Vũ Luyện Điên Phong
Chương 399: Nghèo thế?
Trong bốn người vị đánh chết, ngoại trừ một vị Thần Du Cảnh nhất tầng, ba người còn lại đều là cảnh giới Chân Nguyên Cảnh bát tầng, cửu tầng.
Tu vi mức này nếu đặt vào toàn Trung Đô thì cũng bình thường, nhưng với Trúc Tiết Bang mà nói, lại là nhân tài hiếm có. Người ở đây xuất thân hèn mọn, không có công pháp và võ kỹ tốt, có thể nâng công lực lên tới mức này cũng không phải dễ dàng gì.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bốn người này đã lần lượt mất mạng!
Vị công tử dưới trướng Dương tứ gia này rõ là tàn nhẫn vô tình, ác nghiệt quyết đoán.
Những người khác trong điện, vô cùng thất sắc, tất cả đều kinh hoàng nhìn vào Dương Khai, trong lòng đầy tràn cảm giác sợ hãi, dường như cho tới giờ lúc này, họ mới thật sự mục sở thị sự lợi hại của con cháu Bát đại gia.
Trong số những người ở đây, công lực cao nhất cũng chỉ là Bàng Trì, cảnh giới Thần Du Cảnh lưỡng tầng nhỏ nhoi, y tự vấn rằng mình không thể giết chết bốn người kia trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng Dương Khai lại làm được.
Thế há chẳng phải là nói, nếu đánh thật, thì đến cả mình cũng không phải là đối thủ của hắn?
Một gã trẻ tuổi quá ghê gớm! Chân Nguyên Cảnh thất tầng lại có thể có sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy.
- Còn ai muốn quy thuận Hoắc gia nữa? Ta không ngại tiễn đường đâu!
Dương Khai lạnh lùng quét mắt xung quanh, mọi người đều thản nhiên, không hề có chút hổ thẹn.
- Công tử... Kính xin thủ hạ lưu tình!
Bàng Trì giọng run rẩy khẩn cầu, bốn người cố ý quy thuận Hoắc gia đã bị giết chết cả rồi, những người còn lại đều là cật lực phản đối chuyện này trong cuộc thương thảo vừa rồi. Bàng Trì sợ Dương Khai nổi máu sát sinh mà giết nhầm người, như thế thì khó dọn dẹp rồi.
Chỉ là... Vừa rồi vị công tử này rõ ràng ở bên ngoài điện, bằng cách nào mà có thể tìm ra vị trí chính xác của bốn người kia? Bản lĩnh này thật sự không ai có thể lý giải được.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, không có ý tiếp tục giết người nữa. Thu hồi hai món bí bảo, chậm rãi ngồi xuống, những người còn lại bất giác thở phào một hơi.
Bàng Trì lau mồ hôi lạnh đầy trên trán, quát lên một tiếng với bên ngoài.
Không lâu sau, có người vội vàng chạy vào, kính cẩn nói:
- Bang chủ có gì cần phân phó?
- Lôi mấy kẻ vong ân phụ nghĩa này ra chôn đi.
Bàng Trì chỉ vào bốn thi thể kia. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thị vệ nọ liền sững sỡ, đến khi nhìn thấy máu đổ lênh láng trên mặt đất, sắc mặt liền tái nhợt, vội đáp lại một tiếng, chạy ra gọi người đến giúp, run rẩy kéo những thi thể kia ra ngoài.
Trong điện còn xộc đầy mùi máu tanh, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh, toàn bộ đều đang đợi Dương Khai lên tiếng.
- Từ hôm nay trở đi, Trúc Tiết Bang sẽ do ta tiếp quản!
Dương Khai điềm đạm lướt mắt qua một vòng.
- Có ai ý kiến gì không?
- Không dám ạ! Trúc Tiết Bang được tứ gia âm thầm nâng đỡ. Các hạ lại là công tử của tứ gia, thuộc hạ nguyện ý tuân mệnh!
