Vũ Luyện Điên Phong
Chương 357: Nhập ma chi chiến
Sóng nhiệt cuồn cuộn, một thân Chân Dương nguyên khí Dương Khai đã vung tới cực hạn, những gì học được cũng thi triển ra hết, nhưng cũng không thể cùng lúc đối phó với hai vị Thần Du Cảnh.
Một tiếng binh, ngực bị hai Thần Du Cảnh cùng lúc đánh trúng, sắc mặt Dương Khai hơi tái đi, hự một tiếng bay về sau, lưng chạm vào một gốc cây, thân cây to bằng miệng chén gãy làm đôi, sau đó mới thê thảm rơi xuống đất.
- Tốt!
Tạ Vinh vô cùng khẩn trương, đến lúc này không chịu được kêu lên, dường như y cũng có phần khiến Dương Khai bị thương.
Cao thử Lôi Quang và Phi Hồng Viện phi thân hạ xuống, sắc mặt trầm ngâm đứng trước Dương Khai vài chục trượng nhìn hắn.
Tuy Dương Khai bị bọn họ đả thương, nhưng tròng lòng họ rõ, vết thương như thế đối với hắn không vấn đề gì. Trong cơ thể kẻ trẻ tuổi kia, chân nguyên tinh thuần hùng mạnh khiến người ta kinh ngạc, đủ để hóa giải tám phần tấn công.
Tuy nhiên dù thế nào bọn họ cũng thấy hài lòng với kết quả như thế này.
Hai Thần Du Cảnh đánh một Chân Nguyên Cảnh, nếu không đánh thắng sĩ diện của lão cũng mất hết.
- Tiểu tử, ngươi càn rỡ nữa đi cho lão phu xem.
Cao thủ Lôi Quang trầm mặt nói.
Cao thủ Phi Hồng Viện lạnh lùng nhìn Dương Khai, nói:
- Ngươi giết nhiều đệ tử hai phái chúng ta như vậy, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu.
- Ha, ha, ha,
Dương Khai chậm rãi đứng lên, thoạt nhìn có chút thê thảm, tứ cố vô thân nhưng vẫn nhe răng cười độc ác như cũ, giơ tay lau máu tươi nơi khóe miệng, giương mắt nhìn hai Thần Du Cảnh phía trước, hai tròng mắt hừng hực chiến ý.
- Thần Du Cảnh. Quả nhiên không tầm thường!
- Thanh âm Dương Khai hơi có chút trầm thấp, trầm thấp gần như trầm ổn.
Hai người đối diện khẽ cau mày, có chút không rõ vì sao đến lúc này vẻ mặt hắn vẫn vân đạm phong khinh như vậy, không hề sợ hãi.
Cao thủ Lôi Quang mặt lạnh nói:
- Tiểu tử, dù ngươi đã giết bao nhiêu đệ tử hai phái chúng ta. Nhưng hai lão phu không muốn lấy mạng ngươi! Tự phế tu vi, có thể tha cho ngươi một con đường sống. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Giết ta rồi, trên tay Hướng Sở không có kẻ nào có thể lợi dụng đúng không?
Hai Thần Du Cảnh cùng nhíu lại, âm thầm ngạc nhiên, cảm giác của Dương Khai lại nhạy bén như vậy.
Dương Khai giết nhiều người của bọn họ như vậy, nếu là bọn họ làm chủ thì mạng Dương Khai còn hay sao? Nhưng lệnh của Hướng Sở là chỉ được đánh cho tàn phế, tuyệt đối không được giết! Ygiữ mạng Dương Khai còn có chỗ dùng đến.
Hai phái đều muốn giao hảo tốt với Hướng gia, làm sao trái lệnh Hướng Sở được? Y là gia chủ kế tiếp của Hướng gia, quan hệ tốt với y, đối với Lôi Quang và Phi Hồng Viện đều rất có lợi.
Nghe Dương Khai nói như vậy, cao thủ Lôi Quang hừ lạnh nói:
- Ông trời có đức hiếu sinh, chuyện này với Hướng công tử vô quan!
Cao thủ Phi Hồng Viện cũng quát:
- Ngươi còn chưa động thủ! Chẳng lẽ muốn lão phu đến phế đi ngươi sao?
