Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 45: Phá cửu đạo chân ngôn
- Lâm Minh gặp nguy hiểm, hắn chỉ là một tiểu tử bình dân, khẳng định sẽ không có võ kỹ nào, lấy cái gì để đỡ “Cửu Đạo Chân Ngôn" đây?
Trên luận võ tràng, Lâm Minh nhìn phù văn màu xanh trên thân kiếm Vương Nghiễn Phong, hai mắt sáng quắc, trước khi tập luyện Minh Văn thuật, đầu tiên cần phải tu luyện pháp quyết linh hồn, ngưng tụ khống chế linh hồn lực, Lâm Minh tu luyện pháp quyết linh hồn đỉnh cao “Thái Nhất Linh Hồn quyết", bằng vào thứ này, Lâm Minh cực kỳ mẫn cảm với chân nguyên lưu động trong bảo khí, chỉ cần một ý niệm trong linh hồn kéo dài ra, thì có thể nắm được rất rõ ràng.
- Võ kỹ của tên Vương Nghiễn Phong này, tuy rằng ta có thể cảm nhận đượcta cũng không quá hiểu biết về võ kỹ, căn bản không biết sơ hở ở chỗ nào, tuy nhiên nếu nói về Minh Văn thuật và bảo khí, toàn bộ Thiên Vận quốc này e rằng cũng không có người nào hiểu rõ hơn ta, ta có thể tìm ra chỗ chân nguyên trong bảo khí lưu động không lưu loát...
Lâm Minh đang suy tư, mà đúng lúc này, Vương Nghiễn Phong đã cầm trường kiếm vọt lên, hắn sử dụng võ học gia truyền “Cửu Đạo Chân Ngôn", dự định trong vòng vài chiêu sẽ giải quyết Lâm Minh, dùng nó để lập uy.
Chân nguyên dồn hết vào trong trường kiếm, phát ra tiếng rít bén nhọn, đây là chỗ tốt của bảo khí, một khi dồn hết chân nguyên vào, có thể đề cao khí thế và uy lực của chiêu thức lên rất nhiều, đối mặt với uy thế cỡ này, võ giả mà không có bảo khí thường thường sinh ra cảm giác không đủ sức chống lại, bởi vì nếu bọn họ dùng binh khí đón đỡ, thì rất có thể sẽ khiến cho binh khí bị chặt đứt!
- Lâm Minh, nhận lấy cái chết!
Vương Nghiễn Phong hét to một tiếng, luồng sáng xanh trên chín đạo phù văn nở rộ trong nháy mắt, trường kiếm với thế như chẻ tre, chém về phía bả vai Lâm Minh, ánh mắt Lâm Minh ngưng lại, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, thân thể giống như một tia chớp lóe ra.
Ầm...
Một kiếm của Vương Nghiễn Phong chém lên mặt đất, các đốm lửa văng ra khắp nơi! Mặt đất được lót đá này đã được trận pháp gia trì, cứng rắn như sắt, nhưng vẫn bị Vương Nghiễn Phong chém ra một cái rãnh dài nửa xích, có thể thấy một kích này có uy lực lớn cỡ nào.
Một kích không trúng, Vương Nghiễn Phong vẫn không có chút chán nản nào, mà ngược lại còn cười ha hả:
- Lâm Minh, ngươi định so tốc độ với ta hay sao? Không thể tưởng được chẳng những ngươi có trời sinh thần lực, mà tốc độ cũng nhanh, đáng tiếc! Ngươi lại không biết võ kỹ thân pháp!
- Luận tốc độ, ngươi há có thể so được với ta!
Vương Nghiễn Phong bước chân lên, thân thể hóa thành một chuỗi tàn ảnh mơ hồ.
- Thất Tuyệt bộ! Võ kỹ thân pháp của Vương gia!
- Đây là một trong tuyệt học gia truyền của Vương gia, trong vòng bảy bước, xuất quỷ nhập thần, tốc độ vượt qua cả quỷ thần, đại thế gia đúng là làm cho người ta phải đố kị mà!
- Vũ khí bị áp chế, võ kỹ bị áp chế, thân pháp cũng không bằng, trận chiến này còn đánh như thế nào nữa?
Khi mọi người đang bàn luận, Vương Nghiễn Phong đã liên tục bước ra bảy bước, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Lâm Minh, luồng sáng xanh từ chín đạo phù văn trên bảo khí sáng lên, một kiếm chém về phía cánh tay Lâm Minh!
Giao chiến trong Thất Huyền võ phủ thì không được giết người, nếu không sẽ bị xử phạt, cho nên Vương Nghiễn Phong chém về phía cánh tay Lâm Minh, tuy rằng một kiếm này sẽ không chết người, nhưng lại có thể làm cho cánh tay Lâm Minh cụt từ bả vai, mặc dù có thuốc nối xương nối gân, thì cánh tay này sẽ bị phế đi hơn nửa, về sau tu vi sẽ bị tổn hao nhiều.
Một kiếm rất âm độc!
Khóe miệng Vương Nghiễn Phong nổi lên một nụ cười ác độc, ngươi không phải là thiên tài hay sao? Ta sẽ chặt đứt con đường thiên tài của ngươi, xem ngươi còn dám tranh cái gì với ta nữa. Hắn cực kỳ tự tin với một kiếm này, cũng không nghĩ ra một lý do nào để thất bại cả, nhưng đúng lúc này, Lâm Minh bỗng hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xoay người, một quyền được đánh ra!
Một quyền trông có vẻ rất bình thường, mang theo lực lượng gần ba ngàn cân, không chút hoa lệ nào mà đánh ra.
Ầm...
Một quyền này đánh lên giữa thanh kiếm của Vương Nghiễn Phong, đây chính là chỗ mà chân nguyên trong bảo khí lưu chuyển tắc nghẽn mà Lâm Minh vừa phát hiện ra!
Tốc độ của thanh trường kiếm này cực kỳ nhanh, nếu muốn đánh trúng điểm này, độ khó là không thể lường được, nếu không phải Lâm Minh trong mấy năm nay đã vung đao cắt thịt ngàn vạn lần, lưỡi đao thành thạo xuyên qua vô số kẽ hở xương cốt, luyện thành một loại công kích cực kỳ tinh chuẩn, thì cho dù hắn dựa vào cảm giác hiểu biết về Minh Văn thuật thì cũng vô dụng.
Trong nháy mắt kia, Vương Nghiễn Phong chỉ cảm thấy một luồng chân nguyên thô bạo bỗng nhiên truyền đến, cắt đứt năng lượng lưu động trong bảo khí của hắn, nếu ví dụ chân nguyên mà hắn dồn hết vào trong thân kiếm là một con rắn, thì một quyền này giống như một thanh sài đao chém ngay chỗ bảy tấc của con rắn đó!
Làm sao có thể?
Chân nguyên bị kìm hãm, huyết mạch Vương Nghiễn Phong bốc lên, mà ngay khi hắn còn chưa hiểu được tại sao lại như vậy, thì Lâm Minh đã vung một chân lên, đá về phía đầu của Vương Nghiễn Phong.
Mấy năm liên tục khổ luyện với cột thiết thụ, nỗi đau khi dùng Thiết Tuyến thảo để rèn luyện thối pháp, phối hợp với lực lượng khủng bố do “Hỗn Độn Cương Đấu kinh" tu luyện ra, tất cả đều bột phát trong một kích này!
Chân của Lâm Minh giống như một cái đuôi rồng quất xuống, nhưng rốt cuộc Vương Nghiễn Phong vẫn có vài phần bản sự, ngay khi khí huyết đang cuộn trào, hắn vẫn kịp vung tay cản lại một chân của Lâm Minh.
Nhưng khi chân của Lâm Minh đá vào cánh tay của Vương Nghiễn Phong, Vương Nghiễn Phong lập tức cảm thấy giống như có một thanh thiết côn cực to nện lên trên người, đánh cho cánh tay hắn tê rần, gần như mất đi tri giác.
Vương Nghiễn Phong cực kỳ kinh hãi, đây là quái lực gì vậy!
Biến hóa nhanh như chớp này làm cho các trưởng lão đang ngồi thấy kinh hãi, một quyền vừa rồi cũng không phải đơn giản như vậy! Những thí sinh chỉ xem náo nhiệt kia thì không nhìn ra cái gì, nhưng bọn hắn đều là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, tất nhiên đã nắm giữ được huyền bí của một quyền khi nãy!
Tên Lâm Minh này, làm sao có thể làm được điều đó?
Bị luồng lực lượng này đánh văng ra, Vương Nghiễn Phong vừa kịp thở ra một hơi, thì lại phát hiện ra thân thể Lâm Minh trong mắt mình bỗng biến lớn lên.
Không tốt!
- Thất Tuyệt bộ!
Vương Nghiễn Phong chân đạp Thất Tuyệt bộ, thân thể hoàn toàn vi phạm quy tắc vật lý, cứng rắn lướt ngang ra ngoài, tránh thoát một quyền của Lâm Minh, mà trong lúc gấp gáp chuyển hướng này, cộng thêm khí huyết đang cuộn trào khi nãy, Vương Nghiễn Phong đã không khống chế được khí huyết xao động trong cơ thể, khóe miệng tràn ra một tia máu, lúc này Vương Nghiễn Phong đã cực kỳ kinh hãi, lúc trước trong Lung Linh tháp, “Cửu Đạo Chân Ngôn" của hắn bị giảm đi rất nhiều uy lực, bất đắc dĩ mới đồng quy vu tận với hai con hung thú trong tầng thứ tư, nếu có thể dùng bảo khí, thì hắn tự tin rằng mình sẽ thoải mái xông đến tầng thứ năm, thậm chí còn có thể giết chết mấy con hung thú tại đó nữa, nhưng mặc dù mình có thực lực như vậy, mà lại bị Lâm Minh đè ép? Chẳng lẽ lúc đó Lâm Minh còn có thể đại sát tứ phương trong tầng thứ năm hay sao?
Nghĩ tới “Cửu Đạo Chân Ngôn" mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại hoàn toàn bị đánh tan, Vương Nghiễn Phong cảm thấy cực kỳ khuất nhục, nhưng lúc này cũng không phải là lúc tìm cách trả thù, Lâm Minh đã bám theo cực sát, một lần nữa vọt lên! Lần này Lâm Minh dùng đoản đao để công kích!
- Ta chém đứt đao của ngươi!
Bởi vì khi nãy đã dùng hết một luồng chân nguyên, nên hiện tại hắn mới vừa kịp tập hợp được một nửa, Vương Nghiễn Phong căn bản không có thời gian thi triển “Cửu Đạo Chân Ngôn", chỉ có thể dồn một nửa chân nguyên này vào bảo khí trong tay, dựa vào lực lượng và độ sắc bén của bảo khí để đón lấy công kích của Lâm Minh, hắn đoán rằng, nếu một kiếm này của mình được chém xuống, tất nhiên Lâm Minh sẽ phải thu đao lại, nếu không đao của hắn sẽ bị chém đứt.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Lâm Minh căn bản không thu đao lại, để mặc cho một kiếm này chém lên trên Dịch Cốt đao!
Keng...
Theo tiếng vang giòn tan phát ra, trong lúc chân nguyên mãnh liệt va chạm, thanh Dịch Cốt đao này bị chém thành vô số mảnh vỡ!
- Uông...
Vương Nghiễn Phong còn chưa kịp giật mình, Lâm Minh đã hét lớn một tiếng, một quyền đánh lên trên đám mảnh vỡ của Dịch Cốt đao kia.
Phốc!
Các mảnh vỡ này giống như ám khí, bắn ra bốn phía!
Một đám ám khí xông tới trong khoảng cách gần như vậy, cho dù Vương Nghiễn Phong có Thất Tuyệt bộ thì cũng không trốn kịp!
- A a a a...!
Vương Nghiễn Phong kêu thảm một tiếng, vai, bụng, đùi của hắn đồng thời bị một mảnh vỡ đánh trúng, máu tươi bắn ra bốn phía, mảnh vỡ còn bắn xuyên qua bả vai của Vương Nghiễn Phong!
Sau đó Lâm Minh không chút khách khí, vung lên một cước đá vào ngực của Vương Nghiễn Phong, Vương Nghiễn Phong phun ra một ngụm máu, xương sườn lập tức bị đánh gãy vài cái, thân thể như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài!
- Dừng tay!
Ngay khi Lâm Minh đá bay Vương Nghiễn Phong, Từ trưởng lão giống như một con báo săn, bay lên cao, cái ghế phía sau hắn cũng bị chân nguyên ép thành mảnh vụn.
Từ trưởng lão giống như một cơn gió vọt vào trong luận võ tràng, một tay đỡ lấy Vương Nghiễn Phong đang bị thương không nhẹ, lập tức lấy ra một bình dược cho Vương Nghiễn Phong uống, hắn và phụ thân của Vương Nghiễn Phong là hảo bằng hữu, tất nhiên sẽ chiếu cố con của bạn một chút, hơn nữa Vương Nghiễn Phong bị thương như vậy, hắn cũng thấy khó mà bàn giao.
Sau khi dùng dược vật, sắc mặt Từ trưởng lão âm trầm lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Minh:
- Tiểu tử, tuổi còn trẻ, xuống tay lại âm độc như vậy!
Một câu này của Từ trưởng lão được dùng chân nguyên phát ra, từng chữ vang lên như tiếng bi thép rơi xuống đất, cực kỳ khí thế.
Đối mặt với áp lực của một cao thủ Hậu Thiên, ánh mắt Lâm Minh khẽ ngưng trọng, âm thầm vận chuyển “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết" để chống đỡ áp lực này, mặt hắn không chút thay đổi, nói:
- Ngươi nói ta ác độc, như vậy thì cái gì mới là không ác độc? Có phải khi nãy Vương Nghiễn Phong muốn chém cụt cánh tay của ta, ta nên vươn tay ra cho hắn chém ư? Nếu một quyền kia của ta đánh hụt, thì cánh tay đã bị chặt đứt, ngươi cũng đi lên nói Vương Nghiễn Phong ác độc hay sao?
- Tốt! Ngươi còn dám tranh luận sao?
Từ trưởng lão đột nhiên bước về phía trước một bước, trên thân phát ra một luồng sát khí, luồng sát khí này làm cho người ta có cảm giác Từ trưởng lão giống như một con mãnh hổ chực vồ người, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên...
Trên luận võ tràng, Lâm Minh nhìn phù văn màu xanh trên thân kiếm Vương Nghiễn Phong, hai mắt sáng quắc, trước khi tập luyện Minh Văn thuật, đầu tiên cần phải tu luyện pháp quyết linh hồn, ngưng tụ khống chế linh hồn lực, Lâm Minh tu luyện pháp quyết linh hồn đỉnh cao “Thái Nhất Linh Hồn quyết", bằng vào thứ này, Lâm Minh cực kỳ mẫn cảm với chân nguyên lưu động trong bảo khí, chỉ cần một ý niệm trong linh hồn kéo dài ra, thì có thể nắm được rất rõ ràng.
- Võ kỹ của tên Vương Nghiễn Phong này, tuy rằng ta có thể cảm nhận đượcta cũng không quá hiểu biết về võ kỹ, căn bản không biết sơ hở ở chỗ nào, tuy nhiên nếu nói về Minh Văn thuật và bảo khí, toàn bộ Thiên Vận quốc này e rằng cũng không có người nào hiểu rõ hơn ta, ta có thể tìm ra chỗ chân nguyên trong bảo khí lưu động không lưu loát...
Lâm Minh đang suy tư, mà đúng lúc này, Vương Nghiễn Phong đã cầm trường kiếm vọt lên, hắn sử dụng võ học gia truyền “Cửu Đạo Chân Ngôn", dự định trong vòng vài chiêu sẽ giải quyết Lâm Minh, dùng nó để lập uy.
Chân nguyên dồn hết vào trong trường kiếm, phát ra tiếng rít bén nhọn, đây là chỗ tốt của bảo khí, một khi dồn hết chân nguyên vào, có thể đề cao khí thế và uy lực của chiêu thức lên rất nhiều, đối mặt với uy thế cỡ này, võ giả mà không có bảo khí thường thường sinh ra cảm giác không đủ sức chống lại, bởi vì nếu bọn họ dùng binh khí đón đỡ, thì rất có thể sẽ khiến cho binh khí bị chặt đứt!
- Lâm Minh, nhận lấy cái chết!
Vương Nghiễn Phong hét to một tiếng, luồng sáng xanh trên chín đạo phù văn nở rộ trong nháy mắt, trường kiếm với thế như chẻ tre, chém về phía bả vai Lâm Minh, ánh mắt Lâm Minh ngưng lại, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, thân thể giống như một tia chớp lóe ra.
Ầm...
Một kiếm của Vương Nghiễn Phong chém lên mặt đất, các đốm lửa văng ra khắp nơi! Mặt đất được lót đá này đã được trận pháp gia trì, cứng rắn như sắt, nhưng vẫn bị Vương Nghiễn Phong chém ra một cái rãnh dài nửa xích, có thể thấy một kích này có uy lực lớn cỡ nào.
Một kích không trúng, Vương Nghiễn Phong vẫn không có chút chán nản nào, mà ngược lại còn cười ha hả:
- Lâm Minh, ngươi định so tốc độ với ta hay sao? Không thể tưởng được chẳng những ngươi có trời sinh thần lực, mà tốc độ cũng nhanh, đáng tiếc! Ngươi lại không biết võ kỹ thân pháp!
- Luận tốc độ, ngươi há có thể so được với ta!
Vương Nghiễn Phong bước chân lên, thân thể hóa thành một chuỗi tàn ảnh mơ hồ.
- Thất Tuyệt bộ! Võ kỹ thân pháp của Vương gia!
- Đây là một trong tuyệt học gia truyền của Vương gia, trong vòng bảy bước, xuất quỷ nhập thần, tốc độ vượt qua cả quỷ thần, đại thế gia đúng là làm cho người ta phải đố kị mà!
- Vũ khí bị áp chế, võ kỹ bị áp chế, thân pháp cũng không bằng, trận chiến này còn đánh như thế nào nữa?
Khi mọi người đang bàn luận, Vương Nghiễn Phong đã liên tục bước ra bảy bước, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Lâm Minh, luồng sáng xanh từ chín đạo phù văn trên bảo khí sáng lên, một kiếm chém về phía cánh tay Lâm Minh!
Giao chiến trong Thất Huyền võ phủ thì không được giết người, nếu không sẽ bị xử phạt, cho nên Vương Nghiễn Phong chém về phía cánh tay Lâm Minh, tuy rằng một kiếm này sẽ không chết người, nhưng lại có thể làm cho cánh tay Lâm Minh cụt từ bả vai, mặc dù có thuốc nối xương nối gân, thì cánh tay này sẽ bị phế đi hơn nửa, về sau tu vi sẽ bị tổn hao nhiều.
Một kiếm rất âm độc!
Khóe miệng Vương Nghiễn Phong nổi lên một nụ cười ác độc, ngươi không phải là thiên tài hay sao? Ta sẽ chặt đứt con đường thiên tài của ngươi, xem ngươi còn dám tranh cái gì với ta nữa. Hắn cực kỳ tự tin với một kiếm này, cũng không nghĩ ra một lý do nào để thất bại cả, nhưng đúng lúc này, Lâm Minh bỗng hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xoay người, một quyền được đánh ra!
Một quyền trông có vẻ rất bình thường, mang theo lực lượng gần ba ngàn cân, không chút hoa lệ nào mà đánh ra.
Ầm...
Một quyền này đánh lên giữa thanh kiếm của Vương Nghiễn Phong, đây chính là chỗ mà chân nguyên trong bảo khí lưu chuyển tắc nghẽn mà Lâm Minh vừa phát hiện ra!
Tốc độ của thanh trường kiếm này cực kỳ nhanh, nếu muốn đánh trúng điểm này, độ khó là không thể lường được, nếu không phải Lâm Minh trong mấy năm nay đã vung đao cắt thịt ngàn vạn lần, lưỡi đao thành thạo xuyên qua vô số kẽ hở xương cốt, luyện thành một loại công kích cực kỳ tinh chuẩn, thì cho dù hắn dựa vào cảm giác hiểu biết về Minh Văn thuật thì cũng vô dụng.
Trong nháy mắt kia, Vương Nghiễn Phong chỉ cảm thấy một luồng chân nguyên thô bạo bỗng nhiên truyền đến, cắt đứt năng lượng lưu động trong bảo khí của hắn, nếu ví dụ chân nguyên mà hắn dồn hết vào trong thân kiếm là một con rắn, thì một quyền này giống như một thanh sài đao chém ngay chỗ bảy tấc của con rắn đó!
Làm sao có thể?
Chân nguyên bị kìm hãm, huyết mạch Vương Nghiễn Phong bốc lên, mà ngay khi hắn còn chưa hiểu được tại sao lại như vậy, thì Lâm Minh đã vung một chân lên, đá về phía đầu của Vương Nghiễn Phong.
Mấy năm liên tục khổ luyện với cột thiết thụ, nỗi đau khi dùng Thiết Tuyến thảo để rèn luyện thối pháp, phối hợp với lực lượng khủng bố do “Hỗn Độn Cương Đấu kinh" tu luyện ra, tất cả đều bột phát trong một kích này!
Chân của Lâm Minh giống như một cái đuôi rồng quất xuống, nhưng rốt cuộc Vương Nghiễn Phong vẫn có vài phần bản sự, ngay khi khí huyết đang cuộn trào, hắn vẫn kịp vung tay cản lại một chân của Lâm Minh.
Nhưng khi chân của Lâm Minh đá vào cánh tay của Vương Nghiễn Phong, Vương Nghiễn Phong lập tức cảm thấy giống như có một thanh thiết côn cực to nện lên trên người, đánh cho cánh tay hắn tê rần, gần như mất đi tri giác.
Vương Nghiễn Phong cực kỳ kinh hãi, đây là quái lực gì vậy!
Biến hóa nhanh như chớp này làm cho các trưởng lão đang ngồi thấy kinh hãi, một quyền vừa rồi cũng không phải đơn giản như vậy! Những thí sinh chỉ xem náo nhiệt kia thì không nhìn ra cái gì, nhưng bọn hắn đều là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, tất nhiên đã nắm giữ được huyền bí của một quyền khi nãy!
Tên Lâm Minh này, làm sao có thể làm được điều đó?
Bị luồng lực lượng này đánh văng ra, Vương Nghiễn Phong vừa kịp thở ra một hơi, thì lại phát hiện ra thân thể Lâm Minh trong mắt mình bỗng biến lớn lên.
Không tốt!
- Thất Tuyệt bộ!
Vương Nghiễn Phong chân đạp Thất Tuyệt bộ, thân thể hoàn toàn vi phạm quy tắc vật lý, cứng rắn lướt ngang ra ngoài, tránh thoát một quyền của Lâm Minh, mà trong lúc gấp gáp chuyển hướng này, cộng thêm khí huyết đang cuộn trào khi nãy, Vương Nghiễn Phong đã không khống chế được khí huyết xao động trong cơ thể, khóe miệng tràn ra một tia máu, lúc này Vương Nghiễn Phong đã cực kỳ kinh hãi, lúc trước trong Lung Linh tháp, “Cửu Đạo Chân Ngôn" của hắn bị giảm đi rất nhiều uy lực, bất đắc dĩ mới đồng quy vu tận với hai con hung thú trong tầng thứ tư, nếu có thể dùng bảo khí, thì hắn tự tin rằng mình sẽ thoải mái xông đến tầng thứ năm, thậm chí còn có thể giết chết mấy con hung thú tại đó nữa, nhưng mặc dù mình có thực lực như vậy, mà lại bị Lâm Minh đè ép? Chẳng lẽ lúc đó Lâm Minh còn có thể đại sát tứ phương trong tầng thứ năm hay sao?
Nghĩ tới “Cửu Đạo Chân Ngôn" mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại hoàn toàn bị đánh tan, Vương Nghiễn Phong cảm thấy cực kỳ khuất nhục, nhưng lúc này cũng không phải là lúc tìm cách trả thù, Lâm Minh đã bám theo cực sát, một lần nữa vọt lên! Lần này Lâm Minh dùng đoản đao để công kích!
- Ta chém đứt đao của ngươi!
Bởi vì khi nãy đã dùng hết một luồng chân nguyên, nên hiện tại hắn mới vừa kịp tập hợp được một nửa, Vương Nghiễn Phong căn bản không có thời gian thi triển “Cửu Đạo Chân Ngôn", chỉ có thể dồn một nửa chân nguyên này vào bảo khí trong tay, dựa vào lực lượng và độ sắc bén của bảo khí để đón lấy công kích của Lâm Minh, hắn đoán rằng, nếu một kiếm này của mình được chém xuống, tất nhiên Lâm Minh sẽ phải thu đao lại, nếu không đao của hắn sẽ bị chém đứt.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Lâm Minh căn bản không thu đao lại, để mặc cho một kiếm này chém lên trên Dịch Cốt đao!
Keng...
Theo tiếng vang giòn tan phát ra, trong lúc chân nguyên mãnh liệt va chạm, thanh Dịch Cốt đao này bị chém thành vô số mảnh vỡ!
- Uông...
Vương Nghiễn Phong còn chưa kịp giật mình, Lâm Minh đã hét lớn một tiếng, một quyền đánh lên trên đám mảnh vỡ của Dịch Cốt đao kia.
Phốc!
Các mảnh vỡ này giống như ám khí, bắn ra bốn phía!
Một đám ám khí xông tới trong khoảng cách gần như vậy, cho dù Vương Nghiễn Phong có Thất Tuyệt bộ thì cũng không trốn kịp!
- A a a a...!
Vương Nghiễn Phong kêu thảm một tiếng, vai, bụng, đùi của hắn đồng thời bị một mảnh vỡ đánh trúng, máu tươi bắn ra bốn phía, mảnh vỡ còn bắn xuyên qua bả vai của Vương Nghiễn Phong!
Sau đó Lâm Minh không chút khách khí, vung lên một cước đá vào ngực của Vương Nghiễn Phong, Vương Nghiễn Phong phun ra một ngụm máu, xương sườn lập tức bị đánh gãy vài cái, thân thể như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài!
- Dừng tay!
Ngay khi Lâm Minh đá bay Vương Nghiễn Phong, Từ trưởng lão giống như một con báo săn, bay lên cao, cái ghế phía sau hắn cũng bị chân nguyên ép thành mảnh vụn.
Từ trưởng lão giống như một cơn gió vọt vào trong luận võ tràng, một tay đỡ lấy Vương Nghiễn Phong đang bị thương không nhẹ, lập tức lấy ra một bình dược cho Vương Nghiễn Phong uống, hắn và phụ thân của Vương Nghiễn Phong là hảo bằng hữu, tất nhiên sẽ chiếu cố con của bạn một chút, hơn nữa Vương Nghiễn Phong bị thương như vậy, hắn cũng thấy khó mà bàn giao.
Sau khi dùng dược vật, sắc mặt Từ trưởng lão âm trầm lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Minh:
- Tiểu tử, tuổi còn trẻ, xuống tay lại âm độc như vậy!
Một câu này của Từ trưởng lão được dùng chân nguyên phát ra, từng chữ vang lên như tiếng bi thép rơi xuống đất, cực kỳ khí thế.
Đối mặt với áp lực của một cao thủ Hậu Thiên, ánh mắt Lâm Minh khẽ ngưng trọng, âm thầm vận chuyển “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết" để chống đỡ áp lực này, mặt hắn không chút thay đổi, nói:
- Ngươi nói ta ác độc, như vậy thì cái gì mới là không ác độc? Có phải khi nãy Vương Nghiễn Phong muốn chém cụt cánh tay của ta, ta nên vươn tay ra cho hắn chém ư? Nếu một quyền kia của ta đánh hụt, thì cánh tay đã bị chặt đứt, ngươi cũng đi lên nói Vương Nghiễn Phong ác độc hay sao?
- Tốt! Ngươi còn dám tranh luận sao?
Từ trưởng lão đột nhiên bước về phía trước một bước, trên thân phát ra một luồng sát khí, luồng sát khí này làm cho người ta có cảm giác Từ trưởng lão giống như một con mãnh hổ chực vồ người, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên...
Tác giả :
Tàm Kiểm Lý Đích Ngưu