Vọng Tinh Thần
Quyển 1 - Chương 29
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Khi đã tới bên hồ nước bí ẩn kia, hai người gần như lôi kéo nhau cùng lăn khỏi lưng ngựa, rơi xuống thảm cỏ thật dày.Mặc Phong hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc với nơi này, thấy hai vị chủ nhân như vậy cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, xem chừng hai người bọn họ không để tâm gì đến mình, nó liền phì mũi một tiếng, tự thong thả cất bước rời đi.
“A Chân, A Chân…" Ngôn Tử Tinh vừa khẽ gọi vừa cấp tốc kéo xả từng tầng y phục trên người Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng gạt đai lưng và áo của Ngôn Tử Tinh xuống, sau đó kéo hắn lại gần cùng mình hôn môi một lần nữa.
Hai người lăn qua lộn lại trên mặt đất hệt như dã thú, mãi đến khi cả hai cùng trần trụi rồi mới rơi xuống nước.
Mùa hè nóng nực, nước trong hồ Hải Liên Na càng trở nên đặc biệt mát lành. Hai người cũng thoáng khôi phục được chút lý trí, nhưng dục hỏa vẫn đang tiếp tục tăng cao.
Ngôn Tử Tinh áp lên người Thác Bạt Chân, bất chợt lặn xuống dưới, ngậm lấy phân thân ở trong nước của Thác Bạt Chân.
“Ưm…"
Thác Bạt Chân thư thái bật ra một tiếng rên rỉ, nửa người chìm dưới nước, ấn giữ đầu của Ngôn Tử Tinh, hưởng thụ tình sắc đầy kích thích này.
Đầu lưỡi của Ngôn Tử Tinh vô cùng linh hoạt, ở trong nước vẫn phun ra nuốt vào như bình thường, hơn nữa nội lực của hắn còn rất thâm hậu, có thể nhịn thở được rất lâu. Thác Bạt Chân bị hắn lộng đến nóng hừng hực như thiêu như đốt, hưng phấn tới độ khó có thể hình dung.
“A, a… nhanh lên một chút! A Tinh, nhanh hơn chút nữa…"
Cuối cùng, một dòng tanh hương bắn vào Ngôn Tử Tinh trong lòng nước. Hắn trồi lên, phun ra mấy ngụm nước miếng, nhu niết nhũ đầu trên lồng ngực Thác Bạt Chân, cười nói: “Lần này nhanh nhỉ."
Thác Bạt Chân trừng mắt nhìn hắn, nằm ở trong nước tận hưởng dư vị còn chưa kịp tiêu tan. Lồng ngực trần trụi lập lòe phát quang bên dưới mặt nước gợn sóng, cơ bụng cường kiện sáu múi lại càng tràn đầy sinh lực. Bờ vai hắn rất rộng, thắt lưng lại rất nhỏ, tiếp tục hướng xuống khố bộ, hai bắp chân vừa thẳng vừa dài phi thường hữu lực đẹp đẽ.
Ngôn Tử Tinh vừa si dại nhìn hắn vừa nâng một chân hắn lên, lần tìm đến huyệt khẩu đầy khao khát kia, chầm chậm chen vào đó hai đầu ngón tay.
“Ưm…" Thác Bạt Chân còn đang lười biếng nằm trên vùng nước nông, trừng mắt nhìn Ngôn Tử Tinh ra chiều bất mãn.
Ngôn Tử Tinh cười hì hì, nói: “Ngươi sảng khoái rồi, giờ đến lượt ta." Nói xong hắn liền cấp tốc khuếch trương mật huyệt quen thuộc kia ở trong nước.
Thác Bạt Chân liếc nhìn hung khí đang bừng bừng sức sống của Ngôn Tử Tinh, trong lòng không chỉ một lần cảm thấy kỳ quái, nơi ấy của mình sao có thể dung nạp được thứ thô to như vậy nhỉ.