- Được, được, đươc!
Dương Khai vuốt cằm thật mạnh, lộ ra phân nửa chiếc răng nanh, liếc xéo hai người, nói:
- Các ngươi can tâm làm chó của Hướng Sở. Đó cũng là do các ngươi tự chuốc lấy.
- Tiểu súc sinh không biết trời cao đất rộng!
Cao thủ Lôi quang giận dữ.
- Hai Thần Du Cảnh nhị tầng tưởng có thể thắng ta ư?
Thần sắc Dương Khai đột nhiên âm u lạnh lẽo, bàn tay chậm rãi giơ lên. Nương theo động tác này, nguyên khí nóng bức vốn dĩ bao vây quanh hắn đột nhiên biến mất.
Hai Thần Du Cảnh không biết hắn giở trò gì nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không hay, vội vàng nhìn nhau, cũng không dám chần chừ nữa, cùng bay vọt lên.
Dương Khai nheo mắt lại, ngón giữa nhẹ nhàng điểm giữa long mày, lẩm bẩm mấy tiếng như huyễn mộng vang lên.
Thanh âm nhẹ chứa một ma lực thần kì như nhịp trống gióng lên giữa đất trời.
Nhập ma!
Đoàng
Trời đất như run rẩy, đại địa xoay vù, không trung xoay tròn, sát khí tà ma không gì sánh kịp khuếch tán ra bốn phía.
Hơi thở tà ma thuần khiết mạnh mẽ như thế, thổi quét qua, tất cả mọi người đều dâng lên một cỗ lương ý từ tận đáy lòng. Sự tàn ác ẩn chứa trái tim mỗi người dường như cũng bị hơi thở này dẫn dắt, đủ loại tà ác quay cuồng chạy lên não.
Phong vân đổi thay, thiên địa biến hóa kì lạ, trong nháy mắt, Dương Khai dường đi biến hóa khác đi chút ít.
Hai cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện còn chưa tập kích tới trước mặt hắn, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi lớn, hú lên quái dị, đồng thời đảo bay trở về.
Đạp đạp đạp đạp...
Liên tiếp rời khỏi vài chục bước, hai người mới vội vàng đứng vững gót chân, hoảng sợ vô cùng nhìn Dương Khai, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
Kẻ trẻ tuổi đứng trước mặt so với lúc trước dường như không có gì khác biệt, cơ hồ giống nhau như đúc. Nhưng khí chất và hơi thở tản phát ra hoàn toàn khác, hơn nữa độ dồi dào của khí huyết trước sau cũng có sự khác biệt cực lớn.
Nếu như Dương Khai lúc trước làm cho bọn họ thấy khó giải quyết thì lúc này bọn họ lại thấy nguy hiểm.
Nguy hiểm trí mạng!
Hai người đều là Thần Du Cảnh, cảm giác nhạy bén, tuy rằng không biết một người vì sao nháy mắt có thể biến hóa lớn như vậy, nhưng tiềm thức lại càng không ngừng cảnh báo bản thân, nếu lúc này giao thủ cùng hắn, vô cùng có khả năng mình sẽ chết!
Dã thú có bản năng và trực giác của mình!
Cao thủ cũng có, còn chính xác hơn cả dã thú.
Ý nghĩ này xuất hiện khiến hai người giật mình. Chỉ là một Chân Nguyên Cảnh lục tầng cỏn con tại sao lại cho bọn họ cảm giác bất an này.
Còn hơi thở tà ma này chỉ sợ Lục Đại Tà Vương Thương của Vân Tà Địa cũng không có sát khí ngất trời đến vậy.
Còn không đợi hai người định thần, những tiếng răng rắc liên tục truyền ra.
Nhìn lại, lấy Dương Khai làm vị trí trung tâm, mắt thường có thể thấy được hơi thở giá lạnh lan ra ngoài, nơi hơi thở đi qua mặt đất liền đóng băng.
Ngắn ngủi mấy tức, phạm vị hơn mười trượng mặt đất liền đóng băng.
Hai Thần Du Cảnh thối lui liên tiếp, vô cùng hốt hoảng.
