Vũ Động Càn Khôn
Chương 76: Thần bí thú hài
"Là Dương Cương Khí?"
Phát hiện này làm cho Lâm Động ngây ngốc tại chỗ, bất quá ngay sau đó chân mày hắn không nhịn được mà nhíu lại, bởi vì hắn nhận thấy Dương Cương Khí ở nơi này lộ ra vẻ cực kì cuồng bạo, nếu thứ này mà hấp thu vào cơ thể quá nhiều thì e rằng có thể tổn hại đến thần trí của mình.
"Nơi này trước kia là núi lửa, ở dưới lòng đất có loại Dương Cương Khí này cũng không có gì kỳ quái, bất quá đáng tiếc là..."
Trong lòng Lâm Động tiếc chính là Dương Cương Khí ở bên trong cái khe kia luôn ẩn chứa sự cuồng bạo chết người. Dù sao thì Dương Cương Khí cuồng bạo như thế ai mà dám hấp thu cơ chứ?
Đứng trước cái khe, khuôn mặt Lâm Động lộ ra vẻ do dự, có chút không cam lòng. Hắn đã tìm loại Dương Cương Khí đặc thù này đã hơn nửa tháng rồi, hôm nay thật vất vả mới có chút thu hoạch, đương nhiên là không muốn cứ bỏ qua như vậy.
"Tần Ưng thúc, các người trông chừng nơi này cho, không để cho bất kỳ kẻ nào đi vào. Ta muốn đi xem một chút" Lâm Động nghiêng đầu về phía Tần Ưng nói.
Nghe Lâm Động muốn đích thân đi vào, Tần Ưng cả kinh, muốn ngăn cản theo phản xạ có điều kiện. Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến thực lực hôm nay của Lâm Động đã vượt xa hắn, hắn chần chờ một chút rồi lập tức gật đầu.
Phân phó xong, Lâm Động trực tiếp nhảy vào cái khe, nhưng mà đi chưa được mấy bước thì hắn cũng đã nhìn thấy Tiểu Viêm đi theo sau hắn. Hơn nữa nhìn bộ dáng của nó, tựa hồ đối với Dương Cương Khí nóng bỏng nơi này cũng không bài xích gì.
Thấy vậy trong lòng hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rảo bước đi nhanh. Qua hai ba phút, cái khe hẹp đã hiện ra trước mắt. Ngay sau đó là một vùng đất đỏ rực đập vào tầm mắt.
Hiện ra trước mặt Lâm Động là một mảnh đất đỏ rực, nhìn từ xa giống như nham tương đang lưu động. Một cỗ nhiệt độ nóng rực từ trên mặt đất bay vọt lên cao làm cho không khí cũng trở nên vặn vẹo.
Ánh mắt Lâm Động thật cẩn thận quét qua vùng đất đầy toái thạch này, cuối cùng đột nhiên dừng lại ở trung tâm vùng đất toái nham kia, thì thấy được một bộ xương thú khổng lồ ước chừng mười trượng!
Đối thú cốt khổng lồ như thế thì Lâm Động từ nhỏ cho tới giờ chưa từng nhìn thấy qua. Tuy nói con yêu thú này chỉ còn lại bộ xương, nhưng Lâm Động vẫn có thể cảm giác được trên hài cốt đang tản ra một loại uy áp đặc thù, có thể tưởng tượng được, đây tất nhiên không phải là một con yêu thú bình thường. Chẳng qua là hắn không biết tại sao yêu thú này lại biến thành hài cốt ở nơi này.
Khi Lâm Động đang phân vân tự hỏi thì Tiểu Viêm bên cạnh lông mao trên cả người dựng lên xích hồng sắc, sau đó nó trực tiếp là hóa thành một đạo hồng ảnh phóng đi, mục tiêu rõ ràng là khối bạch cốt kia.
Một màn này làm cho Lâm Động biến sắc, nơi này quá mức cổ quái, hắn cũng không dám tìm hiểu gì thêm, không nghĩ tới Tiểu Viêm lại không nghe lời hắn như thế. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
"Thật là không biết nghe lời gì cả!"
Chửi nhỏ một tiếng, Lâm Động cắn răng nhanh chóng phóng theo nó, lòng bàn chân đạp lên nham thạch giống như giẫm phải than hồng, làm hắn sợ đến nỗi phải vội vàng điều động Nguyên Lực trong cơ thể truyền hai chân để bảo vệ, lúc này hắn mới cảm giác khá hơn một chút.
Một người một thú nhanh chóng xông qua vùng đất đầy toái nham, sau đó giảm bớt tốc độ đến gần bộ thú cốt kia.
Tiểu Viêm dừng lại cạnh thú cốt, thân thể vốn dĩ hùng tráng của nó so với thú cốt kia quả thật không đáng nhắc tới. Nó ngẩng đầu nhìn thú cốt thần bí, rồi đột nhiên trong sự kinh hãi của Lâm Động, nó nhanh chóng nhảy lên thú cốt. Qua mấy hơi thở đã đến vị trí đỉnh đầu của thú cốt.
"Nó rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?"
Nhìn thấy hành động cổ quái của Tiểu Viêm, trong lòng Lâm Động dâng lên một chút nghi ngờ.
Dưới ánh mắt mê hoặc cùng soi mói của Lâm Động, Tiểu Viêm giơ hổ trảo sắc bén lên, trực tiếp vung một trảo không chút khách khí đem đỉnh đầu yếu ớt kia phá nát.
Đỉnh đầu khổng lồ rơi xuống đập cho nham thạch thành cốt vụn, Tiểu Viêm nhảy xuống, sau đó tìm kiếm một hồi, đột nhiên dùng cái mồm to như chậu máu cạp lấy một khỏa hỏa hồng sắc.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Động nhìn rõ khỏa hỏa hồng sắc kia, rõ ràng là một hạt châu rất tròn to cỡ nắm tay nhỏ màu đỏ rực. Bất quá không biết có phải là hoa mắt hay không mà hạt châu màu đỏ này, nhìn qua có chút tương tự như hình dáng của trẻ con.
Mặc dù cách một khoảng xa, nhưng cảm giác nhạy bén của Lâm Động vẫn cảm thấy trên hạt châu màu đỏ cổ quái kia tràn ra một tia nguy hiểm.
"Rột…Ực!"
Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Động, đầu lưỡi của Tiểu Viêm trực tiếp cuốn lấy hạt châu màu đỏ nuốt xuống.
"Rống!"
Theo hạt châu màu đỏ kia xâm nhập vào trong cơ thể, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, một cỗ nhiệt hỏa hừng hực trực tiếp từ trên thân thể Tiểu Viêm phát ra. Lúc này thân thể nó chậm rãi bành trướng, một tiếng kêu trầm thấp vang lên khiến cho sơn động khổng lồ này chấn động run rẩy một hồi.
Nhìn tốc độ bành trướng kinh người của Tiểu Viêm, Lâm Động nuốt một ngụm nước miếng, cước bộ chậm rãi lui về phía sau.
Loại bành trướng này chỉ có kéo dài trong nháy mắt rồi đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, thân thể Tiểu Viêm gần như một ngọn tiểu lâu lại thu nhỏ lại, cuối cùng biến trở về bộ dáng ban đầu.
"Tiểu Viêm?"
Nhìn thấy Tiểu Viêm biến đổi trở lại, trong lòng Lâm Động mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thật cẩn thận gọi một tiếng.
"Rống!"
Nghe được tiếng kêu của Lâm Động, Tiểu Viêm lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhảy tới bên cạnh Lâm Động, rồi chạy tung tăng xung quanh hắn.
Nhìn thấy không xuất hiện cái tình huống gọi là bạo tẩu, Lâm Động mới lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, lúc này hắn mới cẩn thận xem xét tình trạng hiện tại của Tiểu Viêm.
Nguyên bản Tiểu Viêm một thân màu xích hồng vào lúc này lại phát ra hỏa hồng như ánh sáng ngọc. Nhìn qua thì giống như hỏa diễm, mà hổ trảo kia cũng trở nên bén nhọn sáng bóng hơn, hổ trảo sắc bén khảm sâu vào đất, làm cho người ta không nghi ngờ chút nào về lực sát thương của nó.
Ánh mắt Lâm Động chậm rãi quét một vòng trên người Tiểu Viêm, cuối cùng đột nhiên dừng lại trên cái đuôi mãng xà phía sau mông Tiểu Viêm.
Vào lúc này cái đuôi mãng xà đặc biệt đang chiếm cứ ở trên lưng Tiểu Viêm. Ở vị trí đầu mãng xà, tựa hồ có một vật nhọn nhô ra, phảng phất như có cái gì đó muốn xông ra vậy.
Đối với biến hóa này của Tiểu Viêm, Lâm Động hoàn toàn không hiểu tại sao. Đối với yêu thú, hắn căn bản cũng không biết nhiều lắm, bất quá hắn biết biến hóa vừa rồi của Tiểu Viêm, hẳn là có liên quan tới hạt châu màu đỏ mà nó vừa mới sử dụng.
"Chẳng lẽ hạt châu kia chính là tinh hạch của chủ nhân thú cốt kia sao? Bất quá sao lại không giống với các tinh hạch bình thường nhỉ?" Lâm Động lẩm bẩm tự nói.
"Chỗ này có chút cổ quái, không nên ở lâu"
Trong đầu xẹt qua đạo ý niệm này, Lâm Động sinh ra thối ý. Bất quá khi hắn chuẩn bị mang theo Tiểu Viêm trở về thì Tiểu Viêm đột nhiên hướng về phía một chỗ, cúi đầu phát ra tiếng kêu.
Thấy vậy, Lâm Động liền ngẩn ra, ánh mắt nhìn về hướng đó thì thấy ở vị trí phía sau thú hài, tựa hồ có một ít nham tương từ dưới đất phun ra mà đọng lại mà thành cự nham. Lúc này trên đỉnh cự nham nở ra một đóa hoa màu đỏ, chung quanh đóa hoa đó tỏa ra một đám sương khói nhàn nhạt...
Nhìn kia đóa hoa màu đỏ đó, Lâm Động đột nhiên nhìn về vị trí hài cốt, thì phát hiện đỉnh đầu hài cốt lúc trước tựa hồ vẫn cố hướng về đóa hoa màu đỏ kia.
"Yêu thú thần bí kia hẳn là muốn ăn đóa hoa màu đỏ này..."
Một đạo ý niệm nhanh như chớp xẹt qua đầu Lâm Động.
Phát hiện này làm cho Lâm Động ngây ngốc tại chỗ, bất quá ngay sau đó chân mày hắn không nhịn được mà nhíu lại, bởi vì hắn nhận thấy Dương Cương Khí ở nơi này lộ ra vẻ cực kì cuồng bạo, nếu thứ này mà hấp thu vào cơ thể quá nhiều thì e rằng có thể tổn hại đến thần trí của mình.
"Nơi này trước kia là núi lửa, ở dưới lòng đất có loại Dương Cương Khí này cũng không có gì kỳ quái, bất quá đáng tiếc là..."
Trong lòng Lâm Động tiếc chính là Dương Cương Khí ở bên trong cái khe kia luôn ẩn chứa sự cuồng bạo chết người. Dù sao thì Dương Cương Khí cuồng bạo như thế ai mà dám hấp thu cơ chứ?
Đứng trước cái khe, khuôn mặt Lâm Động lộ ra vẻ do dự, có chút không cam lòng. Hắn đã tìm loại Dương Cương Khí đặc thù này đã hơn nửa tháng rồi, hôm nay thật vất vả mới có chút thu hoạch, đương nhiên là không muốn cứ bỏ qua như vậy.
"Tần Ưng thúc, các người trông chừng nơi này cho, không để cho bất kỳ kẻ nào đi vào. Ta muốn đi xem một chút" Lâm Động nghiêng đầu về phía Tần Ưng nói.
Nghe Lâm Động muốn đích thân đi vào, Tần Ưng cả kinh, muốn ngăn cản theo phản xạ có điều kiện. Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến thực lực hôm nay của Lâm Động đã vượt xa hắn, hắn chần chờ một chút rồi lập tức gật đầu.
Phân phó xong, Lâm Động trực tiếp nhảy vào cái khe, nhưng mà đi chưa được mấy bước thì hắn cũng đã nhìn thấy Tiểu Viêm đi theo sau hắn. Hơn nữa nhìn bộ dáng của nó, tựa hồ đối với Dương Cương Khí nóng bỏng nơi này cũng không bài xích gì.
Thấy vậy trong lòng hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rảo bước đi nhanh. Qua hai ba phút, cái khe hẹp đã hiện ra trước mắt. Ngay sau đó là một vùng đất đỏ rực đập vào tầm mắt.
Hiện ra trước mặt Lâm Động là một mảnh đất đỏ rực, nhìn từ xa giống như nham tương đang lưu động. Một cỗ nhiệt độ nóng rực từ trên mặt đất bay vọt lên cao làm cho không khí cũng trở nên vặn vẹo.
Ánh mắt Lâm Động thật cẩn thận quét qua vùng đất đầy toái thạch này, cuối cùng đột nhiên dừng lại ở trung tâm vùng đất toái nham kia, thì thấy được một bộ xương thú khổng lồ ước chừng mười trượng!
Đối thú cốt khổng lồ như thế thì Lâm Động từ nhỏ cho tới giờ chưa từng nhìn thấy qua. Tuy nói con yêu thú này chỉ còn lại bộ xương, nhưng Lâm Động vẫn có thể cảm giác được trên hài cốt đang tản ra một loại uy áp đặc thù, có thể tưởng tượng được, đây tất nhiên không phải là một con yêu thú bình thường. Chẳng qua là hắn không biết tại sao yêu thú này lại biến thành hài cốt ở nơi này.
Khi Lâm Động đang phân vân tự hỏi thì Tiểu Viêm bên cạnh lông mao trên cả người dựng lên xích hồng sắc, sau đó nó trực tiếp là hóa thành một đạo hồng ảnh phóng đi, mục tiêu rõ ràng là khối bạch cốt kia.
Một màn này làm cho Lâm Động biến sắc, nơi này quá mức cổ quái, hắn cũng không dám tìm hiểu gì thêm, không nghĩ tới Tiểu Viêm lại không nghe lời hắn như thế. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
"Thật là không biết nghe lời gì cả!"
Chửi nhỏ một tiếng, Lâm Động cắn răng nhanh chóng phóng theo nó, lòng bàn chân đạp lên nham thạch giống như giẫm phải than hồng, làm hắn sợ đến nỗi phải vội vàng điều động Nguyên Lực trong cơ thể truyền hai chân để bảo vệ, lúc này hắn mới cảm giác khá hơn một chút.
Một người một thú nhanh chóng xông qua vùng đất đầy toái nham, sau đó giảm bớt tốc độ đến gần bộ thú cốt kia.
Tiểu Viêm dừng lại cạnh thú cốt, thân thể vốn dĩ hùng tráng của nó so với thú cốt kia quả thật không đáng nhắc tới. Nó ngẩng đầu nhìn thú cốt thần bí, rồi đột nhiên trong sự kinh hãi của Lâm Động, nó nhanh chóng nhảy lên thú cốt. Qua mấy hơi thở đã đến vị trí đỉnh đầu của thú cốt.
"Nó rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?"
Nhìn thấy hành động cổ quái của Tiểu Viêm, trong lòng Lâm Động dâng lên một chút nghi ngờ.
Dưới ánh mắt mê hoặc cùng soi mói của Lâm Động, Tiểu Viêm giơ hổ trảo sắc bén lên, trực tiếp vung một trảo không chút khách khí đem đỉnh đầu yếu ớt kia phá nát.
Đỉnh đầu khổng lồ rơi xuống đập cho nham thạch thành cốt vụn, Tiểu Viêm nhảy xuống, sau đó tìm kiếm một hồi, đột nhiên dùng cái mồm to như chậu máu cạp lấy một khỏa hỏa hồng sắc.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Động nhìn rõ khỏa hỏa hồng sắc kia, rõ ràng là một hạt châu rất tròn to cỡ nắm tay nhỏ màu đỏ rực. Bất quá không biết có phải là hoa mắt hay không mà hạt châu màu đỏ này, nhìn qua có chút tương tự như hình dáng của trẻ con.
Mặc dù cách một khoảng xa, nhưng cảm giác nhạy bén của Lâm Động vẫn cảm thấy trên hạt châu màu đỏ cổ quái kia tràn ra một tia nguy hiểm.
"Rột…Ực!"
Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Động, đầu lưỡi của Tiểu Viêm trực tiếp cuốn lấy hạt châu màu đỏ nuốt xuống.
"Rống!"
Theo hạt châu màu đỏ kia xâm nhập vào trong cơ thể, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, một cỗ nhiệt hỏa hừng hực trực tiếp từ trên thân thể Tiểu Viêm phát ra. Lúc này thân thể nó chậm rãi bành trướng, một tiếng kêu trầm thấp vang lên khiến cho sơn động khổng lồ này chấn động run rẩy một hồi.
Nhìn tốc độ bành trướng kinh người của Tiểu Viêm, Lâm Động nuốt một ngụm nước miếng, cước bộ chậm rãi lui về phía sau.
Loại bành trướng này chỉ có kéo dài trong nháy mắt rồi đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, thân thể Tiểu Viêm gần như một ngọn tiểu lâu lại thu nhỏ lại, cuối cùng biến trở về bộ dáng ban đầu.
"Tiểu Viêm?"
Nhìn thấy Tiểu Viêm biến đổi trở lại, trong lòng Lâm Động mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thật cẩn thận gọi một tiếng.
"Rống!"
Nghe được tiếng kêu của Lâm Động, Tiểu Viêm lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhảy tới bên cạnh Lâm Động, rồi chạy tung tăng xung quanh hắn.
Nhìn thấy không xuất hiện cái tình huống gọi là bạo tẩu, Lâm Động mới lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, lúc này hắn mới cẩn thận xem xét tình trạng hiện tại của Tiểu Viêm.
Nguyên bản Tiểu Viêm một thân màu xích hồng vào lúc này lại phát ra hỏa hồng như ánh sáng ngọc. Nhìn qua thì giống như hỏa diễm, mà hổ trảo kia cũng trở nên bén nhọn sáng bóng hơn, hổ trảo sắc bén khảm sâu vào đất, làm cho người ta không nghi ngờ chút nào về lực sát thương của nó.
Ánh mắt Lâm Động chậm rãi quét một vòng trên người Tiểu Viêm, cuối cùng đột nhiên dừng lại trên cái đuôi mãng xà phía sau mông Tiểu Viêm.
Vào lúc này cái đuôi mãng xà đặc biệt đang chiếm cứ ở trên lưng Tiểu Viêm. Ở vị trí đầu mãng xà, tựa hồ có một vật nhọn nhô ra, phảng phất như có cái gì đó muốn xông ra vậy.
Đối với biến hóa này của Tiểu Viêm, Lâm Động hoàn toàn không hiểu tại sao. Đối với yêu thú, hắn căn bản cũng không biết nhiều lắm, bất quá hắn biết biến hóa vừa rồi của Tiểu Viêm, hẳn là có liên quan tới hạt châu màu đỏ mà nó vừa mới sử dụng.
"Chẳng lẽ hạt châu kia chính là tinh hạch của chủ nhân thú cốt kia sao? Bất quá sao lại không giống với các tinh hạch bình thường nhỉ?" Lâm Động lẩm bẩm tự nói.
"Chỗ này có chút cổ quái, không nên ở lâu"
Trong đầu xẹt qua đạo ý niệm này, Lâm Động sinh ra thối ý. Bất quá khi hắn chuẩn bị mang theo Tiểu Viêm trở về thì Tiểu Viêm đột nhiên hướng về phía một chỗ, cúi đầu phát ra tiếng kêu.
Thấy vậy, Lâm Động liền ngẩn ra, ánh mắt nhìn về hướng đó thì thấy ở vị trí phía sau thú hài, tựa hồ có một ít nham tương từ dưới đất phun ra mà đọng lại mà thành cự nham. Lúc này trên đỉnh cự nham nở ra một đóa hoa màu đỏ, chung quanh đóa hoa đó tỏa ra một đám sương khói nhàn nhạt...
Nhìn kia đóa hoa màu đỏ đó, Lâm Động đột nhiên nhìn về vị trí hài cốt, thì phát hiện đỉnh đầu hài cốt lúc trước tựa hồ vẫn cố hướng về đóa hoa màu đỏ kia.
"Yêu thú thần bí kia hẳn là muốn ăn đóa hoa màu đỏ này..."
Một đạo ý niệm nhanh như chớp xẹt qua đầu Lâm Động.
Tác giả :
Thiên Tằm Thổ Đậu