Bàng Trì vội nói.
- Ừm, kể qua chuyện Hoắc gia xem nào.
Vừa rồi lúc ở ngoài điện, Dương Khai chỉ nghe được vài ba câu, cũng không biết được toàn bộ câu chuyện.
Bàng Trì trầm ngâm một chút, lúc này mới đem nội dung vụ cãi vã lần này ra kể liền một hơi.
Hoắc gia, cũng là một trong Trung Đô Bát đại gia, ắt cũng sẽ bợ đỡ một vài thế lực ngầm.
Lần này kẻ muốn Trúc Tiết Bang quy thuận không phải là chính Hoắc gia, chỉ một thế lực khác ngang tầm Trúc Tiết Bang được Hoắc gia nâng đỡ mà thôi. Chúng hứa hẹn không ít ưu đãi, đại để cũng đã mua được vài nhân vật nòng cốt của Trúc Tiết Bang, nên vừa rồi trong đại điện, mới nổ ra cuộc tranh cãi nảy lửa như vậy.
Những người theo Bàng Trì không hề muốn phản bội Dương Ứng Phong, nhưng những bốn người kia lại không nghĩ vậy. Người đi lên cao, nước chảy về chỗ trũng, tuy Trúc Tiết Bang là do Dương tứ gia nâng đỡ, nhưng bao nhiêu năm nay họ còn chưa từng gặp mặt Dương Ứng Phong, ắt chẳng trung thành gì mấy với ông, có chút ngoại lực càn quấy một chút, khó tránh sẽ động lòng.
Hơn nữa, kể cả có phản bội Dương Ứng Phong, thì với tính tình chất phác của Dương tứ gia, có lẽ cũng sẽ không truy cứu, nhưng nếu cự tuyệt thành ý của Hoắc gia, e rằng sẽ chịu cảnh phiền toái quấn thân.
Nghĩ vậy, bốn người kia liền muốn đầu quân cho Hoắc gia để tìm kiếm môi trường phát triển tốt hơn, là điều khó tránh khỏi.
Tuy nhiên hiện giờ, bốn người nọ đã bị giết, dĩ nhiên không còn ai tranh cãi nữa.
Nghe xong lời trần thuật của Bàng Trì, Dương Khai lặng lẽ gật đầu, biết y không hề lừa gạt mình.
Nói xong, Bàng Trì cũng lẳng lặng cúi đầu đứng cạnh Dương Khai, không nói gì nữa, những người khác cũng đều trố mắt lên nhìn Dương Khai, dường như đang đợi chỉ thị gì đó.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Khai mới nói:
- Lần này trước khi tới đây, ý của cha ta là muốn để ta lấy đức phục nhân, khiến các ngươi quy thuận ta một cách tâm phục khẩu phục. Nhưng ta không có thời gian, cũng chẳng có lòng dạ nào cho việc này.
- Ta sắp tham gia đoạt đích chi chiến, đi theo ta, đồng nghĩa với việc các ngươi cũng sẽ tham gia vào đoạt đích chi chiến, đây là một cơ duyên, đồng thời cũng sẽ có nguy hiểm, tất cả đều không phải là trẻ con, điều này hẳn là các ngươi hiểu được.
Mọi người nhất tề gật đầu, chư vị đang tại tọa, không có ai là tuổi chưa đầy tam tuần, trước mặt họ, Dương Khai mới là đứa trẻ con, thế mà giờ lại bị hắn nói như vậy, cũng không tránh khỏi buồn bực.
- Các ngươi tự chọn đi, không muốn tham gia đoạt đích chi chiến lần này, thì có thể đi ngay bây giờ, ta sẽ không truy cứu. Nhưng cơ hội cũng chỉ có một lần vậy thôi, giờ các ngươi không đi, sau này chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.
