Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh
Chương 18: Hannibal và con ma xanh

Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh

Chương 18: Hannibal và con ma xanh

Không bắt lại được Jensen. Hắn nắm địa hình quá rõ, hắn đã thoát khỏi sự lùng bắt, hoặc cũng có thể hắn đã té gãy cổ xuống một vực hẻm mà không ai biết.

Harold Carlson bị đuổi khỏi Greenland, nhưng bà Green không đệ đơn khiếu nại cậu cháu.

Ông Andy trở về Rocky cùng con trai. Ông viết một bài báo thật hay cho tờ báo nơi ông làm việc, kể lại toàn bộ câu chuyện, tuy nhiên cố tình quên đi vài điểm.

Đặc biệt là ông không nhấn mạnh vai trò của ba cậu con trai, vì không muốn ba cậu bị tai tiếng, ông cũng không nêu tên ông Won, vì ông không tìm được thông tin gì về cụ già người Hoa, cụ đã không nói khoác khi bảo sẽ không ai tìm ra được nơi ẩn cư của cụ.

Titus Jones cho phép cháu mình ở lại Greenland vài ngày, nên bốn bạn có dịp đi thám hiểm thung lũng thoải mái, sau khi Bob nghỉ ngơi cho khỏe. Cái chân mệt mỏi làm cậu hơi đau.

Kỳ nghỉ bắt buộc này cho Bob một cơ hội để sắp xếp, cập nhật lại hồ sơ lưu trữ và những gì đã ghi chép.

Hannibal cũng thử mạo hiểm vào hầm mỏ xem, nhưng khi đến chỗ đất đá sụt lở, và đến khe Thực Quản từ đầu kia, Hannibal phảin dừng lại: sự mập mạp của cậu không cho phép cậu đi tiếp.

Ít lau sau khi về tới Rocky, Ba thám Tử Trẻ được mời đến công an, nơi ba bạn được thanh tra Reynolds đích thân tiếp để khen ngợi sự giúp đỡ trong vụ án con ma xanh của Ba Thám Tử Trẻ.

- Các bạn trẻ à - Thanh tra nói - Các bạn nhổ giúp tôi một cái gai khá to đấy. Tôi sẽ luôn mang ơn các bạn, cứ gọi tôi! Và để chứng minh rằng đây là một đề nghị nghiêm túc, các bạn hãy cầm lấy cái này, có thể sẽ có ngày dùng đến.

Thanh tra đưa cho mỗi cậu một tấm thẻ màu xanh có nội dung như sau :

GIẤY CHỨNG NHẬN

Tôi ký tên dưới đây là Samuel Reynolds, thanh tra công an, xin xác nhận qua giấy này rằng người cầm thẻ là Trợ lý tự nguyện của Công an thành phố Rocky. Yêu cầu tất cả các cơ quan chức năng giúp đỡ người cầm thẻ này.

Ký tên: SAMUEL REYNOLDS

- Thanh tra công an. Úi chà! - Bob và Peter kêu lên.

Hannibal vui mừng đỏ mặt.

- Như thế - Ông Reynolds nói tiếp - nếu người của tôi bắt gặp các cậu đang rình mò đâu đó, thì sẽ biết là có lý do chính đáng, đúng không?

Ngày hôm sau, Ba Thám Tử Trẻ đến Hollywood, để gặp nhà đạo diễn lừng danh Alfred Hitchcock, người quan tâm đến những việc làm của Ba Thám Tử Trẻ.

Trong văn phòng rộng mênh mông, người đàn ông nổi tiếng đang ngồi chễm chệ phía sau bàn làm việc. Từng tờ một, ông lật những trang trong tập báo cáo mà Bob vừa mới trình. Đối diện ông, ngồi lặng yên trên ghế, ba cậu đang chờ lời phán xét của ông.

Cuối cùng, ông khép quyển báo cáo lại.

- Đây là cái mà tôi gọi là cuộc phiêu lưu nhỏ hay hay - Ông bình luận với một giọng đồng tình.

“Mình, thì mình gọi là một cuộc phiêu lưu lớn" - Peter nghĩ bụng.

- Các cậu đã làm nổi bật rõ rệt chủ đề chính - Ông Hitchcock nói tiếp - Harold Carlson muốn làm chủ Greenland, hắn mượn tiền bạn bè, thỏa thuận với họ để họ đòi nợ đúng hẹn, sao cho cơ nghiệp bị bán đi với giá rẻ mạt vì mắc nợ.

