Vọng Tưởng Cuồng
Chương 71: Con rể đưa đến cửa
Chuyển ngữ: Irisbo
Mẹ La Phi thấp giọng, phòng khách nhà họ La nhất thời trở nên yên tĩnh. Sự yên tĩnh đó kéo dài ít nhất mười giây, cuối cùng vẫn là ba La Phi mở miệng trước: “Bà nói nhảm nhí cái gì vậy! Bà cũng không nhìn xem nhà tiểu Trịnh là gia đình như thế nào!"
Mẹ La Phi lập tức nổi giận: “Có tiền là giỏi lắm ư? Nhà giàu thì được hả? Tôi đây một chút cũng không thèm! Nói xong, bà lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trịnh Thiên Dã, “Cậu không đồng ý cũng không sao! Ngày mai tôi lập tức đưa La Phi đi bệnh viện!"
“Mẹ…" La Phi cũng nhận thấy mẹ cô quá đáng, bất mãn gọi một tiếng.
Mồ hôi trên đầu Trịnh Thiên Dã chảy xuống từng giọt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của mẹ La Phi, cắn răng hé mồm nói: “Cháu đồng ý, đồng ý tất."
Mẹ La Phi cười nhạo một tiếng: “Nếu đã như vậy,thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Nhưng vì mấy tai tiếng bên ngoài của cậu, nên tạm thời khoan tổ chức hôn lễ, tránh bất cẩn để người ngoài bàn tán lung tung, ảnh hưởng đến việc La Phi dưỡng thai. Cậu mang hộ khẩu của cậu đến đây, nhớ là mang đến nhà chúng tôi trước là được.Bên phía người nhà của cậu, thì tự bản thân cậu giải thích với họ, tạm thời tôi chưa muốn gặp mặt bọn họ."
Trịnh Thiên Dã nghe lời gật đầu: “Mọi chuyện đều nghe theo bác."
Mẹ La Phi lại nói: “Nếu là ở rể, cũng không nhất thiết phải ở bên ngoài, mau chóng chuyển đến đây để còn chăm sóc La Phi."
Trịnh Thiên Dã ban đầu còn đang đau buồn nghe mẹ La Phi nói thế sắc mặt lập tức trở nên vui mừng: “Dạ, cháu sẽ chuyển đến ngay."
Đợi Trịnh Thiên Dã rời đi, La Phi mới lộ vẻ mặt đau khổ mới lôi kéo mẹ La Phi oán giận: “Mẹ, mẹ làm vậy quá đáng quá!"
“Đúng là quá đáng!" Ba La Phi Phi hùa theo.
Mẹ La Phi trừng mắt nhìn hai người rồi liếc mắt một cái: “Người có phẩm chất kém như thế, nếu không thể hiện chút thành tâm, thì sao tôi có thể giả con gái cho được?"
Ba La Phi: “Coi chừng gia đình cậu ta không đồng ý đâu!"
“Nếu vậy là do cậu ta không thành tâm giải thích, làm sao được." Mẹ La Phi hừ lạnh nói.
“Tôi nói bà đây là vì muốn tốt cho con gái? Hay là đang hại con gái đây?" Ba La Phi lắc đầu, “Cũng may tiểu Trịnh đối xử với Phi Phi chúng ta là thật lòng."
“Không phải lâu ngày mới có thể biết được lòng người sao? Có thật lòng hay không giờ vẫn chưa biết đâu! Cậu ta là loại người gì tôi còn không biết, không phải là kẻ bề ngoài hay làm bộ sao? Cũng không biết trong bụng đang suy tính cái gì."
“Mẹ, con xin mẹ, anh ấy thật sự đối xử với con rất tốt, mẹ đừng gây khó dễ cho anh ấy." La Phi sắp bị mẹ cô làm cho nóng lòng đến chết mất.
Mẹ La Phi trừng mắt nhìn La Phi một cái: “Mẹ đây là muốn tốt cho con. Nhà bọn họ là gia đình kiểu gì, nếu ngay từ đầu con nuông chiều nó, về sau có chyện gì con tự chịu."
La Phi biết điều không lên tiếng.
Kì thật Trịnh Thiên Dã về nước vào ngày cuối tuần của tuần thứ hai, đã thông báo hành trình của bản thân cho người trong nhà. Tuy Trịnh Thiên Dã nói rằng bản thân không muốn một mình đợi ở nước ngoài, trước mắt tùy tiện tìm một thị trấn nhỏ chờ ở đó, chờ dư luận ở Giang Thành lặng xuống thì sẽ trở về.
Nhưng Trịnh Gia Thăng đối với con trai của mình đương nhiên hiểu rõ, ở cái thị trấn nhỏ đó có ai ông lại càng biết rõ, nhưng thấy Trịnh Thiên Dã cần phải đối mặt với những chuyện trước đây, nên ông cũng lười không vạch trần.
Lúc này đã cách mấy tháng, Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên gọi điện thoại về nhà, nói La Phi mang thai, hai người phải kết hôn, thật sự khiến mọi người trong Trịnh gia sợ ngây người.
Trịnh Gia Thăng hiển nhiên là người lên tiếng yêu cầu Trịnh Thiên Dã đưa La Phi về nhà, nhanh chóng tổ chức đám cưới, nhưng Trịnh Thiên Dã lại nói sợ bị phóng viên chụp hình viết loạn không tốt cho việc dưỡng thai, chờ La Phi sinh xong thì trở về bù đắp, kêu người mang sổ hộ khẩu đưa tới là được.
Các bậc trưởng bối của Trịnh gia hoàn toàn bị tin tức này làm cho vui mừng vạn phần, cái gì cũng đáp Trịnh Thiên Dã, ngay cả khi Trịnh Thiên Dã nói bọn họ đừng đến thăm anh và La Phi, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ vui vẻ lo tính toán xem nên đặt tên gì cho cháu trai, cháu gái tương lai. Bọn họ không biết, tên tiểu tử bất hiếu Trịnh gia đã cùng mẹ vợ kí kết hiệp ước bán nước mất quyền, vứt bỏ dòng họ Trịnh.
Đối với Trịnh Thiên Dã mà nói, tuy mẹ La Phi đưa ra điều kiện khinh người quá đáng, nhưng nghĩ đến chỉ cần đáp ứng hai điều kiện, vợ cùng con liền trong tầm tay, họ có biết được cũng không sao, dù sao anh cũng không phải người đàn ông đầy chí khí.
Hơn nữa, chờ một khoảng thời gian sau khi kết hôn, tính cách La Phi vốn dễ mềm lòng, về sau mọi chuyện còn không phải do anh quyết định.
Có điều sự thật chứng minh, những tính toán của Trịnh Thiên Dã cũng không tốt như mong muốn, khi cùng mẹ La Phi so chiêu, Trịnh Thiên Dã chỉ có thể xem như một bản vẽ bị xé rách từng mảnh. Chờ Trịnh Thiên Dã hì hục mang hành lí đến nhà họ La, nhắc nhở cuộc sống bi thảm của anh chỉ vừa mới bắt đầu.
Bởi vì còn chưa kết hôn, hơn nữa La Phi lại đang có thai, ban đầu Trịnh Thiên Dã định vào ở phòng La Phi, bị mẹ La Phi đày tới phòng khách.
Chuyện này cũng không hề gì, tức nhất là, La Phi cùng ba cô đi làm, thời gian đi làm của hai người trở về sau, trong nhà chỉ có hai người, mẹ La Phi và Trịnh Thiên Dã.
Trịnh Thiên Dã định như bình thường mọi ngày sẽ đến quán cà phê, nhưng không nghĩ bị mẹ La Phi bắt phải bỏ công việc này, chỉ được ở nhà chăm sóc La Phi. Trịnh Thiên Dã đành phải nói rõ mình đã mua quán cà phê dó, ai ngờ càng cho mẹ La Phi thêm lí do, nếu đã là ông chủ, thì càng không cần phải đi đến đó.
Trịnh Thiên Dã chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, nhưng Trịnh Thiên Dã vẫn không hiểu, La Phi rõ ràng vẫn đi làm, anh có thể chăm sóc cho cô cái gì. Nhưng rất nhanh thắc mắc này có câu trả lời. Việc anh có thể làm quả thật rất nhiều!
Xoay quanh thời gian sau khi La Phi và ba La Phi đi làm, mẹ La Phi liền đưa cho Trịnh Thiên Dã cái giỏ đựng rau, bắt anh cùng bà đi chợ mua đồ.
Chợ nằm gần ngay khu chung cư, có ở phường Lào Cai mười mấy năm, những người bán hàng ở chợ chủ yếu đều biết mẹ La Phi. Đi phía trước mẹ La Phi là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đến mua thực phẩm, thật sự có chút kinh ngạc, vào chợ, còn có người bán hàng quen hỏi: “Chị, đi mua thức ăn à! Chàng trai này là ai vậy? Mặt mày sáng sủa nhỉ!."
Mẹ La Phi có phần đắc ý: “Là con rể tôi đấy!" Sau lại còn nói thêm một câu, “Tới nhà tôi ở rể."
“Ôi, chị thật có phúc!" Mọi người cực kì hâm mộ tâng bốc.
“Cũng tạm thôi."
Trịnh Thiên Dã ở phía sau bà, bị mọi người vây quanh, sắc mặt so với thức ăn đang bày bán còn xanh hơn, may là những người này cũng không biết Trịnh Thiên Dã, bằng không da mặt dù có dày, cũng không ngẩng mặt lên nổi.
Đi một vòng quanh chợ, mẹ La Phi hai tay trống trơn, trong tay Trịnh Thiên Dã lại cầm đầy túi đồ ăn.