Loại băng hàn này k phải bình thường, có thể đóng băng bọn họ, bọ họ nào dám tiếp xúc?
Đôi mắt các đệ tử trẻ tuổi run rẩy cực độ, kinh hãi nhìn tất thảy những điều này.
Cảm giác nhập ma lần thứ hai vẫn kì diệu như vậy, Dương Khai lắc cổ và cánh tay, những âm thanh lạo xạo vang ra dày đặc.
Ngoài trừ gương mặt ra, Dương Khai lúc này toàn thân đều có từng đạo hoa văn màu đen bao trùm. Những hoa văn phức tạp, bày ra quy luật huyền diệu, chỉ có điều người bên ngoài không thể nhìn thấy mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên là người của Thương Vân Tà Địa!
Thần Du Cảnh Lôi Quang như phát hiện ra bí mật gì, hoảng hốt lại vừa hưng phấn kêu lên.
-Tùy ngươi nói thế nào thì nói!
Dương Khai hăng hái, chậm dãi nâng cánh tay lớn đè xuống chỗ hai vị Thần Du Cảnh đang đứng.
Rõ ràng không có gì xuất hiện nhưng hai người bị ấn xuống lại có cảm giác áp lực như một cỗ núi lớn từ trên không tập kích xuống, đè lên người. Dưới cỗ áp lực này, sức lực toàn thân cũng như bị bao phủ, chân nguyên không thể vận chuyển nhanh chóng như vừa rồi, hành động cũng chậm đi không ít.
Thở phì phò …
Âm thanh chói tai dội đến, hai người nhìn lại phía trước, kinh hồn, chỉ thấy Dương Khai bên kia kình khí bay lên đen xì như mực, tấn công một đường.
Tấn công đó giống như linh xà sinh động, ở giữa không trung há miệng ra dữ tợn, lắc đầu vẫy đuôi, răng nanh lộ ra, tốc độ cực nhanh.
Răng rắc sát...
Nơi đòn tấn công đi qua, kình phong cày xới mặt đất thành từng đường tứng đường, khe rãnh rõ ràng, đất đá bay toán loạn, cục diện hỗn loạn.
Tấn công vô cùng hung hãn, có chứa kình khí băng hàn, kiên cố không gì phá nổi, gần như nghiền nát mặt đất, tấn công đến trước mặt hai người
Hai người vốn đã hoảng sợ vô cùng, sắc mặt cực kì khó coi. Không thể không trốn tránh.
- Các người trốn nổi không?
- Dương Khai ngửa mặt lên trời cười to. Toàn bộ khí tà mà phóng ra như giòi trong xương phân tán ra hai bên, đuổi theo hai người.
Không chỉ thế. Bạch Hổ Thần Ngưu ấn tiếp tục được đẩy ra, hai thú hồn hiện ra đen xì như mực, không tấn công hai Thần Du Cảnh mà là tấn công các đệ tử trẻ tuổi xung quanh.
Hai thú hồn lần này còn hùng mạnh hơn rất nhiều so với hai con lúc nãy. Hai thú hồn xê dịch bay vọt lên, cơ hồ trong nháy mắt đã đến trước mặt đám đệ tử trẻ tuổi Phi Hồng Viện.
Các đệ tử trẻ tuổi này chỉ là thực lực Ly Hợp Cảnh bát tầng, thần kinh còn chưa hết kinh hãi, đã bị thú hồn phanh thây, không kịp hô lên một tiếng kêu thảm thiết.
- Chạy đi, chạy đi, lão tử không giết được các ngươi, giết đệ tử các ngươi cũng giống nhau!
Dương Khai ác nghiệt vô tình gào thét.
Nghe hắn nói như vậy các đệ tử hết thảy há hốc mồm, lạnh xương sống.
- Đê tiện vô sỉ!
Sắc mặt cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện biến đổi lớn, chửi ầm cả lên.
Mắt thấy hai thú hồn lại xông tới một đệ tử trẻ bên cạnh, hai người cũng không dám . trốn tránh, đồng thời ra tay, hào quang như dải lụa đánh úp về phía hai thú hồn, cuối cùng cũng cứu được đệ tử kia.
- Không chạy?
