Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà
Chương 14: Vô đề
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 14
Edit: Rin
Beta: Manh Manh
------------------------------------------
Sắp đến giờ tan ca, Hạ Thường An nhận được điện thoại gọi đến từ trường học của Nghiễm Trản, nói Nghiễm Trản trốn tiết còn đánh nhau với người khác, yêu cầu cậu phải đến trường một chuyến. Hạ Thường An đối với những cuộc điện thoại gọi đến như vậy đã quá quen thuộc, cầm điện thoại di động lễ phép áy náy nói với giáo viên, lát nữa sẽ lập tức đến trường.
Buổi tối Ngụy Hằng phải tham dự một bữa tiệc nên không đi cùng được, dặn dò tài xế đem Hạ Thường An đưa đến trường học của Nghiễm Trản. Hạ Thường An đoán chừng Nghiễm Trản còn chưa ăn tối liền đặt hai phần cơm ở quán cơm nhỏ ở trước cổng trường, sau đó quen cửa quen nẻo đi tới phòng làm việc của giáo viên, từ bên ngoài cửa sổ nhìn thấy Nghiễm Trản cùng một nam sinh khác cúi đầu đứng ở trước bàn làm việc của giáo viên.
Hạ Thường An gõ cửa đi vào, vừa xin lỗi vừa cam kết với chủ nhiệm, rồi đem hai người mang ra ngoài.
Cách tiết tự học buổi tối còn có không tới nửa giờ, Hạ Thường An cùng hai nam sinh đi tới quán ăn vừa đúng lúc thức ăn được mang ra. Ba người ngồi xuống bàn, hai cậu nhóc cầm đôi đũa rồi bắt đầu buồn bực ngồi ăn.
Hạ Thường An mời nam sinh kia ăn, chính mình thì tự rót 1 chén trà, chờ bọn hắn xong liền hỏi: "Tại sao lại cùng người ta đánh nhau? Có bị làm sao không?"
"Bọn em làm sao bị thương được?" Nghiễm Trản miệng nhai đồ ăn, lùng bùng không rõ mà nói, "Chỉ có cái đám ngu ngốc kia mới bị bọn em đánh cho thảm thương thôi."
Hóa ra buổi chiều lúc Nghiễm Trản bùng tiết Ngữ Văn, tính đi quán net làm vài trận game, từ cửa sau trường một đường chạy ra ngoài, đi ngang qua một con hẻm nhỏ tùy tiện liếc mắt vào trong một cái liền nhìn thấy mấy người mặc đồng phục học sinh cấp hai, vây quanh một học sinh trường cậu, cũng chính là người đang ngồi ở bên cạnh Nghiễm Trản bây giờ, Trương Đồ. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Bình thường Nghiễm Trản cũng lười quản mấy chuyện vô bổ, nhưng kia mấy thằng lưu manh kia vừa lúc lại là bạn học ở trường cấp hai cũ của Nghiễm Trản, đồng thời cùng Nghiễm Trản vẫn luôn không hợp, hơn nữa Trương Đồ cũng vẫn luôn rụt vai, thoạt nhìn dáng vẻ rất sợ sệt, Nghiễm Trản nhất thời kích động liền lượm cục đá đập tới sau gáy một tên lưu manh, lập tức bắt đầu một hồi hỗn chiến.
Bất quá Nghiễm Trản không nghĩ tới chính là, Trương Đồ cũng thu lại dáng vẻ sợ sệt động cũng không dám động lại, bắt đầu đánh nhau hết sức lợi hại, động tác gọn gàng nhanh chóng, mỗi một đòn đánh xuống đều là ở chỗ hiểm của đối phương, hai người lấy ít đánh nhiều một chút bị thương đều không có cũng là nhờ có hắn.
Dù sao cũng là ở kế bên trường học, bọn họ còn chưa đánh được bao lâu đã thấy bảo vệ trường học chạy tới, đem hai người bọn họ đưa đến phòng giáo vụ. Trương Đồ không chịu nói số điện thoại của người nhà, giáo viên chủ nhiệm của Nghiễm Trản trong điện thoại di động vừa hay còn có lưu số của Hạ Thường An, lúc này mới gọi một cuộc điện thoại mời Hạ Thường An đến đây.
Nghiễm Trản không có hỏi Trương Đồ vì sao đang trong giờ học lại bị người ta chặn đánh ở cửa trường học, Hạ Thường An cũng không có hứng thú, chỉ căn dặn hai người sau này đừng tùy tiện động thủ đánh nhau nữa, cũng vừa dặn Nghiễm Trản để cho cậu sau này đừng trốn học.
Nghiễm Trản mới vừa ở trong phòng làm việc nghe các thầy giáo dạy dỗ đến nửa ngày trời, hiện tại lại nghe Hạ Thường An càm ràm bên tai liền bắt đầu thiếu kiên nhẫn, chỉ hùa theo gật gật đầu: "Được rồi được rồi, em biết rồi. Trốn tiết thôi mà anh cũng đem chuyện bé xé ra to, em cũng không tin là anh chưa từng trốn học."
Hạ Thường An vừa định trả lời cậu thực sự chưa bao giờ trốn học, lại đột nhiên nhớ ra cậu thật sự cũng từng trốn vài lần rồi, đành phải đem lời chưa kịp nói mà thu vào.
Nghiễm Trản thấy cậu không nói, lập tức cây ngay không sợ chết đứng nói: "Anh xem, anh cũng từng trốn học đó thôi, anh có quyền gì mà nói em?"
"Được rồi, anh không nói em nữa." Hạ Thường An lấy điện thoại di động ra, "Vậy anh nói cho ba em thì được?"
"Đừng đừng đừng!" Nghiễm Trản cuống lên, nhanh chóng giựt lấy điện thoại di động của cậu, "Tuyệt đối đừng! Chúng ta không phải là anh em tốt sao? Em vẫn chưa nói với mẹ là mấy cái thuốc kia đều là anh mua, anh cũng không thể uy hiếp em.!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Nghiễm Trản liền ý thức được chính mình đã không cẩn thận nói sai rồi, nhanh chóng im miệng lại. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Miệng của mẹ Hạ Thường An cho đến giờ vẫn luôn có chút vấn đề, không khô miệng thì là lở loét khoang miệng, không thì cũng bị nấm lưỡi*, đồ ăn có tính kích thích toàn bộ đều không thể ăn. Mẹ Hạ trước đây vẫn cảm thấy đây chỉ là chút bệnh vặt không cần để ý đến, nhưng mấy năm gần đây bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, mắt cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác khác thường, lúc này mới đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là bà đã mắc hội chứng Sjogren**.
*Nấm lưỡi: các mảng trắng thi thoảng sẽ có vết nứt thường có ở trên lưỡi ấy. Thường gặp ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ ( các bạn có thể lên gg tra, nhìn kinh lắm nên mình không muốn chèn hình vào -.-
**Hội chứng Sjogren: Hội chứng Sjogren là bệnh gây ra do viêm các tuyến tiết nước mắt (tuyến lệ), nước bọt và các chất khác. Viêm khớp, phổi, thận, mạch máu, dây thần kinh và cơ cũng có thể xảy ra.
Hội chứng Sjogren là một rối loạn của hệ thống miễn dịch được xác định bởi hai triệu chứng phổ biến nhất của nó – khô mắt và khô miệng.
Loại bệnh này trước mắt không có cách nào chữa trị, chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt bệnh trạng. Mẹ Hạ uống không ít thuốc, nhưng thuốc có tác dụng lâu dài lại không có. Năm ngoái một người bạn của Ngụy Hằng đi Australia chơi mấy ngày, trở về liền đưa cho hai người một thùng quà. Hạ Thường An chọn qua một chút thuốc rồi nhờ Nghiễm Trản đưa cho mẹ, nhờ Nghiễm Trản nói là của chị họ của cậu gửi về từ Mỹ, mẹ Hạ uống vài lần liền cảm giác khoang miệng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hạ Thường An sau khi biết liền mua một đống lớn thuốc, cứ mỗi kì tính toán thời điểm thuốc gần hết sẽ lên mạng mua thêm. Hạ Thường An sợ mẹ biết được thuốc là của cậu mua sẽ không chịu uống nên căn dặn Nghiễm Trản không được nói với mẹ, không nghĩ tới Nghiễm Trản lại sẽ lấy chuyện này ra áp chế cậu.
Hạ Thường An thở dài, "Mẹ hiện tại thế nào?"
"Cũng tạm." Nghiễm Trản trả lời nói, "Bất quá so với lúc trước đã là tốt hơn rất nhiều rồi, phần lớn đồ ăn đều có thể ăn bình thường."
"Vậy thì tốt." Hạ Thường An lấy điện thoại lại bỏ vào trong túi, "Anh sẽ không nói với ba em đâu, dọa em chút thôi. Nếu em muốn lên lớp 12 thì khoảng thời gian này chính là thời điểm mấu chốt, cố gắng đừng quên chương trình học mới tốt."
Nghiễm Trản hiện tại cũng không dám chê cậu nói nhiều, chỉ biết gật đầu.
Hạ Thường An nhìn đồng hồ, tiết tự học buổi tối chỉ còn năm phút sẽ bắt đầu, liền gọi chủ quán đến thanh toán, sau đó đưa bọn Nghiễm Trản trở về trường. Nghiễm Trản ngoan ngoãn cùng cậu nói tạm biệt, kéo Trương Đồ chạy vào cổng trường học. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Nhìn bọn họ chạy đi, Hạ Thường An đột nhiên cảm thấy hơi đói, đi đến quán ăn vặt mua một cái bánh có nhân.
*Tra gg thì ra cái này:

Lúc chuông báo vào lớp vang lên, một đám học sinh mặc đồng phục cấp ba nhanh chân liền hướng trong trường học chạy, vừa chạy vừa thét to, có người trong miệng vẫn còn đang ngậm một phần bánh rán trái cây, tình cảnh vừa náo nhiệt vừa buồn cười.
Hạ Thường An nhận bánh rồi cắn một cái, dọc theo ven đường chậm rãi đi đến trạm xe bus.
Hạ Thường An vẫn luôn là con ngoan trò giỏi, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, không đánh nhau, không làm ra những chuyện xấu, không trốn tiết cũng không đến muộn, chỉ có mấy lần từng trốn học là xảy ra lúc học đại học, hơn nữa đều là cùng Ngụy Hằng trốn.
Lần thứ nhất trốn học là tại năm thứ hai đại học, lúc đó là lễ Giáng sinh, Ngụy Hằng gọi Hạ Thường An cùng hắn đi nội thành mua quà cho thầy cô giáo. Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ có 3 tiết chuyên ngành, trên lớp còn có khả năng sẽ có theo đề cương cho kỳ thi, nhưng Hạ Thường An bị ma xui quỷ khiến thế nào nên mới leo lên xe bus với Ngụy Hằng đi đến nội thành.
Nội thành vào Đêm Giáng Sinh rất đông người, trong xe bus chen lấn đến nỗi không thể thở được. Hạ Thường An đứng trong xe, xung quanh đều là lít nha lít nhít đầu người không cả có chỗ để bám tay vào. Ngụy Hằng đứng ở trước mặt cậu, nhờ vào ưu thế vóc dáng cao đưa tay, cách Hạ Thường An cùng một người nữ sinh trực nắm lấy tay vịn trên xe.
Cánh tay Ngụy Hằng tựa trên đầu Hạ Thường An, thân thể hay người dính sát vào nhau, Hạ Thường An cảm giác tim mình đập rất nhanh, hai má nóng ran như sắp bị đốt cháy đến nơi. Biết xe rất ồn ào nên tiếng tim mình đập sẽ không thể truyền tới tai của Ngụy Hằng, nhưng Hạ Thường An vẫn là không an tâm lùi về phía sau, muốn cách xa Ngụy Hằng một chút.
Thân thể Hạ Thường An mới vừa hơi động đậy, Ngụy Hằng đã nhanh chóng ôm eo cậu, đem cậu ôm vào lòng. Ngay lúc đó xe lại chuyển hướng nên mặt của Hạ Thường An liền đập vào vai của Ngụy Hằng. Cậu nhanh chóng xin lỗi, lại muốn lùi ra sau nhưng tay của hắn vẫn cứ gắt gao đặt tại bên hông của cậu.
Ngụy Hằng cúi đầu ghé vào sát vào bên tai cậu nói: "Hôm nay người rất đông, cậu đừng lộn xộn, cậu suýt chút nữa đã lui trúng vào người của nữ sinh ở phía sau"
Tiếng ầm ĩ trong xe, giọng nói trầm thấp của Ngụy Hằng cứ như vậy thẳng tắp truyền đến tai Hạ Thường An. Hơi thở của Ngụy Hằng phả vào tai cậu, đôi môi theo sự rung lắc của xe như có như không mà chạm khẽ tai cậu.
Đầu óc Hạ Thường An trống rỗng, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác hô hấp đều có chút khó khăn. Cả người cậu cứng đờ, ngay cả chuyện vừa nãy lúc xe chuyển hướng vội túm lấy góc áo của Ngụy Hằng cũng quên mất, cứ như vậy bị Ngụy Hằng ôm lấy eo thẳng tắp đứng một đường.
Lúc đến trạm Hạ Thường An cũng vẫn chưa phản ứng kịp, bị Ngụy Hằng đẩy một chút mới ngây ngốc cùng đoàn người xuống xe. Ngụy Hằng đi ở phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn cậu, hỏi cậu tại sao mặt lại đỏ như vậy. Hạ Thường An lúc này mới hoảng hốt vội lấy ống tay áo lau lau mặt, ấp úng nói là bởi vì trên xe quá nóng. Ngụy Hằng bất giác nhíu mày, nghiêng đầu ra hiệu cậu đi nhanh lên, bước chân gấp gáp đi về phía trước.
Hôm đó vì là ngày lễ nên không khí cực kì náo nhiệt, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những cây noel được trang trí màu sắc sặc sỡ cùng những chiếc mũ màu đỏ của ông già noel. Hạ Thường An đi phía sau theo Ngụy Hằng đến một nhà rồi lại một nhà, cũng không thể tìm được món đồ mà với Ngụy Hằng ưng ý. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lúc bọn họ vừa mở cửa chuẩn bị bước ra từ một cửa hàng bán đồ lưu niệm, tuyết đúng lúc đó cũng rơi xuống. Hạ Thường An ngửa đầu nhìn, không chú ý tới vài bông hoa tuyết đã bay vào trong cổ áo của cậu. Hạ Thường An còn chưa kịp cảm giác được sự lạnh lẽo của hoa tuyết thì tay của Ngụy Hằng đã cho vào trong cổ áo của cậu, hỏi cậu có lạnh hay không. Hạ Thường An lắc lắc đầu, nhưng vẫn bị bắt đi vào trong một cửa hàng bán quần áo, bị Ngụy Hằng ép mang một cái khăn quàng cổ.
Ngụy Hằng trả tiền, lúc hắn đem khăn quàng lên cổ cậu thì cậu vẫn còn ở trong trạng thái mơ màng. Chờ Ngụy Hằng sửa lại khăn quàng cổ cho cậu xong, hỏi cậu không định cho cái gì đáp lễ sao thì cậu mới sững sờ hề hề mà phản ứng lại, cũng nhanh chóng cầm một chiếc khăn quàng cổ đặt trên kệ có kiểu dáng y hệt với cái hắn vừa mua cho cậu, mua xong đặt vào ở trong túi đưa cho Ngụy Hằng.
Ngụy Hằng lười cầm túi nên lấy khăn ra quàng vào cổ luôn, cùng Hạ Thường An vai sóng vai ra khỏi cửa tiệm. Hạ Thường An lén lút liếc mắt nhìn chiếc khăn trên cổ của Ngụy Hằng, rồi lại cúi đầu xem lại cái của mình, trong lòng rất đắc ý, nghĩ xem cái này có tính là đang cùng Ngụy Hằng mang khăn quàng cổ tình nhân không.
Đêm đó trên đường vô cùng náo nhiệt, hai bên đường cửa hàng mở đèn sáng choang, trên đường dòng người qua lại tấp nập, trên mặt mỗi người đều mang ý cười. Hạ Thường An đi bên cạnh Ngụy Hằng, khi có người đi sát qua bên cậu, cậu sẽ nhân cơ hội dựa gần vào Ngụy Hằng một chút, lúc này cánh tay hai người liền có thể đụng vào nhau. Có đôi khi quá nhiều người, Ngụy Hằng sợ cậu đi lạc, sẽ kéo cánh tay của cậu lại tìm cách lách ra khỏi dòng người.
Hạ Thường An nhìn Ngụy Hằng so với mọi người cao hơn nửa cái đầu, lại nhìn cánh tay vừa mới kéo mình lại, trong lòng nghĩ rằng nếu cứ được như vậy mãi thì thật tốt. Không quản dòng người tấp nập như thế nào, không quản xung quanh chen chúc ra sao, Ngụy Hằng cứ vẫn luôn kéo cậu lại bên người như vậy, hai người bọn họ mãi mãi cũng không bao giờ lạc nhau thì tốt rồi.
Sau đó tuyết càng rơi càng lớn, tóc của bọn họ đều ướt đẫm, không thể làm gì khác hơn là tại rìa đường tùy tiện mua một tá vở mang theo trở về. Hạ Thường An đã sớm không nhớ rõ dánh vẻ của mình hôm đó ra sao, nhưng cái khăn quàng kia đến nay vẫn còn đang treo trong tủ quần áo cậu, mùa đông mỗi năm Hạ Thường An đều sẽ lấy ra dùng.
Hạ Thường An ngồi đợi ở trên ghế trạm xe, cuối cùng cũng ăn xong chiếc bánh. Xe bus cũng vừa lúc đến trạm, Hạ Thường An đứng dậy đem túi đựng bánh ném vào trong thùng rác, thấy trên xe đã rất đông người rồi. Hạ Thường An có chút do dự có nên lên hay không, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên một suy nghĩ, làm cho cậu sững sờ ở tại chỗ.
Ngụy Hằng là một người chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác, mỗi lần vào nội thành đều là bắt taxi đi, vì sao buổi tối ngày hôm ấy lại đột nhiên muốn dẫn cậu đi xe bus? Thân là hội trưởng, Ngụy Hằng thật sự cần phải tự mình đi chọn mua lễ vật tặng cho người trong hội học sinh sao? Lại nói dùng khả năng quan sát của Ngụy Hằng, như thế nào lại không chút phát hiện động tác nhỏ của cậu dọc trên đường chứ?
Có quá nhiều chỗ không hợp lý, tại sao năm đó chính mình lại không phát hiện cơ chứ?
Ngụy Hằng phải chăng là thích cậu sớm hơn một chút so với cậu dự đoán?
Hạ Thường An hô hấp dồn dập, cảm giác tim mình đập như trống.
Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Hạ Thường An nhìn màn hình một chút rồi bắt máy.
"Thường An, em vẫn đang ở trường học của thằng nhóc đó à?"
"Vâng, vẫn còn, em đang ở trạm xe bus."
"Em đừng ngồi xe buýt, bây giờ người rất đông. Anh tan làm rồi qua đó đón em, chờ anh một lát."
"Được." Hạ Thường An dừng một chút, lại bổ sung, "Anh nhanh một chút."
Hạ Thường An cúp điện thoại, hi vọng chưa từng thấy rằng Ngụy Hằng có thể tới mau hơn, nhanh hơn chút nữa, tốt nhất hiện tại liền có thể xuất hiện ở trước mặt cậu. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
---- end chương 14----
Vote đi mấy cô nương
Chương 14
Edit: Rin
Beta: Manh Manh
------------------------------------------
Sắp đến giờ tan ca, Hạ Thường An nhận được điện thoại gọi đến từ trường học của Nghiễm Trản, nói Nghiễm Trản trốn tiết còn đánh nhau với người khác, yêu cầu cậu phải đến trường một chuyến. Hạ Thường An đối với những cuộc điện thoại gọi đến như vậy đã quá quen thuộc, cầm điện thoại di động lễ phép áy náy nói với giáo viên, lát nữa sẽ lập tức đến trường.
Buổi tối Ngụy Hằng phải tham dự một bữa tiệc nên không đi cùng được, dặn dò tài xế đem Hạ Thường An đưa đến trường học của Nghiễm Trản. Hạ Thường An đoán chừng Nghiễm Trản còn chưa ăn tối liền đặt hai phần cơm ở quán cơm nhỏ ở trước cổng trường, sau đó quen cửa quen nẻo đi tới phòng làm việc của giáo viên, từ bên ngoài cửa sổ nhìn thấy Nghiễm Trản cùng một nam sinh khác cúi đầu đứng ở trước bàn làm việc của giáo viên.
Hạ Thường An gõ cửa đi vào, vừa xin lỗi vừa cam kết với chủ nhiệm, rồi đem hai người mang ra ngoài.
Cách tiết tự học buổi tối còn có không tới nửa giờ, Hạ Thường An cùng hai nam sinh đi tới quán ăn vừa đúng lúc thức ăn được mang ra. Ba người ngồi xuống bàn, hai cậu nhóc cầm đôi đũa rồi bắt đầu buồn bực ngồi ăn.
Hạ Thường An mời nam sinh kia ăn, chính mình thì tự rót 1 chén trà, chờ bọn hắn xong liền hỏi: "Tại sao lại cùng người ta đánh nhau? Có bị làm sao không?"
"Bọn em làm sao bị thương được?" Nghiễm Trản miệng nhai đồ ăn, lùng bùng không rõ mà nói, "Chỉ có cái đám ngu ngốc kia mới bị bọn em đánh cho thảm thương thôi."
Hóa ra buổi chiều lúc Nghiễm Trản bùng tiết Ngữ Văn, tính đi quán net làm vài trận game, từ cửa sau trường một đường chạy ra ngoài, đi ngang qua một con hẻm nhỏ tùy tiện liếc mắt vào trong một cái liền nhìn thấy mấy người mặc đồng phục học sinh cấp hai, vây quanh một học sinh trường cậu, cũng chính là người đang ngồi ở bên cạnh Nghiễm Trản bây giờ, Trương Đồ. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Bình thường Nghiễm Trản cũng lười quản mấy chuyện vô bổ, nhưng kia mấy thằng lưu manh kia vừa lúc lại là bạn học ở trường cấp hai cũ của Nghiễm Trản, đồng thời cùng Nghiễm Trản vẫn luôn không hợp, hơn nữa Trương Đồ cũng vẫn luôn rụt vai, thoạt nhìn dáng vẻ rất sợ sệt, Nghiễm Trản nhất thời kích động liền lượm cục đá đập tới sau gáy một tên lưu manh, lập tức bắt đầu một hồi hỗn chiến.
Bất quá Nghiễm Trản không nghĩ tới chính là, Trương Đồ cũng thu lại dáng vẻ sợ sệt động cũng không dám động lại, bắt đầu đánh nhau hết sức lợi hại, động tác gọn gàng nhanh chóng, mỗi một đòn đánh xuống đều là ở chỗ hiểm của đối phương, hai người lấy ít đánh nhiều một chút bị thương đều không có cũng là nhờ có hắn.
Dù sao cũng là ở kế bên trường học, bọn họ còn chưa đánh được bao lâu đã thấy bảo vệ trường học chạy tới, đem hai người bọn họ đưa đến phòng giáo vụ. Trương Đồ không chịu nói số điện thoại của người nhà, giáo viên chủ nhiệm của Nghiễm Trản trong điện thoại di động vừa hay còn có lưu số của Hạ Thường An, lúc này mới gọi một cuộc điện thoại mời Hạ Thường An đến đây.
Nghiễm Trản không có hỏi Trương Đồ vì sao đang trong giờ học lại bị người ta chặn đánh ở cửa trường học, Hạ Thường An cũng không có hứng thú, chỉ căn dặn hai người sau này đừng tùy tiện động thủ đánh nhau nữa, cũng vừa dặn Nghiễm Trản để cho cậu sau này đừng trốn học.
Nghiễm Trản mới vừa ở trong phòng làm việc nghe các thầy giáo dạy dỗ đến nửa ngày trời, hiện tại lại nghe Hạ Thường An càm ràm bên tai liền bắt đầu thiếu kiên nhẫn, chỉ hùa theo gật gật đầu: "Được rồi được rồi, em biết rồi. Trốn tiết thôi mà anh cũng đem chuyện bé xé ra to, em cũng không tin là anh chưa từng trốn học."
