Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 39: Vân la môn
Gọi một trăm cái màn thầu không bởi vì ý gì khác, chỉ là vì kỉ niệm vị sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương mà thôi….
Nghe thấy Sở Nam muốn một trăm cái màn thầu, trong quán ăn thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tên tiểu nhị đứng yên tại chỗ, cả buổi mới phản ứng, vội vàng nói:
- Khách quan, ngài chờ một lát, chúng ta sẽ nhanh chóng đem lên.
Sở Nam chậm rãi ăn, ăn từng cái một, giống như thứ mà hắn ăn không phải là màn thầu, mà là tưởng niệm.
Có người biết chuyện, ở bên cạnh thay Sở Nam đếm:
- 52 cái…. 63 cái…. 86 cái…. 99 cái…. 100!
Cả trăm cái cứ như vậy bị Sở Nam lẳng lặng tiêu diệt xong, ánh mắt của những người chung quanh đã tràn đầy bội phục, một người trẻ tuổi cũng mười bảy mười tám tuổi ngồi xuống đối diện Sở Nam, đưa ngón cái ra nói:
- Huynh đệ, bội phục, ta vẫn cho rằng bản thân mình có thể ăn được rất nhiều, tưởng mình có thể so với huynh đệ, nhưng vừa rồi ta mới biết rằng kiến thức của mình vẫn còn quá nông cạn.
Sở Nam đem ưu thương chôn sâu trong lòng, ngẩng đầu lên cười với người trước mặt một cái, chậm rãi nói:
- Ta vẫn còn có thể ăn.
- A?
Thanh niên kinh hô, đột nhiên nói:
- Huynh đệ, ta là Trần Hiểu Phong.
- Lâm Vân.
- Lâm Vân huynh đệ, ngươi là người ở đâu?
Trần Hiểu Phong không đớin trả lời lập tức cao hứng nói:
- Hôm nay là lúc Vân La Môn tuyển nhận đệ tử, Lâm Vân huynh đệ có phải đến Vân La Môn hay không?
- Vân La Môn?
Sở Nam lẩm bẩm, Trần Hiểu Phong lại tiếp túc thao thao bất tuyệt:
- Ta đến đây là vì Vân La Môn, năm nay ta nhất định có thể trở thành đệ tử của Vân La Môn, bởi vì ta đã là cao cấp Võ Sĩ rồi, nếu Lâm Vân huynh đệ cũng đi Vân La Môn thì chúng ta có thể đi cùng.
Đợi Trần Hiểu Phong hít một hơi thì Sở Nam mới hỏi:
- Vân La Môn là cái gì?
Trần Hiểu Phong nghe vậy lập tức trợn ngược mắt, kinh ngạc nói:
- Huynh đệ, Vân La Môn mà ngươi cũng không biết?
Sở Nam lắc đầu….
Sau đó, Trần Hiểu Phong rung đùi đắc ý ngồi xuống nói:
- Bắc Tề Quốc có một tông, hai phái, ba đại môn, đệ nhất đại môn phái Bắc Tề Quốc là Thiên Nhất Tông, đứng đầu Bắc Tề bang phái….
Nghe thấy Trần Hiểu Phong nói đến Thiên Nhất Tông, trong mắt Sở Nam lập tức lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo, chỉ có điều Trần Hiểu Phong không chú ý mà vẫn tiếp tục nói:
- Hai phái chính là Kiếm Trảm Phái, Thần Khí Phái, còn tam môn chính là Vân La Môn, Thiên Kiếm Môn, Huyền Băng Môn. Trong đó, Thần Khí Phái là luyện khí, Vân La Môn là luyện đan. Bên dưới còn có rất nhiều trung tiểu bang phái, cái gì mà Hỏa Liệt Môn, Quỷ Ảnh Môn, Huyễn Đao Phái, đúng rồi, còn có Vạn Độc Môn, Vạn Độc Môn cũng luyện đan, chỉ có điều bọn chúng chủ yếu luyện độc dược, vô cùng ác độc….
Sở Nam nghe thấy Vạn Độc Môn thì trong lòng hơi có chút dao động, mở miệng hỏi:
- Ta nghe nói Bắc Tề không phải còn có gia tộc gì đó sao?
- Ừm, có tứ đại gia tộc, Tần gia, Hứa gia, Phạm gia, Nam Cung gia, trong đó, Tần gia là hoàng tộc, lực lượng của tứ đại gia tộc này đều rất mạnh, ví dụ như tại thành Hùng La này, là nằm trong tay Hứa gia.
Trần Hiểu Phong nói xong lại nghi hoặc nhìn Sở Nam nỏi:
- Lâm Vân huynh đệ, đây đều là những kiến thức thông thường, người tại Bắc Tề đều biết, ngươi sao lại không biết?
- À, ta từ nhỏ sống ở sơn thôn vắng vẻ, chuyến này ra ngoài là để trải nghiệm.
- Không thể trách được!
Trần Hiểu Phong bộ dạng giống như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó còn nói thêm:
- Thật ra ta cũng từ một tiểu trấn đến, ta ở Thạch Tỉnh thôn, Lâm Vân huynh, ngươi có biết Thạch Tỉnh thôn hay không? Chính là ở thành Lục Phong….
Sau chốc lát, Sở Nam đã biết Trần Hiểu Phong là dạng người gì, từ trước đến nay đều nói rất nhiều, nếu như hắn tiếp tục nói thì khẳng định sẽ đem hết mọi chuyện lúc còn bé ở trong thôn kể ra, vì vậy Sở Nam lập tức ngắt lời, hỏi:
- Ngươi không phải còn muốn đến Vân La Môn báo danh sao?
- Đúng vậy, nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Trần Hiểu Phong cười nói:
- Huynh đệ, ngươi muốn đi đâu?
- Ta cũng đến Vân La Môn.
- Hay lắm, đến lúc đó chúng ta có thể là đồng môn sư huynh đệ rồi, chúng ta phải đi nhanh….
Sở Nam lập tức hô một tiếng:
- Tiểu nhị, tính tiền!
- Năm kim tệ.
Tiểu nhị nói, Sở Nam nghe vậy thì trên mặt nở nụ cười, hắn còn nhớ lúc đó Hắc Tâm Diêm Vương thu 500 kim tệ, gấp trăm lần bây giờ, thật đúng là đủ hắc tâm mà.
Sở Nam trả kim tệ, thấy bàn thức ăn của Trần Hiểu Phong, lại nhớ đến vừa rồi hắn thân thiện với mình, lại còn hối mình đi gấp thì trong giây lát liền hiểu rõ ý đồ của Trần Hiểu Phong, Sở Nam cũng không quan tâm, nói luôn:
- Tính tiền của bàn kia luôn đi.
- Tổng cộng là bảy kim tệ.
Sở Nam trả bảy kim tệ xong thì liền đi ra ngoài, Trần Hiểu Phong có chút xấu hổ nói:
- Huynh đệ, ngươi nhìn ra rồi?
Sở Nam cười cười không nói, đi ra ngoài, Trần Hiểu Phong theo sau nói:
- Lâm Vân huynh đệ, kỳ thật ta cũng không muốn vậy, nhưng mới vừa rồi ta vào thành đã bị trộm, mà ta lại đói không chịu nổi, vì thế ta….
- Không sao, tiện tay mà thôi.
Sở Nam cũng không để trung lòng, lại nói:
- Nói tiếp đi, ta lần đầu tiên vào thành, có rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm….
- Không vấn đề gì, Lâm Vân huynh đệ, việc ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ ta dẫn ngươi đến chỗ Vân La Môn thu đệ tử.
Trần Hiểu Phong nói xong liền đi trước dẫn đường, mà trong lòng của hắn lại có chút nghi hoặc: “Từ tiểu sơn thôn đến? Sao lại ra tay hào phóng như vậy? Hơn nữa còn có nhẫn trữ vật nữa! Nếu như ta cũng có nhẫn trữ vật thì tiền kia cũng không bị bọn chúng trộm đi, con bà nó, nếu để ta bắt được là kẻ nào thì ta nhất định phải đánh hắn thành đầu heo.
Đi được hơn nửa canh giờ, đến một tòa viện, bên ngoài viện lúc này đã ngựa xe như nước, người ra vào tấp nập….
Trần Hiểu Phong liền nói:
- Vân La Môn hàng năm đều đến đây tuyển thêm đệ tử, mỗi năm cũng chỉ có mười mấy người có thể tiến vào Vân La Môn, điều kiện tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, trước hết là điều kiện thân thể, tiếp đó là cái gì mà trắc thí nguyên lực…. Ta đã đến ba lần, ba lần đều không hợp cách, lần này ta nhất định phải thành công! Bằng không thì năm sau ta sẽ không còn cơ hội nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ta, cho nên….
- Tại sao lại là cơ hội cuối cùng?
Còn mấy tháng nữa thì ta sẽ 18 tuổi rồi, vượt qua 18 tuổi thì Vân La Môn không cần nữa.
Trần Hiểu Phong vẫn còn có chút lo lắng, lại hỏi:
- Đúng rồi, Lâm Vân huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- 17.
- Tốt quá, nếu như đã qua 18 tuổi thì thảm rồi, Vân La Môn luyện đan dược cho nên giới hạn tuổi tác cũng rộng rãi một chút, nếu như là các loại đại môn phái như Thiên Nhất Tông, Kiếm Trảm Phái thì vượt qua mười 12 tuổi cũng không được rồi.
Trần Hiểu Phong nói xong thì bỗng nhiên có một tiếng quát lạnh thâm hậu vang lên:
- Yên tĩnh!
Lời nói vừa dứt thì tiếng nghị luận ồn áo giống như chợ phiên vừa rồi liền biến mất trong nháy mắt, vô số ánh mắt kích động của từng đám người nhìn một thanh niên tầm 25, 26 tuổi đang nói, nhìn những người đang báo danh này, trong mắt người thanh niên có chút khinh thương và cao ngạo, lập tức lạnh lùng nói:
- Hôm nay chính là ngày Vân La Môn tuyển nhận đệ tử, giống như mọi năm, người quá 18 tuổi hãy tránh qua một bên, không nên có ý đồ đục nước béo cò, nếu tra ra sẽ nghiêm trị!
Lời vừa thốt ra, trong đám người đông nghịt lập tức vang lên tiếng khóc, hiển nhiên là của người đã vượt qua 18 tuổi. Chỉ chốc lát sau đã có hơn một nửa người rời đi, còn lại cũng chỉ là những thanh niên không quá 18 tuổi.
Ánh mắt của người thanh niên quét nhìn những người còn lại, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Sở Nam, quát một tiếng:
- Ngươi, rời khỏi đây!
Nghe thấy Sở Nam muốn một trăm cái màn thầu, trong quán ăn thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tên tiểu nhị đứng yên tại chỗ, cả buổi mới phản ứng, vội vàng nói:
- Khách quan, ngài chờ một lát, chúng ta sẽ nhanh chóng đem lên.
Sở Nam chậm rãi ăn, ăn từng cái một, giống như thứ mà hắn ăn không phải là màn thầu, mà là tưởng niệm.
Có người biết chuyện, ở bên cạnh thay Sở Nam đếm:
- 52 cái…. 63 cái…. 86 cái…. 99 cái…. 100!
Cả trăm cái cứ như vậy bị Sở Nam lẳng lặng tiêu diệt xong, ánh mắt của những người chung quanh đã tràn đầy bội phục, một người trẻ tuổi cũng mười bảy mười tám tuổi ngồi xuống đối diện Sở Nam, đưa ngón cái ra nói:
- Huynh đệ, bội phục, ta vẫn cho rằng bản thân mình có thể ăn được rất nhiều, tưởng mình có thể so với huynh đệ, nhưng vừa rồi ta mới biết rằng kiến thức của mình vẫn còn quá nông cạn.
Sở Nam đem ưu thương chôn sâu trong lòng, ngẩng đầu lên cười với người trước mặt một cái, chậm rãi nói:
- Ta vẫn còn có thể ăn.
- A?
Thanh niên kinh hô, đột nhiên nói:
- Huynh đệ, ta là Trần Hiểu Phong.
- Lâm Vân.
- Lâm Vân huynh đệ, ngươi là người ở đâu?
Trần Hiểu Phong không đớin trả lời lập tức cao hứng nói:
- Hôm nay là lúc Vân La Môn tuyển nhận đệ tử, Lâm Vân huynh đệ có phải đến Vân La Môn hay không?
- Vân La Môn?
Sở Nam lẩm bẩm, Trần Hiểu Phong lại tiếp túc thao thao bất tuyệt:
- Ta đến đây là vì Vân La Môn, năm nay ta nhất định có thể trở thành đệ tử của Vân La Môn, bởi vì ta đã là cao cấp Võ Sĩ rồi, nếu Lâm Vân huynh đệ cũng đi Vân La Môn thì chúng ta có thể đi cùng.
Đợi Trần Hiểu Phong hít một hơi thì Sở Nam mới hỏi:
- Vân La Môn là cái gì?
Trần Hiểu Phong nghe vậy lập tức trợn ngược mắt, kinh ngạc nói:
- Huynh đệ, Vân La Môn mà ngươi cũng không biết?
Sở Nam lắc đầu….
Sau đó, Trần Hiểu Phong rung đùi đắc ý ngồi xuống nói:
- Bắc Tề Quốc có một tông, hai phái, ba đại môn, đệ nhất đại môn phái Bắc Tề Quốc là Thiên Nhất Tông, đứng đầu Bắc Tề bang phái….
Nghe thấy Trần Hiểu Phong nói đến Thiên Nhất Tông, trong mắt Sở Nam lập tức lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo, chỉ có điều Trần Hiểu Phong không chú ý mà vẫn tiếp tục nói:
- Hai phái chính là Kiếm Trảm Phái, Thần Khí Phái, còn tam môn chính là Vân La Môn, Thiên Kiếm Môn, Huyền Băng Môn. Trong đó, Thần Khí Phái là luyện khí, Vân La Môn là luyện đan. Bên dưới còn có rất nhiều trung tiểu bang phái, cái gì mà Hỏa Liệt Môn, Quỷ Ảnh Môn, Huyễn Đao Phái, đúng rồi, còn có Vạn Độc Môn, Vạn Độc Môn cũng luyện đan, chỉ có điều bọn chúng chủ yếu luyện độc dược, vô cùng ác độc….
Sở Nam nghe thấy Vạn Độc Môn thì trong lòng hơi có chút dao động, mở miệng hỏi:
- Ta nghe nói Bắc Tề không phải còn có gia tộc gì đó sao?
- Ừm, có tứ đại gia tộc, Tần gia, Hứa gia, Phạm gia, Nam Cung gia, trong đó, Tần gia là hoàng tộc, lực lượng của tứ đại gia tộc này đều rất mạnh, ví dụ như tại thành Hùng La này, là nằm trong tay Hứa gia.
Trần Hiểu Phong nói xong lại nghi hoặc nhìn Sở Nam nỏi:
- Lâm Vân huynh đệ, đây đều là những kiến thức thông thường, người tại Bắc Tề đều biết, ngươi sao lại không biết?
- À, ta từ nhỏ sống ở sơn thôn vắng vẻ, chuyến này ra ngoài là để trải nghiệm.
- Không thể trách được!
Trần Hiểu Phong bộ dạng giống như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó còn nói thêm:
- Thật ra ta cũng từ một tiểu trấn đến, ta ở Thạch Tỉnh thôn, Lâm Vân huynh, ngươi có biết Thạch Tỉnh thôn hay không? Chính là ở thành Lục Phong….
Sau chốc lát, Sở Nam đã biết Trần Hiểu Phong là dạng người gì, từ trước đến nay đều nói rất nhiều, nếu như hắn tiếp tục nói thì khẳng định sẽ đem hết mọi chuyện lúc còn bé ở trong thôn kể ra, vì vậy Sở Nam lập tức ngắt lời, hỏi:
- Ngươi không phải còn muốn đến Vân La Môn báo danh sao?
- Đúng vậy, nếu không đi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Trần Hiểu Phong cười nói:
- Huynh đệ, ngươi muốn đi đâu?
- Ta cũng đến Vân La Môn.
- Hay lắm, đến lúc đó chúng ta có thể là đồng môn sư huynh đệ rồi, chúng ta phải đi nhanh….
Sở Nam lập tức hô một tiếng:
- Tiểu nhị, tính tiền!
- Năm kim tệ.
Tiểu nhị nói, Sở Nam nghe vậy thì trên mặt nở nụ cười, hắn còn nhớ lúc đó Hắc Tâm Diêm Vương thu 500 kim tệ, gấp trăm lần bây giờ, thật đúng là đủ hắc tâm mà.
Sở Nam trả kim tệ, thấy bàn thức ăn của Trần Hiểu Phong, lại nhớ đến vừa rồi hắn thân thiện với mình, lại còn hối mình đi gấp thì trong giây lát liền hiểu rõ ý đồ của Trần Hiểu Phong, Sở Nam cũng không quan tâm, nói luôn:
- Tính tiền của bàn kia luôn đi.
- Tổng cộng là bảy kim tệ.
Sở Nam trả bảy kim tệ xong thì liền đi ra ngoài, Trần Hiểu Phong có chút xấu hổ nói:
- Huynh đệ, ngươi nhìn ra rồi?
Sở Nam cười cười không nói, đi ra ngoài, Trần Hiểu Phong theo sau nói:
- Lâm Vân huynh đệ, kỳ thật ta cũng không muốn vậy, nhưng mới vừa rồi ta vào thành đã bị trộm, mà ta lại đói không chịu nổi, vì thế ta….
- Không sao, tiện tay mà thôi.
Sở Nam cũng không để trung lòng, lại nói:
- Nói tiếp đi, ta lần đầu tiên vào thành, có rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm….
- Không vấn đề gì, Lâm Vân huynh đệ, việc ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ ta dẫn ngươi đến chỗ Vân La Môn thu đệ tử.
Trần Hiểu Phong nói xong liền đi trước dẫn đường, mà trong lòng của hắn lại có chút nghi hoặc: “Từ tiểu sơn thôn đến? Sao lại ra tay hào phóng như vậy? Hơn nữa còn có nhẫn trữ vật nữa! Nếu như ta cũng có nhẫn trữ vật thì tiền kia cũng không bị bọn chúng trộm đi, con bà nó, nếu để ta bắt được là kẻ nào thì ta nhất định phải đánh hắn thành đầu heo.
Đi được hơn nửa canh giờ, đến một tòa viện, bên ngoài viện lúc này đã ngựa xe như nước, người ra vào tấp nập….
Trần Hiểu Phong liền nói:
- Vân La Môn hàng năm đều đến đây tuyển thêm đệ tử, mỗi năm cũng chỉ có mười mấy người có thể tiến vào Vân La Môn, điều kiện tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, trước hết là điều kiện thân thể, tiếp đó là cái gì mà trắc thí nguyên lực…. Ta đã đến ba lần, ba lần đều không hợp cách, lần này ta nhất định phải thành công! Bằng không thì năm sau ta sẽ không còn cơ hội nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ta, cho nên….
- Tại sao lại là cơ hội cuối cùng?
Còn mấy tháng nữa thì ta sẽ 18 tuổi rồi, vượt qua 18 tuổi thì Vân La Môn không cần nữa.
Trần Hiểu Phong vẫn còn có chút lo lắng, lại hỏi:
- Đúng rồi, Lâm Vân huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- 17.
- Tốt quá, nếu như đã qua 18 tuổi thì thảm rồi, Vân La Môn luyện đan dược cho nên giới hạn tuổi tác cũng rộng rãi một chút, nếu như là các loại đại môn phái như Thiên Nhất Tông, Kiếm Trảm Phái thì vượt qua mười 12 tuổi cũng không được rồi.
Trần Hiểu Phong nói xong thì bỗng nhiên có một tiếng quát lạnh thâm hậu vang lên:
- Yên tĩnh!
Lời nói vừa dứt thì tiếng nghị luận ồn áo giống như chợ phiên vừa rồi liền biến mất trong nháy mắt, vô số ánh mắt kích động của từng đám người nhìn một thanh niên tầm 25, 26 tuổi đang nói, nhìn những người đang báo danh này, trong mắt người thanh niên có chút khinh thương và cao ngạo, lập tức lạnh lùng nói:
- Hôm nay chính là ngày Vân La Môn tuyển nhận đệ tử, giống như mọi năm, người quá 18 tuổi hãy tránh qua một bên, không nên có ý đồ đục nước béo cò, nếu tra ra sẽ nghiêm trị!
Lời vừa thốt ra, trong đám người đông nghịt lập tức vang lên tiếng khóc, hiển nhiên là của người đã vượt qua 18 tuổi. Chỉ chốc lát sau đã có hơn một nửa người rời đi, còn lại cũng chỉ là những thanh niên không quá 18 tuổi.
Ánh mắt của người thanh niên quét nhìn những người còn lại, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Sở Nam, quát một tiếng:
- Ngươi, rời khỏi đây!
Tác giả :
Chúc Long Ngữ