Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 138: Ánh mặt trời giữa đêm
Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển đã mất đi phản ứng, hắn bước đến trước mặt đối phương.
“Ngươi nói thêm một cái lý do khác, nói ngươi muốn rời xa ta thử xem, mặc kệ ngươi nói cái gì thì ta đều sẽ làm cho nó biến mất." Nở nụ cười, hắn nói như vậy đối với Vu Duy Thiển, giống như một tên côn đồ vừa làm chuyện xấu, tựa hồ làm cho Vu Duy Thiển khó xử sẽ khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Nhưng Vu Duy Thiển ở mặt ngoài vẫn bình tĩnh thản nhiên, không thể nhìn ra sự nóng nảy đang che giấu ở bên trong, sau khi lặng im chừng vài giây thì hắn mới nhướng cao hàng lông mày, “Ngươi quá tự tin."
“Đương nhiên, bởi vì ta biết khi đối mặt với ngươi thì một chút do dự cũng không thể có, nếu không ngươi sẽ vứt ta giống như vứt bỏ một con thú cưng." Không ai có thể nói ra những lời như cách mà Lê Khải Liệt đã hình dung, là thâm tình hay là xảo quyệt, hắn chậm rãi choàng tay lên vai của Vu Duy Thiển, vuốt ve mái tóc của đối phương.
Vu Duy Thiển đẩy tay hắn ra, nắm lấy cổ áo của Lê Khải Liệt chỉ gần trong gang tấc, nhìn vào cặp mắt kia, “Không phải là ngươi đang nói cho ta biết ngươi căn bản không cần ta làm như vậy, ngươi không cần ta bảo vệ, chuyện này là do ta tự cho là đúng, có phải hay không?"
Lê Khải Liệt không nói gì nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng đang lộ ra sự chỉ trích.
“Ngươi có biết ta là vì ai hay không? Ta là vì ngươi! Ngươi nghĩ xem vì sao ta lại làm như vậy? Ngươi có nghĩ đến hay chưa, nếu ta ở bên cạnh ngươi, ngoại trừ ảnh hưởng đến ngươi mà còn có thể liên lụy những người khác? Trái đất này không chỉ có một mình ngươi và ta! Lê Khải Liệt!" Vu Duy Thiển đè ép tiếng nói, mang theo cảm giác vô lực của những tang thương đã qua, hắn ngửa đầu nhìn lên cao rồi thở dài.
“Ta chỉ có một thân một mình, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi còn em gái, còn cha mẹ, còn ban nhạc, còn sự nghiệp và fan hâm mộ của ngươi, ngươi có nghĩ đến nếu Claudy lợi dụng bọn họ thì những người đó sẽ như thế nào hay không? Nếu ta là căn nguyên tạo thành hết thảy chuyện này thì ta sẽ có cảm giác như thế nào?" Dùng sức đẩy mạnh Lê Khải Liệt ra, hắn hít vào một hơi.
“Ta không muốn gánh vác sai lầm này." Hắn xoay người một cách lãnh đạm.
Gió đêm thổi bay mái tóc đen, áo choàng nhìn từ phía sau giống như một đôi cánh chim màu đen đang tung bay trong tầm mắt của Lê Khải Liệt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Lê Khải Liệt nhíu mày, lần này đến phiên hắn không thể phản bác, nên làm như thế nào mới có thể giữ Vu Duy Thiển ở lại, nên làm như thế nào mới có thể làm cho trái tim này dao động, hắn tự hỏi ở trong lòng, nhưng đáng tiếc là không hề có đáp án.
“Ta sẽ không để ngươi bị tổn thương, ta sẽ không để ngươi gánh vác sai lầm này." Không hề giải thích cũng không tiếp tục thuyết phục, hắn tiến đến rồi ôm lấy Vu Duy Thiển từ đằng sau, tràn đầy quyến luyến.
Bị cơ thể ấm áp kề sát, vòng tay dịu dàng, thân thể trong gió đêm dần dần khôi phục nhiệt độ, bắt đầu hấp thu độ ấm cực nóng, Vu Duy Thiển ngẩng đầu nhìn vì sao sáng nhất giữa bầu trời đầy sao, ánh sáng quá chói khiến hắn phải nhắm mắt lại.
Đến khi một cơn gió tiếp tục thổi qua, hắn xoay người rồi ôm lấy sau cổ của Lê Khải Liệt, đưa môi của đối phương áp sát trước mặt mình, đoạt đi tất cả hô hấp của Lê Khải Liệt.
