hắn, đến lúc đó các ngươi mới biết cái gì gọi là phản bội." Nói ra từng từ một, hắn nhếch lên ý cười vô tình, “Muốn thử một chút hay không?"
Hiện tại ngay cả Owen cũng nhịn không được mà thầm oán trong lòng, Wirth rốt cục có lai lịch gì? Tại sao có thể làm cho Lê Khải Liệt coi trọng đến mức này, phải biết rằng mấy tháng trước Lê Khải Liệt chỉ dùng Wirth để làm công cụ đánh lạc hướng giới truyền thông mà thôi.
Lê Khải Liệt càng lúc càng tiếp cận bọn họ, hắn chính là người như thế, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khó có thể đoán trước, khi mới quen biết với hắn thì các thành viên cũng đã từng ẩu đả với hắn vài lần, kết quả là chưa lần nào Leo bị thua, hiện tại hắn đang đi về hướng của bọn họ, sắc mặt và biểu tình….
Tác giả :
Hỏa Ly