Nói xong, hắn im lặng chờ đợi.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Dương Khai thẳng thắng đến vậy, thật sự vượt ngoài dự liệu của họ, cộng thêm màn sát phạt quyết đoán vừa rồi, tất cả bọn họ đều bất giác ý thức được, vị công tử Dương gia này hình như là một người rất nhanh gọn dứt khoát, làm chuyện gì không thích dài dòng dây dưa.
Mãi lâu sau, chẳng có ai dám đứng dậy bỏ đi cả.
Bàng Trì khẽ mỉm cười, lên tiếng:
- Bọn thuộc hạ đây, mặc dù chưa gặp tứ gia bao giờ, nhưng bao nhiêu năm nay, cũng nhờ được bảo bọc dưới bóng râm cây đại thụ của tứ gia, mới có thể sống yên ổn đến giờ, nay công tử cần đến, bọn thuộc hạ khắc không thể thoái thác.
Lời nói không mặn không nhạt, rõ ràng tự thâm tân vẫn chưa thán phục Dương Khai.
Về điểm này, làm sao Dương Khai không rõ cho được. Chỉ có điều, hắn quả thật không có thời gian, cũng không có lòng dạ nào đi thu phục Trúc Tiết Bang này như thu phục hai vị huyết thị.
Lơ đễnh gật đầu, hắn nhếch miệng cười:
- Ta có thể nói rõ cho chư vị hay, theo ta, chưa chắc đã có chuyện tốt, nhưng không theo ta, nhất định sẽ có chuyện không hay!
Nụ cười gian manh toát ra tà khí, khiến người ta nhìn vào không khỏi sởn cả gai ốc.
Chúng nhân đang tại tọa, vội vàng đứng dậy, đồng thanh:
- Chúng thuộc hạ nguyện vì công tử ra sức khuyển mã!
Dương Khai đã nói thẳng thừng vậy rồi, bọn họ mà tiếp tục không tỏ thái độ gì thì đúng là một lũ ngốc.
- Ngồi cả đi.
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Bàng Trì ngươi cũng ngồi đi!
- Vâng!
Bàng Trì quệt mồ hôi lạnh trên trán, bụng nghĩ vị công tử này tính cách chẳng giống tứ gia, như hai người hoàn toàn tương phản.
- Trúc Tiết Bang hiện tại có bao nhiêu người?
Dương Khai điềm đạm hỏi.
- Có chừng hơn sáu trăm nhân ạ.
- Sáu trăm người...
Dương Khai nhíu nhíu mày, con số này, quả thật có hơi ít, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
- Thực lực ra sao?
Bàng Trì cười gượng gạo, vẻ mặt có vẻ xấu hổ nói:
- Phần lớn đều ở Li Hợp Cảnh, có ba phần là Chân Nguyên Cảnh, vàng thau lẫn lộn, về phần Thần Du Cảnh, thì chỉ có ba người. Tuy nhiên vừa mới có một người đã...
Chỉ vẹn vẹn có ba tên Thần Du Cảnh, còn bị giết mất một tên, còn lại hai người. Một người là Thần Du Cảnh nhất tầng, một người nữa là lưỡng tầng, sức mạnh thế này quả thật khó coi hết đỗi.
Tuy nhiên Dương Khai cũng không có vẻ thất vọng. Hắn cần Trúc Tiết Bang, cũng không phải là để họ đi chiến đấu.
- Sáu trăm người này, hiện tại đều đang ở Trung Đô?
- Vâng, nếu công tử cần, chỉ việc hạ lệnh một tiếng, là có thể triệu tập toàn bộ.
Bàng Trì gật đầu.
- Chia ra hai trăm người thả đi, ta cần dò la tung tích của một nhóm người.
- Xin công tử chỉ thị!
Dương Khai kể qua số người và đặc điểm của vài nhân vật chủ chốt trong nhóm người của Tô Nhan, Bàng Trì vội để tâm ghi nhớ.
