Vụ Cốc
Chương 70: Món ăn mặn thứ hai mười – Hài tử [tứ]
Editor: Sakura Trang
“Vậy ngươi còn muốn nói cho ai!" Từ Trinh căn bản là một cước đá mở cửa phòng, hắn nhĩ lực thật tốt, cho dù thanh âm của Chung Nghị nhỏ đi nữa, cũng vẫn nghe được một hai, mà đợi có thể phân biệt nội dung, giận đến thật là cũng muốn nổ phổi.
Động tĩnh Từ Trinh lớn như vậy, hù dọa ảnh vệ bên trong phòng vội vàng cúi đầu quỳ xuống, mà hộ pháp vốn là bị đau đớn quậy đến có chút thần chí không rõ cũng phản xạ tính nghĩ muốn đứng dậy. Một trận gió lạnh mang bông tuyết thổi vào trong phòng, chỉ thấy nam tử một khắc trước còn đứng ở ngoài cửa lập tức đã vào đến trong phòng, để cho nam nhân cả người mồ hôi kia nằm trở về.
“Người đâu, cũng chết ở đâu rồi?" Thấy khuôn mặt nam nhân bởi vì nhịn đau mà có chút vặn vẹo, Từ Trinh đem hết toàn lực đè xuống tức giận, cắn răng nghiến lợi hỏi ảnh vệ bên cạnh. Y cốc và Vụ cốc tuy được gọi là phía trước núi và phía sau núi, nhưng cách cũng tuyệt đối không thể gọi là gần, coi như hắn là cốc chủ Vụ cốc khinh công vô vô trên đời, dùng hết tốc độ cũng mất nửa canh giờ, nhưng không ngờ lúc trở lại chỉ có thể nhìn được đình viện trống rỗng, một cái người hầu đều không có thể nhìn thấy.
Đm, mất công để cho bọn họ học nhiều kiến thức sinh sản vậy để làm gì!
Ảnh vệ đi trước thông báo cho Từ Trinh cũng không có khinh công như cốc chủ, tự nhiên xa xa rơi vào phía sau, người bên trong phòng bị hỏi đến mồ hôi đầm đìa, bọn họ mới vừa luân phiên đến chỗ này, sao sẽ biết hành tung của mấy hạ nhân?
Tiếng bịch bịch bịch dập đầu không ngừng vang lên, Từ Trinh là ở lười nghe câu “Thuộc hạ vô năng, mời cốc chủ trách phạt." kia. Hắn coi như ngu xuẩn nữa cũng biết toàn bộ cùng người trước mắt này không có chút quan hệ nào, vừa định gọi người đứng lên, lại nghe được thanh âm đứt quãng bởi vì nhịn đau của nam nhân, “Ân... Thuộc hạ để cho bọn họ đi, cốc chủ... Muốn phạt... Ân... Phạt thuộc hạ liền tốt... Cùng bọn họ... không, không liên quan... Ách!"
“... Nhanh đi chuẩn bị nước nóng cùng cây kéo, cốc trong còn có bao nhiêu người ở, tất cả đều gọi tới chủ viện hỗ trợ." Đụng cái đến cái người đến lúc này còn muốn thay người giải thích chối bỏ trách nhiệm, Từ Trinh cho dù có tức giận hơn nữa cũng không có chỗ phát, hắn than thở đi xem mạch tượng nam nhân, chẳng qua là ngón tay còn không có bắt một lúc, liền kinh ngạc vén lên chăn đắp lên trên người nam nhân.
“Ngươi vỡ ối?! Vỡ bao lâu?! Còn đau đớn thì sao? Bắt đầu từ lúc nào?" Chỉ muốn tiện tay sờ một cái, Từ Trinh là có thể mò tới một đống nước mềm thấm ướt sàng đan, hắn vội vàng cởi y phục của nam nhân không biết bị mồ hôi hay nước gì thấm ướt, nhét vào từng cái gối xuống dưới người nam nhân.
“Là… là vừa này… Lúc tuyết vừa rơi…" Động tác của Từ Trinh tuy vội vàng nhưng cũng không thô lỗ, vậy mà lúc này cho dù hơi nhúc nhích một cái, Chung Nghị liền cảm giác giống như đao kiếm đâm từ trong ra vậy, y cố gắng chịu đựng rên rỉ, không muốn để cho cốc chủ nhìn thấy bộ dáng mất mặt của mình, thế nhưng đau đớn lại làm trái ý mình, theo tư thế càng trở nên tệ hại hơn, ngay cả vật nặng vốn là còn đè ở ngực, cũng lấy tốc độ có thể cảm giác được bắt đầu đi xuống.
Từ Trinh ngược lại hít một hơi, theo lý trận đau sớm hơn không ít so với lúc vỡ ối, lúc này lúc này lại xảy ra cùng lúc, liền hỏi thử… “Ngươi đã ngã hay sao?"
“Thuộc… Thuộc hạ biết sai... Ách!!" Câu hỏi Từ Trinh ôm một tia may mắn lấy được trả lời như vậy, hắn nhưng ngay cả sức lực mắng người cũng, bộ dáng như vậy, nước ối nam nhân gần như chảy khô, nhưng thai nhi vẫn như cũ không xuống đến vị trí nên có, Từ Trinh lại cũng đợi không được người tới, ba bốn lần liền dùng vải ướt buộc hai tay nam nhân vào trên đầu giường, cũng ở hai bên lòng bàn tay nhét một cuộn vải thật dầy, do dự một hồi lại đem vải sạch sẽ nhét vào trong miệng nam nhân, để ngừa y cắn mình bị thương.
Coi như học nhiều hơn nữa kiến thức dự bị, chung quy Từ Trinh là lần đầu tiên đỡ đẻ, hắn cắn răng liền lui đến dưới người nam nhân, dè dặt đem hai chân nam nhân cong lên tách ra, nam tính sinh con địa phương chỉ có một, lúc này chỗ kia đã hơi mở ra một chút, Từ Trinh dùng ngón tay đi vào trong thăm dò, nhưng chỉ có hơn ba ngón tay, căn bản không đủ rộng để cho thai nhi thuận lợi đi ra ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác đã bắt đầu ra máu.
Đưa tới người giúp, nước rất nhanh liền đun xong, không ngừng có người bưng nước nóng ra ra vào vào, dược vật được căn dặn cũng có thể nhanh chóng nấu xong. Chẳng qua một nén nhang, động tác của Từ Trinh đã từ lúc ban đầu mang theo chút hoảng loạn, đến bây giờ đã đâu vào đấy thấp giọng trấn an, lau chùi cho người.
Chung Nghị nửa đường bởi vì đau đớn hơi bất tỉnh một lát, nhưng rất nhanh lại bởi vì đau đớn mà tỉnh lại, y một mực cắn thật chặc vải trong miệng, gần như muốn cắn thủng no vậy, vẫn như cũ không ngừng được từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra.
“Vậy ngươi còn muốn nói cho ai!" Từ Trinh căn bản là một cước đá mở cửa phòng, hắn nhĩ lực thật tốt, cho dù thanh âm của Chung Nghị nhỏ đi nữa, cũng vẫn nghe được một hai, mà đợi có thể phân biệt nội dung, giận đến thật là cũng muốn nổ phổi.
Động tĩnh Từ Trinh lớn như vậy, hù dọa ảnh vệ bên trong phòng vội vàng cúi đầu quỳ xuống, mà hộ pháp vốn là bị đau đớn quậy đến có chút thần chí không rõ cũng phản xạ tính nghĩ muốn đứng dậy. Một trận gió lạnh mang bông tuyết thổi vào trong phòng, chỉ thấy nam tử một khắc trước còn đứng ở ngoài cửa lập tức đã vào đến trong phòng, để cho nam nhân cả người mồ hôi kia nằm trở về.
“Người đâu, cũng chết ở đâu rồi?" Thấy khuôn mặt nam nhân bởi vì nhịn đau mà có chút vặn vẹo, Từ Trinh đem hết toàn lực đè xuống tức giận, cắn răng nghiến lợi hỏi ảnh vệ bên cạnh. Y cốc và Vụ cốc tuy được gọi là phía trước núi và phía sau núi, nhưng cách cũng tuyệt đối không thể gọi là gần, coi như hắn là cốc chủ Vụ cốc khinh công vô vô trên đời, dùng hết tốc độ cũng mất nửa canh giờ, nhưng không ngờ lúc trở lại chỉ có thể nhìn được đình viện trống rỗng, một cái người hầu đều không có thể nhìn thấy.
Đm, mất công để cho bọn họ học nhiều kiến thức sinh sản vậy để làm gì!
Ảnh vệ đi trước thông báo cho Từ Trinh cũng không có khinh công như cốc chủ, tự nhiên xa xa rơi vào phía sau, người bên trong phòng bị hỏi đến mồ hôi đầm đìa, bọn họ mới vừa luân phiên đến chỗ này, sao sẽ biết hành tung của mấy hạ nhân?
Tiếng bịch bịch bịch dập đầu không ngừng vang lên, Từ Trinh là ở lười nghe câu “Thuộc hạ vô năng, mời cốc chủ trách phạt." kia. Hắn coi như ngu xuẩn nữa cũng biết toàn bộ cùng người trước mắt này không có chút quan hệ nào, vừa định gọi người đứng lên, lại nghe được thanh âm đứt quãng bởi vì nhịn đau của nam nhân, “Ân... Thuộc hạ để cho bọn họ đi, cốc chủ... Muốn phạt... Ân... Phạt thuộc hạ liền tốt... Cùng bọn họ... không, không liên quan... Ách!"
“... Nhanh đi chuẩn bị nước nóng cùng cây kéo, cốc trong còn có bao nhiêu người ở, tất cả đều gọi tới chủ viện hỗ trợ." Đụng cái đến cái người đến lúc này còn muốn thay người giải thích chối bỏ trách nhiệm, Từ Trinh cho dù có tức giận hơn nữa cũng không có chỗ phát, hắn than thở đi xem mạch tượng nam nhân, chẳng qua là ngón tay còn không có bắt một lúc, liền kinh ngạc vén lên chăn đắp lên trên người nam nhân.
“Ngươi vỡ ối?! Vỡ bao lâu?! Còn đau đớn thì sao? Bắt đầu từ lúc nào?" Chỉ muốn tiện tay sờ một cái, Từ Trinh là có thể mò tới một đống nước mềm thấm ướt sàng đan, hắn vội vàng cởi y phục của nam nhân không biết bị mồ hôi hay nước gì thấm ướt, nhét vào từng cái gối xuống dưới người nam nhân.
“Là… là vừa này… Lúc tuyết vừa rơi…" Động tác của Từ Trinh tuy vội vàng nhưng cũng không thô lỗ, vậy mà lúc này cho dù hơi nhúc nhích một cái, Chung Nghị liền cảm giác giống như đao kiếm đâm từ trong ra vậy, y cố gắng chịu đựng rên rỉ, không muốn để cho cốc chủ nhìn thấy bộ dáng mất mặt của mình, thế nhưng đau đớn lại làm trái ý mình, theo tư thế càng trở nên tệ hại hơn, ngay cả vật nặng vốn là còn đè ở ngực, cũng lấy tốc độ có thể cảm giác được bắt đầu đi xuống.
Từ Trinh ngược lại hít một hơi, theo lý trận đau sớm hơn không ít so với lúc vỡ ối, lúc này lúc này lại xảy ra cùng lúc, liền hỏi thử… “Ngươi đã ngã hay sao?"
“Thuộc… Thuộc hạ biết sai... Ách!!" Câu hỏi Từ Trinh ôm một tia may mắn lấy được trả lời như vậy, hắn nhưng ngay cả sức lực mắng người cũng, bộ dáng như vậy, nước ối nam nhân gần như chảy khô, nhưng thai nhi vẫn như cũ không xuống đến vị trí nên có, Từ Trinh lại cũng đợi không được người tới, ba bốn lần liền dùng vải ướt buộc hai tay nam nhân vào trên đầu giường, cũng ở hai bên lòng bàn tay nhét một cuộn vải thật dầy, do dự một hồi lại đem vải sạch sẽ nhét vào trong miệng nam nhân, để ngừa y cắn mình bị thương.
Coi như học nhiều hơn nữa kiến thức dự bị, chung quy Từ Trinh là lần đầu tiên đỡ đẻ, hắn cắn răng liền lui đến dưới người nam nhân, dè dặt đem hai chân nam nhân cong lên tách ra, nam tính sinh con địa phương chỉ có một, lúc này chỗ kia đã hơi mở ra một chút, Từ Trinh dùng ngón tay đi vào trong thăm dò, nhưng chỉ có hơn ba ngón tay, căn bản không đủ rộng để cho thai nhi thuận lợi đi ra ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác đã bắt đầu ra máu.
Đưa tới người giúp, nước rất nhanh liền đun xong, không ngừng có người bưng nước nóng ra ra vào vào, dược vật được căn dặn cũng có thể nhanh chóng nấu xong. Chẳng qua một nén nhang, động tác của Từ Trinh đã từ lúc ban đầu mang theo chút hoảng loạn, đến bây giờ đã đâu vào đấy thấp giọng trấn an, lau chùi cho người.
Chung Nghị nửa đường bởi vì đau đớn hơi bất tỉnh một lát, nhưng rất nhanh lại bởi vì đau đớn mà tỉnh lại, y một mực cắn thật chặc vải trong miệng, gần như muốn cắn thủng no vậy, vẫn như cũ không ngừng được từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra.
Tác giả :
Hoàng Hoa