Ngôn Tử Tinh thuận theo ánh mắt của Thác Bạt Chân, kiêu ngạo mà đĩnh thân tới. Lại liếc nhìn tiểu huynh đệ đã rũ xuống một nửa của Thác Bạt Chân, cảm thấy mình lúc này càng thêm “hùng tráng".
Hắn vừa cầm phân thân của mình chầm chậm sáp nhập, vừa nâng đồn bộ của Thác Bạt Chân lên để phối hợp với mình.
Mái tóc đen của Thác Bạt Chân rũ xuống tản mác, nổi bồng bềnh trong làn nước. Hắn nhắm hờ mắt hưởng thụ một vòng kích thích mới mà Ngôn Tử Tinh mang đến cho mình. Ánh mắt khiêu gợi ấy càng khiến cho Ngôn Tử Tinh trở nên điên cuồng.
“Ax, a…"
“Hô…"
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, làm lan ra tầng tầng sóng nước trong hồ Hải Liên Na.
Từ sau khi ở nơi này hoan hảo lần đầu tiên vào mùa xuân, hai người thường thích tới đây tắm rửa hoan ái, cũng sáng tạo ra được nhiều loại động tác và tình thú.
Bọn họ ở trong nước thay đổi một loạt tư thế, bọt nước cùng mồ hôi hòa lẫn vào nhau, bốc hơi rất nhanh dưới ánh nắng hè chói chang, rồi lại tỏa ra mờ mịt.
“A Tinh, không được rồi… chậm một chút! Chậm một chút…"
Thác Bạt Chân là người nhịn không được mà bật lên tiếng xin tha trước tiên. Lúc này hắn đang quỳ trên rìa hồ, nước hồ theo sự luật động của Ngôn Tử Tinh tràng kích lên người hắn không ngừng.
Ngôn Tử Tinh không thả chậm tốc độ, vẫn tiếp tục mạnh mẽ trừu sáp, bỗng nhiên xoa nắn phần thịt bên hông Thác Bạt Chân, nói: “A Chân, dạo này hình như ngươi béo ra…"
“Ta bảo ngươi chậm lại một chút!"
Thác Bạt Chân căn bản chẳng thèm chú ý tới lời của Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh vỗ vỗ lên đồn bộ của Thác Bạt Chân, làm bắn ra một chuỗi bọt nước, ha hả cười nói: “Mông cũng càng ngày càng dày, không phải là do bị ta thao đấy chứ?"
Lần này Thác Bạt Chân đã nghe thấy rõ, lập tức mắng: “Mẹ kiếp ngươi còn chưa chịu để yên!? Nói nhảm thêm nữa thì cút ra ngoài cho ta!"
Ngôn Tử Tinh không thèm đếm xỉa đến hắn, bất chợt gia tăng thêm khí lực, đĩnh mạnh lên chỗ mẫn cảm của người nọ.
Thác Bạt Chân tức thì không chống đỡ nổi, phân thân phía trước lại một lần nữa cứng rắn đứng thẳng lên, khoái cảm mãnh liệt cuộn trào tới. Một tay hắn chống xuống đất, tay kia chà xát phân thân của chính mình.
Hai người thở hồng hộc như hai con dã thú, lăn qua lộn lại suốt mấy canh giờ mới chịu dừng.
Hai người thư thái ngâm mình trong hồ nước, phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Ngôn Tử Tinh trở lại bình thường trước tiên, hắn ngồi dậy giúp Thác Bạt Chân gội đầu, Thác Bạt Chân chỉ uể oải không muốn cử động.
Ngôn Tử Tinh giúp hắn tưới nước, nhìn từng giọt nước xuôi theo đường cong trên sống lưng Thác Bạt Chân mà chầm chậm chảy xuống, không khỏi cúi đầu, từ phía sau hôn một cái lên cổ hắn.
Thác Bạt Chân nằm sấp trên một tảng đá ở trong nước, lười biếng nói: “Gội nhanh lên. Ta đói bụng rồi, tắm rửa xong chúng ta quay về ăn cơm."
