Vũ Luyện Điên Phong
Chương 423: Mượn người
Dạ sắc thâm sâu.
Bên trong phòng chữ Thiên số một, khách điếm Trục Phong, Đổng Khinh Hàn đang tĩnh tọa tu luyện, Phong Vân song vệ thủ hộ hai bên, thần thức buông thả xung quanh, lúc gần lúc xa, đề phòng có kẻ tiếp cận gây chuyện bất lợi với Đổng Khinh Hàn.
Đêm nay là đêm đầu tiên của đoạt đích chi chiến, nhất định sẽ không thể nào yên tĩnh được, bát đại công tử hoặc tấn công, hoặc phòng thủ, chắc chắn là đều có động tĩnh cả.
Phong Vân song vệ có đôi phần thắc mắc, tại sao Đổng Khinh Hàn lại có vẻ không lo lắng cho tình cảnh của Dương Khai một chút nào, song thiếu gia đã không muốn nhiều lời, thì họ cũng chẳng bới móc thêm làm gì.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa lộc cộc.
Đang tập trung đề cao cảnh giác, Phong Vân song vệ lập tức biến sắc, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về cánh cửa, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
Vì, đã có thần thức của cả hai giám sát, vậy mà không hề phát giác ra được kẻ bên ngoài đến tự lúc nào.
Nếu đây là kẻ địch...
Với khoảng cách gần đến vậy, liệu Đổng Khinh Hàn có giữ nổi mạng sống không?
Nghĩ đến đây, Phong Vân song vệ lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, âm thầm vận sức, tập trung phòng bị.
Nhận ra sự khác thường ở họ, Đổng Khinh Hàn cũng mở mắt ra, nhíu mày khẽ quát:
- Ai?
- Đệ đây!
Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Thanh âm truyền đến tai, không riêng gì Đổng Khinh Hàn là thần sắc cổ quái, mà vẻ mặt Phong Vân song vệ cũng kỳ lạ vạn phần.
- Thiếu gia, cẩn thận bị lừa!
Phong Vệ khẽ khàng căn dặn, ra hiệu cho Vân Vệ, một trong hai người lùi lại bên cạnh Đổng Khinh Hàn, người còn lại đi tới bên cửa, vừa phòng bị, vừa mở cửa ra.
Nhân ảnh nơi cánh cửa chợt hiện ra, một người vận hắc y toàn thân vụt lướt vào, cái mũ rộng thùng thình che kín cả khuôn mặt người này, người mở cửa Vân Vệ chỉ nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời ở hắn.
- Dương Khai?
Dương Khai nheo mắt lại, khẽ giọng hỏi.
Người nọ chậm rãi vén mũ lên trong sự chú mục của Phong Vân song vệ, gương mặt hắn lộ ra, nhếch miệng cười với Đổng Khinh Hàn.
Nhìn tỏ được tướng mạo hắn, Đổng Khinh Hàn không kìm được bèn buột miệng rủa:
- Mẹ nó! Đúng là đệ à.
Đến cả hai vị Phong Vân song vệ tu vi bất phàm, tuổi tác khá lớn, mà lúc này đây cũng không khỏi kích động đến trợn tròn mắt, may mà sau cùng họ đã kìm lại được nhờ định lực không tầm thường.
- Bái kiến hai vị tiền bối.
Dương Khai khẽ gật đầu với Phong Vệ và Vân Vệ.
- Khai công tử hữu lễ.
Hai người kìm nén nét kinh động trên gương mặt, vội vàng đáp lễ.
- Tên tiểu tử này.
Đổng Khinh Hàn vụt đứng dậy đóng cửa sổ, ra hiệu Phong Vân song vệ tiếp tục phòng bị, rồi mới vội bước lại chỗ Dương Khai, gương mặt có phần mập mạp chợt như dở khóc dở cười:
- Sao đệ biết ta ở đây?
- Thủ hạ đệ có một thế lực nhỏ chuyên phụ trách dò la tin tức.
Dương Khai giải thích.
