Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh
Chương 139: Nữ hiệp, đầu hạ lưu tường a
Khí của Hướng Tiểu Vãn dần dần hội tụ về đan điền, hiện giờ nàng theo phía trên sách giải thích, bắt đầu đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng vừa mới tụ họp một chút khí, khí ở đan điền kia liền tiêu tán không còn, dù nàng cố gắng vận lực thế nào cũng không cách gì hoàn thành bước đả thông hai mạch Nhâm Đốc này.
Hướng Tiểu Vãn mở mắt, lẩm bẩm nói: “Không được, chẳng lẽ phương pháp của ta không đúng, được rồi, thử lại lần nữa." Hướng Tiểu Vãn theo những bước trong sách miêu tả, cẩn thận làm theo, nhưng lần này, vẫn là không được.
“Càng khó luyện, thì thần công càng trâu bò, xem đây, ta nén, ta dùng sức nén..." Quanh thân Hướng Tiểu Vãn toàn bộ bị vây vào trạng thái nghịch chuyển, khí trong cơ thể bị nàng hút đến cực hạn, mắt thấy sắp nén không nổi nữa, Hướng Tiểu Vãn tính thở ra, một mạt bóng đen ngay tại lúc nguy cấp này vọt vào.
Bóng đen này chính là Thu Hồng phụng mệnh tới trước, lúc này trong lòng của nàng đối với Hướng Tiểu Vãn vẫn còn có chút oán khí, nhìn thấy Hướng Tiểu Vãn nghẹn đỏ mặt ngồi ở trên giường, Thu Hồng không khỏi cười lạnh trong lòng.
Hướng Tiểu Vãn à Hướng Tiểu Vãn, bất kể ngươi có phải là Cửu Anh hay không, Thu Hồng ta hôm nay đều phải tính với ngươi một phen, ngày đó nếu không phải vì thất tâm phong biến thái của ngươi, Thu Hồng ta làm sao có thể bị Độc Cô Diễm bắt được, hừ, xem ta làm sao hảo hảo đánh ngươi.
Thu Hồng duy trì nụ cười lạnh nhạt, cả người nhảy lên, trực tiếp nhảy đến trước mặt Hướng Tiểu Vãn, phất tay hướng trước ngực Hướng Tiểu Vãn đánh một chưởng.
Phanh —
Một chưởng này đi xuống, lấy thực lực của Thu Hồng, Hướng Tiểu Vãn coi như không chết, cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Thu Hồng lạnh lùng nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, đang muốn rời đi thì tại lúc này xảy ra dị biến. Vốn là Hướng Tiểu Vãn đang nghẹn đỏ mặt, lúc này thoải mái đẩy ra một ngụm khí, giống như mới vừa rồi có cái gì đang kẹt lại trong miệng của nàng, đúng lúc bị Thu Hồng dùng sức một chưởng vỗ xuống đả thông, thấy thế Thu Hồng sửng sốt.
Hướng Tiểu Vãn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong người mình có một trận sảng khoái, loại cảm giác đó, căn bản thật không cách nào hình dung, các lỗ chân lông như giãn ra toàn thân đều hết sức thoải mái, giống như có một cỗ khí tức cường đại ấm áp đang lưu chuyển trong cơ thể nàng.
Thu Hồng kinh chấn đến ngây dại, đây, đây, đây là tình huống gì.
Hướng Tiểu Vãn đáng chết thế nhưng không có bị thương? Điều này sao có thể, nội lực của nàng so trong cả Ngân Nguyệt vương triều mà nói cũng được xem như ngang hàng thập đại cao thủ, Hướng Tiểu Vãn bị nàng dùng sức đánh một chưởng, làm sao có thể không sao.
Thu Hồng nghĩ đi nghĩ lại, hai tròng mắt chợt lóe.
“Trời, chẳng lẽ Hướng Tiểu Vãn này đã đạt đến giới tối cao trong truyền thuyết cửu hồn cửu thể?" Thu Hồng kinh hãi vạn phần nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn.
Chỉ trong nháy mắt này, ánh mắt Hướng Tiểu Vãn vụt mở ra.
Đó là một đôi mắt sáng ngời đến ngôi sao còn phải ảm đạm, con ngươi tinh quang lóe lên, mơ hồ mà dẫn dắt một loại lực chấn áp xung quanh.
Thu Hồng nhìn ánh mắt Hướng Tiểu Vãn, càng thêm cả kinh liền lui về phía sau mấy bước, ngón tay run rẩy chỉ, bộ dạng vô cùng kinh ngạc chỉ vào Hướng Tiểu Vãn. “Ngươi, ngươi, ngươi..."
Ngươi nửa ngày, lời cũng không nói ra được.
Hướng Tiểu Vãn lại giống như không hề thấy kinh sợ của Thu Hồng, nàng đứng lên, đi tới trước mặt Thu Hồng, hướng về phía Thu Hồng cảm kích vỗ một cái lên đầu vai Thu Hồng, dáng vẻ rất nhiệt tình nói: “Hi, nữ hiệp, cám ơn ngươi nha, ngươi thật là xuất hiện quá kịp thời, còn nữa, một chưởng kia của ngươi đối với ta mà nói đơn giản là có ơn cứu sống, nữ hiệp, ngươi tên là gì, ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đúng rồi, một chưởng mới vừa rồi kia của ngươi, có lai lịch gì, ôi mẹ nó, đánh vào trên ngực ta, giúp ta cảm thấy rất thoải mái."
Thu Hồng nhìn Hướng Tiểu Vãn, khuôn mặt ở dưới khăn đen trở nên tái nhợt.
“Cửu, Cửu Anh..." Trời ạ, nàng quên mất Hướng Tiểu Vãn này chính là Cửu Anh, dài dòng là chết, sẽ muốn mạng người, nàng lúc nãy sao lại cứ như vậy xúc động đánh nàng ta một chưởng đây. Không ngờ lại cho nàng ta thuận lợi, một chưởng này chẳng những không thể đả thương nàng ta, ngược lại giúp nàng ta trở về nguyên hình, không được, nơi này không nên ở lâu, nàng phải lập tức rời đi, nếu không mạng nhỏ này sẽ mất.
“Cửu Anh? Cáp cáp cáp cáp, thì ra nữ hiệp nhận ra ta, xem ra nữ hiệp nhất định là bạn tốt của ta rồi, lại đây, nữ hiệp, chúng ta ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện phiếm, gia tăng tình cảm như thế nào?" Hai tròng mắt Hướng Tiểu Vãn oánh oánh lòe lòe, đối với nữ nhân áo đen đột nhiên xuất hiện này, nàng cảm thấy rất hợp ý, trong lòng quyết định kết giao thật tốt với nàng ta.
Thu Hồng mới đầu nghe Hướng Tiểu Vãn nói còn có thể miễn cưỡng làm bộ như trấn định, lúc nghe Hướng Tiểu Vãn nói đến câu sau, nàng bị dọa cho sợ đến ôm tim kêu một tiếng, thân thể chuyển động, vội vàng hướng cửa sổ chạy đi, không biết có phải do nàng quá vội hay không, cửa sổ lớn như vậy lại không nhắm đúng, trực tiếp đụng vào tường.
Oanh ——
Thu Hồng bị đụng đến đầu u mắt hoa, trán cũng bị thương chảy máu, nhưng nàng một chút cũng không dừng lại, liều mạng đâm vào tường, giống như sau lưng có cái gì so với gặp trở ngại còn đáng sợ hơn đang đuổi tới.
Hướng Tiểu Vãn nhìn một màn này, lẩm bẩm nói: “Thiết Đầu Công? Thì ra Thiết Đầu Công trong tiểu thuyết võ hiệp nói tới, thực sự chân chính tồn tại."
Sắc mặt nghiêm lại, Hướng Tiểu Vãn hướng về phía Thu Hồng cung kính nói: “Này, nữ hiệp, đầu hạ lưu tường..." Tường này nếu bị đụng hư, chẳng phải sẽ khiến nhiều người chú ý mà chạy tới sao, nàng không muốn đâu, hai mạch Nhâm Đốc của nàng mới được nữ hiệp xuất một chưởng giúp đỡ đả thông, nàng nói gì cũng không muốn lỡ mất cơ hội luyện công tốt như vậy.
Thu Hồng vốn là bị đụng cũng không đến nỗi nào muốn bỏ qua, nhưng vừa nghe đến thanh âm Hướng Tiểu Vãn phía sau lưng, nàng bị dọa cho sợ đến mất hồn, bất chấp tất cả đụng vỡ tường kia, cả người Thu Hồng run rẩy, cũng không dám quay đầu lại liều mạng chạy đi.
Nàng hướng về phía màn đêm thề lần nữa, ngày nào còn sống, tuyệt đối không đi trêu chọc Cửu Anh này, ô ô, quá biến thái.
Sau khi Thu Hồng rời đi, Chung Ly Tuyệt mang theo một lượng lớn thị vệ vọt vào.
Ánh mắt Chung Ly Tuyệt âm trầm nhìn về bức tường bị người đánh vỡ, sắc mặt hết sức khó coi. Mắt lạnh lùng đảo qua, rơi vào trên mặt Hướng Tiểu Vãn, phát hiện ánh mắt của nàng có gì đó không đúng, dường như có một cỗ khí chấn áp khiến người ta không thể coi thường.
Hắn hơi sững sờ, ngay sau đó nhíu mày nói: “Hướng Tiểu Vãn, bắt đầu từ hôm nay, nàng đổi đến ở trong hành cung của trẫm." Nói xong, không để ý tới Hướng Tiểu Vãn mở to hai mắt, Chung Ly Tuyệt lạnh như băng xoay người rời đi.
“Này, ta nói Chung Ly Tuyệt, ngươi nha cho dù là hoàng đế cũng không thể như vậy, ta dù sao cũng là nữ nhân của Độc Cô Diễm đó." Thiên sát, nhốt ở hành cung Chung Ly Tuyệt, sau này nàng làm sao luyện công?
Không được, nàng nhất định phải ngăn cản, trước khi thần công của nàng còn chưa đạt thành, nàng nhất định không thể cùng Chung Ly Tuyệt ở quá gần, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Đôi mắt Hướng Tiểu Vãn chợt lóe, hắc hắc, có cách rồi.
Chung Ly Tuyệt rời đi Vô Trần điện, hướng về phía Thiên Địa Hoàng Huyền bên người thấp giọng nói: “Đi thăm dò một chút, người mới vừa rời đi, có phải Độc Cô Diễm hay không."
“Dạ, hoàng thượng."
Chung Ly Tuyệt quay đầu lại lạnh lùng liếc bức tường bị đụng hư kia một cái, ánh mắt âm độc chợt lóe, cất bước, hướng Chiến Hồn điện đi tới.
Hướng Tiểu Vãn mở mắt, lẩm bẩm nói: “Không được, chẳng lẽ phương pháp của ta không đúng, được rồi, thử lại lần nữa." Hướng Tiểu Vãn theo những bước trong sách miêu tả, cẩn thận làm theo, nhưng lần này, vẫn là không được.
“Càng khó luyện, thì thần công càng trâu bò, xem đây, ta nén, ta dùng sức nén..." Quanh thân Hướng Tiểu Vãn toàn bộ bị vây vào trạng thái nghịch chuyển, khí trong cơ thể bị nàng hút đến cực hạn, mắt thấy sắp nén không nổi nữa, Hướng Tiểu Vãn tính thở ra, một mạt bóng đen ngay tại lúc nguy cấp này vọt vào.
Bóng đen này chính là Thu Hồng phụng mệnh tới trước, lúc này trong lòng của nàng đối với Hướng Tiểu Vãn vẫn còn có chút oán khí, nhìn thấy Hướng Tiểu Vãn nghẹn đỏ mặt ngồi ở trên giường, Thu Hồng không khỏi cười lạnh trong lòng.
Hướng Tiểu Vãn à Hướng Tiểu Vãn, bất kể ngươi có phải là Cửu Anh hay không, Thu Hồng ta hôm nay đều phải tính với ngươi một phen, ngày đó nếu không phải vì thất tâm phong biến thái của ngươi, Thu Hồng ta làm sao có thể bị Độc Cô Diễm bắt được, hừ, xem ta làm sao hảo hảo đánh ngươi.
Thu Hồng duy trì nụ cười lạnh nhạt, cả người nhảy lên, trực tiếp nhảy đến trước mặt Hướng Tiểu Vãn, phất tay hướng trước ngực Hướng Tiểu Vãn đánh một chưởng.
Phanh —
Một chưởng này đi xuống, lấy thực lực của Thu Hồng, Hướng Tiểu Vãn coi như không chết, cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Thu Hồng lạnh lùng nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, đang muốn rời đi thì tại lúc này xảy ra dị biến. Vốn là Hướng Tiểu Vãn đang nghẹn đỏ mặt, lúc này thoải mái đẩy ra một ngụm khí, giống như mới vừa rồi có cái gì đang kẹt lại trong miệng của nàng, đúng lúc bị Thu Hồng dùng sức một chưởng vỗ xuống đả thông, thấy thế Thu Hồng sửng sốt.
Hướng Tiểu Vãn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong người mình có một trận sảng khoái, loại cảm giác đó, căn bản thật không cách nào hình dung, các lỗ chân lông như giãn ra toàn thân đều hết sức thoải mái, giống như có một cỗ khí tức cường đại ấm áp đang lưu chuyển trong cơ thể nàng.
Thu Hồng kinh chấn đến ngây dại, đây, đây, đây là tình huống gì.
Hướng Tiểu Vãn đáng chết thế nhưng không có bị thương? Điều này sao có thể, nội lực của nàng so trong cả Ngân Nguyệt vương triều mà nói cũng được xem như ngang hàng thập đại cao thủ, Hướng Tiểu Vãn bị nàng dùng sức đánh một chưởng, làm sao có thể không sao.
Thu Hồng nghĩ đi nghĩ lại, hai tròng mắt chợt lóe.
“Trời, chẳng lẽ Hướng Tiểu Vãn này đã đạt đến giới tối cao trong truyền thuyết cửu hồn cửu thể?" Thu Hồng kinh hãi vạn phần nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn.
Chỉ trong nháy mắt này, ánh mắt Hướng Tiểu Vãn vụt mở ra.
Đó là một đôi mắt sáng ngời đến ngôi sao còn phải ảm đạm, con ngươi tinh quang lóe lên, mơ hồ mà dẫn dắt một loại lực chấn áp xung quanh.
Thu Hồng nhìn ánh mắt Hướng Tiểu Vãn, càng thêm cả kinh liền lui về phía sau mấy bước, ngón tay run rẩy chỉ, bộ dạng vô cùng kinh ngạc chỉ vào Hướng Tiểu Vãn. “Ngươi, ngươi, ngươi..."
Ngươi nửa ngày, lời cũng không nói ra được.
Hướng Tiểu Vãn lại giống như không hề thấy kinh sợ của Thu Hồng, nàng đứng lên, đi tới trước mặt Thu Hồng, hướng về phía Thu Hồng cảm kích vỗ một cái lên đầu vai Thu Hồng, dáng vẻ rất nhiệt tình nói: “Hi, nữ hiệp, cám ơn ngươi nha, ngươi thật là xuất hiện quá kịp thời, còn nữa, một chưởng kia của ngươi đối với ta mà nói đơn giản là có ơn cứu sống, nữ hiệp, ngươi tên là gì, ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đúng rồi, một chưởng mới vừa rồi kia của ngươi, có lai lịch gì, ôi mẹ nó, đánh vào trên ngực ta, giúp ta cảm thấy rất thoải mái."
Thu Hồng nhìn Hướng Tiểu Vãn, khuôn mặt ở dưới khăn đen trở nên tái nhợt.
“Cửu, Cửu Anh..." Trời ạ, nàng quên mất Hướng Tiểu Vãn này chính là Cửu Anh, dài dòng là chết, sẽ muốn mạng người, nàng lúc nãy sao lại cứ như vậy xúc động đánh nàng ta một chưởng đây. Không ngờ lại cho nàng ta thuận lợi, một chưởng này chẳng những không thể đả thương nàng ta, ngược lại giúp nàng ta trở về nguyên hình, không được, nơi này không nên ở lâu, nàng phải lập tức rời đi, nếu không mạng nhỏ này sẽ mất.
“Cửu Anh? Cáp cáp cáp cáp, thì ra nữ hiệp nhận ra ta, xem ra nữ hiệp nhất định là bạn tốt của ta rồi, lại đây, nữ hiệp, chúng ta ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện phiếm, gia tăng tình cảm như thế nào?" Hai tròng mắt Hướng Tiểu Vãn oánh oánh lòe lòe, đối với nữ nhân áo đen đột nhiên xuất hiện này, nàng cảm thấy rất hợp ý, trong lòng quyết định kết giao thật tốt với nàng ta.
Thu Hồng mới đầu nghe Hướng Tiểu Vãn nói còn có thể miễn cưỡng làm bộ như trấn định, lúc nghe Hướng Tiểu Vãn nói đến câu sau, nàng bị dọa cho sợ đến ôm tim kêu một tiếng, thân thể chuyển động, vội vàng hướng cửa sổ chạy đi, không biết có phải do nàng quá vội hay không, cửa sổ lớn như vậy lại không nhắm đúng, trực tiếp đụng vào tường.
Oanh ——
Thu Hồng bị đụng đến đầu u mắt hoa, trán cũng bị thương chảy máu, nhưng nàng một chút cũng không dừng lại, liều mạng đâm vào tường, giống như sau lưng có cái gì so với gặp trở ngại còn đáng sợ hơn đang đuổi tới.
Hướng Tiểu Vãn nhìn một màn này, lẩm bẩm nói: “Thiết Đầu Công? Thì ra Thiết Đầu Công trong tiểu thuyết võ hiệp nói tới, thực sự chân chính tồn tại."
Sắc mặt nghiêm lại, Hướng Tiểu Vãn hướng về phía Thu Hồng cung kính nói: “Này, nữ hiệp, đầu hạ lưu tường..." Tường này nếu bị đụng hư, chẳng phải sẽ khiến nhiều người chú ý mà chạy tới sao, nàng không muốn đâu, hai mạch Nhâm Đốc của nàng mới được nữ hiệp xuất một chưởng giúp đỡ đả thông, nàng nói gì cũng không muốn lỡ mất cơ hội luyện công tốt như vậy.
Thu Hồng vốn là bị đụng cũng không đến nỗi nào muốn bỏ qua, nhưng vừa nghe đến thanh âm Hướng Tiểu Vãn phía sau lưng, nàng bị dọa cho sợ đến mất hồn, bất chấp tất cả đụng vỡ tường kia, cả người Thu Hồng run rẩy, cũng không dám quay đầu lại liều mạng chạy đi.
Nàng hướng về phía màn đêm thề lần nữa, ngày nào còn sống, tuyệt đối không đi trêu chọc Cửu Anh này, ô ô, quá biến thái.
Sau khi Thu Hồng rời đi, Chung Ly Tuyệt mang theo một lượng lớn thị vệ vọt vào.
Ánh mắt Chung Ly Tuyệt âm trầm nhìn về bức tường bị người đánh vỡ, sắc mặt hết sức khó coi. Mắt lạnh lùng đảo qua, rơi vào trên mặt Hướng Tiểu Vãn, phát hiện ánh mắt của nàng có gì đó không đúng, dường như có một cỗ khí chấn áp khiến người ta không thể coi thường.
Hắn hơi sững sờ, ngay sau đó nhíu mày nói: “Hướng Tiểu Vãn, bắt đầu từ hôm nay, nàng đổi đến ở trong hành cung của trẫm." Nói xong, không để ý tới Hướng Tiểu Vãn mở to hai mắt, Chung Ly Tuyệt lạnh như băng xoay người rời đi.
“Này, ta nói Chung Ly Tuyệt, ngươi nha cho dù là hoàng đế cũng không thể như vậy, ta dù sao cũng là nữ nhân của Độc Cô Diễm đó." Thiên sát, nhốt ở hành cung Chung Ly Tuyệt, sau này nàng làm sao luyện công?
Không được, nàng nhất định phải ngăn cản, trước khi thần công của nàng còn chưa đạt thành, nàng nhất định không thể cùng Chung Ly Tuyệt ở quá gần, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Đôi mắt Hướng Tiểu Vãn chợt lóe, hắc hắc, có cách rồi.
Chung Ly Tuyệt rời đi Vô Trần điện, hướng về phía Thiên Địa Hoàng Huyền bên người thấp giọng nói: “Đi thăm dò một chút, người mới vừa rời đi, có phải Độc Cô Diễm hay không."
“Dạ, hoàng thượng."
Chung Ly Tuyệt quay đầu lại lạnh lùng liếc bức tường bị đụng hư kia một cái, ánh mắt âm độc chợt lóe, cất bước, hướng Chiến Hồn điện đi tới.
Tác giả :
Lam Tiểu Uất