Vụ Cốc
Chương 45: Món ăn mặn thứ mười một – Lên đường [nhị]
Editor: Sakura Trang
Ba người liền nhanh chóng lên đường, ngựa không ngừng vó, sắp đến Dong thành nhưng hết lần này tới lần khác phải ngừng lại.
“Thế nào, còn không tìm được?" Từ Trinh đập mạnh ly trà lên bàn, tiếng vang đồ sứ va chạm để cho mọi người trong phòng run lên, liền ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn. Mà duy nhất nam nhân ngồi một mình ở trên ghế lại làm như không thấy, hắn quét qua từng nam tử quỳ xuống trước mặt, tầm mắt không hề nghiêm nghị, nhưng khiến cho những quần áo đen vệ hắc y người kinh bách chiến cũng mồ hôi đầm đìa.
Rời cốc ngày thứ hai liền truyền tới tin tức Chung Nghị đã lẻn vào, trong lòng Từ Trinh khẩn trương, vội vàng sai người cùng đi tìm, nếu như có thể mang người về tốt nhất, nếu không thể cũng muốn bảo vệ y bình yên không việc gì.
Nhưng mà, không tìm thấy người là chuyện như thế nào?!
" Lúc Ảnh lâu thông báo, Chung hộ pháp đã không còn tin tức, từ lúc y vào phường ít cũng đã mười… Thuộc hạ sợ hỏi thăm quá nhiều, sẽ bứt dây động rừng." Ảnh vệ cầm đầu cắn răng, dập đầu một cái trầm giọng nói.
Từ Trinh hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt quét qua trán nam nhân dập đầu đến rướm, hắn cũng không phải là không biết thuộc hạ khó khăn, Vô Sắc phường kia nhìn như hỗn loạn, thực ra thì vô cùng sâm nghiêm, cho dù là Chung Nghị cũng ở đây chung quanh làm chuẩn bị mấy ngày. Hôm nay mới vừa chạy tới bọn họ nghĩ muốn làm im hơi lặng tiếng, đích xác cũng không dễ dàng.
Giận cá chém thớt, hắn biết bao lâu chưa từng như vậy?
Từ Trinh ổn ổn tâm tình phiền não, phất phất tay để cho người đứng lên, mà ở bên trong phòng vốn là tràn ngập khí tức lãnh liệt, cũng thu về, “Trong Vô Sắc phường ngày gần đây như thế nào?"
Ảnh vệ cầm đầu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, một mực cung kính đáp: “Đêm qua giờ sửu, Vô Sắc phường nội loạn một trận nữa, dường như tất cả phòng thủ đều đổi."
Từ Trinh gõ ngón tay, hắn trầm tư một lát, lần nữa ngẩng đầu nhìn một người khác đứng trong góc, “Ngươi thử nghĩ xem, đây là vì sao?"
Cùng mặc cả người màu đen Tần Hoành Dục đi ra phía ngoài một bước, nhàn nhạt nói: “Chung hộ pháp chắc hẳn đã ra tay."
Từ Trinh nhíu chặt mi, “Cái này ta biết."
“Nếu không đắc thủ kết quả chỉ có chết." Nếu sau khi thuận lợi bị người phát hiện, cũng là chết.
“Ngươi không nói thẳng ra người khác không biết chắc.’ Từ Trinh hung hăng nghiến răng kèn kẹt, vẫy lui người ra lệnh tiếp tục điều tra, cho đến lúc này hắn mới hối hận, trước đây lúc tới rõ ràng có cơ hội để lại cơ sở ngầm, nhưng bởi vì không muốn sống giống kiếp trước, liền buông ra những ý niệm kia.
Trà trong ly nước đã sớm lạnh đến không thể lạnh hơn, lúc này lại vừa vặn bình phục tâm trạng trong lòng của hắn, từ từ đổ nước vào trong họng, hắn nhắm hai mắt mở miệng nói, “Năng lực của Chung Nghị ta rất rõ ràng, nếu đắc thủ cũng sẽ không chỉ có động tĩnh như vậy. Không thấy lui đi ra, chính là trong đó có chút bất trắc."
Tần Hoành Dục gật đầu một cái, đối với cốc chủ Vụ cốc này hiểu biết của hắn cũng không coi là nhiều, nhưng cũng đủ khắc sâu ấn tượng. Hắn không biết ca ca Dung Tâm nói nói được làm được, hung ác sắc bén từ đâu tới, chẳng qua ngắn ngủi mấy lần tiếp xúc, người kia trù tính có độ, bố trí nghiêm cẩn hắn cũng nhìn toàn bộ ở trong mắt, cho dù là ở thời khắc nguy cấp nhất, cũng luôn là tỉ mỉ, tỉnh táo và thành thạo như vậy.
Hôm nay người này mặc dù vẻ mặt bình tĩnh như cũ, suy nghĩ rõ ràng như cũ, nhưng trong lòng Tần Hoành Dục rất rõ ràng, hắn đang nóng nảy, giống như khi mình ở trong loạn trận chính mắt nhìn thấy Dung Tâm xông vào, thiếu chút nữa vùi mình dưới ánh đao vậy.
Xem ra, nam nhân tên là Chung Nghị đó, đối với hắn mà nói quả thực rất quan trọng.
Tần Hoành Dục rủ mắt xuống, chẳng qua là hơi do dự một hồi, liền dùng tốc độ thật chậm nhàn nhạt mở miệng, “Nếu như thất bại, lấy tính tình của Hứa Như Thanh tuyệt không thể nào bình tĩnh không sóng gió gì." Coi như làm ồn gà chó không yên, cũng phải ném ra không ít thi thể, “Như bây giờ vậy, ngược lại càng giống như Hứa Như Thanh đã chết, thế lực dưới quyền chịu khống chế. Mà người có năng lực này, trong Vô Sắc phường có thể đếm được trên đầu ngón tay."
“Hiện đảm nhiệm tả thị Trang Lam, cái đó ngụy quân tử đoạt vị trí của ngươi, giết phụ huynh của ngươi." Từ Trinh chậm rãi nhếch khóe miệng, ánh mắt của hắn lạnh như băng, ly trà trong tay ngay lúc nói chuyện hóa thành bụi bặm, “Nam nhân kia tuy là tử địch của Hứa Như Thanh, nhưng nếu tìm được hung thủ đã giết hắn, nhưng là còn muốn thể hiện một phen."
Nếu làm vậy, chính là còn có cơ hội cứu người.
Chỉ chẳng qua...
“Phương pháp người nọ dày vò người, quả thật giống như lời đồn đãi vậy…" Phát hiện đầu Từ Trinh đưa tới tầm mắt, Tần Hoành Dục mím môi một cái, nghẹn lời nhẹ giọng nói.
Từ Trinh hít sâu một cái, đem hết toàn lực áp chế kích thích lập tức muốn xông vào Vô Sắc phường, hắn nắm chặt quả đấm, móng tay trơn bóng đâm vào trong thịt, mơ hồ rỉ ra máu đỏ tươi, “Nghĩ biện pháp đi vào, ngay tại tối nay... Ngươi ta nhất định phải vào!"
Ba người liền nhanh chóng lên đường, ngựa không ngừng vó, sắp đến Dong thành nhưng hết lần này tới lần khác phải ngừng lại.
“Thế nào, còn không tìm được?" Từ Trinh đập mạnh ly trà lên bàn, tiếng vang đồ sứ va chạm để cho mọi người trong phòng run lên, liền ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn. Mà duy nhất nam nhân ngồi một mình ở trên ghế lại làm như không thấy, hắn quét qua từng nam tử quỳ xuống trước mặt, tầm mắt không hề nghiêm nghị, nhưng khiến cho những quần áo đen vệ hắc y người kinh bách chiến cũng mồ hôi đầm đìa.
Rời cốc ngày thứ hai liền truyền tới tin tức Chung Nghị đã lẻn vào, trong lòng Từ Trinh khẩn trương, vội vàng sai người cùng đi tìm, nếu như có thể mang người về tốt nhất, nếu không thể cũng muốn bảo vệ y bình yên không việc gì.
Nhưng mà, không tìm thấy người là chuyện như thế nào?!
" Lúc Ảnh lâu thông báo, Chung hộ pháp đã không còn tin tức, từ lúc y vào phường ít cũng đã mười… Thuộc hạ sợ hỏi thăm quá nhiều, sẽ bứt dây động rừng." Ảnh vệ cầm đầu cắn răng, dập đầu một cái trầm giọng nói.
Từ Trinh hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt quét qua trán nam nhân dập đầu đến rướm, hắn cũng không phải là không biết thuộc hạ khó khăn, Vô Sắc phường kia nhìn như hỗn loạn, thực ra thì vô cùng sâm nghiêm, cho dù là Chung Nghị cũng ở đây chung quanh làm chuẩn bị mấy ngày. Hôm nay mới vừa chạy tới bọn họ nghĩ muốn làm im hơi lặng tiếng, đích xác cũng không dễ dàng.
Giận cá chém thớt, hắn biết bao lâu chưa từng như vậy?
Từ Trinh ổn ổn tâm tình phiền não, phất phất tay để cho người đứng lên, mà ở bên trong phòng vốn là tràn ngập khí tức lãnh liệt, cũng thu về, “Trong Vô Sắc phường ngày gần đây như thế nào?"
Ảnh vệ cầm đầu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, một mực cung kính đáp: “Đêm qua giờ sửu, Vô Sắc phường nội loạn một trận nữa, dường như tất cả phòng thủ đều đổi."
Từ Trinh gõ ngón tay, hắn trầm tư một lát, lần nữa ngẩng đầu nhìn một người khác đứng trong góc, “Ngươi thử nghĩ xem, đây là vì sao?"
Cùng mặc cả người màu đen Tần Hoành Dục đi ra phía ngoài một bước, nhàn nhạt nói: “Chung hộ pháp chắc hẳn đã ra tay."
Từ Trinh nhíu chặt mi, “Cái này ta biết."
“Nếu không đắc thủ kết quả chỉ có chết." Nếu sau khi thuận lợi bị người phát hiện, cũng là chết.
“Ngươi không nói thẳng ra người khác không biết chắc.’ Từ Trinh hung hăng nghiến răng kèn kẹt, vẫy lui người ra lệnh tiếp tục điều tra, cho đến lúc này hắn mới hối hận, trước đây lúc tới rõ ràng có cơ hội để lại cơ sở ngầm, nhưng bởi vì không muốn sống giống kiếp trước, liền buông ra những ý niệm kia.
Trà trong ly nước đã sớm lạnh đến không thể lạnh hơn, lúc này lại vừa vặn bình phục tâm trạng trong lòng của hắn, từ từ đổ nước vào trong họng, hắn nhắm hai mắt mở miệng nói, “Năng lực của Chung Nghị ta rất rõ ràng, nếu đắc thủ cũng sẽ không chỉ có động tĩnh như vậy. Không thấy lui đi ra, chính là trong đó có chút bất trắc."
Tần Hoành Dục gật đầu một cái, đối với cốc chủ Vụ cốc này hiểu biết của hắn cũng không coi là nhiều, nhưng cũng đủ khắc sâu ấn tượng. Hắn không biết ca ca Dung Tâm nói nói được làm được, hung ác sắc bén từ đâu tới, chẳng qua ngắn ngủi mấy lần tiếp xúc, người kia trù tính có độ, bố trí nghiêm cẩn hắn cũng nhìn toàn bộ ở trong mắt, cho dù là ở thời khắc nguy cấp nhất, cũng luôn là tỉ mỉ, tỉnh táo và thành thạo như vậy.
Hôm nay người này mặc dù vẻ mặt bình tĩnh như cũ, suy nghĩ rõ ràng như cũ, nhưng trong lòng Tần Hoành Dục rất rõ ràng, hắn đang nóng nảy, giống như khi mình ở trong loạn trận chính mắt nhìn thấy Dung Tâm xông vào, thiếu chút nữa vùi mình dưới ánh đao vậy.
Xem ra, nam nhân tên là Chung Nghị đó, đối với hắn mà nói quả thực rất quan trọng.
Tần Hoành Dục rủ mắt xuống, chẳng qua là hơi do dự một hồi, liền dùng tốc độ thật chậm nhàn nhạt mở miệng, “Nếu như thất bại, lấy tính tình của Hứa Như Thanh tuyệt không thể nào bình tĩnh không sóng gió gì." Coi như làm ồn gà chó không yên, cũng phải ném ra không ít thi thể, “Như bây giờ vậy, ngược lại càng giống như Hứa Như Thanh đã chết, thế lực dưới quyền chịu khống chế. Mà người có năng lực này, trong Vô Sắc phường có thể đếm được trên đầu ngón tay."
“Hiện đảm nhiệm tả thị Trang Lam, cái đó ngụy quân tử đoạt vị trí của ngươi, giết phụ huynh của ngươi." Từ Trinh chậm rãi nhếch khóe miệng, ánh mắt của hắn lạnh như băng, ly trà trong tay ngay lúc nói chuyện hóa thành bụi bặm, “Nam nhân kia tuy là tử địch của Hứa Như Thanh, nhưng nếu tìm được hung thủ đã giết hắn, nhưng là còn muốn thể hiện một phen."
Nếu làm vậy, chính là còn có cơ hội cứu người.
Chỉ chẳng qua...
“Phương pháp người nọ dày vò người, quả thật giống như lời đồn đãi vậy…" Phát hiện đầu Từ Trinh đưa tới tầm mắt, Tần Hoành Dục mím môi một cái, nghẹn lời nhẹ giọng nói.
Từ Trinh hít sâu một cái, đem hết toàn lực áp chế kích thích lập tức muốn xông vào Vô Sắc phường, hắn nắm chặt quả đấm, móng tay trơn bóng đâm vào trong thịt, mơ hồ rỉ ra máu đỏ tươi, “Nghĩ biện pháp đi vào, ngay tại tối nay... Ngươi ta nhất định phải vào!"
Tác giả :
Hoàng Hoa