Vài ngày trước, phân nửa người của Trúc Tiết Bang được hắn phái đến đây, thâm nhập vào từng ngóc ngách Chiến Thành, thế nên hắn mới có thể tìm ra chính xách nơi ở của Đổng Khinh Hàn.
- Khá đấy, nhưng mà đệ có biết mình đang làm gì không hả?
Đổng Khinh Hàn chậm rãi lắc đầu, kéo Dương Khai ngồi xuống.
Hiện giờ đoạt đích chi chiến đương ngay trước mắt, không phải trò trẻ con tập tành làm người lớn. Thân là con cháu Dương gia, không trấn thủ trong phủ đệ để tự bảo vệ mình, mà lại chạy ra ngoài...
Song, nghĩ lại, Đổng Khinh Hàn chợt phấn khích:
- Không lẽ đệ định chủ động tấn công?
- Đệ có ý đó đấy.
Dương Khai gật đầu.
- Giỏi lắm!
Đổng Khinh Hàn phấn khởi
- Ta biết ngay là đệ sẽ không im hơi lặng tiếng mà. Nói xem nào, đệ dẫn theo bao nhiêu người?
- Một mình đệ thôi.
Sự hưng phấn và nụ cười trên gương mặt Đổng Khinh Hàn chợt cứng ngắc rồi từ từ tắt ngóm, y sững sờ nhìn Dương Khai:
- Ta là biểu ca của đệ, mà đệ cũng muốn chơi mấy trò này với ta sao?
Dương Khai lắc đầu nghiêm túc:
- Không lừa huynh đâu, thật sự chỉ có mình đệ thôi.
Đổng Khinh Hàn ngồi thẳng người dậy, da thịt trên mặt khẽ co giật. Lần này thì đến cả Phong Vân song vệ đều kinh ngạc đến sững sờ.
Một mình chạy ra ngoài, lại vào giữa đêm hôm, ngay thời khắc nhạy cảm như vậy, thì là ngốc hay điên đây? Cả gan làm càn đến thế, thật sự xem thiên hạ anh hùng không ra gì cả rồi?
Đã vậy, hắn còn an toàn tìm đến đây một cách thần kỳ, thậm chí còn không bị ai chắn đường, đấy mới là điều khó tin nhất.
Trong tay Dương Khai có thế lực nhỏ chuyên dò la tin tức, thì chẳng lẽ những công tử Dương gia nuôi mộng chiến thắng trong đoạt đích chi chiến lại không có tổ chức chuyên biệt của riêng mình?
Có thể nói, tám vị công tử này đều giám sát động tĩnh của nhau trong mọi lúc, chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ được truyền báo về ngay lập tức.
- Sao đệ đến đây được?
Đổng Khinh Hàn cảm thấy hơi khó tin
- Hai huyết thị bên cạnh đệ cũng dám để đệ đi ư?
- Bọn họ không biết.
Dương Khai lắc đầu. Lúc đi khỏi phủ đệ, hắn chẳng nói với ai, trừ Thu Ức Mộng, không thì hắn đã chẳng thể đến được đây rồi.
- Vậy phủ của đệ...
Đổng Khinh Hàn lo lắng vô cùng. Không có Dương Khai trấn thủ, mọi người ở đó xem như rắn mất đầu.
- Phía đó không sao hết. Không nói chuyện này nữa, đệ đến tìm huynh là để xin mượn người.
Dương Khai khoát tay, cắt đứt chuỗi truy vấn dai dẳng của Đổng Khinh Hàn.
- Mượn người?
Đổng Khinh Hàn hỏi lại, rồi lập tức hiểu ra, chỉ vào Phong Vân song vệ:
- Bọn họ ư?
- Đúng vậy, một mình đệ đơn thương độc mã, e là không nên được đại sự.
- Thêm bọn họ là được à?
Đổng Khinh Hàn nửa cười nửa mếu, kể cả có thêm Phong Vân song vệ, thì cũng chỉ mới có ba người, trộm gà trộm chó thì còn được, chứ hô phong hoán vũ thì đời nào làm nổi.