- Ngoài ra tìm thêm cho ta năm mươi người đưa tin nhanh nhẹn một chút, đợi lệnh mọi lúc mọi nơi!
- Vâng!
Tuy Bàng Trì không biết Dương Khai cần người đưa tin nhiều như vậy để làm gì, nhưng lệnh đã hạ rồi, chỉ việc làm theo là được.
- Đúng rồi, Trúc Tiết Bang chủ yếu làm gì để kiếm sống?
Dương Khai hỏi.
Bàng Trì cười lúng túng:
- Chủ yếu là kinh doanh một vài khách điếm, quán trà, tửu lâu, đệ tử trong Bang thi thoảng cũng nhận việc vặt trong thành, toàn là làm ăn nhỏ thôi ạ.
- Lời lãi thì sao?
Bàng Trì càng lúng túng hơn, ngập ngừng hồi lâu, mới nói:
- Tính đến nay, chỉ tích góp được năm mươi vạn lượng.
- Nghèo thế?
Dương Khai ngạc nhiên.
Tất cả bọn họ đều đỏ mặt cả lên. Bàng Trì bất lực nói:
- Kiếm kế sinh nhai ở nội thành Trung Đô, quả thật có không dễ dàng gì ạ.
Đầu gió của Bát đại gia quá sức thịnh, những thế lực ngầm này, có chủ gia tốt nâng đỡ thì còn được, thường được phía chủ gia ban thưởng. Trúc Tiết Bang thì không ổn rồi, họ do Dương Ứng Phong nâng đỡ, nhưng địa vị của Dương tứ gia trong Dương gia không cao lắm, bao năm nay để trị căn bệnh kín của mình, mà tìm danh y khắp nơi, tiêu tốn không hề ít, hầu bao đâu có dư tài nguyên và tiền bạc để mà thưởng cho Trúc Tiết Bang.
Cũng khó trách bốn người lại có ý nghiêng về Hoắc gia.
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Khai lấy ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Bàng Trì, bảo:
- Số tiền này, cứ lấy dùng trước đi.
Nhìn xấp ngân phiếu to tướng đó, tất cả bọn họ đều bất giác thở dốc.
Nhiều ngân phiếu đến vậy, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn lượng bạc, vị tân chủ gia này ra tay thật quá hào phóng.
Bàng Trì ngớ người ra, nhưng cũng không chối từ, chỉ tạ ơn nhận lấy.
Liếc nhìn y, Dương Khai cười khẽ khàng.
- Chuyện ta dặn ngươi, làm cho tốt vào, hôm khác ta sẽ tới nữa.
Nói vậy xong, Dương Khai liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cả đám người vội vàng cung kính đưa tiễn.
Đợi Dương Khai đi khỏi, tất cả võ giả trong điện mới đưa mắt nhìn nhau.
- Bang chủ, vị công tử đó cho bao nhiêu tiền vậy.
Có người không kìm nổi tò mò bèn hỏi.
Bàng Trì cẩn thận đếm qua, thất thanh nói:
- Tròn ba trăm vạn!
Ba trăm vạn, đó là số ngân phiếu hồi trước Lã Lương đưa cho Dương Khai, bây giờ hắn chuyển hết qua cho Trúc Tiết Bang, không sót một xu.
Tiếng kinh hô vang rộn lên, có người hưng phấn nói:
- Con trai của tứ gia ra tay hào phóng hơn tứ gia nhiều.
- Phải đó. Gã trẻ tuổi đó tuy thủ đoạn tàn độc, tác phong hành sự cũng thẳng thừng, có điều xem ra cũng rất được.
Bàng Trì điềm tĩnh nói:
- Giờ đã cầm tiền của người ta rồi, không thể tái diễn chuyện có người nói phản bội gì nữa, vị công tử đó là một kẻ giết người không chớp mắt chứ không đùa!
Tất cả bọn họ đều kinh hãi ra mặt, nhớ lại bốn tên võ giả đã chết, không kìm được nhất tề gật đầu.
Tu vi mức này nếu đặt vào toàn Trung Đô thì cũng bình thường, nhưng với Trúc Tiết Bang mà nói, lại là nhân tài hiếm có. Người ở đây xuất thân hèn mọn, không có công pháp và võ kỹ tốt, có thể nâng công lực lên tới mức này cũng không phải dễ dàng gì.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bốn người này đã lần lượt mất mạng!
Vị công tử dưới trướng Dương tứ gia này rõ là tàn nhẫn vô tình, ác nghiệt quyết đoán.
Những người khác trong điện, vô cùng thất sắc, tất cả đều kinh hoàng nhìn vào Dương Khai, trong lòng đầy tràn cảm giác sợ hãi, dường như cho tới giờ lúc này, họ mới thật sự mục sở thị sự lợi hại của con cháu Bát đại gia.
Trong số những người ở đây, công lực cao nhất cũng chỉ là Bàng Trì, cảnh giới Thần Du Cảnh lưỡng tầng nhỏ nhoi, y tự vấn rằng mình không thể giết chết bốn người kia trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng Dương Khai lại làm được.
Thế há chẳng phải là nói, nếu đánh thật, thì đến cả mình cũng không phải là đối thủ của hắn?
Một gã trẻ tuổi quá ghê gớm! Chân Nguyên Cảnh thất tầng lại có thể có sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy.
- Còn ai muốn quy thuận Hoắc gia nữa? Ta không ngại tiễn đường đâu!
Dương Khai lạnh lùng quét mắt xung quanh, mọi người đều thản nhiên, không hề có chút hổ thẹn.
- Công tử... Kính xin thủ hạ lưu tình!
Bàng Trì giọng run rẩy khẩn cầu, bốn người cố ý quy thuận Hoắc gia đã bị giết chết cả rồi, những người còn lại đều là cật lực phản đối chuyện này trong cuộc thương thảo vừa rồi. Bàng Trì sợ Dương Khai nổi máu sát sinh mà giết nhầm người, như thế thì khó dọn dẹp rồi.
Chỉ là... Vừa rồi vị công tử này rõ ràng ở bên ngoài điện, bằng cách nào mà có thể tìm ra vị trí chính xác của bốn người kia? Bản lĩnh này thật sự không ai có thể lý giải được.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, không có ý tiếp tục giết người nữa. Thu hồi hai món bí bảo, chậm rãi ngồi xuống, những người còn lại bất giác thở phào một hơi.
Bàng Trì lau mồ hôi lạnh đầy trên trán, quát lên một tiếng với bên ngoài.
Không lâu sau, có người vội vàng chạy vào, kính cẩn nói:
- Bang chủ có gì cần phân phó?
- Lôi mấy kẻ vong ân phụ nghĩa này ra chôn đi.
Bàng Trì chỉ vào bốn thi thể kia. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thị vệ nọ liền sững sỡ, đến khi nhìn thấy máu đổ lênh láng trên mặt đất, sắc mặt liền tái nhợt, vội đáp lại một tiếng, chạy ra gọi người đến giúp, run rẩy kéo những thi thể kia ra ngoài.
Trong điện còn xộc đầy mùi máu tanh, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh, toàn bộ đều đang đợi Dương Khai lên tiếng.
- Từ hôm nay trở đi, Trúc Tiết Bang sẽ do ta tiếp quản!
Dương Khai điềm đạm lướt mắt qua một vòng.
- Có ai ý kiến gì không?
- Không dám ạ! Trúc Tiết Bang được tứ gia âm thầm nâng đỡ. Các hạ lại là công tử của tứ gia, thuộc hạ nguyện ý tuân mệnh!
Bàng Trì vội nói.
- Ừm, kể qua chuyện Hoắc gia xem nào.
Vừa rồi lúc ở ngoài điện, Dương Khai chỉ nghe được vài ba câu, cũng không biết được toàn bộ câu chuyện.
Bàng Trì trầm ngâm một chút, lúc này mới đem nội dung vụ cãi vã lần này ra kể liền một hơi.
Hoắc gia, cũng là một trong Trung Đô Bát đại gia, ắt cũng sẽ bợ đỡ một vài thế lực ngầm.
Lần này kẻ muốn Trúc Tiết Bang quy thuận không phải là chính Hoắc gia, chỉ một thế lực khác ngang tầm Trúc Tiết Bang được Hoắc gia nâng đỡ mà thôi. Chúng hứa hẹn không ít ưu đãi, đại để cũng đã mua được vài nhân vật nòng cốt của Trúc Tiết Bang, nên vừa rồi trong đại điện, mới nổ ra cuộc tranh cãi nảy lửa như vậy.
Những người theo Bàng Trì không hề muốn phản bội Dương Ứng Phong, nhưng những bốn người kia lại không nghĩ vậy. Người đi lên cao, nước chảy về chỗ trũng, tuy Trúc Tiết Bang là do Dương tứ gia nâng đỡ, nhưng bao nhiêu năm nay họ còn chưa từng gặp mặt Dương Ứng Phong, ắt chẳng trung thành gì mấy với ông, có chút ngoại lực càn quấy một chút, khó tránh sẽ động lòng.
Hơn nữa, kể cả có phản bội Dương Ứng Phong, thì với tính tình chất phác của Dương tứ gia, có lẽ cũng sẽ không truy cứu, nhưng nếu cự tuyệt thành ý của Hoắc gia, e rằng sẽ chịu cảnh phiền toái quấn thân.
Nghĩ vậy, bốn người kia liền muốn đầu quân cho Hoắc gia để tìm kiếm môi trường phát triển tốt hơn, là điều khó tránh khỏi.
Tuy nhiên hiện giờ, bốn người nọ đã bị giết, dĩ nhiên không còn ai tranh cãi nữa.
Nghe xong lời trần thuật của Bàng Trì, Dương Khai lặng lẽ gật đầu, biết y không hề lừa gạt mình.
Nói xong, Bàng Trì cũng lẳng lặng cúi đầu đứng cạnh Dương Khai, không nói gì nữa, những người khác cũng đều trố mắt lên nhìn Dương Khai, dường như đang đợi chỉ thị gì đó.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Khai mới nói:
- Lần này trước khi tới đây, ý của cha ta là muốn để ta lấy đức phục nhân, khiến các ngươi quy thuận ta một cách tâm phục khẩu phục. Nhưng ta không có thời gian, cũng chẳng có lòng dạ nào cho việc này.
- Ta sắp tham gia đoạt đích chi chiến, đi theo ta, đồng nghĩa với việc các ngươi cũng sẽ tham gia vào đoạt đích chi chiến, đây là một cơ duyên, đồng thời cũng sẽ có nguy hiểm, tất cả đều không phải là trẻ con, điều này hẳn là các ngươi hiểu được.
Mọi người nhất tề gật đầu, chư vị đang tại tọa, không có ai là tuổi chưa đầy tam tuần, trước mặt họ, Dương Khai mới là đứa trẻ con, thế mà giờ lại bị hắn nói như vậy, cũng không tránh khỏi buồn bực.
- Các ngươi tự chọn đi, không muốn tham gia đoạt đích chi chiến lần này, thì có thể đi ngay bây giờ, ta sẽ không truy cứu. Nhưng cơ hội cũng chỉ có một lần vậy thôi, giờ các ngươi không đi, sau này chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.
Nói xong, hắn im lặng chờ đợi.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Dương Khai thẳng thắng đến vậy, thật sự vượt ngoài dự liệu của họ, cộng thêm màn sát phạt quyết đoán vừa rồi, tất cả bọn họ đều bất giác ý thức được, vị công tử Dương gia này hình như là một người rất nhanh gọn dứt khoát, làm chuyện gì không thích dài dòng dây dưa.
Mãi lâu sau, chẳng có ai dám đứng dậy bỏ đi cả.
Bàng Trì khẽ mỉm cười, lên tiếng:
- Bọn thuộc hạ đây, mặc dù chưa gặp tứ gia bao giờ, nhưng bao nhiêu năm nay, cũng nhờ được bảo bọc dưới bóng râm cây đại thụ của tứ gia, mới có thể sống yên ổn đến giờ, nay công tử cần đến, bọn thuộc hạ khắc không thể thoái thác.
Lời nói không mặn không nhạt, rõ ràng tự thâm tân vẫn chưa thán phục Dương Khai.
Về điểm này, làm sao Dương Khai không rõ cho được. Chỉ có điều, hắn quả thật không có thời gian, cũng không có lòng dạ nào đi thu phục Trúc Tiết Bang này như thu phục hai vị huyết thị.
Lơ đễnh gật đầu, hắn nhếch miệng cười:
- Ta có thể nói rõ cho chư vị hay, theo ta, chưa chắc đã có chuyện tốt, nhưng không theo ta, nhất định sẽ có chuyện không hay!
Nụ cười gian manh toát ra tà khí, khiến người ta nhìn vào không khỏi sởn cả gai ốc.
Chúng nhân đang tại tọa, vội vàng đứng dậy, đồng thanh:
- Chúng thuộc hạ nguyện vì công tử ra sức khuyển mã!
Dương Khai đã nói thẳng thừng vậy rồi, bọn họ mà tiếp tục không tỏ thái độ gì thì đúng là một lũ ngốc.
- Ngồi cả đi.
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Bàng Trì ngươi cũng ngồi đi!
- Vâng!
Bàng Trì quệt mồ hôi lạnh trên trán, bụng nghĩ vị công tử này tính cách chẳng giống tứ gia, như hai người hoàn toàn tương phản.
- Trúc Tiết Bang hiện tại có bao nhiêu người?
Dương Khai điềm đạm hỏi.
- Có chừng hơn sáu trăm nhân ạ.
- Sáu trăm người...
Dương Khai nhíu nhíu mày, con số này, quả thật có hơi ít, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
- Thực lực ra sao?
Bàng Trì cười gượng gạo, vẻ mặt có vẻ xấu hổ nói:
- Phần lớn đều ở Li Hợp Cảnh, có ba phần là Chân Nguyên Cảnh, vàng thau lẫn lộn, về phần Thần Du Cảnh, thì chỉ có ba người. Tuy nhiên vừa mới có một người đã...
Chỉ vẹn vẹn có ba tên Thần Du Cảnh, còn bị giết mất một tên, còn lại hai người. Một người là Thần Du Cảnh nhất tầng, một người nữa là lưỡng tầng, sức mạnh thế này quả thật khó coi hết đỗi.
Tuy nhiên Dương Khai cũng không có vẻ thất vọng. Hắn cần Trúc Tiết Bang, cũng không phải là để họ đi chiến đấu.
- Sáu trăm người này, hiện tại đều đang ở Trung Đô?
- Vâng, nếu công tử cần, chỉ việc hạ lệnh một tiếng, là có thể triệu tập toàn bộ.
Bàng Trì gật đầu.
- Chia ra hai trăm người thả đi, ta cần dò la tung tích của một nhóm người.
- Xin công tử chỉ thị!
Dương Khai kể qua số người và đặc điểm của vài nhân vật chủ chốt trong nhóm người của Tô Nhan, Bàng Trì vội để tâm ghi nhớ.
- Ngoài ra tìm thêm cho ta năm mươi người đưa tin nhanh nhẹn một chút, đợi lệnh mọi lúc mọi nơi!
- Vâng!
Tuy Bàng Trì không biết Dương Khai cần người đưa tin nhiều như vậy để làm gì, nhưng lệnh đã hạ rồi, chỉ việc làm theo là được.
- Đúng rồi, Trúc Tiết Bang chủ yếu làm gì để kiếm sống?
Dương Khai hỏi.
Bàng Trì cười lúng túng:
- Chủ yếu là kinh doanh một vài khách điếm, quán trà, tửu lâu, đệ tử trong Bang thi thoảng cũng nhận việc vặt trong thành, toàn là làm ăn nhỏ thôi ạ.
- Lời lãi thì sao?
Bàng Trì càng lúng túng hơn, ngập ngừng hồi lâu, mới nói:
- Tính đến nay, chỉ tích góp được năm mươi vạn lượng.
- Nghèo thế?
Dương Khai ngạc nhiên.
Tất cả bọn họ đều đỏ mặt cả lên. Bàng Trì bất lực nói:
- Kiếm kế sinh nhai ở nội thành Trung Đô, quả thật có không dễ dàng gì ạ.
Đầu gió của Bát đại gia quá sức thịnh, những thế lực ngầm này, có chủ gia tốt nâng đỡ thì còn được, thường được phía chủ gia ban thưởng. Trúc Tiết Bang thì không ổn rồi, họ do Dương Ứng Phong nâng đỡ, nhưng địa vị của Dương tứ gia trong Dương gia không cao lắm, bao năm nay để trị căn bệnh kín của mình, mà tìm danh y khắp nơi, tiêu tốn không hề ít, hầu bao đâu có dư tài nguyên và tiền bạc để mà thưởng cho Trúc Tiết Bang.
Cũng khó trách bốn người lại có ý nghiêng về Hoắc gia.
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Khai lấy ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Bàng Trì, bảo:
- Số tiền này, cứ lấy dùng trước đi.
Nhìn xấp ngân phiếu to tướng đó, tất cả bọn họ đều bất giác thở dốc.
Nhiều ngân phiếu đến vậy, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn lượng bạc, vị tân chủ gia này ra tay thật quá hào phóng.
Bàng Trì ngớ người ra, nhưng cũng không chối từ, chỉ tạ ơn nhận lấy.
Liếc nhìn y, Dương Khai cười khẽ khàng.
- Chuyện ta dặn ngươi, làm cho tốt vào, hôm khác ta sẽ tới nữa.
Nói vậy xong, Dương Khai liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cả đám người vội vàng cung kính đưa tiễn.
Đợi Dương Khai đi khỏi, tất cả võ giả trong điện mới đưa mắt nhìn nhau.
- Bang chủ, vị công tử đó cho bao nhiêu tiền vậy.
Có người không kìm nổi tò mò bèn hỏi.
Bàng Trì cẩn thận đếm qua, thất thanh nói:
- Tròn ba trăm vạn!
Ba trăm vạn, đó là số ngân phiếu hồi trước Lã Lương đưa cho Dương Khai, bây giờ hắn chuyển hết qua cho Trúc Tiết Bang, không sót một xu.
Tiếng kinh hô vang rộn lên, có người hưng phấn nói:
- Con trai của tứ gia ra tay hào phóng hơn tứ gia nhiều.
- Phải đó. Gã trẻ tuổi đó tuy thủ đoạn tàn độc, tác phong hành sự cũng thẳng thừng, có điều xem ra cũng rất được.
Bàng Trì điềm tĩnh nói:
- Giờ đã cầm tiền của người ta rồi, không thể tái diễn chuyện có người nói phản bội gì nữa, vị công tử đó là một kẻ giết người không chớp mắt chứ không đùa!
Tất cả bọn họ đều kinh hãi ra mặt, nhớ lại bốn tên võ giả đã chết, không kìm được nhất tề gật đầu.
Tác giả :
Mạc Mặc