Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)
Chương 69: Ăn rồi

Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 69: Ăn rồi

Người đứng ở chỗ này ngoại trừ Tiếu Thần còn bình tĩnh đứng ở bên cạnh ra, những người khác đều theo đuổi tâm tư của mình.

Sở Tô: Tôi hẳn là nên gọi mẹ hay vẫn là gọi mẹ hoặc là vẫn gọi mẹ nha!!

Tiếu Khải Đức: Ngọa tào, ta nếu như nói nhận lầm người khả năng này tính thành lập có lớn hay không!!

Tiếu Ấu Ninh: Ai nha, thật sự có một tiểu soái ca! Tóc quăn tự nhiên là manh điểm a!!

Diêu Tân Ngọc: Kỹ thuật nhảy của lão gia tử rất đặc biệt, ta có chút say!!

“Ba, dưới đất không có hố, ngài chui không được." Diêu Tân Ngọc im lặng nhìn Tiếu Khải Đức cúi đầu luôn đảo tới đảo lui dưới đất, tốt bụng nhắc nhở ông.

Tiếu Khải Đức mất tự nhiên ho khan hai tiếng, quay đầu lại một bộ dáng thật trùng hợp đối hai người nói, “A Ngọc nha đầu, thật là trùng hợp a, con và Ấu Ninh đến đây làm gì?"

“Con bồi mẹ đi nhảy quảng trường a, gia gia ông ở chỗ này để làm gì a!" Tiếu Ấu Ninh biết rõ còn hỏi.

Tiếu Khải Đức dời ánh mắt, nói ngay cả chính ông cũng không tin, “Ta và A Thần không cẩn thận đi ngang qua ở đây, ừ chính là như vậy." Ông mới vừa nói xong mọi người lại lộ ra biểu tình im lặng, không cẩn thận đi ngang qua ở đây, này phải là không có bao nhiêu cẩn thận a!! Nhảy quảng trường không mất mặt, mất mặt chính là nhảy còn không chịu thừa nhận!!

Sở Tô đứng ở bên cạnh bọn họ, tìm tòi muốn chủ động chào hỏi bọn họ hay không, Diêu Tân Ngọc thoạt nhìn không giống như là người khó ở chung, cùng mẹ của mình La Thư Quỳnh là đồng dạng nữ cường nhân so ra càng giống một người mẹ thân thiết hòa ái, nhất là vừa rồi bà nói chuyện với lão gia tử càng nói rõ bà chắc là một người phụ nữ hài hước, nhưng bây giờ loại tình huống này, hình như nói ái gì đều không thích hợp.

Tiếu Thần tự nhiên là chú ý tới ý nghĩ của cậu, liền chủ động kéo cậu qua, nói, “Tiểu Quai, đây là mẹ anh." Nói xong đối Diêu Tân Ngọc ngốc lăng lăng nhìn hai người bọn họ nắm tay nói, “Mẹ, đây là Sở Tô, con dâu của mẹ." Nói đến phần sau liền thấp giọng.

Sở Tô: “ …" Anh giới thiệu có thể không thêm câu phía sau kia vô được không?!

Diêu Tân Ngọc: “…" Con dâu nhảy quảng trường?!!

Tiếu Ấu Ninh: “…" Ta sát, chị dâu xinh đẹp như vậy, ta nếu như là nam ta cũng muốn làm gay a!

Sở Tô mím môi một cái, nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay của Tiếu Thần, lúc đang chuẩn bị chào hỏi cùng Diêu Tân Ngọc, Tiếu Ấu Ninh đứng ở bên cạnh bà liền hướng về phía Sở Tô hô một câu, “Chị dâu!"

Sở Tô: “…" Cô và Từ Hựu Miên mới là anh em đi.

May là tiếng nhạc chung quanh và tiếng nói chuyện ầm ĩ, không có ai chú ý đến bọn họ, một tiếng gọi chị dâu này của Tiếu Ấu Ninh chỉ có mấy người bọn họ là nghe rõ.

“Xin chào dì, con là Sở Tô." Sở Tô hướng Diêu Tân Ngọc nói, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép yếu ớt, nét mặt nhìn không ra có cái gì khẩn trương, nhưng trong lòng có chút thấp thỏm, loại tâm tình gặp cha mẹ đối phương này thực sự là vừa ngọt ngào lại mệt nhọc a.

Diêu Tân Ngọc đầu tiên là lăng lăng nhìn Sở Tô, nghe thấy cậu chào hỏi mới hồi phục lại tinh thần, liên tục đáp, “Nga nga, hảo hảo, con thật ngoan." Nói xong lại trầm mặc, thiếu niên ở trước mặt có tướng mạo đẹp, lời nói lễ phép, mặc kệ là phương diện nào mà nói đều là rất khiến cho người khá yêu thích, nếu như đặt ở trường hợp bình thường bà tự nhiên cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hiện tại sinh ra một cái tiền đề, chính là thiếu niên này là con dâu của bà!! Tuy rằng đã tiếp nhận cái thiết lập này rồi, nhưng tạm thời bà còn chưa biết phải dùng thái độ gì mà ở chung.

“Tô Tô, em là Ấu Ninh a anh không nhớ em sao, Ấu Ninh phòng làm việc Đằng Nghệ nha~" Tiếu Ấu Ninh phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, hưng phấn nói với Sở Tô, “Em có thể coi như là đã gặp qua anh a! quả nhiên giống như anh hai đã nói, anh so với trong tưởng tượng của em càng đẹp mắt hơn nhiều ~"

Nghe xong lời của cô nói Tiếu Khải Đức và Diêu Tân Ngọc không hiểu nhìn về phía cô, lẽ nào hai người còn quen biết nhau?

“Đương nhiên nhớ rõ." Sở Tô trong lòng khẩn trương vừa bị cô nói như vậy liền tản đi mấy phần, hướng cô nở nụ cười. Bình thường tuy rằng cậu diện vô biểu tình, thế nhưng lúc cười khóe mắt cong cong, làm cho khuôn mặt cậu vốn tinh xảo lại tăng thêm mấy phần linh khí, “Xin chào Ấu Ninh, thật hân hạnh được gặp cậu, cậu cũng rất đáng yêu so với trong tưởng tượng của tôi." Lời này của cậu ngược lại không có ý tứ nịnh bợ, tuy rằng Tiếu Ấu Ninh lớn lên  không nói rất đẹp, thế nhưng thắng ở da trắng, bộ dáng thanh tú, quả thực so với nữ sinh bình thường đáng yêu hơn chút.

“Ôi." Tiếu Ấu Ninh khoa trương che mặt, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, giả bộ xấu hổ nói, “Được cậu trai so với chính mình còn xinh đẹp hơn khen mình lớn lên đáng yêu cảm giác chính mình manh manh!" Bộ dáng và ngữ điệu của cô khoa trương chọc cho mọi người nở cụ cười, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, Diêu Tân Ngọc lộ ra dáng tươi cười hỏi hai người, “Hai người các con là quen nhau sao?"

“Quen a." Tiếu Ấu Ninh nói, “Tô Tô là phiên dịch viên ở phòng làm việc của chúng con a, giới thiệu sản phẩm và một ít giao tiếp trên trang web của chúng con đều là cậu ấy làm, ngoại ngữ của cậu ấy cực tốt, đơn giản là nam thần phòng làm việc của chúng con!!"

Sở Tô đang giúp phòng làm việc bọn Tiếu Ấu Ninh làm phiên dịch viên Tiếu Thần là biết được, nhưng ngược lại Tiếu Khải Đức và Diêu Tân Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Sở Tô, không nghĩ tới hai người còn có một tầng quan hệ này, Sở Tô cho dù bình thường ở trước mặt Tiếu Thần có da mặt dày đến đâu đi nữa, hiện tại ở trước mặt hai trưởng bối được người khoa trương khen ngợi như thế vẫn có chút ngại ngùng, nhất là đối phương còn có một người là mẹ của Tiếu Thần.

“Không có khoa trương như vậy, việc đó vừa lúc là chuyên ngành của con mà thôi." Sở Tô có chút xấu hổ cười cười.