Ngôn Tử Tinh nói: “Mặt trời còn chưa xuống núi đấy, sao đã đói bụng rồi? Dạo này sức ăn của ngươi thật lớn, chẳng trách béo ra như vậy."
Thác Bạt Chân hừ một tiếng, đáp: “Còn không phải do ngươi tác cầu vô độ."
Ngôn Tử Tinh vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, cười nói: “Chúng ta chính là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng chỉ có ta mới thỏa mãn được ngươi."
Thác Bạt Chân ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ đúng như vậy. Hắn cũng phát hiện ra mình ở phương diện dục vọng có tác cầu quá lớn, cũng chỉ cùng Ngôn Tử Tinh mới có thể đạt được sự thỏa mãn, nữ nhân chỉ e không thể chống đỡ nổi. Lẽ nào… đây chính là lý do khiến trước kia mình lựa chọn hắn?
Hắn không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề phức tạp ấy, chỉ cảm thấy trong bụng càng lúc càng đói, đói đến mức đã có chút hoảng loạn, không thể nhịn thêm được nữa liền đẩy Ngôn Tử Tinh ra, lội dần về phía bờ.
“Đừng tắm nữa. Mau mặc y phục vào, trở về ăn cơm thôi!"
Ngôn Tử Tinh nhìn theo dáng vẻ Thác Bạt Chân đầu tóc bù xù, thân hình xích lõa đang đi bộ lên bờ, âm thầm tán thưởng vóc dáng của tên gia khỏa này thật đúng là tuyệt vời quá sức! Thử nhìn bắp thịt trên cánh tay, đường cong sau bả vai kia mà xem, còn cả gò mông vừa tròn vừa vểnh và hai bắp chân thon dài thẳng tắp kia nữa…
Không ổn, ta cũng cảm thấy đói rồi.
Ngôn Tử Tinh cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ lại đứng thẳng trong nước của mình, vội vã chạy lên bờ.
Nhưng lần này Thác Bạt Chân vô cùng mất kiên nhẫn mà cự tuyệt thẳng thừng lời cầu hoan của hắn, bực tức nói: “Ta nói ta đói bụng rồi! Mẹ kiếp, trong đầu ngươi có thể nghĩ đến việc khác một chút được không hả! Làm cả buổi chiều còn chưa thấy mệt hay sao?!"
Ngôn Tử Tinh không ngờ khẩu khí của hắn lại quyết liệt như vậy, không khỏi thoáng sửng sốt, ngay sau đó cũng nổi giận, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi nói cái gì!?"
Thác Bạt Chân cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ thấy tâm tình bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu. Hoan ái và sự kích thích lúc chiều khiến hắn vô cùng sảng khoái, nhưng cũng rất mệt mỏi, lại thêm cảm giác đói cồn cào lúc này, khiến cho lý trí của hắn dần mất đi, một chút tâm tình tốt cũng không có. Nghe xong lời chất vấn không vui của Ngôn Tử Tinh, hắn bỗng mất kiềm chế mà chửi ầm lên.
Ngôn Tử Tinh vốn chỉ định ôn tồn thêm một chút, không nhất định phải làm tình, hai người ôm hôn một chút cũng đủ rồi, hắn đâu có dã tâm ép buộc Thác Bạt Chân phải làm thêm gì nữa. Nhưng ngữ khí và thái độ cự tuyệt của Thác Bạt Chân vô cùng không tốt, lại còn phun ra những lời thô tục, khiến hắn giật cả mình, không khỏi nổi giận. Lúc này lại nghe thấy ngữ điệu Tây Quyết táo bạo kia của Thác Bạt Chân, nhất thời liền muốn trở mặt.
Nào ngờ hắn còn chưa kịp hành động thì đã thấy Thác Bạt Chân đang mắng chửi bỗng nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, thân mình lảo đảo ngã quỵ xuống đất chẳng hề có chút dự báo.
Khi đã tới bên hồ nước bí ẩn kia, hai người gần như lôi kéo nhau cùng lăn khỏi lưng ngựa, rơi xuống thảm cỏ thật dày.Mặc Phong hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc với nơi này, thấy hai vị chủ nhân như vậy cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, xem chừng hai người bọn họ không để tâm gì đến mình, nó liền phì mũi một tiếng, tự thong thả cất bước rời đi.
“A Chân, A Chân…" Ngôn Tử Tinh vừa khẽ gọi vừa cấp tốc kéo xả từng tầng y phục trên người Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng gạt đai lưng và áo của Ngôn Tử Tinh xuống, sau đó kéo hắn lại gần cùng mình hôn môi một lần nữa.
Hai người lăn qua lộn lại trên mặt đất hệt như dã thú, mãi đến khi cả hai cùng trần trụi rồi mới rơi xuống nước.
Mùa hè nóng nực, nước trong hồ Hải Liên Na càng trở nên đặc biệt mát lành. Hai người cũng thoáng khôi phục được chút lý trí, nhưng dục hỏa vẫn đang tiếp tục tăng cao.
Ngôn Tử Tinh áp lên người Thác Bạt Chân, bất chợt lặn xuống dưới, ngậm lấy phân thân ở trong nước của Thác Bạt Chân.
“Ưm…"
Thác Bạt Chân thư thái bật ra một tiếng rên rỉ, nửa người chìm dưới nước, ấn giữ đầu của Ngôn Tử Tinh, hưởng thụ tình sắc đầy kích thích này.
Đầu lưỡi của Ngôn Tử Tinh vô cùng linh hoạt, ở trong nước vẫn phun ra nuốt vào như bình thường, hơn nữa nội lực của hắn còn rất thâm hậu, có thể nhịn thở được rất lâu. Thác Bạt Chân bị hắn lộng đến nóng hừng hực như thiêu như đốt, hưng phấn tới độ khó có thể hình dung.
“A, a… nhanh lên một chút! A Tinh, nhanh hơn chút nữa…"
Cuối cùng, một dòng tanh hương bắn vào Ngôn Tử Tinh trong lòng nước. Hắn trồi lên, phun ra mấy ngụm nước miếng, nhu niết nhũ đầu trên lồng ngực Thác Bạt Chân, cười nói: “Lần này nhanh nhỉ."
Thác Bạt Chân trừng mắt nhìn hắn, nằm ở trong nước tận hưởng dư vị còn chưa kịp tiêu tan. Lồng ngực trần trụi lập lòe phát quang bên dưới mặt nước gợn sóng, cơ bụng cường kiện sáu múi lại càng tràn đầy sinh lực. Bờ vai hắn rất rộng, thắt lưng lại rất nhỏ, tiếp tục hướng xuống khố bộ, hai bắp chân vừa thẳng vừa dài phi thường hữu lực đẹp đẽ.
Ngôn Tử Tinh vừa si dại nhìn hắn vừa nâng một chân hắn lên, lần tìm đến huyệt khẩu đầy khao khát kia, chầm chậm chen vào đó hai đầu ngón tay.
“Ưm…" Thác Bạt Chân còn đang lười biếng nằm trên vùng nước nông, trừng mắt nhìn Ngôn Tử Tinh ra chiều bất mãn.
Ngôn Tử Tinh cười hì hì, nói: “Ngươi sảng khoái rồi, giờ đến lượt ta." Nói xong hắn liền cấp tốc khuếch trương mật huyệt quen thuộc kia ở trong nước.
Thác Bạt Chân liếc nhìn hung khí đang bừng bừng sức sống của Ngôn Tử Tinh, trong lòng không chỉ một lần cảm thấy kỳ quái, nơi ấy của mình sao có thể dung nạp được thứ thô to như vậy nhỉ.
