Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 36: Mối quan hệ chân chính
Hắn cần phóng thích cảm xúc dư thừa, không bận tâm người trước mắt là ai, hắn cần kích thích để làm cho mình thỏa mãn, hắn tựa hồ đã quên Vu Duy Thiển không phải một người dễ dàng đi vào khuôn khổ, lại càng không phải tùy tiện có thể động vào. Hắn định làm cho bản thân mình bị dục vọng chi phối, người nam nhân trước mặt có thể mãnh liệt khơi mào cảm giác của hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Khi tinh thần kém cỏi nhất chính là thời điểm bất ổn nhất, sự xâm chiếm mất đi lý trí của Lê Khải Liệt được đáp lại mãnh liệt, bụng bị thúc một đòn thật nặng, lực đạo của nắm đấm không phải người bình thường có thể chịu được, tránh được vị trí xương cốt nhưng vẫn mang đến cảm giác đau đớn kịch liệt, nhưng hắn lại cười rộ lên trong cơn đau đớn, tiếng cười khàn đặc vừa tà khí lại vừa ác liệt, “Không tốt sao? Chẳng phải ngươi đã nói là có cảm giác? Hay là trước tiên để ta dùng miệng làm cho ngươi thích, giống như lần trước thì ngươi mới…"
Nắm lấy cổ áo của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển không hề thay đổi sắc mặt, “Nếu đây là ngươi muốn."
Nắm đấm dũng mãnh thúc vào bụng, vào mặt, cuối cùng là nhấc chân đá một cú làm cho Lê Khải Liệt phải vịn vào tường mới không bị ngã xuống, động tác của Vu Duy Thiển vừa gọn gàng đẹp mắt lại vừa lưu loát nhanh nhẹn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Lê Khải Liệt, “Lần sau muốn bị đánh thì ngươi cứ nói thẳng, ta sẽ không keo kiệt." Vu Duy Thiển cử động mấy ngón tay, khớp xương hơi đau một chút.
Trong bóng đêm cách không khí ồn ào hỗn loạn ở đằng xa, nơi này tựa như một thế giới khác, sau khi Vu Duy Thiển thu hồi nắm đấm thì lại đưa tay vào túi áo, tư thế dựa vào tường thật thả lỏng, hắn mò lấy cặp mắt kính bên trong túi, Lê Khải Liệt đang ở ngay bên cạnh hắn, thở hổn hển mà dựa vào tường, nhìn xuống những mảnh nhỏ rải rắc ở dưới đất.
Những mảnh nhỏ trong suốt của mắt kính lấp lánh trong đêm tối, lời nói của Vu Duy Thiển cũng giống như những mảnh vỡ thủy tinh này, lạnh lẽo mà lại sắc bén, “Ta không muốn hợp tác cùng một người không có năng lực tự chủ." Những mảnh vỡ thủy tinh bị hắn giẫm nát, vang lên vài tiếng răng rắc ở dưới chân.
Hắn nâng mặt của Lê Khải Liệt lên, chống lại cặp mắt màu tro lục vừa kiệt ngạo vừa âm trầm, “Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta!"
Giọng nói lạnh lùng, bên trong tựa hồ không thể tìm ra bất kỳ cảm xúc nào khác, nhưng thật sự không có bất kỳ thứ gì khác hay sao? Lê Khải Liệt chậm rãi hít vào một hơi, biểu tình trở nên bí hiểm sau khi khôi phục bình tĩnh, “Ngươi đang quan tâm ta." Hắn nhướng mi, như cười như không.
Vừa rồi Vu Duy Thiển còn lạnh lùng hờ hững, hiện tại lại nhịn không được mà có một chút tức giận, hắn cau mày rồi buông tay ra, “Đừng nói nhảm, ta cảnh cáo ngươi, đừng có lần thứ hai, nếu khả năng tự chủ của ngươi chỉ có bấy nhiêu…."
“Đều là tại ngươi." Phun ra một ngụm máu xuống đất, Lê Khải Liệt lau đi vết máu trên khóe miệng, bờ môi của Vu Duy Thiển cũng có vết thương, là bị hắn cắn, máu tươi đầm đìa, hắn đưa tay lướt lên, vết máu bám vào đầu ngón tay của hắn, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như đang vuốt một cánh hoa.
Hắn lại đưa ngón tay đến bên môi của mình, liếm lên giọt máu ở trên tay, động tác vô cùng tự nhiên, toát lên sức quyến rũ đầy nam tính, dung hợp thành một cảm giác vừa dã tính vừa ngang tàng bạo ngược. Tầm mắt của Vu Duy Thiển không thể không bị hắn hấp dẫn. Lê Khải Liệt cũng phát hiện điểm này, đón nhận ánh mắt của Vu Duy Thiển, hắn nhìn sâu vào mắt đối phương, “Đều là tại ngươi nên ta mới mất tự chủ như vậy, nếu không ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ kiềm chế được, mấy năm nay gia tộc Claudy vẫn liên tục gây phiền toái cho ta."
“Kiềm chế?" Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt một cách đùa cợt, “Đúng vậy, ngươi sẽ kiềm chế trước, sau đó tìm vài người để phát tiết, nếu hiện tại ở đây không phải là ta thì ắt hẳn ngươi sẽ cùng lên giường với một người phụ nữ nào đó tự nguyện hiến dâng thân thể cho mình."
Lê Khải Liệt trong phút chốc trở nên chật vật, điểm này Vu Duy Thiển không nói sai, hắn quả thật thường xuyên làm như vậy, giọng nói khàn khàn để lộ ra một chút ý tứ thỏa hiệp, “Hắc, đừng vạch trần ta, đó là trước kia, nhưng hiện tại bất đồng."
“Hiện tại quả thật bất đồng, ta không phải nữ nhân, nếu ngươi muốn tìm phụ nữ thì sớm cút ngay cho ta." Hai tay đút vào trong túi áo, Vu Duy Thiển dùng ánh mắt bắt bẻ để quan sát Lê Khải Liệt, hắn đã chấp nhận việc bản thân mình bị Lê Khải Liệt cuốn hút nhưng hắn không phải là người dễ dàng để người khác đụng chạm.
“Ngươi giống như đang tuyên bố sở hữu độc quyền." Tâm tình của Lê Khải Liệt hoàn toàn khôi phục, vì lời nói của Vu Duy Thiển mà hắn cười rộ lên, lập tức kéo Vu Duy Thiển đến trước mặt, “Ta nói thật, nếu không phải ngươi thì ta sẽ kiềm chế. Ít nhất là ta không cố ý muốn chọc giận ngươi."
Xoa lên mấy chỗ bị đau trên người, hắn cười khổ, “Đây là ta tự chuốc lấy."
“Chọc giận ta thì có ích lợi gì?" Bất cứ lúc nào Lê Khải Liệt cũng có thể làm cho hắn kinh ngạc, tỷ như chuyện mới vừa rồi.
“Vẫn chưa hiểu? Ngươi có thể khống chế ý chí của ta, sẽ đối chọi gay gắt với ta, làm cho ta không quá mức hấp tấp thiếu suy nghĩ, ngươi là người duy nhất được ta thừa nhận, là người làm cho ta cảm thấy đặc biệt, ta không có hứng thú đối với đồng tính nhưng ta lại muốn chạm vào ngươi, điều này chứng minh cái gì? Chỉ có thể nói rằng ngươi rất đặc biệt, Duy." Mặc kệ mái tóc hỗn độn trước trán, che khuất một nửa con mắt, ngón tay của Lê Khải Liệt nhẹ nhàng vuốt lên gò má của Vu Duy Thiển, sau đó dựa vào vách tường, “Bất quá ngay từ đầu ngươi quả thật làm cho người ta cảm thấy đáng ghét."
Người trước mắt quả thật là một cá thể mâu thuẫn, mới đầu bộ dáng kiêu ngạo xa cách làm cho hắn phản cảm, nhưng khí chất lạnh lùng thần bí lại làm cho người ta mê muội, đối với người khác thì hờ hững lãnh đạm, nhưng lại hoàn toàn tương phản với sự dịu dàng tinh tế đối với Vivian.
Thế giới của Vu Duy Thiển tựa hồ bị phân thành hai bên, người bên ngoài và người bên cạnh hắn, làm cho Lê Khải Liệt nhịn không được mà lại muốn tiếp tục trêu chọc khiêu khích, phá vỡ bức tường ngăn cách giữa bọn họ, có ý đồ vượt từ bên này sang bên kia. Cho dù lời nói có vô tình, thái độ có lạnh lùng như thế nào đi chăng nữa, thì từ khi tranh chấp cho đến bây giờ, quả thật Vu Duy Thiển đã thay đổi vài điểm, ít nhất là về thái độ thì Lê Khải Liệt có thể cảm nhận được một chút dịu dàng từ hắn.
Che giấu bên dưới biểu tình lãnh khốc sắc bén chính là sự dịu dàng ấm áp.
“Như nhau, ta cũng hiểu được ngươi là loại người tự cao tự đại lại thích tùy hứng xằng bậy." Vu Duy Thiển vạch ra áo khoác trên người Lê Khải Liệt, quả nhiên vết thương trên vai lại chảy mái.
“Ta không phủ nhận." Lê Khải Liệt nhún vai, “Ta quả thật chán ghén bị trói buộc, ghét bị người ra lệnh phải làm như thế nào, bất quá ngươi có lẽ là ngoại lệ, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi ra tay quá nặng, với lại lần sau đừng nhằm vào mặt mà đấm." Trải qua một hồi phát tiết mới vừa rồi, hắn đã khôi phục lại bình thường, vuốt lên mái tóc dài đến bờ vai của mình, hắn chẳng hề bận tâm đến vết thương trên vai và trên mặt. (miếng cơm manh áo là ở cái mặt đó em)
“Tốt hơn chút nào hay không?" Vu Duy Thiển vỗ lên bả vai không bị thương của Lê Khải Liệt. Ý tứ của hắn không phải hỏi về vết thương, hai người bọn họ đều hiểu rõ điểm này.
“Có ngươi ở bên cạnh, tốt hơn rất nhiều." Không mang theo hàm ý trêu đùa, hắn thuận thế dựa vào trên người của Vu Duy Thiển, “Tuy rằng đôi khi ngươi nói chuyện hơi cay độc một chút, lại hung hăng, bất quá ngươi có thể làm cho ta thả lỏng, tìm được người có thế lực cân bằng với mình cũng không dễ dàng, những người ở bên cạnh ngươi một thời gian sẽ bị ngươi mê muội, ngươi có biết hay không? Duy, ngươi thật nguy hiểm."
“Như thế nào, tính nói lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ ta, hay là muốn châm chọc ta? Nếu cảm thấy nguy hiểm thì có thể tránh xa ra một chút." Vu Duy Thiển không để bụng đối với lời nói của Lê Khải Liệt. Muốn phát tiết là chuyện của Lê Khải Liệt, vì cái gì lại muốn hắn phải thừa nhận?
Không thể khống chế được sự thô bạo lỗ mãng của mình, Lê Khải Liệt không giống như hình tượng mà người ngoài nhìn thấy, không phải là siêu sao xuất hiện trên màn ảnh có sở trường kích động lòng người, cuồng dã ngang ngược, mà lúc này lại chân thật hơn, có nhược điểm cũng có cảm xúc.
Ngón tay của Vu Duy Thiển xuyên qua mái tóc hơi gợn sóng của Lê Khải Liệt, nhẹ nhàng chạm vào, giống như nhận được tín hiệu, cánh tay của Lê Khải Liệt nhanh chóng vòng quanh người hắn, Vu Duy Thiển nhớ đến hiện tại đang ở nơi nào, còn có mấy tên bợm nhậu cùng vài kẻ lang thang ở ngoài đầu phố, “Đứng lên, đây không phải đang đóng phim, cho dù là thế thì hoàn cảnh ở nơi này cũng không ổn."
“Ta làm sao có thể bỏ đi." Lê Khải Liệt lười biếng mà đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên, “Ngươi xem trên trời có trăng còn có sao, làm gì mà lại không ổn? Ngươi thật sự là không biết lãng mạn."
“Ta nhắc nhở ngươi, cảnh sát còn đang tiến hành điều tra, nếu bọn họ đi ra từ cửa sau mà nhìn thấy ngươi thì chuyện phiền toái còn lại do chính ngươi tự giải quyết." Bị cưỡng hôn, bị cắn rách môi, còn bị xem là trò đùa miễn phí, tâm tình của Vu Duy Thiển không thể tính là thoải mái, hắn đẩy Lê Khải Liệt sang một bên rồi xoay người hướng ra ngoài ngõ hẻm.
Đi vài bước, không nghe thấy tiếng chân ở phía sau, chỉ nghe thấy một giọng nói đầy hoa lệ có thể dùng để biểu diễn ca kịch đang truyền đến từ sau lưng, “Món nợ này ta sẽ ghi vào sổ, ngươi cũng nhớ kỹ giúp ta, Claudy–"
Bởi vì địa điểm và hoàn cảnh hiện tại mà làm cho ngữ điệu có vẻ âm u, khiến người ta càng thêm nghi hoặc, rốt cục là chuyện gì khiến cho một người thù hận người thân mang cùng huyết thống với mình như thế, Vu Duy Thiển xoay người, “Đến tột cùng Lydia và ngươi có quan hệ gì? Gia tộc Claudy muốn dùng nàng để uy hiếp ngươi, ngươi có nhiều tình nhân trong các vụ bê bối tình cảm như vậy, nhưng bọn họ chỉ lựa chọn nàng."
Lê Khải Liệt chậm rãi đến gần, đôi mắt bị mái tóc che khuất tựa hồ ẩn chứa một chút ý cười, “Ta và nàng đến tột cùng có quan hệ gì, chẳng lẽ ngươi không phải rất để ý hay sao?"
Vu Duy Thiển vươn tay, tựa hồ có một chút do dự, nhưng rốt cục cũng chỉ chạm vào mặt của Lê Khải Liệt, vén mái tóc ở trên trán sang một bên, “Nàng đã gặp ta, không có một người con gái nào lại thân mật với nhân vật trong vụ bê bối tình cảm của người mình yêu như vậy, cho dù nàng có rộng lượng như thế nào thì sự ghen tuông vẫn không thể che giấu được." Nhưng hắn chỉ cảm thấy thái độ của Lydia là hiếu kỳ, không hề có một chút ác ý hay giả vờ thân mật.
“Vậy đáp án của ngươi chính là để ý?" Không miễn cưỡng Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt đưa ra một đáp án xác định, nắm lấy tay của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt xảo quyệt lựa chọn cho hắn một câu trả lời. Khi Vu Duy Thiển trở nên trầm mặc rồi đưa đến một ánh mắt nghiêm khắc nhưng không tức giận, thì Lê Khải Liệt lại bắt đầu nhẹ nhàng cười một cách ám muội.
“Ngươi cứ từ từ mà cười, ta đi trước." Rút tay về, đẩy Lê Khải Liệt ra một cách vô tình, Vu Duy Thiển vẫn chưa quên hiện tại là lúc nào, bên ngoài khắp nơi đều có cảnh sát, không bao lâu nữa thì truyền thông sẽ nhanh chóng đến đây, hắn không muốn bị cuốn vào quá nhiều rằc rối, hiện tại bấy nhiêu đây đã đủ làm cho hắn cảm thấy phiền phức.
“Nàng là em gái của ta" Đột nhiên truyền đến một câu trả lời như vậy, Lê Khải Liệt đuổi theo hắn, hai người một trước một sau đi xuyên qua ngõ hẻm âm u, lời nói của hắn lúc này không còn mang theo ý cười, “Nhưng nàng không phải người của gia tộc Claudy."
Công chúa của vương quốc Hashim quả thật không thể có quan hệ với người của gia tộc Claudy, nàng có huyết thống Trung Đông. Vu Duy Thiển tiếp tục bước đi, chậm rãi kéo cao cổ áo gió.
Gió nổi lên, ban đêm có một chút se lạnh, Lê Khải Liệt không tiếp tục lên tiếng. Vì sao công chúa Hashim lại là em gái của Lê Khải Liệt nhưng hắn không nói rõ, tựa hồ là muốn gây chú ý cho Vu Duy Thiển, muốn đối phương phải vắt óc suy nghĩ về thân phận của hắn, nhưng cũng có thể chỉ đơn giản là không muốn tiếp tục đi sâu vào vấn đề này, hơn nữa hiện tại không phải thời điểm tốt để nói tỉ mỉ về chuyện này.
Cho nên Vu Duy Thiển không hỏi tiếp, hắn đã mất đi tính hiếu kỳ đối với rất nhiều chuyện, ít nhất hiện tại hắn sẽ không truy vấn.
Màn đêm buông xuống, hắn hướng ra phía sau nhìn thoáng qua một chút, cửa sau của quán bar tựa hồ không có cảnh sát đi ra, không biết đã phát hiện được điều gì ở bên trong."
“Đợi đã, ngươi có ngửi được mùi gì hay không?" Lê Khải Liệt đột nhiên dừng bước, Vu Duy Thiển cũng dừng lại, lúc này ngửi được một mùi rất đặc trưng đang trôi nổi trong không khí.
Hắn nhìn khắp xung quanh, bọn họ đang ở trong một ngõ hẻm tối tăm, mặt đường ẩm ướt phản xạ ánh đèn đường ở đầu phố, khi bọn họ đi ra ngõ hẻm này thì không thấy một ai khác, đầu phố lân cận có vài tên bợm nhậu với bộ dáng lôi thôi đang ngồi lê lết trên đường, nửa ngủ nửa tỉnh mà quơ quào vỏ chai rượu, trong miệng lầm bầm lầu bầu những lời vô nghĩa.
Nhưng Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều có thể xác định mùi mà bọn họ ngửi được không phải là mùi hôi của rượu, có thể là vì thời tiết không quá nóng nên mùi thối không nặng, nếu không phải có trận gió kia thì có lẽ bọn họ sẽ không ngửi được.
“Có nhớ mới vừa rồi có kẻ lục lọi ở nơi này hay không?" Ánh mắt của hắn dừng lên thùng rác đã bị những kẻ lang thang lục lọi.
“Muốn nhìn thử hay không?" Lê Khải Liệt đá một cú lên thùng rác, “Ngay ở nơi cách cửa sau quán bar của ngươi không xa, ngươi đừng nói là ngươi không thèm để ý."
Đá văng thùng rác, bên cạnh những túi rác tạp nhạp và vỏ chai này nọ, bọn họ nhìn thấy một cái túi ni lông màu đen phản chiếu ánh sáng loang loáng lạnh lẽo dưới ban đêm. Tựa hồ bên trong có chứa cái gì đó, Lê Khải Liệt chỉ mới động vào một chút mà mùi thối đã trở nên nồng nặc.
Một cái túi ni lông ở trong thùng rác đang lan tỏa mùi thối và mùi máu tanh nồng nặc từ những khe hở.
————–
P/S: nhiều cảm xúc ghê. Ngọt, chua, cay, đắng. Với lại….con sam nó tuyên bố rồi đó:>, từ nay về sau nó chỉ còn mình bé Duy =)) =)).
Khi tinh thần kém cỏi nhất chính là thời điểm bất ổn nhất, sự xâm chiếm mất đi lý trí của Lê Khải Liệt được đáp lại mãnh liệt, bụng bị thúc một đòn thật nặng, lực đạo của nắm đấm không phải người bình thường có thể chịu được, tránh được vị trí xương cốt nhưng vẫn mang đến cảm giác đau đớn kịch liệt, nhưng hắn lại cười rộ lên trong cơn đau đớn, tiếng cười khàn đặc vừa tà khí lại vừa ác liệt, “Không tốt sao? Chẳng phải ngươi đã nói là có cảm giác? Hay là trước tiên để ta dùng miệng làm cho ngươi thích, giống như lần trước thì ngươi mới…"
Nắm lấy cổ áo của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển không hề thay đổi sắc mặt, “Nếu đây là ngươi muốn."
Nắm đấm dũng mãnh thúc vào bụng, vào mặt, cuối cùng là nhấc chân đá một cú làm cho Lê Khải Liệt phải vịn vào tường mới không bị ngã xuống, động tác của Vu Duy Thiển vừa gọn gàng đẹp mắt lại vừa lưu loát nhanh nhẹn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Lê Khải Liệt, “Lần sau muốn bị đánh thì ngươi cứ nói thẳng, ta sẽ không keo kiệt." Vu Duy Thiển cử động mấy ngón tay, khớp xương hơi đau một chút.
Trong bóng đêm cách không khí ồn ào hỗn loạn ở đằng xa, nơi này tựa như một thế giới khác, sau khi Vu Duy Thiển thu hồi nắm đấm thì lại đưa tay vào túi áo, tư thế dựa vào tường thật thả lỏng, hắn mò lấy cặp mắt kính bên trong túi, Lê Khải Liệt đang ở ngay bên cạnh hắn, thở hổn hển mà dựa vào tường, nhìn xuống những mảnh nhỏ rải rắc ở dưới đất.
Những mảnh nhỏ trong suốt của mắt kính lấp lánh trong đêm tối, lời nói của Vu Duy Thiển cũng giống như những mảnh vỡ thủy tinh này, lạnh lẽo mà lại sắc bén, “Ta không muốn hợp tác cùng một người không có năng lực tự chủ." Những mảnh vỡ thủy tinh bị hắn giẫm nát, vang lên vài tiếng răng rắc ở dưới chân.
Hắn nâng mặt của Lê Khải Liệt lên, chống lại cặp mắt màu tro lục vừa kiệt ngạo vừa âm trầm, “Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta!"
Giọng nói lạnh lùng, bên trong tựa hồ không thể tìm ra bất kỳ cảm xúc nào khác, nhưng thật sự không có bất kỳ thứ gì khác hay sao? Lê Khải Liệt chậm rãi hít vào một hơi, biểu tình trở nên bí hiểm sau khi khôi phục bình tĩnh, “Ngươi đang quan tâm ta." Hắn nhướng mi, như cười như không.
Vừa rồi Vu Duy Thiển còn lạnh lùng hờ hững, hiện tại lại nhịn không được mà có một chút tức giận, hắn cau mày rồi buông tay ra, “Đừng nói nhảm, ta cảnh cáo ngươi, đừng có lần thứ hai, nếu khả năng tự chủ của ngươi chỉ có bấy nhiêu…."
“Đều là tại ngươi." Phun ra một ngụm máu xuống đất, Lê Khải Liệt lau đi vết máu trên khóe miệng, bờ môi của Vu Duy Thiển cũng có vết thương, là bị hắn cắn, máu tươi đầm đìa, hắn đưa tay lướt lên, vết máu bám vào đầu ngón tay của hắn, động tác rất nhẹ nhàng, tựa như đang vuốt một cánh hoa.
Hắn lại đưa ngón tay đến bên môi của mình, liếm lên giọt máu ở trên tay, động tác vô cùng tự nhiên, toát lên sức quyến rũ đầy nam tính, dung hợp thành một cảm giác vừa dã tính vừa ngang tàng bạo ngược. Tầm mắt của Vu Duy Thiển không thể không bị hắn hấp dẫn. Lê Khải Liệt cũng phát hiện điểm này, đón nhận ánh mắt của Vu Duy Thiển, hắn nhìn sâu vào mắt đối phương, “Đều là tại ngươi nên ta mới mất tự chủ như vậy, nếu không ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ kiềm chế được, mấy năm nay gia tộc Claudy vẫn liên tục gây phiền toái cho ta."
“Kiềm chế?" Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt một cách đùa cợt, “Đúng vậy, ngươi sẽ kiềm chế trước, sau đó tìm vài người để phát tiết, nếu hiện tại ở đây không phải là ta thì ắt hẳn ngươi sẽ cùng lên giường với một người phụ nữ nào đó tự nguyện hiến dâng thân thể cho mình."
Lê Khải Liệt trong phút chốc trở nên chật vật, điểm này Vu Duy Thiển không nói sai, hắn quả thật thường xuyên làm như vậy, giọng nói khàn khàn để lộ ra một chút ý tứ thỏa hiệp, “Hắc, đừng vạch trần ta, đó là trước kia, nhưng hiện tại bất đồng."
“Hiện tại quả thật bất đồng, ta không phải nữ nhân, nếu ngươi muốn tìm phụ nữ thì sớm cút ngay cho ta." Hai tay đút vào trong túi áo, Vu Duy Thiển dùng ánh mắt bắt bẻ để quan sát Lê Khải Liệt, hắn đã chấp nhận việc bản thân mình bị Lê Khải Liệt cuốn hút nhưng hắn không phải là người dễ dàng để người khác đụng chạm.
“Ngươi giống như đang tuyên bố sở hữu độc quyền." Tâm tình của Lê Khải Liệt hoàn toàn khôi phục, vì lời nói của Vu Duy Thiển mà hắn cười rộ lên, lập tức kéo Vu Duy Thiển đến trước mặt, “Ta nói thật, nếu không phải ngươi thì ta sẽ kiềm chế. Ít nhất là ta không cố ý muốn chọc giận ngươi."
Xoa lên mấy chỗ bị đau trên người, hắn cười khổ, “Đây là ta tự chuốc lấy."
“Chọc giận ta thì có ích lợi gì?" Bất cứ lúc nào Lê Khải Liệt cũng có thể làm cho hắn kinh ngạc, tỷ như chuyện mới vừa rồi.
“Vẫn chưa hiểu? Ngươi có thể khống chế ý chí của ta, sẽ đối chọi gay gắt với ta, làm cho ta không quá mức hấp tấp thiếu suy nghĩ, ngươi là người duy nhất được ta thừa nhận, là người làm cho ta cảm thấy đặc biệt, ta không có hứng thú đối với đồng tính nhưng ta lại muốn chạm vào ngươi, điều này chứng minh cái gì? Chỉ có thể nói rằng ngươi rất đặc biệt, Duy." Mặc kệ mái tóc hỗn độn trước trán, che khuất một nửa con mắt, ngón tay của Lê Khải Liệt nhẹ nhàng vuốt lên gò má của Vu Duy Thiển, sau đó dựa vào vách tường, “Bất quá ngay từ đầu ngươi quả thật làm cho người ta cảm thấy đáng ghét."
Người trước mắt quả thật là một cá thể mâu thuẫn, mới đầu bộ dáng kiêu ngạo xa cách làm cho hắn phản cảm, nhưng khí chất lạnh lùng thần bí lại làm cho người ta mê muội, đối với người khác thì hờ hững lãnh đạm, nhưng lại hoàn toàn tương phản với sự dịu dàng tinh tế đối với Vivian.
Thế giới của Vu Duy Thiển tựa hồ bị phân thành hai bên, người bên ngoài và người bên cạnh hắn, làm cho Lê Khải Liệt nhịn không được mà lại muốn tiếp tục trêu chọc khiêu khích, phá vỡ bức tường ngăn cách giữa bọn họ, có ý đồ vượt từ bên này sang bên kia. Cho dù lời nói có vô tình, thái độ có lạnh lùng như thế nào đi chăng nữa, thì từ khi tranh chấp cho đến bây giờ, quả thật Vu Duy Thiển đã thay đổi vài điểm, ít nhất là về thái độ thì Lê Khải Liệt có thể cảm nhận được một chút dịu dàng từ hắn.
Che giấu bên dưới biểu tình lãnh khốc sắc bén chính là sự dịu dàng ấm áp.
“Như nhau, ta cũng hiểu được ngươi là loại người tự cao tự đại lại thích tùy hứng xằng bậy." Vu Duy Thiển vạch ra áo khoác trên người Lê Khải Liệt, quả nhiên vết thương trên vai lại chảy mái.
“Ta không phủ nhận." Lê Khải Liệt nhún vai, “Ta quả thật chán ghén bị trói buộc, ghét bị người ra lệnh phải làm như thế nào, bất quá ngươi có lẽ là ngoại lệ, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi ra tay quá nặng, với lại lần sau đừng nhằm vào mặt mà đấm." Trải qua một hồi phát tiết mới vừa rồi, hắn đã khôi phục lại bình thường, vuốt lên mái tóc dài đến bờ vai của mình, hắn chẳng hề bận tâm đến vết thương trên vai và trên mặt. (miếng cơm manh áo là ở cái mặt đó em)
“Tốt hơn chút nào hay không?" Vu Duy Thiển vỗ lên bả vai không bị thương của Lê Khải Liệt. Ý tứ của hắn không phải hỏi về vết thương, hai người bọn họ đều hiểu rõ điểm này.
“Có ngươi ở bên cạnh, tốt hơn rất nhiều." Không mang theo hàm ý trêu đùa, hắn thuận thế dựa vào trên người của Vu Duy Thiển, “Tuy rằng đôi khi ngươi nói chuyện hơi cay độc một chút, lại hung hăng, bất quá ngươi có thể làm cho ta thả lỏng, tìm được người có thế lực cân bằng với mình cũng không dễ dàng, những người ở bên cạnh ngươi một thời gian sẽ bị ngươi mê muội, ngươi có biết hay không? Duy, ngươi thật nguy hiểm."
“Như thế nào, tính nói lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ ta, hay là muốn châm chọc ta? Nếu cảm thấy nguy hiểm thì có thể tránh xa ra một chút." Vu Duy Thiển không để bụng đối với lời nói của Lê Khải Liệt. Muốn phát tiết là chuyện của Lê Khải Liệt, vì cái gì lại muốn hắn phải thừa nhận?
Không thể khống chế được sự thô bạo lỗ mãng của mình, Lê Khải Liệt không giống như hình tượng mà người ngoài nhìn thấy, không phải là siêu sao xuất hiện trên màn ảnh có sở trường kích động lòng người, cuồng dã ngang ngược, mà lúc này lại chân thật hơn, có nhược điểm cũng có cảm xúc.
Ngón tay của Vu Duy Thiển xuyên qua mái tóc hơi gợn sóng của Lê Khải Liệt, nhẹ nhàng chạm vào, giống như nhận được tín hiệu, cánh tay của Lê Khải Liệt nhanh chóng vòng quanh người hắn, Vu Duy Thiển nhớ đến hiện tại đang ở nơi nào, còn có mấy tên bợm nhậu cùng vài kẻ lang thang ở ngoài đầu phố, “Đứng lên, đây không phải đang đóng phim, cho dù là thế thì hoàn cảnh ở nơi này cũng không ổn."
“Ta làm sao có thể bỏ đi." Lê Khải Liệt lười biếng mà đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên, “Ngươi xem trên trời có trăng còn có sao, làm gì mà lại không ổn? Ngươi thật sự là không biết lãng mạn."
“Ta nhắc nhở ngươi, cảnh sát còn đang tiến hành điều tra, nếu bọn họ đi ra từ cửa sau mà nhìn thấy ngươi thì chuyện phiền toái còn lại do chính ngươi tự giải quyết." Bị cưỡng hôn, bị cắn rách môi, còn bị xem là trò đùa miễn phí, tâm tình của Vu Duy Thiển không thể tính là thoải mái, hắn đẩy Lê Khải Liệt sang một bên rồi xoay người hướng ra ngoài ngõ hẻm.
Đi vài bước, không nghe thấy tiếng chân ở phía sau, chỉ nghe thấy một giọng nói đầy hoa lệ có thể dùng để biểu diễn ca kịch đang truyền đến từ sau lưng, “Món nợ này ta sẽ ghi vào sổ, ngươi cũng nhớ kỹ giúp ta, Claudy–"
Bởi vì địa điểm và hoàn cảnh hiện tại mà làm cho ngữ điệu có vẻ âm u, khiến người ta càng thêm nghi hoặc, rốt cục là chuyện gì khiến cho một người thù hận người thân mang cùng huyết thống với mình như thế, Vu Duy Thiển xoay người, “Đến tột cùng Lydia và ngươi có quan hệ gì? Gia tộc Claudy muốn dùng nàng để uy hiếp ngươi, ngươi có nhiều tình nhân trong các vụ bê bối tình cảm như vậy, nhưng bọn họ chỉ lựa chọn nàng."
Lê Khải Liệt chậm rãi đến gần, đôi mắt bị mái tóc che khuất tựa hồ ẩn chứa một chút ý cười, “Ta và nàng đến tột cùng có quan hệ gì, chẳng lẽ ngươi không phải rất để ý hay sao?"
Vu Duy Thiển vươn tay, tựa hồ có một chút do dự, nhưng rốt cục cũng chỉ chạm vào mặt của Lê Khải Liệt, vén mái tóc ở trên trán sang một bên, “Nàng đã gặp ta, không có một người con gái nào lại thân mật với nhân vật trong vụ bê bối tình cảm của người mình yêu như vậy, cho dù nàng có rộng lượng như thế nào thì sự ghen tuông vẫn không thể che giấu được." Nhưng hắn chỉ cảm thấy thái độ của Lydia là hiếu kỳ, không hề có một chút ác ý hay giả vờ thân mật.
“Vậy đáp án của ngươi chính là để ý?" Không miễn cưỡng Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt đưa ra một đáp án xác định, nắm lấy tay của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt xảo quyệt lựa chọn cho hắn một câu trả lời. Khi Vu Duy Thiển trở nên trầm mặc rồi đưa đến một ánh mắt nghiêm khắc nhưng không tức giận, thì Lê Khải Liệt lại bắt đầu nhẹ nhàng cười một cách ám muội.
“Ngươi cứ từ từ mà cười, ta đi trước." Rút tay về, đẩy Lê Khải Liệt ra một cách vô tình, Vu Duy Thiển vẫn chưa quên hiện tại là lúc nào, bên ngoài khắp nơi đều có cảnh sát, không bao lâu nữa thì truyền thông sẽ nhanh chóng đến đây, hắn không muốn bị cuốn vào quá nhiều rằc rối, hiện tại bấy nhiêu đây đã đủ làm cho hắn cảm thấy phiền phức.
“Nàng là em gái của ta" Đột nhiên truyền đến một câu trả lời như vậy, Lê Khải Liệt đuổi theo hắn, hai người một trước một sau đi xuyên qua ngõ hẻm âm u, lời nói của hắn lúc này không còn mang theo ý cười, “Nhưng nàng không phải người của gia tộc Claudy."
Công chúa của vương quốc Hashim quả thật không thể có quan hệ với người của gia tộc Claudy, nàng có huyết thống Trung Đông. Vu Duy Thiển tiếp tục bước đi, chậm rãi kéo cao cổ áo gió.
Gió nổi lên, ban đêm có một chút se lạnh, Lê Khải Liệt không tiếp tục lên tiếng. Vì sao công chúa Hashim lại là em gái của Lê Khải Liệt nhưng hắn không nói rõ, tựa hồ là muốn gây chú ý cho Vu Duy Thiển, muốn đối phương phải vắt óc suy nghĩ về thân phận của hắn, nhưng cũng có thể chỉ đơn giản là không muốn tiếp tục đi sâu vào vấn đề này, hơn nữa hiện tại không phải thời điểm tốt để nói tỉ mỉ về chuyện này.
Cho nên Vu Duy Thiển không hỏi tiếp, hắn đã mất đi tính hiếu kỳ đối với rất nhiều chuyện, ít nhất hiện tại hắn sẽ không truy vấn.
Màn đêm buông xuống, hắn hướng ra phía sau nhìn thoáng qua một chút, cửa sau của quán bar tựa hồ không có cảnh sát đi ra, không biết đã phát hiện được điều gì ở bên trong."
“Đợi đã, ngươi có ngửi được mùi gì hay không?" Lê Khải Liệt đột nhiên dừng bước, Vu Duy Thiển cũng dừng lại, lúc này ngửi được một mùi rất đặc trưng đang trôi nổi trong không khí.
Hắn nhìn khắp xung quanh, bọn họ đang ở trong một ngõ hẻm tối tăm, mặt đường ẩm ướt phản xạ ánh đèn đường ở đầu phố, khi bọn họ đi ra ngõ hẻm này thì không thấy một ai khác, đầu phố lân cận có vài tên bợm nhậu với bộ dáng lôi thôi đang ngồi lê lết trên đường, nửa ngủ nửa tỉnh mà quơ quào vỏ chai rượu, trong miệng lầm bầm lầu bầu những lời vô nghĩa.
Nhưng Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều có thể xác định mùi mà bọn họ ngửi được không phải là mùi hôi của rượu, có thể là vì thời tiết không quá nóng nên mùi thối không nặng, nếu không phải có trận gió kia thì có lẽ bọn họ sẽ không ngửi được.
“Có nhớ mới vừa rồi có kẻ lục lọi ở nơi này hay không?" Ánh mắt của hắn dừng lên thùng rác đã bị những kẻ lang thang lục lọi.
“Muốn nhìn thử hay không?" Lê Khải Liệt đá một cú lên thùng rác, “Ngay ở nơi cách cửa sau quán bar của ngươi không xa, ngươi đừng nói là ngươi không thèm để ý."
Đá văng thùng rác, bên cạnh những túi rác tạp nhạp và vỏ chai này nọ, bọn họ nhìn thấy một cái túi ni lông màu đen phản chiếu ánh sáng loang loáng lạnh lẽo dưới ban đêm. Tựa hồ bên trong có chứa cái gì đó, Lê Khải Liệt chỉ mới động vào một chút mà mùi thối đã trở nên nồng nặc.
Một cái túi ni lông ở trong thùng rác đang lan tỏa mùi thối và mùi máu tanh nồng nặc từ những khe hở.
————–
P/S: nhiều cảm xúc ghê. Ngọt, chua, cay, đắng. Với lại….con sam nó tuyên bố rồi đó:>, từ nay về sau nó chỉ còn mình bé Duy =)) =)).
Tác giả :
Hỏa Ly