Vũ Khuynh Thành
Chương 60: Dạ đế
“ Đại ca, huynh không thể làm vậy…" Trung Ngọc đế vương kinh sợ nhìn vị huynh trưởng mà mình tôn kính.
“ Hoàng Liệt Phổ, ý ta đã quyết!" Hoàng Liệt Nhật gằn từng tiếng, hắn chờ hơn hai mươi năm, như vậy đủ rồi, lần này dù có hi sinh cái giá đắc như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không tiếc.
“ Huynh có biết, làm như vậy sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông, sau này biểu sao đệ ăn nói với phụ vương cùng mẫu hậu đây…" Hoàng Liệt Phổ thống khổ nói: “ Huynh vì một nữ nhân bỏ mặc vương triều này hơn hai mươi năm, nay lại vì nữ nhân đó khiến cho hoàng triều này có nguy cơ sụp đỗ, huynh làm như vậy đúng không?"
Hoàng Liệt Nhật kinh ngạc nhìn đệ đệ của mình, từng y cho rẳng đệ đệ lúc nào cũng đi sau lưng y, lúc nào cũng đáp ứng mọi yêu cầu của y, dù cho hắn có là đế vương tôn quý đi chăng nữa nhưng chỉ cần y nói một tiếng đệ ấy cũng hai tay dâng lên, vì ý nghĩ, cái ghế đế vương này là y không cần cho nên đệ ấy mới có cơ hội, nhưng y không nghĩ rằng, đệ đệ của mình lại nghĩ như thế.
“ Huynh có bao giờ nghĩ đế phụ vương cùng mẫu hậu của chúng ta, có từng nghĩ đế tình cảm huynh đệ. Huynh có còn nhớ lúc nhỏ, huynh nói huynh sẽ làm một đế vương tốt còn đệ sẽ là cánh tay phụ tá đắc lực của huynh nhưng sau đó thì sao, huynh vì một Liên Thành, chống đối phụ vương cùng mẫu hậu, khiến cho hai người họ thất vọng vô cùng, vì một Liên Thành bỏ đi ngôi vị thái tử, lại vì một Liên Thành khùng điên hơn hai mươi năm, nay lại vì nữ tử tên gọi Liên Thành ấy, huynh lại dùng binh quyền Trung Ngọc để đối phó với Tiêu Dạ Thần, huynh điên rồi sao?..chẳng lẽ trên thế gian này ngoài hai từ Liên Thành ấy, không có gì quan trọng với huynh sao…" Hoàng Liệt Phổ tức giận nắm lấy vạc áo của Hoàng Liệt Nhật chất vấn, ánh mắt tràn đầy đau xót, phẫn nộ cùng không cam lòng khiến cho Hoàng Liệt Nhật..vô thối!!
“ Phụ vương cùng mẫu hậu, không có huynh bên cạnh sẽ tức giận, sẽ đau buồn, đệ không có huynh bên cạnh vẫn trở thành một vị minh quân… nhưng huynh không có nàng ấy bên cạnh…huynh đau..đau đến chết đi được! Liệt Phổ, thật xin lỗi đã không để ý đến thân tình, đến cảm nhận của đệ, nhưng mà huynh hết cách, hơn hai mươi năm trước, huynh đã mất đi tư cách làm huynh trưởng của đệ, bây giờ cũng vậy, thật…xin lỗi!" Hoàng Liệt Nhật đau xót nói, ánh mắt trống rỗng. Nhìn thấy vẻ mặt của y như vậy, Hoàng Liệt Phổ cũng không biết nói gì hơn, tay thả xuống cổ áo của Hoàng Liệt Nhật, xoay đầu đi, thở dài, ngài nhẹ giọng nói: “ huynh..rất cố chấp!"