Khao khát nhiệt độ nóng bỏng này, đôi tay siết chặt, hắn ôm lấy Lê Khải Liệt, khoảng thời gian ly biệt đã tạo thành ảnh hưởng còn lớn hơn những gì hắn đã suy nghĩ, hắn không thể phủ nhận bản thân mình lúc nào cũng nhớ đến Lê Khải Liệt.
Nụ hôn dịu dàng mà lại mạnh mẽ, phía sau cổ bị siết chặt đến mức phát đau, nhưng Lê Khải Liệt không hề kháng cự mà chỉ có vui sướng, ôm chặt thắt lưng của Vu Duy Thiển, hắn cơ hồ không thể hít thở, nụ hôn nồng nhiệt này đã chứng minh hết thảy vẫn chưa chấm dứt, đồng thời cũng không thể chấm dứt.
Ôm nhau giữa bầu trời đầy sao, hết thảy xung quanh dường như đều rời xa, Vu Duy Thiển nắm lấy mái tóc sau đầu của Lê Khải Liệt, tiến vào bên trong khoang miệng của đối phương để cắn nuốt, tước đoạt hô hấp, nước bọt, nhiệt độ cơ thể, hắn có rất nhiều phản ứng, hắn muốn Lê Khải Liệt, muốn yêu người này, hắn vẫn chưa muốn buông tay.
“Đừng rời xa ta, có được hay không? Là ta van xin ngươi." Cường điệu giọng nói, vứt bỏ biểu tình tràn ngập tính xâm lược, Lê Khải Liệt dán sát vào bờ môi của Vu Duy Thiển mà thì thầm nói nhỏ, mỗi một từ đều rất chậm rãi, rất cẩn thận, thậm chí là đau xót.
Vu Duy Thiển vuốt ve mái tóc sau đầu của Lê Khải Liệt, sợi tóc ngắn gợn sóng, cảm xúc cứng cáp đâm vào lòng bàn tay, hắn chậm rãi mơn trớn, tiếng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang vọng trên sân khấu trống trải, “Buổi hòa nhạc thất bại, không có cái gì tệ hơn chuyện này, ngươi phải đền tiền vé cho khán giả."
“Ta có thể đền tiền vé cho tất cả mọi người ngoại trừ một người, ta tổ chức buổi hòa nhạc này là vì hắn." Lê Khải Liệt vẫn không buông tay, nắm lấy áo choàng của Vu Duy Thiển, dùng hàm dưới cọ xát hai gò má của đối phương, “Ở trong mắt của ngươi thì ta rất giống một đứa con nít có phải hay không?"
“Ngươi nói thử xem?" Trên mặt có cảm giác bị đâm hơi đau, điều này chứng minh Lê Khải Liệt đang trong tình trạng suy sụp tinh thần, hắn sờ lên những cọng râu mọc lỏm chỏm ở dưới cằm của Lê Khải Liệt, đôi môi mỏng dính nhếch lên một đường cong mỉa mai, “Ngươi chỉ biết dùng điểm này để uy hiếp ta, luôn viện cớ như vậy, tìm lý do để làm xằng làm bậy, ở trước mặt ta mà cứ giả vờ vô tội, làm cho ta phải mềm lòng."
“Như vậy nói cho ta biết chuyện này có hiệu quả hay không? Ngươi có mềm lòng vì ta hay không? Cho dù chỉ là một chút, chỉ cần có thể giữ ngươi lại thì muốn ta làm cái gì cũng được." Lê Khải Liệt vuốt ve trên lưng của Vu Duy Thiển, tựa hồ làm như vậy thì có thể đuổi đi tất cả bất đắc dĩ và nặng nề ở trong lòng, “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không nghĩ đến vấn đề này hay sao? Nếu là như vậy thì ngươi đã sai rồi."
Bình tĩnh đặt câu hỏi, bàn tay đang ôm lấy thắt lưng của Vu Duy Thiển giống như gọng kìm không muốn buông ra, Lê Khải Liệt vừa giả vờ yếu thế để lấy lòng, vừa giữ chặt Vu Duy Thiển ở trước mặt. Khóe môi sắc sảo của Vu Duy Thiển nhếch lên một chút, không vạch trần kỹ xảo của đối phương, người đàn ông đeo đủ loại mặt nạ trên sân khấu, chỉ có lúc này mới cởi bỏ ngụy trang mà đem toàn bộ sức lực dựa vào người hắn.
“Ta đương nhiên đã nghĩ đến, nhưng mỗi khi nghĩ đến ngươi thì tất cả phiêu lưu mạo hiểm đều bị ta vứt ra sau đầu. Ta sẽ không thua, ngươi cũng sẽ không thua, nếu như vậy thì chúng ta còn sợ cái gì nữa? Chờ thật sự đến lúc đó thì ngươi có nói lời chia tay cũng không muộn, bất quá trước lúc đó ta nhất định sẽ nhốt ngươi lại để tránh cho ngươi tiếp tục bỏ trốn trước mặt ta."
Lê Khải Liệt nói ra những lời không biết là đang đùa hay là chân thật, giọng nói đầy sức hút dưới bầu trời đầy sao lại có tác dụng thôi miên rất hiệu quả, cũng không hề che giấu sự uy hiếp trong đó.
Vu Duy Thiển nâng cằm của Lê Khải Liệt lên rồi lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi nói ai bỏ trốn?"
“Không phải bỏ trốn thì gọi là gì? Ngươi sợ, sợ chịu trách nhiệm, giống như mấy gã đàn ông sau khi lên giường thì lập tức chuồn mất." Chuyển đề tài, Lê Khải Liệt nhướng mi, biểu tình ác liệt như có như không, chậm rãi lộ ra một nụ cười, “Nếu lúc ấy ngươi không xuất hiện thì ta sẽ tiếp tục nói với mọi người, nhắc nhở ngươi–"
“Ngươi đã ăn ta thì phải chịu trách nhiệm đối với ta."
Vành tai bị mút vào, hơi thở lướt qua, Vu Duy Thiển nhíu chặt mày, vừa tức giận vừa buồn cười, lập tức túm lấy cổ áo của Lê Khải Liệt, “Vậy ngươi có phải cũng sẽ chịu trách nhiệm đối với ta hay không?" Những lời như vậy chỉ có Lê Khải Liệt mới có thể nói ra.
“Đương nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm đối với ngươi, ta là người đàn ông đầu tiên của ngươi…." Nắm đấm của Vu Duy Thiển chưa kịp vung lên thì Lê Khải Liệt vừa cười vừa nói tiếp, “Ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi cũng bảo vệ ta, chúng ta sẽ vì đối phương mà bảo vệ chính mình, đừng để cho bất cứ bên nào bị tổn thương, đây là lời hứa giữa ta và ngươi."
Từ trêu chọc đến nghiêm túc, Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển đẩy ngã xuống đất nhưng vẫn không đứng dậy, sau khi chậm rãi nói xong thì hắn nhàn nhã nằm đó tựa như đây là nơi thoải mái nhất trên thế giới này, hắn dùng tay làm gối đầu, hơi hơi nheo mắt lại, bên môi nhếch lên một nụ cười vừa khêu gợi vừa lười biếng, “Có quay lại hay không? Nếu ngươi không quay lại thì ta ở ngay nơi này mà cưỡng bức ngươi a, còn phải cảnh cáo ngươi, ai bảo lần trước ngươi ăn ta xong rồi bỏ đi. "
Nói cái gì mà ăn xong rồi bỏ đi, thật không biết là nên phát hỏa hay là nên buồn cười, Vu Duy Thiển cắn chặt hàm dưới, kéo Lê Khải Liệt đứng dậy, không ngờ Lê Khải Liệt lại ôm chặt lấy hắn, giọng điệu táo bạo hoàn toàn mất đi kiểm soát, kề sát vào tai hắn mà gầm nhẹ, “Ta nói thật! Đừng tưởng là ta làm không được! Ta sẽ xâm phạm ngươi ngay tại nơi này, quay phim toàn bộ quá trình, làm cho ngươi vĩnh viễn không thể rời xa ta!" (=.=) Nguồn:
Cổ họng bị cắn một cái thật mạnh, Vu Duy Thiển vừa rên rỉ vừa hít sâu một hơi, hắn đã quen với tính tình của Lê Khải Liệt, hắn thường lựa chọn phương pháp không khách khí đối với những lời nói nhảm nhí như vậy của Lê Khải Liệt, mạnh mẽ đá văng đối phương ra, vốn tưởng rằng Lê Khải Liệt có thể dễ dàng tránh né, không ngờ người nọ chỉ lui về sau vài bước, nghiêng ngả lảo đảo mà té xuống đất.
