Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện
Chương 7
CHÚC ĂN NGON!
Big Barney Coop nhìn Hannibal và Peter suốt một hồi, như chờ đợi một cái gì đó. Ông như đang hỏi: hai cậu này có nhận thức được vinh dự mình đang được hưởng không?
Peter liếc nhìn đồng hồ.
- Chưa đến giờ ăn trưa mà!
- Cháu đang ăn kiêng. Không được ăn dầu mỡ! - Hannibal tuyên bổ.
- Không được viện cớ! Drippin' Chicken đang còn nóng. Phải biết chụp lấy cơ hội, Các bạn à. Cứ chờ đợi, thì sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.
Pandro đã rời phòng thì nghiêm, và từ văn phòng, ông đang nhìn hai thám tử đi về phía ông. Cũng may là Big Barney Coop không đi theo.
Big Barney Coop goi Pandro ra hành lang để nói chuyện riêng.
Hai cái bánh nhỏ đang để trên bàn. Hai cái Drippin' Chicken nóng hổi.
- Trông ngon quá! - Hannibal nhận xét.
- Cậu điên rồi sao? - Peter đáp - Có thể đây là thuốc độc! Bọn mình đang ở một mình. Nhanh! Nhét vào túi.
Hannibal nhìn xuống quần Jean. Chật quá!
- Cậu nói đùa à!
- Này, chẳng lẽ bỏ vào sọt rác! - Peter càu nhàu - Họ sẽ tìm thấy. Quần thể thao của mình không có túi...
- Giấu dưới ghế. - Hannibal đề nghị.
- Còn mùi? Nhanh! Bỏ vào túi quần cậu đi!
Hannibal tuân lệnh. Chẳng bao lâu nước sốt chảy dọc theo đùi Hannibal. Thám tử trưởng nhìn quanh phòng, hi vọng thấy cái cặp da, nhưng hoài công. Hannibal bước đến tủ hồ sơ và tiến hành lục bàn viết.
- Peter ơi! Nhìn đây! Nhật ký của Pandro bị thiếu một trang. Đúng trang thứ sáu tuần rồi!
- À á! Đúng ngày mà chị Juliet không nhớ gì về vụ tai nạn.
- Phải tìm hiểu xem có mối liên quan gì không? - Hannibal nói - Coi chừng!
Pandro bước vào văn phòng.
- Chắc là các cậu đói bụng dữ lắm hả! Háu ăn quá vậy. - Ông thốt lên - Các cậu có vẻ thích Drippin' Chicken của tôi hả?
- Cháu phải thừa nhận là cháu chưa bao giờ ăn cái gì mà ngon như thế. - Hamlibal nói láo.
- Sếp sẽ rất vui khi nghe câu này. - Prandro kêu - Sếp gửi lời xin lỗi các cậu. Sếp bận việc...
- Chú là người đã phát minh ra Drippin' Chicken? - Hannibal hỏi.
- Không. - Pandro vừa nói vừa ngồi sau bàn - Lần này sếp trưng dụng một người bên ngoài. Tôi đã nói sếp là không cần, chúng tôi ở đây có thể làm. Nhưng sếp đã vận dụng uy thế của sếp và nhờ một tay to mặt bự: Don Dellesandro, ở hãng Miracle Tastes. Họ thành một ê-kíp tuyệt vời: ông Vua Gà, và ông Vua Hương Liệu cùng làm việc với nhau.
- Vậy chú không biết trong đây có gì? - Peter kết luận.
- Dĩ nhiên là biết chứ! - Pandro phản đối - Công việc của tôi là phân tích công thức bí mật của nước sốt và kiểm tra thành phần phải chính xác như Don Dellasandro đã nói. Sau đó tôi bật đàn xanh cho sếp. Chính nhờ vậy mà tôi dành được chú gà thứ nhì.
Pandro dùng mấy ngón tay mập chỉ huy chương cuối cùng hình con gà trên áo blou.
- Dĩ nhiên là mọi tài liệu đều "tuyệt mật". - Ông nói - Tôi không thể cho các cậu biết gì nhiều hơn.
- Tụi cháu hiểu! - Hannibal khẳng định - Đối với tụi cháu, được có mặt ở đây là tuyệt vời quá rồi, chú à. Dù sao, cách đây tám ngày, tụi cháu không hề quen biết gì với Big Barney Coop, đúng không Peter?
Peter kinh ngạc nhìn bạn. Rồi Peter nhận thấy mặt thám tử trưởng đang nhìn chăm chăm vào lịch bàn.
- Tám ngày hả.l? - Peter lập lại - Sáu ngày chứ!
- Không, tám. - Hannibal vẫn ngoan cố.
- Cậu lầm rồi. - Peter đáp rồi bước đến bàn viết.
Peter tiến hành lật trang lịch.
- Đó là vào thứ sáu tuần rồi, tức là cách đây sáu ngày. Mình chắc chắn mà! Ủa, trang bị xé mất rồi!
- Tôi biết. - Pandro vội thừa nhận - Tôi có thói quen ghi lại những gì cần mua ở siêu thị, rồi xé tờ lịch mang theo luôn.
- Thôi, tụi cháu không dám làm phiền chú nhiều hơn. - Hannibal tuyên bố - Tụi cháu phải về nhà thay đồ.
Peter cười thầm. Hannibal nói đúng! Mấy vệt nước sốt trên túi quần bắt đầu hiện rõ.
Hai thám tử băng qua các phòng, đi ra. Hai bánh Drippin' Chicken rơi vào sọt rác đầu tiên.
° ° °
Tối hôm đó, hộp giấy thức ăn Tàu chồng chất trong xưởng Hannibal như Vạn Lý trường thành. Đủ để cầm cự khá lâu! Vì Peter và Hannibal đã quyết định họp bàn tròn để thông tin cho Bob những gì đã xảy ra ở Chicken Coop và tổng kết.
- Bây giờ ta đã biết nhiều hơn một chút: có lẽ Drippin' Chicken là mục tiêu mà tên dầu độc đang nhắm. Dù gì, mình nghĩ giả thiết đó là hợp lý nhất. Nhưng vẫn còn bốn câu hỏi: Ai? Ở đâu? Lúc nào? Thế nào? Còn Michael Argenti có thể có dính líu đến vụ mờ ám này.
- Ta vẫn chưa tìm ra cái cặp của chị Juliet, và vẫn chưa biết chị Juliet có liên quan gì với câu chuyện, - Hannibal nhận xét.
- Ngoại trừ một bác rất lớn tuổi, không có ai nhớ là đã thấy chị Juliet thứ sáu tuần rồi. - Peter tóm lại - Mình có cảm giác bác ấy nhớ lộn ngày khác.
- Các cậu mua những thứ này ở đâu vậy? - Bob đột nhiên hỏi và chỉ đống hộp nhỏ.
- Ở Sun Yee Chinese Deli, như mọi khi. - Peter trả lời - Sao vậy?
- Mình không thích bánh may mắn ở tiệm này lắm. - Bob nói, mắt dàn vào tờ giấy cầm trong tay.
Trên đó có bức thông điệp viết tay.
Lẽ ra thức ăn mà các cậu vừa ăn có thuốc độc. Lần sau, SẼ CÓ THUỐC ĐỘC. HÃY ĐỂ ÔNG VUA GÀ RÁN YÊN THÂN!
Big Barney Coop nhìn Hannibal và Peter suốt một hồi, như chờ đợi một cái gì đó. Ông như đang hỏi: hai cậu này có nhận thức được vinh dự mình đang được hưởng không?
Peter liếc nhìn đồng hồ.
- Chưa đến giờ ăn trưa mà!
- Cháu đang ăn kiêng. Không được ăn dầu mỡ! - Hannibal tuyên bổ.
- Không được viện cớ! Drippin' Chicken đang còn nóng. Phải biết chụp lấy cơ hội, Các bạn à. Cứ chờ đợi, thì sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.
Pandro đã rời phòng thì nghiêm, và từ văn phòng, ông đang nhìn hai thám tử đi về phía ông. Cũng may là Big Barney Coop không đi theo.
Big Barney Coop goi Pandro ra hành lang để nói chuyện riêng.
Hai cái bánh nhỏ đang để trên bàn. Hai cái Drippin' Chicken nóng hổi.
- Trông ngon quá! - Hannibal nhận xét.
- Cậu điên rồi sao? - Peter đáp - Có thể đây là thuốc độc! Bọn mình đang ở một mình. Nhanh! Nhét vào túi.
Hannibal nhìn xuống quần Jean. Chật quá!
- Cậu nói đùa à!
- Này, chẳng lẽ bỏ vào sọt rác! - Peter càu nhàu - Họ sẽ tìm thấy. Quần thể thao của mình không có túi...
- Giấu dưới ghế. - Hannibal đề nghị.
- Còn mùi? Nhanh! Bỏ vào túi quần cậu đi!
Hannibal tuân lệnh. Chẳng bao lâu nước sốt chảy dọc theo đùi Hannibal. Thám tử trưởng nhìn quanh phòng, hi vọng thấy cái cặp da, nhưng hoài công. Hannibal bước đến tủ hồ sơ và tiến hành lục bàn viết.
- Peter ơi! Nhìn đây! Nhật ký của Pandro bị thiếu một trang. Đúng trang thứ sáu tuần rồi!
- À á! Đúng ngày mà chị Juliet không nhớ gì về vụ tai nạn.
- Phải tìm hiểu xem có mối liên quan gì không? - Hannibal nói - Coi chừng!
Pandro bước vào văn phòng.
- Chắc là các cậu đói bụng dữ lắm hả! Háu ăn quá vậy. - Ông thốt lên - Các cậu có vẻ thích Drippin' Chicken của tôi hả?