Dương Khai chờ lâu, từng tia hào quang sắc đen từ trong nụ cười lạnh bay ra, biến thành từng đòn tấn công sắc bén, đánh tới bọn họ.
Cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện căn bản không thể tránh được nữa, bốn phương tám hướng toàn bộ là công kích, vội vàng thúc dục chân nguyên, đều tự xuất ra bí bảo thủ hộ quanh thân, ngay sau đó liền bị hắc ám bao vây.
Tiếng vang trong bóng đêm ầm ầm lao đến.
Ánh mắt mọi người lo lắng nhìn vào hắc ám, không biết hai người trong đó có mệnh hệ gì không?
Xôn xao...
Hắc ám bỗng nhiên sụp đổ, hai bóng người một trước một sau trong không trung hạ xuống. Thần sắc của hai người chật vật, lung lay sắp đổ, nhìn không phải bị thương nhẹ.
Không chỉ thế, tròng mắt hai người đỏ bừng, lóe ra đủ loại hào quang tà ác, hắc khí cũng bao quanh trên thân thể.
Những hào quang sức đen kia là ma khí tàn ác thuần khiết nhất, trong đó tích chứa sức mạnh Dương Khai ngưng luyện ra, người thường động vào là chết.
Dương Khai có thể coi thường những tà ác này nhưng người khác thì không.
Hai người giờ đã bị sát khí tà ma ảnh hưởng tới tâm thần, dẫn dắt một phương diện không quang minh trong lòng họ, nếu không hóa giải kịp thời, sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, đánh mất thần trí.
Nhưng muốn trừ ma khí đó không phải chuyện đơn giản. Những người như Lăng Thái Hư bị ảnh hưởng của tà ma cũng không dậy nổi, không thể hóa giải, huống chi là hai người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện này?
Theo trình độ nào đó, sát khí tà ma của Dương Khai còn thuần khiết hơn Tà chủ.
- Ngươi thật là ác độc!
Cao thủ Lôi Quang oán độc vô cùng địa nhìn Dương Khai, lầm bầm mắng.
- Ta đã nói rồi, cái giá đắc tội với ta, các ngươi không trả nổi đâu!
Dương Khai hừ lạnh, thần sắc ác nghiệt.
Một tiếng binh, ngực bị hai Thần Du Cảnh cùng lúc đánh trúng, sắc mặt Dương Khai hơi tái đi, hự một tiếng bay về sau, lưng chạm vào một gốc cây, thân cây to bằng miệng chén gãy làm đôi, sau đó mới thê thảm rơi xuống đất.
- Tốt!
Tạ Vinh vô cùng khẩn trương, đến lúc này không chịu được kêu lên, dường như y cũng có phần khiến Dương Khai bị thương.
Cao thử Lôi Quang và Phi Hồng Viện phi thân hạ xuống, sắc mặt trầm ngâm đứng trước Dương Khai vài chục trượng nhìn hắn.
Tuy Dương Khai bị bọn họ đả thương, nhưng tròng lòng họ rõ, vết thương như thế đối với hắn không vấn đề gì. Trong cơ thể kẻ trẻ tuổi kia, chân nguyên tinh thuần hùng mạnh khiến người ta kinh ngạc, đủ để hóa giải tám phần tấn công.
Tuy nhiên dù thế nào bọn họ cũng thấy hài lòng với kết quả như thế này.
Hai Thần Du Cảnh đánh một Chân Nguyên Cảnh, nếu không đánh thắng sĩ diện của lão cũng mất hết.
- Tiểu tử, ngươi càn rỡ nữa đi cho lão phu xem.
Cao thủ Lôi Quang trầm mặt nói.
Cao thủ Phi Hồng Viện lạnh lùng nhìn Dương Khai, nói:
- Ngươi giết nhiều đệ tử hai phái chúng ta như vậy, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu.
- Ha, ha, ha,
Dương Khai chậm rãi đứng lên, thoạt nhìn có chút thê thảm, tứ cố vô thân nhưng vẫn nhe răng cười độc ác như cũ, giơ tay lau máu tươi nơi khóe miệng, giương mắt nhìn hai Thần Du Cảnh phía trước, hai tròng mắt hừng hực chiến ý.
- Thần Du Cảnh. Quả nhiên không tầm thường!
- Thanh âm Dương Khai hơi có chút trầm thấp, trầm thấp gần như trầm ổn.
Hai người đối diện khẽ cau mày, có chút không rõ vì sao đến lúc này vẻ mặt hắn vẫn vân đạm phong khinh như vậy, không hề sợ hãi.
Cao thủ Lôi Quang mặt lạnh nói:
- Tiểu tử, dù ngươi đã giết bao nhiêu đệ tử hai phái chúng ta. Nhưng hai lão phu không muốn lấy mạng ngươi! Tự phế tu vi, có thể tha cho ngươi một con đường sống. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Giết ta rồi, trên tay Hướng Sở không có kẻ nào có thể lợi dụng đúng không?
Hai Thần Du Cảnh cùng nhíu lại, âm thầm ngạc nhiên, cảm giác của Dương Khai lại nhạy bén như vậy.
Dương Khai giết nhiều người của bọn họ như vậy, nếu là bọn họ làm chủ thì mạng Dương Khai còn hay sao? Nhưng lệnh của Hướng Sở là chỉ được đánh cho tàn phế, tuyệt đối không được giết! Ygiữ mạng Dương Khai còn có chỗ dùng đến.
Hai phái đều muốn giao hảo tốt với Hướng gia, làm sao trái lệnh Hướng Sở được? Y là gia chủ kế tiếp của Hướng gia, quan hệ tốt với y, đối với Lôi Quang và Phi Hồng Viện đều rất có lợi.
Nghe Dương Khai nói như vậy, cao thủ Lôi Quang hừ lạnh nói:
- Ông trời có đức hiếu sinh, chuyện này với Hướng công tử vô quan!
Cao thủ Phi Hồng Viện cũng quát:
- Ngươi còn chưa động thủ! Chẳng lẽ muốn lão phu đến phế đi ngươi sao?
- Được, được, đươc!
Dương Khai vuốt cằm thật mạnh, lộ ra phân nửa chiếc răng nanh, liếc xéo hai người, nói:
- Các ngươi can tâm làm chó của Hướng Sở. Đó cũng là do các ngươi tự chuốc lấy.
- Tiểu súc sinh không biết trời cao đất rộng!
Cao thủ Lôi quang giận dữ.
- Hai Thần Du Cảnh nhị tầng tưởng có thể thắng ta ư?
Thần sắc Dương Khai đột nhiên âm u lạnh lẽo, bàn tay chậm rãi giơ lên. Nương theo động tác này, nguyên khí nóng bức vốn dĩ bao vây quanh hắn đột nhiên biến mất.
Hai Thần Du Cảnh không biết hắn giở trò gì nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không hay, vội vàng nhìn nhau, cũng không dám chần chừ nữa, cùng bay vọt lên.
Dương Khai nheo mắt lại, ngón giữa nhẹ nhàng điểm giữa long mày, lẩm bẩm mấy tiếng như huyễn mộng vang lên.
Thanh âm nhẹ chứa một ma lực thần kì như nhịp trống gióng lên giữa đất trời.
Nhập ma!
Đoàng
Trời đất như run rẩy, đại địa xoay vù, không trung xoay tròn, sát khí tà ma không gì sánh kịp khuếch tán ra bốn phía.
Hơi thở tà ma thuần khiết mạnh mẽ như thế, thổi quét qua, tất cả mọi người đều dâng lên một cỗ lương ý từ tận đáy lòng. Sự tàn ác ẩn chứa trái tim mỗi người dường như cũng bị hơi thở này dẫn dắt, đủ loại tà ác quay cuồng chạy lên não.
Phong vân đổi thay, thiên địa biến hóa kì lạ, trong nháy mắt, Dương Khai dường đi biến hóa khác đi chút ít.
Hai cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện còn chưa tập kích tới trước mặt hắn, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi lớn, hú lên quái dị, đồng thời đảo bay trở về.
Đạp đạp đạp đạp...
