Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 170
Tiêu Bắc cùng Lam Minh mang theo Hi Tắc Nhĩ lái xe đến bệnh viện phụ sản.
Mọi người vừa vào bệnh viện, Tiêu Bắc liền nhẹ nhàng thở ra.
“Bắc Bắc, sao vậy?" Lam Minh khó hiểu.
“A, tôi nghĩ bệnh viện phụ sản đều là phụ nữ, đàn ông đến sẽ rất lạ." Tiêu Bắc trả lời một câu, vội vàng nhảy đến cạnh Lam Minh, một thai phụ ôm bụng chậm rãi đi ngang qua.
Hi Tắc Nhĩ nhìn quanh, thấy đâu cũng là bà bầu cũng vội vàng né qua một bên: “Nơi này nguy hiểm quá !"
“Có gì nguy hiểm?" Lam Minh bất đắc dĩ: “Thai phụ cũng đâu phải quỷ."
“Sợ đụng phải á!" Hi Tắc Nhĩ nhích tới hỏi Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, có thấy vấn đề gì không?"
Tiêu Bắc nhìn vài thai phụ đi ngang. Phát hiện bọn họ mặc rất nhiều, rất bình thường.
“Kỳ quái." Tiêu Bắc nhíu mày: “Vì sao thai phụ đều mặc rất nhiều, mà bác sĩ lại mặc ít như vậy?"
“Không lẽ phụ nữ có thai miễn dịch với virus?" Hi Tắc Nhĩ hỏi.
“Tôi lại không nghĩ vậy." Lam Minh nhìn thoáng qua xung quanh: “Tình hình nơi này khác những bệnh viện, xem, trên tường không có đốm đỏ!"
“Nói vậy, Bệnh ma kia có thể không phải ngẫu nhiên mà là cố ý, chỉ nhằm vào thầy thuốc mà không đụng tới thai phụ, tên Bệnh ma kia xem ra có cảm tình đặc biệt với bệnh viện này."
Lam Minh cùng Tiêu Bắc tìm một y tá, hỏi nàng mấy câu.
Trong bệnh viện vốn cũng không có bí mật gì, Tiêu Bắc lại hỏi, có từng xảy ra chuyện kì quái gì không.
Các y tá nói, từ sau khi thai phụ kia chết thì mọi chuyện liên tục xảy ra.
“Thai phụ nào chết?" Lam Minh cảm thấy có thể tìm ra đầu mối, liền kiên nhẫn hỏi thăm.
“Ưhm, một cô gái trẻ rất đẹp, nhưng vì khó sinh mà chết." Y tá thở dài.
“Khó sinh?" Tiêu Bắc đối với phương diện này không quá hiểu biết, bất quá vẫn hiếu kỳ hỏi một câu: “Thời nay không phải có thể mổ đẻ sao?"
“Nguyên nhân cụ thể thì tôi không biết, nhưng chồng cô ấy rất đáng sợ!" Y tá nhỏ giọng nói: “Sau khi biết tin thì như phát điên, nói là bác sĩ hại chết mẹ con họ. Sau đó người chồng bị bắt đi, thi thể thai phụ nọ thì đêm đó mất tích một cách bí ẩn. Về sau bắt đầu phát sinh chuyện cổ quái, các bác sĩ lần lượt phát điên, tất cả mọi người đều nói là oan hồn thai phụ kia quấy phá!"
“Có chuyện này?" Tiêu Bắc gọi cho Cảnh Diệu Phong, nhờ anh tìm giúp hồ sơ ghi chép của bệnh viện. Cảnh Diệu Phong liên lạc với bệnh viện, không lâu sau có một nhân viên tiếp tân tới tiếp bọn Tiêu Bắc, đưa cho họ tư liệu đang cần.
Trong tư liệu ghi, thai phụ kia có thai nhi dị dạng, khó sinh mà chết.
“Thai nhi dị dạng?" Tiêu Bắc giơ ảnh âm bản lên trước đèn xem xét, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì, khó hiểu hỏi bác sĩ: “Cái này nhìn như một cục thịt vậy, mấy tháng vậy
Nhân viên tiếp tân mời một đại phu lớn tuổi rất có thâm niên đến giải thích cho bọn Tiêu Bắc, họ Vương, trùng hợp bác sĩ là ngày đó đỡ đẻ cho thai phụ nọ. Bác sĩ Vương do dự một chút mới nói: “Hơn chín tháng."
“Hả?!"
Hi Tắc Nhĩ và Lam Minh cũng thấy không thể tin nổi: “Cô ta mang cái gì?"
Bác sĩ Vương vuốt mi tâm, hướng nhân viên tiếp tân gật đầu.
Nhân viên tiếp tân liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại
Bác sĩ Vương tự giới thiệu một chút, hoá ra hắn cũng là Thần Ma, là Ma Y tộc.
Tiêu Bắc thấy hắn là Thần Ma, vậy nhất định sẽ biết chuyện Bệnh ma!
“Kỳ thật, đứa bé đó chết là chuyện nhất định." Bác sĩ Vương nói với bọn Lam Minh: “Cha nó là hỗn huyết cấp thấp."
Hi Tắc Nhĩ cùng Lam Minh liếc nhau một cái, Tiêu Bắc mờ mịt khó hiểu hỏi: “Hỗn huyết cấp thấp thì sao?"
“Hỗn huyết cấp thấp." Bác sĩ Vương đáng tiếc nói: “…là Thần ma thấp kém không thể sinh con."
Tiêu Bắc nghe trong mấy chữ “Thần Ma thấp kém" có cảm giác kì thị chủng tộc, có chút không thoải mái: “Không phải là hỗn Huyết sao, hỗn Huyết rất thông minh xinh đẹp mà."
“Ha ha." Bác sĩ Vương cười một tiếng, không nói gì, như thể đang cười Bắc Bắc ngây thơ.
Hi Tắc Nhĩ nói cho Tiêu Bắc: “Hỗn huyết của Thần Ma và nhân loại xác suất sinh ra siêu hỗn huyết rất thấp, phần lớn đều là hỗn huyết cấp thấp. Mà hỗn huyết cấp thấp không thể sinh con, thai nhi phần lớn đều chết từ trong trứng nước, hơn nữa người mẹ cũng sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng. Đây là di truyền đặc biệt để tự bảo vệ huyết thống của Thần Ma tộc."
“Thai nhi kia là con của hỗn huyết cấp thấp và con người nên kết cục là một thi hai mệnh?" Tiêu Bắc chằm chằm vào tấm hình âm bản: “Chính vì thế Bệnh ma hỗn huyết kia mới oán hận rải virus sao?"
“Chúng tôi đã phái người truy bắt hắn, mấy hôm trước đã bắt được." Bác sĩ Vương nói với Lam Minh: “Có khả năng hôm nay sẽ hành hình ."
“Hành hình?" Tiêu Bắc nhíu mày: “Ý ông là giết hắn? Không thẩm lí hay phán quyết mà trực tiếp giết luôn? !"
“Ma tộc có thể xử tử bất kì hỗn huyết cấp thấp nào." Bác sĩ Vương có vẻ kiêu ngạo: “Đây là quy củ."
Tiêu Bắc còn muốn cãi cọ vài câu, bác sĩ Vương cười cười: “Đợi oán khí của đối phương tản đi, bệnh truyền nhiễm sẽ tự biến mất, những sự cố kia sẽ nhanh chóng được dẹp, vậy nên các cậu có thể không cần truy cứu chuyện này."
Nói xong, gật đầu với mọi người: “Xin lỗi không tiếp được, tôi còn có ca phẫu thuật."
Bác sĩ Vương đi rồi, Cổ Lỗ Y từ trong ba lô bay ra, khoanh tay rất bất mãn nói với Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc cũng gật đầu: “Tưởng mình là thuần chủng thì giỏi lắm sao, tùy tiện kỳ thị người khác, thật đáng ghét!"
Lam Minh lại nhìn tư liệu: “Lôi Khắc Tư."
“Bác sĩ Vương nói hắn đã bị bắt, có phải là thật không?" Hi Tắc Nhĩ hỏi.
“Có khả năng này." Lam Minh thu hồi tư liệu: “Bất quá hình như vẫn có chút không ổn, chúng ta đến nhà hắn thử xem!"
“Được!" Mọi người gật đầu, rời khỏi bệnh viện.
Bọn Lam Minh dựa theo địa chỉ tìm đến nhà Lôi Khắc Tư, khác với trong tưởng tượng, nơi này không có virus, trang hoàng rất đẹp, sáng sủa sạch sẽ. Khiến Tiêu Bắc ấn tượng nhất chính là trong mỗi một phòng đều có khu vực hoạt động dành cho trẻ em, đồ chơi mới tinh, thảm lông mềm mại, bức tường đầy màu sắc dán vô số nhân vật hoạt hình _ đó có thể thấy được, nơi này từng có một đôi vợ chồng đang hạnh phúc chờ đợi tiểu bảo bảo sinh ra, tạo thành gia đình.
Chỉ tiếc…
Tiêu Bắc có chút không cam lòng, chỉ vì huyết thống sao, dựa vào cái gì mà thấp hỗn huyết không thể có con? !
“Có rất nhiều thư." Hi Tắc Nhĩ ngồi trên ghế sa lon, kiểm tra thư.
Tất cả thư đều được gửi là nhà thờ, kí tên là linh mục Tháp Đồ.
“Linh mục?" Tiêu Bắc nhớ tới khi đi vào tiểu khu, xa xa có một tòa giáo đường nguy nga: “Ở nơi này có rất nhiều người theo tôn giáo sao?"
“Nơi này là khu Ma tộc tụ tập." Lam Minh đi đến bên cửa sổ chỉ cho Tiêu Bắc xem bên dưới: “Hỗn huyết cấp thấp và Ma tộc có vẻ sống chung rất hài hoà."
“Kỳ thật hiện tại sự kỳ thị chủng tộc đã ít đi rất nhiều." Hi Tắc Nhĩ nói: “Hồi trước Lucifer từng nói với tôi, ngăn cách của Ma tộc ở thế giới thật đã mờ dần, nhân số của mọi người vốn cũng không nhiều nên phải quý trọng lẫn nhau."
Cổ Lỗ Y ngồi trên bàn mở thư, lần lượt đọc vài phong, mới đọc một chút đã cảm thấy không ổn, cầm thư bay qua đưa cho Tiêu Bắc cùng Lam Minh xem.
Lam Minh cùng Tiêu Bắc sau khi đọc nội dung đều nhíu mày _ vị linh mục Tháp Đồ viết thư không ngừng khiển trách vợ chồng Lôi Khắc Tư, nói hai người bọn họ không có quyền sinh con, bảo bọn họ coi chừng hậu quả.
Tiêu Bắc nhíu mà: “Gã này là linh mục kiểu gì vậy? ! Linh mục không phải đều rất nhân từ sao, loại nguyền rủa ác độc này mà cũng nói ra được."
“Thư gửi tới khi nào?" Lam Minh lật xem bìa thư.
“Từ ngày vợ hắn khó sinh chết thì không thấy thư nữa." Hi Tắc Nhĩ nhìn dấu bưu kiện.
“Có thể vẫn còn trong hộp thư, anh ta không về lấy không?" Tiêu Bắc chạy xuống lầu, mở hộp thư ra lại phát hiện bên trong trống không, mọi người nhìn nhau _ kỳ quái! Linh mục sẽ không thực tế như vậy chứ? Biết người chết rồi thì không gửi thư nữa?
“Chúng ta đến nhà thờ đi." Lam Minh cất thư, mang theo mọi người đi đến giáo đường.
Giáo đường này lấy màu trắng làm chủ, kiến trúc nguy nga làm cho người ta có một loại cảm giác thánh khiết. Cửa chính mở rộng, cuối hành lang mái vòm thật dài là hình thánh mẫu ôm con trên cửa sổ màu sắc rực rỡ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống sáng rực. Tiêu Bắc cảm thấy không khí nơi này tràn đầy hương vị của lòng nhân từ: “Một nơi rất tuyệt."
“Đúng vậy." Hi Tắc Nhĩ cũng ngẩng mặt nhìn bức tranh trên đỉnh: “Bất quá đối với một giáo đường cộng đồng nhỏ, không phải là quá xa xỉ sao?"
Cổ Lỗ Y thò đầu khỏi ba lô, thấy trên vách tường có một giá nến thuỷ tinh hình trứng liền bay lên xem một chút.
“Cổ Lỗ Y!"Tiêu Bắc nhỏ giọng kêu một tiếng, lo nó bị người khác trông thấy, vội kêu nó xuống!
Cổ Lỗ Y cầm giá cắm nến nhìn một lát rồi để lại sau đó xoay người bay xuống. Nhưng chẳng may cái đuôi hất lên, “cạch" một cái va phải giá nến, giá nến thủy tinh liền từ trên tường rơi xuống.
Tiêu Bắc vội lao tới đỡ, vỡ mất!
Cổ Lỗ Y cũng vươn tay muốn chụp lấy, nhưng không kịp, giá nến rơi xuống đất, sau đó… biến mất!
…
Mọi người đứng im bất động, nhìn mặt đất.
“Di?" Tiêu Bắc khó hiểu sờ sờ mặt đất: “Vừa mới rõ ràng đã rơi xuống mà!"
Cổ Lỗ Y dùng sức gật đầu _ đúng vậy!
Lam Minh nhíu mày, ngẩng mặt nhìn quanh, nhíu mày: “Tất cả đều là ảo giác tạo ra!"
“Để xem rốt cục ngươi vốn như thế nào." Hi Tắc Nhĩ rút ra lưỡi hái thật dài, miệng niệm vài câu chú ngữ, Tiêu Bắc nghe hình như “phá tan ảo giác" gì đó. Hi Tắc Nhĩ xoay lưỡi hái, khung cảnh bốn phía lập tức trở nên mơ hồ vặn vẹo, như tấm màn sân khấu bị xé toạc. Cảnh tượng hoa lệ biến mất, lưu lại vách tường mốc meo, còn có giá đèn treo rỉ sét đến độ nhìn không ra màu sắc vốn có ban đầu. Biến hóa quá lớn làm Tiêu Bắc có chút không thích ứng kịp, thì thầm với Lam Minh: “Ai làm vậy? Sau này tìm công ty trang trí phải cẩn thận một chút mới được!"
Không khí vốn đang khẩn trương bị một câu của Tiêu Bắc làm cho mất sạch, Lam Minh đè lên môi, ý bảo mọi người chớ lên tiếng, nghe cẩn thận.
Chỉ nghe thấy trên tầng cao nhất của giáo đường vang lên tiếng gì đó rất lớn, hình như là tiếng cưa điện…
Cổ Lỗ Y ôm cổ Tiêu Bắc, hai ngày trước hai người dùng cả đêm xem loạt phim sát nhân cưa điện, giờ nhớ tới, không biết có khi nào sẽ gặp một tên sát thủ biến thái đeo mặt nạ da người không!
Xung quanh vốn không có cầu thang, nhưng sau khi ảo giác biến mất cần thanh liền hiện ra. Cầu thang cũ nát không chịu sức nặng vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nhưng tiếng cưa điện rất lớn, người trên lầu hẳn là không nghe được.
Đến khi tiếng cưa điện ngừng, bọn Lam Minh lập tức dừng lại để tránh bị phát hiện.
Sau tiếng cưa điện, là tiếng đinh đinh đang đang.
“Nơi này thật sự cần phải sửa lại đó." Tiêu Bắc thấy phía trên cầu thang chính là một gác xép làm từ gỗ, nhìn Cổ Lỗ Y chỉ chỉ. Cổ Lỗ Y bay lên một chút, bám vào lan can quan sát rồi giật mình rụt cổ, bay về ôm chầm lất Tiêu Bắc cô kỉ không ngừng.
Lam Minh nghe không hiểu, hỏi Tiêu Bắc: “Nói nói cái gì?"
Tiêu Bắc cũng là vẻ mặt nghi hoặc: “Cổ Lỗ Y nói Frankenstein, sự im lặng của bầy cứu, sát nhân cưa điện, From Dusk Till Dawn, 28 ngày, I Am Legend…" (Cc: tên phim hok đó) ( Tk: toàn phim kinh dị =.= )
Lam Minh túm đuôi Cổ Lỗ Y: “Ai kêu ngươi xem nhiều phim như vậy!"
Cổ Lỗ Y kéo kéo Tiêu Bắc lại nói nhỏ một hồi, Tiêu Bắc lập tức nghiêm túc: “Nó nói trên đó có rất nhiều người chết!"
Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ cũng chau mày, mọi người nhanh chóng xông lên lầu, nhìn bốn phía, lập tức nổi một thân da gà.
Trên vách tường toàn hốc, ngang dọc lớn nhỏ chữ nhật ô vuông, trong mỗi một hốc đều có một người… hoặc nên nói là tiêu bản người? Ngoại hình quỷ dị, có thể nhận ra trong đó vừa có người vừa có Thần Ma.
Mà phía trước gian phòng, có một cái cửa sổ nghiêng lớn. Bên cạnh cửa sổ đặt một cái giường giải phẫu khổng lồ, trước bàn là một người mặc quần áo linh mục, tay cầm búa bận rộn.
Mà trên bàn giải phẫu là một cỗ thi thể, có chút quen mắt.
Tiêu Bắc trốn sau lưng Lam Minh _ là sát nhân cuồng thật à! Lần này cùng khủng bố hơn cả House of wax, dùng người sống làm tượng còn biến thái hơn!
Lam Minh thấy hắn chăm chú làm việc, kêu một tiếng: “Này."
Tiếng thứ nhất, người nọ không nghe thấy, tiếng thứ hai… hắn mạnh quay đầu kinh ngạc khi thấy có người lên đây, vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn nở nụ cười: “A, hoá ra là Lam Minh đại nhân."
Lam Minh nhìn quanh: “Đều là thi thể hỗn huyết cấp thấp?"
Người nọ gỡ cặp kính bảo hộ trên mặt xuống, khuôn mặt hiện ra trước mắt mọi người. Đó là một ông chú quái dị khoảng bốn mươi tuổi, trên người dính đầy vết máu và bùn đất, thoạt nhìn rất ghê tởm.
“Vâng." Người nọ cười cười: “Những thứ này đều dùng để triển lãm."
Tiêu Bắc lại để ý tới mấy cái giá đằng sau, trên kệ có rất nhiều bình Formalin, hình như đang ngâm khí quan.
" Chúng ta đang tìm Lôi Khắc Tư." Lam Minh hỏi: “Ngươi chính là tên linh mục thường xuyên viết thư cho hắn?"
“Vâng, ta tên là Tháp Đồ." Người nọ cười cười, xoay tay chỉ thi thể nằm trên giường: " Lôi Khắc Tư ở chỗ này, hắn đang tiếp nhận một cuộc phẫu thuật hạng nhất rất quan trọng."
“Môi trường giải phẫu của ông cũng quá kém đó!" Tiêu Bắc nhíu mày: “Ông có giấy phép hành nghề không? !"
“Ta không có giấy phép hành nghề của nhân loại, nhưng của Thần Ma thì ta có." Người nọ thò tay vào túi áo, móc ra một miếng gỗ đưa cho Lam Minh xem: “Ma y tộc y sư, giấy phép số 4907. Đúng rồi, đối với người chết thì không cần giấy phép."
Lúc này Tiêu Bắc mới để ý thấy Lôi Khắc Tư đã chết rồi, thi thể bị mở ra, Tháp Đồ đang tại nhét gì đó vào, như thể đang làm một tiêu bản. Không biết vì sao, Tiêu Bắc lại nhớ tới căn nhà ấm áp đấy đồ chơi kia…
Lam Minh nhìn giấy phép hành nghề của hắn, nhíu mày, gật đầu với Tiêu Bắc: “Hắn là bác sĩ, cũng là Ma Y tộc."
“Ta đã thu thập hỗn huyết cấp thấp này, hắn đã hoàn toàn phát điên mất đi năng lực tự điều khiển." Tháp Đồ cất giấy phép, tiếp tục xử lý thi thể Lôi Khắc Tư: “Yên tâm đi, virus rất nhanh sẽ biến mất."
Hi Tắc Nhĩ lại lắc đầu: “Oán khí của hắn rất mạnh, nếu không thể làm cho oán khí của Bệnh ma biến mất, virus sẽ vẫn tồn tại."
“Chỉ cần hoàn toàn phá huỷ cơ thể hắn thì virus chỉ có thể tồn tại bảy ngày." Tháp Đồ không kiên nhẫn trả lời: “Bảy ngày sau thì tốt rồi."
“Nhưng trong bảy ngày đó sẽ chết rất nhiều người!" Tiêu Bắc thấy hắn thái độ kiêu ngạo, có chút tức giận, lại nhìn những tiêu bản xung quanh: “Những người này đều do ngươi giết ?"
Lam Minh khẽ nhíu mày, thấp giọng nói với Tiêu Bắc: “Nếu như là bác sĩ Ma tộc thì được phép dùng hỗn huyết cấp thấp làm thí nghiệm, Thần Ma giết hỗn huyết cấp thấp cũng không tính là trái pháp luật."
“Cái gì?!" Tiêu Bắc cảm thấy rất không hợp lý: “Luật này do ai định? Nơi này là thế giới nhân loại, giết người thì phải đền mạng!"
“Hỗn huyết cấp thấp không phải người cũng không phải Thần Ma, chỉ là đồ vật, không những vậy còn là thứ đồ vật thấp kém." Tháp Đồ quay đầu cười với Tiêu Bắc, thái độ ngạo mạn không khác gì bác sĩ Vương.
Tiêu Bắc tức giận, lại để ý thấy trên mặt bàn phía trước cách đó không xa đặt một cái bình. Trong cũng có Formalin, ngâm thứ gì đó. Nhìn rất quen, Tiêu Bắc đi tới, phát hiện là một khối thịt. Khối thịt này thoạt nhìn rất kỳ dị, bất quá lờ mờ có thể nhận ra là cơ thể của sinh vật nào đó. Tiêu Bắc chợt nhớ tới vợ Lôi Khắc Tư… vươn tay khẽ chạm vào thành bình.
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh cuốn cuộn hiện lên trước mắt Tiêu Bắc.
Là gia đình Lôi Khắc Tư, cảm giác thật ấm áp, hai vợ chồng còn đang cười vui vẻ… hoá ra trong thi thể này cũng có những kí ức từng trải qua.
Tiêu Bắc lại nhíu mày, nếu thai nhi này chắc chắn không thể ra đời, vậy tại sao lại có kí ức? Chuyện này không hợp lý!
Lam Minh chú ý tới thần sắc Tiêu Bắc, biết cậu đã nhìn thấy gì đó. Vừa định hỏi, lại thấy Tiêu Bắc mở to mắt, tựa hồ đang nhìn thấy gì hình ảnh đáng sợ nào đó.
Lúc này, trong kí ức, Tiêu Bắc nhìn thấy gương mặt của bác sĩ Vương, hơn nữa còn cảm nhận được sự sợ hãi. Bác sĩ Vương nở nụ cười tàn nhẫn, tàn bạo vươn tay tới, mà phía trước là một bác sĩ đang dùng hai tay bóp cổ người phụ nữ trên bàn giải phẫu.
“A!"
Tiêu Bắc giật mình ngẩng lên.
“Sao vậy?" Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ hỏi.
“Sau khi nó sinh ra vẫn còn sống!" Tiêu Bắc hô lên: “Nó thấy được mặt bác sĩ Vương! Là Bác sĩ Vương và những bác sĩ khác giết mẹ nó, Lôi Khắc Tư đã nói thật!"
Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ nhìn nhau. Tháp Đồ phía trước đang bận rộn đột nhiên dừng lại, đánh rơi dụng cụ.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Tiêu Bắc:"Ngươi không có chứng cớ, chớ nói xằng! Kẻ nào cũng biết hỗn huyết cấp thấp là sự tồn tại thấp kém, con chúng không thể sống sót."
“Cũng chưa chắc!" Lam Minh như là nhớ ra cái gì: “Ma tộc cấp thấp muốn sinh con đều phải đến chỗ Ma y tộc, nếu như các ngươi giết tất cả những đứa trẻ hỗn huyết thành công ra đời…"
“Hỗn huyết cấp thấp là thứ thấp kém vốn không nên tồn tại trên đời!" Thần sắc Tháp Đồ đột nhiên trở nên hung ác: “Máu của bọn chúng sẽ làm ô nhiễm huyết thống Thần Ma cao quý, những thứ thấp kém phải bị thanh trừ!"
“A… thanh trừ sao?" Hi Tắc Nhĩ cười lạnh: “Thì ra là thế, sau khi rời khỏi thế giới khác, hỗn huyết cấp thấp cùng nhân loại cũng có thể sinh con, bởi vì hoàn cảnh ở thế giới thật và thế giới khác khác nhau rất nhiều. Hoặc là nói, yêu tạo ra kỳ tích, mà các ngươi lại cố tình gạt bỏ kỳ tích này."
“Tất cả hỗn huyết cấp thấp đều phải chết!" Tháp Đồ tàn nhẫn nở nụ cười: “Đây là sứ mạng giữ gìn huyết thống Thần Ma cao quý của y tộc!"
“Bác sĩ Vương kia căn bản cùng một giuộc với ngươi!" Tiêu Bắc vô cùng tức giận: “Bọn họ vốn có thể có cuộc sống hạnh phúc. “
“Khờ dại, thứ dơ bẩn đó sao có thể tồn tại." Tháp Đồ nở nụ cười: “Tất cả những gì ta làm đều không trái pháp quy của Thần Ma, cho dù là Lam Minh đại nhân cũng không thể phán xét ta."
“Đáng tiếc, nơi này là thế giới thật, không phải thế giới khác." Lam Minh rút đao ra: “Dựa theo pháp luật của nhân lại, nợ máu thì trả bằng máu!"
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết Ma y tộc?" Tháp Đồ kinh hãi nhìn Lam Minh: “Ma Y tộc là chủng tộc cao quý nhất của Thần Ma!"
“Đã không còn nữa!" Lam Minh một đao chém đôi cặp kính của hắn, Tháp Đồ ngã xuống đất, kinh hoảng cầu xin tha thứ.
“Để cổng địa ngục quyết định xem ngươi có đáng chết không!" Hi Tắc Nhĩ cắm lưỡi hái xuống đất, mở ra một cái động lớn.
Tiêu Bắc từng thấy cảnh này, cánh cổng địa ngục nguy nga sẽ hiện lên. Phía sau cổng là vực sâu hắc ám không đáy, nếu bị phán xét là kẻ tội ác tày trời, cổng địa ngục sẽ lôi ngươi xuống.
Quả nhiên, sau khi Hi Tắc Nhĩ mở động, cánh cổng địa ngục được bao quanh bởi xương người nhô lên.
Tháp Đồ kêu một tiếng sợ hãi, ném cưa xoay người muốn chạy. Cổ Lỗ Y bay đến trước mặt hắn đạp một cước. Tháp Đồ lảo đảo, dẫm lên một ống nghiệm, bật ngửa ra sau, ngã vào cổng địa ngục .
Theo tiếng kêu thảm thiết của Tháp Đồ, cổng địa ngục chậm rãi đóng lại, chìm xuống. Mọi thứ trở lại như cũ.
Hi Tắc Nhĩ triệu hoán rất nhiều tử thần, sai họ tìm tất cả những Ma Y tộc từng tham dự vào việc này, kẻ nào nên xuống Địa ngục thì đạp hết xuống.
…
Rạng sáng bốn giờ hơn hôm sau, bầu trời chậm rãi hiện ra một tia sáng.
Giáo đường bị Ma Y tộc dùng ảo giác che giấu vốn là một tòa giáo đường đã lâu không được tu sửa, chất phác đơn sơ. Cảnh Diệu Phong liên lạc với những Ma tộc phụ cận. Vô luận là Ma tộc hay là hỗn huyết cấp thấp, sau khi nghe kể đều vô cùng tức giận, mọi người quyết định một lần nữa tu sửa giáo đường, đem tất cả những thi thể hỗn huyết cấp thấp bị ngộ hại bên trong chôn trong mộ viên đằng sau giáo đường.
Đêm đó, bọn Lam Minh cũng đến giúp đỡ Ma tộc cùng hỗn huyết cấp thấp, mảnh đất trống trải phía sau giáo đường được đào thành vô số mộ phần.
Giáo đường này nghe nói đã tồn tại trăm năm, mọi người từ trong giáo đường tìm được rất nhiều thi thể số lượng kinh người, đều là hỗn huyết cấp thấp, nhìn mà phải giật mình.
Rốt cục cũng làm xong mộ phần cuối cùng, mọi người ngồi trên bồn hoa cạnh mộ viên nghỉ ngơi.
Lam Minh ngồi cạnh Tiêu Bắc, thấy cậu nhìn chằm chằm vào mộ viên xuất thần, liền hỏi: “Sao vậy Bắc Bắc?"
“A…" Tiêu Bắc thở dài: “Không ngờ lại có nhiều hỗn huyết cấp thấp như vậy, có người còn rất dễ nhìn vậy mà chưa từng gặp."
“Những hỗn huyết hình thù kỳ dị đương nhiên sẽ trốn đi, phần lớn hỗn huyết cấp thấp đều sinh hoạt trong bóng tối không người." Lam Minh lấy nhánh cây nghịch mấy cọng cỏ dại trên mặt đất: “Thời thơ ấu của hỗn huyết cấp thấp tràn ngập kỳ thị, cuộc sống tịch mịch nên Lôi Khắc Tư mới trang trí nhà đẹp như vậy. Hắn hy vọng con mình có thể có được một thời thơ ấu hạnh phúc khoái hoạt."
Lúc này, Bạch Lâu lái xe tới, nói với mọi người: “Oán hận của Lôi Khắc Tư có lẽ đã biến mất, tất cả bệnh viện lớn đều đang lần lượt xuất hiện hiện tượng các bác sĩ tranh nhau mua áo lông."
“Cô ~" Cổ Lỗ Y đứng trên đùi Tiêu Bắc, đưa tay ra đón lấy bông tuyết rơi xuống.
“Lại tuyết rơi." Lam Minh vòng tay ôm lấy Tiêu Bắc.
“Làm gì vậy?" Tiêu Bắc nhìn hắn.
“Sợ cậu lạnh mà, nhân loại thật phiền toái, lúc thì nóng lúc thì lạnh."
Tiêu Bắc khinh bỉ. Phía trước cách đó không xa chính là mộ gia đình Lôi Khắc Tư, lúc nãy khi Tiêu Bắc đem tiểu bảo bảo từ trong bình ra mới có cơ hội nhìn kĩ. Tuy không phải hình dáng nhân loại nhưng rất đáng yêu, thật đáng tiếc.
Thấy Tiêu Bắc buồn bã, Lam Minh cười cười, bảo cậu nhìn bên kia.
Những hỗn huyết cấp thấp xung quanh đều đến, họ cầm theo rất nhiều hoa, lần lượt đặt từng bông xuống mỗi một phần mộ, trong đó còn có mấy phụ nữ đang mang thai.
“Hả?" Tiêu Bắc kinh ngạc: “Nhiều vậy sao!"
“Vậy nên mới nói nhân loại là đồ ngốc." Lam Minh cười: “Đã biết không có khả năng mà vẫn muốn thử!
Tiêu Bắc thấy những người đi qua mình đều cười với mình, có vẻ rất thân mật, cảm khái: “Oa, tính cách hỗn huyết cấp thấp so với siêu hỗn huyết tốt hơn nhiều !"
Lam Minh nhéo má cậu: “Sau này cậu tới nơi này phỏng chừng ăn cơm uống rượu cũng không cần trả tiền đâu."
“Hả?" Tiêu Bắc không hiểu: “Vì sao?"
Lam Minh xoa đầu Tiêu Bắc, đột nhiên giật kinh, nhảy dựng lên: “Nguy rồi!"
“Sao vậy?"
“Tôi còn phải làm thêm!" Lam Minh xoay người muốn chạy,bị Tiêu Bắc túm chặt lại, uy hiếp: “Anh dám đi? !"
Lam Minh bị Tiêu Bắc giữ về, kinh ngạc nhìn cậu.
“Đã nói không được phép đi." Tiêu Bắc lầm bầm: “Tuy anh ăn rất nhiều, bất quá tôi vẫn có thể nuôi được!"
Lam Minh nở nụ cười, vòng tay qua tiếp tục ôm Tiêu Bắc, khẽ giúp cậu phủi những bông tuyết đọng trên vai.
[Vũ dạ kỳ đàm] Quyển 30 – Khoảng thời gian bị mất
Mọi người vừa vào bệnh viện, Tiêu Bắc liền nhẹ nhàng thở ra.
“Bắc Bắc, sao vậy?" Lam Minh khó hiểu.
“A, tôi nghĩ bệnh viện phụ sản đều là phụ nữ, đàn ông đến sẽ rất lạ." Tiêu Bắc trả lời một câu, vội vàng nhảy đến cạnh Lam Minh, một thai phụ ôm bụng chậm rãi đi ngang qua.
Hi Tắc Nhĩ nhìn quanh, thấy đâu cũng là bà bầu cũng vội vàng né qua một bên: “Nơi này nguy hiểm quá !"
“Có gì nguy hiểm?" Lam Minh bất đắc dĩ: “Thai phụ cũng đâu phải quỷ."
“Sợ đụng phải á!" Hi Tắc Nhĩ nhích tới hỏi Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, có thấy vấn đề gì không?"
Tiêu Bắc nhìn vài thai phụ đi ngang. Phát hiện bọn họ mặc rất nhiều, rất bình thường.
“Kỳ quái." Tiêu Bắc nhíu mày: “Vì sao thai phụ đều mặc rất nhiều, mà bác sĩ lại mặc ít như vậy?"
“Không lẽ phụ nữ có thai miễn dịch với virus?" Hi Tắc Nhĩ hỏi.
“Tôi lại không nghĩ vậy." Lam Minh nhìn thoáng qua xung quanh: “Tình hình nơi này khác những bệnh viện, xem, trên tường không có đốm đỏ!"
“Nói vậy, Bệnh ma kia có thể không phải ngẫu nhiên mà là cố ý, chỉ nhằm vào thầy thuốc mà không đụng tới thai phụ, tên Bệnh ma kia xem ra có cảm tình đặc biệt với bệnh viện này."
Lam Minh cùng Tiêu Bắc tìm một y tá, hỏi nàng mấy câu.
Trong bệnh viện vốn cũng không có bí mật gì, Tiêu Bắc lại hỏi, có từng xảy ra chuyện kì quái gì không.
Các y tá nói, từ sau khi thai phụ kia chết thì mọi chuyện liên tục xảy ra.
“Thai phụ nào chết?" Lam Minh cảm thấy có thể tìm ra đầu mối, liền kiên nhẫn hỏi thăm.
“Ưhm, một cô gái trẻ rất đẹp, nhưng vì khó sinh mà chết." Y tá thở dài.
“Khó sinh?" Tiêu Bắc đối với phương diện này không quá hiểu biết, bất quá vẫn hiếu kỳ hỏi một câu: “Thời nay không phải có thể mổ đẻ sao?"
“Nguyên nhân cụ thể thì tôi không biết, nhưng chồng cô ấy rất đáng sợ!" Y tá nhỏ giọng nói: “Sau khi biết tin thì như phát điên, nói là bác sĩ hại chết mẹ con họ. Sau đó người chồng bị bắt đi, thi thể thai phụ nọ thì đêm đó mất tích một cách bí ẩn. Về sau bắt đầu phát sinh chuyện cổ quái, các bác sĩ lần lượt phát điên, tất cả mọi người đều nói là oan hồn thai phụ kia quấy phá!"
“Có chuyện này?" Tiêu Bắc gọi cho Cảnh Diệu Phong, nhờ anh tìm giúp hồ sơ ghi chép của bệnh viện. Cảnh Diệu Phong liên lạc với bệnh viện, không lâu sau có một nhân viên tiếp tân tới tiếp bọn Tiêu Bắc, đưa cho họ tư liệu đang cần.
Trong tư liệu ghi, thai phụ kia có thai nhi dị dạng, khó sinh mà chết.
“Thai nhi dị dạng?" Tiêu Bắc giơ ảnh âm bản lên trước đèn xem xét, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì, khó hiểu hỏi bác sĩ: “Cái này nhìn như một cục thịt vậy, mấy tháng vậy
Nhân viên tiếp tân mời một đại phu lớn tuổi rất có thâm niên đến giải thích cho bọn Tiêu Bắc, họ Vương, trùng hợp bác sĩ là ngày đó đỡ đẻ cho thai phụ nọ. Bác sĩ Vương do dự một chút mới nói: “Hơn chín tháng."
“Hả?!"
Hi Tắc Nhĩ và Lam Minh cũng thấy không thể tin nổi: “Cô ta mang cái gì?"
Bác sĩ Vương vuốt mi tâm, hướng nhân viên tiếp tân gật đầu.
Nhân viên tiếp tân liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại
Bác sĩ Vương tự giới thiệu một chút, hoá ra hắn cũng là Thần Ma, là Ma Y tộc.
Tiêu Bắc thấy hắn là Thần Ma, vậy nhất định sẽ biết chuyện Bệnh ma!
“Kỳ thật, đứa bé đó chết là chuyện nhất định." Bác sĩ Vương nói với bọn Lam Minh: “Cha nó là hỗn huyết cấp thấp."
Hi Tắc Nhĩ cùng Lam Minh liếc nhau một cái, Tiêu Bắc mờ mịt khó hiểu hỏi: “Hỗn huyết cấp thấp thì sao?"
“Hỗn huyết cấp thấp." Bác sĩ Vương đáng tiếc nói: “…là Thần ma thấp kém không thể sinh con."
Tiêu Bắc nghe trong mấy chữ “Thần Ma thấp kém" có cảm giác kì thị chủng tộc, có chút không thoải mái: “Không phải là hỗn Huyết sao, hỗn Huyết rất thông minh xinh đẹp mà."
“Ha ha." Bác sĩ Vương cười một tiếng, không nói gì, như thể đang cười Bắc Bắc ngây thơ.
Hi Tắc Nhĩ nói cho Tiêu Bắc: “Hỗn huyết của Thần Ma và nhân loại xác suất sinh ra siêu hỗn huyết rất thấp, phần lớn đều là hỗn huyết cấp thấp. Mà hỗn huyết cấp thấp không thể sinh con, thai nhi phần lớn đều chết từ trong trứng nước, hơn nữa người mẹ cũng sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng. Đây là di truyền đặc biệt để tự bảo vệ huyết thống của Thần Ma tộc."
“Thai nhi kia là con của hỗn huyết cấp thấp và con người nên kết cục là một thi hai mệnh?" Tiêu Bắc chằm chằm vào tấm hình âm bản: “Chính vì thế Bệnh ma hỗn huyết kia mới oán hận rải virus sao?"
“Chúng tôi đã phái người truy bắt hắn, mấy hôm trước đã bắt được." Bác sĩ Vương nói với Lam Minh: “Có khả năng hôm nay sẽ hành hình ."
“Hành hình?" Tiêu Bắc nhíu mày: “Ý ông là giết hắn? Không thẩm lí hay phán quyết mà trực tiếp giết luôn? !"
“Ma tộc có thể xử tử bất kì hỗn huyết cấp thấp nào." Bác sĩ Vương có vẻ kiêu ngạo: “Đây là quy củ."
Tiêu Bắc còn muốn cãi cọ vài câu, bác sĩ Vương cười cười: “Đợi oán khí của đối phương tản đi, bệnh truyền nhiễm sẽ tự biến mất, những sự cố kia sẽ nhanh chóng được dẹp, vậy nên các cậu có thể không cần truy cứu chuyện này."
Nói xong, gật đầu với mọi người: “Xin lỗi không tiếp được, tôi còn có ca phẫu thuật."
Bác sĩ Vương đi rồi, Cổ Lỗ Y từ trong ba lô bay ra, khoanh tay rất bất mãn nói với Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc cũng gật đầu: “Tưởng mình là thuần chủng thì giỏi lắm sao, tùy tiện kỳ thị người khác, thật đáng ghét!"
Lam Minh lại nhìn tư liệu: “Lôi Khắc Tư."
“Bác sĩ Vương nói hắn đã bị bắt, có phải là thật không?" Hi Tắc Nhĩ hỏi.
“Có khả năng này." Lam Minh thu hồi tư liệu: “Bất quá hình như vẫn có chút không ổn, chúng ta đến nhà hắn thử xem!"
“Được!" Mọi người gật đầu, rời khỏi bệnh viện.
Bọn Lam Minh dựa theo địa chỉ tìm đến nhà Lôi Khắc Tư, khác với trong tưởng tượng, nơi này không có virus, trang hoàng rất đẹp, sáng sủa sạch sẽ. Khiến Tiêu Bắc ấn tượng nhất chính là trong mỗi một phòng đều có khu vực hoạt động dành cho trẻ em, đồ chơi mới tinh, thảm lông mềm mại, bức tường đầy màu sắc dán vô số nhân vật hoạt hình _ đó có thể thấy được, nơi này từng có một đôi vợ chồng đang hạnh phúc chờ đợi tiểu bảo bảo sinh ra, tạo thành gia đình.
Chỉ tiếc…
Tiêu Bắc có chút không cam lòng, chỉ vì huyết thống sao, dựa vào cái gì mà thấp hỗn huyết không thể có con? !
“Có rất nhiều thư." Hi Tắc Nhĩ ngồi trên ghế sa lon, kiểm tra thư.
Tất cả thư đều được gửi là nhà thờ, kí tên là linh mục Tháp Đồ.
“Linh mục?" Tiêu Bắc nhớ tới khi đi vào tiểu khu, xa xa có một tòa giáo đường nguy nga: “Ở nơi này có rất nhiều người theo tôn giáo sao?"
“Nơi này là khu Ma tộc tụ tập." Lam Minh đi đến bên cửa sổ chỉ cho Tiêu Bắc xem bên dưới: “Hỗn huyết cấp thấp và Ma tộc có vẻ sống chung rất hài hoà."
“Kỳ thật hiện tại sự kỳ thị chủng tộc đã ít đi rất nhiều." Hi Tắc Nhĩ nói: “Hồi trước Lucifer từng nói với tôi, ngăn cách của Ma tộc ở thế giới thật đã mờ dần, nhân số của mọi người vốn cũng không nhiều nên phải quý trọng lẫn nhau."
Cổ Lỗ Y ngồi trên bàn mở thư, lần lượt đọc vài phong, mới đọc một chút đã cảm thấy không ổn, cầm thư bay qua đưa cho Tiêu Bắc cùng Lam Minh xem.
Lam Minh cùng Tiêu Bắc sau khi đọc nội dung đều nhíu mày _ vị linh mục Tháp Đồ viết thư không ngừng khiển trách vợ chồng Lôi Khắc Tư, nói hai người bọn họ không có quyền sinh con, bảo bọn họ coi chừng hậu quả.
Tiêu Bắc nhíu mà: “Gã này là linh mục kiểu gì vậy? ! Linh mục không phải đều rất nhân từ sao, loại nguyền rủa ác độc này mà cũng nói ra được."
“Thư gửi tới khi nào?" Lam Minh lật xem bìa thư.
“Từ ngày vợ hắn khó sinh chết thì không thấy thư nữa." Hi Tắc Nhĩ nhìn dấu bưu kiện.
“Có thể vẫn còn trong hộp thư, anh ta không về lấy không?" Tiêu Bắc chạy xuống lầu, mở hộp thư ra lại phát hiện bên trong trống không, mọi người nhìn nhau _ kỳ quái! Linh mục sẽ không thực tế như vậy chứ? Biết người chết rồi thì không gửi thư nữa?
“Chúng ta đến nhà thờ đi." Lam Minh cất thư, mang theo mọi người đi đến giáo đường.
Giáo đường này lấy màu trắng làm chủ, kiến trúc nguy nga làm cho người ta có một loại cảm giác thánh khiết. Cửa chính mở rộng, cuối hành lang mái vòm thật dài là hình thánh mẫu ôm con trên cửa sổ màu sắc rực rỡ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống sáng rực. Tiêu Bắc cảm thấy không khí nơi này tràn đầy hương vị của lòng nhân từ: “Một nơi rất tuyệt."
“Đúng vậy." Hi Tắc Nhĩ cũng ngẩng mặt nhìn bức tranh trên đỉnh: “Bất quá đối với một giáo đường cộng đồng nhỏ, không phải là quá xa xỉ sao?"
Cổ Lỗ Y thò đầu khỏi ba lô, thấy trên vách tường có một giá nến thuỷ tinh hình trứng liền bay lên xem một chút.
“Cổ Lỗ Y!"Tiêu Bắc nhỏ giọng kêu một tiếng, lo nó bị người khác trông thấy, vội kêu nó xuống!
Cổ Lỗ Y cầm giá cắm nến nhìn một lát rồi để lại sau đó xoay người bay xuống. Nhưng chẳng may cái đuôi hất lên, “cạch" một cái va phải giá nến, giá nến thủy tinh liền từ trên tường rơi xuống.
Tiêu Bắc vội lao tới đỡ, vỡ mất!
Cổ Lỗ Y cũng vươn tay muốn chụp lấy, nhưng không kịp, giá nến rơi xuống đất, sau đó… biến mất!
…
Mọi người đứng im bất động, nhìn mặt đất.
“Di?" Tiêu Bắc khó hiểu sờ sờ mặt đất: “Vừa mới rõ ràng đã rơi xuống mà!"
Cổ Lỗ Y dùng sức gật đầu _ đúng vậy!
Lam Minh nhíu mày, ngẩng mặt nhìn quanh, nhíu mày: “Tất cả đều là ảo giác tạo ra!"
“Để xem rốt cục ngươi vốn như thế nào." Hi Tắc Nhĩ rút ra lưỡi hái thật dài, miệng niệm vài câu chú ngữ, Tiêu Bắc nghe hình như “phá tan ảo giác" gì đó. Hi Tắc Nhĩ xoay lưỡi hái, khung cảnh bốn phía lập tức trở nên mơ hồ vặn vẹo, như tấm màn sân khấu bị xé toạc. Cảnh tượng hoa lệ biến mất, lưu lại vách tường mốc meo, còn có giá đèn treo rỉ sét đến độ nhìn không ra màu sắc vốn có ban đầu. Biến hóa quá lớn làm Tiêu Bắc có chút không thích ứng kịp, thì thầm với Lam Minh: “Ai làm vậy? Sau này tìm công ty trang trí phải cẩn thận một chút mới được!"
Không khí vốn đang khẩn trương bị một câu của Tiêu Bắc làm cho mất sạch, Lam Minh đè lên môi, ý bảo mọi người chớ lên tiếng, nghe cẩn thận.
Chỉ nghe thấy trên tầng cao nhất của giáo đường vang lên tiếng gì đó rất lớn, hình như là tiếng cưa điện…
Cổ Lỗ Y ôm cổ Tiêu Bắc, hai ngày trước hai người dùng cả đêm xem loạt phim sát nhân cưa điện, giờ nhớ tới, không biết có khi nào sẽ gặp một tên sát thủ biến thái đeo mặt nạ da người không!
Xung quanh vốn không có cầu thang, nhưng sau khi ảo giác biến mất cần thanh liền hiện ra. Cầu thang cũ nát không chịu sức nặng vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nhưng tiếng cưa điện rất lớn, người trên lầu hẳn là không nghe được.
Đến khi tiếng cưa điện ngừng, bọn Lam Minh lập tức dừng lại để tránh bị phát hiện.
Sau tiếng cưa điện, là tiếng đinh đinh đang đang.
“Nơi này thật sự cần phải sửa lại đó." Tiêu Bắc thấy phía trên cầu thang chính là một gác xép làm từ gỗ, nhìn Cổ Lỗ Y chỉ chỉ. Cổ Lỗ Y bay lên một chút, bám vào lan can quan sát rồi giật mình rụt cổ, bay về ôm chầm lất Tiêu Bắc cô kỉ không ngừng.
Lam Minh nghe không hiểu, hỏi Tiêu Bắc: “Nói nói cái gì?"
Tiêu Bắc cũng là vẻ mặt nghi hoặc: “Cổ Lỗ Y nói Frankenstein, sự im lặng của bầy cứu, sát nhân cưa điện, From Dusk Till Dawn, 28 ngày, I Am Legend…" (Cc: tên phim hok đó) ( Tk: toàn phim kinh dị =.= )
Lam Minh túm đuôi Cổ Lỗ Y: “Ai kêu ngươi xem nhiều phim như vậy!"
Cổ Lỗ Y kéo kéo Tiêu Bắc lại nói nhỏ một hồi, Tiêu Bắc lập tức nghiêm túc: “Nó nói trên đó có rất nhiều người chết!"
Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ cũng chau mày, mọi người nhanh chóng xông lên lầu, nhìn bốn phía, lập tức nổi một thân da gà.
Trên vách tường toàn hốc, ngang dọc lớn nhỏ chữ nhật ô vuông, trong mỗi một hốc đều có một người… hoặc nên nói là tiêu bản người? Ngoại hình quỷ dị, có thể nhận ra trong đó vừa có người vừa có Thần Ma.
Mà phía trước gian phòng, có một cái cửa sổ nghiêng lớn. Bên cạnh cửa sổ đặt một cái giường giải phẫu khổng lồ, trước bàn là một người mặc quần áo linh mục, tay cầm búa bận rộn.
Mà trên bàn giải phẫu là một cỗ thi thể, có chút quen mắt.
Tiêu Bắc trốn sau lưng Lam Minh _ là sát nhân cuồng thật à! Lần này cùng khủng bố hơn cả House of wax, dùng người sống làm tượng còn biến thái hơn!
Lam Minh thấy hắn chăm chú làm việc, kêu một tiếng: “Này."
Tiếng thứ nhất, người nọ không nghe thấy, tiếng thứ hai… hắn mạnh quay đầu kinh ngạc khi thấy có người lên đây, vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn nở nụ cười: “A, hoá ra là Lam Minh đại nhân."
Lam Minh nhìn quanh: “Đều là thi thể hỗn huyết cấp thấp?"
Người nọ gỡ cặp kính bảo hộ trên mặt xuống, khuôn mặt hiện ra trước mắt mọi người. Đó là một ông chú quái dị khoảng bốn mươi tuổi, trên người dính đầy vết máu và bùn đất, thoạt nhìn rất ghê tởm.
“Vâng." Người nọ cười cười: “Những thứ này đều dùng để triển lãm."
Tiêu Bắc lại để ý tới mấy cái giá đằng sau, trên kệ có rất nhiều bình Formalin, hình như đang ngâm khí quan.
" Chúng ta đang tìm Lôi Khắc Tư." Lam Minh hỏi: “Ngươi chính là tên linh mục thường xuyên viết thư cho hắn?"
“Vâng, ta tên là Tháp Đồ." Người nọ cười cười, xoay tay chỉ thi thể nằm trên giường: " Lôi Khắc Tư ở chỗ này, hắn đang tiếp nhận một cuộc phẫu thuật hạng nhất rất quan trọng."
“Môi trường giải phẫu của ông cũng quá kém đó!" Tiêu Bắc nhíu mày: “Ông có giấy phép hành nghề không? !"
“Ta không có giấy phép hành nghề của nhân loại, nhưng của Thần Ma thì ta có." Người nọ thò tay vào túi áo, móc ra một miếng gỗ đưa cho Lam Minh xem: “Ma y tộc y sư, giấy phép số 4907. Đúng rồi, đối với người chết thì không cần giấy phép."
Lúc này Tiêu Bắc mới để ý thấy Lôi Khắc Tư đã chết rồi, thi thể bị mở ra, Tháp Đồ đang tại nhét gì đó vào, như thể đang làm một tiêu bản. Không biết vì sao, Tiêu Bắc lại nhớ tới căn nhà ấm áp đấy đồ chơi kia…
Lam Minh nhìn giấy phép hành nghề của hắn, nhíu mày, gật đầu với Tiêu Bắc: “Hắn là bác sĩ, cũng là Ma Y tộc."
“Ta đã thu thập hỗn huyết cấp thấp này, hắn đã hoàn toàn phát điên mất đi năng lực tự điều khiển." Tháp Đồ cất giấy phép, tiếp tục xử lý thi thể Lôi Khắc Tư: “Yên tâm đi, virus rất nhanh sẽ biến mất."
Hi Tắc Nhĩ lại lắc đầu: “Oán khí của hắn rất mạnh, nếu không thể làm cho oán khí của Bệnh ma biến mất, virus sẽ vẫn tồn tại."
“Chỉ cần hoàn toàn phá huỷ cơ thể hắn thì virus chỉ có thể tồn tại bảy ngày." Tháp Đồ không kiên nhẫn trả lời: “Bảy ngày sau thì tốt rồi."
“Nhưng trong bảy ngày đó sẽ chết rất nhiều người!" Tiêu Bắc thấy hắn thái độ kiêu ngạo, có chút tức giận, lại nhìn những tiêu bản xung quanh: “Những người này đều do ngươi giết ?"
Lam Minh khẽ nhíu mày, thấp giọng nói với Tiêu Bắc: “Nếu như là bác sĩ Ma tộc thì được phép dùng hỗn huyết cấp thấp làm thí nghiệm, Thần Ma giết hỗn huyết cấp thấp cũng không tính là trái pháp luật."
“Cái gì?!" Tiêu Bắc cảm thấy rất không hợp lý: “Luật này do ai định? Nơi này là thế giới nhân loại, giết người thì phải đền mạng!"
“Hỗn huyết cấp thấp không phải người cũng không phải Thần Ma, chỉ là đồ vật, không những vậy còn là thứ đồ vật thấp kém." Tháp Đồ quay đầu cười với Tiêu Bắc, thái độ ngạo mạn không khác gì bác sĩ Vương.
Tiêu Bắc tức giận, lại để ý thấy trên mặt bàn phía trước cách đó không xa đặt một cái bình. Trong cũng có Formalin, ngâm thứ gì đó. Nhìn rất quen, Tiêu Bắc đi tới, phát hiện là một khối thịt. Khối thịt này thoạt nhìn rất kỳ dị, bất quá lờ mờ có thể nhận ra là cơ thể của sinh vật nào đó. Tiêu Bắc chợt nhớ tới vợ Lôi Khắc Tư… vươn tay khẽ chạm vào thành bình.
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh cuốn cuộn hiện lên trước mắt Tiêu Bắc.
Là gia đình Lôi Khắc Tư, cảm giác thật ấm áp, hai vợ chồng còn đang cười vui vẻ… hoá ra trong thi thể này cũng có những kí ức từng trải qua.
Tiêu Bắc lại nhíu mày, nếu thai nhi này chắc chắn không thể ra đời, vậy tại sao lại có kí ức? Chuyện này không hợp lý!
Lam Minh chú ý tới thần sắc Tiêu Bắc, biết cậu đã nhìn thấy gì đó. Vừa định hỏi, lại thấy Tiêu Bắc mở to mắt, tựa hồ đang nhìn thấy gì hình ảnh đáng sợ nào đó.
Lúc này, trong kí ức, Tiêu Bắc nhìn thấy gương mặt của bác sĩ Vương, hơn nữa còn cảm nhận được sự sợ hãi. Bác sĩ Vương nở nụ cười tàn nhẫn, tàn bạo vươn tay tới, mà phía trước là một bác sĩ đang dùng hai tay bóp cổ người phụ nữ trên bàn giải phẫu.
“A!"
Tiêu Bắc giật mình ngẩng lên.
“Sao vậy?" Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ hỏi.
“Sau khi nó sinh ra vẫn còn sống!" Tiêu Bắc hô lên: “Nó thấy được mặt bác sĩ Vương! Là Bác sĩ Vương và những bác sĩ khác giết mẹ nó, Lôi Khắc Tư đã nói thật!"
Lam Minh và Hi Tắc Nhĩ nhìn nhau. Tháp Đồ phía trước đang bận rộn đột nhiên dừng lại, đánh rơi dụng cụ.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Tiêu Bắc:"Ngươi không có chứng cớ, chớ nói xằng! Kẻ nào cũng biết hỗn huyết cấp thấp là sự tồn tại thấp kém, con chúng không thể sống sót."
“Cũng chưa chắc!" Lam Minh như là nhớ ra cái gì: “Ma tộc cấp thấp muốn sinh con đều phải đến chỗ Ma y tộc, nếu như các ngươi giết tất cả những đứa trẻ hỗn huyết thành công ra đời…"
“Hỗn huyết cấp thấp là thứ thấp kém vốn không nên tồn tại trên đời!" Thần sắc Tháp Đồ đột nhiên trở nên hung ác: “Máu của bọn chúng sẽ làm ô nhiễm huyết thống Thần Ma cao quý, những thứ thấp kém phải bị thanh trừ!"
“A… thanh trừ sao?" Hi Tắc Nhĩ cười lạnh: “Thì ra là thế, sau khi rời khỏi thế giới khác, hỗn huyết cấp thấp cùng nhân loại cũng có thể sinh con, bởi vì hoàn cảnh ở thế giới thật và thế giới khác khác nhau rất nhiều. Hoặc là nói, yêu tạo ra kỳ tích, mà các ngươi lại cố tình gạt bỏ kỳ tích này."
“Tất cả hỗn huyết cấp thấp đều phải chết!" Tháp Đồ tàn nhẫn nở nụ cười: “Đây là sứ mạng giữ gìn huyết thống Thần Ma cao quý của y tộc!"
“Bác sĩ Vương kia căn bản cùng một giuộc với ngươi!" Tiêu Bắc vô cùng tức giận: “Bọn họ vốn có thể có cuộc sống hạnh phúc. “
“Khờ dại, thứ dơ bẩn đó sao có thể tồn tại." Tháp Đồ nở nụ cười: “Tất cả những gì ta làm đều không trái pháp quy của Thần Ma, cho dù là Lam Minh đại nhân cũng không thể phán xét ta."
“Đáng tiếc, nơi này là thế giới thật, không phải thế giới khác." Lam Minh rút đao ra: “Dựa theo pháp luật của nhân lại, nợ máu thì trả bằng máu!"
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết Ma y tộc?" Tháp Đồ kinh hãi nhìn Lam Minh: “Ma Y tộc là chủng tộc cao quý nhất của Thần Ma!"
“Đã không còn nữa!" Lam Minh một đao chém đôi cặp kính của hắn, Tháp Đồ ngã xuống đất, kinh hoảng cầu xin tha thứ.
“Để cổng địa ngục quyết định xem ngươi có đáng chết không!" Hi Tắc Nhĩ cắm lưỡi hái xuống đất, mở ra một cái động lớn.
Tiêu Bắc từng thấy cảnh này, cánh cổng địa ngục nguy nga sẽ hiện lên. Phía sau cổng là vực sâu hắc ám không đáy, nếu bị phán xét là kẻ tội ác tày trời, cổng địa ngục sẽ lôi ngươi xuống.
Quả nhiên, sau khi Hi Tắc Nhĩ mở động, cánh cổng địa ngục được bao quanh bởi xương người nhô lên.
Tháp Đồ kêu một tiếng sợ hãi, ném cưa xoay người muốn chạy. Cổ Lỗ Y bay đến trước mặt hắn đạp một cước. Tháp Đồ lảo đảo, dẫm lên một ống nghiệm, bật ngửa ra sau, ngã vào cổng địa ngục .
Theo tiếng kêu thảm thiết của Tháp Đồ, cổng địa ngục chậm rãi đóng lại, chìm xuống. Mọi thứ trở lại như cũ.
Hi Tắc Nhĩ triệu hoán rất nhiều tử thần, sai họ tìm tất cả những Ma Y tộc từng tham dự vào việc này, kẻ nào nên xuống Địa ngục thì đạp hết xuống.
…
Rạng sáng bốn giờ hơn hôm sau, bầu trời chậm rãi hiện ra một tia sáng.
Giáo đường bị Ma Y tộc dùng ảo giác che giấu vốn là một tòa giáo đường đã lâu không được tu sửa, chất phác đơn sơ. Cảnh Diệu Phong liên lạc với những Ma tộc phụ cận. Vô luận là Ma tộc hay là hỗn huyết cấp thấp, sau khi nghe kể đều vô cùng tức giận, mọi người quyết định một lần nữa tu sửa giáo đường, đem tất cả những thi thể hỗn huyết cấp thấp bị ngộ hại bên trong chôn trong mộ viên đằng sau giáo đường.
Đêm đó, bọn Lam Minh cũng đến giúp đỡ Ma tộc cùng hỗn huyết cấp thấp, mảnh đất trống trải phía sau giáo đường được đào thành vô số mộ phần.
Giáo đường này nghe nói đã tồn tại trăm năm, mọi người từ trong giáo đường tìm được rất nhiều thi thể số lượng kinh người, đều là hỗn huyết cấp thấp, nhìn mà phải giật mình.
Rốt cục cũng làm xong mộ phần cuối cùng, mọi người ngồi trên bồn hoa cạnh mộ viên nghỉ ngơi.
Lam Minh ngồi cạnh Tiêu Bắc, thấy cậu nhìn chằm chằm vào mộ viên xuất thần, liền hỏi: “Sao vậy Bắc Bắc?"
“A…" Tiêu Bắc thở dài: “Không ngờ lại có nhiều hỗn huyết cấp thấp như vậy, có người còn rất dễ nhìn vậy mà chưa từng gặp."
“Những hỗn huyết hình thù kỳ dị đương nhiên sẽ trốn đi, phần lớn hỗn huyết cấp thấp đều sinh hoạt trong bóng tối không người." Lam Minh lấy nhánh cây nghịch mấy cọng cỏ dại trên mặt đất: “Thời thơ ấu của hỗn huyết cấp thấp tràn ngập kỳ thị, cuộc sống tịch mịch nên Lôi Khắc Tư mới trang trí nhà đẹp như vậy. Hắn hy vọng con mình có thể có được một thời thơ ấu hạnh phúc khoái hoạt."
Lúc này, Bạch Lâu lái xe tới, nói với mọi người: “Oán hận của Lôi Khắc Tư có lẽ đã biến mất, tất cả bệnh viện lớn đều đang lần lượt xuất hiện hiện tượng các bác sĩ tranh nhau mua áo lông."
“Cô ~" Cổ Lỗ Y đứng trên đùi Tiêu Bắc, đưa tay ra đón lấy bông tuyết rơi xuống.
“Lại tuyết rơi." Lam Minh vòng tay ôm lấy Tiêu Bắc.
“Làm gì vậy?" Tiêu Bắc nhìn hắn.
“Sợ cậu lạnh mà, nhân loại thật phiền toái, lúc thì nóng lúc thì lạnh."
Tiêu Bắc khinh bỉ. Phía trước cách đó không xa chính là mộ gia đình Lôi Khắc Tư, lúc nãy khi Tiêu Bắc đem tiểu bảo bảo từ trong bình ra mới có cơ hội nhìn kĩ. Tuy không phải hình dáng nhân loại nhưng rất đáng yêu, thật đáng tiếc.
Thấy Tiêu Bắc buồn bã, Lam Minh cười cười, bảo cậu nhìn bên kia.
Những hỗn huyết cấp thấp xung quanh đều đến, họ cầm theo rất nhiều hoa, lần lượt đặt từng bông xuống mỗi một phần mộ, trong đó còn có mấy phụ nữ đang mang thai.
“Hả?" Tiêu Bắc kinh ngạc: “Nhiều vậy sao!"
“Vậy nên mới nói nhân loại là đồ ngốc." Lam Minh cười: “Đã biết không có khả năng mà vẫn muốn thử!
Tiêu Bắc thấy những người đi qua mình đều cười với mình, có vẻ rất thân mật, cảm khái: “Oa, tính cách hỗn huyết cấp thấp so với siêu hỗn huyết tốt hơn nhiều !"
Lam Minh nhéo má cậu: “Sau này cậu tới nơi này phỏng chừng ăn cơm uống rượu cũng không cần trả tiền đâu."
“Hả?" Tiêu Bắc không hiểu: “Vì sao?"
Lam Minh xoa đầu Tiêu Bắc, đột nhiên giật kinh, nhảy dựng lên: “Nguy rồi!"
“Sao vậy?"
“Tôi còn phải làm thêm!" Lam Minh xoay người muốn chạy,bị Tiêu Bắc túm chặt lại, uy hiếp: “Anh dám đi? !"
Lam Minh bị Tiêu Bắc giữ về, kinh ngạc nhìn cậu.
“Đã nói không được phép đi." Tiêu Bắc lầm bầm: “Tuy anh ăn rất nhiều, bất quá tôi vẫn có thể nuôi được!"
Lam Minh nở nụ cười, vòng tay qua tiếp tục ôm Tiêu Bắc, khẽ giúp cậu phủi những bông tuyết đọng trên vai.
[Vũ dạ kỳ đàm] Quyển 30 – Khoảng thời gian bị mất
Tác giả :
Nhĩ Nhã