- Cháu phải thừa nhận là cháu chưa bao giờ ăn cái gì mà ngon như thế. - Hamlibal nói láo.
- Sếp sẽ rất vui khi nghe câu này. - Prandro kêu - Sếp gửi lời xin lỗi các cậu. Sếp bận việc...
- Chú là người đã phát minh ra Drippin' Chicken? - Hannibal hỏi.
- Không. - Pandro vừa nói vừa ngồi sau bàn - Lần này sếp trưng dụng một người bên ngoài. Tôi đã nói sếp là không cần, chúng tôi ở đây có thể làm. Nhưng sếp đã vận dụng uy thế của sếp và nhờ một tay to mặt bự: Don Dellesandro, ở hãng Miracle Tastes. Họ thành một ê-kíp tuyệt vời: ông Vua Gà, và ông Vua Hương Liệu cùng làm việc với nhau.
- Vậy chú không biết trong đây có gì? - Peter kết luận.
- Dĩ nhiên là biết chứ! - Pandro phản đối - Công việc của tôi là phân tích công thức bí mật của nước sốt và kiểm tra thành phần phải chính xác như Don Dellasandro đã nói. Sau đó tôi bật đàn xanh cho sếp. Chính nhờ vậy mà tôi dành được chú gà thứ nhì.
Pandro dùng mấy ngón tay mập chỉ huy chương cuối cùng hình con gà trên áo blou.
- Dĩ nhiên là mọi tài liệu đều "tuyệt mật". - Ông nói - Tôi không thể cho các cậu biết gì nhiều hơn.
- Tụi cháu hiểu! - Hannibal khẳng định - Đối với tụi cháu, được có mặt ở đây là tuyệt vời quá rồi, chú à. Dù sao, cách đây tám ngày, tụi cháu không hề quen biết gì với Big Barney Coop, đúng không Peter?
Peter kinh ngạc nhìn bạn. Rồi Peter nhận thấy mặt thám tử trưởng đang nhìn chăm chăm vào lịch bàn.
- Tám ngày hả.l? - Peter lập lại - Sáu ngày chứ!
- Không, tám. - Hannibal vẫn ngoan cố.
- Cậu lầm rồi. - Peter đáp rồi bước đến bàn viết.
Peter tiến hành lật trang lịch.
- Đó là vào thứ sáu tuần rồi, tức là cách đây sáu ngày. Mình chắc chắn mà! Ủa, trang bị xé mất rồi!
- Tôi biết. - Pandro vội thừa nhận - Tôi có thói quen ghi lại những gì cần mua ở siêu thị, rồi xé tờ lịch mang theo luôn.
- Thôi, tụi cháu không dám làm phiền chú nhiều hơn. - Hannibal tuyên bố - Tụi cháu phải về nhà thay đồ.
Peter cười thầm. Hannibal nói đúng! Mấy vệt nước sốt trên túi quần bắt đầu hiện rõ.
Hai thám tử băng qua các phòng, đi ra. Hai bánh Drippin' Chicken rơi vào sọt rác đầu tiên.
° ° °
Tối hôm đó, hộp giấy thức ăn Tàu chồng chất trong xưởng Hannibal như Vạn Lý trường thành. Đủ để cầm cự khá lâu! Vì Peter và Hannibal đã quyết định họp bàn tròn để thông tin cho Bob những gì đã xảy ra ở Chicken Coop và tổng kết.
- Bây giờ ta đã biết nhiều hơn một chút: có lẽ Drippin' Chicken là mục tiêu mà tên dầu độc đang nhắm. Dù gì, mình nghĩ giả thiết đó là hợp lý nhất. Nhưng vẫn còn bốn câu hỏi: Ai? Ở đâu? Lúc nào? Thế nào? Còn Michael Argenti có thể có dính líu đến vụ mờ ám này.
- Ta vẫn chưa tìm ra cái cặp của chị Juliet, và vẫn chưa biết chị Juliet có liên quan gì với câu chuyện, - Hannibal nhận xét.
- Ngoại trừ một bác rất lớn tuổi, không có ai nhớ là đã thấy chị Juliet thứ sáu tuần rồi. - Peter tóm lại - Mình có cảm giác bác ấy nhớ lộn ngày khác.
- Các cậu mua những thứ này ở đâu vậy? - Bob đột nhiên hỏi và chỉ đống hộp nhỏ.
- Ở Sun Yee Chinese Deli, như mọi khi. - Peter trả lời - Sao vậy?
- Mình không thích bánh may mắn ở tiệm này lắm. - Bob nói, mắt dàn vào tờ giấy cầm trong tay.
Trên đó có bức thông điệp viết tay.
Lẽ ra thức ăn mà các cậu vừa ăn có thuốc độc. Lần sau, SẼ CÓ THUỐC ĐỘC. HÃY ĐỂ ÔNG VUA GÀ RÁN YÊN THÂN!
Tác giả :
Alfred Hitchcock