Về đến nhà, Trịnh Thiên Dã để giỏ xuống, định ngồi sô pha nghỉ ngơi một lát, mẹ La Phi nhướng mày, tức giận ngăn cấm: “Làm gì đấy? Thức ăn mua về là xong à? Thời gian cũng không còn sớm, nhanh chóng đi làm đi."
“Làm gì ạ?" Trịnh Thiên Dã buồn bực.
“Làm cơm trưa đó! Bây giờ La Phi đang mang thai, đồ ăn trong nhà ăn làm sao đủ dinh dưỡng được. Cậu chăm lo nó, đương nhiên phải bắt đầu từ thực đơn ăn uống hằng ngày đến việc chăm sóc, có chút khó nên cậu muốn tôi chỉ dạy cho cậu."
Trịnh Thiên Dã há hốc mồm, mấp máy môi nửa ngày: “Con không biết nấu cơm."
Mẹ La Phi lập tức nổi giận: “Cậu là con rể ở rể, đến nấu cơm cũng không biết làm, nói cái gì vậy!" Nói xong lại không kiên nhẫn khua tay: “Nào nào, tôi dạy cho cậu."
Trịnh Thiên Dã chưa từng làm qua, khi ở bên La Phi, phần lớn việc nhà đều bị La Phi ôm làm hết, Trịnh Thiên Dã cũng chỉ rề rà rửa chén bát, chưa lần nào vào phòng bếp nấu ăn. Cũng may Trịnh Thiên Dã không phải kẻ chuyên sống trong nhung lụa bị nuông chiều, mẹ vợ nói dạy anh, anh liền không nói hai lời, vén tay áo lên bắt đầu làm.
Vừa nghĩ đến, La Phi cùng đứa con trong bụng cô ăn bữa cơm do chính tay anh nấu, cảm thấy thật xúc động.
Mẹ La Phi tựa vào cửa phòng bếp, khoanh hai tay bắt đầu chỉ đạo: “Hôm nay trước mắt dạy cậu làm vài món đơn giản, bữa trưa thì làm món canh sườn heo, cà chua chiên trứng, lại chuẩn bị thêm một ít rau cải xào, chừng đó cũng không nhiều lắm."
“Dạ vâng!" Trịnh Thiên Dã tràn đầy hào hứng đáp.
Mẹ La Phi mặt nhăn mày nhíu, ở phía sau im lặng đánh giá Trịnh Thiên Dã, không nhịn được thầm nghĩ, con người này rốt cuộc đang ra vẻ trước mặt bà ư? Hay vẫn là người đầu óc bị gì?
Mới vừa nghi ngờ, Trịnh Thiên Dã đã quay đến đây: “Nguyên liệu ba món đó con đã chuẩn bị xong, tiếp theo là làm như thế nào ạ?"
Mẹ La Phi tức giận xoay người khinh bỉ nhìn: “Đầu tiên phải nấu cơm trước, sau đó luộc sơ rau. Sườn heo dùng nước rửa sạch hai lần, rồi nấu nước sôi chần sơ qua…"
Mẹ La Phi nói từng bước một, Trịnh Thiên Dã khiêm tốn thật sự chăm chú lắng nghe.
Ban đầu mẹ La Phi định gây khó dễ Trịnh Thiên Dã một phen, không ngờ, Trịnh Thiên Dã ở phòng bếp bận rộn còn rất hăng hái làm, tuy tay chân còn vụng về, nhưng miễn cưỡng chấp nhận được, còn có thời gian mà ngâm nga hát. Lúc xào rau, còn đùa vui dùng muỗng đưa cho mẹ La Phi nếm thử thức ăn. Đương nhiên là bị ghét bỏ xua đuổi.
Một giờ sau đó, Trịnh Thiên Dã thật sự làm xong ba món. Nếu đem đi bán thì rất khó ăn, nhưng mùi vị thì cũng tạm được. Mẹ La Phi nếm thử hai lần, cau mày ghét bỏ nói: “Canh nấu tệ, ngày mai tiếp tục luyện tập. Trước tiên mang cho La Phi đã."
“Dạ, sau này mỗi ngày con sẽ làm." Trịnh Thiên Dã đối với bất mãn của mẹ vợ hoàn toàn ngó lơ, giả bộ cắm cúi nhìn thức ăn, lái xe máy đến công ty La Phi.
La Phi không ngờ Trịnh Thiên Dã tự mình đưa cơm cho mình, nhận được điện thoại của anh,vừa ra khỏi cửa đúng là thấy anh mang theo cặp lồng cơm.
Cô nhìn mấy ngăn thức ăn ngập đầy: “Nhiều như vậy à, anh làm quá đấy!"
“Bây giờ em phải ăn phần ăn cho hai người, dĩ nhiên nhất định phải ăn hết."
La Phi cười nhạo, thuận miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?"
“Chưa, lát quay về anh sẽ ăn."
La Phi cầm cặp lồng cơm, để lên tay Trịnh Thiên Dã: “Vừa đúng lúc, thức ăn nhiều như vậy em ăn không hết, anh cùng em ăn đi."
Trịnh Thiên Dã đương nhiên ngoan ngoãn đi theo cô đến nhà ăn của công ty.
Ở công ty La Phi, có mấy trăm người, lúc này đúng vào thời gian cơm trưa, nhà ăn chật ních người, hai người thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi xuống.
La Phi mở ca men ra, nhìn thức ăn bên trong, trừ món canh sườn heo coi như bình thường, thì món cà chua chiên trứng và rau cải xào so với bên ngoài bán, quả thật vô cùng thê thảm. La Phi nhăn mặt nhíu mày: “Mẹ em hôm nay hình như lụt nghề rồi!"
Trịnh Thiên Dã cười hì hì, bộ dáng có chút ngượng ngùng: “Bởi vì cái này là anh làm."
La Phi trợn mắt, không thể tin nhìn Trịnh Thiên Dã: “Anh nấu ăn ư?"
“Là mẹ dạy. Mẹ nói anh là con rể ở rể, nếu cơm cũng không biết thì rất vô lý. Hơn nữa em là phụ nữ có thai, thức ăn hằng ngày anh phải tự mình lo liệu cho em mới đúng."
La Phi lắc đầu cười ra tiếng: “Mẹ em đang chỉnh anh đó. Anh thật sự tự nguyện muốn ở rể à!"
Trịnh Thiên Dã thoáng buông tay: “Không sao cả, dù sao chúng ta có thể ở bên nhau là được."
“Tống giám đốc Trịnh mà biết anh thế này, chắc sẽ bị anh làm tức chết." La Phi mở cặp lồng cơm ăn một miếng, “Không sao cả, chờ sinh con xong, em cùng anh quay về Giang Thành."
“Anh biết em luôn nghĩ cho anh." Trịnh Thiên Dã không biết xấu hổ sáp lại gần La Phi, đột ngột hôn cô một cái.
“Làm gì vậy?" La Phi đỏ mặt, “Đây là chỗ em làm việc đấy."
Cô vừa dứt lời, bên cạnh liền có mấy đồng nghiệp mà cô quen biết đi đến, kinh ngạc nhìn hai người: “La Phi, đây là bạn trai cậu hả?"
La Phi quay đầu, gượng cười, gật đầu: “Ừm, đây là bạn trai của mình."
Trịnh Thiên Dã nho nhã lễ độ cùng mọi người chào hỏi, nghĩ tới cái gì đó tựa như thêm vào: “Nói đúng hơn là vị hôn phu, vì chúng tôi sắp kết hôn rồi."
“Thật à? Nhanh vậy sao?" Trước đó chuyện La Phi và Hướng Đông, rất nhiều đồng nghiệp đều biết, bây giờ chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, La Phi chẳng những giới thiệu bạn trai mới, mà còn chuẩn bị kết hôn, thật sự làm mọi người kinh ngạc.
La Phi ngượng ngùng gật đầu: “Ừ, nhưng mà hôn lễ sang năm mới có thể tổ chức."
“La Phi… Trịnh…" Mấy âm thanh líu ríu, đột nhiên thanh âm một người đàn ông không thể tin được chuyện này xen vào.
La Phi nhìn người đi ở phía sau, sắc mặt cứng đờ, thì ra cô đã nhiều ngày không gặp mặt, đó chính là Hướng Đông.
Hướng Đông đi tới, mấy đồng nghiệp gần đó vốn đang vây quanh, biết ý đều rời đi.
“Chuyện này…" La Phi nghẹn giọng, đối với vẻ mặt tức giận của Hướng Đông chỉ cười cười.
Còn Trịnh Thiên Dã thì liếc mắt người vừa tới một cái, như nhìn một quái vật đến trái đất, La Phi hùa theo một tiếng: “Này…"
Hướng Đông nhìn Trịnh Thiên Dã, lại nhìn La Phi, tựa hồ không thể tin chuyện này: “Hai người… Hai người làm sao lại ở bên nhau?"
“Chúng tôi ở bên nhau, chẳng lẽ phải được anh cho phép?" Trịnh Thiên Dã tức giận nói.
La Phi biết Trịnh Thiên Dã vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của cô với Hướng Đông trước kia, liếc nhìn Trịnh Thiên Dã một cái, rồi xoay qua xin lỗi Hướng Đông nói: “Có một số chuyện em không biết phải giải thích thế nào với anh, nhưng quả thật em cùng Thiên Dã đang ở bên nhau, cũng sắp kết hôn."
Hướng Đông vỗ trán trầm mặc một lát, bông nhiên buông tay cười châm chọc, vừa gật đầu vừa nói: “Anh suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể nào thông suốt chuyện xảy ra ở trên núi, bây giờ rốt cuộc cũng đã hiểu." Hướng Đông nhìn Trịnh Thiên Dã, “Tôi, Hướng Đông, lớn như vậy lần đầu bị người ta chơi một vố đau vậy. Xem như anh lợi hại!"
Trịnh Thiên Dã không thèm đoái hoài đến… chỉ lo uống canh, cũng không thèm nhìn Hướng Đông.
Mẹ La Phi thấp giọng, phòng khách nhà họ La nhất thời trở nên yên tĩnh. Sự yên tĩnh đó kéo dài ít nhất mười giây, cuối cùng vẫn là ba La Phi mở miệng trước: “Bà nói nhảm nhí cái gì vậy! Bà cũng không nhìn xem nhà tiểu Trịnh là gia đình như thế nào!"
Mẹ La Phi lập tức nổi giận: “Có tiền là giỏi lắm ư? Nhà giàu thì được hả? Tôi đây một chút cũng không thèm! Nói xong, bà lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trịnh Thiên Dã, “Cậu không đồng ý cũng không sao! Ngày mai tôi lập tức đưa La Phi đi bệnh viện!"
“Mẹ…" La Phi cũng nhận thấy mẹ cô quá đáng, bất mãn gọi một tiếng.
Mồ hôi trên đầu Trịnh Thiên Dã chảy xuống từng giọt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của mẹ La Phi, cắn răng hé mồm nói: “Cháu đồng ý, đồng ý tất."
Mẹ La Phi cười nhạo một tiếng: “Nếu đã như vậy,thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Nhưng vì mấy tai tiếng bên ngoài của cậu, nên tạm thời khoan tổ chức hôn lễ, tránh bất cẩn để người ngoài bàn tán lung tung, ảnh hưởng đến việc La Phi dưỡng thai. Cậu mang hộ khẩu của cậu đến đây, nhớ là mang đến nhà chúng tôi trước là được.Bên phía người nhà của cậu, thì tự bản thân cậu giải thích với họ, tạm thời tôi chưa muốn gặp mặt bọn họ."
Trịnh Thiên Dã nghe lời gật đầu: “Mọi chuyện đều nghe theo bác."
Mẹ La Phi lại nói: “Nếu là ở rể, cũng không nhất thiết phải ở bên ngoài, mau chóng chuyển đến đây để còn chăm sóc La Phi."
Trịnh Thiên Dã ban đầu còn đang đau buồn nghe mẹ La Phi nói thế sắc mặt lập tức trở nên vui mừng: “Dạ, cháu sẽ chuyển đến ngay."
Đợi Trịnh Thiên Dã rời đi, La Phi mới lộ vẻ mặt đau khổ mới lôi kéo mẹ La Phi oán giận: “Mẹ, mẹ làm vậy quá đáng quá!"
“Đúng là quá đáng!" Ba La Phi Phi hùa theo.
Mẹ La Phi trừng mắt nhìn hai người rồi liếc mắt một cái: “Người có phẩm chất kém như thế, nếu không thể hiện chút thành tâm, thì sao tôi có thể giả con gái cho được?"
Ba La Phi: “Coi chừng gia đình cậu ta không đồng ý đâu!"
“Nếu vậy là do cậu ta không thành tâm giải thích, làm sao được." Mẹ La Phi hừ lạnh nói.
“Tôi nói bà đây là vì muốn tốt cho con gái? Hay là đang hại con gái đây?" Ba La Phi lắc đầu, “Cũng may tiểu Trịnh đối xử với Phi Phi chúng ta là thật lòng."
“Không phải lâu ngày mới có thể biết được lòng người sao? Có thật lòng hay không giờ vẫn chưa biết đâu! Cậu ta là loại người gì tôi còn không biết, không phải là kẻ bề ngoài hay làm bộ sao? Cũng không biết trong bụng đang suy tính cái gì."
“Mẹ, con xin mẹ, anh ấy thật sự đối xử với con rất tốt, mẹ đừng gây khó dễ cho anh ấy." La Phi sắp bị mẹ cô làm cho nóng lòng đến chết mất.
Mẹ La Phi trừng mắt nhìn La Phi một cái: “Mẹ đây là muốn tốt cho con. Nhà bọn họ là gia đình kiểu gì, nếu ngay từ đầu con nuông chiều nó, về sau có chyện gì con tự chịu."
La Phi biết điều không lên tiếng.
Kì thật Trịnh Thiên Dã về nước vào ngày cuối tuần của tuần thứ hai, đã thông báo hành trình của bản thân cho người trong nhà. Tuy Trịnh Thiên Dã nói rằng bản thân không muốn một mình đợi ở nước ngoài, trước mắt tùy tiện tìm một thị trấn nhỏ chờ ở đó, chờ dư luận ở Giang Thành lặng xuống thì sẽ trở về.
Nhưng Trịnh Gia Thăng đối với con trai của mình đương nhiên hiểu rõ, ở cái thị trấn nhỏ đó có ai ông lại càng biết rõ, nhưng thấy Trịnh Thiên Dã cần phải đối mặt với những chuyện trước đây, nên ông cũng lười không vạch trần.
Lúc này đã cách mấy tháng, Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên gọi điện thoại về nhà, nói La Phi mang thai, hai người phải kết hôn, thật sự khiến mọi người trong Trịnh gia sợ ngây người.
Trịnh Gia Thăng hiển nhiên là người lên tiếng yêu cầu Trịnh Thiên Dã đưa La Phi về nhà, nhanh chóng tổ chức đám cưới, nhưng Trịnh Thiên Dã lại nói sợ bị phóng viên chụp hình viết loạn không tốt cho việc dưỡng thai, chờ La Phi sinh xong thì trở về bù đắp, kêu người mang sổ hộ khẩu đưa tới là được.
Các bậc trưởng bối của Trịnh gia hoàn toàn bị tin tức này làm cho vui mừng vạn phần, cái gì cũng đáp Trịnh Thiên Dã, ngay cả khi Trịnh Thiên Dã nói bọn họ đừng đến thăm anh và La Phi, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ vui vẻ lo tính toán xem nên đặt tên gì cho cháu trai, cháu gái tương lai. Bọn họ không biết, tên tiểu tử bất hiếu Trịnh gia đã cùng mẹ vợ kí kết hiệp ước bán nước mất quyền, vứt bỏ dòng họ Trịnh.
Đối với Trịnh Thiên Dã mà nói, tuy mẹ La Phi đưa ra điều kiện khinh người quá đáng, nhưng nghĩ đến chỉ cần đáp ứng hai điều kiện, vợ cùng con liền trong tầm tay, họ có biết được cũng không sao, dù sao anh cũng không phải người đàn ông đầy chí khí.
Hơn nữa, chờ một khoảng thời gian sau khi kết hôn, tính cách La Phi vốn dễ mềm lòng, về sau mọi chuyện còn không phải do anh quyết định.
Có điều sự thật chứng minh, những tính toán của Trịnh Thiên Dã cũng không tốt như mong muốn, khi cùng mẹ La Phi so chiêu, Trịnh Thiên Dã chỉ có thể xem như một bản vẽ bị xé rách từng mảnh. Chờ Trịnh Thiên Dã hì hục mang hành lí đến nhà họ La, nhắc nhở cuộc sống bi thảm của anh chỉ vừa mới bắt đầu.
Bởi vì còn chưa kết hôn, hơn nữa La Phi lại đang có thai, ban đầu Trịnh Thiên Dã định vào ở phòng La Phi, bị mẹ La Phi đày tới phòng khách.
Chuyện này cũng không hề gì, tức nhất là, La Phi cùng ba cô đi làm, thời gian đi làm của hai người trở về sau, trong nhà chỉ có hai người, mẹ La Phi và Trịnh Thiên Dã.
Trịnh Thiên Dã định như bình thường mọi ngày sẽ đến quán cà phê, nhưng không nghĩ bị mẹ La Phi bắt phải bỏ công việc này, chỉ được ở nhà chăm sóc La Phi. Trịnh Thiên Dã đành phải nói rõ mình đã mua quán cà phê dó, ai ngờ càng cho mẹ La Phi thêm lí do, nếu đã là ông chủ, thì càng không cần phải đi đến đó.
Trịnh Thiên Dã chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, nhưng Trịnh Thiên Dã vẫn không hiểu, La Phi rõ ràng vẫn đi làm, anh có thể chăm sóc cho cô cái gì. Nhưng rất nhanh thắc mắc này có câu trả lời. Việc anh có thể làm quả thật rất nhiều!
Xoay quanh thời gian sau khi La Phi và ba La Phi đi làm, mẹ La Phi liền đưa cho Trịnh Thiên Dã cái giỏ đựng rau, bắt anh cùng bà đi chợ mua đồ.
Chợ nằm gần ngay khu chung cư, có ở phường Lào Cai mười mấy năm, những người bán hàng ở chợ chủ yếu đều biết mẹ La Phi. Đi phía trước mẹ La Phi là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đến mua thực phẩm, thật sự có chút kinh ngạc, vào chợ, còn có người bán hàng quen hỏi: “Chị, đi mua thức ăn à! Chàng trai này là ai vậy? Mặt mày sáng sủa nhỉ!."
Mẹ La Phi có phần đắc ý: “Là con rể tôi đấy!" Sau lại còn nói thêm một câu, “Tới nhà tôi ở rể."
“Ôi, chị thật có phúc!" Mọi người cực kì hâm mộ tâng bốc.
“Cũng tạm thôi."
Trịnh Thiên Dã ở phía sau bà, bị mọi người vây quanh, sắc mặt so với thức ăn đang bày bán còn xanh hơn, may là những người này cũng không biết Trịnh Thiên Dã, bằng không da mặt dù có dày, cũng không ngẩng mặt lên nổi.
Đi một vòng quanh chợ, mẹ La Phi hai tay trống trơn, trong tay Trịnh Thiên Dã lại cầm đầy túi đồ ăn.
Về đến nhà, Trịnh Thiên Dã để giỏ xuống, định ngồi sô pha nghỉ ngơi một lát, mẹ La Phi nhướng mày, tức giận ngăn cấm: “Làm gì đấy? Thức ăn mua về là xong à? Thời gian cũng không còn sớm, nhanh chóng đi làm đi."
“Làm gì ạ?" Trịnh Thiên Dã buồn bực.
“Làm cơm trưa đó! Bây giờ La Phi đang mang thai, đồ ăn trong nhà ăn làm sao đủ dinh dưỡng được. Cậu chăm lo nó, đương nhiên phải bắt đầu từ thực đơn ăn uống hằng ngày đến việc chăm sóc, có chút khó nên cậu muốn tôi chỉ dạy cho cậu."
Trịnh Thiên Dã há hốc mồm, mấp máy môi nửa ngày: “Con không biết nấu cơm."
Mẹ La Phi lập tức nổi giận: “Cậu là con rể ở rể, đến nấu cơm cũng không biết làm, nói cái gì vậy!" Nói xong lại không kiên nhẫn khua tay: “Nào nào, tôi dạy cho cậu."
Trịnh Thiên Dã chưa từng làm qua, khi ở bên La Phi, phần lớn việc nhà đều bị La Phi ôm làm hết, Trịnh Thiên Dã cũng chỉ rề rà rửa chén bát, chưa lần nào vào phòng bếp nấu ăn. Cũng may Trịnh Thiên Dã không phải kẻ chuyên sống trong nhung lụa bị nuông chiều, mẹ vợ nói dạy anh, anh liền không nói hai lời, vén tay áo lên bắt đầu làm.
Vừa nghĩ đến, La Phi cùng đứa con trong bụng cô ăn bữa cơm do chính tay anh nấu, cảm thấy thật xúc động.
Mẹ La Phi tựa vào cửa phòng bếp, khoanh hai tay bắt đầu chỉ đạo: “Hôm nay trước mắt dạy cậu làm vài món đơn giản, bữa trưa thì làm món canh sườn heo, cà chua chiên trứng, lại chuẩn bị thêm một ít rau cải xào, chừng đó cũng không nhiều lắm."
“Dạ vâng!" Trịnh Thiên Dã tràn đầy hào hứng đáp.
Mẹ La Phi mặt nhăn mày nhíu, ở phía sau im lặng đánh giá Trịnh Thiên Dã, không nhịn được thầm nghĩ, con người này rốt cuộc đang ra vẻ trước mặt bà ư? Hay vẫn là người đầu óc bị gì?
Mới vừa nghi ngờ, Trịnh Thiên Dã đã quay đến đây: “Nguyên liệu ba món đó con đã chuẩn bị xong, tiếp theo là làm như thế nào ạ?"
Mẹ La Phi tức giận xoay người khinh bỉ nhìn: “Đầu tiên phải nấu cơm trước, sau đó luộc sơ rau. Sườn heo dùng nước rửa sạch hai lần, rồi nấu nước sôi chần sơ qua…"
Mẹ La Phi nói từng bước một, Trịnh Thiên Dã khiêm tốn thật sự chăm chú lắng nghe.
Ban đầu mẹ La Phi định gây khó dễ Trịnh Thiên Dã một phen, không ngờ, Trịnh Thiên Dã ở phòng bếp bận rộn còn rất hăng hái làm, tuy tay chân còn vụng về, nhưng miễn cưỡng chấp nhận được, còn có thời gian mà ngâm nga hát. Lúc xào rau, còn đùa vui dùng muỗng đưa cho mẹ La Phi nếm thử thức ăn. Đương nhiên là bị ghét bỏ xua đuổi.
Một giờ sau đó, Trịnh Thiên Dã thật sự làm xong ba món. Nếu đem đi bán thì rất khó ăn, nhưng mùi vị thì cũng tạm được. Mẹ La Phi nếm thử hai lần, cau mày ghét bỏ nói: “Canh nấu tệ, ngày mai tiếp tục luyện tập. Trước tiên mang cho La Phi đã."
“Dạ, sau này mỗi ngày con sẽ làm." Trịnh Thiên Dã đối với bất mãn của mẹ vợ hoàn toàn ngó lơ, giả bộ cắm cúi nhìn thức ăn, lái xe máy đến công ty La Phi.
La Phi không ngờ Trịnh Thiên Dã tự mình đưa cơm cho mình, nhận được điện thoại của anh,vừa ra khỏi cửa đúng là thấy anh mang theo cặp lồng cơm.
Cô nhìn mấy ngăn thức ăn ngập đầy: “Nhiều như vậy à, anh làm quá đấy!"
“Bây giờ em phải ăn phần ăn cho hai người, dĩ nhiên nhất định phải ăn hết."
La Phi cười nhạo, thuận miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?"
“Chưa, lát quay về anh sẽ ăn."
La Phi cầm cặp lồng cơm, để lên tay Trịnh Thiên Dã: “Vừa đúng lúc, thức ăn nhiều như vậy em ăn không hết, anh cùng em ăn đi."
Trịnh Thiên Dã đương nhiên ngoan ngoãn đi theo cô đến nhà ăn của công ty.
Ở công ty La Phi, có mấy trăm người, lúc này đúng vào thời gian cơm trưa, nhà ăn chật ních người, hai người thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi xuống.
La Phi mở ca men ra, nhìn thức ăn bên trong, trừ món canh sườn heo coi như bình thường, thì món cà chua chiên trứng và rau cải xào so với bên ngoài bán, quả thật vô cùng thê thảm. La Phi nhăn mặt nhíu mày: “Mẹ em hôm nay hình như lụt nghề rồi!"
Trịnh Thiên Dã cười hì hì, bộ dáng có chút ngượng ngùng: “Bởi vì cái này là anh làm."
La Phi trợn mắt, không thể tin nhìn Trịnh Thiên Dã: “Anh nấu ăn ư?"
“Là mẹ dạy. Mẹ nói anh là con rể ở rể, nếu cơm cũng không biết thì rất vô lý. Hơn nữa em là phụ nữ có thai, thức ăn hằng ngày anh phải tự mình lo liệu cho em mới đúng."
La Phi lắc đầu cười ra tiếng: “Mẹ em đang chỉnh anh đó. Anh thật sự tự nguyện muốn ở rể à!"
Trịnh Thiên Dã thoáng buông tay: “Không sao cả, dù sao chúng ta có thể ở bên nhau là được."
“Tống giám đốc Trịnh mà biết anh thế này, chắc sẽ bị anh làm tức chết." La Phi mở cặp lồng cơm ăn một miếng, “Không sao cả, chờ sinh con xong, em cùng anh quay về Giang Thành."
“Anh biết em luôn nghĩ cho anh." Trịnh Thiên Dã không biết xấu hổ sáp lại gần La Phi, đột ngột hôn cô một cái.
“Làm gì vậy?" La Phi đỏ mặt, “Đây là chỗ em làm việc đấy."
Cô vừa dứt lời, bên cạnh liền có mấy đồng nghiệp mà cô quen biết đi đến, kinh ngạc nhìn hai người: “La Phi, đây là bạn trai cậu hả?"
La Phi quay đầu, gượng cười, gật đầu: “Ừm, đây là bạn trai của mình."
Trịnh Thiên Dã nho nhã lễ độ cùng mọi người chào hỏi, nghĩ tới cái gì đó tựa như thêm vào: “Nói đúng hơn là vị hôn phu, vì chúng tôi sắp kết hôn rồi."
“Thật à? Nhanh vậy sao?" Trước đó chuyện La Phi và Hướng Đông, rất nhiều đồng nghiệp đều biết, bây giờ chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, La Phi chẳng những giới thiệu bạn trai mới, mà còn chuẩn bị kết hôn, thật sự làm mọi người kinh ngạc.
La Phi ngượng ngùng gật đầu: “Ừ, nhưng mà hôn lễ sang năm mới có thể tổ chức."
“La Phi… Trịnh…" Mấy âm thanh líu ríu, đột nhiên thanh âm một người đàn ông không thể tin được chuyện này xen vào.
La Phi nhìn người đi ở phía sau, sắc mặt cứng đờ, thì ra cô đã nhiều ngày không gặp mặt, đó chính là Hướng Đông.
Hướng Đông đi tới, mấy đồng nghiệp gần đó vốn đang vây quanh, biết ý đều rời đi.
“Chuyện này…" La Phi nghẹn giọng, đối với vẻ mặt tức giận của Hướng Đông chỉ cười cười.
Còn Trịnh Thiên Dã thì liếc mắt người vừa tới một cái, như nhìn một quái vật đến trái đất, La Phi hùa theo một tiếng: “Này…"
Hướng Đông nhìn Trịnh Thiên Dã, lại nhìn La Phi, tựa hồ không thể tin chuyện này: “Hai người… Hai người làm sao lại ở bên nhau?"
“Chúng tôi ở bên nhau, chẳng lẽ phải được anh cho phép?" Trịnh Thiên Dã tức giận nói.
La Phi biết Trịnh Thiên Dã vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của cô với Hướng Đông trước kia, liếc nhìn Trịnh Thiên Dã một cái, rồi xoay qua xin lỗi Hướng Đông nói: “Có một số chuyện em không biết phải giải thích thế nào với anh, nhưng quả thật em cùng Thiên Dã đang ở bên nhau, cũng sắp kết hôn."
Hướng Đông vỗ trán trầm mặc một lát, bông nhiên buông tay cười châm chọc, vừa gật đầu vừa nói: “Anh suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể nào thông suốt chuyện xảy ra ở trên núi, bây giờ rốt cuộc cũng đã hiểu." Hướng Đông nhìn Trịnh Thiên Dã, “Tôi, Hướng Đông, lớn như vậy lần đầu bị người ta chơi một vố đau vậy. Xem như anh lợi hại!"
Trịnh Thiên Dã không thèm đoái hoài đến… chỉ lo uống canh, cũng không thèm nhìn Hướng Đông.
Tác giả :
Úy Không