Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 231: Đáng tiếc
- Ai dám tổn thương nàng dù một cọng tóc, ta cũng sẽ lấy mạng hắn.
Mà nàng được nhắc đến ở đây, chính là Tử Mộng Nhân.
Vân Phỉ Phỉ cũng có chút mưu kế, một bên gọi người công kích Sở Nam, lúc này mọi người đều không đùa giỡn, dù sao Sở Nam cũng đối địch với phu quân của ả, lúc này ả chủ yếu đem tâm tư đặt ở trên người Tử Mộng Nhân và Vũ Hạo, muốn bắt hai người bọn họ để áp chế Sở Nam.
Nhưng mà, vừa rồi Sở Nam gầm lên một tiếng, đệ tử Tam Thanh môn vẫn còn đang chần chừ, chưa kịp làm gì, liền thấy Sở Nam ném thiếu môn chủ Nam Thiếu Hồng tới, cho nên rất nhanh bọn họ phải đến cứu thiếu môn chủ của mình, bắt lấy thân hình thiếu chủ, không để cho thiếu chủ rơi xuống đất.
Tiếp được Nam Thiếu Hồng, thân thể hắn va vào trên người môn nhân, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi, cùng lăn ra phía sau.
Sau đó người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...
Tới người cuối cùng, đội ngũ công kích Sở Nam, có hơn mười tên đệ tử Tam Thanh môn, liền giống bị trượt xuống, tất cả đều không ngừng lui về phía sau, rất nhiều người trong miệng còn phun ra máu tươi.
Một người bị đánh bay, không có chuyện gì, một đám người bị đánh bay, cũng không phải một việc kinh thiên động địa gì, nhưng có thể dùng sức một người đánh bay cả đám người, còn làm cho đám người đó thổ huyết, chuyện như vậy cũng không thể xem là chuyện nhỏ được.
Đặc biệt là Nam Thiếu Hồng còn chưa chết, đám người kia cũng không chết, nhưng tất cả đều bị trọng thương.
Nam Thiếu Hồng đáng thương, vừa mới nói ra lời cuồng ngôn, nắm tay người nào lớn, người đó chính là đạo lý, lúc này bị Sở Nam đánh cho mấy quyền mà không có sức hoàn thủ, cảm thấy nực cười vô cùng.
Một đám người sau khi nhìn thấy chiêu thức của Sở Nam, đều không khỏi thối lui lại.
Xa xa, lúc trước có mười mấy người, hiện tại hơn hai mươi người, và đang có không ít người đang chạy tới, nhưng sắc mặt toàn bộ đều không tốt lắm.
- Quả nhiên không hổ là xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng, chỉ dựa vào chiêu thức này, ta cũng không địch lại hắn.
- Ta xem ra cũng không có cái gì đặc biệt hơn người, đối thủ của hắn, đều chẳng qua là một ít Đại Vũ Sư, không có gì, nếu đổi lại ta, ta cũng có thể làm được như vậy.
- Đúng đấy, ta chính là vì hắn mà đến đấy, ta nhất định phải khiêu chiến với hắn.
Những người này cũng không có phí bao nhiêu công phu, liền nhận ra Sở Nam, thật sự là Tử Mộng Nhân hóa trang không có cao minh, hơn nữa trên tư liệu của Tiềm Hoàng bảng miêu tả cũng rất rõ ràng.
Bọn hắn tuy nói như thế, nhưng cũng không có hành động, thấy Sở Nam cùng Tam Thanh môn tranh đấu, hiển nhiên cũng muốn đợi cho Sở Nam xử lý xong đám đệ tử Tam Thanh môn.
Hiện trường lúc này đang đánh nhau chết sống, Sở Nam nói ra câu nói kia, làm cho đệ tử Tam Thanh môn dừng lại, Vân Phỉ Phỉ lại quát lạnh nói:
- Mau ra tay.
Đồng thời, Vân Phỉ Phỉ cầm lấy bảo đao, đứng ở phía trước, vẻ mặt tức giận nói.
- Đến đi, đều xông lên đi, chỉ cần ta không có chết, cũng không cho các ngươi tiến thêm một bước.
Tử Mộng Nhân thanh âm mang theo ngữ khí trào phúng nói.
- Một con kiến nhỏ mà thôi, còn dám càn rỡ, có tin một câu của ta cũng có thể diệt Tam Thanh môn hay không.
Lời này của Tử Mộng Nhân chính là sự thật, nhưng Vân Phỉ Phỉ phẫn nộ mất đi lý trí làm sao có thể tin tưởng, nàng một bên xông tới Tử Mộng Nhân, trong miệng còn cuồng vọng nói:
- Tốt, là ngươi nói nhé, ta hôm nay muốn mạng của ngươi, nhìn xem ngươi làm thế nào diệt Tam Thanh môn.
Lúc này, hai tên đệ tử Tam Thanh môn đã vây quanh Vũ Hạo, Vũ Hạo cũng chỉ là Võ Sư cao cấp mà thôi, tự nhiên không phải là đối thủ của hai người, dù là không sợ chết, dù là bạo phát tất cả tiềm lực, đáng tiếc thực lực của hắn ta quá kém.
Tử Mộng Nhân cũng bị Vân Phỉ Phỉ cùng với bốn tên đệ tử Tam Thanh môn vây công, Tử Mộng Nhân liền vung đao chém ra.
Đúng lúc này, đám người Nam Thiếu Hồng xông tới, Sở Nam cũng đã nhảy lên trên không, sau đó rơi xuống bên người Tử Mộng Nhân, thân ảnh không ngừng dạo qua một vòng Tử Mộng Nhân, sau đó tung ra bốn cước.
Không có cước pháp gì, cũng không phải vũ kỹ cao thâm gì, chỉ là có thêm năm ngàn cân lực lượng.
Bốn cước tung ra đá vào bụng bốn tên đệ tử Tam Thanh môn, bốn người lập tức xoay người thổ huyết, bay về phía sau, với tu vi của bọn chúng, sao có thể chịu được năm ngàn cân lực lượng đây?
Mặt đất lúc này vang lên "Rầm rầm rầm rầm", Sở Nam đã đem Vũ Hạo giải cứu ra, công kích của hai tên đệ tử kia, toàn bộ rơi vào trên người Sở Nam, Sở Nam xuyên qua, đá văng cả hai tên.
Rồi sau đó, thân ảnh quỷ dị của Sở Nam lóe lên, chắn ở phía trước Vân Phỉ Phỉ, một tay bắt được bảo kiếm của ả, lập tức một cỗ khí tức lạnh như băng, xâm nhập vào trong thân thể Sở Nam.
Vân Phỉ Phỉ trào phúng nói:
- Không biết tự lượng sức mình, lại dám dùng tay bắt lấy Băng Huyền kiếm, hiện tại ngươi có cảm giác kinh mạch huyết nhục trong thân thể giống như bị đông cứng rồi phải đúng không? Có phải không nhúc nhích được hay không, tiện nô, để mạng lại đi.
Vân Phỉ Phỉ đối với Băng Huyền kiếm rất có lòng tin, quả thật Băng Huyền kiếm là Hạ phẩm pháp khí, còn có một cái công năng đặc thù, ả là Thủy nguyên lực sau khi có Băng Huyền kiếm, có thể thi triển ra băng hàn chi khí, tiến nhập vào cơ thể đối phương.
Tuy ả chỉ là Đại Vũ Sư sơ cấp, nhưng nàng dựa vào Băng Huyền kiếm, lại có thể khiêu chiến với người có cảnh giới cao hơn ả.
Dù Vân Phỉ Phỉ biết người này rất lợi hại, nhưng thấy Sở Nam dùng tay không chụp vào Băng Huyền kiếm, cũng đem Thủy nguyên lực trong cơ thể đều bạo phát ra, xuất toàn lực, muốn chế trụ Sở Nam.
Nhưng lúc Vân Phỉ Phỉ muốn rút kiếm chém Sở Nam.
Ả mới phát hiện tình huống không đúng, rất không đúng.
Băng Huyền kiếm kéo không ra, bị nắm tay của Sở Nam nắm chặt lại.
Vân Phỉ Phỉ lập tức sắc mặt đại biến, gương mặt ả vốn xinh đẹp, trong nháy mắt chất đầy nếp nhăn, như già hơn mười mấy tuổi vậy, trong miệng thì kinh hô lên:
- Không có khả năng, đây chính là Băng Huyền kiếm mà.
Mà Sở Nam, do cổ hàn khí xâm nhập vào cơ thể, hắn cũng không có vận chuyển Hỏa nguyên lực, trục xuất băng hàn chi khí, mà vận chuyển Thủy nguyên lực, làm cho hàn băng chi khí càng rét lạnh hơn.
Một lúc sau, hàn băng hàn chi khí, toàn bộ bị Sở Nam tôi luyện hết, trong miệng hắn vẫn tiếc nuối nói:
- Thật sự là đáng tiếc, nếu hàn băng chi khí này mạnh hơn một chút, ta có thể có thêm một lần ma luyện rồi.
Vân Phỉ Phỉ không thể tin khi nghe những lời này.
Sở Nam dùng sức kéo Băng Huyền kiếm vào trong tay, nói:
- Ta nói rồi, ai động đến một cọng tóc của nàng, ta lấy tính mạng người đó, ngươi còn dám tuyên bố giết nàng, ngươi cho rằng Tam Thanh môn rất lợi hại sao? Ngươi cho rằng Tam Thanh môn có thể chịu đựng được lửa giận của ta sao?
Nói xong, Sở Nam đá ra, một cước này có chừng tám ngàn cân lực lượng, không chút thương hương tiếc ngọc nào mà hướng về bụng của Vân Phỉ Phỉ đạp tới.
Đúng lúc này, Nam Thiếu Hồng sắc mặt tái nhợt, toàn lực hô:
- Dừng tay...
Mà nàng được nhắc đến ở đây, chính là Tử Mộng Nhân.
Vân Phỉ Phỉ cũng có chút mưu kế, một bên gọi người công kích Sở Nam, lúc này mọi người đều không đùa giỡn, dù sao Sở Nam cũng đối địch với phu quân của ả, lúc này ả chủ yếu đem tâm tư đặt ở trên người Tử Mộng Nhân và Vũ Hạo, muốn bắt hai người bọn họ để áp chế Sở Nam.
Nhưng mà, vừa rồi Sở Nam gầm lên một tiếng, đệ tử Tam Thanh môn vẫn còn đang chần chừ, chưa kịp làm gì, liền thấy Sở Nam ném thiếu môn chủ Nam Thiếu Hồng tới, cho nên rất nhanh bọn họ phải đến cứu thiếu môn chủ của mình, bắt lấy thân hình thiếu chủ, không để cho thiếu chủ rơi xuống đất.
Tiếp được Nam Thiếu Hồng, thân thể hắn va vào trên người môn nhân, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi, cùng lăn ra phía sau.
Sau đó người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...
Tới người cuối cùng, đội ngũ công kích Sở Nam, có hơn mười tên đệ tử Tam Thanh môn, liền giống bị trượt xuống, tất cả đều không ngừng lui về phía sau, rất nhiều người trong miệng còn phun ra máu tươi.
Một người bị đánh bay, không có chuyện gì, một đám người bị đánh bay, cũng không phải một việc kinh thiên động địa gì, nhưng có thể dùng sức một người đánh bay cả đám người, còn làm cho đám người đó thổ huyết, chuyện như vậy cũng không thể xem là chuyện nhỏ được.
Đặc biệt là Nam Thiếu Hồng còn chưa chết, đám người kia cũng không chết, nhưng tất cả đều bị trọng thương.
Nam Thiếu Hồng đáng thương, vừa mới nói ra lời cuồng ngôn, nắm tay người nào lớn, người đó chính là đạo lý, lúc này bị Sở Nam đánh cho mấy quyền mà không có sức hoàn thủ, cảm thấy nực cười vô cùng.
Một đám người sau khi nhìn thấy chiêu thức của Sở Nam, đều không khỏi thối lui lại.
Xa xa, lúc trước có mười mấy người, hiện tại hơn hai mươi người, và đang có không ít người đang chạy tới, nhưng sắc mặt toàn bộ đều không tốt lắm.
- Quả nhiên không hổ là xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng, chỉ dựa vào chiêu thức này, ta cũng không địch lại hắn.
- Ta xem ra cũng không có cái gì đặc biệt hơn người, đối thủ của hắn, đều chẳng qua là một ít Đại Vũ Sư, không có gì, nếu đổi lại ta, ta cũng có thể làm được như vậy.
- Đúng đấy, ta chính là vì hắn mà đến đấy, ta nhất định phải khiêu chiến với hắn.
Những người này cũng không có phí bao nhiêu công phu, liền nhận ra Sở Nam, thật sự là Tử Mộng Nhân hóa trang không có cao minh, hơn nữa trên tư liệu của Tiềm Hoàng bảng miêu tả cũng rất rõ ràng.
Bọn hắn tuy nói như thế, nhưng cũng không có hành động, thấy Sở Nam cùng Tam Thanh môn tranh đấu, hiển nhiên cũng muốn đợi cho Sở Nam xử lý xong đám đệ tử Tam Thanh môn.
Hiện trường lúc này đang đánh nhau chết sống, Sở Nam nói ra câu nói kia, làm cho đệ tử Tam Thanh môn dừng lại, Vân Phỉ Phỉ lại quát lạnh nói:
- Mau ra tay.
Đồng thời, Vân Phỉ Phỉ cầm lấy bảo đao, đứng ở phía trước, vẻ mặt tức giận nói.
- Đến đi, đều xông lên đi, chỉ cần ta không có chết, cũng không cho các ngươi tiến thêm một bước.
Tử Mộng Nhân thanh âm mang theo ngữ khí trào phúng nói.
- Một con kiến nhỏ mà thôi, còn dám càn rỡ, có tin một câu của ta cũng có thể diệt Tam Thanh môn hay không.
Lời này của Tử Mộng Nhân chính là sự thật, nhưng Vân Phỉ Phỉ phẫn nộ mất đi lý trí làm sao có thể tin tưởng, nàng một bên xông tới Tử Mộng Nhân, trong miệng còn cuồng vọng nói:
- Tốt, là ngươi nói nhé, ta hôm nay muốn mạng của ngươi, nhìn xem ngươi làm thế nào diệt Tam Thanh môn.
Lúc này, hai tên đệ tử Tam Thanh môn đã vây quanh Vũ Hạo, Vũ Hạo cũng chỉ là Võ Sư cao cấp mà thôi, tự nhiên không phải là đối thủ của hai người, dù là không sợ chết, dù là bạo phát tất cả tiềm lực, đáng tiếc thực lực của hắn ta quá kém.
Tử Mộng Nhân cũng bị Vân Phỉ Phỉ cùng với bốn tên đệ tử Tam Thanh môn vây công, Tử Mộng Nhân liền vung đao chém ra.
Đúng lúc này, đám người Nam Thiếu Hồng xông tới, Sở Nam cũng đã nhảy lên trên không, sau đó rơi xuống bên người Tử Mộng Nhân, thân ảnh không ngừng dạo qua một vòng Tử Mộng Nhân, sau đó tung ra bốn cước.
Không có cước pháp gì, cũng không phải vũ kỹ cao thâm gì, chỉ là có thêm năm ngàn cân lực lượng.
Bốn cước tung ra đá vào bụng bốn tên đệ tử Tam Thanh môn, bốn người lập tức xoay người thổ huyết, bay về phía sau, với tu vi của bọn chúng, sao có thể chịu được năm ngàn cân lực lượng đây?
Mặt đất lúc này vang lên "Rầm rầm rầm rầm", Sở Nam đã đem Vũ Hạo giải cứu ra, công kích của hai tên đệ tử kia, toàn bộ rơi vào trên người Sở Nam, Sở Nam xuyên qua, đá văng cả hai tên.
Rồi sau đó, thân ảnh quỷ dị của Sở Nam lóe lên, chắn ở phía trước Vân Phỉ Phỉ, một tay bắt được bảo kiếm của ả, lập tức một cỗ khí tức lạnh như băng, xâm nhập vào trong thân thể Sở Nam.
Vân Phỉ Phỉ trào phúng nói:
- Không biết tự lượng sức mình, lại dám dùng tay bắt lấy Băng Huyền kiếm, hiện tại ngươi có cảm giác kinh mạch huyết nhục trong thân thể giống như bị đông cứng rồi phải đúng không? Có phải không nhúc nhích được hay không, tiện nô, để mạng lại đi.
Vân Phỉ Phỉ đối với Băng Huyền kiếm rất có lòng tin, quả thật Băng Huyền kiếm là Hạ phẩm pháp khí, còn có một cái công năng đặc thù, ả là Thủy nguyên lực sau khi có Băng Huyền kiếm, có thể thi triển ra băng hàn chi khí, tiến nhập vào cơ thể đối phương.
Tuy ả chỉ là Đại Vũ Sư sơ cấp, nhưng nàng dựa vào Băng Huyền kiếm, lại có thể khiêu chiến với người có cảnh giới cao hơn ả.
Dù Vân Phỉ Phỉ biết người này rất lợi hại, nhưng thấy Sở Nam dùng tay không chụp vào Băng Huyền kiếm, cũng đem Thủy nguyên lực trong cơ thể đều bạo phát ra, xuất toàn lực, muốn chế trụ Sở Nam.
Nhưng lúc Vân Phỉ Phỉ muốn rút kiếm chém Sở Nam.
Ả mới phát hiện tình huống không đúng, rất không đúng.
Băng Huyền kiếm kéo không ra, bị nắm tay của Sở Nam nắm chặt lại.
Vân Phỉ Phỉ lập tức sắc mặt đại biến, gương mặt ả vốn xinh đẹp, trong nháy mắt chất đầy nếp nhăn, như già hơn mười mấy tuổi vậy, trong miệng thì kinh hô lên:
- Không có khả năng, đây chính là Băng Huyền kiếm mà.
Mà Sở Nam, do cổ hàn khí xâm nhập vào cơ thể, hắn cũng không có vận chuyển Hỏa nguyên lực, trục xuất băng hàn chi khí, mà vận chuyển Thủy nguyên lực, làm cho hàn băng chi khí càng rét lạnh hơn.
Một lúc sau, hàn băng hàn chi khí, toàn bộ bị Sở Nam tôi luyện hết, trong miệng hắn vẫn tiếc nuối nói:
- Thật sự là đáng tiếc, nếu hàn băng chi khí này mạnh hơn một chút, ta có thể có thêm một lần ma luyện rồi.
Vân Phỉ Phỉ không thể tin khi nghe những lời này.
Sở Nam dùng sức kéo Băng Huyền kiếm vào trong tay, nói:
- Ta nói rồi, ai động đến một cọng tóc của nàng, ta lấy tính mạng người đó, ngươi còn dám tuyên bố giết nàng, ngươi cho rằng Tam Thanh môn rất lợi hại sao? Ngươi cho rằng Tam Thanh môn có thể chịu đựng được lửa giận của ta sao?
Nói xong, Sở Nam đá ra, một cước này có chừng tám ngàn cân lực lượng, không chút thương hương tiếc ngọc nào mà hướng về bụng của Vân Phỉ Phỉ đạp tới.
Đúng lúc này, Nam Thiếu Hồng sắc mặt tái nhợt, toàn lực hô:
- Dừng tay...
Tác giả :
Chúc Long Ngữ