Chẳng lẽ Lê Khải Liệt bị thương? Vu Duy Thiển xông tới rồi ôm lấy Lê Khải Liệt, vén lên chiếc áo thun đen, hắn vẫn chưa kịp kiểm tra thì đã bị giữ lại, sau đó nghe thấy một tiếng thở dài, “Ta không sao, gần đây mất ngủ, nhìn thấy ngươi thì ta mới có thể yên tâm, cứ để ta nằm như vậy một lúc."
Giọng nói của Lê Khải Liệt chưa từng mệt mỏi như vậy, Vu Duy Thiển nâng người hắn lên một chút rồi để hắn dựa vào đùi của mình. Lê Khải Liệt nắm chặt áo choàng của Vu Duy Thiển, không hề thả lỏng, “Khi tỉnh lại ta muốn nhìn thấy ngươi, nếu không ta khó mà bảo đảm chính mình sẽ làm ra chuyện gì."
Là cảnh cáo cũng là hâm dọa, hắn nhìn Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển cũng nhìn hắn, trải qua một phen ẩu đả khiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, phấn trang điểm trên mặt của Lê Khải Liệt không thể lấn át được sắc mặt mệt mỏi của hắn, nhìn thấy hắn như vậy khiến tâm tư của Vu Duy Thiển lệch khỏi quỹ đạo.
“Ngươi ở trên sân khấu đã nói, cho dù có vô số người yêu ngươi nhưng người ngươi yêu chỉ có một." Hắn đẩy tay của Lê Khải Liệt ra rồi nhìn ánh đèn nê-ông chập chờn ở phương xa.
Lê Khải Liệt khẩn trương nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vầng thái dương của Lê Khải Liệt, “Khi nhìn thấy ngươi gặp chuyện, ta phát hiện ra một điều, cho dù có vô số mạng người bị uy hiếp thì ta cũng chỉ muốn bảo vệ một người duy nhất."
Bên trong đôi mắt màu đen tràn ngập tình cảm, có giãy dụa cũng có mâu thuẫn, nhưng rốt cục là thỏa hiệp, hắn chăm chú nhìn Lê Khải Liệt.
“Những lời này ta chỉ nói một lần duy nhất, cũng giống như ngươi cảm thấy đau khổ vì mất ta, mấy ngày nay ta cũng không dễ chịu gì khi phải rời xa ngươi."Hắn thừa nhận, bởi vì đây là sự thật.
Bị nỗi vui sướng đột ngột bao phủ, Lê Khải Liệt kéo Vu Duy Thiển xuống rồi cho hắn một nụ hôn thật sâu.
Hết thảy chờ đợi và kiên trì của Lê Khải Liệt đều không lãng phí, Vu Duy Thiển phát hiện bất cứ nỗi lo lắng nào cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của người này. Vu Duy Thiển vẫn không thể làm cho chính mình buông tay, mặc dù hắn biết đó mới là quyết định chính xác.
Lê Khải Liệt lập ra một cái bẫy, mà mồi nhử chính là bản thân của hắn, Vu Duy Thiển chỉ có thể nhảy vào, vì không muốn nhìn thấy Lê Khải Liệt giãy dụa đau khổ một mình.
“Mệt thì ngủ đi." Hắn sờ đầu của Lê Khải Liệt, mái tóc bị thiêu rụi lại được xén ngắn, tạo nên cảm giác hơi lạ, Lê Khải Liệt giống như muốn kéo ngược thời gian, liếm lên môi Vu Duy Thiển rồi nói, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết cảm giác của ta."
“Ngươi có thể chờ đến khi thức dậy thì hẳn nói cho ta biết, mặc dù ta đã biết ngươi muốn nói cái gì." Lê Khải Liệt không phải loại người keo kiệt lời ngon tiếng ngọt, Vu Duy Thiển bắt đầu có tâm tình chế nhạo đối phương.
“Lời nói chỉ là vô nghĩa." Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, miễn cưỡng bổ sung một câu danh ngôn của Shakespeare, “Bởi vì tình yêu chân chính không thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ, hành động mới là minh chứng tốt nhất." Hắn mở mắt ra rồi ôm lấy Vu Duy Thiển.
Giết chết tình yêu dễ hơn là che giấu nó, tình yêu trong bóng đêm vẫn tỏa sáng như cũ – người đàn ông bị Lê Khải Liệt ôm lấy đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhiên nghĩ ra một câu như vậy.
Hắn bế Lê Khải Liệt đứng dậy rồi thì thầm, “Ta đưa ngươi quay về, sẽ cùng ngươi ngủ, mấy ngày nay…..ta cũng chưa từng có một giấc ngủ ngon."
“Ngươi nói thêm một cái lý do khác, nói ngươi muốn rời xa ta thử xem, mặc kệ ngươi nói cái gì thì ta đều sẽ làm cho nó biến mất." Nở nụ cười, hắn nói như vậy đối với Vu Duy Thiển, giống như một tên côn đồ vừa làm chuyện xấu, tựa hồ làm cho Vu Duy Thiển khó xử sẽ khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Nhưng Vu Duy Thiển ở mặt ngoài vẫn bình tĩnh thản nhiên, không thể nhìn ra sự nóng nảy đang che giấu ở bên trong, sau khi lặng im chừng vài giây thì hắn mới nhướng cao hàng lông mày, “Ngươi quá tự tin."
“Đương nhiên, bởi vì ta biết khi đối mặt với ngươi thì một chút do dự cũng không thể có, nếu không ngươi sẽ vứt ta giống như vứt bỏ một con thú cưng." Không ai có thể nói ra những lời như cách mà Lê Khải Liệt đã hình dung, là thâm tình hay là xảo quyệt, hắn chậm rãi choàng tay lên vai của Vu Duy Thiển, vuốt ve mái tóc của đối phương.
Vu Duy Thiển đẩy tay hắn ra, nắm lấy cổ áo của Lê Khải Liệt chỉ gần trong gang tấc, nhìn vào cặp mắt kia, “Không phải là ngươi đang nói cho ta biết ngươi căn bản không cần ta làm như vậy, ngươi không cần ta bảo vệ, chuyện này là do ta tự cho là đúng, có phải hay không?"
Lê Khải Liệt không nói gì nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng đang lộ ra sự chỉ trích.
“Ngươi có biết ta là vì ai hay không? Ta là vì ngươi! Ngươi nghĩ xem vì sao ta lại làm như vậy? Ngươi có nghĩ đến hay chưa, nếu ta ở bên cạnh ngươi, ngoại trừ ảnh hưởng đến ngươi mà còn có thể liên lụy những người khác? Trái đất này không chỉ có một mình ngươi và ta! Lê Khải Liệt!" Vu Duy Thiển đè ép tiếng nói, mang theo cảm giác vô lực của những tang thương đã qua, hắn ngửa đầu nhìn lên cao rồi thở dài.
“Ta chỉ có một thân một mình, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi còn em gái, còn cha mẹ, còn ban nhạc, còn sự nghiệp và fan hâm mộ của ngươi, ngươi có nghĩ đến nếu Claudy lợi dụng bọn họ thì những người đó sẽ như thế nào hay không? Nếu ta là căn nguyên tạo thành hết thảy chuyện này thì ta sẽ có cảm giác như thế nào?" Dùng sức đẩy mạnh Lê Khải Liệt ra, hắn hít vào một hơi.
“Ta không muốn gánh vác sai lầm này." Hắn xoay người một cách lãnh đạm.
Gió đêm thổi bay mái tóc đen, áo choàng nhìn từ phía sau giống như một đôi cánh chim màu đen đang tung bay trong tầm mắt của Lê Khải Liệt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Lê Khải Liệt nhíu mày, lần này đến phiên hắn không thể phản bác, nên làm như thế nào mới có thể giữ Vu Duy Thiển ở lại, nên làm như thế nào mới có thể làm cho trái tim này dao động, hắn tự hỏi ở trong lòng, nhưng đáng tiếc là không hề có đáp án.
“Ta sẽ không để ngươi bị tổn thương, ta sẽ không để ngươi gánh vác sai lầm này." Không hề giải thích cũng không tiếp tục thuyết phục, hắn tiến đến rồi ôm lấy Vu Duy Thiển từ đằng sau, tràn đầy quyến luyến.
Bị cơ thể ấm áp kề sát, vòng tay dịu dàng, thân thể trong gió đêm dần dần khôi phục nhiệt độ, bắt đầu hấp thu độ ấm cực nóng, Vu Duy Thiển ngẩng đầu nhìn vì sao sáng nhất giữa bầu trời đầy sao, ánh sáng quá chói khiến hắn phải nhắm mắt lại.
Đến khi một cơn gió tiếp tục thổi qua, hắn xoay người rồi ôm lấy sau cổ của Lê Khải Liệt, đưa môi của đối phương áp sát trước mặt mình, đoạt đi tất cả hô hấp của Lê Khải Liệt.
Khao khát nhiệt độ nóng bỏng này, đôi tay siết chặt, hắn ôm lấy Lê Khải Liệt, khoảng thời gian ly biệt đã tạo thành ảnh hưởng còn lớn hơn những gì hắn đã suy nghĩ, hắn không thể phủ nhận bản thân mình lúc nào cũng nhớ đến Lê Khải Liệt.
Nụ hôn dịu dàng mà lại mạnh mẽ, phía sau cổ bị siết chặt đến mức phát đau, nhưng Lê Khải Liệt không hề kháng cự mà chỉ có vui sướng, ôm chặt thắt lưng của Vu Duy Thiển, hắn cơ hồ không thể hít thở, nụ hôn nồng nhiệt này đã chứng minh hết thảy vẫn chưa chấm dứt, đồng thời cũng không thể chấm dứt.
Ôm nhau giữa bầu trời đầy sao, hết thảy xung quanh dường như đều rời xa, Vu Duy Thiển nắm lấy mái tóc sau đầu của Lê Khải Liệt, tiến vào bên trong khoang miệng của đối phương để cắn nuốt, tước đoạt hô hấp, nước bọt, nhiệt độ cơ thể, hắn có rất nhiều phản ứng, hắn muốn Lê Khải Liệt, muốn yêu người này, hắn vẫn chưa muốn buông tay.
“Đừng rời xa ta, có được hay không? Là ta van xin ngươi." Cường điệu giọng nói, vứt bỏ biểu tình tràn ngập tính xâm lược, Lê Khải Liệt dán sát vào bờ môi của Vu Duy Thiển mà thì thầm nói nhỏ, mỗi một từ đều rất chậm rãi, rất cẩn thận, thậm chí là đau xót.
Vu Duy Thiển vuốt ve mái tóc sau đầu của Lê Khải Liệt, sợi tóc ngắn gợn sóng, cảm xúc cứng cáp đâm vào lòng bàn tay, hắn chậm rãi mơn trớn, tiếng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang vọng trên sân khấu trống trải, “Buổi hòa nhạc thất bại, không có cái gì tệ hơn chuyện này, ngươi phải đền tiền vé cho khán giả."
“Ta có thể đền tiền vé cho tất cả mọi người ngoại trừ một người, ta tổ chức buổi hòa nhạc này là vì hắn." Lê Khải Liệt vẫn không buông tay, nắm lấy áo choàng của Vu Duy Thiển, dùng hàm dưới cọ xát hai gò má của đối phương, “Ở trong mắt của ngươi thì ta rất giống một đứa con nít có phải hay không?"
“Ngươi nói thử xem?" Trên mặt có cảm giác bị đâm hơi đau, điều này chứng minh Lê Khải Liệt đang trong tình trạng suy sụp tinh thần, hắn sờ lên những cọng râu mọc lỏm chỏm ở dưới cằm của Lê Khải Liệt, đôi môi mỏng dính nhếch lên một đường cong mỉa mai, “Ngươi chỉ biết dùng điểm này để uy hiếp ta, luôn viện cớ như vậy, tìm lý do để làm xằng làm bậy, ở trước mặt ta mà cứ giả vờ vô tội, làm cho ta phải mềm lòng."
“Như vậy nói cho ta biết chuyện này có hiệu quả hay không? Ngươi có mềm lòng vì ta hay không? Cho dù chỉ là một chút, chỉ cần có thể giữ ngươi lại thì muốn ta làm cái gì cũng được." Lê Khải Liệt vuốt ve trên lưng của Vu Duy Thiển, tựa hồ làm như vậy thì có thể đuổi đi tất cả bất đắc dĩ và nặng nề ở trong lòng, “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không nghĩ đến vấn đề này hay sao? Nếu là như vậy thì ngươi đã sai rồi."
Bình tĩnh đặt câu hỏi, bàn tay đang ôm lấy thắt lưng của Vu Duy Thiển giống như gọng kìm không muốn buông ra, Lê Khải Liệt vừa giả vờ yếu thế để lấy lòng, vừa giữ chặt Vu Duy Thiển ở trước mặt. Khóe môi sắc sảo của Vu Duy Thiển nhếch lên một chút, không vạch trần kỹ xảo của đối phương, người đàn ông đeo đủ loại mặt nạ trên sân khấu, chỉ có lúc này mới cởi bỏ ngụy trang mà đem toàn bộ sức lực dựa vào người hắn.
“Ta đương nhiên đã nghĩ đến, nhưng mỗi khi nghĩ đến ngươi thì tất cả phiêu lưu mạo hiểm đều bị ta vứt ra sau đầu. Ta sẽ không thua, ngươi cũng sẽ không thua, nếu như vậy thì chúng ta còn sợ cái gì nữa? Chờ thật sự đến lúc đó thì ngươi có nói lời chia tay cũng không muộn, bất quá trước lúc đó ta nhất định sẽ nhốt ngươi lại để tránh cho ngươi tiếp tục bỏ trốn trước mặt ta."
Lê Khải Liệt nói ra những lời không biết là đang đùa hay là chân thật, giọng nói đầy sức hút dưới bầu trời đầy sao lại có tác dụng thôi miên rất hiệu quả, cũng không hề che giấu sự uy hiếp trong đó.
Vu Duy Thiển nâng cằm của Lê Khải Liệt lên rồi lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi nói ai bỏ trốn?"
“Không phải bỏ trốn thì gọi là gì? Ngươi sợ, sợ chịu trách nhiệm, giống như mấy gã đàn ông sau khi lên giường thì lập tức chuồn mất." Chuyển đề tài, Lê Khải Liệt nhướng mi, biểu tình ác liệt như có như không, chậm rãi lộ ra một nụ cười, “Nếu lúc ấy ngươi không xuất hiện thì ta sẽ tiếp tục nói với mọi người, nhắc nhở ngươi–"
“Ngươi đã ăn ta thì phải chịu trách nhiệm đối với ta."
Vành tai bị mút vào, hơi thở lướt qua, Vu Duy Thiển nhíu chặt mày, vừa tức giận vừa buồn cười, lập tức túm lấy cổ áo của Lê Khải Liệt, “Vậy ngươi có phải cũng sẽ chịu trách nhiệm đối với ta hay không?" Những lời như vậy chỉ có Lê Khải Liệt mới có thể nói ra.
“Đương nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm đối với ngươi, ta là người đàn ông đầu tiên của ngươi…." Nắm đấm của Vu Duy Thiển chưa kịp vung lên thì Lê Khải Liệt vừa cười vừa nói tiếp, “Ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi cũng bảo vệ ta, chúng ta sẽ vì đối phương mà bảo vệ chính mình, đừng để cho bất cứ bên nào bị tổn thương, đây là lời hứa giữa ta và ngươi."
Từ trêu chọc đến nghiêm túc, Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển đẩy ngã xuống đất nhưng vẫn không đứng dậy, sau khi chậm rãi nói xong thì hắn nhàn nhã nằm đó tựa như đây là nơi thoải mái nhất trên thế giới này, hắn dùng tay làm gối đầu, hơi hơi nheo mắt lại, bên môi nhếch lên một nụ cười vừa khêu gợi vừa lười biếng, “Có quay lại hay không? Nếu ngươi không quay lại thì ta ở ngay nơi này mà cưỡng bức ngươi a, còn phải cảnh cáo ngươi, ai bảo lần trước ngươi ăn ta xong rồi bỏ đi. "
Nói cái gì mà ăn xong rồi bỏ đi, thật không biết là nên phát hỏa hay là nên buồn cười, Vu Duy Thiển cắn chặt hàm dưới, kéo Lê Khải Liệt đứng dậy, không ngờ Lê Khải Liệt lại ôm chặt lấy hắn, giọng điệu táo bạo hoàn toàn mất đi kiểm soát, kề sát vào tai hắn mà gầm nhẹ, “Ta nói thật! Đừng tưởng là ta làm không được! Ta sẽ xâm phạm ngươi ngay tại nơi này, quay phim toàn bộ quá trình, làm cho ngươi vĩnh viễn không thể rời xa ta!" (=.=) Nguồn:
Cổ họng bị cắn một cái thật mạnh, Vu Duy Thiển vừa rên rỉ vừa hít sâu một hơi, hắn đã quen với tính tình của Lê Khải Liệt, hắn thường lựa chọn phương pháp không khách khí đối với những lời nói nhảm nhí như vậy của Lê Khải Liệt, mạnh mẽ đá văng đối phương ra, vốn tưởng rằng Lê Khải Liệt có thể dễ dàng tránh né, không ngờ người nọ chỉ lui về sau vài bước, nghiêng ngả lảo đảo mà té xuống đất.
Chẳng lẽ Lê Khải Liệt bị thương? Vu Duy Thiển xông tới rồi ôm lấy Lê Khải Liệt, vén lên chiếc áo thun đen, hắn vẫn chưa kịp kiểm tra thì đã bị giữ lại, sau đó nghe thấy một tiếng thở dài, “Ta không sao, gần đây mất ngủ, nhìn thấy ngươi thì ta mới có thể yên tâm, cứ để ta nằm như vậy một lúc."
Giọng nói của Lê Khải Liệt chưa từng mệt mỏi như vậy, Vu Duy Thiển nâng người hắn lên một chút rồi để hắn dựa vào đùi của mình. Lê Khải Liệt nắm chặt áo choàng của Vu Duy Thiển, không hề thả lỏng, “Khi tỉnh lại ta muốn nhìn thấy ngươi, nếu không ta khó mà bảo đảm chính mình sẽ làm ra chuyện gì."
Là cảnh cáo cũng là hâm dọa, hắn nhìn Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển cũng nhìn hắn, trải qua một phen ẩu đả khiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, phấn trang điểm trên mặt của Lê Khải Liệt không thể lấn át được sắc mặt mệt mỏi của hắn, nhìn thấy hắn như vậy khiến tâm tư của Vu Duy Thiển lệch khỏi quỹ đạo.
“Ngươi ở trên sân khấu đã nói, cho dù có vô số người yêu ngươi nhưng người ngươi yêu chỉ có một." Hắn đẩy tay của Lê Khải Liệt ra rồi nhìn ánh đèn nê-ông chập chờn ở phương xa.
Lê Khải Liệt khẩn trương nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vầng thái dương của Lê Khải Liệt, “Khi nhìn thấy ngươi gặp chuyện, ta phát hiện ra một điều, cho dù có vô số mạng người bị uy hiếp thì ta cũng chỉ muốn bảo vệ một người duy nhất."
Bên trong đôi mắt màu đen tràn ngập tình cảm, có giãy dụa cũng có mâu thuẫn, nhưng rốt cục là thỏa hiệp, hắn chăm chú nhìn Lê Khải Liệt.
“Những lời này ta chỉ nói một lần duy nhất, cũng giống như ngươi cảm thấy đau khổ vì mất ta, mấy ngày nay ta cũng không dễ chịu gì khi phải rời xa ngươi."Hắn thừa nhận, bởi vì đây là sự thật.
Bị nỗi vui sướng đột ngột bao phủ, Lê Khải Liệt kéo Vu Duy Thiển xuống rồi cho hắn một nụ hôn thật sâu.
Hết thảy chờ đợi và kiên trì của Lê Khải Liệt đều không lãng phí, Vu Duy Thiển phát hiện bất cứ nỗi lo lắng nào cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của người này. Vu Duy Thiển vẫn không thể làm cho chính mình buông tay, mặc dù hắn biết đó mới là quyết định chính xác.
Lê Khải Liệt lập ra một cái bẫy, mà mồi nhử chính là bản thân của hắn, Vu Duy Thiển chỉ có thể nhảy vào, vì không muốn nhìn thấy Lê Khải Liệt giãy dụa đau khổ một mình.
“Mệt thì ngủ đi." Hắn sờ đầu của Lê Khải Liệt, mái tóc bị thiêu rụi lại được xén ngắn, tạo nên cảm giác hơi lạ, Lê Khải Liệt giống như muốn kéo ngược thời gian, liếm lên môi Vu Duy Thiển rồi nói, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết cảm giác của ta."
“Ngươi có thể chờ đến khi thức dậy thì hẳn nói cho ta biết, mặc dù ta đã biết ngươi muốn nói cái gì." Lê Khải Liệt không phải loại người keo kiệt lời ngon tiếng ngọt, Vu Duy Thiển bắt đầu có tâm tình chế nhạo đối phương.
“Lời nói chỉ là vô nghĩa." Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, miễn cưỡng bổ sung một câu danh ngôn của Shakespeare, “Bởi vì tình yêu chân chính không thể dùng ngôn ngữ để bày tỏ, hành động mới là minh chứng tốt nhất." Hắn mở mắt ra rồi ôm lấy Vu Duy Thiển.
Giết chết tình yêu dễ hơn là che giấu nó, tình yêu trong bóng đêm vẫn tỏa sáng như cũ – người đàn ông bị Lê Khải Liệt ôm lấy đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhiên nghĩ ra một câu như vậy.
Hắn bế Lê Khải Liệt đứng dậy rồi thì thầm, “Ta đưa ngươi quay về, sẽ cùng ngươi ngủ, mấy ngày nay…..ta cũng chưa từng có một giấc ngủ ngon."
Tác giả :
Hỏa Ly