Tiếu Khải Đức nghe cháu mình nói như vậy mới nhớ ra Sở Tô là học sinh hệ tiếng Pháp, còn là học trò cưng của Nạp Lan lão đầu, lập tức liền nói, “Đúng vậy, ta thế nào quên mất, Tô Tiểu Quai là đệ nhất khóa học a, lại là học trò cưng cuối cùng của Nạp Lan lão đầu, ai nha, thực sự là không tệ, Ấu Ninh con ngược lại là kiếm lời a~"

“Dạ a~ Tô Tô còn dạy con phương pháp cấp tốc học tiếng anh nữa, hơn nữa hiện tịa con cũng đã biết một chút tiếng Pháp, hắc hắc ~" Tiếu Ấu Ninh khoe khoang nói.

Sở Tô bị hai người bọn họ một xướng một họa khiến cho càng ngượng ngùng, lần đầu tiên gặp Diêu Tân Ngọc, cũng không thể lấy bộ dáng bình thường kia đi đối phó bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên.

“Sở Tô …." Diêu Tân Ngọc gọi cậu, Sở Tô vội đáp, bà nhìn Sở Tô hơi có vẻ khẩn trương cười cười, nói, “Đừng khẩn trương, như vậy đi, ta cũng cùng mọi người gọi con là Tô Tô đi, con không ngại chứ?"

Sở Tô lắc đầu, “Không ngại, dì tùy tiện gọi ạ."

“Tô Tô có một nhũ danh là Tô Tiểu Quai, gọi Tiểu Quai tương đối dễ nghe." Lão gia tử đứng ở bên cạnh chen vào một câu, Sở Tô xấu hổ một chút, tới cùng là chỗ nào êm tai a, một đại lão gia gọi Tô Tiểu Quai có cái gì dễ nghe a! Lão gia tử ông là đến thêm phiền sao?!

Diêu Tân Ngọc thấy Sở Tô lộ ra biểu tình có chút bất đắc dĩ, nhớ tới cậu là cậu bạn nhỏ của lão gia tử, hai người khẳng định rất quen thuộc, nhịn không được cười cười, “Mọi người đều là người một nhà, tên gì cũng không quan hệ."

Thái độ của bà khiến cho Sở Tô buông lỏng hơi còn lại, cũng cười theo, “Dạ."

“Ở đây nhiều người, chúng ta đi trở về trước đi, đến chỗ con vậy." Tiếu Thần đưa ra ý kiến.

Tất cả mọi người không có ý kiến, bên này quả thực nhiều người, nói cái gì cũng không có thuận tiện, Diêu Tân Ngọc lên tiếng cùng với bà Chu đang ở bên kia tám chuyện trời đất chào về trước liền cùng bọn người Tiếu Thần rời khỏi quảng trường.

*

Năm người bọn họ trở về nhà của Tiếu Thần, Sở Tô chủ động đi rót nước cho mấy người Tiếu Khải Đức, Tiếu Thần cũng không ngăn cản cậu, chỉ là chờ cậu làm xong việc liền kéo cậu ngồi ở bên cạnh mình.

“Tiểu Quai lúc nào thì tới đây, thế nào không có nghe A Thần đề cập qua?" Diêu Tân Ngọc hỏi.

“Chiều hôm trước liền tới ạ." Sở Tô nói, Tiếu Thần ở bên cạnh bổ sung nói, “Cậu ấy lo lắng mọi người đánh con, nên đến."

Sở Tô: “…." Anh không nói lời nào anh sẽ chết sao?!

“Phốc." Tiếu Ấu Ninh không nhịn được cười ra tiếng nói, “Tô Tô cậu lo lắng quá đúng luôn, anh thiếu chút nữa đã bị đánh rồi, ba ba ngay cả nghiên mực đều đập!"

Sở Tô nghe vậy sửng sốt, vội nhìn về phía Tiếu Thần, trong mắt rõ ràng có lo lắng, Tiếu Thần cầm tay cậu, cười nói, “Không có việc gì, đừng lo lắng, không bị đánh trúng."

“Hừ hừ, may là em bảo mẹ đi cứu trận a~" Tiếu Ấu Ninh nói.

Mặc dù nói không có đánh trúng nhưng nghe nói cha của Tiếu Thần đem nghiên mực đều quăng xuống đất hết, Sở Tô không khỏi vẫn là có chút lo lắng, cậu nắm ngược lại tay của Tiếu Thần, làm một chuyện mà tất cả mọi người không tưởng được. Chỉ thấy cậu buông tay Tiếu Thần ra, đứng lên đi tới trước mặt Diêu Tân Ngọc, khi mà mọi người còn chưa kịp phản ứng lại hướng bà hơi cúi người xuống, sau đó nghe thấy cậu nói, “Dì, con xin lỗi, còn có cảm ơn dì."

Mọi người đều bị cử động này của cậu làm cho giật mình, Diêu Tân Ngọc nhìn cậu thiếu niên đang khom người ở trước mặt mình đột nhiên nói không ra lời, cậu không có nhiều lời nói những thứ khác, thế nhưng chỉ một câu đơn giản này vẫn là làm bà xúc động, bà biết Sở Tô đang nói cái gì, cũng biết thiếu niên chỉ dùng phương thức này để diễn tả áy náy và cảm kích đối với bà, đối mặt với cậu thiếu niên mới không tới hai mươi này, vành mắt của bà đột nhiên nóng lên.

Tiếu Thần cũng là đồng dạng bị động tác của cậu gây kinh hãi, lúc Sở Tô nói ra câu kia tim của hắn như là trong nháy mắt bị vật gì siết chặt vậy, khiến cho hô hấp của hắn không thông, bóng lưng cúi người xuống càng làm cho hắn khó chịu. Hắn hít một hơi thật sâu, sãi bước đi tới, đứng ở bên cạnh Sở Tô, vươn tay nắm lấy bờ vai của cậu, cùng cậu cùng nhau cúi người xuống, đối Diêu Tân Ngọc nói, “Mẹ, xin lỗi, còn có, cám ơn mẹ."

Một Sở Tô đủ để Diêu Tân Ngọc có chút trở tay không kịp rồi, hiện tại lại thêm một Tiếu Thần, bà gần đây không biết nên làm thế nào đối hai đứa nhỏ mới tốt, tuy rằng ngay từ đầu bà cũng là không đồng ý chuyện của hai đứa, nhưng bây giờ nhìn hai đứa nhỏ như vậy, bà không nói ra được lời phản đối. Thẳng đến Tiếu Ấu Ninh ở bên cạnh đẩy bà một cái, bà mới phản ứng lại được, liền vội vàng nói, “Các con hai đứa này đang làm cái gì vậy? Giống bộ dáng gì nữa, mau đứng lên." Nói xong vươn tay đỡ hai người đứng dậy, bảo hai người nhanh chóng ngồi xuống.

“Đều là người trong nhà, nói những lời này làm gì?" Diêu Tân Ngọc oán trách liếc mắt nhìn hai người một cái, mới vừa rồi bị cử động của hai người bọn nó khiến cho nhìn có chút quen mắt, thiếu chút nữa thất thố ở người trước mặt.

“Đúng vậy đúng vậy, không cần nói những lời khách khí như vậy." Tiếu Khải Đức ở bên cạnh hát đệm, “A Thần thằng nhóc thúi này có thể tìm được đứa nhỏ tốt như Tô Tiểu Quai vậy là phúc khí của nó, thằng nhóc thúi, con nói có đúng hay không?"

Tiếu Thần cười gật đầu, “Dạ, đúng là phúc khí của con."

Sở Tô bị lời nói này của hắn khiến cho một trận xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía Diêu Tân Ngọc, liền thấy trên mặt bà không có biểu tình không thích hợp gì mới yên lòng, xem ra đối phương là thật như Tiếu Thần nói không có phản đối chuyện tình của hai người, cứ như vậy, cậu không khỏi đối với Diêu Tân Ngọc lại càng thêm phần cảm kích và thân thiết.

Năm người ngồi chung một chỗ nói chuyện một hồi, Diêu Tân Ngọc hỏi thăm tình huống căn bản của Sở Tô, tỷ như trong nhà có những ai, đi học ở nơi nào, Sở Tô đều nhất nhất đáp lại, lời nói cử chỉ đều rất là lễ phép khéo léo, bản thân cậu lớn lên lại xuất chúng, đối trưởng bối cũng là vô cùng tôn kính, lúc này lại có Tiếu Khải Đức bên cạnh đang không ngừng khích lệ, cùng Tiếu Ấu Ninh khuấy động bầu không khí, Diêu Tân Ngọc đối Sở Tô cũng là càng xem càng hài lòng, dù sao nếu như Tiếu Thần nhất định muốn tìm một đứa con trai, đứa bé như Sở Tô vậy càng khiến bà yêu thích.

“Tiểu Quai a, con làm sao lại biết nhảy quảng trường?" Diêu Tân Ngọc trò chuyện đến đề tài tò mò nhất đêm nay, ở trong ấn tượng của bà học sinh bằng lứa tuổi của Sở Tô, nhất là các cậu con trai cơ bản không có bao nhiêu người biết nhảy cái này, chí ít trong đám nhóc con bà biết đều không biết nhảy.

“Một người dì của con thích, nên từng bồi bà đi nhảy." Sở Tô nói, người dì mà cậu nói là mẹ của Lộ Dương, tính cách mẹ của Lộ Dương sang sảng tự nhiên, là con gái phương nam, lại có tính cách con gái phương bắc, thời điểm năm đó si mê nhảy quảng trường, Sở Tô và Lộ Dương đều bị bà lôi kéo đến nhảy cả một kỳ nghỉ hè, Lộ Dương đối với cái này không có hứng thú gì, trên cơ bản có cơ hội liền chuồn mất, Sở Tô thì lại bồi mẹ Lộ học không ít.

Diêu Tân Ngọc nghe xong gật đầu, nói, “Vậy sau này cũng cùng ta nhảy quảng trường đi."

Sở Tô sửng sốt một chút, mới trả lời, “Dạ." Đây coi như là chân chính tiếp nhận mình đi.

Nghe thấy cậu trả lời, Diêu Tân Ngọc vui vẻ nở nụ cười, lập tức lại hỏi, “Là con mang lão gia tử đi nhảy sao?"

Tiếu Khải Đức: “…" Vì sao còn không buông tha ta!!! Ông không ngừng hướng Sở Tô nháy mắt, ta chỉ là đi ngang qua a đi ngang qua a thân!!

“Ngô, ngay từ đầu đúng là như vậy." Sở Tô gật đầu, đối với ông bắn mắt làm như không thấy, biểu tình thoáng khổ não, “Bất quá lão gia tử nhảy một lần liền yêu thích, con ngăn không được."

“Phốc." Mọi người đều nở nụ cười, nhớ tới kỹ thuật nhảy lão gia tử cũng là rất liều mạng.

Tiếu Khải Đức: “…" Cảm giác không thể cùng đám người kia chung sống, ông cần những người ái mộ an ủi.

Ba người Diêu Tân Ngọc lại ngồi một hồi mới rời đi, lúc trở về không bảo Tiếu Thần đưa, mà là bảo tài xế lái xe đến đón. Trước khi bà đi nói chuyện của hai người nếu đã quyết định, bảo Tiếu Thần ngày mai mang Sở Tô trở về nhà chính một nhà ăn bữa cơm, vừa vặn Tiếu Tông Vũ cũng sắp trở về, cũng tiện cho hai người bọn họ gặp mặt nhau. Tiếu Thần gật đầu đáp ứng, cùng Sở Tô đưa mấy người bọn họ xuống lầu lên xe trở về.

Đưa xong người trở lại trong phòng Sở Tô còn cảm thấy có chút hoảng hốt, cái này là gặp xong gia trưởng rồi?

“Đứng ngốc ở đó làm gì?" Tiếu Thần thấy cậu đứng ở phòng khách bất động, biểu tình như đang suy nghĩ cái gì, đi tới vỗ vỗ cậu.

Sở Tô nắm tóc nói, “Cảm giác họa phong không đúng lắm, em còn tưởng rằng sẽ bị mắng đâu, thế nhưng mẹ anh rất ôn nhu."

Tiếu Thần nghe xong nở nụ cười, sờ sờ tóc cậu nắm có chút loạn, nói, “Em suy nghĩ nhiều quá rồi, vợ anh lớn lên khiến cho người yêu thích như thế tại sao có thể có người bỏ được mà mắng đâu."

Phốc!! Cái người không biết xấu hổ này là của ai a!! Vì sao họa phong đại thần đột nhiên cũng biến thành kỳ quái như thế!!!

“Hy vọng lúc anh bị chú Tiếu quăng nghiên mực cũng dám nói như vậy." Sở Tô giương mắt nhìn hắn một cái.

Tiếu Thần: “…"

Sở Tô an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Em đi tắm, đừng quá khổ sở."

Tiếu Thần nhìn bóng lưng của cậu đi ra  phòng ngủ âm thầm cười một cái, cũng đi theo vào, dự định chờ cậu tắm xong lại đi tắm.

Chờ Tiếu Thần tắm rửa xong đi ra liền thấy Sở Tô ngồi dựa vào đầu giường, trên đùi để laptop, thần tình nghiêm túc nhìn cái gì, ngay cả mình đi tới cũng không có chú ý tới.

“Tiểu Quai đang xem cái gì?" Tiếu Thần đi tới bên cạnh cậu nhẹ giọng hỏi, nhưng không ngờ Sở Tô tựa như là bị hắn hù dọa một chút, ngẩng phắt đầu, Tiếu Thần phát hiện trên mặt cậu lại có chút hồng hồng, trên mặt còn có loại biểu tình bị bắt quả tang, bất ngờ buông mi, Tiếu Thần nhìn về phía màn hình muốn biết cậu nghiêm túc như vậy là đang làm gì, sau đó, hắn ngây ngẩn cả người, nhìn màn hình một chút lại quay đầu nhìn Sở Tô một chút.

“Lão đại." Tiếu Thần thấp giọng kêu cậu một tiếng, thanh âm có chút trầm, mang theo ý tứ không rõ hàm xúc, “Nguyên lai em thích xem cái này a …." Trên màn hình là hình ảnh hai người đàn ông khỏa thân, một người trong đó đang sãi bước người trên hông của một người khác, quần áo trên người hai người bị cởi đều không sai biệt lắm, vừa nhìn cũng biết là đang làm gì, hắn không nghĩ tới Sở Tô vậy mà lại xem cái này, buổi tối xem thứ không hài hòa như thế thực sự ổn không.

Mặt của Sở Tô vốn có chút đỏ nghe thấy lời hắn nói như thế mặt càng đỏ hơn, lúc đang muốn phản bác màn hình lại bắn ra một khung chat, hai người nhìn sang.

Tiểu Thất: Tiểu Quai! Share cho cậu tranh biếm họa đã xem rồi chưa?!! Có phải rất mang cảm giác hay không?! Tuy rằng cậu viết tiểu thuyết không ít, nhưng nhất định chưa có xem qua tranh biếm họa đi?!!

Tiểu Thất: Tớ đặc biệt giúp cậu down xuống, còn có rất nhiều, xem xong lại tới tìm tớ lấy! Không cần cảm ơn tớ đâu yêu yêu yêu yêu~

Tiểu Thất: Máu sói sôi trào rồi sao?!! Lên đi bảo bối, chiếu theo đó đi chinh phục đại thần đi! Khiến cho đại thần khắp nơi trên đất đều là cúc hoa tàn!!! Moah moah đa~

Tiếu Thần: “…"

Sở Tô: “Anh cảm thấy cái tư thế này thế nào? Em cảm thấy thật không tệ."

Tiếu Thần: “…"

Sở Tô: “Ngô, nếu không cái này thì sao?" Tay cậu lick một cái thay đổi tấm hình khác.

Tiếu Thần: “…"

Sở Tô: “Anh yên tâm đi đại thần, em sẽ không làm cho anh đau."

Tiếu Thần: “…."

Sở Tô: “Moah moah đa ~" (Tô Tô quả thực là điển hình của chưa thấy quan tài chưa đổ lệ =)))

Vào lúc ban đêm Sở Tô quả thực nói được thì làm được không để cho Tiếu Thần đau, bởi vì …. Người đau chính là cậu!!!

Sở Tô: Ngọa tào, Tiếu Thần anh lăn xuống dưới cho lão tử a!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tiếu Thần: Ngoan, đừng làm rộn, một lần cuối cùng.

Sở Tô: Anh vừa nãy cũng là nói như vậy.

Tiếu Thần: Ngô, lần sau đem những tư thế Tiểu Thất share cho em đều làm một lần là được rồi, bảo bối em cảm thấy như nào?

Sở Tô: Xin giúp em đặt vé máy bay ngày mai trở về sớm nhất.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vì vậy bạn học Tô Tiểu Quai cứ như vậy mà bị ăn rồi!! Thời gian ngụy công đến đây là kết thúc ha ha ha!! Xoát xong phó bản của cha mẹ vốn sẽ phải là thời gian trở về online phối kịch đùa giỡn a ~
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại