Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 127

Sau khi điều tra tỉ mỉ, có thể xác thực những người chết đều không có thói quen nghe radio, lại càng không nghe chương trình 《 Midnight Voice 》tối qua.

Cái này… thật vất vả mới tìm được chút manh mối lại bị làm rối.

Tiêu Bắc ngồi trong phòng khách phát sầu, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ còn có người khác hạ chú ngữ? Nhưng hiềm nghi của Tiểu Nguyệt thật sự rất lớn mà!

Đến tối, Khế Liêu gọi về, nói kết quả theo dõi là buổi chiều sau khi Tiểu Nguyệt về đến nhà liền bắt đầu đi ngủ.

Mọi người xem xét lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô ta, nguyên lai Tiểu Nguyệt chiều mới ngủ, rồi nửa đêm dậy làm chương trình đến sáng.

“Mặc dù có chút quái, bất quá cũng không có gì không đúng!" Bạch Lâu thay băng cho Tiểu Thất, vừa hỏi Tiêu Bắc: “Đêm đó cậu thật sự thấy nét mặt của cô ta rất dữ tợn?"

Tiêu Bắc cùng Lam Minh đồng loạt gật đầu _ đúng vậy! Tuy không thể hình dung dữ tợn như thế nào, nhưng thật sự rất dọa người, chắc chắn là đang tức giận!

“Bằng không, đêm nay tiếp tục theo dõi?" Tiêu Bắc cảm thấy đây cũng là một cách.

“Quá bị động." Lam Minh không hứng thú: “Có khi nào những người kia dùng cách khác để tiếp xúc với cô ta không?"

Được Lam Minh nhắc nhở, Tiêu Bắc đột nhiên vỗ tay: “Đúng rồi! Có thể điều tra số điện thoại của Tiểu Nguyệt và những người kia xem họ có từng liên lạc với cô ta không, hoặc là cách nào đó tương tự vậy!"

Cảnh Diệu Phong cho người điều tra một lần nữa, quả nhiên _ hai người chết từng tiếp xúc với Tiểu Nguyệt. Một người là rạng sáng đã gọi cho cô ta còn người buổi sáng đến siêu thị mua đồ, chính là người Tiểu Nguyệt đã gặp.

Chứng cớ vô cùng xác thực, có thể thấy được cái chết của những người này quả thật là do Tiểu Nguyệt!

“Chỉ là…" Tiêu Bắc chống cằm: “Chúng ta trực tiếp đi tìm cô ta sao? Các anh cũng đã nói cô ta là nhân loại, vậy thì phải làm gì?"

“Có thể là Thần Ma loại mới!" Lam Minh có vẻ mất hứng: “Không phải gần đây thường xuất hiện mấy thứ quái quái đó sao."

“Không đâu." Cảnh Diệu Phong lấy ra một xấp tư liệu: “Đây là toàn bộ tư liệu của Tiểu Nguyệt mà cấp dưới của tôi tra được, nhân sinh của cô ta có vẻ không trôi chảy mấy!"

“Là sao?" Tiêu Bắc cầm tư liệu lên xem. Nhân sinh của Tiểu Nguyệt đúng là có thể khái quát đơn giản _ không trôi chảy!

Tiểu Nguyệt tên thật là Lạc Nguyệt, tên rất hay nhưng nhân sinh lại rất tệ.

Cô mất cha từ nhỏ, sau khi mẹ tái giá thì suốt ngày bị cha kế đánh đập. Mười sáu tuổi bỏ nhà trốn đi, theo bạn trai đến thành phố, lại suýt nữa bị bán đi tiếp khách. Cuối cũng cũng trốn được, nhưng không nhà để về, sau đó còn từng ngủ dưới cầu, dựa vào nhặt rác và làm công kiếm tiền sống tạm, tự học thi vào Học viện truyền thông học tập ngành phát thanh. Có quan hệ yêu đương và kết hôn với một giáo viên cùng ngành, nhưng tân hôn chưa đến một tháng thì phát hiện chồng ngoại tình. Sau đó còn bị bạo lực gia đình, tự sát nhiều lần, cuối cùng mắc chứng trầm cảm và thần kinh phân liệt nhẹ, phải vào bệnh viện tâm thần ở hai năm. Sau khi khỏi và xuất viện, được hiệu trưởng trường giới thiệu, đến đài phát thanh làm việc. Cũng chính cô ta nghĩ ra chương trình 《 Midnight Voice 》, vừa phát sóng liền thu được kết quả cực tốt, vì vậy trải qua hai năm cố gắng, Tiểu Nguyệt đã trở thành MC chính thức của đài, có rất nhiều fans.

Chờ Tiêu Bắc đọc xong, mọi người đều nhíu mày _ số Tiểu Nguyệt cũng rất thật đó! Bất hạnh gì cũng từng gặp, nếu lần này lại liên lụy đến án tử thì lão thiên gia đúng là quá bất công.

Cổ Lỗ Y cầm khăn lau nước mắt.

Tiêu Bắc có chút dở khóc dở cười, Cổ Lỗ Y rất dễ khóc. Mà nói tới cũng kỳ, cả nhà phần lớn toàn là nam, sao lại dạy ra nó đa sầu đa cảm như vậy nhỉ?

“Trực tiếp tìm cô ta nói chuyện đi." Lam Minh ngồi không yên, đứng lên, kéo Tiêu Bắc: “Đi, Bắc Bắc, chúng ta gặp Tiểu Nguyệt đi, nói không chừng chính cô ta cũng đang bị lợi dụng!"

“Được!" Tiêu Bắc cũng cho rằng hỏi thẳng là tốt nhất! Cùng Lam Minh xuống lầu.

Sau khi hai người lái xe đến dưới nhà Tiểu Nguyệt, thì gặp Tiếu Hoa và Khế Liêu đang ngồi trong xe.

Tiếu Hoa vì bị thương nên hôm nay không đến công ty, ngồi nhà thì cảm thấy chán nên theo Khế Liêu đi theo dõi, vết thương trên tay đã gần khỏi hẳn rồi. Nghe nói là do hôm qua thừa dịp Tiếu Hoa ngủ, Lang Vương dùng một loại phương pháp vô cùng hạ lưu chữa cho… Cụ thể là phương pháp gì, Tiêu Bắc hỏi nửa ngày Tiếu Hoa cũng không chịu nói ra. Ngược lại Lam Minh nhanh miệng: “Không phải cẩu cẩu hay liếm để chữa thương sao!"

“Các ngươi tới đây là gì?" Khế Liêu nhìn đồng hồ: “Không phải nói sau nửa đêm mới đổi ca sao? !" Khế Liêu thoạt nhìn rất không vui, đại khái chắc là ngại bọn họ quấy rầy hắn và Tiếu Hoa ở cùng nhau.

Tiêu Bắc nói sơ ý định, Tiếu Hoa cảm thấy chủ ý này không tồi! Khế Liêu lại nhếch miệng: “Tôi cảm thấy lời nha đầu kia cũng không phải hoàn toàn không đúng."

Tiêu Bắc cùng Lam Minh minh bạch, những lời ngày đó Tiểu Nguyệt nới với Khế Liêu kỳ thật là một bước ngoặt rất lớn với hắn, hơn nữa còn trực tiếp giúp qua hệ của hắn và Tiếu Hoa tiến thêm một bước! Nếu như không có chuyện giết người, như vậy Tiểu Nguyệt thật đúng là một phát thanh viên rất giỏi.

“Đến hỏi cho rõ đi." Tiếu Hoa thấy thần sắc Khế Liêu không tốt, an ủi: “Cũng có thể Tiểu Nguyệt căn bản không biết mình có năng lực này, nói không chừng cô ta cũng đang bị Thần Ma lợi dụng !"

“Đúng đúng!" Cổ Lỗ Y thò đầu ra dùng sức gật, nó rất thích những không ngừng vươn lên từ vận mệnh nhấp nhô lại còn phong hoa tuyệt đại!

Mọi người theo địa chỉ Cảnh Diệu Phong tra được lên lầu, bấm chuông nhà Tiểu Nguyệt.

Ấn mấy cái, không thấy ai ra mở cửa.

Mọi người nghĩ nghĩ, lúc này hẳn là Tiểu Nguyệt đang ngủ bù.

“Trực tiếp mở cửa vào đi." Lam Minh muốn đạp cửa, Tiêu Bắc hung hăng trừng hắn, đẩy qua một bên, tiếp tục nhấn chuông cửa.

Chuông vang lên chừng mười phút, rốt cục cũng nghe thấy bên trong truyền đến tiếp lẹp bẹp của dép lê, chỉ từ tiếng bước chân cũng có thể nghe ra người mở cửa đang vô cùng tức giận.

Quả nhiên, cửa rầm một tiếng mở ra, Tiểu Nguyệt mặc áo ngủ tóc rối tung vẻ mặt tức giận hướng lên trời rống to: “Ai vậy hả! Mẹ kiếp!"

Mọi người kinh ngạc nhảy dựng, cái giọng nói này với Tiểu Nguyệt ôn nhu động lòng người trong radio là một trời một vực nha.

Nhìn kỹ lại, phát hiện đều là không người quen biết, Tiểu Nguyệt hỏi: “Mấy người là ai? Đừng có nói với tôi gõ sai cửa đó, lão nương làm thịt các ngươi!"

Khóe miệng mọi người giật giật… Quả nhiên, người không thể xem bề ngoài cũng không thể nghe tiếng.

“A… Chúng tôi là khán giả chương trình của cô." Tiêu Bắc trả lời.

Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Bắc thật lâu: “Bệnh tâm thần!" Mắng một câu sau đó định đóng cửa.

Lam Minh vươn tay chận cửa:"Đợi một chút, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cô."

“Các người là ai chứ? !" Tiểu Nguyệt càng tức giận, nhưng kỳ quái là có tức giận nhưng không sợ hãi. Bình thường phụ nữ độc thân khi thấy đàn ông gõ cửa còn chặn không cho đóng cửa sẽ rất sợ hãi mới đúng, hay là Tiểu Nguyệt trời sinh đã mạnh mẽ như vầy?

“Là thế này, chúng tôi…" Tiêu Bắc còn muốn khách khí giải thích, chỉ tiếc Tiểu Nguyệt tính tình nóng nảy, mắng to: “Tôi không rảnh, buồn ngủ! Nếu còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát !"

“Báo cảnh sát?" Lam Minh kéo Tiêu Bắc ra phía sau, trong lòng tự nhủ nữ nhân này hung dữ như vậy, đừng có làm Bắc Bắc bị thương a: “Cô hại chết nhiều người như vậy, còn dám báo cảnh sát?"

“Cái gì? !" Tiểu Nguyệt ngẩn người: “Ai hại chết người?"

“Cô!" Tiếu Hoa lấy ra một cây bút ghi âm, phát thông tin Cảnh Diệu Phong tìm được cho Tiểu Nguyệt nghe, chính là cuộc đối thoại của những người chết và Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt nhíu mày: “Này thì sao ? Chỉ là những lời khuyên của tôi."

“Có thể vào nhà nói chuyện không?" Lam Minh hỏi.

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ: “Vậy các anh nói rõ trước, người chết xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Bắc đem ảnh chụp hiện trường cho Tiểu Nguyệt nhìn một chút: “Những người được cô khuyên dùng tình yêu để cứu rỗi, kết quả bọn họ giết người mình yêu rồi tự sát."

“Ta kháo!" Tiểu Nguyệt vẻ mặt vô lại, bộ dáng không có lấy nửa phần thục nữ, Tiêu Bắc muốn cười lại cười không nổi. Cúi đầu thì thấy Cổ Lỗ Y trong ba lô, mắt sáng lấp lánh, uốn uốn éo éo, có vẻ rất hài lòng với Tiểu Nguyệt.

Mở cửa cho mọi người vào, Tiểu Nguyệt tới bàn tìm gói thuốc, châm thuốc lá.

Vào phòng, mọi người mới phát hiện, nguyên lai Tiểu Nguyệt là trạch nữ chính thống, trong phòng đầy CD và sách, đồ ăn vặt vung vãi khắp nhà, còn quần áo _ cực bẩn!

Thấy thần sắc của mọi người, Tiểu Nguyệt gãi: “Chưa thấy trạch nữ bao giờ à. Mà các anh vừa mới nói những người kia đều đã chết?"

“Ừh!" Tiêu Bắc gật đầu.

“Sao lại vậy chứ? !" Tiểu Nguyệt vẻ mặt khó hiểu ngồi xuống sa lon, ôm lấy một con mèo trắng mập ú vuốt vuốt.

Con mèo toàn thân trắng như tuyết, mũm mĩm, không nhận ra là loài nào, nhưng rất đáng yêu cũng rất xinh đẹp, cao quý. Nó tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, ngáp một cái, thân thiết cọ cọ Tiểu Nguyệt, nằm trên đùi cô liếm lông.

“Cô có để ý khi mình nói với những người kia ‘Dùng tình yêu cứu rỗi’ là biểu tình gì không?" Tiêu Bắc đi thẳng vào vấn đề.

Tiểu Nguyệt ngẩn người, sau đó bật cười, ngậm thuốc nói: “Chắc chắn không dễ nhìn…"

Mọi người ngồi xuống, Tiểu Nguyệt cũng không có ý pha trà mở cô ca cho mọi người, tự mình lấy một lon bia, vừa uống vừa dùng đồ ăn vặt chọc mèo: “Nếu không phải để kiếm sống, thì tôi sẽ không trái lương tâm đi đối phó với đám tiện nhân không chịu trách nhiệm kia."

“Không thể nào…" Khế Liêu nói: “Cô nói dối? Tôi còn tưởng rằng những lời cô nói đều xuất phát từ nội tâm."

“Ha ha!" Tiểu Nguyệt cười to: “Cậu cũng dễ bị lừa thật! Nói với các người, tôi đã sớm mất cảm giác với tình yêu rồi, kẻ gọi điện thoại đến kể khổ, đơn giản chỉ là hai loại không hiểu tình yêu và không có tư cách nói đến tình yêu."

“Tuyên bố này rất thú vị đó." Lam Minh cảm thấy hứng thú hỏi: “Hai loại người này phân biệt như thế nào?"

“Rất đơn giản." Tiểu Nguyệt thả con mèo trắng xuống đất, cho nó tới nghịch chậu cát ngoài ban công, vừa gác chân, chậm rì rì nói: “Những người không dám bày tỏ, do dự, lo được lo mất, phần lớn đều không yêu hoặc là không hiểu yêu là gì… cứ như bình thường an ủi một chút hoặc khai thông một chút là xong. Mà loại gọi đến, nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác vì muốn trốn tránh trách nhiệm hoặc muốn phản bội, chính là loại người hoàn toàn không có tư cách yêu giống những kẻ từng tương tổn tôi trong quá khứ, tôi không rảnh mà để ý đến bọn họ. Nhưng tôi vừa nói rồi đó, vì bảo vệ bát cơm tôi cũng không thể chửi ầm lên, vì vậy đành phải chịu đựng nói một câu dùng tình yêu cứu rỗi rồi đuổi bọn họ. Ai biết bọn họ sẽ chạy đi giết người chứ!"

Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, muốn nghe xem hắn có ý kiến gì nhưng Lam Minh lại nhìn chằm chằm hướng ban công.

Tiêu Bắc theo tầm mắt của hắn nhìn ra, chỉ thấy con mèo trắng lúc nãy đang ngồi trên lan can, mở to đôi đôi mắt xanh nhìn chằm chằm mọi người trong phòng.

“Con mèo kia từ đâu tới vậy?"

Người hỏi là Khế Liêu, Tiêu Bắc quay lại nhìn hắn. Khế Liêu bị dị ứng với mèo, không hứng thú với mèo lại chủ động đi hỏi lai lịch của một con mèo trắng.

“Sau khi tôi bị bệnh thì tình cờ nhặt được nó trong sân của bệnh viện tâm thần… Không gạt các anh, nhờ nó mà bệnh của tôi mới có chuyển biến tốt." Tiểu Nguyệt cười nhẹ: “Tôi lúc ấy cảm thấy toàn bộ thế giới đều không cần tôi, cho nên thần kinh mới bị suy nhược. Khi nhặt được nó, nó bị thương, rất yếu. Sau khi chữa khỏi cho nó, nó là thứ có sinh mạng duy nhất không sợ tôi, còn thích kề cận với tôi. Dần dà, tôi bắt đầu khỏi bệnh… Cho nên tôi liền quyết định nửa đời sẽ cùng nó sống nương tựa lẫn nhau."

Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, Cổ Lỗ Y trong ba lô lại bắt đầu thút tha thút thít , Tiêu Bắc bất đắc dĩ lấy khăn giấy bỏ vào ba lô.

Lam Minh đứng lên: “Được rồi… chuyện lần này không quan hệ đến cô, quấy rầy rổi."

Tiểu Nguyệt bất ngờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt như thể đang nhìn bốn bệnh nhân tâm thần.

Tiếu Hoa cũng không hiểu nhưng Khế Liêu đã đứng dậy kéo anh ra ngoài .

Tiểu Nguyệt đi ra đóng cửa, Khế Liêu đột nhiên nói:"À, đúng rồi."

“Hả?" Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái gì?"

“Kỳ thật những lời khuyên kia của cô… rất hữu dụng." Khế Liêu nhìn nơi khác.

“Vậy sao?" Tiểu Nguyệt bật cười: “Thật không nghĩ tới."

“Giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề." Khế Liêu đút tay vào túi: “Cô chọn ngành phát thanh cũng là do thích nghề này phải không?"

Tiểu Nguyệt dừng một chút, cườithản nhiên: “Tôi quên rồi."

“Có thể mở lòng một chút nếu cô thực sự thích nó, với lại dù gì thì cũng không ai có thể chịu đựng một thứ không thích cả đời." Khế Liêu mỉm cười: “Nên mắng thì phải mắng."

Nghe Khế Liêu nói xong, Tiêu Bắc cùng Lam Minh đều ngớ người, Tiếu Hoa một bên lại càng mở to mắt _ Khế Liêu thiếu niên bất lương mà lại đi khai đạo cho người khác!

Sau khi cáo từ, mọi người xuống lầu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Bắc giữ chặt Lam Minh.

“Lát nữa cậu sẽ biết." Lam Minh nhẹ nhàng khoát tay, mang theo Tiêu Bắc đến một con hẻm hẻo lánh chờ đợi, hỏi Tiêu Bắc: “Đúng rồi… cậu có biết trên đời này ngoại trừ người sói, còn có người mèo không?"

“A…" Tiêu Bắc chớp mắt: “Tôi biết CatWomen của Halle Berry."

“Black Pearl, tình yêu của em gái hoàng đế!" Cổ Lỗ Y lanh chanh, Tiêu Bắc nhét nó lại ba lô, tiếp tục hỏi Lam Minh: “Chuyện đó thì sao? Có liên quan gì với chuyện anh đột nhiên quyết định rời đi."

“Dĩ nhiên là có liên quan." Khế Liêu vuốt mũi: “Bởi vì nhìn thấy một người không muốn gặp."



“Đừng nói vậy chứ, lão bằng hữu ." Lúc này, sau lưng mọi người đột nhiên vang lên một giọng nói.

Tiêu Bắc ngẩn người, quay lại nhìn thì thấy một người đang ông đang đứng dựa vào tường ở đầu hẻm.

Hắn thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, rất trẻ, đôi mắt to vô cùng xinh đẹp, khá anh tuấn, chỉ là tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc trắng, mắt xanh, mặc áo da trắng.

Tiêu Bắc nhìn kỹ lại: “A!"

Cậu đột nhiên hét lên, bởi vì cái chuông trên cổ người nọ chính là cái trên cổ con mèo trắng của Tiểu Nguyệt, hơn nữa phía sau hắn còn có một cái đuôi trắng lắc lắc.

“Con mèo… Con mèo…"

“U, Lam Minh, đã lâu không gặp, hồi trước có nghe nói ngươi được thả ra, chúc mừng nha." Người nọ vừa nói vừa liếm tay, móng tay nhọn hoắt làm cho Tiêu Bắc lại một lần nữa xác định _ người này không phải nhân loại.

“Hắn là ai vậy?" Tiếu Hoa hỏi Khế Liêu.

“Elvis…" Khóe miệng Khế Liêu khẽ nhếch lên, Tiêu Bắc cùng Tiếu Hoa thì cong vòng, trong đầu đồng thời xuất hiện hình ảnh Elvis Presley áo trắng quần trắng… cảm thấy trò đùa này có chút lạnh. (Elvis đọc là ‘Māo wáng’gần giống Miêu vương)

“Vậy nên mới nói nhân loại quá nông cạn." Lỗ tai ‘Elvis’ giật giật.

Tiêu Bắc nhìn thấy cái tai mèo lông xù hình tam giác của hắn _ dễ thương ~!

Lam Minh đẩy cậu: “Nghĩ gì thế? !"

Tiêu Bắc liếc Lam Minh, trong lòng tự nhủ nếu Lam Minh cũng giống như Sỉ Mị đồng có hai cái tai chắc chắn sẽ rất thú vị, nếu là tai mèo thì càng tốt, tai mèo so với tai chó còn đáng yêu hơn… Nghĩ nghĩ, quay qua nhìn Elvis, muốn… sờ tai hắn quá đi!

“Hắn gọi Tra Phổ." Khế Liêu thấp giọng nói với Tiếu Hoa: “Không phải vua của loài mèo như Sphinx mà là mèo vương, cũng giống chúng ta là Thần Ma, hơn nữa còn là cấp vương, cấp bậc khá cao. Sphinx cũng phải thừa nhận địa vị của hắn, hơn nữa còn gọi hắn là vương. “

“A?" Tra Phổ vui vẻ: “Sphinx lão đệ cũng tới sao? Ta còn tưởng hắn đã chết rồi chứ, quả nhiên hảo mệnh. Có rảnh ta muốn cùng hắn uống vài chén, bây giờ hắn vẫn còn bộ dáng sư tử hả?"

“Là ngươi giết những người kia?" Lam Minh không trực tiếp trả lời, chuyển chủ đề, bắt đầu thẩm vấn.

Tra Phổ nhún vai: “Sao có thể… ta cũng không biết đám âm ma kia đang làm cái gì."

“Âm ma? !" Khế Liêu nhíu mày.

“Mới xuất hiện, ta muốn bắt bọn nó khỏi người Tiểu Nguyệt, nhưng chúng ký sinh trong sóng âm và radio, làm thế nào cũng không đuổi được. Chúng giống như một lời nguyền, hoặc chỉ có thể do khí tràng không ổn định." Tra Phổ vừa nói, vừa đánh giá Tiếu Hoa: “Ai… Khế Liêu, ta vẫn cho là ngươi thích kiểu lolita, không nghĩ tới lại là kiểu lãnh diễm này, ánh mắt không tồi."

“Anh… vì sao lại ở cùng Tiểu Nguyệt?" Tiêu Bắc giật mình.

Tra Phổ nhún vai: “Là chuyện rất dài, cậu xác định muốn nghe?"

“Nói ngắn gọn." Lam Minh đề nghị.

“Ta yêu cô ấy." Tra Phổ khái quát cực gọn, mọi người minh bạch… cũng là một chuyện tốt.

“Nếu vậy, những người chết kia thì sao?" Khế Liêu hỏi: “Còn có, người sáng hôm nay trên điện thoại…"

“A, sáng hôm nay có một tên khốn gọi đến quấy rầy Tiểu Nguyệt, còn có một trên sáng nay đụng phải ở siêu thị, dai như đỉa cứ lôi kéo cô ấy làm quen!" Tra Phổ bất mãn nói: “Nhưng khi Tiểu Nguyệt tức giận cô ấy chỉ nhịn xuống, sau đó đám âm ma âm hồn bất tán kia sẽ đi ra hại người, ta giết được con nào thì giết, nhưng vẫn không diệt hết được!"

“… Tiểu Nguyệt có biết thân phận thật của anh không?" Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

“Sao có thể! Cô ấy vừa khỏi bệnh, tôi cũng không muốn làm cô ấy sợ." Tra Phổ cười tủm tỉm liếm tay: “Không sao cả, dù sao ta cũng có rất nhiều thời gian, có thể cùng cô ấy thật lâu thật lâu, cứ từ từ."

“Cô ta khỏi bệnh là do ngươi cắn cô ta?!" Khế Liêu nháy mắt hiểu ra: “Ngươi cho cô ta máu của ngươi? Tân nương của vương dù là nhân loại cũng sẽ trường sinh bất lão, hơn nữa còn không chịu bất luận ốm đau dằn vặt nào."

“Ha." Tra Phổ gật đầu: “Quỷ thực lúc cô ấy ngủ ta có làm chút chuyện mờ ám."

“Ngươi không hỏi cô ta?" Khế Liêu nhíu mày: “Ngươi không sợ cô ta không muốn?"

Tra Phổ ngẩn người, lập tức ý vị thâm trường liếc Tiếu Hoa bên cạnh Khế Liêu, cười lắc đầu: “Ngươi cho rằng nhân loại có bao nhiêu thời gian để có thể lãng phí?"

Khế Liêu vậy mà không phản đối, tựa hồ đã lĩnh ngộ điều gì đó.

Tiêu Bắc kéo kéo Lam Minh, xem thái độ của hắn với Tra Phổ, tựa hồ Tra Phổ là người tốt!

Lam Minh vẻ mặt bất đắc dĩ _ không nghĩ tới chuyện lại phát triển theo chiều hướng này, bất quá cũng có thể khẳng định hai người này không liên quan tới án tử, mà là đám âm ma ký sinh cổ quái kia.

“Đúng rồi." Tra Phổ nói: “Các ngươi tới vừa lúc… Về đám âm ma ký sinh điên điên khùng khùng kia, ta hoài nghi có liên quan đến những chuyện Tiểu Nguyệt từng trải qua, có thể trên người cô ấy có lời nguyền nào đó. Phương diện này ta không rành lắm, Đại Tế Ti đã đến thì đúng là cơ hội trời cho, phiền ngài cứu tâm can bảo bối của ta với."
Tác giả : Nhĩ Nhã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại