Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 169: Quả trứng đen cũng uống máu
Sau khi đưa nguyên lực vào trong ngọc bội thanh sắc, trên thân Sở Nam cũng lóe lên một màn quang mạc, giống như Hỗn Nguyên Ban Chỉ vậy.
Thế nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy có chút khác biệt, hắn dùng nắm đấm của mình đánh tự đánh vào ngực, chỉ dùng ba thành lực lượng.
Ngay lập tức Sở Nam liền nhìn thấy lực lượng vốn công kích ở trước ngực trong nháy mắt khuếch tán khắp toàn thân.
Chỉ sử dụng ba thành lực lượng, mà sau khi khuếch tán xong thì ngay cả nửa thành cũng không còn.
- Thì ra là như vậy, đem lực lượng công kích tại một điểm phân tán khắp toàn cơ thể.
Sở Nam thầm nghĩ:
- Phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ không giống với nó, một mặt là một điểm, mỗi một điểm đều rất mạnh.
Sở Nam đang dự định đưa ngọc bội thanh sắc cho Tử Mộng Nhân để nàng cầm phòng thân, thầm nghĩ:
- Chỉ cần lực lượng không vượt quá nhiều thì phòng ngự này rất hữu dụng.
Đáng thương cho vị tiên sinh kia, lúc một quyền của Sở Nam đánh đến, thông qua phòng ngự của ngọc bội thanh sắc phân tán lực lượng, đáng tiếc là lực lượng ngàn cân, cho dù có bị phân tán thì cũng rất kinh khủng, không phải là hắn có thể chịu nổi, bởi vậy hắn chỉ có thể chết mà thôi.
Đại trưởng lão đã bị bọn hắn diệt khẩu, nhóm người thế lực thần bí tại Hóa Phương tộc cũng bị giết sạch sẽ, nguy cơ của Hóa Phương tộc tạm thời được giải trừ, Thu Tiểu Mạch nhanh chóng đi xem cha hắn, thuận tiện dẫn Tử Mộng Nhân ra.
Mà lúc Sở Nam quét dọn chiến thường thì còn tìm xem có thu hoạch gì không.
Lần này Sở Nam không đem nguyên thạch và Thú Hạch trực tiếp bỏ vào nhẫn trữ vật nữa, nếu làm vậy thì chắc chắn sẽ bị quả trứng đen đó ăn sạch.
Sở Nam lấy quả trứng đen ra, lại lấy một cái nhẫn trữ vật để quả trứng đen riêng.
Ngay lúc Sở Nam muốn bỏ nó vào nhẫn trữ vật thì Sở Nam chợt phát hiện một tình huống mới, bởi vì máu của hắn lúc bị ba đạo con thoi ánh sáng nổ tung tạo thành đang bị quả trứng đen hấp thu.
- Quả trứng đen này còn hút máu?
Sở Nam lập tức có cảm giác mơ hồ, trọng kiếm hấp thu máu của hắn, hơn nữa chỉ hấp thu máu của hắn, sau khi trọng kiếm hấp thu máu của hắn xong thì Sở Nam liền cảm thấy trọng kiếm và mình luôn có một mối liên hệ, mặc dù không phải rất mãnh liệt, nhưng quả thực vẫn tồn tại.
Sở Nam nhìn quả trứng đen nói:
- Ngươi muốn uống máu thì ta sẽ cho ngươi uống, để xem ngươi sẽ thay đổi như thế nào, xem đến cùng ngươi là thứ gì.
Nói xong, Sở Nam lấy Long nha rạch lên tay mình một đường, máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài, nhỏ lên trên quả trứng đen, quả trứng đen lập tức chợt lóe, máu tươi biến mất phảng phất như chưa từng được nhỏ lên vậy.
Một phút, ba phút, năm phút….
Quả trứng đen đối với máu của Sở Nam không hề cự tuyệt, có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Thế nhưng quả trứng đen lại không thay đổi, Sở Nam cũng không cảm thấy loại liên hệ tâm thần nào cả.
