Vớt Trăng Đáy Nước
Chương 8
Nghe tiểu Cẩm thông báo rằng muốn nàng tới đại sảnh để cùng y và nàng ấy ăn bữa cơm,nàng khẽ nhíu mày song cũng đồng ý mà đến
Ngồi trên bàn ăn,nàng thì ngồi ở phía dưới,còn y cùng nàng ngồi ở ghế chủ thượng sát cạnh nhau.Nhìn xem thật là trời sinh một dôi,đẹp đến chừng nào.Liếc mắt nhìn họ một cái trong mắt không khỏi đau lòng,cảnh trước mắt này thật sự như gai đâm vào mắt nhưng lại không thể gỡ.Chợt nàng ấy cất tiếng
-Tỷ,sao tỷ lại toàn ăn rau với cá không vậy
Nàng mỉm cười định trả lời thì y đã cướp lời
-Nàng ta không ăn được thịt
nàng bất ngờ nhìn y hồi lâu nhưng sau đó lại tự giễu mình.Y chỉ vừa cất tiếng nói ra thói quen đơn giản của nàng vậy mà nàng đã vội hào hứng,đã vội vui mừng còn có một chút cảm động rằng y vẫn không quên tật này của nàng.Chỉ sợ lại là tự mình vui vẻ,tự mình chuốc đau thương.
Thấy không khí bỗng trở nên trầm mặc,nàng ấy cười khan
-Xem ra Ngọc hàn ca ca rất yêu thích tỷ ấy nên mới có thể biết rõ như vậy đúng không?
Y cười lớn một tiếng như lần đầu nghe được truyện cười
-Yêu thích?Không phải,vì quá chán ghét nên mới để ý nàng ta ghét thứ gì.nếu nói về yêu thích thì-Y liếc qua người con gái khuynh quốc khuynh thành đang ở cạnh mình,y hôn nhẹ lên môi nàng ấy
Nàng ấy liền mặt đỏ bừng bừng tức giận.
-Ngọc Hàn ca ca,ca thật đáng ghét,m không thèm quan tâm ca nữa.
"lách cách"Chiếc đũa trên tay nàng rơi xuống,giây phút nàng thấy bọn họ hôn nhau,tim nàng co thắt lại như có dao đâm khoét vào trái tim mình.Đau muốn ngất đi.Nhận ra sự thất thố của mình,nàng nhặt lấy rồi cúi đầu xin lỗi
-Thật ngại quá,ta có chút mệt muốn về trước,các người cứ tiếp tục ăn đi.Vương gia,thiếp cáo lui.
Dọc theo hàng liễu phất phơ,dòng nước hồ uốn quanh hắt những ánh nắng mà long lanh,một nỗi nghẹn dâng lên cổ nàng
*ọe*
Nàng cứ thế nôn thóc nôn tháo,nước mắt giàn giụa,thật sự khó chịu muốn chết đi.Một bóng thanh y xuất hiện đứng cạnh nàng
-Nếu ngươi không thích cùng chúng ta ăn cơm thì cứ việc ở phủ mình,tránh lại làm phiền ân nhi của ta
Nói xong y lại hờ hững bỏ đi bỏ lại nàng vẫn còn đang nôn khan.
Dưới vầng trăng khuyết ai tiều tụy
Hỏi rằng duyên phận liệu có thể sớm sớm chiều chiều?
Ngồi trên bàn ăn,nàng thì ngồi ở phía dưới,còn y cùng nàng ngồi ở ghế chủ thượng sát cạnh nhau.Nhìn xem thật là trời sinh một dôi,đẹp đến chừng nào.Liếc mắt nhìn họ một cái trong mắt không khỏi đau lòng,cảnh trước mắt này thật sự như gai đâm vào mắt nhưng lại không thể gỡ.Chợt nàng ấy cất tiếng
-Tỷ,sao tỷ lại toàn ăn rau với cá không vậy
Nàng mỉm cười định trả lời thì y đã cướp lời
-Nàng ta không ăn được thịt
nàng bất ngờ nhìn y hồi lâu nhưng sau đó lại tự giễu mình.Y chỉ vừa cất tiếng nói ra thói quen đơn giản của nàng vậy mà nàng đã vội hào hứng,đã vội vui mừng còn có một chút cảm động rằng y vẫn không quên tật này của nàng.Chỉ sợ lại là tự mình vui vẻ,tự mình chuốc đau thương.
Thấy không khí bỗng trở nên trầm mặc,nàng ấy cười khan
-Xem ra Ngọc hàn ca ca rất yêu thích tỷ ấy nên mới có thể biết rõ như vậy đúng không?
Y cười lớn một tiếng như lần đầu nghe được truyện cười
-Yêu thích?Không phải,vì quá chán ghét nên mới để ý nàng ta ghét thứ gì.nếu nói về yêu thích thì-Y liếc qua người con gái khuynh quốc khuynh thành đang ở cạnh mình,y hôn nhẹ lên môi nàng ấy
Nàng ấy liền mặt đỏ bừng bừng tức giận.
-Ngọc Hàn ca ca,ca thật đáng ghét,m không thèm quan tâm ca nữa.
"lách cách"Chiếc đũa trên tay nàng rơi xuống,giây phút nàng thấy bọn họ hôn nhau,tim nàng co thắt lại như có dao đâm khoét vào trái tim mình.Đau muốn ngất đi.Nhận ra sự thất thố của mình,nàng nhặt lấy rồi cúi đầu xin lỗi
-Thật ngại quá,ta có chút mệt muốn về trước,các người cứ tiếp tục ăn đi.Vương gia,thiếp cáo lui.
Dọc theo hàng liễu phất phơ,dòng nước hồ uốn quanh hắt những ánh nắng mà long lanh,một nỗi nghẹn dâng lên cổ nàng
*ọe*
Nàng cứ thế nôn thóc nôn tháo,nước mắt giàn giụa,thật sự khó chịu muốn chết đi.Một bóng thanh y xuất hiện đứng cạnh nàng
-Nếu ngươi không thích cùng chúng ta ăn cơm thì cứ việc ở phủ mình,tránh lại làm phiền ân nhi của ta
Nói xong y lại hờ hững bỏ đi bỏ lại nàng vẫn còn đang nôn khan.
Dưới vầng trăng khuyết ai tiều tụy
Hỏi rằng duyên phận liệu có thể sớm sớm chiều chiều?
Tác giả :
đồng sáng