Jensen giúp cho ý đồ của Carlson. Ông Won biết được rằng xâu chuỗi thần vẫn còn trong lâu đài; ông mua lại các giấy nợ, để có thể gây sức ép đối với Carlson và bắt hắn phải đưa những viên ngọc trai mà những người châu Á khác cũng đang thèm muốn .

- Tôi thấy ông Won là một nhân vật rất lạ. Một trăm lẻ bảy tuổi! Một lối sống như thời xưa, nhưng xa ánh mắt mọi người! Phương thuốc bằng ngọc trai để kéo dài tuổi thọ! Thật là không bình thường chút nào. Các cậu không còn nghe nói gì đến ông nữa, phải không?

Bob phát biểu và cho biết rằng, ít lâu sau khi báo chí đăng bài tường thuật của ông Andy, có hai người Hoa đến Greenlan. Họ được ông Won phái đến và xin được lấy bụi ngọc trai còn nằm dưới khối đá, trộn lẫn với bụi xương. Bù lại, ông Won cam kết để cho bà Green đủ thời gian cần thiết để thanh toán nợ.

Bà Green chấp nhận giao kèo này. Cùng với xuổng và đòn bẩy, hai người đàn ông nhỏ bé tấn công khối đá. Họ ra đi, mang trong một bọc da một thứ bụi mà không ai có thể nói làm từ cái gì, nhưng hình như làm cho ông Won hài lòng.

Ông Hitchcook mím môi.

- Dù sao - Ông nói - nếu có một thành phần hóa học nào đó chứa trong các viên ngọc trai xám, được cho là thần, kéo dài tuổi thọ, thì không có cớ gì nó lại không hiệu quả ở dạng bột!

Rồi vĩ nhân quay sang nhìn Hannibal.

- Anh bạn trẻ à - Ông nói - lần này cậu không có mặt tại chỗ vào những được nhiều vụ bí ẩn khác nhau. Nhưng vẫn còn hai điểm không rõ đối với tôi.

- Thưa bác, điểm nào ạ? - Hannibal lễ phép hỏi.

- Trong những trang giấy này - Ông Hitchcock vừa nhận xét vừa vỗ vỗ vào tập hồ sơ mà Bob đã mang tới - có nói đến một con chó nhỏ, dường như đã giúp cậu giải được vụ bí ẩn. Cậu đã sử dụng con chó nhỏ này như thế nào? Nó đã cung cấp chỉ dẫn gì cho cậu? Tôi rất muốn biết điều này.

- Thưa bác - Hannibal trả lời - con chó này đã đóng vai trò y hệt như con chó trong một câu chuyện của Conan Doyle viết về Sherlock Holmes. Chắc chắn bác nhớ, Sherlock Holmes khuyên Watson suy nghĩ về sự cố con chó vào ban đêm.

- Nhớ rồi, - Đạo diễn la lên - Watson trả lời rằng không có sự cố con chó, rồi Sherlock Holmes đáp lại rằng chính đó mới là sự cố kỳ lạ về con chó.

- Dạ đúng, thưa bác.

Ông Hitchcock lật tập hồ sơ, tìm ra đoạn ông quan tâm và đọc lại.

- Đây rồi - Ông nói - Con chó mà người đàn ông ẵm trong tay không phản ứng. Nó chỉ kêu rên, có lẽ vì nó thích đi hơn. Anh bạn trẻ à, tôi phục cậu đấy! Suy luận xuất sắc.

Peter và Bob mở to mắt ra. Chuyện gì nữa đây? Làm sao có thể suy luận xuất sắc từ một con chó không làm gì hết?

- Mình không hiểu - Peter thú nhận - Con chó không phản ứng. Rồi sao nữa?

- Anh bạn trẻ à - Alfred Hitchcock trả lời Peter - người ta thường cho rằng những con vật nuôi trong nhà, như chó mèo, có phản ứng với những hiện tượng siêu tự nhiên: chúng không yên, chúng sợ sệt. Chó thì tru. Mà con chó này không làm gì hết. Vậy là tiềm thức của nó đã không nhận thấy hiện tượng siêu tự nhiên nào hết. Suy ra: đó là con ma giả.

- Úi chà! - Peter kêu - Đúng là phải nghĩ ra.

- Ôi! Thì chính cậu cũng đã nghĩ đến nhiều chuyện khác! - Alfred Hitchcock trả lời- Tất cả các cậu đã tỏ ra rất tài tình. À, mà này...

Nhà đạo diễn vĩ đại nhướng mày lên.

- Này Bob, cậu hãy giải thích cho tôi điểm này: ông Won đã thôi miên cả ba, và các cậu và các cậu chỉ được thức dậy khi nào tới nơi. Vậy mà trên đường đi từ San Francisco về Greenland, núp dưới tấm chăn, cậu lại có thể nguệch ngoạc những tờ giấy nhỏ, rải đi tứ phương. Thế là sao?

- Cháu đã lừa ông Won - Bob thú nhận - Khi thấy Chang và Peter thiếp ngủ ngã xuống, cháu đã hiểu chuyện xảy ra. Ngay khi ông Won bắt đầu thôi miên cháu, cháu cũng giả bộ ngủ. Kết quả là cháu đã có thể viết thư nhắn bao nhiêu tùy thích. Nhưng gió sa mạc đã thổi bay đi hầu như tất cả, chỉ có một bị mắc vào bụi cây. Bọn cháu thật may, vì chính bụi cây đó mà Hannibal đã tìm ra được bọn cháu.

- May mắn à? - Ông Hitchcock ngạc nhiên nói - Thì các cậu cũng có gặp may, nhưng chính bằng trí thông minh và lòng dũng cảm. Các cậu muốn tôi viết lời mở đầu cho bản tường thuật cuộc phiêu lưu mới này à? Tôi sẵn lòng!

- Cám ơn bác ạ. - Hannibal vừa nói vừa lịch sự đứng dậy.

Ba bạn đang bước ra cửa, thì Alfred Hitchcock gọi lại.

- Khoan đã. Tôi quên câu hỏi quan trọng nhất. Nếu không có ma, thì các cậu đã nhìn thấy cái gì? Cái gì đã leo lên thang lầu, mà không đụng bậc thềm, cái gì đã xuyên qua tường hả?

- Ồ, dễ thôi thưa bác - Hannibal trả lời - Bác cho phép chúng cháu làm phòng tối nhé.

Đạo diễn gật đầu. Hannibal kéo màn cửa sổ xuống. Văn phòng chìm vào bóng tối.

- Nhìn lên tường! - Thám tử trưởng ra lệnh.

Ông Hitchcock lừng danh nhíu mày làm theo. Trên bức tường trắng xuất hiện một vệt sáng xanh, ngay giữa là con ma của chính Hannibal Jones, choàng tấm chăn trải giường. Con ma lướt dọc theo vách, rồi tan vào trong vách y như đã đi xuyên qua.

- Thật là kinh ngạc! - Ông Hitchcock thừa nhận, trong khi Bob và Peter kéo màn ra cho sáng lại - Trong hoàn cảnh thích hợp, chắc chắn cậu có thể làm một con ma rất thực, anh bạn trẻ à.

- Thích hợp hay không, trong một ngôi nhà cũ có tiếng la hét, và có ánh trăng, cũng dễ cảm thấy bối rối thôi - Peter nói - Phải không Bob?

Trong khi đó, Alfred Hitchcock xem xét vật mà Hannibal vừa mới đưa cho ông, vật giống như cái neon pin cỡ lớn.

- Đây là cái máy hình chiếu chạy bằng pin - Hannibal giải thích - được thiết kế để rọi phim dương bản. Nhưng nếu bác đặt điểm hội tụ ánh sáng không đúng, và nếu bác dùng bức tường của một ngôi nhà cũ làm bằng ảnh, thì bác dễ dàng làm được một con ma thôi.

- Tôi hiểu! - Ông Hitchcock nói - Không có gì dễ hơn việc làm cho hình ảnh trượt dọc theo cầu thang, hoặc theo hành lang... Có lẽ chính ông Won đã tặng cái máy này cho Harold Carlson.

- Dạ phải, thưa bác. Khi Carlson, đeo râu giả và làm thay đổi giọng nói cho trầm đi, dẫn tất cả những người đi dạo vào trong nhà, hắn cầm cái máy này trong tay. Ai cũng tưởng đó là một cây đèn pin đơn giản giống như đèn của mọi người khác. Harold Carlson chiếu hình ma tùy thích, rồi xoay nút, hắn làm cho ma biến mất.
Tác giả : Alfred Hitchcock
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại