Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 58: Cái giá thảm thương
Tiếng gào thét thất thanh của nữ nhân quanh quẩn trong phòng, phi thường thê thảm, ở xung quanh nàng, các loại dụng cụ vẫn duy trì màu sắc sáng bóng của kim loại, không phải bởi vì bị nhuốm máu tươi mà có nửa điểm biến hóa.
Lê Khải Liệt dùng tất cả dao giải phẫu, tránh đi động mạch chính. Máy móc, dao mổ cắm vào thân thể, lưỡi dao không được rút ra làm tắc nghẽn mạch máu, sử dụng kỹ thuật phóng dao để trang hoàng trên người của Monica. Ngay cả sức lực để tránh né mà nàng cũng không có, nàng ngây dại mà nhìn ra một phương hướng vô hình, tiếng hét của nàng đã sớm trở nên mỏng manh, cuối cùng chỉ có thể thở ra một vài hơi khó khăn, các sớ thịt dưới làn da lộ ra ngoài không khí.
Lê Khải Liệt giống như ác quỷ, chỉ biết tạo ra càng nhiều máu tươi càng tốt, hắn thậm chí không dám nhìn ra phía sau, hắn có một cảm giác, chỉ cần vừa quay đầu lại thì hắn cũng sẽ bị mổ xẻ đau đớn giống như vậy.
Tiếng hô hấp nặng nề giống như dã thú gần sắp chết, mùi máu tươi làm cho người ta hít thở không thông, muốn che đậy hết thảy cái mùi này. Vu Duy Thiển nằm trên bàn giải phẩu bằng kim loại, một vũng máu tươi đang đông lại, Lê Khải Liệt ngừng tay trong sự chết lặng. Không biết Monica còn sống hay chết, nàng ngồi phịch ở góc tường, nhưng cảnh tượng này cũng không bằng vừa rồi hắn đã nhìn thấy ở trên bàn giải phẫu.
Nghĩ đến điều gì đó, hắn chậm rãi xoay người, sau đó chậm rãi hít một hơi, “Duy, ngươi thật sự đã chết hay sao?" Giọng nói khàn đặc vặn vẹo, giống như được cất lên từ trong miệng của một người khác, Lê Khải Liệt tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh bàn giải phẫu.
Ôm một tia hy vọng cuối cùng, hắn cởi bỏ dây khóa bằng da đang trói buộc tay chân của Vu Duy Thiển, chạm vào mạch đập bên gáy của đối phương, nhưng ngay cả điện tâm đồ cũng không thể dò xét bất kỳ dấu vết của sự sống nào thì hắn làm sao có thể làm được. Không có nhiệt độ cơ thể, không có mạch đập, không có bất cứ cái gì, ngoại trừ khuôn mặt này thì hết thảy còn lại đều khiến hắn không nhận ra đây là Vu Duy Thiển mà hắn rất quen thuộc.
Hắn nhìn máu thịt lẫn lộn ở trước mặt, ép buộc bản thân mình không được dời mắt, đây là kết quả do hắn tạo thành, là hắn, là hắn tự cao tự đại, là hắn cuồng vọng tự tin mà tạo thành hết thảy.
“Duy…." Hắn khẽ gọi bên tai của Vu Duy Thiển, không dám đụng vào thân thể ở trước mắt, cúi đầu xuống, chạm vào làn môi lạnh lẽo, nụ hôn không có huyết sắc, chỉ có mùi máu tươi nồng nặc.
Hắn hung hăng ôm chặt Vu Duy Thiển, giống như muốn đem cái xác không còn toàn vẹn này nhập vào trong thân thể của mình.
Có tiếng bước chân vang lên, “Leo, ngươi…." Vài người nam và nữ ở bên ngoài chờ một hồi lâu nhưng không thấy hắn xuất hiện, rốt cục nhịn không được mà xông vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, bọn họ đều dừng bước ở bên ngoài cửa sắt.
Người phụ nữ ở góc tường với tình trạng thê thảm….Làm cho người ta không thể tin tưởng là do Lê Khải Liệt tạo nên, vách tường bị nhuốm đỏ một màu máu tươi, các loại dụng cụ bằng kim loại nằm hỗn độn xung quanh, nơi này giống như một địa ngục trần gian.
Mà Lê Khải Liệt lại đang ôm một thi thể với máu thịt lẫn lộn, chuyên chú hôn người nam nhân đã sớm tắt thở, trong ánh sáng mờ nhạt, tựa hồ có một dòng chất lỏng chảy xuống từ trên mặt của hắn. Hắn hôn bờ môi của đối phương, giống như đang sám hối, nụ hôn chân thành, trên thi thể của người chết chỉ còn lại một phần da thịt có thể xem là hoàn hảo, trên đó có một vết sẹo hình chữ thập, dưới lòng bàn tay của hắn đã nhuốm đỏ một màu.
Bọn họ không biết rốt cục hai người có quan hệ gì, nhưng ngay hiện tại, bọn họ lại nhìn đến mức ngây dại. Đối với một thi thể mà nụ hôn lại có thể thuần khiết như thế, thuần khiết đến mức làm cho người ta quên hết thảy xung quanh, trước mắt chỉ còn hình bóng của hai người dưới ánh đèn mờ ảo, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen, nụ hôn vừa triền miên vừa đau đớn.
Ở đây đều là những người đã từng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng vẫn có vài người lặng lẽ dời mắt, Linda không đành lòng mà xoay người lại, nàng chưa từng thấy Lê Khải Liệt như vậy.
Hành động lần này kỳ thật là thành công, bọn họ đã cứu được một người khác, đó mới là nhiệm vụ của bọn họ, nhưng nhìn thấy hình ảnh trước mắt, không còn ai có thể nói nên lời.
Không ai nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, kể cả Monica đang ngồi phịch ở góc tường.
Monica nghe theo mệnh lệnh của gia tộc Claudy, kế hoạch là sử dụng người trong tay của bọn họ để trao đổi với người trong tay của Lê Khải Liệt, bọn họ để con tin ở nơi đã thiết lập mai phục, ý đồ muốn khống chế cả Lê Khải Liệt, nhưng hết thảy đều bị đám người đột nhiên gia nhập cuộc chiến này phá hỏng.
Lê Khải Liệt không đi một mình, cạm bẫy của gia tộc Claudy không thể bắt được hắn, điều này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, thậm chí có thể nói là kế hoạch của hắn, cùng gia tộc Claudy đối đầu cho đến nay, hắn không phải là hoàn toàn không biết gì về bọn họ.
Nhưng lúc này hắn đã đoán sai một việc, hắn đánh giá thấp Monica, hắn không ngờ Vu Duy Thiển lại khiến cho Monica bị khiếp sợ như vậy, làm cho nàng hoàn toàn mất đi kiểm soát cho nên mới xảy ra kết quả như hiện tại, thảm thiết đến mức hắn không thể thừa nhận.
Bất kỳ kẻ nào cũng phải trả giá đắt vì chính sai lầm của mình, chẳng qua cái giá phải trả như thế này thì thật sự quá lớn, thật sự quá nặng….
Ngón tay chạm vào nhiệt độ ấm áp của máu thịt, Lê Khải Liệt với vẻ mặt đờ đẫn mà lấy ra con chip từ trước ngực của Vu Duy Thiển, khi hắn bóp nát thứ này thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt trước mặt đang giật giật.
“Duy?" Hắn thử gọi khẽ, những người khác kinh ngạc nhìn hắn, cho dù là ai nhìn vào cũng có thể nhận ra hiện tại Lê Khải Liệt có một chút bất thường.
Nhưng người nam nhân bị Lê Khải Liệt liên tục gọi khẽ lại không cảm thấy như vậy, đây không phải là ảo giác của Lê Khải Liệt, biểu tình đờ đẫn bỗng nhiên khôi phục sự sống, hắn lay động thi thể trước mặt, “Duy! Ngươi còn sống! Ngươi còn sống đúng không? Ngươi tỉnh lại cho ta!"
Dùng sức mà gầm rú, tiếng gào thét không ngừng quanh quẩn trong gian phòng giống như tầng hầm, những người ở bên ngoài không nỡ nhìn thấy, Lê Khải Liệt quả thật đang nổi điên, “Leo…..đừng như vậy, hắn đã chết…."
Đùng! Một phát súng bắn xuống đất, người đàn ông vừa mới mở miệng lập tức kinh hãi, Lê Khải Liệt cầm súng, trên khuôn mặt dính máu cùng biểu tình lãnh tĩnh lại lộ ra một ý cười, làm cho người nọ không rét mà run.
“Đừng đến đây, hắn vẫn chưa chết." Người bất tử làm sao có thể chết, “Hắn sẽ sống lại, kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản ta!" Bọn họ không thể xác định có phải Lê Khải Liệt đã bị điên rồi hay không, hắn ôm lấy thi thể không còn toàn vẹn mà nhìn bọn họ, ngữ khí vừa chậm rãi lại vừa kiên quyết, giống như chỉ cần có bất kỳ ai nói thêm nửa câu thì viên đạn sẽ không hề nể tình mà bắn thẳng về phía bọn họ.
Mỗi một lời đều mang theo hơi thở đầy máu tươi, cũng có thêm một mùi vị khác, chỉ cần manh động thì sẽ làm bừng cháy cơn thịnh nộ, những người ở trước cửa nhìn nhau, không biết có nên rời đi hay không, có lẽ chờ đến khi Lê Khải Liệt tỉnh táo lại thì sẽ tốt hơn, bọn họ chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Ngươi hận ta? Cho dù lúc trước có một chút yêu thì hiện tại cũng không còn, có đúng hay không? Vậy ngươi sẽ không chết? Tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại để làm cho ta cũng đau đớn giống như ngươi! Làm cho ta cũng chịu nỗi khổ giống như ngươi!" Khuôn mặt dữ tợn mang theo nổi bi ai khắc sâu, tiếng gầm gừ của Lê Khải Liệt trở nên khàn đặc, giống như một cành cây khô sẽ không thể chịu nổi trọng lượng mà gãy vụn.
“Ta biết sai rồi! Đây không phải là trò chơi, không phải! Ngươi còn quan trọng hơn ta đã nghĩ! Ta thua! Ta chấp nhận! Nhưng ngươi luôn cố gắng bày ra dáng vẻ kia, ngươi không cam lòng đúng không? Không cam lòng vì lại động tâm đối với ta? Ta cũng vậy! Ta và ngươi đều không cam lòng!" Ôm chặt thân thể vào vòng tay, hắn hung hăng hôn lên môi của Vu Duy Thiển, “Ta làm sao mà có thể yêu một người nam nhân!"
Những người ở trước cửa đang muốn rời đi đều bất thình lình dừng bước, bọn họ xác định bản thân không hề nghe lầm, trao đổi ánh mắt khiếp sợ, Lê Khải Liệt đầu tiên là hôn người kia, lại thừa nhận mình yêu một người nam nhân? Nhưng hắn không phải đồng tính luyến ai, vì sao lại….
“Không ai…..muốn yêu…." Càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là thi thể đáng lý đã chết lại phát ra một tiếng thở dốc từ sâu trong cổ họng, giống như một người sắp sửa chết chìm lại một lần nửa nổi lên mặt nước để lấy dưỡng khí, người nọ lại có thể mở mắt, sự lãnh khốc và thịnh nộ trong đôi mắt màu đen cũng không hề kém hơn Lê Khải Liệt.
Các vết mổ trên người của Vu Duy Thiển đang dùng một tốc độ khó có thể nhìn thấy để dần dần khép lại, người ở đằng xa không thể nhìn thấy nhưng Lê Khải Liệt thì thấy rất rõ.
“Duy!" Kinh hỉ nhìn hắn, hai tay của Lê Khải Liệt trở nên run rẩy, không dám có một chút manh động, mặc dù toàn thân đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng người trước mặt quả thật là Vu Duy Thiển vẫn đang còn sống!
“Câm miệng!" Dùng phần sức lực còn sót lại để rống lên hai tiếng, sau đó Vu Duy Thiển nhắm mắt lại, hắn rất mệt mỏi, mỗi một chỗ trên thân thể của hắn đều đau đớn, nỗi đau khắc sâu không ngừng tra tấn hắn.
Mặc dù suy yếu nhưng toàn thân vẫn lạnh như băng, tuy nhiên Vu Duy Thiển vẫn còn sống. Lê Khải Liệt không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, nỗi đau trong lòng lúc này mới lập tức trở nên cuồn cuộn, hết thảy cảm giác chết lặng chỉ trong nháy mắt lại trỗi dậy, hắn nín thở, thật cẩn thận mà nhẹ nhàng ôm lấy Vu Duy Thiển, e sợ bất cứ một chút cử động nào cũng có thể làm cho người ở trong lòng càng thêm đau đớn.
Vu Duy Thiển quả thật đã tỉnh nhưng hắn không hề mở miệng nói thêm một chữ nào, có thể là vì thân thể quá mức đau đớn khiến hắn rốt cục không còn sức để mở miệng, cũng có thể là do tinh thần mệt mỏi mà tạo thành uể oải, hắn lặng im bất động, cũng không bận tâm trên người có bao nhiêu vết mổ vô cùng thê thảm, hết thảy tựa hồ không còn liên quan đến hắn.
Lê Khải Liệt bọc hắn trong một tấm khăn màu trắng, vuốt ve tóc hắn rồi nhẹ nhàng hôn lên, sau đó bế hắn ở trước ngực, người nam nhân cao ngạo đang nằm trong lòng hắn ngay hiện tại lại yếu ớt như vậy, hắn e sợ mỗi một động tác của hắn sẽ làm đau Vu Duy Thiển, nhưng rốt cục Vu Duy Thiển cũng không nói thêm một lời nào.
Hắn cứ như vậy mà bế Vu Duy Thiển lao ra ngoài, những người đang đứng ngay trước cửa vô tình trở thành những kẻ cản đường, khi bị ánh mắt giống như muốn giết người của hắn đảo qua thì tất cả đều vội vàng tránh sang một bên.
Chiếc xe hơi màu đen ở một góc đường được khởi động máy, hắn mang theo người nọ ly khai, đám người bị lưu lại chỉ biết nhìn con Y2K của Lê Khải Liệt rồi đối mặt nhìn nhau, ai dám chạy nó a?
Lê Khải Liệt dùng tất cả dao giải phẫu, tránh đi động mạch chính. Máy móc, dao mổ cắm vào thân thể, lưỡi dao không được rút ra làm tắc nghẽn mạch máu, sử dụng kỹ thuật phóng dao để trang hoàng trên người của Monica. Ngay cả sức lực để tránh né mà nàng cũng không có, nàng ngây dại mà nhìn ra một phương hướng vô hình, tiếng hét của nàng đã sớm trở nên mỏng manh, cuối cùng chỉ có thể thở ra một vài hơi khó khăn, các sớ thịt dưới làn da lộ ra ngoài không khí.
Lê Khải Liệt giống như ác quỷ, chỉ biết tạo ra càng nhiều máu tươi càng tốt, hắn thậm chí không dám nhìn ra phía sau, hắn có một cảm giác, chỉ cần vừa quay đầu lại thì hắn cũng sẽ bị mổ xẻ đau đớn giống như vậy.
Tiếng hô hấp nặng nề giống như dã thú gần sắp chết, mùi máu tươi làm cho người ta hít thở không thông, muốn che đậy hết thảy cái mùi này. Vu Duy Thiển nằm trên bàn giải phẩu bằng kim loại, một vũng máu tươi đang đông lại, Lê Khải Liệt ngừng tay trong sự chết lặng. Không biết Monica còn sống hay chết, nàng ngồi phịch ở góc tường, nhưng cảnh tượng này cũng không bằng vừa rồi hắn đã nhìn thấy ở trên bàn giải phẫu.
Nghĩ đến điều gì đó, hắn chậm rãi xoay người, sau đó chậm rãi hít một hơi, “Duy, ngươi thật sự đã chết hay sao?" Giọng nói khàn đặc vặn vẹo, giống như được cất lên từ trong miệng của một người khác, Lê Khải Liệt tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh bàn giải phẫu.
Ôm một tia hy vọng cuối cùng, hắn cởi bỏ dây khóa bằng da đang trói buộc tay chân của Vu Duy Thiển, chạm vào mạch đập bên gáy của đối phương, nhưng ngay cả điện tâm đồ cũng không thể dò xét bất kỳ dấu vết của sự sống nào thì hắn làm sao có thể làm được. Không có nhiệt độ cơ thể, không có mạch đập, không có bất cứ cái gì, ngoại trừ khuôn mặt này thì hết thảy còn lại đều khiến hắn không nhận ra đây là Vu Duy Thiển mà hắn rất quen thuộc.
Hắn nhìn máu thịt lẫn lộn ở trước mặt, ép buộc bản thân mình không được dời mắt, đây là kết quả do hắn tạo thành, là hắn, là hắn tự cao tự đại, là hắn cuồng vọng tự tin mà tạo thành hết thảy.
“Duy…." Hắn khẽ gọi bên tai của Vu Duy Thiển, không dám đụng vào thân thể ở trước mắt, cúi đầu xuống, chạm vào làn môi lạnh lẽo, nụ hôn không có huyết sắc, chỉ có mùi máu tươi nồng nặc.
Hắn hung hăng ôm chặt Vu Duy Thiển, giống như muốn đem cái xác không còn toàn vẹn này nhập vào trong thân thể của mình.
Có tiếng bước chân vang lên, “Leo, ngươi…." Vài người nam và nữ ở bên ngoài chờ một hồi lâu nhưng không thấy hắn xuất hiện, rốt cục nhịn không được mà xông vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, bọn họ đều dừng bước ở bên ngoài cửa sắt.
Người phụ nữ ở góc tường với tình trạng thê thảm….Làm cho người ta không thể tin tưởng là do Lê Khải Liệt tạo nên, vách tường bị nhuốm đỏ một màu máu tươi, các loại dụng cụ bằng kim loại nằm hỗn độn xung quanh, nơi này giống như một địa ngục trần gian.
Mà Lê Khải Liệt lại đang ôm một thi thể với máu thịt lẫn lộn, chuyên chú hôn người nam nhân đã sớm tắt thở, trong ánh sáng mờ nhạt, tựa hồ có một dòng chất lỏng chảy xuống từ trên mặt của hắn. Hắn hôn bờ môi của đối phương, giống như đang sám hối, nụ hôn chân thành, trên thi thể của người chết chỉ còn lại một phần da thịt có thể xem là hoàn hảo, trên đó có một vết sẹo hình chữ thập, dưới lòng bàn tay của hắn đã nhuốm đỏ một màu.
Bọn họ không biết rốt cục hai người có quan hệ gì, nhưng ngay hiện tại, bọn họ lại nhìn đến mức ngây dại. Đối với một thi thể mà nụ hôn lại có thể thuần khiết như thế, thuần khiết đến mức làm cho người ta quên hết thảy xung quanh, trước mắt chỉ còn hình bóng của hai người dưới ánh đèn mờ ảo, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen, nụ hôn vừa triền miên vừa đau đớn.
Ở đây đều là những người đã từng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng vẫn có vài người lặng lẽ dời mắt, Linda không đành lòng mà xoay người lại, nàng chưa từng thấy Lê Khải Liệt như vậy.
Hành động lần này kỳ thật là thành công, bọn họ đã cứu được một người khác, đó mới là nhiệm vụ của bọn họ, nhưng nhìn thấy hình ảnh trước mắt, không còn ai có thể nói nên lời.
Không ai nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, kể cả Monica đang ngồi phịch ở góc tường.
Monica nghe theo mệnh lệnh của gia tộc Claudy, kế hoạch là sử dụng người trong tay của bọn họ để trao đổi với người trong tay của Lê Khải Liệt, bọn họ để con tin ở nơi đã thiết lập mai phục, ý đồ muốn khống chế cả Lê Khải Liệt, nhưng hết thảy đều bị đám người đột nhiên gia nhập cuộc chiến này phá hỏng.
Lê Khải Liệt không đi một mình, cạm bẫy của gia tộc Claudy không thể bắt được hắn, điều này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, thậm chí có thể nói là kế hoạch của hắn, cùng gia tộc Claudy đối đầu cho đến nay, hắn không phải là hoàn toàn không biết gì về bọn họ.
Nhưng lúc này hắn đã đoán sai một việc, hắn đánh giá thấp Monica, hắn không ngờ Vu Duy Thiển lại khiến cho Monica bị khiếp sợ như vậy, làm cho nàng hoàn toàn mất đi kiểm soát cho nên mới xảy ra kết quả như hiện tại, thảm thiết đến mức hắn không thể thừa nhận.
Bất kỳ kẻ nào cũng phải trả giá đắt vì chính sai lầm của mình, chẳng qua cái giá phải trả như thế này thì thật sự quá lớn, thật sự quá nặng….
Ngón tay chạm vào nhiệt độ ấm áp của máu thịt, Lê Khải Liệt với vẻ mặt đờ đẫn mà lấy ra con chip từ trước ngực của Vu Duy Thiển, khi hắn bóp nát thứ này thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt trước mặt đang giật giật.
“Duy?" Hắn thử gọi khẽ, những người khác kinh ngạc nhìn hắn, cho dù là ai nhìn vào cũng có thể nhận ra hiện tại Lê Khải Liệt có một chút bất thường.
Nhưng người nam nhân bị Lê Khải Liệt liên tục gọi khẽ lại không cảm thấy như vậy, đây không phải là ảo giác của Lê Khải Liệt, biểu tình đờ đẫn bỗng nhiên khôi phục sự sống, hắn lay động thi thể trước mặt, “Duy! Ngươi còn sống! Ngươi còn sống đúng không? Ngươi tỉnh lại cho ta!"
Dùng sức mà gầm rú, tiếng gào thét không ngừng quanh quẩn trong gian phòng giống như tầng hầm, những người ở bên ngoài không nỡ nhìn thấy, Lê Khải Liệt quả thật đang nổi điên, “Leo…..đừng như vậy, hắn đã chết…."
Đùng! Một phát súng bắn xuống đất, người đàn ông vừa mới mở miệng lập tức kinh hãi, Lê Khải Liệt cầm súng, trên khuôn mặt dính máu cùng biểu tình lãnh tĩnh lại lộ ra một ý cười, làm cho người nọ không rét mà run.
“Đừng đến đây, hắn vẫn chưa chết." Người bất tử làm sao có thể chết, “Hắn sẽ sống lại, kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản ta!" Bọn họ không thể xác định có phải Lê Khải Liệt đã bị điên rồi hay không, hắn ôm lấy thi thể không còn toàn vẹn mà nhìn bọn họ, ngữ khí vừa chậm rãi lại vừa kiên quyết, giống như chỉ cần có bất kỳ ai nói thêm nửa câu thì viên đạn sẽ không hề nể tình mà bắn thẳng về phía bọn họ.
Mỗi một lời đều mang theo hơi thở đầy máu tươi, cũng có thêm một mùi vị khác, chỉ cần manh động thì sẽ làm bừng cháy cơn thịnh nộ, những người ở trước cửa nhìn nhau, không biết có nên rời đi hay không, có lẽ chờ đến khi Lê Khải Liệt tỉnh táo lại thì sẽ tốt hơn, bọn họ chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Ngươi hận ta? Cho dù lúc trước có một chút yêu thì hiện tại cũng không còn, có đúng hay không? Vậy ngươi sẽ không chết? Tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại để làm cho ta cũng đau đớn giống như ngươi! Làm cho ta cũng chịu nỗi khổ giống như ngươi!" Khuôn mặt dữ tợn mang theo nổi bi ai khắc sâu, tiếng gầm gừ của Lê Khải Liệt trở nên khàn đặc, giống như một cành cây khô sẽ không thể chịu nổi trọng lượng mà gãy vụn.
“Ta biết sai rồi! Đây không phải là trò chơi, không phải! Ngươi còn quan trọng hơn ta đã nghĩ! Ta thua! Ta chấp nhận! Nhưng ngươi luôn cố gắng bày ra dáng vẻ kia, ngươi không cam lòng đúng không? Không cam lòng vì lại động tâm đối với ta? Ta cũng vậy! Ta và ngươi đều không cam lòng!" Ôm chặt thân thể vào vòng tay, hắn hung hăng hôn lên môi của Vu Duy Thiển, “Ta làm sao mà có thể yêu một người nam nhân!"
Những người ở trước cửa đang muốn rời đi đều bất thình lình dừng bước, bọn họ xác định bản thân không hề nghe lầm, trao đổi ánh mắt khiếp sợ, Lê Khải Liệt đầu tiên là hôn người kia, lại thừa nhận mình yêu một người nam nhân? Nhưng hắn không phải đồng tính luyến ai, vì sao lại….
“Không ai…..muốn yêu…." Càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là thi thể đáng lý đã chết lại phát ra một tiếng thở dốc từ sâu trong cổ họng, giống như một người sắp sửa chết chìm lại một lần nửa nổi lên mặt nước để lấy dưỡng khí, người nọ lại có thể mở mắt, sự lãnh khốc và thịnh nộ trong đôi mắt màu đen cũng không hề kém hơn Lê Khải Liệt.
Các vết mổ trên người của Vu Duy Thiển đang dùng một tốc độ khó có thể nhìn thấy để dần dần khép lại, người ở đằng xa không thể nhìn thấy nhưng Lê Khải Liệt thì thấy rất rõ.
“Duy!" Kinh hỉ nhìn hắn, hai tay của Lê Khải Liệt trở nên run rẩy, không dám có một chút manh động, mặc dù toàn thân đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng người trước mặt quả thật là Vu Duy Thiển vẫn đang còn sống!
“Câm miệng!" Dùng phần sức lực còn sót lại để rống lên hai tiếng, sau đó Vu Duy Thiển nhắm mắt lại, hắn rất mệt mỏi, mỗi một chỗ trên thân thể của hắn đều đau đớn, nỗi đau khắc sâu không ngừng tra tấn hắn.
Mặc dù suy yếu nhưng toàn thân vẫn lạnh như băng, tuy nhiên Vu Duy Thiển vẫn còn sống. Lê Khải Liệt không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, nỗi đau trong lòng lúc này mới lập tức trở nên cuồn cuộn, hết thảy cảm giác chết lặng chỉ trong nháy mắt lại trỗi dậy, hắn nín thở, thật cẩn thận mà nhẹ nhàng ôm lấy Vu Duy Thiển, e sợ bất cứ một chút cử động nào cũng có thể làm cho người ở trong lòng càng thêm đau đớn.
Vu Duy Thiển quả thật đã tỉnh nhưng hắn không hề mở miệng nói thêm một chữ nào, có thể là vì thân thể quá mức đau đớn khiến hắn rốt cục không còn sức để mở miệng, cũng có thể là do tinh thần mệt mỏi mà tạo thành uể oải, hắn lặng im bất động, cũng không bận tâm trên người có bao nhiêu vết mổ vô cùng thê thảm, hết thảy tựa hồ không còn liên quan đến hắn.
Lê Khải Liệt bọc hắn trong một tấm khăn màu trắng, vuốt ve tóc hắn rồi nhẹ nhàng hôn lên, sau đó bế hắn ở trước ngực, người nam nhân cao ngạo đang nằm trong lòng hắn ngay hiện tại lại yếu ớt như vậy, hắn e sợ mỗi một động tác của hắn sẽ làm đau Vu Duy Thiển, nhưng rốt cục Vu Duy Thiển cũng không nói thêm một lời nào.
Hắn cứ như vậy mà bế Vu Duy Thiển lao ra ngoài, những người đang đứng ngay trước cửa vô tình trở thành những kẻ cản đường, khi bị ánh mắt giống như muốn giết người của hắn đảo qua thì tất cả đều vội vàng tránh sang một bên.
Chiếc xe hơi màu đen ở một góc đường được khởi động máy, hắn mang theo người nọ ly khai, đám người bị lưu lại chỉ biết nhìn con Y2K của Lê Khải Liệt rồi đối mặt nhìn nhau, ai dám chạy nó a?
Tác giả :
Hỏa Ly