Vú Em Rồng Nhà Bác Sĩ Hạ
Chương 14: Bác sĩ hạ đi gặp phụ huynh
Lâm Mộc là rồng, sự thật này khiến Hạ Thành mất khoảng thời gian rất lâu để tiêu hóa, tuy rằng hắn ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế mỗi ngày ban đêm sau khi Lâm Mộc ngủ đều phải cào ra giường đem người nhìn chằm chằm nửa ngày, vừa nghĩ đến người đang nằm cạnh bên mình dĩ nhiên là hàng thật giá thật rồng, hắn liền muốn muốn quỳ xuống.
Đây là như thế nào gặp gỡ a ! hắn thế nhưng đem rồng gạt về nhà! Cũng không phải làm sủng vật! là làm bạn trai ! này quả thực là muốn nghịch thiên!
Bác sĩ Hạ sau lưng có chút phiền não nhưng khi đối mặt Lâm Mộc thì lại cười tươi rói, thảnh thơi, vô cùng phóng khoáng !
Lâm Mộc không thể tưởng được bác sĩ Hạ bình tĩnh như vậy, mỗi lần nhìn ánh mắt hắn đều lóe ra quang mang sùng bái, bác sĩ Hạ có điểm lâng lâng……
Từ khi biết Lâm Mộc là rồng , Hạ Thành liền trở nên đặc biệt cẩn thận, hận không thể mỗi ngày đều phải buộc hắn mang ô (dù) khi đi ra ngoài, sợ hắn mắc mưa sẽ bị người khác phát hiện, càng sợ đại bảo bối sẽ bị người khác cướp đi mất.
Nghỉ hè đã qua, Lâm Mộc bắt đầu học Chương trình năm 2 đại học, Hạ Thành không có việc gì sẽ đi đến trường học của Lâm Mộc, buổi tối Hạ Thành và Lâm Mộc cùng nhau trải qua ấm áp cuộc sống ở nhà Hạ Thành
Một học kỳ qua thật sự mau, Hạ Thành bận rộn như con quay (bông vụ), cuối cùng đến kì nghỉ đông thì liền nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa ăn tết bảy ngày, tổng cộng có hơn mười ngày nghỉ, với hắn mà nói thật sự là muốn bao nhiêu xa xỉ thì có bấy nhiêu xa xỉ.
Hạ Thành mở máy tính ra chuẩn bị ở trên mạng online, đem Lâm Mộc kéo đến bên người ôm, hỏi hắn:“Mộc Mộc, em muốn đi du lịch chỗ nào?"
Lâm Mộc cười trên mặt hắn hôn một ngụm:“Nơi nào có biển !"
“Được! Vậy chúng ta sẽ đi Maldives !" Hạ Thành trên đầu hắn xoa xoa, đến gần bên tai hắn cười nhẹ,“Thánh địa, trăng, mật!"
Lâm Mộc lỗ tai nóng lên ửng đỏ, hắc hắc cười rụt rụt cổ:“Thành Thành, anh muốn hay không theo em về nhà? Ba mẹ em muốn gặp anh."
Hạ Thành lại xoa đầu hắn, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh:“Ba mẹ em biết chúng ta là quan hệ gì sao?"
“Biết a ! em nói chúng ta đang yêu nhau!" Lâm Mộc gật đầu, vẻ mặt tự hào,“Ba mẹ em nghe rất cao hứng , kêu em dẫn anh về nhà cho bọn họ xem mặt!"
Hạ Thành ho nhẹ một tiếng:“Cái kia…… Bọn họ biết ta là nam ?"
Lâm Mộc lại gật đầu:“Đương nhiên biết ! em vừa chuyển qua đây thì liền thông báo cho ba mẹ biết!"
Hạ Thành thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc yên lòng, xem ra chính mình đem con nhà người ta bẻ cong hậu quả này cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, tuy rằng hắn đã chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị đánh gãy chân, bất quá có thể không đánh gãy đương nhiên là tốt nhất. Này không phải cũng bỏ ra chút chi phí tiền thuốc men nha!
Hạ Thành ôm Lâm Mộc hung hăng hôn một cái:“Hảo, cùng anh đi mua lễ vật!"
Lâm Mộc nhà ở thành phố A, khoảng cách không xa lắm, trực tiếp lái xe đi thì mất vài giờ, thành phố này tuy rằng phát triển nhưng không có khu đô thị phồn hoa ồn ào náo động, khắp nơi nhìn rất văn hoá, yên tĩnh sâu thẳm.
Hạ Thành dựa theo Lâm Mộc chỉ đường, quẹo vào một khu phố cổ, nhìn bên cạnh là toà nhà tường trắng ngói đen, cảm thấy Lâm Mộc từ địa phương như vậy đi ra. Lâm Mộc không thích ăn cơm Tây, thích ăn đồ ăn Trung Quốc; Lâm Mộc chữ viết thật sự xinh đẹp, giống như từ nhỏ đã luyện qua thư pháp; Lâm Mộc khi long giác xuất ra cùng ngân phát mềm mại phiêu dật tựa như bức tranh Trung Quốc thời xưa……
Hạ Thành bỗng nhiên dừng xe, nghiêng người đem Lâm Mộc ôm chầm, thở dài:“Mộc Mộc, em thật sự là đại bảo bối !"
Lâm Mộc trừng lớn mắt vẻ mặt kinh hỉ:“Thành Thành, anh như thế nào biết nhà em ở chỗ này?"
“Hửm?" Hạ Thành sửng sốt, quay đầu hướng ra ngoài xem, lúc này mới phát hiện xe đứng ở lối vào của một hẻm nhỏ,“Là bên trong này?"
Lâm Mộc gật gật đầu: “Dạ !"