Ngôn Tử Tinh thuận theo ánh mắt của Thác Bạt Chân, kiêu ngạo mà đĩnh thân tới. Lại liếc nhìn tiểu huynh đệ đã rũ xuống một nửa của Thác Bạt Chân, cảm thấy mình lúc này càng thêm “hùng tráng".
Hắn vừa cầm phân thân của mình chầm chậm sáp nhập, vừa nâng đồn bộ của Thác Bạt Chân lên để phối hợp với mình.
Mái tóc đen của Thác Bạt Chân rũ xuống tản mác, nổi bồng bềnh trong làn nước. Hắn nhắm hờ mắt hưởng thụ một vòng kích thích mới mà Ngôn Tử Tinh mang đến cho mình. Ánh mắt khiêu gợi ấy càng khiến cho Ngôn Tử Tinh trở nên điên cuồng.
“Ax, a…"
“Hô…"
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, làm lan ra tầng tầng sóng nước trong hồ Hải Liên Na.
Từ sau khi ở nơi này hoan hảo lần đầu tiên vào mùa xuân, hai người thường thích tới đây tắm rửa hoan ái, cũng sáng tạo ra được nhiều loại động tác và tình thú.
Bọn họ ở trong nước thay đổi một loạt tư thế, bọt nước cùng mồ hôi hòa lẫn vào nhau, bốc hơi rất nhanh dưới ánh nắng hè chói chang, rồi lại tỏa ra mờ mịt.
“A Tinh, không được rồi… chậm một chút! Chậm một chút…"
Thác Bạt Chân là người nhịn không được mà bật lên tiếng xin tha trước tiên. Lúc này hắn đang quỳ trên rìa hồ, nước hồ theo sự luật động của Ngôn Tử Tinh tràng kích lên người hắn không ngừng.
Ngôn Tử Tinh không thả chậm tốc độ, vẫn tiếp tục mạnh mẽ trừu sáp, bỗng nhiên xoa nắn phần thịt bên hông Thác Bạt Chân, nói: “A Chân, dạo này hình như ngươi béo ra…"
“Ta bảo ngươi chậm lại một chút!"
Thác Bạt Chân căn bản chẳng thèm chú ý tới lời của Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh vỗ vỗ lên đồn bộ của Thác Bạt Chân, làm bắn ra một chuỗi bọt nước, ha hả cười nói: “Mông cũng càng ngày càng dày, không phải là do bị ta thao đấy chứ?"
Lần này Thác Bạt Chân đã nghe thấy rõ, lập tức mắng: “Mẹ kiếp ngươi còn chưa chịu để yên!? Nói nhảm thêm nữa thì cút ra ngoài cho ta!"
Ngôn Tử Tinh không thèm đếm xỉa đến hắn, bất chợt gia tăng thêm khí lực, đĩnh mạnh lên chỗ mẫn cảm của người nọ.
Thác Bạt Chân tức thì không chống đỡ nổi, phân thân phía trước lại một lần nữa cứng rắn đứng thẳng lên, khoái cảm mãnh liệt cuộn trào tới. Một tay hắn chống xuống đất, tay kia chà xát phân thân của chính mình.
Hai người thở hồng hộc như hai con dã thú, lăn qua lộn lại suốt mấy canh giờ mới chịu dừng.
Hai người thư thái ngâm mình trong hồ nước, phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Ngôn Tử Tinh trở lại bình thường trước tiên, hắn ngồi dậy giúp Thác Bạt Chân gội đầu, Thác Bạt Chân chỉ uể oải không muốn cử động.
Ngôn Tử Tinh giúp hắn tưới nước, nhìn từng giọt nước xuôi theo đường cong trên sống lưng Thác Bạt Chân mà chầm chậm chảy xuống, không khỏi cúi đầu, từ phía sau hôn một cái lên cổ hắn.
Thác Bạt Chân nằm sấp trên một tảng đá ở trong nước, lười biếng nói: “Gội nhanh lên. Ta đói bụng rồi, tắm rửa xong chúng ta quay về ăn cơm."
Ngôn Tử Tinh nói: “Mặt trời còn chưa xuống núi đấy, sao đã đói bụng rồi? Dạo này sức ăn của ngươi thật lớn, chẳng trách béo ra như vậy."
Thác Bạt Chân hừ một tiếng, đáp: “Còn không phải do ngươi tác cầu vô độ."
Ngôn Tử Tinh vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, cười nói: “Chúng ta chính là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng chỉ có ta mới thỏa mãn được ngươi."
Thác Bạt Chân ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ đúng như vậy. Hắn cũng phát hiện ra mình ở phương diện dục vọng có tác cầu quá lớn, cũng chỉ cùng Ngôn Tử Tinh mới có thể đạt được sự thỏa mãn, nữ nhân chỉ e không thể chống đỡ nổi. Lẽ nào… đây chính là lý do khiến trước kia mình lựa chọn hắn?
Hắn không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề phức tạp ấy, chỉ cảm thấy trong bụng càng lúc càng đói, đói đến mức đã có chút hoảng loạn, không thể nhịn thêm được nữa liền đẩy Ngôn Tử Tinh ra, lội dần về phía bờ.
“Đừng tắm nữa. Mau mặc y phục vào, trở về ăn cơm thôi!"
Ngôn Tử Tinh nhìn theo dáng vẻ Thác Bạt Chân đầu tóc bù xù, thân hình xích lõa đang đi bộ lên bờ, âm thầm tán thưởng vóc dáng của tên gia khỏa này thật đúng là tuyệt vời quá sức! Thử nhìn bắp thịt trên cánh tay, đường cong sau bả vai kia mà xem, còn cả gò mông vừa tròn vừa vểnh và hai bắp chân thon dài thẳng tắp kia nữa…
Không ổn, ta cũng cảm thấy đói rồi.
Ngôn Tử Tinh cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ lại đứng thẳng trong nước của mình, vội vã chạy lên bờ.
Nhưng lần này Thác Bạt Chân vô cùng mất kiên nhẫn mà cự tuyệt thẳng thừng lời cầu hoan của hắn, bực tức nói: “Ta nói ta đói bụng rồi! Mẹ kiếp, trong đầu ngươi có thể nghĩ đến việc khác một chút được không hả! Làm cả buổi chiều còn chưa thấy mệt hay sao?!"
Ngôn Tử Tinh không ngờ khẩu khí của hắn lại quyết liệt như vậy, không khỏi thoáng sửng sốt, ngay sau đó cũng nổi giận, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi nói cái gì!?"
Thác Bạt Chân cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ thấy tâm tình bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu. Hoan ái và sự kích thích lúc chiều khiến hắn vô cùng sảng khoái, nhưng cũng rất mệt mỏi, lại thêm cảm giác đói cồn cào lúc này, khiến cho lý trí của hắn dần mất đi, một chút tâm tình tốt cũng không có. Nghe xong lời chất vấn không vui của Ngôn Tử Tinh, hắn bỗng mất kiềm chế mà chửi ầm lên.
Ngôn Tử Tinh vốn chỉ định ôn tồn thêm một chút, không nhất định phải làm tình, hai người ôm hôn một chút cũng đủ rồi, hắn đâu có dã tâm ép buộc Thác Bạt Chân phải làm thêm gì nữa. Nhưng ngữ khí và thái độ cự tuyệt của Thác Bạt Chân vô cùng không tốt, lại còn phun ra những lời thô tục, khiến hắn giật cả mình, không khỏi nổi giận. Lúc này lại nghe thấy ngữ điệu Tây Quyết táo bạo kia của Thác Bạt Chân, nhất thời liền muốn trở mặt.
Nào ngờ hắn còn chưa kịp hành động thì đã thấy Thác Bạt Chân đang mắng chửi bỗng nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, thân mình lảo đảo ngã quỵ xuống đất chẳng hề có chút dự báo.
Tác giả :
Thập Thế