Sở Nam mặc dù không phải là người bình thường, ngược lại còn là một quái thai, thế nhưng máu chảy suốt năm phút cũng khiến sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, thân thể suy yếu không còn chút sức lực.
- Không thể để ngươi tiếp tục ăn nữa, chờ đến khi ta khôi phục lại, ngươi hãy uống tiếp, đúng là một quả trứng kỳ quái.
Sở Nam nói xong liền cảm thấy quả trứng đen dường như bỗng nhúc nhích, nhưng đến khi hắn nhìn kỹ lại thì không thấy quả trứng đen nhúc nhích gì.
- Chẳng lẽ vừa rồi ta hoa mắt nhìn nhầm?
Sở Nam lắc đầu, bịt miệng vết thương lại rồi sau đó đặt quả trứng đen vào trong nhẫn trữ vật.
Lúc này, Tử Mộng Nhân chạy đến, nhìn thấy bộ dạng tái nhợt tiều tụy của Sở Nam thì trong lòng đau đớn, lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, ta sẽ cố gắng tu luyện.
Sở Nam cười cười nói:
- Mộng Nhân, ta muốn ngủ một giấc.
- Ừ, ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.
Tử Mộng Nhân đau lòng nói.
Đêm nay Sở Nam đã trải qua mấy trận đại chiến, mấp mé bên bờ vực sinh tử, thân thể, tinh thần đều kiệt quệ tới cực điểm, toàn bộ đều nhờ vào một cỗ ý chí bất khuất chống đỡ.
Hơn nữa, quả trứng đen kia lại còn hấp thu nhiều máu như vậy….
Còn chưa dứt lời thì một cơn buồn ngủ ghê gớm kéo đến, tập kích Sở Nam, thân thể của hắn liền ngã xuống, Tử Mộng Nhân vội vàng đỡ lấy, thế nhưng thân thể Sở Nam không phải nặng bình thường, Tử Mộng Nhân lại không có tu luyện lực lượng, mặc dù là trung cấp Đại Võ Sư, nhưng vẫn có chút quá sức với nàng.
Tuy nhiên Tử Mộng Nhân cũng không gọi Thiết Thương Hùng đến hỗ trợ, ngược lại cắn răng đỡ Sở Nam vào phòng, lấy đùi mình cho hắn gối đầu, Tử Mộng Nhân nhìn gương mặt ngủ say của hắn mà nở nụ cười hạnh phúc….
Ở bên kia, cha của Thu Tiểu Mạch đã được tộc nhân cứu giúp, từ trong hôn mê tỉnh lại, khóe mắt Thu Tiểu Mạch chảy ra hai giọt lệ vui sướng, tộc trưởng mặc dù đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, vừa tỉnh lại lập tức nói:
- Mau bắt Đại trưởng lão lại, ngăn cản hắn, ngăn hắn lại, hắn điên rồi, hắn muốn đẩy Hóa Phương tộc vào hố lửa, rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục….
- Cha….. Đại trưởng lão đã chết rồi.
- Chết rồi? Đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt của tộc trưởng có chút phiền muộn nói.
- Là bị đám người lạ mặt giết chết.
Thu Tiểu Mạch liền đem chân tướng kể lại một lượt, kể chuyện ở trong Bách Uyên Tùng Lâm quen Sở Nam, sau đó lại cùng nhau xâm nhập đầm lầy độc vụ, giết Cự Ngạc huyết vân, đoạt Mặc Liên Thuật Tử, thoát khỏi truy sát của Hỏa điểu, chém rụng đầu của Song đầu quái sư,….
Đương nhiên Thu Tiểu Mạch cũng không kể chuyện Sở Nam lấy được một mảnh lệnh bài và quả trứng đen ở trong sơn động.
Sau khi nghe xong, tộc trưởng thở dài một hơi, vừa định nằm xuống lại nói:
- Bằng hữu của ngươi đâu rồi? Ta muốn gặp hắn một chút, không không không, mau đỡ ta đi gặp bằng hữu của ngươi, ta muốn nhìn thấy ân nhân của mình, nhìn thấy ân nhân cứu mạng Hóa Phương tộc….
- Cha, người nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem xem đại ca thế nào….
- Cũng được, Tiểu Mạch, đánh thức toàn bộ tộc nhân dậy, nói ta có chuyện muốn tuyên bố, còn nữa, gọi Tây Đa Lạp lập tức đến đây.
- Cha, trong lúc người hôn mê, Tây Đa Lạp đã bị Đại trưởng lão phái đi tìm Hỏa Linh Thánh Quả, cho đến nay vẫn không có tin tức.
- Thật đáng hận!
Tộc trưởng tức giận, lập tức ho khan không ngớt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chợt nói:
- Tiểu Mạch, chuyện này không đơn giản, chúng ta phải bẩm báo với Bắc Thần Cung.
- Vâng.
Thu Tiểu Mạch gật đầu nhè nhẹ, sau đó nói:
- Đợi thân thể của cha khôi phục lại, chúng ta sẽ đến Bắc Thần Cung bẩm báo.
Thu Tiểu Mạch nói xong, nhìn thấy cha hắn gật đầu mới đi tìm Sở Nam, nhưng nhìn thấy Thiết Thương Hùng đứng ở cửa ra vào, đại ca ở trong phòng đã ngủ say, Tử Mộng Nhân thì đang lẩm bẩm nói gì đó với Sở Nam.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thu Tiểu Mạch lặng lẽ rời đi, sau đó thông báo toàn bộ tộc nhân, hơn nữa còn ra lệnh tộc nhân không được đến làm phiền Sở Nam, nơi đó chính là nơi nghỉ ngơi của vị anh hùng đã cứu mạng bọn họ.
Tộc nhân bị đánh thức dậy, nghe thấy tin tức tộc trưởng đã tỉnh lại thì toàn bộ đều hoan hô, biết được hành vi sai trái của Đại trưởng lão, còn biết hắn đã bị giết thì càng thêm ồn ào….
Nguy cơ của Hóa Phương tộc, bởi vì biến số Sở Nam xuất hiện cho nên đã được giải trừ.
Thế nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy có chút khác biệt, hắn dùng nắm đấm của mình đánh tự đánh vào ngực, chỉ dùng ba thành lực lượng.
Ngay lập tức Sở Nam liền nhìn thấy lực lượng vốn công kích ở trước ngực trong nháy mắt khuếch tán khắp toàn thân.
Chỉ sử dụng ba thành lực lượng, mà sau khi khuếch tán xong thì ngay cả nửa thành cũng không còn.
- Thì ra là như vậy, đem lực lượng công kích tại một điểm phân tán khắp toàn cơ thể.
Sở Nam thầm nghĩ:
- Phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ không giống với nó, một mặt là một điểm, mỗi một điểm đều rất mạnh.
Sở Nam đang dự định đưa ngọc bội thanh sắc cho Tử Mộng Nhân để nàng cầm phòng thân, thầm nghĩ:
- Chỉ cần lực lượng không vượt quá nhiều thì phòng ngự này rất hữu dụng.
Đáng thương cho vị tiên sinh kia, lúc một quyền của Sở Nam đánh đến, thông qua phòng ngự của ngọc bội thanh sắc phân tán lực lượng, đáng tiếc là lực lượng ngàn cân, cho dù có bị phân tán thì cũng rất kinh khủng, không phải là hắn có thể chịu nổi, bởi vậy hắn chỉ có thể chết mà thôi.
Đại trưởng lão đã bị bọn hắn diệt khẩu, nhóm người thế lực thần bí tại Hóa Phương tộc cũng bị giết sạch sẽ, nguy cơ của Hóa Phương tộc tạm thời được giải trừ, Thu Tiểu Mạch nhanh chóng đi xem cha hắn, thuận tiện dẫn Tử Mộng Nhân ra.
Mà lúc Sở Nam quét dọn chiến thường thì còn tìm xem có thu hoạch gì không.
Lần này Sở Nam không đem nguyên thạch và Thú Hạch trực tiếp bỏ vào nhẫn trữ vật nữa, nếu làm vậy thì chắc chắn sẽ bị quả trứng đen đó ăn sạch.
Sở Nam lấy quả trứng đen ra, lại lấy một cái nhẫn trữ vật để quả trứng đen riêng.
Ngay lúc Sở Nam muốn bỏ nó vào nhẫn trữ vật thì Sở Nam chợt phát hiện một tình huống mới, bởi vì máu của hắn lúc bị ba đạo con thoi ánh sáng nổ tung tạo thành đang bị quả trứng đen hấp thu.
- Quả trứng đen này còn hút máu?
Sở Nam lập tức có cảm giác mơ hồ, trọng kiếm hấp thu máu của hắn, hơn nữa chỉ hấp thu máu của hắn, sau khi trọng kiếm hấp thu máu của hắn xong thì Sở Nam liền cảm thấy trọng kiếm và mình luôn có một mối liên hệ, mặc dù không phải rất mãnh liệt, nhưng quả thực vẫn tồn tại.
Sở Nam nhìn quả trứng đen nói:
- Ngươi muốn uống máu thì ta sẽ cho ngươi uống, để xem ngươi sẽ thay đổi như thế nào, xem đến cùng ngươi là thứ gì.
Nói xong, Sở Nam lấy Long nha rạch lên tay mình một đường, máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài, nhỏ lên trên quả trứng đen, quả trứng đen lập tức chợt lóe, máu tươi biến mất phảng phất như chưa từng được nhỏ lên vậy.
Một phút, ba phút, năm phút….
Quả trứng đen đối với máu của Sở Nam không hề cự tuyệt, có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Thế nhưng quả trứng đen lại không thay đổi, Sở Nam cũng không cảm thấy loại liên hệ tâm thần nào cả.
Sở Nam mặc dù không phải là người bình thường, ngược lại còn là một quái thai, thế nhưng máu chảy suốt năm phút cũng khiến sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, thân thể suy yếu không còn chút sức lực.
- Không thể để ngươi tiếp tục ăn nữa, chờ đến khi ta khôi phục lại, ngươi hãy uống tiếp, đúng là một quả trứng kỳ quái.
Sở Nam nói xong liền cảm thấy quả trứng đen dường như bỗng nhúc nhích, nhưng đến khi hắn nhìn kỹ lại thì không thấy quả trứng đen nhúc nhích gì.
- Chẳng lẽ vừa rồi ta hoa mắt nhìn nhầm?
Sở Nam lắc đầu, bịt miệng vết thương lại rồi sau đó đặt quả trứng đen vào trong nhẫn trữ vật.
Lúc này, Tử Mộng Nhân chạy đến, nhìn thấy bộ dạng tái nhợt tiều tụy của Sở Nam thì trong lòng đau đớn, lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, ta sẽ cố gắng tu luyện.
Sở Nam cười cười nói:
- Mộng Nhân, ta muốn ngủ một giấc.
- Ừ, ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.
Tử Mộng Nhân đau lòng nói.
Đêm nay Sở Nam đã trải qua mấy trận đại chiến, mấp mé bên bờ vực sinh tử, thân thể, tinh thần đều kiệt quệ tới cực điểm, toàn bộ đều nhờ vào một cỗ ý chí bất khuất chống đỡ.
Hơn nữa, quả trứng đen kia lại còn hấp thu nhiều máu như vậy….
Còn chưa dứt lời thì một cơn buồn ngủ ghê gớm kéo đến, tập kích Sở Nam, thân thể của hắn liền ngã xuống, Tử Mộng Nhân vội vàng đỡ lấy, thế nhưng thân thể Sở Nam không phải nặng bình thường, Tử Mộng Nhân lại không có tu luyện lực lượng, mặc dù là trung cấp Đại Võ Sư, nhưng vẫn có chút quá sức với nàng.
Tuy nhiên Tử Mộng Nhân cũng không gọi Thiết Thương Hùng đến hỗ trợ, ngược lại cắn răng đỡ Sở Nam vào phòng, lấy đùi mình cho hắn gối đầu, Tử Mộng Nhân nhìn gương mặt ngủ say của hắn mà nở nụ cười hạnh phúc….
Ở bên kia, cha của Thu Tiểu Mạch đã được tộc nhân cứu giúp, từ trong hôn mê tỉnh lại, khóe mắt Thu Tiểu Mạch chảy ra hai giọt lệ vui sướng, tộc trưởng mặc dù đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, vừa tỉnh lại lập tức nói:
- Mau bắt Đại trưởng lão lại, ngăn cản hắn, ngăn hắn lại, hắn điên rồi, hắn muốn đẩy Hóa Phương tộc vào hố lửa, rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục….
- Cha….. Đại trưởng lão đã chết rồi.
- Chết rồi? Đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt của tộc trưởng có chút phiền muộn nói.
- Là bị đám người lạ mặt giết chết.
Thu Tiểu Mạch liền đem chân tướng kể lại một lượt, kể chuyện ở trong Bách Uyên Tùng Lâm quen Sở Nam, sau đó lại cùng nhau xâm nhập đầm lầy độc vụ, giết Cự Ngạc huyết vân, đoạt Mặc Liên Thuật Tử, thoát khỏi truy sát của Hỏa điểu, chém rụng đầu của Song đầu quái sư,….
Đương nhiên Thu Tiểu Mạch cũng không kể chuyện Sở Nam lấy được một mảnh lệnh bài và quả trứng đen ở trong sơn động.
Sau khi nghe xong, tộc trưởng thở dài một hơi, vừa định nằm xuống lại nói:
- Bằng hữu của ngươi đâu rồi? Ta muốn gặp hắn một chút, không không không, mau đỡ ta đi gặp bằng hữu của ngươi, ta muốn nhìn thấy ân nhân của mình, nhìn thấy ân nhân cứu mạng Hóa Phương tộc….
- Cha, người nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem xem đại ca thế nào….
- Cũng được, Tiểu Mạch, đánh thức toàn bộ tộc nhân dậy, nói ta có chuyện muốn tuyên bố, còn nữa, gọi Tây Đa Lạp lập tức đến đây.
- Cha, trong lúc người hôn mê, Tây Đa Lạp đã bị Đại trưởng lão phái đi tìm Hỏa Linh Thánh Quả, cho đến nay vẫn không có tin tức.
- Thật đáng hận!
Tộc trưởng tức giận, lập tức ho khan không ngớt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chợt nói:
- Tiểu Mạch, chuyện này không đơn giản, chúng ta phải bẩm báo với Bắc Thần Cung.
- Vâng.
Thu Tiểu Mạch gật đầu nhè nhẹ, sau đó nói:
- Đợi thân thể của cha khôi phục lại, chúng ta sẽ đến Bắc Thần Cung bẩm báo.
Thu Tiểu Mạch nói xong, nhìn thấy cha hắn gật đầu mới đi tìm Sở Nam, nhưng nhìn thấy Thiết Thương Hùng đứng ở cửa ra vào, đại ca ở trong phòng đã ngủ say, Tử Mộng Nhân thì đang lẩm bẩm nói gì đó với Sở Nam.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thu Tiểu Mạch lặng lẽ rời đi, sau đó thông báo toàn bộ tộc nhân, hơn nữa còn ra lệnh tộc nhân không được đến làm phiền Sở Nam, nơi đó chính là nơi nghỉ ngơi của vị anh hùng đã cứu mạng bọn họ.
Tộc nhân bị đánh thức dậy, nghe thấy tin tức tộc trưởng đã tỉnh lại thì toàn bộ đều hoan hô, biết được hành vi sai trái của Đại trưởng lão, còn biết hắn đã bị giết thì càng thêm ồn ào….
Nguy cơ của Hóa Phương tộc, bởi vì biến số Sở Nam xuất hiện cho nên đã được giải trừ.
Tác giả :
Chúc Long Ngữ