“ Đúng vậy! ta rất cố chấp, chỉ cần có một hi vọng, ta tuyệt đối không từ bỏ…" Hoàng Liệt Nhật mỉm cười nói, mâu quang một mảnh sáng rọi, y vỗ vai tiểu đệ của mình, ôn thanh nói: “ hơn nữa! đệ đừng quá lo lắng, hắn chỉ là một nam nhân, dù có tài giỏi đến đâu chung quy sức lực cũng không địch lại trăm vạn hùng binh, đệ lo xa rồi" Hoàng Liệt Phổ thở dài: “ huynh không biết, đó là huynh chưa gặp y, thế lực của y còn lớn hơn so với chúng ta nghĩ nhiều, nam nhân đó không chỉ đơn thuần như vẻ bề ngoài, bản chất của y hắc ám hơn bất cứ ai trên thế gian này, nếu như không ai khiến cho hắn lộ bản chất đó, có lẽ cả đời của y vẫn sẽ là một tuyệt đại tao nhã công tử nhưng một khi khiến cho y lộ ra bản chất hủy thiên diệt địa ấy, nam nhân đó sẽ khiến cho thiên hạ này đảo điên"
Hoàng Liệt Nhật nhíu mi nhìn đệ đệ của mình, chỉ là một người nhưng lại đáng sợ đến mức đó ư, khiến cho đệ đệ luôn coi trời bằng vung của mình ca thán. Hoàng Liệt Phổ nhìn thấy huynh trưởng của mình nửa nghi nữa ngờ, thở dài nói: “ nếu như y không có thực lực to lớn như vậy, dưới sức ép của đế vương ba nước, huynh nghĩ Tiêu Dạ Thần đó có thể tiêu dao tự tại bao năm nay sao? Những người tài giỏi một khi không sử dụng được, an toàn nhất là giết đi, nhưng chỉ có y- Tiêu Dạ Thần là hắn không thể ra tay được, không ai biết thế lực sau y lớn như thế nào, cho nên không thể ra tay"
“ Có khi là đệ suy nghĩ quá nhiểu rồi, ảnh vệ của Liên Thành cung điều tra, Tiêu Dạ Thần chỉ có một mình, ngao du tứ phương…." Hoàng Liệt Nhật phân tích, hơn nữa, lần này hợp tác có cả người bên Nam phong triều, ta không tin y dù có tài giỏi đến đâu, khó mà thoát khỏi cái lưới mà y đã giăng ra.
“ Hi vọng là đệ là suy nghĩ quá nhiều…" Hoàng Liệt Phổ lắc đầu, thở dài, ngao ngán…..
Đêm
Yên tĩnh
Bóng trăng lên cao, ánh sáng mờ mờ ảo ảo khiến cho người ta dễ dàng chìm đắm trong vầng trăng quá huyền bí ấy
Gió
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, âm thanh xì xào của những chiếc lá tạo nên những khúc nhạc kì diệu, ru hồn người
Đêm, tĩnh lặng như nước, mọi vật điều chìm vào giấc ngủ..
Tiêu Dạ Thần, bạch y vẫn thong dong, không vướng chút khói bụi nhân gian, dung mạo như họa, mi mục tuyệt đẹp, đôi con ngươi chăm chú nhìn người trong lòng mình, sâu trong đáy mắt chỉ có nhu tình cùng ý cười, ấm áp vô cùng. Đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng, xúc cảm dịu nhẹ tươi mát từ làn da của nàng truyền lại khiến cho y luyến tiếc buông tay, cứ lưu luyến mơn trớn, không muốn buông tay. Hàng mi dài rập rờn nhấp nháy, chủ nhân của hàng mi ấy nhẹ nhẹ thở điều, Tiêu Dạ Thần cười yếu ớt, khẽ đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ trên đôi môi bướng bỉnh nghịch ngợm ấy, khoảng thời gian ở bên nàng khiến cho y cảm thấy an bình đến kì lạ.
‘ Uhm…’ người trong lòng than nhẹ, Tiêu Dạ Thần có chút giật mình, đưa tay vỗ vỗ lưng, ôn nhu vuốt ve để cho nàng bình yên ngủ thêm một chút nữa. Bỗng một bóng đen lướt ngang, nhanh như chớp, Tiêu Dạ Thần thở dài, chuyện gì đến cũng phải đến, đặt người trong lòng xuống giường, động tác vô cùng cẩn thận như ôm món đồ trân bảo nhất thế gian, lấy mền đắp lại, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến thư phòng…
“ Chủ thượng…" hắc y nhân thấy Tiêu Dạ Thần đến, cung kính cúi đầu.