Hạ Thường An vừa định trả lời cậu thực sự chưa bao giờ trốn học, lại đột nhiên nhớ ra cậu thật sự cũng từng trốn vài lần rồi, đành phải đem lời chưa kịp nói mà thu vào.
Nghiễm Trản thấy cậu không nói, lập tức cây ngay không sợ chết đứng nói: "Anh xem, anh cũng từng trốn học đó thôi, anh có quyền gì mà nói em?"
"Được rồi, anh không nói em nữa." Hạ Thường An lấy điện thoại di động ra, "Vậy anh nói cho ba em thì được?"
"Đừng đừng đừng!" Nghiễm Trản cuống lên, nhanh chóng giựt lấy điện thoại di động của cậu, "Tuyệt đối đừng! Chúng ta không phải là anh em tốt sao? Em vẫn chưa nói với mẹ là mấy cái thuốc kia đều là anh mua, anh cũng không thể uy hiếp em.!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Nghiễm Trản liền ý thức được chính mình đã không cẩn thận nói sai rồi, nhanh chóng im miệng lại. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Miệng của mẹ Hạ Thường An cho đến giờ vẫn luôn có chút vấn đề, không khô miệng thì là lở loét khoang miệng, không thì cũng bị nấm lưỡi*, đồ ăn có tính kích thích toàn bộ đều không thể ăn. Mẹ Hạ trước đây vẫn cảm thấy đây chỉ là chút bệnh vặt không cần để ý đến, nhưng mấy năm gần đây bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, mắt cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác khác thường, lúc này mới đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là bà đã mắc hội chứng Sjogren**.
*Nấm lưỡi: các mảng trắng thi thoảng sẽ có vết nứt thường có ở trên lưỡi ấy. Thường gặp ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ ( các bạn có thể lên gg tra, nhìn kinh lắm nên mình không muốn chèn hình vào -.-
**Hội chứng Sjogren: Hội chứng Sjogren là bệnh gây ra do viêm các tuyến tiết nước mắt (tuyến lệ), nước bọt và các chất khác. Viêm khớp, phổi, thận, mạch máu, dây thần kinh và cơ cũng có thể xảy ra.
Hội chứng Sjogren là một rối loạn của hệ thống miễn dịch được xác định bởi hai triệu chứng phổ biến nhất của nó – khô mắt và khô miệng.
Loại bệnh này trước mắt không có cách nào chữa trị, chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt bệnh trạng. Mẹ Hạ uống không ít thuốc, nhưng thuốc có tác dụng lâu dài lại không có. Năm ngoái một người bạn của Ngụy Hằng đi Australia chơi mấy ngày, trở về liền đưa cho hai người một thùng quà. Hạ Thường An chọn qua một chút thuốc rồi nhờ Nghiễm Trản đưa cho mẹ, nhờ Nghiễm Trản nói là của chị họ của cậu gửi về từ Mỹ, mẹ Hạ uống vài lần liền cảm giác khoang miệng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hạ Thường An sau khi biết liền mua một đống lớn thuốc, cứ mỗi kì tính toán thời điểm thuốc gần hết sẽ lên mạng mua thêm. Hạ Thường An sợ mẹ biết được thuốc là của cậu mua sẽ không chịu uống nên căn dặn Nghiễm Trản không được nói với mẹ, không nghĩ tới Nghiễm Trản lại sẽ lấy chuyện này ra áp chế cậu.
Hạ Thường An thở dài, "Mẹ hiện tại thế nào?"
"Cũng tạm." Nghiễm Trản trả lời nói, "Bất quá so với lúc trước đã là tốt hơn rất nhiều rồi, phần lớn đồ ăn đều có thể ăn bình thường."
"Vậy thì tốt." Hạ Thường An lấy điện thoại lại bỏ vào trong túi, "Anh sẽ không nói với ba em đâu, dọa em chút thôi. Nếu em muốn lên lớp 12 thì khoảng thời gian này chính là thời điểm mấu chốt, cố gắng đừng quên chương trình học mới tốt."
Nghiễm Trản hiện tại cũng không dám chê cậu nói nhiều, chỉ biết gật đầu.
Hạ Thường An nhìn đồng hồ, tiết tự học buổi tối chỉ còn năm phút sẽ bắt đầu, liền gọi chủ quán đến thanh toán, sau đó đưa bọn Nghiễm Trản trở về trường. Nghiễm Trản ngoan ngoãn cùng cậu nói tạm biệt, kéo Trương Đồ chạy vào cổng trường học. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Nhìn bọn họ chạy đi, Hạ Thường An đột nhiên cảm thấy hơi đói, đi đến quán ăn vặt mua một cái bánh có nhân.
*Tra gg thì ra cái này:

Lúc chuông báo vào lớp vang lên, một đám học sinh mặc đồng phục cấp ba nhanh chân liền hướng trong trường học chạy, vừa chạy vừa thét to, có người trong miệng vẫn còn đang ngậm một phần bánh rán trái cây, tình cảnh vừa náo nhiệt vừa buồn cười.
