[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 25 25 Kết Khế
Đúng là Ngụy Vô Tiện đã nói, nhưng hắn nói là muốn kết khế, nhưng sao bây giờ lại thành Lam Vong Cơ đè hắn ở trên giường chứ?
Lam Vong Cơ gặm gặm vào gáy hắn, khiến Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy tê dại, trong lòng run lên, gọi y: "Lam Trạm?"
Sau khi gọi, Lam Vong Cơ không những không để ý tới hắn, mà ngược lại còn cắn một cái mạnh hơn, Ngụy Vô Tiện lập tức la to: "A! A, a! Ưm..."
Ngay khi hắn vừa phát ra thanh âm mê người ấy, Lam Vong Cơ liền chặn miệng hắn lại, đầu lưỡi trơn trượt liền luồn vào khoang miệng đang mấp máy của Ngụy Vô Tiện, cuốn đi nước bọt của hắn, cướp đi hô hấp của hắn, thế công bá đạo thế này khiến hắn ngay cả một tiếng cũng không kêu được.
Lam Vong Cơ thật sự vĩnh viễn luôn như vậy, hôn đến cả người hắn đều nhũn ra, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút khó thở, phát ra âm mũi nặng nề, thân thể bất giác hướng về phía trên đỉnh đỉnh.
Hắn bị hôn đến sắp ngất xỉu, nào có rảnh để ý nhiều đến vậy, Lam Vong Cơ cắn một cái lên môi dưới của hắn rồi mới thỏa mãn buông hắn ra.
Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu: "Lam, Lam Trạm..."
Nói được một nửa, hắn liền cảm nhận được đồ vật nóng như lửa đốt ở bụng dưới của Lam Vong Cơ đã cứng lên, dựng thẳng, chọc chọc vào người hắn, mà Lam Vong Cơ cũng không chút nào che dấu, cọ cọ vào giữa hai chân hắn.
Mặt Ngụy Vô Tiện lập tức đỏ lên, "Ngươi, sao ngươi...".
Hắn không thể ngờ Lam Vong Cơ lại có thể làm ra hành động lộ liễu như thế này, nhưng sau khi hắn định thần nhìn kỹ lại, mẹ nó, chính là hắn tự mình vô thức đem thắt lưng đỉnh đỉnh lên trên! Lam Vong Cơ chẳng qua là đang đáp lại hắn mà thôi!
Lúc trước vì đang trong Vũ Lộ kỳ, ý thức mơ hồ, bản năng thúc đẩy, hắn mới có cái gan đó, mấy chuyện xấu hổ cỡ nào cũng làm ra được, nhưng bây giờ hắn như tân thủ tiểu bạch, cái gì cũng mới mẻ, làm sao có thể bình tĩnh, thong dong như vậy được chứ?
Hắn có chút bối rối, lại nói: "Lam Trạm, Vũ Lộ kỳ của ta còn chưa tới nữa đâu."
Hai chân của hắn và Lam Vong Cơ áp sát giao nhau, kẹp chặt lấy giữa hai chân của đối phương, cọ xát lẫn nhau.
Đều là người có tình, một điểm lửa nhỏ rất dễ dẫn ra một đám cháy lớn khác.
Ngụy Vô Tiện vừa dứt lời, cũng mặc kệ có tới Vũ Lộ kỳ hay chưa, thứ giữa hai chân hắn cũng không chịu thua kém, đã dựng đứng lên rồi.
Lam Vong Cơ vươn tay lên đai lưng của hắn, sờ soạng một hồi liền bắt đầu lột quần hắn xuống, hôn lên gương mặt vì xấu hổ mà phiếm hồng lên của Ngụy Vô Tiện, hạ giọng, nói: "Không tới, cũng có thể."
Ôn Tình quả thật đã nói, không tới cũng có thể làm, lời của thần y sao có thể sai được.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Không phải, là nói muốn kết khế sao?"
Lam Vong Cơ đã kéo quần của hắn xuống khỏi qua mông, cánh mông mềm mại gấp không chờ nổi mà nảy ra ngoài, Lam Vong Cơ nắm lấy, vừa bóp vừa xoa, nói với hắn: "Ừm, kết khế."
Ngụy Vô Tiện nghe không hiểu, liền theo bản năng cho rằng quá trình kết khế cũng phải làm chuyện này.
Thật ra, cũng không phải không muốn, hắn thích Lam Vong Cơ đến vậy, y muốn làm gì hắn cũng nguyện ý, nhưng Vũ Lộ kỳ của hắn chưa tới, hiện giờ hắn không khác gì với nam nhân bình thường, có thể làm hay không hắn cũng không biết, liền nhớ tới Ôn thần y hình như còn nói gì đó khác, hắn lại nói: "Lam Trạm, không được, chúng ta còn chưa mua thứ kia của Ôn Tình, có phải là, làm, làm không được không?"
Lam Vong Cơ dừng lại, hỏi hắn: "Mua rồi thì làm được, đúng chứ?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ôn Tình chính là thần y, lời nàng đã nói tuyệt đối không sai."
Sau đó Lam Vong Cơ đứng lên, Ngụy Vô Tiện còn tưởng rằng hôm nay chỉ dừng lại ở đây thôi, vừa mới ngồi dậy, ai ngờ thấy Lam Vong Cơ ở một bên lục lọi một hồi rồi lại quay trở về.
Y cầm một cái hộp sứ nhỏ, đưa cho Ngụy Vô Tiện xem, hào quang tỏa ra trong mắt y thật đúng là muốn làm mù mắt người đối diện luôn mà.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến mức tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài, Lam Vong Cơ nói: "Ừm, cẩn tuân theo lời dặn của Ôn thần y."
Lời của Ôn thần y, để dùng thuận tiện như vậy à? Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ liền trực tiếp lột toàn bộ quần của hắn xuống, hắn còn chưa kịp giãy dụa, rất nhanh toàn bộ áo phía trên cũng đã bị cởi hết ra ngoài.
Năng lực học tập của Lam Vong Cơ rất mạnh, cũng chỉ mới thoát qua hai lần, mà lần thứ ba này động tác đã rất nhanh chóng dứt khoát, lập tức khiến Ngụy Vô Tiện cả người sạch sẽ trơn bóng.
Nhưng mà y tự cởi cho mình cũng rất nhanh, Ngụy Vô Tiện còn có chút khó xử, dù gì bây giờ hắn cũng đang thanh tỉnh, cũng phải có chút ngượng ngùng, liền kẹp chân không cho y nhìn.
Lam Vong Cơ đã cởi áo trên của mình ra rồi, Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào y, tự nói trong lòng với mình: Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện, đều là nam nhân với nhau, dáng người của chính ngươi cũng đâu có tệ đâu, đẹp mắt gì chứ, ngươi tỉnh lại đi!
Nhưng hắn dù nhìn thế nào vẫn cảm thấy y thật đẹp mắt, nhìn mãi nhìn mãi nhìn tới bản thân tâm hoa nộ phóng luôn.
Khi Lam Vong Cơ tiến lại gần, được hương đàn hương ấy vây quanh, Ngụy Vô Tiện liền cảm nhận được trong lồng ngực như có một thứ gì đó đang dâng trào mãnh liệt, thật đúng là mỹ sắc hại người.
Hắn lại tự nói thêm trong lòng: Thôi quên đi, không cần tỉnh lại làm gì.
Chết dưới người Lam Trạm, làm quỷ cũng phong lưu.
Đàn hương càng lúc càng gần, cũng không biết là ai bắt đầu trước, bọn họ đã ôm chặt đối phương, hôn đến khó xá khó phân, ngay cả hơi thở của ai cũng khó có thể phân biệt được nữa, nóng bỏng phà vào giữa môi răng tương giao.
Ngụy Vô Tiện ôm lấy lưng Lam Vong Cơ, vuốt ve mơn trớn cơ bắp rắn chắc sau lưng y, rồi lần xuống thắt lưng, kéo một cái.
Lưng quần y liền buông lỏng, nhanh chóng trượt xuống, làm cho hai cự vật đã sớm dựng đứng không hề trở ngại mà chạm vào nhau, gắt gao dán lấy nhau, kích động đến run rẩy cọ sát lẫn nhau.
Chỉ mới như vậy thôi mà Ngụy Vô Tiện đã thấy thoải mái muốn chết rồi, thứ kia của hắn bị Lam Vong Cơ chống lên cọ cọ, Lam Vong Cơ giữ chặt lấy thắt lưng hắn, đem người hắn áp lên trước người mình, nặng nề nghiền ép.
Giữa hai chân Ngụy Vô Tiện bây giờ quả thực là "khí thế ngất trời", càng ngày càng cứng, căn bản không cần phải làm chuyện dư thừa gì cả, hắn cảm thấy chỉ cần như vậy thôi cũng đủ khiến hắn xuất ra rồi.
Hắn thở hổn hển giữa những nụ hôn bá đạo của Lam Vong Cơ, ngay cả giọng nói cũng bị hôn đến mềm nhũn: "Ưm, a, a, Lam Trạm....!A....!A......"
Thân thể cũng mềm nhũn ra theo, Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, Ngụy Vô Tiện mềm mại dựa lên người y, hai điểm trước ngực bởi vì khoái cảm kích thích mà hơi đứng thẳng, đầu nhũ cũng se lại trở nên cứng lên, theo từng cơn run rẩy của Ngụy Vô Tiện, như móng vuốt mèo con, gãi gãi từng chút từng chút ở trước ngực y.
Hai điểm trước ngực Ngụy Vô Tiện rất ngứa, ngược lại cọ cọ gãi gãi thế này lại rất thoải mái, nhưng Lam Vong Cơ thì lại khác, dục vọng Càn Nguyên vốn đã rất mạnh, mà Ngụy Vô Tiện bây giờ lại không ở trong Vũ Lộ kỳ, y sợ mình sẽ làm hắn bị thương, cố gắng nhẫn nại, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cứ luôn vô thức trêu chọc y mọi nơi.
Lam Vong Cơ mở hộp sứ nhỏ ra, lấy thuốc mỡ bôi lên nơi bí ẩn giữa hai đùi của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn ở trong lòng y run lên: "A!"
Ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ ấn vào huyệt khẩu của hắn, hỏi: "Thế nào?"
Thế nào sao, Ngụy Vô Tiện cũng không biết phải miêu tả cảm giác này thế nào nữa, đành nói: "Có chút, lạnh...có chút, lạ..."
Không chỉ có một chút lạ thôi đâu, mà là phi thường kỳ quái, rõ ràng hắn không phải đang trong Vũ Lộ kỳ, nhưng thân thể hắn lại nhớ rõ loại cảm giác này.
Ngón tay Lam Vong Cơ chỉ mới chạm nhẹ vào bên ngoài thôi, nhưng bụng dưới của hắn lại như bùng lên một ngọn lửa, thiêu hắn đến mức phải nộp vũ khí đầu hàng.
"Ô....!A....A..." Chỉ mới nuốt vào một đốt ngón tay của Lam Vong Cơ thôi mà hắn đã kêu la oai oái, vì đang tỉnh táo nên cảm giác kỳ lạ kia không cách nào đè nén được, thứ giữa hai chân hắn lại càng kích động hơn, cứ ưỡn về phía trước đỉnh đỉnh lên người Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện cũng tự biết là vì ngón tay Lam Vong Cơ mà mình hưng phấn đến vậy, hơn nữa còn là phi thường hưng phấn, đủ loại dấu hiệu biểu hiện ra trên thân thể khiến hắn không tài nào giấu hết được, vậy nên tất nhiên cũng không thể gạt được Lam Vong Cơ.
Hắn liền vùi đầu vào vai Lam Vong Cơ thở dốc, y ở bên tai gọi hắn: "Ngụy Anh."
Không kêu còn tốt, kêu rồi còn khiến Ngụy Vô Tiện càng hưng phấn hơn, huyệt khẩu co rút lại, gắt gao hút lấy ngón tay của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thấy thân thể hắn căng thẳng như vậy nên không dám tùy tiện có động tác nào khác, hôn lên vành tai hắn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Đừng dùng sức kẹp."
Trời ạ, Lam Vong Cơ băng thanh ngọc khiết của ta ơi, cái khuôn mặt lãnh đạm cấm dục của ngươi mà phối hợp với giọng nói trầm thấp gợi tình thế này, còn nói ra mấy câu như vậy chính là muốn lấy mạng người khác đó! Làm vậy chẳng phải càng khiến hắn ra sức kẹp chặt hơn sao!
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta, ta, không phải là ta không muốn, mà ta, ta đang tỉnh táo...Đây xem như là lần đầu tiên của ta, nên ta khẩn trương....!Ngươi để ta thích ứng một chút, là ta có thể.
"
Không phải là ý loạn tình mê trong Vũ Lộ kỳ, mà là khi tỉnh táo, Ngụy Vô Tiện cũng sẽ vì y mà mê mẩn tâm thần.
Rốt cuộc ước muốn Ngụy Vô Tiện vì y mà tình nguyện dâng lên hết thảy đã không còn là vọng tưởng nữa, về sau y đã có thể kiêu ngạo ưỡn ngực thẳng lưng lên, để cho bất kỳ ai cũng phải biết rằng Ngụy Vô Tiện là chân chân chính chính thuộc riêng về một mình Lam Vong Cơ y.
Nhưng người ta, một khi đắc ý sẽ bắt đầu tham lam, muốn nhiều hơn nữa, tựa như chỉ cần một lần nếm qua tư vị của Ngụy Vô Tiện, thì nhất định sẽ khó lòng cưỡng lại được.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ.
Thân!
Y chạm vào gò má của Ngụy Vô Tiện, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng mê người kia, rồi lại hôn lên đôi đôi môi cong ngọt ngào ấy.
Mỗi lần Ngụy Vô Tiện tiếp nhận nụ hôn của y, hắn đều không khống chế được nhũn cả ra, cứ thế tự nhiên thuận theo động tác đùa bỡn của Lam Vong Cơ.
Khi Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ lật người lại, bày thành tư thế quỳ sấp ở trên giường, hắn chợt nhớ lại đêm đầu tiên của mình, cũng trong tư thế này, bị y làm đến ngất xỉu.
Hắn quay đầu lại, muốn hỏi y, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hậu huyệt của mình, hắn xấu hổ đến mức một chữ cũng không thốt ra được.
Hắn thầm nghĩ, tiểu cổ hủ này thật là quá đáng sợ, bất luận là người nào, bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn xoáy vào, thì cũng sẽ tình nguyện trầm luân trong ánh trăng dịu dàng mê người kia.
Lam Vong Cơ nắm lấy hai tay hắn, để hắn tự mình nắm lấy hai cánh mông mình banh rộng ra, dùng giọng nói còn trầm hơn vài phần, nói: "Giữ chặt."
Ngụy Vô Tiện quỳ nhếch mông lên cao, tự mình banh rộng kẽ mông mình ra, để cho tiểu huyệt khẩu bí ẩn hoàn toàn lộ ra trước mắt của Lam Vong Cơ.
Khuôn mặt hắn giờ như bị luộc chín, thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn Lam Vong Cơ nữa, vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng người tu tiên như bọn họ cảm quan vốn dĩ rất nhạy bén, nhìn không thấy, thật ra càng khiến cho xúc cảm càng rõ ràng hơn.
Khi Lam Vong Cơ bôi thuốc mỡ lên huyệt khẩu của hắn, đầu ngón tay y trượt qua trượt lại, xoa xoa ấn ấn ở huyệt khẩu của hắn, theo nếp gấp huyệt khẩu mà vuốt một vòng, rồi dùng sức ấn vào.
Nhờ cảm quan của mình mà Ngụy Vô Tiện đều có thể hình dung ra được hình ảnh hương diễm ở phía sau mình, bị kích thích đến cúi đầu rên rỉ: "Ưm...! a....!a..."
Ngụy Vô Tiện tuổi vẫn còn nhỏ, huyệt khẩu vẫn mang theo chút màu phấn hồng, mút vào đốt ngón tay của Lam Vong Cơ.
Khi thì Lam Vong Cơ đâm thọc, khi thì xoay vòng, ngón tay bên trong cơ thể hắn cong lên, cọ qua cọ lại, đi tìm điểm mẫn cảm của hắn, làm cho hắn có thể nhanh chóng động tình, cảm nhận nhiều khoái cảm dục vọng hơn.
Rất nhanh tiếng kêu rên của hắn càng lúc càng to.
Không có sự trợ giúp của Vũ Lộ kỳ, hậu huyệt của hắn quá chặt, có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng cũng như mọi cử động nhỏ nhất của ngón tay trong cơ thể, dù chỉ nhúc nhích một chút thôi hắn đã không chịu nổi rồi, huống chi là bây giờ Lam Vong Cơ cũng không thong thả chút nào, rất sốt ruột, muốn nhanh chóng khiến thân thể hắn được thả lỏng ra.
Ngụy Vô Tiện thật sự chịu không nổi nữa rồi, mang khuôn mặt đỏ như muốn nhỏ máu, quay đầu lại, hỏi: "Lam Trạm, đây là kết khế sao?"
Mấy lần trước làm cùng Lam Vong Cơ đều là trực tiếp cắm vào, nào có chơi tới chơi lui tiểu huyệt khẩu của hắn như vậy.
Nếu cứ bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm, chậm rãi dùng tay chơi thế này hoài, thì hắn không nhịn được mất.
Cái cảm giác lên không lên được mà xuống không xuống được, cứ lửng lơ con cá vàng thế này khiến tâm hắn càng ngứa ngáy, càng khó nhịn, thật sự là không chịu nổi nữa rồi.
Nếu biết việc kết khế xấu hổ như vậy, vừa rồi hắn sẽ không nói ra những lời như vậy nữa.
Lam Vong Cơ rốt cuộc bây giờ cũng đã được trải nghiệm cảm giác khi dễ người thành thật.
Nhưng lại không giống với Ngụy Vô Tiện, hắn khi dễ người thành thật sẽ cảm thấy vui vẻ, mà Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy giống như tâm tư nhỏ trong lòng mình bị người ta vạch trần, hổ thẹn khó làm.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Có thể kết nhanh một chút được không?"
Y một khi cảm thấy xấu hổ thì sẽ càng che giấu, lại càng nghe không nổi Ngụy Vô Tiện nhiều lời, bỗng nhiên đưa tay lên, nắm lấy eo Ngụy Vô Tiện, nhắm thẳng vào huyệt khẩu của hắn đâm vào.
Tiểu huyệt khẩu phấn nộn bị dương v*t to lớn của y mạnh mẽ cạy mở ra, đâm xuyên qua, xâm nhập vào sâu trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện, rồi bỗng nhiên đột ngột bị đâm đến lút cán, Ngụy Vô Tiện làm sao có thể chịu nổi kích thích lớn như vậy, liền ngửa cổ kêu to: "A! A! A!......!A...!Chậm một chút...!A..."
Nhưng Lam Vong Cơ sẽ không dừng lại, nguyên cây chôn vào, nắm lấy thắt lưng hắn, mài mài cọ cọ gốc rễ lên miệng huyệt, đầu nấm bên trong lại đâm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, làm cho Ngụy Vô Tiện quả thực không thể kiềm chế được, phun ra thủy dịch, co rúm cả người lại.
Lam Vong Cơ lại động, không chút lưu tình, từng cú từng cú đâm vào, mạnh mẽ thẳng một đường vào trong.
Vật kia vừa lớn vừa cứng, thịt mềm trong hậu huyệt hắn bị Lam Vong Cơ nghiền tới ép lui, mạnh mẽ ép khoái cảm của hắn bức ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được vô cùng rõ ràng, dương v*t của Lam Vong Cơ đang cố gắng đâm vào một nơi nào đó trong cơ thể hắn, một nơi quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ mà hắn không biết.
"Lam Trạm, Lam Trạm! A, A! Ôi, ôi! Nơi đó! A....".
Lam Vong Cơ làm lơ tiếng kêu la của hắn, mím môi, nhắm thẳng vào bên trong mà đâm thọc.
Cung khang khẩu vô cùng mẫn cảm, bị cường ngạnh mở ra, Lam Vong Cơ xâm nhập vào cung khang của hắn, dùng đầu khấc hơi cong lên của mình, cọ xát vào thịt mềm bên trong, dương v*t cương cứng cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng, trơn trượt trong cung khang của hắn, không ngừng run lên.
Y đâm thọc, quấy phá bên trong cung khang của Ngụy Vô Tiện đến mức bụng dưới của hắn co rút từng trận, hắn chịu không nổi dày vò như vậy, hai tay nắm chặt tấm chăn dưới thân hét lớn lên: "Lam Trạm, ô a...!Ô....! trướng quá, bụng ta trướng!"
Không có thủy dịch hay thôi tình của Vũ Lộ kỳ, lần đầu tiên bị Lam Vong Cơ hung mãnh thao lộng như vậy, tất nhiên là hắn vẫn chưa quen được.
Tốc độ của Lam Vong Cơ rất nhanh, đâm vào rút ra liên tục, thịt huyệt non mềm bên trong bị mài đến muốn chảy máu, nhưng lại luyến tiếc rời khỏi, gắt gao xoắn mút cự vật mê người kia.
Thế này thật kích thích quá mức rồi, hắn bị làm tới khóc ra nước mắt, làm ướt cả một khoảng đệm giường.
Ngụy Vô Tiện đứt quãng kêu to, huyệt khẩu xoắn lại, khóa chặt lấy dương v*t của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ kéo hắn lên, ngồi lên dương v*t của mình, đỡ Ngụy Vô Tiện lên xuống.
Huyệt khẩu bị căng đến trơn nhẵn, khóa chặt dương v*t của Lam Vong Cơ, bị vật kia mạnh mẽ đâm vào, hậu huyệt liền theo tiết tấu ra vào của vật kia mà co vào nhả ra, cố gắng nuốt trọn cự vật kia, bị gân xanh nổi lên trên đó xước qua lớp thịt non của hắn, khiến hắn vừa đau, vừa sảng khoái đến mức tê dại.
Ngụy Vô Tiện không chịu nổi cảm giác này nữa, mở miệng cầu xin, mang theo nức nở mềm mại: "Lam Trạm, đừng, a! Đừng động nữa...!a!"
Miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật, chính hắn tự mình ưỡn ngực lên, mông cong về phía sau, ra sức phối hợp với động tác của Lam Vong Cơ, khiến y đâm rút vào trong thuận tiện hơn.
Lam Vong Cơ vuốt ve ngực hắn, nắm lấy hai hạt đậu đang cứng lên kia, nhéo nhéo ở giữa hai đầu ngón tay.
Y hôn từng chút lên tấm lưng nõn nà của hắn, cảm thụ rõ ràng từng trận run rẩy của Ngụy Vô Tiện, một đường hôn thẳng lên trên, lần đến sau gáy hắn, nơi đang tản ra hương thơm mê người kia.
Bao nhiêu lần y đã dừng lại bồi hồi tại nơi này, gần như sắp mất khống chế mà điên cuồng hạ khẩu cắn xuống.
Ngụy Vô Tiện bây giờ đang ở trong lồng ngực của y, không hề trong Vũ Lộ kỳ cũng nguyện ý thừa nhận dục vọng của y, thậm chí động tình đến mức không kềm chế được tự mở ra cung khang, ra sức phối hợp đón nhận y.
Y hơi hé miệng, hôn xuống nơi quan trọng nhất của Khôn Trạch phía sau gáy kia, ngửi hương thanh liên chưa bao giờ rời khỏi trong tim y, nói: "Ngụy Anh, một khi kết khế, cả đời này của Khôn Trạch, cũng chỉ có thể thuộc về Càn Nguyên đã kết khế với họ."
Mặc dù là Ngụy Vô Tiện mời gọi y trước, nhưng y vẫn không thể gạt hắn, Lam Vong Cơ không thể cưỡng ép chiếm hữu hắn được.
Ai cũng có tự tôn và kiêu ngạo của riêng mình, y không cho phép mình chà đạp lên chân tâm của Ngụy Vô Tiện, nếu Ngụy Vô Tiện không muốn, Lam Vong Cơ y có thể chờ.
Người trong ngực quay đầu lại, bị y làm cho khóc đến cả khuôn mặt đều nhòe nhoẹt nước mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên thủy quang trong suốt.
Vốn là khóc đến thảm hề hề, nhưng vừa nhìn y hắn lại muốn cười, Ngụy Vô Tiện nói: "Nói như vậy, chẳng phải là càng nên kết khế với ngươi sao? Lam Trạm, sao ngươi không nói cho ta biết sớm hơn chứ?"
Dù sao Ngụy Vô Tiện đời này cũng sẽ không có người nào khác, ngay từ đầu, người hắn chọn chính là Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện nhìn y, hiểu được rồi liền cong cong hai mắt, mỉm cười nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Là tâm động mà thôi.
Hương thanh liên mang theo khí tức động tình, tản mát ra, Lam Vong Cơ hạ xuống một nụ hôn thật sâu, sau đó há miệng, cắn xuống phía sau gáy của hắn.
Thắt lưng dùng lực, đỉnh vào sâu trong cơ thể hắn, hương đàn hương nồng đậm bùng nổ.
Khi tín hương đàn hương được rót vào, một cỗ nhiệt lưu cũng đồng thời rót vào cung khang của hắn.
Đó là một loại cảm giác rất thần kỳ, bị khí tức đàn hương của Lam Vong Cơ vây quanh, ôn nhu đến mức khiến tâm hắn đều thả lỏng, nhưng thân thể lại giống như khai phá hoàn toàn, mẫn cảm đến mức hắn có thể cảm thụ được rõ ràng cỗ nhiệt lưu kia đang phun trào, vỗ vào trong cung khang mềm mại của hắn.
"A...!A...!Ha a..."
Phía trước Ngụy Vô Tiện cũng phát tiết theo, hắn ngẩng cổ lên, phát ra một hơi thở dài thật dài.
Cái cảm giác thỏa mãn này căn bản không thể miêu tả thành lời, tựa như trước nay hắn vẫn luôn chờ đợi chính là giờ khắc này, thời khắc hắn hằng mong đợi.
Thời khắc cùng Lam Vong Cơ hợp thành một thể, thời khắc tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Tín hương hai người hòa quyện vào nhau, tỏa ra hương thơm ngọt nị đến ngấy chết người, Lam Vong Cơ ôm hắn thật lâu mà người trong ngực vẫn còn hơi run rẩy.
Từ gáy hắn, y hôn sang dái tai mềm mịn kia, rồi lại xoay mặt hắn lại, hôn lên đôi môi nóng bỏng kia.
Hai người đều khó có thể bình phục lại sau cơn kích động, hưng phấn vừa nãy, lại ngã xuống giường, cho dù vừa đạt cao trào xong, cũng không có ai muốn dừng lại.
Lam Vong Cơ rút ra, xoay người hắn lại đối diện mình, mở hai chân hắn ra, lại đâm vào, y đang vô cùng kích động, không khống chế được mà đòi hỏi Ngụy Vô Tiện, điên cuồng chiếm hữu thân thể hắn nhiều hơn nữa.
Ngụy Vô Tiện nâng mặt y lên, hôn lên môi y, vẫn luôn luôn hôn y, lắc lư thắt lưng ra sức phối hợp.
Hai chân hắn quấn quanh eo của Lam Vong Cơ, dưới động tác thô bạo của y, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy sảng khoái, khi bị đỉnh vào nơi sâu nhất thì khoái cảm lập tức bùng nổ, lan ra khắp từng tế bào, mạch máu của hắn, tê dại đến mức ngón chân hắn cuộn tròn lại run hết cả lên.
Niềm vui thích khi giao hợp với Lam Vong Cơ khiến hắn vô cùng hưng phấn, thứ giữa hai chân hắn đỉnh đỉnh vào bụng dưới của Lam Vong Cơ, vẫn luôn nhỏ thanh dịch ra ngoài, thoải mái đến giọng nói cũng bắt đầu nhũn ra: "A...!Lam Trạm, thật kỳ quái, ta muốn, muốn nữa...."
Lam Vong Cơ đè lên người hắn, thở hổn hển.
Khi bùng nổ lần nữa, dương v*t trong cơ thể hắn phình to thành kết, đem cung khang huyệt khẩu của hắn ngăn chặn lại, không cho một giọt tinh dịch chảy ra ngoài.
Kết khế thật sự rất kỳ diệu, cho dù hắn không hiểu, cũng cảm nhận được tâm ý của Lam Vong Cơ.
Từ nay về sau, y chính là của Ngụy Vô Tiện hắn, mà hắn, cũng chỉ có thể thuộc về Lam Vong Cơ y..