“ Ân! Mọi chuyện như thế nào rồi…" Tiêu Dạ Thần nhìn những vì sao lấp lánh bên khung cửa sổ, âm thanh trầm thấp, quanh thân y lúc này bỗng dưng tỏa ra khí chất uy nghiêm vô thượng, khiến cho hắc y nhân càng thêm cúi thấp đầu
“ Là! Mọi chuyện đã an bài cẩn thận…" hắc y nhân trả lời, dứt khoát
“ Được rồi, ngươi lui đi…" Tiêu Dạ Thần phân phó, hắc y nhân nhanh chóng tan mình vào bóng đêm, nhanh như một cơn gió.
Cứ nghĩ, suốt cuộc đời này không cần dùng đến nó, không ngờ có một ngày cũng phải sử dụng đến, đây là ý trời sao chứ? Tiêu Dạ Thần cười khổ, ánh mắt của bạch y nam tử chăm chú nhìn trời đêm, ánh mắt thâm thúy không đáy, lắng đọng, suy tư, ánh mắt ấy khiến cho người ta bất giác cuốn hút vào, khó có thể thoát ra ngoài…
Ai cũng biết Ngọc Phong đại lục cân bằng bởi nhị trang, tam các, tứ lâu, ngũ cung cùng tam đại thế gia.
Ai cũng rõ, Ngọc Phong đại lục, tam quốc đứng đầu, với Bắc chu, Trung ngọc cùng Nam phong
Giang hồ cùng triều đình chia nhau phân tranh mọi thế lực, cá lớn nuốt bé, quy luật muôn đời là thế
Nhưng, không ai biết ngoài tam vị đế vương, hai vị trang chủ, ba vị các chủ, tứ vị lâu chủ, năm cung chủ cùng tam đại chủ nhân của thế gian, còn có có một nhân vật phong vân, nhưng hiếm có người biết, người ấy không ai biết bao nhiêu tuổi, không ai biết dung mạo ra sao, cũng chưa từng thấy mặt, người ấy là một truyền thuyết, thế gian xưng hai chữ: Dạ đế. Đúng vậy! đế vương về đêm, vương của mọi thế lực hắc ám cùng bóng tối, uy nghiêm vô thượng, tôn quý vô cùng.
Trăm năm trước, người có thể ngang bằng cùng Chu Khánh đế chỉ có một vị Dạ đế mà thôi! Chỉ có điều sử sách không lưu lại y, y là cái bóng, y là người cai trị bóng đêm, nhiệm vụ của y là bảo vệ thế gian cân bằng mọi thế lực, y nắm trong tay mọi thế lực hắc ám, cho nên thực lực của y khó có thể hình dung được nó lớn như thế nào, chỉ biết một khi Dạ đế ra lệnh, thiên hạ này huyết chảy thành sông. Chính vì là Dạ đế, bóng đen bao phủ lên tất cả cho nên không ai biết tung tích của ngài, có lẽ ngài bất tử cùng thời gian chăng? Thật ra, Dạ đế cũng chỉ là một con người bình thường, mỗi khi mình chết đi trước khi chết sẽ tìm người kế vị, thực hiện tiếp tục nhiệm vụ của mình, bảo vệ cho đại lục cân bằng, không thảm họa khắp nơi, không ai biết đến thế lực của nó, nhưng nó tồn tại khắp nơi, bao phủ cả đại lục.
Tiêu Dạ Thần khẽ nhắm mắt, y còn nhớ rất rõ khi y năm tuổi, một lần tình cờ bị một lão quái nhân bắt cóc, dù có tài giỏi như thế nào, dù có tỏ vẻ người lớn ra sao, chung quy cũng chỉ là một hài tử năm tuổi mà thôi. Lúc đó y một mình chống chọi cùng đàn sói ba ngày ba đêm, đến khi y diệt con sói cuối cùng cũng là lúc y ngất đi vì kiệt sức, sau này mới biết y bị lão giả nhìn trúng là người kế nghiệp tiếp theo của Dạ đế. Y đã từng trốn chạy, đã từng bất lực…nhưng không thể bỏ cuộc, những cuộc huấn luyện, những cánh rừng tử thần, những lần bị đánh cho đến khi tưởng như chết đi, y hiểu, thế gian này không có thực lực vĩnh viễn chỉ là kẻ yếu mà thôi. Y chán ghét lão giả đó nhưng y không hận lão giả, vì người đó là người đầu tiên dạy cho y khả năng sinh tồn trong cái thế giới ác nghiệt này đây.
Năm năm y sống trong cuộc sống huấn luyện như địa ngục ấy, năm năm trời y tưởng chừng mình có lẽ sẽ chết đi, mười tuổi năm ấy y trở về bên gia đình, lão giả năm năm trước mạo danh thành giang hồ nhân sĩ gởi thư cho gia đình y nói y tầm sư học nghệ, cho nên phụ mẫu y an lòng. Họ không biết năm năm trời y dường như suýt chết rất nhiều lần. Có lẽ sống trong môi trường đó mà y càng ít nói, càng lạnh lùng, càng cô tịch. Bản chất của y ngày càng hung ác, y có thể ngay lập tức giết chết đàn sói hay bầy hổ, y cảm thấy cơ thể của mình gào thét, y..khát máu. Dường như bản chất hắc ám đang ăn mòn lấy cơ thể y. Tiêu Dạ Thần lo sợ, y sợ sẽ khiến cho phụ mẫu của mình lo lắng. Từ lúc đó, y không vận hắc y chỉ dùng bạch y, che đi hắc ám trong con người mình.
Y điên cuồng học cầm kì thư họa, y điên cuồng xem sách lược, kì binh bố trận, y điên cuồng học tập, điên cuồng xem thư, y dùng tất cả thời gian khiến cho bản thân của mình bận rộn để áp chế đi con quỷ khát máu trong y. Rồi một ngày, phụ thân đưa y đến Liễu gia, nơi đó y gặp được Liễu Cô Phong – bằng hữu một đời, y gặp được Liễu Cô Tuyết, tiểu muội muội đáng yêu, bọn họ khiến y thoải mái. Nhưng mà y đẽ xem thường bản chất hắc ám ăn sâu trong máu của y, một lúc kiềm chế không được, y đẽ chạy đến thảo nguyên, tha hồ vung kiếm để giảm bớt sự kiêu gào của dã thú trong lòng. Và rồi khi y cả người mệt lã đi, gió ôn nhu vuốt ve khuôn mặt y, và rồi y gặp nàng…
Hồng y phấp phới, ba ngàn tóc đen tùy ý phi vũ
Thiếu nữ mê say múa cùng thiên nhiên, đất trời
Thiên địa quanh nàng như ảm đạm không màu
Chỉ còn mình nàng hồng y rực lửa, tuyệt đẹp
Như đóa huyết mẫu đơn cao ngạo nở rộ
Tựa đóa u lan thánh khiết vô ngần
Tâm y, một thoáng ngừng đập, y chỉ biết ngẩn ngơ, đưa tay áp nhẹ vào lồng ngực, tâm đập thật nhanh, lòng an tĩnh đến kì lạ, hắc ám trong người y dường như bị xua đi, không còn vết tích, dường như nhiều năm như vậy, y cảm thấy nhẹ nhõm trong người, như trút bỏ một gánh nặng sau nhiều năm vậy…..
Bốn năm, chỉ cần nghĩ đến nàng, bản chất hắc ám kiêu gào trong y dịu lại, an tĩnh. Chỉ cần gặp nàng, nàng bên cạnh, chỉ cần được nhìn thấy nàng, ôm nàng vào trong lòng, tâm y luôn an bình, cho nên, Thành nhi! Nàng biết không, nàng không chỉ là người ta yêu mà còn là người cứu rỗi linh hồn của ta, không cho hắc ám ăn mòn lương tri của ta! Thành nhi…!!!