- Không chắc, nhưng vẫn có cơ hội.
Dương Khai không nói trọn lời, tạm thời hắn cũng không biết tình hình phía mục tiêu của mình như thế nào nữa.
Song nghĩ lại, đêm nay nơi đó cũng chẳng khác gì phủ đệ mình, náo nhiệt đến hỗn loạn.
- Đệ muốn mượn người, dĩ nhiên là được.
Đổng Khinh Hàn trầm giọng:
- Nhưng ta cũng muốn đi cùng.
- Huynh thì không được, công lực quá yếu, đi theo chỉ thêm vướng bận thôi.
Dương Khai khước từ ngay.
- Ta...
Đổng Khinh Hàn bị nói thế liền á khẩu, đỏ mặt tía tai.
Dương Khai cười hề hề, vỗ vào bả vai Đổng Khinh Hàn:
- Biểu ca, không phải đệ xem thường huynh đâu, chỉ là với huynh của hiện tại thì đệ chỉ cần một tay là xoay xở được rồi, chi bằng huynh hãy đi nghỉ sớm đi vậy.
Phong Vân song vệ lộ vẻ mặt quái dị, nhưng không dám lên tiếng đáp lại.
- Mai huynh đến phủ của đệ ngồi đệ sẽ nói rõ hơn, hai vị tiền bối Phong Vân, đệ xin dẫn họ đi trước đây.
Dương Khai nhủ một tiếng cho Đổng Khinh Hàn hay rồi đứng dậy.
- Cút nhanh!
Đổng Khinh Hàn quát khẽ, sắc diện khó coi cùng cực.
Dương Khai cười khà khà, rồi vẫy tay ra hiệu cho Phong Vân song vệ, mở cửa rời đi.
- Rốt cuộc thì tên tiểu tử khốn kiếp này đã tiến đến trình độ nào rồi?
Đợi cho Dương Khai và Phong Vân đi khỏi, Đổng Khinh Hàn mới chậm rãi run run bả vai, hóa giải cơn tê dại trên người. Vừa rồi Dương Khai chỉ vỗ bừa một cái vào vai thôi, mà kinh mạch nửa người y cứ như bị khóa chặt, nên y biết câu “một tay là xoay xở được" của Dương Khai không phải lời cuồng ngôn.
Nhưng lần trước ở Lăng Tiêu Các, hắn đánh thắng Bạch Vân Phong của Bạch gia với tư cách kẻ yếu hơn, vậy mà sao mới mấy năm đã tiến bộ đến mức khủng khiếp như thế?
Quái thai!
Đổng Khinh Hàn lẩm bẩm, cơn phẫn uất lan tràn trên gương mặt y.
Bên trong Chiến Thành, có ba bóng đen đang lao đi như tên bắn, dù trong thành đèn đuốc sáng trưng, vô số thần thức giao thoa, nhưng cũng chẳng ai phát hiện ra tung tích của ba người này.
Vừa ra khỏi khách điếm, Phong Vân song vệ liền phát giác ra một lực lượng thần thức bí hiểm và hùng mạnh bao trùm toàn thân, ngăn cách khí tức và sinh cơ trên người họ, khiến người ngoài hoàn toàn không thể phát hiện ra hành tung của họ được.
Sức mạnh và sự quỷ dị của lực lượng thần thức này, còn cao cường hơn hẳn bản thân Phong Vân song vệ, hiếm lắm trong những cao thủ họ từng gặp mới sở hữu sức mạnh thần thức này.
Thế nên họ chỉ cần cẩn trọng đi theo sau Dương Khai, hoàn toàn không lo đến chuyện bị bại lộ tung tích.
Bất giác biến sắc, đến giờ Phong Vân mới hiểu ra, Dương Khai dựa vào đâu mà có thể một mình an toàn tìm đến chỗ của Đổng Khinh Hàn.
Cả hai đều không biết đây là thần thức của chính Dương Khai, mà chỉ cho rằng hắn đã sử dụng bí bảo thần thức cao cấp nào đó mới tạo nên hiệu quả như vậy, lòng kỳ vọng và đánh giá Dương Khai ở họ cũng được nâng cao thêm một phần.
Vị biểu đệ này của thiếu gia, thật sự có khả năng làm nên chuyện. Dưới màn che phủ của thứ thần thức này, chỉ cần ẩn nấp cho khéo, ba người họ mà không xuất thủ tấn công, thì người ngoài hầu như không thể nào phát hiện ra họ, đồng nghĩa với việc đã lập được thế bất bại.
Tập kích bất ngờ chưa được bao lâu, người đi đầu -Dương Khai đột nhiên chuyển mình, nhảy thoắt qua một cái lều để ẩn nấp, Phong Vân cũng vội vã theo sau, không hiểu lý do vì sao mà hắn tự nhiên lại cẩn trọng đến vậy.
Đương định lên tiếng thì Dương Khai lại giơ tay lên ra hiệu, cả hai bèn lập tức nín thở tập trung cao độ.
Sau một lúc lâu, tiếng vạt áo bay phần phật bắt đầu vang lên tứ phía, đi cùng là những bóng người tức tốc lao về phía trước.
Phong Vân song vệ bất giác biến sắc, giờ thì họ mới biết Dương Khai không hề bày trò bắn tên không đích, mà đã phát giác ra có cao thủ đang đến gần.
Độ nhạy bén quá tốt! Cả hai người họ đều thầm kinh ngạc, tuy họ không phóng thần thức ra ngoài để phòng hờ bất trắc, nhưng với tu vi Thần Du Cảnh của bản thân, cái gọi là trực giác của võ giả vẫn tồn tại, đến họ mà còn không phát giác ra có kẻ đến gần, vậy mà Dương Khai lại làm được, điều này đủ để nói rõ lên rất nhiều vấn đề.
Mắt dính chặt vào những bóng người đang thoắt qua nọ, khóe miệng Dương Khai nhếch thành một đường cong quái dị
Những kẻ này không hề có ý định ẩn mình, thậm chí cũng chẳng hề che giấu thân phận.
Dẫn đầu, là Dương gia lão ngũ – Dương Kháng, theo cùng có Đường Vũ Tiên để thủ hộ, còn Đồ Phong thì lại không thấy đâu.
Hẳn là bị giữ lại phủ đệ của Dương Kháng để trông coi lệnh kỳ.
Sự tồn vong của lệnh kỳ rất quan trọng, bắt buộc phải có huyết thị công lực cao cường trông chừng. Dương Kháng không thể bỏ không phủ đệ của mình trong lúc đi tấn công người khác được.
Mà trong số những người đi cùng Dương Kháng, cũng có không ít cao thủ không tầm thường. Những người này lao về góc đông bắc Chiến Thành với khí thế hùng hổ, hẳn là người của các thế lực liên minh với y.
Hướng đó, cũng là mục tiêu lần này của Dương Khai - phủ đệ của lão tam Dương Thiết!
Không lâu sau khi toán người của Dương Kháng đi khỏi, vô số tiếng động soàn soạt vang lên, cơ man bóng người vút bay trên nóc nhà, bám theo sát bọn Dương Kháng, và cũng hướng về phía đông bắc thành.
Những kẻ này, đi theo là để xem cảnh náo nhiệt đây.
Trận chiến đêm nay, có mấy vạn cặp mắt đang dõi theo, dĩ nhiên là bọn nhàn rỗi cũng muốn tận mắt chứng kiến trận nội chiến giữa các công tử Dương gia. Một màn kịch hay tuyệt như vậy, sao có thể bỏ qua được?
Nhìn thấy cả một đám người nhàn rỗi này, Dương Khai cũng hoan hỉ đôi phần, nháy mắt ra hiệu với Phong Vân song vệ, hắn nghênh ngang phóng lên cao, lao về phía trước cũng đám người nọ
Bên trong phòng chữ Thiên số một, khách điếm Trục Phong, Đổng Khinh Hàn đang tĩnh tọa tu luyện, Phong Vân song vệ thủ hộ hai bên, thần thức buông thả xung quanh, lúc gần lúc xa, đề phòng có kẻ tiếp cận gây chuyện bất lợi với Đổng Khinh Hàn.
Đêm nay là đêm đầu tiên của đoạt đích chi chiến, nhất định sẽ không thể nào yên tĩnh được, bát đại công tử hoặc tấn công, hoặc phòng thủ, chắc chắn là đều có động tĩnh cả.
Phong Vân song vệ có đôi phần thắc mắc, tại sao Đổng Khinh Hàn lại có vẻ không lo lắng cho tình cảnh của Dương Khai một chút nào, song thiếu gia đã không muốn nhiều lời, thì họ cũng chẳng bới móc thêm làm gì.
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa lộc cộc.
Đang tập trung đề cao cảnh giác, Phong Vân song vệ lập tức biến sắc, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về cánh cửa, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
Vì, đã có thần thức của cả hai giám sát, vậy mà không hề phát giác ra được kẻ bên ngoài đến tự lúc nào.
Nếu đây là kẻ địch...
Với khoảng cách gần đến vậy, liệu Đổng Khinh Hàn có giữ nổi mạng sống không?
Nghĩ đến đây, Phong Vân song vệ lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, âm thầm vận sức, tập trung phòng bị.
Nhận ra sự khác thường ở họ, Đổng Khinh Hàn cũng mở mắt ra, nhíu mày khẽ quát:
- Ai?
- Đệ đây!
Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Thanh âm truyền đến tai, không riêng gì Đổng Khinh Hàn là thần sắc cổ quái, mà vẻ mặt Phong Vân song vệ cũng kỳ lạ vạn phần.
- Thiếu gia, cẩn thận bị lừa!
Phong Vệ khẽ khàng căn dặn, ra hiệu cho Vân Vệ, một trong hai người lùi lại bên cạnh Đổng Khinh Hàn, người còn lại đi tới bên cửa, vừa phòng bị, vừa mở cửa ra.
Nhân ảnh nơi cánh cửa chợt hiện ra, một người vận hắc y toàn thân vụt lướt vào, cái mũ rộng thùng thình che kín cả khuôn mặt người này, người mở cửa Vân Vệ chỉ nhìn thấy được đôi mắt sáng ngời ở hắn.
- Dương Khai?
Dương Khai nheo mắt lại, khẽ giọng hỏi.
Người nọ chậm rãi vén mũ lên trong sự chú mục của Phong Vân song vệ, gương mặt hắn lộ ra, nhếch miệng cười với Đổng Khinh Hàn.
Nhìn tỏ được tướng mạo hắn, Đổng Khinh Hàn không kìm được bèn buột miệng rủa:
- Mẹ nó! Đúng là đệ à.
Đến cả hai vị Phong Vân song vệ tu vi bất phàm, tuổi tác khá lớn, mà lúc này đây cũng không khỏi kích động đến trợn tròn mắt, may mà sau cùng họ đã kìm lại được nhờ định lực không tầm thường.
- Bái kiến hai vị tiền bối.
Dương Khai khẽ gật đầu với Phong Vệ và Vân Vệ.
- Khai công tử hữu lễ.
Hai người kìm nén nét kinh động trên gương mặt, vội vàng đáp lễ.
- Tên tiểu tử này.
Đổng Khinh Hàn vụt đứng dậy đóng cửa sổ, ra hiệu Phong Vân song vệ tiếp tục phòng bị, rồi mới vội bước lại chỗ Dương Khai, gương mặt có phần mập mạp chợt như dở khóc dở cười:
- Sao đệ biết ta ở đây?
- Thủ hạ đệ có một thế lực nhỏ chuyên phụ trách dò la tin tức.
Dương Khai giải thích.
Vài ngày trước, phân nửa người của Trúc Tiết Bang được hắn phái đến đây, thâm nhập vào từng ngóc ngách Chiến Thành, thế nên hắn mới có thể tìm ra chính xách nơi ở của Đổng Khinh Hàn.
- Khá đấy, nhưng mà đệ có biết mình đang làm gì không hả?
Đổng Khinh Hàn chậm rãi lắc đầu, kéo Dương Khai ngồi xuống.
Hiện giờ đoạt đích chi chiến đương ngay trước mắt, không phải trò trẻ con tập tành làm người lớn. Thân là con cháu Dương gia, không trấn thủ trong phủ đệ để tự bảo vệ mình, mà lại chạy ra ngoài...
Song, nghĩ lại, Đổng Khinh Hàn chợt phấn khích:
- Không lẽ đệ định chủ động tấn công?
- Đệ có ý đó đấy.
Dương Khai gật đầu.
- Giỏi lắm!
Đổng Khinh Hàn phấn khởi
- Ta biết ngay là đệ sẽ không im hơi lặng tiếng mà. Nói xem nào, đệ dẫn theo bao nhiêu người?
- Một mình đệ thôi.
Sự hưng phấn và nụ cười trên gương mặt Đổng Khinh Hàn chợt cứng ngắc rồi từ từ tắt ngóm, y sững sờ nhìn Dương Khai:
- Ta là biểu ca của đệ, mà đệ cũng muốn chơi mấy trò này với ta sao?
Dương Khai lắc đầu nghiêm túc:
- Không lừa huynh đâu, thật sự chỉ có mình đệ thôi.
Đổng Khinh Hàn ngồi thẳng người dậy, da thịt trên mặt khẽ co giật. Lần này thì đến cả Phong Vân song vệ đều kinh ngạc đến sững sờ.
Một mình chạy ra ngoài, lại vào giữa đêm hôm, ngay thời khắc nhạy cảm như vậy, thì là ngốc hay điên đây? Cả gan làm càn đến thế, thật sự xem thiên hạ anh hùng không ra gì cả rồi?
Đã vậy, hắn còn an toàn tìm đến đây một cách thần kỳ, thậm chí còn không bị ai chắn đường, đấy mới là điều khó tin nhất.
Trong tay Dương Khai có thế lực nhỏ chuyên dò la tin tức, thì chẳng lẽ những công tử Dương gia nuôi mộng chiến thắng trong đoạt đích chi chiến lại không có tổ chức chuyên biệt của riêng mình?
Có thể nói, tám vị công tử này đều giám sát động tĩnh của nhau trong mọi lúc, chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ được truyền báo về ngay lập tức.
- Sao đệ đến đây được?
Đổng Khinh Hàn cảm thấy hơi khó tin
- Hai huyết thị bên cạnh đệ cũng dám để đệ đi ư?
- Bọn họ không biết.
Dương Khai lắc đầu. Lúc đi khỏi phủ đệ, hắn chẳng nói với ai, trừ Thu Ức Mộng, không thì hắn đã chẳng thể đến được đây rồi.
- Vậy phủ của đệ...
Đổng Khinh Hàn lo lắng vô cùng. Không có Dương Khai trấn thủ, mọi người ở đó xem như rắn mất đầu.
- Phía đó không sao hết. Không nói chuyện này nữa, đệ đến tìm huynh là để xin mượn người.
Dương Khai khoát tay, cắt đứt chuỗi truy vấn dai dẳng của Đổng Khinh Hàn.
- Mượn người?
Đổng Khinh Hàn hỏi lại, rồi lập tức hiểu ra, chỉ vào Phong Vân song vệ:
- Bọn họ ư?
- Đúng vậy, một mình đệ đơn thương độc mã, e là không nên được đại sự.
- Thêm bọn họ là được à?
Đổng Khinh Hàn nửa cười nửa mếu, kể cả có thêm Phong Vân song vệ, thì cũng chỉ mới có ba người, trộm gà trộm chó thì còn được, chứ hô phong hoán vũ thì đời nào làm nổi.
- Không chắc, nhưng vẫn có cơ hội.
Dương Khai không nói trọn lời, tạm thời hắn cũng không biết tình hình phía mục tiêu của mình như thế nào nữa.
Song nghĩ lại, đêm nay nơi đó cũng chẳng khác gì phủ đệ mình, náo nhiệt đến hỗn loạn.
- Đệ muốn mượn người, dĩ nhiên là được.
Đổng Khinh Hàn trầm giọng:
- Nhưng ta cũng muốn đi cùng.
- Huynh thì không được, công lực quá yếu, đi theo chỉ thêm vướng bận thôi.
Dương Khai khước từ ngay.
- Ta...
Đổng Khinh Hàn bị nói thế liền á khẩu, đỏ mặt tía tai.
Dương Khai cười hề hề, vỗ vào bả vai Đổng Khinh Hàn:
- Biểu ca, không phải đệ xem thường huynh đâu, chỉ là với huynh của hiện tại thì đệ chỉ cần một tay là xoay xở được rồi, chi bằng huynh hãy đi nghỉ sớm đi vậy.
Phong Vân song vệ lộ vẻ mặt quái dị, nhưng không dám lên tiếng đáp lại.
- Mai huynh đến phủ của đệ ngồi đệ sẽ nói rõ hơn, hai vị tiền bối Phong Vân, đệ xin dẫn họ đi trước đây.
Dương Khai nhủ một tiếng cho Đổng Khinh Hàn hay rồi đứng dậy.
- Cút nhanh!
Đổng Khinh Hàn quát khẽ, sắc diện khó coi cùng cực.
Dương Khai cười khà khà, rồi vẫy tay ra hiệu cho Phong Vân song vệ, mở cửa rời đi.
- Rốt cuộc thì tên tiểu tử khốn kiếp này đã tiến đến trình độ nào rồi?
Đợi cho Dương Khai và Phong Vân đi khỏi, Đổng Khinh Hàn mới chậm rãi run run bả vai, hóa giải cơn tê dại trên người. Vừa rồi Dương Khai chỉ vỗ bừa một cái vào vai thôi, mà kinh mạch nửa người y cứ như bị khóa chặt, nên y biết câu “một tay là xoay xở được" của Dương Khai không phải lời cuồng ngôn.
Nhưng lần trước ở Lăng Tiêu Các, hắn đánh thắng Bạch Vân Phong của Bạch gia với tư cách kẻ yếu hơn, vậy mà sao mới mấy năm đã tiến bộ đến mức khủng khiếp như thế?
Quái thai!
Đổng Khinh Hàn lẩm bẩm, cơn phẫn uất lan tràn trên gương mặt y.
Bên trong Chiến Thành, có ba bóng đen đang lao đi như tên bắn, dù trong thành đèn đuốc sáng trưng, vô số thần thức giao thoa, nhưng cũng chẳng ai phát hiện ra tung tích của ba người này.
Vừa ra khỏi khách điếm, Phong Vân song vệ liền phát giác ra một lực lượng thần thức bí hiểm và hùng mạnh bao trùm toàn thân, ngăn cách khí tức và sinh cơ trên người họ, khiến người ngoài hoàn toàn không thể phát hiện ra hành tung của họ được.
Sức mạnh và sự quỷ dị của lực lượng thần thức này, còn cao cường hơn hẳn bản thân Phong Vân song vệ, hiếm lắm trong những cao thủ họ từng gặp mới sở hữu sức mạnh thần thức này.
Thế nên họ chỉ cần cẩn trọng đi theo sau Dương Khai, hoàn toàn không lo đến chuyện bị bại lộ tung tích.
Bất giác biến sắc, đến giờ Phong Vân mới hiểu ra, Dương Khai dựa vào đâu mà có thể một mình an toàn tìm đến chỗ của Đổng Khinh Hàn.
Cả hai đều không biết đây là thần thức của chính Dương Khai, mà chỉ cho rằng hắn đã sử dụng bí bảo thần thức cao cấp nào đó mới tạo nên hiệu quả như vậy, lòng kỳ vọng và đánh giá Dương Khai ở họ cũng được nâng cao thêm một phần.
Vị biểu đệ này của thiếu gia, thật sự có khả năng làm nên chuyện. Dưới màn che phủ của thứ thần thức này, chỉ cần ẩn nấp cho khéo, ba người họ mà không xuất thủ tấn công, thì người ngoài hầu như không thể nào phát hiện ra họ, đồng nghĩa với việc đã lập được thế bất bại.
Tập kích bất ngờ chưa được bao lâu, người đi đầu -Dương Khai đột nhiên chuyển mình, nhảy thoắt qua một cái lều để ẩn nấp, Phong Vân cũng vội vã theo sau, không hiểu lý do vì sao mà hắn tự nhiên lại cẩn trọng đến vậy.
Đương định lên tiếng thì Dương Khai lại giơ tay lên ra hiệu, cả hai bèn lập tức nín thở tập trung cao độ.
Sau một lúc lâu, tiếng vạt áo bay phần phật bắt đầu vang lên tứ phía, đi cùng là những bóng người tức tốc lao về phía trước.
Phong Vân song vệ bất giác biến sắc, giờ thì họ mới biết Dương Khai không hề bày trò bắn tên không đích, mà đã phát giác ra có cao thủ đang đến gần.
Độ nhạy bén quá tốt! Cả hai người họ đều thầm kinh ngạc, tuy họ không phóng thần thức ra ngoài để phòng hờ bất trắc, nhưng với tu vi Thần Du Cảnh của bản thân, cái gọi là trực giác của võ giả vẫn tồn tại, đến họ mà còn không phát giác ra có kẻ đến gần, vậy mà Dương Khai lại làm được, điều này đủ để nói rõ lên rất nhiều vấn đề.
Mắt dính chặt vào những bóng người đang thoắt qua nọ, khóe miệng Dương Khai nhếch thành một đường cong quái dị
Những kẻ này không hề có ý định ẩn mình, thậm chí cũng chẳng hề che giấu thân phận.
Dẫn đầu, là Dương gia lão ngũ – Dương Kháng, theo cùng có Đường Vũ Tiên để thủ hộ, còn Đồ Phong thì lại không thấy đâu.
Hẳn là bị giữ lại phủ đệ của Dương Kháng để trông coi lệnh kỳ.
Sự tồn vong của lệnh kỳ rất quan trọng, bắt buộc phải có huyết thị công lực cao cường trông chừng. Dương Kháng không thể bỏ không phủ đệ của mình trong lúc đi tấn công người khác được.
Mà trong số những người đi cùng Dương Kháng, cũng có không ít cao thủ không tầm thường. Những người này lao về góc đông bắc Chiến Thành với khí thế hùng hổ, hẳn là người của các thế lực liên minh với y.
Hướng đó, cũng là mục tiêu lần này của Dương Khai - phủ đệ của lão tam Dương Thiết!
Không lâu sau khi toán người của Dương Kháng đi khỏi, vô số tiếng động soàn soạt vang lên, cơ man bóng người vút bay trên nóc nhà, bám theo sát bọn Dương Kháng, và cũng hướng về phía đông bắc thành.
Những kẻ này, đi theo là để xem cảnh náo nhiệt đây.
Trận chiến đêm nay, có mấy vạn cặp mắt đang dõi theo, dĩ nhiên là bọn nhàn rỗi cũng muốn tận mắt chứng kiến trận nội chiến giữa các công tử Dương gia. Một màn kịch hay tuyệt như vậy, sao có thể bỏ qua được?
Nhìn thấy cả một đám người nhàn rỗi này, Dương Khai cũng hoan hỉ đôi phần, nháy mắt ra hiệu với Phong Vân song vệ, hắn nghênh ngang phóng lên cao, lao về phía trước cũng đám người nọ
Tác giả :
Mạc Mặc