Liên tiếp rời khỏi vài chục bước, hai người mới vội vàng đứng vững gót chân, hoảng sợ vô cùng nhìn Dương Khai, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
Kẻ trẻ tuổi đứng trước mặt so với lúc trước dường như không có gì khác biệt, cơ hồ giống nhau như đúc. Nhưng khí chất và hơi thở tản phát ra hoàn toàn khác, hơn nữa độ dồi dào của khí huyết trước sau cũng có sự khác biệt cực lớn.
Nếu như Dương Khai lúc trước làm cho bọn họ thấy khó giải quyết thì lúc này bọn họ lại thấy nguy hiểm.
Nguy hiểm trí mạng!
Hai người đều là Thần Du Cảnh, cảm giác nhạy bén, tuy rằng không biết một người vì sao nháy mắt có thể biến hóa lớn như vậy, nhưng tiềm thức lại càng không ngừng cảnh báo bản thân, nếu lúc này giao thủ cùng hắn, vô cùng có khả năng mình sẽ chết!
Dã thú có bản năng và trực giác của mình!
Cao thủ cũng có, còn chính xác hơn cả dã thú.
Ý nghĩ này xuất hiện khiến hai người giật mình. Chỉ là một Chân Nguyên Cảnh lục tầng cỏn con tại sao lại cho bọn họ cảm giác bất an này.
Còn hơi thở tà ma này chỉ sợ Lục Đại Tà Vương Thương của Vân Tà Địa cũng không có sát khí ngất trời đến vậy.
Còn không đợi hai người định thần, những tiếng răng rắc liên tục truyền ra.
Nhìn lại, lấy Dương Khai làm vị trí trung tâm, mắt thường có thể thấy được hơi thở giá lạnh lan ra ngoài, nơi hơi thở đi qua mặt đất liền đóng băng.
Ngắn ngủi mấy tức, phạm vị hơn mười trượng mặt đất liền đóng băng.
Hai Thần Du Cảnh thối lui liên tiếp, vô cùng hốt hoảng.
Loại băng hàn này k phải bình thường, có thể đóng băng bọn họ, bọ họ nào dám tiếp xúc?
Đôi mắt các đệ tử trẻ tuổi run rẩy cực độ, kinh hãi nhìn tất thảy những điều này.
Cảm giác nhập ma lần thứ hai vẫn kì diệu như vậy, Dương Khai lắc cổ và cánh tay, những âm thanh lạo xạo vang ra dày đặc.
Ngoài trừ gương mặt ra, Dương Khai lúc này toàn thân đều có từng đạo hoa văn màu đen bao trùm. Những hoa văn phức tạp, bày ra quy luật huyền diệu, chỉ có điều người bên ngoài không thể nhìn thấy mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên là người của Thương Vân Tà Địa!
Thần Du Cảnh Lôi Quang như phát hiện ra bí mật gì, hoảng hốt lại vừa hưng phấn kêu lên.
-Tùy ngươi nói thế nào thì nói!
Dương Khai hăng hái, chậm dãi nâng cánh tay lớn đè xuống chỗ hai vị Thần Du Cảnh đang đứng.
Rõ ràng không có gì xuất hiện nhưng hai người bị ấn xuống lại có cảm giác áp lực như một cỗ núi lớn từ trên không tập kích xuống, đè lên người. Dưới cỗ áp lực này, sức lực toàn thân cũng như bị bao phủ, chân nguyên không thể vận chuyển nhanh chóng như vừa rồi, hành động cũng chậm đi không ít.
Thở phì phò …
Âm thanh chói tai dội đến, hai người nhìn lại phía trước, kinh hồn, chỉ thấy Dương Khai bên kia kình khí bay lên đen xì như mực, tấn công một đường.
Tấn công đó giống như linh xà sinh động, ở giữa không trung há miệng ra dữ tợn, lắc đầu vẫy đuôi, răng nanh lộ ra, tốc độ cực nhanh.
Răng rắc sát...
Nơi đòn tấn công đi qua, kình phong cày xới mặt đất thành từng đường tứng đường, khe rãnh rõ ràng, đất đá bay toán loạn, cục diện hỗn loạn.
Tấn công vô cùng hung hãn, có chứa kình khí băng hàn, kiên cố không gì phá nổi, gần như nghiền nát mặt đất, tấn công đến trước mặt hai người
Hai người vốn đã hoảng sợ vô cùng, sắc mặt cực kì khó coi. Không thể không trốn tránh.
- Các người trốn nổi không?
- Dương Khai ngửa mặt lên trời cười to. Toàn bộ khí tà mà phóng ra như giòi trong xương phân tán ra hai bên, đuổi theo hai người.
Không chỉ thế. Bạch Hổ Thần Ngưu ấn tiếp tục được đẩy ra, hai thú hồn hiện ra đen xì như mực, không tấn công hai Thần Du Cảnh mà là tấn công các đệ tử trẻ tuổi xung quanh.
Hai thú hồn lần này còn hùng mạnh hơn rất nhiều so với hai con lúc nãy. Hai thú hồn xê dịch bay vọt lên, cơ hồ trong nháy mắt đã đến trước mặt đám đệ tử trẻ tuổi Phi Hồng Viện.
Các đệ tử trẻ tuổi này chỉ là thực lực Ly Hợp Cảnh bát tầng, thần kinh còn chưa hết kinh hãi, đã bị thú hồn phanh thây, không kịp hô lên một tiếng kêu thảm thiết.
- Chạy đi, chạy đi, lão tử không giết được các ngươi, giết đệ tử các ngươi cũng giống nhau!
Dương Khai ác nghiệt vô tình gào thét.
Nghe hắn nói như vậy các đệ tử hết thảy há hốc mồm, lạnh xương sống.
- Đê tiện vô sỉ!
Sắc mặt cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện biến đổi lớn, chửi ầm cả lên.
Mắt thấy hai thú hồn lại xông tới một đệ tử trẻ bên cạnh, hai người cũng không dám . trốn tránh, đồng thời ra tay, hào quang như dải lụa đánh úp về phía hai thú hồn, cuối cùng cũng cứu được đệ tử kia.
- Không chạy?
Dương Khai chờ lâu, từng tia hào quang sắc đen từ trong nụ cười lạnh bay ra, biến thành từng đòn tấn công sắc bén, đánh tới bọn họ.
Cao thủ Lôi Quang và Phi Hồng Viện căn bản không thể tránh được nữa, bốn phương tám hướng toàn bộ là công kích, vội vàng thúc dục chân nguyên, đều tự xuất ra bí bảo thủ hộ quanh thân, ngay sau đó liền bị hắc ám bao vây.
Tiếng vang trong bóng đêm ầm ầm lao đến.
Ánh mắt mọi người lo lắng nhìn vào hắc ám, không biết hai người trong đó có mệnh hệ gì không?
Xôn xao...
Hắc ám bỗng nhiên sụp đổ, hai bóng người một trước một sau trong không trung hạ xuống. Thần sắc của hai người chật vật, lung lay sắp đổ, nhìn không phải bị thương nhẹ.
Không chỉ thế, tròng mắt hai người đỏ bừng, lóe ra đủ loại hào quang tà ác, hắc khí cũng bao quanh trên thân thể.
Những hào quang sức đen kia là ma khí tàn ác thuần khiết nhất, trong đó tích chứa sức mạnh Dương Khai ngưng luyện ra, người thường động vào là chết.
Dương Khai có thể coi thường những tà ác này nhưng người khác thì không.
Hai người giờ đã bị sát khí tà ma ảnh hưởng tới tâm thần, dẫn dắt một phương diện không quang minh trong lòng họ, nếu không hóa giải kịp thời, sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, đánh mất thần trí.
Nhưng muốn trừ ma khí đó không phải chuyện đơn giản. Những người như Lăng Thái Hư bị ảnh hưởng của tà ma cũng không dậy nổi, không thể hóa giải, huống chi là hai người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện này?
Theo trình độ nào đó, sát khí tà ma của Dương Khai còn thuần khiết hơn Tà chủ.
- Ngươi thật là ác độc!
Cao thủ Lôi Quang oán độc vô cùng địa nhìn Dương Khai, lầm bầm mắng.
- Ta đã nói rồi, cái giá đắc tội với ta, các ngươi không trả nổi đâu!
Dương Khai hừ lạnh, thần sắc ác nghiệt.
Tác giả :
Mạc Mặc