“ Hoàng Liệt Phổ, ý ta đã quyết!" Hoàng Liệt Nhật gằn từng tiếng, hắn chờ hơn hai mươi năm, như vậy đủ rồi, lần này dù có hi sinh cái giá đắc như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không tiếc.
“ Huynh có biết, làm như vậy sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông, sau này biểu sao đệ ăn nói với phụ vương cùng mẫu hậu đây…" Hoàng Liệt Phổ thống khổ nói: “ Huynh vì một nữ nhân bỏ mặc vương triều này hơn hai mươi năm, nay lại vì nữ nhân đó khiến cho hoàng triều này có nguy cơ sụp đỗ, huynh làm như vậy đúng không?"
Hoàng Liệt Nhật kinh ngạc nhìn đệ đệ của mình, từng y cho rẳng đệ đệ lúc nào cũng đi sau lưng y, lúc nào cũng đáp ứng mọi yêu cầu của y, dù cho hắn có là đế vương tôn quý đi chăng nữa nhưng chỉ cần y nói một tiếng đệ ấy cũng hai tay dâng lên, vì ý nghĩ, cái ghế đế vương này là y không cần cho nên đệ ấy mới có cơ hội, nhưng y không nghĩ rằng, đệ đệ của mình lại nghĩ như thế.
“ Huynh có bao giờ nghĩ đế phụ vương cùng mẫu hậu của chúng ta, có từng nghĩ đế tình cảm huynh đệ. Huynh có còn nhớ lúc nhỏ, huynh nói huynh sẽ làm một đế vương tốt còn đệ sẽ là cánh tay phụ tá đắc lực của huynh nhưng sau đó thì sao, huynh vì một Liên Thành, chống đối phụ vương cùng mẫu hậu, khiến cho hai người họ thất vọng vô cùng, vì một Liên Thành bỏ đi ngôi vị thái tử, lại vì một Liên Thành khùng điên hơn hai mươi năm, nay lại vì nữ tử tên gọi Liên Thành ấy, huynh lại dùng binh quyền Trung Ngọc để đối phó với Tiêu Dạ Thần, huynh điên rồi sao?..chẳng lẽ trên thế gian này ngoài hai từ Liên Thành ấy, không có gì quan trọng với huynh sao…" Hoàng Liệt Phổ tức giận nắm lấy vạc áo của Hoàng Liệt Nhật chất vấn, ánh mắt tràn đầy đau xót, phẫn nộ cùng không cam lòng khiến cho Hoàng Liệt Nhật..vô thối!!
“ Phụ vương cùng mẫu hậu, không có huynh bên cạnh sẽ tức giận, sẽ đau buồn, đệ không có huynh bên cạnh vẫn trở thành một vị minh quân… nhưng huynh không có nàng ấy bên cạnh…huynh đau..đau đến chết đi được! Liệt Phổ, thật xin lỗi đã không để ý đến thân tình, đến cảm nhận của đệ, nhưng mà huynh hết cách, hơn hai mươi năm trước, huynh đã mất đi tư cách làm huynh trưởng của đệ, bây giờ cũng vậy, thật…xin lỗi!" Hoàng Liệt Nhật đau xót nói, ánh mắt trống rỗng. Nhìn thấy vẻ mặt của y như vậy, Hoàng Liệt Phổ cũng không biết nói gì hơn, tay thả xuống cổ áo của Hoàng Liệt Nhật, xoay đầu đi, thở dài, ngài nhẹ giọng nói: “ huynh..rất cố chấp!"
“ Đúng vậy! ta rất cố chấp, chỉ cần có một hi vọng, ta tuyệt đối không từ bỏ…" Hoàng Liệt Nhật mỉm cười nói, mâu quang một mảnh sáng rọi, y vỗ vai tiểu đệ của mình, ôn thanh nói: “ hơn nữa! đệ đừng quá lo lắng, hắn chỉ là một nam nhân, dù có tài giỏi đến đâu chung quy sức lực cũng không địch lại trăm vạn hùng binh, đệ lo xa rồi" Hoàng Liệt Phổ thở dài: “ huynh không biết, đó là huynh chưa gặp y, thế lực của y còn lớn hơn so với chúng ta nghĩ nhiều, nam nhân đó không chỉ đơn thuần như vẻ bề ngoài, bản chất của y hắc ám hơn bất cứ ai trên thế gian này, nếu như không ai khiến cho hắn lộ bản chất đó, có lẽ cả đời của y vẫn sẽ là một tuyệt đại tao nhã công tử nhưng một khi khiến cho y lộ ra bản chất hủy thiên diệt địa ấy, nam nhân đó sẽ khiến cho thiên hạ này đảo điên"
Hoàng Liệt Nhật nhíu mi nhìn đệ đệ của mình, chỉ là một người nhưng lại đáng sợ đến mức đó ư, khiến cho đệ đệ luôn coi trời bằng vung của mình ca thán. Hoàng Liệt Phổ nhìn thấy huynh trưởng của mình nửa nghi nữa ngờ, thở dài nói: “ nếu như y không có thực lực to lớn như vậy, dưới sức ép của đế vương ba nước, huynh nghĩ Tiêu Dạ Thần đó có thể tiêu dao tự tại bao năm nay sao? Những người tài giỏi một khi không sử dụng được, an toàn nhất là giết đi, nhưng chỉ có y- Tiêu Dạ Thần là hắn không thể ra tay được, không ai biết thế lực sau y lớn như thế nào, cho nên không thể ra tay"
“ Có khi là đệ suy nghĩ quá nhiểu rồi, ảnh vệ của Liên Thành cung điều tra, Tiêu Dạ Thần chỉ có một mình, ngao du tứ phương…." Hoàng Liệt Nhật phân tích, hơn nữa, lần này hợp tác có cả người bên Nam phong triều, ta không tin y dù có tài giỏi đến đâu, khó mà thoát khỏi cái lưới mà y đã giăng ra.
“ Hi vọng là đệ là suy nghĩ quá nhiều…" Hoàng Liệt Phổ lắc đầu, thở dài, ngao ngán…..
Đêm
Yên tĩnh
Bóng trăng lên cao, ánh sáng mờ mờ ảo ảo khiến cho người ta dễ dàng chìm đắm trong vầng trăng quá huyền bí ấy
Gió
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, âm thanh xì xào của những chiếc lá tạo nên những khúc nhạc kì diệu, ru hồn người
Đêm, tĩnh lặng như nước, mọi vật điều chìm vào giấc ngủ..
Tiêu Dạ Thần, bạch y vẫn thong dong, không vướng chút khói bụi nhân gian, dung mạo như họa, mi mục tuyệt đẹp, đôi con ngươi chăm chú nhìn người trong lòng mình, sâu trong đáy mắt chỉ có nhu tình cùng ý cười, ấm áp vô cùng. Đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng, xúc cảm dịu nhẹ tươi mát từ làn da của nàng truyền lại khiến cho y luyến tiếc buông tay, cứ lưu luyến mơn trớn, không muốn buông tay. Hàng mi dài rập rờn nhấp nháy, chủ nhân của hàng mi ấy nhẹ nhẹ thở điều, Tiêu Dạ Thần cười yếu ớt, khẽ đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ trên đôi môi bướng bỉnh nghịch ngợm ấy, khoảng thời gian ở bên nàng khiến cho y cảm thấy an bình đến kì lạ.
‘ Uhm…’ người trong lòng than nhẹ, Tiêu Dạ Thần có chút giật mình, đưa tay vỗ vỗ lưng, ôn nhu vuốt ve để cho nàng bình yên ngủ thêm một chút nữa. Bỗng một bóng đen lướt ngang, nhanh như chớp, Tiêu Dạ Thần thở dài, chuyện gì đến cũng phải đến, đặt người trong lòng xuống giường, động tác vô cùng cẩn thận như ôm món đồ trân bảo nhất thế gian, lấy mền đắp lại, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến thư phòng…
“ Chủ thượng…" hắc y nhân thấy Tiêu Dạ Thần đến, cung kính cúi đầu.
“ Ân! Mọi chuyện như thế nào rồi…" Tiêu Dạ Thần nhìn những vì sao lấp lánh bên khung cửa sổ, âm thanh trầm thấp, quanh thân y lúc này bỗng dưng tỏa ra khí chất uy nghiêm vô thượng, khiến cho hắc y nhân càng thêm cúi thấp đầu
“ Là! Mọi chuyện đã an bài cẩn thận…" hắc y nhân trả lời, dứt khoát
“ Được rồi, ngươi lui đi…" Tiêu Dạ Thần phân phó, hắc y nhân nhanh chóng tan mình vào bóng đêm, nhanh như một cơn gió.
Cứ nghĩ, suốt cuộc đời này không cần dùng đến nó, không ngờ có một ngày cũng phải sử dụng đến, đây là ý trời sao chứ? Tiêu Dạ Thần cười khổ, ánh mắt của bạch y nam tử chăm chú nhìn trời đêm, ánh mắt thâm thúy không đáy, lắng đọng, suy tư, ánh mắt ấy khiến cho người ta bất giác cuốn hút vào, khó có thể thoát ra ngoài…
Ai cũng biết Ngọc Phong đại lục cân bằng bởi nhị trang, tam các, tứ lâu, ngũ cung cùng tam đại thế gia.
Ai cũng rõ, Ngọc Phong đại lục, tam quốc đứng đầu, với Bắc chu, Trung ngọc cùng Nam phong
Giang hồ cùng triều đình chia nhau phân tranh mọi thế lực, cá lớn nuốt bé, quy luật muôn đời là thế
Nhưng, không ai biết ngoài tam vị đế vương, hai vị trang chủ, ba vị các chủ, tứ vị lâu chủ, năm cung chủ cùng tam đại chủ nhân của thế gian, còn có có một nhân vật phong vân, nhưng hiếm có người biết, người ấy không ai biết bao nhiêu tuổi, không ai biết dung mạo ra sao, cũng chưa từng thấy mặt, người ấy là một truyền thuyết, thế gian xưng hai chữ: Dạ đế. Đúng vậy! đế vương về đêm, vương của mọi thế lực hắc ám cùng bóng tối, uy nghiêm vô thượng, tôn quý vô cùng.
Trăm năm trước, người có thể ngang bằng cùng Chu Khánh đế chỉ có một vị Dạ đế mà thôi! Chỉ có điều sử sách không lưu lại y, y là cái bóng, y là người cai trị bóng đêm, nhiệm vụ của y là bảo vệ thế gian cân bằng mọi thế lực, y nắm trong tay mọi thế lực hắc ám, cho nên thực lực của y khó có thể hình dung được nó lớn như thế nào, chỉ biết một khi Dạ đế ra lệnh, thiên hạ này huyết chảy thành sông. Chính vì là Dạ đế, bóng đen bao phủ lên tất cả cho nên không ai biết tung tích của ngài, có lẽ ngài bất tử cùng thời gian chăng? Thật ra, Dạ đế cũng chỉ là một con người bình thường, mỗi khi mình chết đi trước khi chết sẽ tìm người kế vị, thực hiện tiếp tục nhiệm vụ của mình, bảo vệ cho đại lục cân bằng, không thảm họa khắp nơi, không ai biết đến thế lực của nó, nhưng nó tồn tại khắp nơi, bao phủ cả đại lục.
Tiêu Dạ Thần khẽ nhắm mắt, y còn nhớ rất rõ khi y năm tuổi, một lần tình cờ bị một lão quái nhân bắt cóc, dù có tài giỏi như thế nào, dù có tỏ vẻ người lớn ra sao, chung quy cũng chỉ là một hài tử năm tuổi mà thôi. Lúc đó y một mình chống chọi cùng đàn sói ba ngày ba đêm, đến khi y diệt con sói cuối cùng cũng là lúc y ngất đi vì kiệt sức, sau này mới biết y bị lão giả nhìn trúng là người kế nghiệp tiếp theo của Dạ đế. Y đã từng trốn chạy, đã từng bất lực…nhưng không thể bỏ cuộc, những cuộc huấn luyện, những cánh rừng tử thần, những lần bị đánh cho đến khi tưởng như chết đi, y hiểu, thế gian này không có thực lực vĩnh viễn chỉ là kẻ yếu mà thôi. Y chán ghét lão giả đó nhưng y không hận lão giả, vì người đó là người đầu tiên dạy cho y khả năng sinh tồn trong cái thế giới ác nghiệt này đây.
Năm năm y sống trong cuộc sống huấn luyện như địa ngục ấy, năm năm trời y tưởng chừng mình có lẽ sẽ chết đi, mười tuổi năm ấy y trở về bên gia đình, lão giả năm năm trước mạo danh thành giang hồ nhân sĩ gởi thư cho gia đình y nói y tầm sư học nghệ, cho nên phụ mẫu y an lòng. Họ không biết năm năm trời y dường như suýt chết rất nhiều lần. Có lẽ sống trong môi trường đó mà y càng ít nói, càng lạnh lùng, càng cô tịch. Bản chất của y ngày càng hung ác, y có thể ngay lập tức giết chết đàn sói hay bầy hổ, y cảm thấy cơ thể của mình gào thét, y..khát máu. Dường như bản chất hắc ám đang ăn mòn lấy cơ thể y. Tiêu Dạ Thần lo sợ, y sợ sẽ khiến cho phụ mẫu của mình lo lắng. Từ lúc đó, y không vận hắc y chỉ dùng bạch y, che đi hắc ám trong con người mình.
Y điên cuồng học cầm kì thư họa, y điên cuồng xem sách lược, kì binh bố trận, y điên cuồng học tập, điên cuồng xem thư, y dùng tất cả thời gian khiến cho bản thân của mình bận rộn để áp chế đi con quỷ khát máu trong y. Rồi một ngày, phụ thân đưa y đến Liễu gia, nơi đó y gặp được Liễu Cô Phong – bằng hữu một đời, y gặp được Liễu Cô Tuyết, tiểu muội muội đáng yêu, bọn họ khiến y thoải mái. Nhưng mà y đẽ xem thường bản chất hắc ám ăn sâu trong máu của y, một lúc kiềm chế không được, y đẽ chạy đến thảo nguyên, tha hồ vung kiếm để giảm bớt sự kiêu gào của dã thú trong lòng. Và rồi khi y cả người mệt lã đi, gió ôn nhu vuốt ve khuôn mặt y, và rồi y gặp nàng…
Hồng y phấp phới, ba ngàn tóc đen tùy ý phi vũ
Thiếu nữ mê say múa cùng thiên nhiên, đất trời
Thiên địa quanh nàng như ảm đạm không màu
Chỉ còn mình nàng hồng y rực lửa, tuyệt đẹp
Như đóa huyết mẫu đơn cao ngạo nở rộ
Tựa đóa u lan thánh khiết vô ngần
Tâm y, một thoáng ngừng đập, y chỉ biết ngẩn ngơ, đưa tay áp nhẹ vào lồng ngực, tâm đập thật nhanh, lòng an tĩnh đến kì lạ, hắc ám trong người y dường như bị xua đi, không còn vết tích, dường như nhiều năm như vậy, y cảm thấy nhẹ nhõm trong người, như trút bỏ một gánh nặng sau nhiều năm vậy…..
Bốn năm, chỉ cần nghĩ đến nàng, bản chất hắc ám kiêu gào trong y dịu lại, an tĩnh. Chỉ cần gặp nàng, nàng bên cạnh, chỉ cần được nhìn thấy nàng, ôm nàng vào trong lòng, tâm y luôn an bình, cho nên, Thành nhi! Nàng biết không, nàng không chỉ là người ta yêu mà còn là người cứu rỗi linh hồn của ta, không cho hắc ám ăn mòn lương tri của ta! Thành nhi…!!!
Tác giả :
Nam Cung Dao