Hạ Thường An nhận bánh rồi cắn một cái, dọc theo ven đường chậm rãi đi đến trạm xe bus.
Hạ Thường An vẫn luôn là con ngoan trò giỏi, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, không đánh nhau, không làm ra những chuyện xấu, không trốn tiết cũng không đến muộn, chỉ có mấy lần từng trốn học là xảy ra lúc học đại học, hơn nữa đều là cùng Ngụy Hằng trốn.
Lần thứ nhất trốn học là tại năm thứ hai đại học, lúc đó là lễ Giáng sinh, Ngụy Hằng gọi Hạ Thường An cùng hắn đi nội thành mua quà cho thầy cô giáo. Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ có 3 tiết chuyên ngành, trên lớp còn có khả năng sẽ có theo đề cương cho kỳ thi, nhưng Hạ Thường An bị ma xui quỷ khiến thế nào nên mới leo lên xe bus với Ngụy Hằng đi đến nội thành.
Nội thành vào Đêm Giáng Sinh rất đông người, trong xe bus chen lấn đến nỗi không thể thở được. Hạ Thường An đứng trong xe, xung quanh đều là lít nha lít nhít đầu người không cả có chỗ để bám tay vào. Ngụy Hằng đứng ở trước mặt cậu, nhờ vào ưu thế vóc dáng cao đưa tay, cách Hạ Thường An cùng một người nữ sinh trực nắm lấy tay vịn trên xe.
Cánh tay Ngụy Hằng tựa trên đầu Hạ Thường An, thân thể hay người dính sát vào nhau, Hạ Thường An cảm giác tim mình đập rất nhanh, hai má nóng ran như sắp bị đốt cháy đến nơi. Biết xe rất ồn ào nên tiếng tim mình đập sẽ không thể truyền tới tai của Ngụy Hằng, nhưng Hạ Thường An vẫn là không an tâm lùi về phía sau, muốn cách xa Ngụy Hằng một chút.
Thân thể Hạ Thường An mới vừa hơi động đậy, Ngụy Hằng đã nhanh chóng ôm eo cậu, đem cậu ôm vào lòng. Ngay lúc đó xe lại chuyển hướng nên mặt của Hạ Thường An liền đập vào vai của Ngụy Hằng. Cậu nhanh chóng xin lỗi, lại muốn lùi ra sau nhưng tay của hắn vẫn cứ gắt gao đặt tại bên hông của cậu.
Ngụy Hằng cúi đầu ghé vào sát vào bên tai cậu nói: "Hôm nay người rất đông, cậu đừng lộn xộn, cậu suýt chút nữa đã lui trúng vào người của nữ sinh ở phía sau"
Tiếng ầm ĩ trong xe, giọng nói trầm thấp của Ngụy Hằng cứ như vậy thẳng tắp truyền đến tai Hạ Thường An. Hơi thở của Ngụy Hằng phả vào tai cậu, đôi môi theo sự rung lắc của xe như có như không mà chạm khẽ tai cậu.
Đầu óc Hạ Thường An trống rỗng, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác hô hấp đều có chút khó khăn. Cả người cậu cứng đờ, ngay cả chuyện vừa nãy lúc xe chuyển hướng vội túm lấy góc áo của Ngụy Hằng cũng quên mất, cứ như vậy bị Ngụy Hằng ôm lấy eo thẳng tắp đứng một đường.
Lúc đến trạm Hạ Thường An cũng vẫn chưa phản ứng kịp, bị Ngụy Hằng đẩy một chút mới ngây ngốc cùng đoàn người xuống xe. Ngụy Hằng đi ở phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn cậu, hỏi cậu tại sao mặt lại đỏ như vậy. Hạ Thường An lúc này mới hoảng hốt vội lấy ống tay áo lau lau mặt, ấp úng nói là bởi vì trên xe quá nóng. Ngụy Hằng bất giác nhíu mày, nghiêng đầu ra hiệu cậu đi nhanh lên, bước chân gấp gáp đi về phía trước.
Hôm đó vì là ngày lễ nên không khí cực kì náo nhiệt, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những cây noel được trang trí màu sắc sặc sỡ cùng những chiếc mũ màu đỏ của ông già noel. Hạ Thường An đi phía sau theo Ngụy Hằng đến một nhà rồi lại một nhà, cũng không thể tìm được món đồ mà với Ngụy Hằng ưng ý. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lúc bọn họ vừa mở cửa chuẩn bị bước ra từ một cửa hàng bán đồ lưu niệm, tuyết đúng lúc đó cũng rơi xuống. Hạ Thường An ngửa đầu nhìn, không chú ý tới vài bông hoa tuyết đã bay vào trong cổ áo của cậu. Hạ Thường An còn chưa kịp cảm giác được sự lạnh lẽo của hoa tuyết thì tay của Ngụy Hằng đã cho vào trong cổ áo của cậu, hỏi cậu có lạnh hay không. Hạ Thường An lắc lắc đầu, nhưng vẫn bị bắt đi vào trong một cửa hàng bán quần áo, bị Ngụy Hằng ép mang một cái khăn quàng cổ.
Ngụy Hằng trả tiền, lúc hắn đem khăn quàng lên cổ cậu thì cậu vẫn còn ở trong trạng thái mơ màng. Chờ Ngụy Hằng sửa lại khăn quàng cổ cho cậu xong, hỏi cậu không định cho cái gì đáp lễ sao thì cậu mới sững sờ hề hề mà phản ứng lại, cũng nhanh chóng cầm một chiếc khăn quàng cổ đặt trên kệ có kiểu dáng y hệt với cái hắn vừa mua cho cậu, mua xong đặt vào ở trong túi đưa cho Ngụy Hằng.
Ngụy Hằng lười cầm túi nên lấy khăn ra quàng vào cổ luôn, cùng Hạ Thường An vai sóng vai ra khỏi cửa tiệm. Hạ Thường An lén lút liếc mắt nhìn chiếc khăn trên cổ của Ngụy Hằng, rồi lại cúi đầu xem lại cái của mình, trong lòng rất đắc ý, nghĩ xem cái này có tính là đang cùng Ngụy Hằng mang khăn quàng cổ tình nhân không.
Đêm đó trên đường vô cùng náo nhiệt, hai bên đường cửa hàng mở đèn sáng choang, trên đường dòng người qua lại tấp nập, trên mặt mỗi người đều mang ý cười. Hạ Thường An đi bên cạnh Ngụy Hằng, khi có người đi sát qua bên cậu, cậu sẽ nhân cơ hội dựa gần vào Ngụy Hằng một chút, lúc này cánh tay hai người liền có thể đụng vào nhau. Có đôi khi quá nhiều người, Ngụy Hằng sợ cậu đi lạc, sẽ kéo cánh tay của cậu lại tìm cách lách ra khỏi dòng người.
Hạ Thường An nhìn Ngụy Hằng so với mọi người cao hơn nửa cái đầu, lại nhìn cánh tay vừa mới kéo mình lại, trong lòng nghĩ rằng nếu cứ được như vậy mãi thì thật tốt. Không quản dòng người tấp nập như thế nào, không quản xung quanh chen chúc ra sao, Ngụy Hằng cứ vẫn luôn kéo cậu lại bên người như vậy, hai người bọn họ mãi mãi cũng không bao giờ lạc nhau thì tốt rồi.
Sau đó tuyết càng rơi càng lớn, tóc của bọn họ đều ướt đẫm, không thể làm gì khác hơn là tại rìa đường tùy tiện mua một tá vở mang theo trở về. Hạ Thường An đã sớm không nhớ rõ dánh vẻ của mình hôm đó ra sao, nhưng cái khăn quàng kia đến nay vẫn còn đang treo trong tủ quần áo cậu, mùa đông mỗi năm Hạ Thường An đều sẽ lấy ra dùng.
Hạ Thường An ngồi đợi ở trên ghế trạm xe, cuối cùng cũng ăn xong chiếc bánh. Xe bus cũng vừa lúc đến trạm, Hạ Thường An đứng dậy đem túi đựng bánh ném vào trong thùng rác, thấy trên xe đã rất đông người rồi. Hạ Thường An có chút do dự có nên lên hay không, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên một suy nghĩ, làm cho cậu sững sờ ở tại chỗ.
Ngụy Hằng là một người chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác, mỗi lần vào nội thành đều là bắt taxi đi, vì sao buổi tối ngày hôm ấy lại đột nhiên muốn dẫn cậu đi xe bus? Thân là hội trưởng, Ngụy Hằng thật sự cần phải tự mình đi chọn mua lễ vật tặng cho người trong hội học sinh sao? Lại nói dùng khả năng quan sát của Ngụy Hằng, như thế nào lại không chút phát hiện động tác nhỏ của cậu dọc trên đường chứ?
Có quá nhiều chỗ không hợp lý, tại sao năm đó chính mình lại không phát hiện cơ chứ?
Ngụy Hằng phải chăng là thích cậu sớm hơn một chút so với cậu dự đoán?
Hạ Thường An hô hấp dồn dập, cảm giác tim mình đập như trống.
Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Hạ Thường An nhìn màn hình một chút rồi bắt máy.
"Thường An, em vẫn đang ở trường học của thằng nhóc đó à?"
"Vâng, vẫn còn, em đang ở trạm xe bus."
"Em đừng ngồi xe buýt, bây giờ người rất đông. Anh tan làm rồi qua đó đón em, chờ anh một lát."
"Được." Hạ Thường An dừng một chút, lại bổ sung, "Anh nhanh một chút."
Hạ Thường An cúp điện thoại, hi vọng chưa từng thấy rằng Ngụy Hằng có thể tới mau hơn, nhanh hơn chút nữa, tốt nhất hiện tại liền có thể xuất hiện ở trước mặt cậu. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
---- end chương 14----
Vote đi mấy cô nương