Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 246: Sáu thành là đủ rồi
Vi Ly nhìn Sở Nam, từ trước đến giờ hắn chưa từng cười, lúc này cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Sau khi Sở Nam đem khối nguyên thạch và Thú hạch cuối cùng trong nhẫn trữ vật hóa thành bột phấn, quay đầu nhìn Vi Ly, cũng bật cười.
Chỉ chút tiếu ý như vậy, cũng phát hiện ra kẻ thông minh.
Hơn phân nửa thời gian lúc trước, hai người còn là người khiêu chiến nhau, là đối thủ của nhau, nhưng bây giờ lại cùng đứng chung một phía.
Cũng đã bắn không thể thu lại tiễn, Nam Bá Thiên phải làm cho đến cùng, đang muốn phát lệnh thì Tử Mộng Nhân lại nói:
- Nam chưởng môn, ngươi biết ngươi đến cùng đang làm gì không?
- Đương nhiên biết, chúng ta đang tiêu diệt đám tặc nhân giả mạo Thần Khí Phái.
Tử Mộng Nhân nhìn sắc mặt của Sở Nam đã khôi phục bình thường, khối đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được lấy xuống, yêu kiều quát:
- Chúng đệ tử Tam Thanh môn, chưởng môn của các ngươi muốn kéo các ngươi chết theo, các ngươi cũng nguyện ý sao?
Một mảnh trầm mặc, không ít người đã có vài phần do dự.
Tử Mộng Nhân tiếp tục nói:
- Đối mặt với các ngươi không chỉ là Thần Khí Phái mà còn có Thiên Kiếm Môn, mạo phạm chúng ta, thiên hạ này dù lớn, nhưng các ngươi cũng không được sống yên ổn, nếu như các ngươi lập tức tỉnh ngộ, rời khỏi đây thì Thần Khí Phái sẽ bỏ qua tội trạng, nếu các ngươi bắt giữ Nam Bá Thiên thì Thần Khí Phái sẽ trọng thưởng!
Lời này của Tử Mộng Nhân hiển nhiên gây ra làn sóng khủng hoảng trong lòng Nam Bá Thiên, vội vã phản bác:
- Hắn chỉ là một hoàng mao nha đầu, các ngươi cũng tin sao? Đừng quên người nhà các ngươi còn đang ở Tam Thanh môn, nếu ta chết đi, người nhà các ngươi cũng phải chết.
Lời này lập tức kéo đám người về lại.
Nam Bá Thiên sợ chậm trễ sinh biến, không chút chần chừ, lập tức hạ lệnh:
- Mọi người cùng nhau động thủ, tru sát đám tặc nhân này.
Nói xong, Nam Bá Thiên dẫn đầu xông lên trước, bốn vị trưởng lão theo sau hắn, chưởng môn và trưởng lão đều xông lên, những đệ tử tinh anh của Tam Thanh môn cũng không còn biện pháp, liền cùng xông lên theo.
Nam Bá Thiên lại quát:
- Mai Kiếm Minh, ngươi dẫn các sư đệ đem những kẻ đứng quan chiến xung quanh giết hết đi, một tên cũng không để lại.
Vốn đám người đứng ở xa vây xem căn bản không ngờ tới sự tình lại phát triển đến bước này, không ngờ rằng chỉ xem náo nhiệt lại rước phải họa sát thân. Bọn hắn vội liều mạng bỏ trốn, thế nhưng với tu vi và võ công của bọn chúng làm sao có thể thoát khỏi đám Võ Tướng cao cấp do Mai Kiếm Minh cầm đầu chứ?
Vẻ mặt Tả Cửu đầy phẫn nộ, chỉ một cái Tam Thanh môn nho nhỏ lại dám khiêu chiến với quyền uy của Thần Khí Phái, hắn quát gằn từng chữ:
- Các ngươi, tất cả đều đáng chết!
Mặc dù nói vậy, nhưng Tả Cửu cũng hiểu rõ đối phương có năm Võ Quân, không phải một mình hắn có thể đối phó, cho dù có thêm tên Võ Quân Vi Ly nữa thì đối phương vẫn còn thừa ba tên Võ Quân.
- Ba tên Võ Quân, nếu như Lâm sư đệ không bị trọng thương, theo tư liệu trên Tiềm Hoàng bảng quả thật có thể lấy một địch ba, nhưng bây giờ, thân thể Lâm sư đệ đã hư thoát đến mức này….
- Đại tiểu thư, người hãy nhanh rời đi, chúng ta đoạn hậu.
Tả Cửu vội nói.
âm thanh vừa dứt, thanh âm của Sở Nam liền vang lên:
- Tả sư huynh, bảo các sư đệ bảo vệ tốt Tử Mộng Nhân, có ta ở đây, kẻ nào dám mạo phạm uy nghiêm của Thần Khí Phái đều phải chết không thể nghi ngờ.
- Lâm sư đệ, thân thể của ngươi….
- Đã khôi phục gần sáu thành công lực rồi!
Sở Nam hao tổn không biết bao nhiêu nguyên thạch và Thú hạch, thế nhưng chỉ khôi phục được sáu thành mà thôi.
- Sáu thành?
Tả Cửu nghi hoặc hỏi một câu:
- Lâm sư đệ, ngươi dẫn Đại tiểu thư rời đi đi, chỗ này để chúng ta thu thập.
- Không cần, mặc dù chỉ có sáu thành, nhưng cũng đủ giết bọn chúng rồi.
Trong lời nói của Sở Nam hoàn toàn bộc lộ sự tự tin, bước lên trước một bước, Tả Cửu nhìn bóng lưng của hắn, không ngờ cảm thấy phát ra khí thế uy áp, cẩn thận suy nghĩ một phen rồi phân phó:
- Hữu Binh, hãy cùng các huynh đệ bảo vệ tốt Đại tiểu thư, nếu như tình thế không ổn lập tức dẫn Đại tiểu thư rời khỏi đây, không được quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thần Khí Phái, nghe chưa?
- Nghe rõ.
Tiếng hét đồng thanh vang lên, hai mươi tên đệ tử Thần Khí Phái lấy Tử Mộng Nhân làm trung tâm vây kín, Thiên Kiếm Môn đưa Ly Hỏa Kiếm cho Tả Cửu, nói:
- Tả sư huynh, Ly Hỏa Kiếm này chính là hạ phẩm Linh Khí hỏa hệ, ngươi vừa vặn có thể sử dụng, ta tạm cho ngươi mượn dùng một lúc.
- Cảm ơn Đại tiểu thư.
Tả Cửu vô cùng kích động, nắm chặt Ly Hỏa Kiếm trong tay, cảm nhận hạ phẩm Linh Khí hỏa hệ, Tả Cửu càng thêm lòng tin, quay người lại, theo sát Sở Nam.
Vi Ly nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:
- Hàn Mang thương của ta, tuyệt đối không để ngươi đoạt lần thứ hai.
- Sau trận chiến này, ta sẽ đánh một trận công bằng với ngươi.
- Được!
Vi Ly sảng khoái đáp.
Năm người Nam Bá Thiên theo hình bán nguyệt vây đến.
Lương Vân ở một bên nhìn Sở Nam, quát:
- Lâm Vân, nói cho ngươi biết, kỳ thật ta cũng là một Võ Quân, sáu đại Võ Quân vây sát, ngươi tưởng dựa vào ba người các ngươi có thể chạy thoát sao? Đừng nói một mình ngươi có thể trảm sát sáu Võ Quân nha… ha ha ha….
- Một tên nhãi nhép tôm tép đê tiện đến cực điểm mà thôi.
- Ngươi nói ta là nhãi nhép tôm tép?
Lương Vân cười nói:
- Thế nhưng chính tên nhãi nhép tôm tép ta hôm nay sẽ đoạt mạng tên xếp hạng thứ chín Tiềm Hoàng bảng của Lâm Vân ngươi.
- Dựa vào ngươi? Có thể sao?
Nếu như người biết rõ tính tình Sở Nam thì lúc này nhất định sẽ gia tăng phòng bị, bởi vì trước khi chiến đấu, Sở Nam đã nói rất nhiều lời thừa, ví dụ như Tử Mộng Nhân, dưới mạng che mặt màu hồng, ánh mắt của nàng hơi sáng lên, đợi xem trò hay.
Không sai, giờ phút này Sở Nam đang âm thầm tụ lực, cẩn thận dồn nén lực lượng, còn có Thổ, Kim nguyên lực nữa, Sở Nam đang cố gắng dung hợp, đem cả ba loại dung hợp vào nhau.
Mà Lương Vân, đương nhiên không biết khúc chiết trong đó, chỉ nghe hắn cười nói:
- Đợi lát ngươi chết thì ngươi sẽ biết ta đến cùng có thể hay không thôi.
Vi Ly nhìn một lượt, lạnh lùng quát:
- Tên nhãi nhép tôm tép, tiếp của ta một thương! Thương….
Chữ “Phá" trong miệng Vi Ly còn chưa phát ra thì đã nghe phía sau truyền đến một âm thanh: “Để ta"
Đột nhiên, một đạo thân ảnh trực tiếp lướt qua người Vi Ly.
Lương Vân cả kinh, Lâm Vân này rõ ràng vừa rồi bộ dáng cực kỳ hư nhược, không khác gì cung giương hết cỡ, làm sao mà tốc độ lúc này lại nhanh như vậy?
- Chỉ có điều, chỉ tốc độ thì có tác dụng gì? Ta cho ngươi một kinh hỉ, để ngươi nếm thử Mê Nhãn Phấn….
Lương Vân cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay lúc Lương Vân suy nghĩ thì Sở Nam đã đến trước mặt.
Đồng thời còn hét vang một tiếng.
- Dĩ kim ngự lực! dĩ thổ ngự lực! Chết đi cho ta!
Sau khi Sở Nam đem khối nguyên thạch và Thú hạch cuối cùng trong nhẫn trữ vật hóa thành bột phấn, quay đầu nhìn Vi Ly, cũng bật cười.
Chỉ chút tiếu ý như vậy, cũng phát hiện ra kẻ thông minh.
Hơn phân nửa thời gian lúc trước, hai người còn là người khiêu chiến nhau, là đối thủ của nhau, nhưng bây giờ lại cùng đứng chung một phía.
Cũng đã bắn không thể thu lại tiễn, Nam Bá Thiên phải làm cho đến cùng, đang muốn phát lệnh thì Tử Mộng Nhân lại nói:
- Nam chưởng môn, ngươi biết ngươi đến cùng đang làm gì không?
- Đương nhiên biết, chúng ta đang tiêu diệt đám tặc nhân giả mạo Thần Khí Phái.
Tử Mộng Nhân nhìn sắc mặt của Sở Nam đã khôi phục bình thường, khối đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được lấy xuống, yêu kiều quát:
- Chúng đệ tử Tam Thanh môn, chưởng môn của các ngươi muốn kéo các ngươi chết theo, các ngươi cũng nguyện ý sao?
Một mảnh trầm mặc, không ít người đã có vài phần do dự.
Tử Mộng Nhân tiếp tục nói:
- Đối mặt với các ngươi không chỉ là Thần Khí Phái mà còn có Thiên Kiếm Môn, mạo phạm chúng ta, thiên hạ này dù lớn, nhưng các ngươi cũng không được sống yên ổn, nếu như các ngươi lập tức tỉnh ngộ, rời khỏi đây thì Thần Khí Phái sẽ bỏ qua tội trạng, nếu các ngươi bắt giữ Nam Bá Thiên thì Thần Khí Phái sẽ trọng thưởng!
Lời này của Tử Mộng Nhân hiển nhiên gây ra làn sóng khủng hoảng trong lòng Nam Bá Thiên, vội vã phản bác:
- Hắn chỉ là một hoàng mao nha đầu, các ngươi cũng tin sao? Đừng quên người nhà các ngươi còn đang ở Tam Thanh môn, nếu ta chết đi, người nhà các ngươi cũng phải chết.
Lời này lập tức kéo đám người về lại.
Nam Bá Thiên sợ chậm trễ sinh biến, không chút chần chừ, lập tức hạ lệnh:
- Mọi người cùng nhau động thủ, tru sát đám tặc nhân này.
Nói xong, Nam Bá Thiên dẫn đầu xông lên trước, bốn vị trưởng lão theo sau hắn, chưởng môn và trưởng lão đều xông lên, những đệ tử tinh anh của Tam Thanh môn cũng không còn biện pháp, liền cùng xông lên theo.
Nam Bá Thiên lại quát:
- Mai Kiếm Minh, ngươi dẫn các sư đệ đem những kẻ đứng quan chiến xung quanh giết hết đi, một tên cũng không để lại.
Vốn đám người đứng ở xa vây xem căn bản không ngờ tới sự tình lại phát triển đến bước này, không ngờ rằng chỉ xem náo nhiệt lại rước phải họa sát thân. Bọn hắn vội liều mạng bỏ trốn, thế nhưng với tu vi và võ công của bọn chúng làm sao có thể thoát khỏi đám Võ Tướng cao cấp do Mai Kiếm Minh cầm đầu chứ?
Vẻ mặt Tả Cửu đầy phẫn nộ, chỉ một cái Tam Thanh môn nho nhỏ lại dám khiêu chiến với quyền uy của Thần Khí Phái, hắn quát gằn từng chữ:
- Các ngươi, tất cả đều đáng chết!
Mặc dù nói vậy, nhưng Tả Cửu cũng hiểu rõ đối phương có năm Võ Quân, không phải một mình hắn có thể đối phó, cho dù có thêm tên Võ Quân Vi Ly nữa thì đối phương vẫn còn thừa ba tên Võ Quân.
- Ba tên Võ Quân, nếu như Lâm sư đệ không bị trọng thương, theo tư liệu trên Tiềm Hoàng bảng quả thật có thể lấy một địch ba, nhưng bây giờ, thân thể Lâm sư đệ đã hư thoát đến mức này….
- Đại tiểu thư, người hãy nhanh rời đi, chúng ta đoạn hậu.
Tả Cửu vội nói.
âm thanh vừa dứt, thanh âm của Sở Nam liền vang lên:
- Tả sư huynh, bảo các sư đệ bảo vệ tốt Tử Mộng Nhân, có ta ở đây, kẻ nào dám mạo phạm uy nghiêm của Thần Khí Phái đều phải chết không thể nghi ngờ.
- Lâm sư đệ, thân thể của ngươi….
- Đã khôi phục gần sáu thành công lực rồi!
Sở Nam hao tổn không biết bao nhiêu nguyên thạch và Thú hạch, thế nhưng chỉ khôi phục được sáu thành mà thôi.
- Sáu thành?
Tả Cửu nghi hoặc hỏi một câu:
- Lâm sư đệ, ngươi dẫn Đại tiểu thư rời đi đi, chỗ này để chúng ta thu thập.
- Không cần, mặc dù chỉ có sáu thành, nhưng cũng đủ giết bọn chúng rồi.
Trong lời nói của Sở Nam hoàn toàn bộc lộ sự tự tin, bước lên trước một bước, Tả Cửu nhìn bóng lưng của hắn, không ngờ cảm thấy phát ra khí thế uy áp, cẩn thận suy nghĩ một phen rồi phân phó:
- Hữu Binh, hãy cùng các huynh đệ bảo vệ tốt Đại tiểu thư, nếu như tình thế không ổn lập tức dẫn Đại tiểu thư rời khỏi đây, không được quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thần Khí Phái, nghe chưa?
- Nghe rõ.
Tiếng hét đồng thanh vang lên, hai mươi tên đệ tử Thần Khí Phái lấy Tử Mộng Nhân làm trung tâm vây kín, Thiên Kiếm Môn đưa Ly Hỏa Kiếm cho Tả Cửu, nói:
- Tả sư huynh, Ly Hỏa Kiếm này chính là hạ phẩm Linh Khí hỏa hệ, ngươi vừa vặn có thể sử dụng, ta tạm cho ngươi mượn dùng một lúc.
- Cảm ơn Đại tiểu thư.
Tả Cửu vô cùng kích động, nắm chặt Ly Hỏa Kiếm trong tay, cảm nhận hạ phẩm Linh Khí hỏa hệ, Tả Cửu càng thêm lòng tin, quay người lại, theo sát Sở Nam.
Vi Ly nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:
- Hàn Mang thương của ta, tuyệt đối không để ngươi đoạt lần thứ hai.
- Sau trận chiến này, ta sẽ đánh một trận công bằng với ngươi.
- Được!
Vi Ly sảng khoái đáp.
Năm người Nam Bá Thiên theo hình bán nguyệt vây đến.
Lương Vân ở một bên nhìn Sở Nam, quát:
- Lâm Vân, nói cho ngươi biết, kỳ thật ta cũng là một Võ Quân, sáu đại Võ Quân vây sát, ngươi tưởng dựa vào ba người các ngươi có thể chạy thoát sao? Đừng nói một mình ngươi có thể trảm sát sáu Võ Quân nha… ha ha ha….
- Một tên nhãi nhép tôm tép đê tiện đến cực điểm mà thôi.
- Ngươi nói ta là nhãi nhép tôm tép?
Lương Vân cười nói:
- Thế nhưng chính tên nhãi nhép tôm tép ta hôm nay sẽ đoạt mạng tên xếp hạng thứ chín Tiềm Hoàng bảng của Lâm Vân ngươi.
- Dựa vào ngươi? Có thể sao?
Nếu như người biết rõ tính tình Sở Nam thì lúc này nhất định sẽ gia tăng phòng bị, bởi vì trước khi chiến đấu, Sở Nam đã nói rất nhiều lời thừa, ví dụ như Tử Mộng Nhân, dưới mạng che mặt màu hồng, ánh mắt của nàng hơi sáng lên, đợi xem trò hay.
Không sai, giờ phút này Sở Nam đang âm thầm tụ lực, cẩn thận dồn nén lực lượng, còn có Thổ, Kim nguyên lực nữa, Sở Nam đang cố gắng dung hợp, đem cả ba loại dung hợp vào nhau.
Mà Lương Vân, đương nhiên không biết khúc chiết trong đó, chỉ nghe hắn cười nói:
- Đợi lát ngươi chết thì ngươi sẽ biết ta đến cùng có thể hay không thôi.
Vi Ly nhìn một lượt, lạnh lùng quát:
- Tên nhãi nhép tôm tép, tiếp của ta một thương! Thương….
Chữ “Phá" trong miệng Vi Ly còn chưa phát ra thì đã nghe phía sau truyền đến một âm thanh: “Để ta"
Đột nhiên, một đạo thân ảnh trực tiếp lướt qua người Vi Ly.
Lương Vân cả kinh, Lâm Vân này rõ ràng vừa rồi bộ dáng cực kỳ hư nhược, không khác gì cung giương hết cỡ, làm sao mà tốc độ lúc này lại nhanh như vậy?
- Chỉ có điều, chỉ tốc độ thì có tác dụng gì? Ta cho ngươi một kinh hỉ, để ngươi nếm thử Mê Nhãn Phấn….
Lương Vân cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay lúc Lương Vân suy nghĩ thì Sở Nam đã đến trước mặt.
Đồng thời còn hét vang một tiếng.
- Dĩ kim ngự lực! dĩ thổ ngự lực! Chết đi cho ta!
Tác giả :
Chúc Long Ngữ