Hẻm nhỏ này vô cùng bí ẩn, người bình thường không chú ý liền đi qua, căn bản sẽ không hướng bên trong xem, cùng hẻm nhỏ này giao nhau là ngã tư đường cũng không rộng lắm, bên phải là liên thành một mảnh tường thấp, luôn luôn có thể nhìn thấy cây trúc nhô đầu ra, bên trái còn có một dòng sông ngòi dài hẹp, có toà nhà cổ, đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ lại cổ kính, cùng thế giới bên ngoài như cách một bức màn che.
Hạ Thành kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, đậu xe ở bên ngoài, mang theo lễ gặp mặt, dắt Lâm Mộc đi vào trong, Hạ Thành thầm nghĩ gia đình Lâm Mộc tuy ba người sinh sống trong hẻm đá nhỏ nhưng nhìn cũng tương đối rộng rãi, đi đến tận cùng bên trong lại quẹo, trước mắt rộng mở sáng sủa.
Nhìn cách đó không xa tư gia viên Lâm cổng vào hình vòm, Hạ Thành hơi nhướn đuôi lông mày.
Hình vòm trên cửa không có đề tự, thoạt nhìn rất thấp, Hạ Thành không hiểu ra sao cùng Lâm Mộc đi vào, rất nhanh liền thấy một vị mặc y phục giản dị áo khoác vải bông nghênh diện bước nhanh đi tới, là một người sứt môi hở răng, vui tươi hớn hở nói:“Tiểu thiếu gia, cậu đã về rồi?"
Hạ Thành khóe miệng thoáng cười, đây là gia đình giàu sang quyền thế, thế nhưng dù là nhà quyền thế mà vẫn giữ nguyên nếp sống xưa thật khó gặp .
Lâm Mộc vẻ mặt hưng phấn, kéo tay Hạ Thành :“Thành Thành, đây là bác Phúc quản gia! BácPhúc, đây là Thành Thành !"
Hạ Thành nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cùng Lâm Mộc đi qua, vươn tay bắt tay mỉm cười nói: “Bác Phúc, nhĩ hảo!"
“Hảo hảo hảo !" Bác Phúc nắm tay hắn nói ba lần ‘hảo’, đem hắn từ đầu đến chân đánh giá một lần, hận không thể cào một tầng da, cuối cùng lộ ra vẻ mặt sáng lạn tươi cười, cung kính đem hắn mời đi vào.
Đây thật đúng là 1 toà tư gia lâm (kiểu biệt thự vườn), một đường mòn uốn cong không gian vắng vẻ, sông suối núi đá được mô phỏng như thật , hoa và cây cối sum suê tươi tốt, 2 bên lối đi của hành lang có mái che là rừng trúc cứ đi lòng vòng như vậy tựa như đang lạc trong mê cung, cuối cùng ra khỏi mê cung đi qua một cánh cửa hình vòm cầu, lúc này mới đến đường chính.
Hạ Thành bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đến gần bên tai Lâm Mộc nói:“Mộc Mộc, ba mẹ em cũng là rồng?"
Lâm Mộc nâng mặt lên nhìn hắn cười hắc hắc: “Đúng vậy!"
Hạ Thành tự mình nhận thức được vấn đề : “Cũng là, trên thế giới này đã có một rồng, liền có khả năng có hai, ba……"
Lâm Mộc thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, quả thực sùng bái chết, tả hữu nhìn một cái phát hiện không ai, vội vàng lại gần trên môi hắn hôn một cái, cười hì hì nói:“Tại công ty ba mẹ ta làm tất cả đều là rồng!"
“Khụ……" Hạ Thành sặc một ngụm, mà còn thiếu chút nữa trật chân,“Kia…… Quản gia?"
Lâm Mộc gật đầu:“Cũng là rồng !"
Hạ Thành thở sâu, vẻ tươi cười:“Nhân sinh thật sự là khắp nơi có kinh hỉ a!"
Rất nhanh, đầu kia hành lang truyền đến một tiếng thét kinh hãi:“Mộc Mộc ! cục cưng của mẹ đã về rồi !" Tiếp chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi hấp tấp chạy tới, ôm đầu Lâm Mộc hôn một hơi.
Lâm Mộc ngắm Hạ Thành liếc mắt nhìn, có điểm ngượng ngùng một chút:“Mẹ!"
Mẹ Lâm hôn xong ngẩng đầu nhìn Hạ Thành, vẻ mặt tiếu ý:“Cậu chính là Thành Thành a? Mau tới mau tới ! đồ ăn lập tức liền chuẩn bị tốt !"
Người trẻ tuổi cùng người già chính là không giống nhau, Mẹ Lâm ăn mặc rất thời trang, điển hình cho tuýp phụ nữ hiện đại, bất quá Hạ Thành nhìn khuôn mặt trẻ trung của nàng, miệng đều nhanh co giật mới buộc chính mình hô lên hai chữ : “Thưa dì".
Kỳ thật, hắn ngay từ đầu là chuẩn bị kêu bác gái……
“Ai u !đến đây, còn mang lễ vật a !" Mẹ Lâm miệng khách khí nói nhưng trên tay lại rất thành thật đem lễ vật Hạ Thành lấy qua.
Lâm Mộc hỏi:“Ba ba đâu?"
“Đương nhiên đang xào đồ ăn a !"
Hạ Thành yên lặng tưởng tượng cảnh tượng này một chút.
Mẹ Lâm không có đối đãi với Hạ Thành như khách mà coi như người thân trong nhà, trực tiếp vòng qua phòng khách mang theo hai người bọn họ đi vào phòng bếp, Hạ Thành cho rằng sẽ thấy một người đàn ông trung niên đứng trước bếp lớn giơ xẻng xúc than thổi lửa cả người đổ đầy mồ hôi như mưa, không nghĩ tới đi vào vừa thấy thế nhưng dùng là bếp gas, đầu óc không khỏi chập mạch một chút.
Lâm ba ba thoạt nhìn cũng thực trẻ tuổi, quả thực có thể cùng Hạ Thành xưng anh gọi em.
Hạ Thành dở khóc dở cười nhưng nét mặt hoàn toàn kín kẽ, tiến lên hai bước, lên tiếng :“Chú, nhĩ hảo !"
Lâm ba ba mặc tây trang, tạp dề vây quanh, quay đầu hướng hắn hòa khí cười cười:“Thành Thành a, mời cậu ngồi! còn có một món nữa thôi là có thể ăn cơm rồi!"
Đây đều là cùng Lâm Mộc học được đi? Gọi Hạ Thành là “Thành Thành"
Xưng hô này có chút ăn không tiêu, cùng ba Lâm cười khách khí nói hai câu, cũng không ngồi, liền dựa vào ở bên cạnh cùng chuyện trò.
Hạ Thành đi vào nhà Lâm Mộc luôn luôn có thể nhìn thấy vài người hầu, thế nhưng trong phòng bếp này lại không có lấy một người hầu, nhìn ra được Lâm ba ba thực hưởng thụ quá trình nấu cơm xào đồ ăn. Lâm Mộc bộ dạng đặc biệt giống mẹ, tính cách nói không chừng cũng giống, bất quá xem Lâm ba ba bận rộn như một đầu bếp thực thụ, Hạ Thành cảm giác Lâm Mộc vẫn là có chút phương diện giống ba hắn.
Đồ ăn dọn trên bàn, Hạ Thành đi vào phòng khách, nhìn bố trí bên trong có loại ảo giác xuyên qua thời gian, nhìn về phía Lâm Mộc nhịn không được lộ ra mỉm cười.
Một bữa cơm cùng nhau ăn cả khách và chủ đều vui vẻ, Hạ Thành nghiễm nhiên đã bị bọn họ coi là người một nhà , đối với việc này, Hạ Thành trong lòng kỳ thật rất nghi hoặc, cuối cùng thật sự không nhẫn được, hỏi:“Hai người không ngại việc Mộc Mộc yêu con trai sao?"
Mẹ Lâm vung tay lên, thập phần hào sảng:“Không có gì phải ngại! Chỉ cần Mộc Mộc thích là tốt rồi!
Lâm ba ba cho pha cho hắn một ly trà, hiển nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Thành, cười nói:“Chúng tôi có tư tưởng tiến bộ nên không nề hà vấn đề này, vả lại tôi nhìn ra được cậu đối xử Mộc Mộc rất tốt chỉ với tấm lòng của cậu với con trai tôi thì mọi vấn đề khác đều không quan trọng, thậm chí cả việc con cháu (có con để nói dòng) cũng không là gì hết, chúng tôi sẽ không tạo áp lực cho cậu đâu."
Hạ Thành nghe xong bỗng nhiên có chút thương cảm, nghĩ đến chính mình chỉ có thọ vài thập niên (ý nói con người sống được bao lâu làm sao sánh nổi loài rồng, sẽ có ngày phải rời xa Lâm Mộc), Lâm Mộc tương lai còn rất dài, Lâm ba ba và mẹ Lâm thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, căn bản không vội bồng cháu, cho dù muốn thì đợi vài thập niên, nói không chừng Lâm Mộc sẽ tìm Long cô nương trở về……
Việc này thật sự là càng nghĩ càng ưu thương……
Mẹ Lâm sửng sốt một chút:“Thì ra là đang nói về vấn đề con nói dòng sao? Không có việc gì không có việc gì, nếu cần về sau ta cùng ba hắn lại sinh một lần nữa!"
Lâm ba ba vẻ mặt xấu hổ, cổ họng khụ một tiếng.
Mẹ Lâm giả vờ không nghe thấy Lam ba ba ‘khụ’, nói xong hăng hái: “Một không được liền hai, hai không được liền ba, tổng không có khả năng con của ta đều tìm bạn trai nha !"
“Khụ khụ……" Lâm ba ba ‘khụ’ liên hồi vẻ mặt đỏ ửng.
“Ha ha ha ha !" Lâm Mộc mi nhãn nhất loan, cười ngã vào trên người Hạ Thành.
Hạ Thành nén cười gật gật đầu:“Cám ơn chú và dì đã hiểu!"
Mẹ Lâm hướng Lâm Mộc vẫy tay, đem con trai kéo đến bên người, sờ sờ trên ngón áp út của hắn (ngón đeo nhẫn), nhẹ nhàng nói:“Con cùng cậu ta tiến triển đến mức nào rồi?"
Lâm Mộc cười hắc hắc, thành thật trả lời:“Ngủ cùng nhau ."
“Phốc…… Khụ khụ……" Hạ Thành bị nghẹn một ngụm trà không thở nổi, hận không thể lao đầu vào tường.
Lâm ba ba thấy mẹ Lâm còn tiếp tục hỏi, sợ nàng lại nói ra cái gì kinh thiên động địa, vội vàng ngăn lại:“Được rồi, hỏi nhiều như vậy làm cái gì, tuy rằng Mộc Mộc còn nhỏ, thế nhưng so với loài người thì đã sớm trưởng thành , có chuyện gì cũng sẽ biết cách giải quyết thôi."
Mộc Mộc còn chưa trưởng thành a? Hạ Thành khóc không ra nước mắt.
Mẹ Lâm ngượng ngùng cười cười, đem Lâm Mộc đẩy qua bên Hạ Thành:“Không hỏi không hỏi , các ngươi không cãi nhau là tốt rồi."
Hạ Thành lôi kéo tay Lâm Mộc để hắn ngồi ở bên người mình, nghiêm mặt nói:“Chú và dì yên tâm, Mộc Mộc rất tốt, con sẽ không khiến hắn chịu ủy khuất."
Lâm ba ba vừa lòng gật đầu:“Vậy 2 đứa định ở đây mấy ngày?"
Lâm Mộc xen mồm:“Bọn con định mua vé máy bay chuẩn bị đi ra ngoài du lịch, ngày mai liền đi."
Mẹ Lâm vẻ mặt không muốn:“Du lịch a…… Ta cũng muốn đi, có thể hay không đem ta cũng đi……"
“Khụ khụ khụ……" Lâm ba ba vẻ mặt bất đắc dĩ, lại ‘khụ’ nữa, cổ hộng rất đau ngaz~~~
Mẹ Lâm vội vàng im miệng, cười khoát tay:“Thôi đi ~~thôi đi, xem như hưởng tuần trăng mật đi?Hãy đi chơi thật vui vẻ rồi trở về."
Hạ Thành bị mẹ Lâm chọc cười , đành phải nén cười gật gật đầu.
Mẹ Lâm ý nghĩ chưa hết, trò chuyện xong nói dẫn bọn hắn đi xem chuẩn bị tân phòng, lại đi qua hành lang, đến một tòa tiểu viện rất độc đáo, chỉ vào vật dụng bên trong nhà thuộc phong cách cổ xưa,nói:“Về sau 2 đứa trở về sẽ ở nơi này, xem xem còn thiếu cái gì, mẹ sẽ kêu người hầu đi mua."
Nói xong liền như ảo thuật không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp gỗ phía trên có khắc hình hoa lê, mở ra thấy một cái vòng ngọc, quay đầu nhìn Lâm ba ba:“Cái vòng này đưa cho con trai có phải hay không không thích hợp a?"
Lâm ba ba thở sâu đem ánh mắt từ trên vòng tay bỏ qua một bên:“Đổi cái khác."
Hạ Thành khách khí muốn nói không cần, lời còn chưa tới kịp nói chỉ thấy mẹ Lâm hấp tấp đi.
Lâm ba ba cười cười:“Mộc Mộc, con dẫn Thành Thành đi dạo trong khuôn viên nhà."
Hạ Thành cùng Lâm Mộc đi dạo tham quan mọi nơi trong nhà, nghĩ đến Lâm Mộc xuất thân từ gia đình giàu sang như vậy nhưng lại được nuôi dưỡng trở thành một người nhu thuận biết chịu khó, tính cách đơn thuần lương thiện, không thể không cảm khái ba mẹ Lâm Mộc giáo dục tốt.
Tham quan xong thì ngồi ở tiểu viện nghỉ ngơi một lúc, ba mẹ Lâm Mộc cùng nhau đi đến, mẹ Lâm đem vòng tay đổi thành đồng hồ, Hạ Thành dù không muốn nhận nhưng cuối cùng cũng phải nhận.
Lâm ba ba cầm ra một cái chiếc hộp khác, bên trong có gì đó khiến Hạ Thành chấn động.
“Trong nhà tìm nửa ngày chỉ tìm được 1 hạt ngọc trai đen, cậu hãy nuốt xuống, về sau cậu cùng Mộc Mộc sống chung với nhau, không thể thiếu thứ này."
Hạ Thành không hiểu cho lắm nhưng khi nhìn thấy hạt ngọc trai toả sáng lấp lánh cũng đoán được sự tình, không khỏi khiếp sợ:“Chú và dì đối với con thật sự là rất tín nhiệm !"
Lâm Mộc lại gần nhìn, hiếu kì hỏi:“Đây là cái gì?"
“Long Châu a, kéo dài tuổi thọ ." Mẹ Lâm trên đầu hắn vỗ một chút,“Đứa con ngốc này, vậy mà cũng không biết!"
Lâm ba ba hướng nàng liếc mắt nhìn, nghi hoặc nói:“Em biết rõ? Em vừa nãy không phải cũng hỏi anh sao?"
Mẹ Lâm trừng mắt, che cái miệng của hắn:“Không cho nói !"
Hạ Thành thiếu chút nữa lại bị mẹ Lâm chọc cười, nhưng một lát lại như thế nào đều cười không nổi, cái gọi là “Kéo dài tuổi thọ" Chỉ sợ xa xa không chỉ đơn giản như vậy, hắn là phàm nhân, muốn cùng Lâm Mộc chung sống lâu dài, thật đúng là không biết muốn bao nhiêu thọ mệnh mới đủ.
Thứ này nếu bị kẻ khác biết được, e rằng sẽ có sóng to gió lớn, ba mẹ Lâm Mộc đem thứ quý giá bí ẩn như vậy đưa cho mình, loại tín nhiệm này khiến hắn đầu vai nặng trịch , cảm động không biết nói cái gì mới tốt, khóe miệng công phu tất cả đều sử không ra .
Lâm Mộc hiển nhiên không nghĩ nhiều như hắn, cao hứng cầm lấy ngọc trai đen hưng phấn nói:“Thành Thành, mở miệng !"
Hạ Thành kinh ngạc , không phục hồi tinh thần.
“Mơ miệng a !" Lâm Mộc học động tác của hắn niết cằm hắn.
Lâm ba ba cười nói:“Cậu không cần nghĩ quá nhiều, chúng tôi sẽ không nhìn lầm người ."
Hạ Thành đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười rộ lên, cảm giác nói cái gì đều là dư thừa, cuối cùng chỉ còn lại có hai chữ:“Cám ơn !"
Hạ Thành tạm thời không nuốt vào, trịnh trọng đem đại lễ thu vào, đến buổi tối ngủ con tưởng đây là giấc mộng, nhìn hạt ngọc trai đen trong đêm tối lóe ra quang mang, giống như trong mắt Lâm Mộc, ánh mắt không khỏi ôn nhu.
Lâm Mộc ghé vào trên người hắn rung đùi đắc ý:“Thành Thành, anh như thế nào còn không ăn a?"
Hạ Thành thở sâu, hậu tri hậu giác kích động đứng lên:“Mộc Mộc, anh không phải không muốn trưởng sinh bất lão ?"
“Hắc hắc, hẳn là."
“……" Hạ Thành lúc này rốt cuộc không có biện pháp bảo trì bình tĩnh , trong đầu ‘oanh long long’ dẹp hết mọi suy nghĩ trong đầu.
Mộc Mộc em thật sự là đại bảo bối !
Đây là như thế nào gặp gỡ a ! hắn thế nhưng đem rồng gạt về nhà! Cũng không phải làm sủng vật! là làm bạn trai ! này quả thực là muốn nghịch thiên!
Bác sĩ Hạ sau lưng có chút phiền não nhưng khi đối mặt Lâm Mộc thì lại cười tươi rói, thảnh thơi, vô cùng phóng khoáng !
Lâm Mộc không thể tưởng được bác sĩ Hạ bình tĩnh như vậy, mỗi lần nhìn ánh mắt hắn đều lóe ra quang mang sùng bái, bác sĩ Hạ có điểm lâng lâng……
Từ khi biết Lâm Mộc là rồng , Hạ Thành liền trở nên đặc biệt cẩn thận, hận không thể mỗi ngày đều phải buộc hắn mang ô (dù) khi đi ra ngoài, sợ hắn mắc mưa sẽ bị người khác phát hiện, càng sợ đại bảo bối sẽ bị người khác cướp đi mất.
Nghỉ hè đã qua, Lâm Mộc bắt đầu học Chương trình năm 2 đại học, Hạ Thành không có việc gì sẽ đi đến trường học của Lâm Mộc, buổi tối Hạ Thành và Lâm Mộc cùng nhau trải qua ấm áp cuộc sống ở nhà Hạ Thành
Một học kỳ qua thật sự mau, Hạ Thành bận rộn như con quay (bông vụ), cuối cùng đến kì nghỉ đông thì liền nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa ăn tết bảy ngày, tổng cộng có hơn mười ngày nghỉ, với hắn mà nói thật sự là muốn bao nhiêu xa xỉ thì có bấy nhiêu xa xỉ.
Hạ Thành mở máy tính ra chuẩn bị ở trên mạng online, đem Lâm Mộc kéo đến bên người ôm, hỏi hắn:“Mộc Mộc, em muốn đi du lịch chỗ nào?"
Lâm Mộc cười trên mặt hắn hôn một ngụm:“Nơi nào có biển !"
“Được! Vậy chúng ta sẽ đi Maldives !" Hạ Thành trên đầu hắn xoa xoa, đến gần bên tai hắn cười nhẹ,“Thánh địa, trăng, mật!"
Lâm Mộc lỗ tai nóng lên ửng đỏ, hắc hắc cười rụt rụt cổ:“Thành Thành, anh muốn hay không theo em về nhà? Ba mẹ em muốn gặp anh."
Hạ Thành lại xoa đầu hắn, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh:“Ba mẹ em biết chúng ta là quan hệ gì sao?"
“Biết a ! em nói chúng ta đang yêu nhau!" Lâm Mộc gật đầu, vẻ mặt tự hào,“Ba mẹ em nghe rất cao hứng , kêu em dẫn anh về nhà cho bọn họ xem mặt!"
Hạ Thành ho nhẹ một tiếng:“Cái kia…… Bọn họ biết ta là nam ?"
Lâm Mộc lại gật đầu:“Đương nhiên biết ! em vừa chuyển qua đây thì liền thông báo cho ba mẹ biết!"
Hạ Thành thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc yên lòng, xem ra chính mình đem con nhà người ta bẻ cong hậu quả này cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, tuy rằng hắn đã chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị đánh gãy chân, bất quá có thể không đánh gãy đương nhiên là tốt nhất. Này không phải cũng bỏ ra chút chi phí tiền thuốc men nha!
Hạ Thành ôm Lâm Mộc hung hăng hôn một cái:“Hảo, cùng anh đi mua lễ vật!"
Lâm Mộc nhà ở thành phố A, khoảng cách không xa lắm, trực tiếp lái xe đi thì mất vài giờ, thành phố này tuy rằng phát triển nhưng không có khu đô thị phồn hoa ồn ào náo động, khắp nơi nhìn rất văn hoá, yên tĩnh sâu thẳm.
Hạ Thành dựa theo Lâm Mộc chỉ đường, quẹo vào một khu phố cổ, nhìn bên cạnh là toà nhà tường trắng ngói đen, cảm thấy Lâm Mộc từ địa phương như vậy đi ra. Lâm Mộc không thích ăn cơm Tây, thích ăn đồ ăn Trung Quốc; Lâm Mộc chữ viết thật sự xinh đẹp, giống như từ nhỏ đã luyện qua thư pháp; Lâm Mộc khi long giác xuất ra cùng ngân phát mềm mại phiêu dật tựa như bức tranh Trung Quốc thời xưa……
Hạ Thành bỗng nhiên dừng xe, nghiêng người đem Lâm Mộc ôm chầm, thở dài:“Mộc Mộc, em thật sự là đại bảo bối !"
Lâm Mộc trừng lớn mắt vẻ mặt kinh hỉ:“Thành Thành, anh như thế nào biết nhà em ở chỗ này?"
“Hửm?" Hạ Thành sửng sốt, quay đầu hướng ra ngoài xem, lúc này mới phát hiện xe đứng ở lối vào của một hẻm nhỏ,“Là bên trong này?"
Lâm Mộc gật gật đầu: “Dạ !"
Hẻm nhỏ này vô cùng bí ẩn, người bình thường không chú ý liền đi qua, căn bản sẽ không hướng bên trong xem, cùng hẻm nhỏ này giao nhau là ngã tư đường cũng không rộng lắm, bên phải là liên thành một mảnh tường thấp, luôn luôn có thể nhìn thấy cây trúc nhô đầu ra, bên trái còn có một dòng sông ngòi dài hẹp, có toà nhà cổ, đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ lại cổ kính, cùng thế giới bên ngoài như cách một bức màn che.
Hạ Thành kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, đậu xe ở bên ngoài, mang theo lễ gặp mặt, dắt Lâm Mộc đi vào trong, Hạ Thành thầm nghĩ gia đình Lâm Mộc tuy ba người sinh sống trong hẻm đá nhỏ nhưng nhìn cũng tương đối rộng rãi, đi đến tận cùng bên trong lại quẹo, trước mắt rộng mở sáng sủa.
Nhìn cách đó không xa tư gia viên Lâm cổng vào hình vòm, Hạ Thành hơi nhướn đuôi lông mày.
Hình vòm trên cửa không có đề tự, thoạt nhìn rất thấp, Hạ Thành không hiểu ra sao cùng Lâm Mộc đi vào, rất nhanh liền thấy một vị mặc y phục giản dị áo khoác vải bông nghênh diện bước nhanh đi tới, là một người sứt môi hở răng, vui tươi hớn hở nói:“Tiểu thiếu gia, cậu đã về rồi?"
Hạ Thành khóe miệng thoáng cười, đây là gia đình giàu sang quyền thế, thế nhưng dù là nhà quyền thế mà vẫn giữ nguyên nếp sống xưa thật khó gặp .
Lâm Mộc vẻ mặt hưng phấn, kéo tay Hạ Thành :“Thành Thành, đây là bác Phúc quản gia! BácPhúc, đây là Thành Thành !"
Hạ Thành nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cùng Lâm Mộc đi qua, vươn tay bắt tay mỉm cười nói: “Bác Phúc, nhĩ hảo!"
“Hảo hảo hảo !" Bác Phúc nắm tay hắn nói ba lần ‘hảo’, đem hắn từ đầu đến chân đánh giá một lần, hận không thể cào một tầng da, cuối cùng lộ ra vẻ mặt sáng lạn tươi cười, cung kính đem hắn mời đi vào.
Đây thật đúng là 1 toà tư gia lâm (kiểu biệt thự vườn), một đường mòn uốn cong không gian vắng vẻ, sông suối núi đá được mô phỏng như thật , hoa và cây cối sum suê tươi tốt, 2 bên lối đi của hành lang có mái che là rừng trúc cứ đi lòng vòng như vậy tựa như đang lạc trong mê cung, cuối cùng ra khỏi mê cung đi qua một cánh cửa hình vòm cầu, lúc này mới đến đường chính.
Hạ Thành bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đến gần bên tai Lâm Mộc nói:“Mộc Mộc, ba mẹ em cũng là rồng?"
Lâm Mộc nâng mặt lên nhìn hắn cười hắc hắc: “Đúng vậy!"
Hạ Thành tự mình nhận thức được vấn đề : “Cũng là, trên thế giới này đã có một rồng, liền có khả năng có hai, ba……"
Lâm Mộc thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, quả thực sùng bái chết, tả hữu nhìn một cái phát hiện không ai, vội vàng lại gần trên môi hắn hôn một cái, cười hì hì nói:“Tại công ty ba mẹ ta làm tất cả đều là rồng!"
“Khụ……" Hạ Thành sặc một ngụm, mà còn thiếu chút nữa trật chân,“Kia…… Quản gia?"
Lâm Mộc gật đầu:“Cũng là rồng !"
Hạ Thành thở sâu, vẻ tươi cười:“Nhân sinh thật sự là khắp nơi có kinh hỉ a!"
Rất nhanh, đầu kia hành lang truyền đến một tiếng thét kinh hãi:“Mộc Mộc ! cục cưng của mẹ đã về rồi !" Tiếp chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi hấp tấp chạy tới, ôm đầu Lâm Mộc hôn một hơi.
Lâm Mộc ngắm Hạ Thành liếc mắt nhìn, có điểm ngượng ngùng một chút:“Mẹ!"
Mẹ Lâm hôn xong ngẩng đầu nhìn Hạ Thành, vẻ mặt tiếu ý:“Cậu chính là Thành Thành a? Mau tới mau tới ! đồ ăn lập tức liền chuẩn bị tốt !"
Người trẻ tuổi cùng người già chính là không giống nhau, Mẹ Lâm ăn mặc rất thời trang, điển hình cho tuýp phụ nữ hiện đại, bất quá Hạ Thành nhìn khuôn mặt trẻ trung của nàng, miệng đều nhanh co giật mới buộc chính mình hô lên hai chữ : “Thưa dì".
Kỳ thật, hắn ngay từ đầu là chuẩn bị kêu bác gái……
“Ai u !đến đây, còn mang lễ vật a !" Mẹ Lâm miệng khách khí nói nhưng trên tay lại rất thành thật đem lễ vật Hạ Thành lấy qua.
Lâm Mộc hỏi:“Ba ba đâu?"
“Đương nhiên đang xào đồ ăn a !"
Hạ Thành yên lặng tưởng tượng cảnh tượng này một chút.
Mẹ Lâm không có đối đãi với Hạ Thành như khách mà coi như người thân trong nhà, trực tiếp vòng qua phòng khách mang theo hai người bọn họ đi vào phòng bếp, Hạ Thành cho rằng sẽ thấy một người đàn ông trung niên đứng trước bếp lớn giơ xẻng xúc than thổi lửa cả người đổ đầy mồ hôi như mưa, không nghĩ tới đi vào vừa thấy thế nhưng dùng là bếp gas, đầu óc không khỏi chập mạch một chút.
Lâm ba ba thoạt nhìn cũng thực trẻ tuổi, quả thực có thể cùng Hạ Thành xưng anh gọi em.
Hạ Thành dở khóc dở cười nhưng nét mặt hoàn toàn kín kẽ, tiến lên hai bước, lên tiếng :“Chú, nhĩ hảo !"
Lâm ba ba mặc tây trang, tạp dề vây quanh, quay đầu hướng hắn hòa khí cười cười:“Thành Thành a, mời cậu ngồi! còn có một món nữa thôi là có thể ăn cơm rồi!"
Đây đều là cùng Lâm Mộc học được đi? Gọi Hạ Thành là “Thành Thành"
Xưng hô này có chút ăn không tiêu, cùng ba Lâm cười khách khí nói hai câu, cũng không ngồi, liền dựa vào ở bên cạnh cùng chuyện trò.
Hạ Thành đi vào nhà Lâm Mộc luôn luôn có thể nhìn thấy vài người hầu, thế nhưng trong phòng bếp này lại không có lấy một người hầu, nhìn ra được Lâm ba ba thực hưởng thụ quá trình nấu cơm xào đồ ăn. Lâm Mộc bộ dạng đặc biệt giống mẹ, tính cách nói không chừng cũng giống, bất quá xem Lâm ba ba bận rộn như một đầu bếp thực thụ, Hạ Thành cảm giác Lâm Mộc vẫn là có chút phương diện giống ba hắn.
Đồ ăn dọn trên bàn, Hạ Thành đi vào phòng khách, nhìn bố trí bên trong có loại ảo giác xuyên qua thời gian, nhìn về phía Lâm Mộc nhịn không được lộ ra mỉm cười.
Một bữa cơm cùng nhau ăn cả khách và chủ đều vui vẻ, Hạ Thành nghiễm nhiên đã bị bọn họ coi là người một nhà , đối với việc này, Hạ Thành trong lòng kỳ thật rất nghi hoặc, cuối cùng thật sự không nhẫn được, hỏi:“Hai người không ngại việc Mộc Mộc yêu con trai sao?"
Mẹ Lâm vung tay lên, thập phần hào sảng:“Không có gì phải ngại! Chỉ cần Mộc Mộc thích là tốt rồi!
Lâm ba ba cho pha cho hắn một ly trà, hiển nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Thành, cười nói:“Chúng tôi có tư tưởng tiến bộ nên không nề hà vấn đề này, vả lại tôi nhìn ra được cậu đối xử Mộc Mộc rất tốt chỉ với tấm lòng của cậu với con trai tôi thì mọi vấn đề khác đều không quan trọng, thậm chí cả việc con cháu (có con để nói dòng) cũng không là gì hết, chúng tôi sẽ không tạo áp lực cho cậu đâu."
Hạ Thành nghe xong bỗng nhiên có chút thương cảm, nghĩ đến chính mình chỉ có thọ vài thập niên (ý nói con người sống được bao lâu làm sao sánh nổi loài rồng, sẽ có ngày phải rời xa Lâm Mộc), Lâm Mộc tương lai còn rất dài, Lâm ba ba và mẹ Lâm thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, căn bản không vội bồng cháu, cho dù muốn thì đợi vài thập niên, nói không chừng Lâm Mộc sẽ tìm Long cô nương trở về……
Việc này thật sự là càng nghĩ càng ưu thương……
Mẹ Lâm sửng sốt một chút:“Thì ra là đang nói về vấn đề con nói dòng sao? Không có việc gì không có việc gì, nếu cần về sau ta cùng ba hắn lại sinh một lần nữa!"
Lâm ba ba vẻ mặt xấu hổ, cổ họng khụ một tiếng.
Mẹ Lâm giả vờ không nghe thấy Lam ba ba ‘khụ’, nói xong hăng hái: “Một không được liền hai, hai không được liền ba, tổng không có khả năng con của ta đều tìm bạn trai nha !"
“Khụ khụ……" Lâm ba ba ‘khụ’ liên hồi vẻ mặt đỏ ửng.
“Ha ha ha ha !" Lâm Mộc mi nhãn nhất loan, cười ngã vào trên người Hạ Thành.
Hạ Thành nén cười gật gật đầu:“Cám ơn chú và dì đã hiểu!"
Mẹ Lâm hướng Lâm Mộc vẫy tay, đem con trai kéo đến bên người, sờ sờ trên ngón áp út của hắn (ngón đeo nhẫn), nhẹ nhàng nói:“Con cùng cậu ta tiến triển đến mức nào rồi?"
Lâm Mộc cười hắc hắc, thành thật trả lời:“Ngủ cùng nhau ."
“Phốc…… Khụ khụ……" Hạ Thành bị nghẹn một ngụm trà không thở nổi, hận không thể lao đầu vào tường.
Lâm ba ba thấy mẹ Lâm còn tiếp tục hỏi, sợ nàng lại nói ra cái gì kinh thiên động địa, vội vàng ngăn lại:“Được rồi, hỏi nhiều như vậy làm cái gì, tuy rằng Mộc Mộc còn nhỏ, thế nhưng so với loài người thì đã sớm trưởng thành , có chuyện gì cũng sẽ biết cách giải quyết thôi."
Mộc Mộc còn chưa trưởng thành a? Hạ Thành khóc không ra nước mắt.
Mẹ Lâm ngượng ngùng cười cười, đem Lâm Mộc đẩy qua bên Hạ Thành:“Không hỏi không hỏi , các ngươi không cãi nhau là tốt rồi."
Hạ Thành lôi kéo tay Lâm Mộc để hắn ngồi ở bên người mình, nghiêm mặt nói:“Chú và dì yên tâm, Mộc Mộc rất tốt, con sẽ không khiến hắn chịu ủy khuất."
Lâm ba ba vừa lòng gật đầu:“Vậy 2 đứa định ở đây mấy ngày?"
Lâm Mộc xen mồm:“Bọn con định mua vé máy bay chuẩn bị đi ra ngoài du lịch, ngày mai liền đi."
Mẹ Lâm vẻ mặt không muốn:“Du lịch a…… Ta cũng muốn đi, có thể hay không đem ta cũng đi……"
“Khụ khụ khụ……" Lâm ba ba vẻ mặt bất đắc dĩ, lại ‘khụ’ nữa, cổ hộng rất đau ngaz~~~
Mẹ Lâm vội vàng im miệng, cười khoát tay:“Thôi đi ~~thôi đi, xem như hưởng tuần trăng mật đi?Hãy đi chơi thật vui vẻ rồi trở về."
Hạ Thành bị mẹ Lâm chọc cười , đành phải nén cười gật gật đầu.
Mẹ Lâm ý nghĩ chưa hết, trò chuyện xong nói dẫn bọn hắn đi xem chuẩn bị tân phòng, lại đi qua hành lang, đến một tòa tiểu viện rất độc đáo, chỉ vào vật dụng bên trong nhà thuộc phong cách cổ xưa,nói:“Về sau 2 đứa trở về sẽ ở nơi này, xem xem còn thiếu cái gì, mẹ sẽ kêu người hầu đi mua."
Nói xong liền như ảo thuật không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp gỗ phía trên có khắc hình hoa lê, mở ra thấy một cái vòng ngọc, quay đầu nhìn Lâm ba ba:“Cái vòng này đưa cho con trai có phải hay không không thích hợp a?"
Lâm ba ba thở sâu đem ánh mắt từ trên vòng tay bỏ qua một bên:“Đổi cái khác."
Hạ Thành khách khí muốn nói không cần, lời còn chưa tới kịp nói chỉ thấy mẹ Lâm hấp tấp đi.
Lâm ba ba cười cười:“Mộc Mộc, con dẫn Thành Thành đi dạo trong khuôn viên nhà."
Hạ Thành cùng Lâm Mộc đi dạo tham quan mọi nơi trong nhà, nghĩ đến Lâm Mộc xuất thân từ gia đình giàu sang như vậy nhưng lại được nuôi dưỡng trở thành một người nhu thuận biết chịu khó, tính cách đơn thuần lương thiện, không thể không cảm khái ba mẹ Lâm Mộc giáo dục tốt.
Tham quan xong thì ngồi ở tiểu viện nghỉ ngơi một lúc, ba mẹ Lâm Mộc cùng nhau đi đến, mẹ Lâm đem vòng tay đổi thành đồng hồ, Hạ Thành dù không muốn nhận nhưng cuối cùng cũng phải nhận.
Lâm ba ba cầm ra một cái chiếc hộp khác, bên trong có gì đó khiến Hạ Thành chấn động.
“Trong nhà tìm nửa ngày chỉ tìm được 1 hạt ngọc trai đen, cậu hãy nuốt xuống, về sau cậu cùng Mộc Mộc sống chung với nhau, không thể thiếu thứ này."
Hạ Thành không hiểu cho lắm nhưng khi nhìn thấy hạt ngọc trai toả sáng lấp lánh cũng đoán được sự tình, không khỏi khiếp sợ:“Chú và dì đối với con thật sự là rất tín nhiệm !"
Lâm Mộc lại gần nhìn, hiếu kì hỏi:“Đây là cái gì?"
“Long Châu a, kéo dài tuổi thọ ." Mẹ Lâm trên đầu hắn vỗ một chút,“Đứa con ngốc này, vậy mà cũng không biết!"
Lâm ba ba hướng nàng liếc mắt nhìn, nghi hoặc nói:“Em biết rõ? Em vừa nãy không phải cũng hỏi anh sao?"
Mẹ Lâm trừng mắt, che cái miệng của hắn:“Không cho nói !"
Hạ Thành thiếu chút nữa lại bị mẹ Lâm chọc cười, nhưng một lát lại như thế nào đều cười không nổi, cái gọi là “Kéo dài tuổi thọ" Chỉ sợ xa xa không chỉ đơn giản như vậy, hắn là phàm nhân, muốn cùng Lâm Mộc chung sống lâu dài, thật đúng là không biết muốn bao nhiêu thọ mệnh mới đủ.
Thứ này nếu bị kẻ khác biết được, e rằng sẽ có sóng to gió lớn, ba mẹ Lâm Mộc đem thứ quý giá bí ẩn như vậy đưa cho mình, loại tín nhiệm này khiến hắn đầu vai nặng trịch , cảm động không biết nói cái gì mới tốt, khóe miệng công phu tất cả đều sử không ra .
Lâm Mộc hiển nhiên không nghĩ nhiều như hắn, cao hứng cầm lấy ngọc trai đen hưng phấn nói:“Thành Thành, mở miệng !"
Hạ Thành kinh ngạc , không phục hồi tinh thần.
“Mơ miệng a !" Lâm Mộc học động tác của hắn niết cằm hắn.
Lâm ba ba cười nói:“Cậu không cần nghĩ quá nhiều, chúng tôi sẽ không nhìn lầm người ."
Hạ Thành đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười rộ lên, cảm giác nói cái gì đều là dư thừa, cuối cùng chỉ còn lại có hai chữ:“Cám ơn !"
Hạ Thành tạm thời không nuốt vào, trịnh trọng đem đại lễ thu vào, đến buổi tối ngủ con tưởng đây là giấc mộng, nhìn hạt ngọc trai đen trong đêm tối lóe ra quang mang, giống như trong mắt Lâm Mộc, ánh mắt không khỏi ôn nhu.
Lâm Mộc ghé vào trên người hắn rung đùi đắc ý:“Thành Thành, anh như thế nào còn không ăn a?"
Hạ Thành thở sâu, hậu tri hậu giác kích động đứng lên:“Mộc Mộc, anh không phải không muốn trưởng sinh bất lão ?"
“Hắc hắc, hẳn là."
“……" Hạ Thành lúc này rốt cuộc không có biện pháp bảo trì bình tĩnh , trong đầu ‘oanh long long’ dẹp hết mọi suy nghĩ trong đầu.
Mộc Mộc em thật sự là đại bảo bối !
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly