Vong Giả Quy Lai

Chương 66

Ánh sáng xung quanh vòng bảo hộ nhàn nhàn phát ra, vòng bảo hộ cũng không còn có thể bảo hộ toàn vẹn cho Đường Sĩ Miễn nữa. Mà trên mặt đối phương, một bên là thi ban, một bên là da dẻ bình thường cũng không ngừng thay đổi. Địch Hạo Tuấn có thể biết được, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt để Đường Sĩ Miễn có thể hoàn toàn biến dị.

Cầm cây búa trong tay, Địch Hạo Tuấn cố gắng khiến tốc độ của toàn thân mình đến cực hạn. Khi tìm được đúng thời cơ, từ một nơi mà ánh sáng không thể bảo hộ nhanh chóng tiến vào vòng phòng ngự của Đường Sĩ Miễn. Quần áo của anh sượt qua một nơi có nhiệt độ rất cao, tóc và quần áo đều có mùi khét, nhưng anh cũng không rảnh mà bận tâm.

Địch Hạo Tuấn cầm búa trong tay, cơ bắp hiện rõ từng khối. Tốc độ của anh đã đến ngưỡng người thường không thể sánh cùng, trong nháy mắt đã tiến về phía của Đường Sĩ Miễn. Ngay khi Đường Miễn Sĩ mở mắt ra cũng chính là lúc mà búa trong tay Địch Hạo Tuấn vung đến.

Búa to lớn như che hết cả tầm nhìn trước mắt, trong đôi mắt ửng đỏ của Đường Sĩ Miễn chỉ lưu lại một trận gió thổi. Trong đầu của hắn, hai luồng sức mạnh đang điên cuồng công kích lẫn nhau. Đến khi nhân tính đang dần chiếm thế thượng phong cũng đã quá muộn rồi.

Đường Sĩ Miễn giơ tay chặn lại tay của Địch Hạo Tuấn.

Búa to lớn khảm vào bên trong da thịt.

Trước mắt Địch Hạo Tuấn là một màu đỏ máu. Khi anh vừa nhìn đến Đường Sĩ Miễn, hắn ta cũng cùng lúc ngẩng mặt lên, trên mặt là một vẻ kinh ngạc.

Dưới một đòn toàn lực của Địch Hạo Tuấn như thế, tay của Đường Sĩ Miễn đương nhiên không thể nào thoát khỏi rồi. Một phát này chặt đứt cánh tay của hắn ta, thậm chí chém trúng đầu của hắn.

Nhưng tác dụng của huyết thanh lại nhanh chóng làm vết thương của hắn khép lại. Chưa đến nửa phút, vết chém ở trán cũng khép lại, xương trắng cũng dần xuất hiện.

“Địch Hạo Tuấn, thật đáng tiếc, mày lại chọn lầm đội."- Đường Sĩ Miễn lên tiếng.

Địch Hạo Tuấn phát hiện có gì đó không ổn, sau một đòn không có hiệu quả gì, anh nhanh chóng lùi lại phía sau. Nhưng vào lúc này, bên cổ Đường Sĩ Miễn bỗng nhiên nhô ra một khối dị dạng, như một trái bóng chứa khí.

Địch Hạo Tuấn không kịp chạy ra khỏi vòng phòng ngự, chỉ có thể dùng thân thể tránh né.

Đường Sĩ Miễn há lớn miệng, một làn khói đen kịt phun đến Địch Hạo Tuấn, cùng lúc đó, vòng bảo hộ cũng không ngừng co rút nhỏ lại. Vầng sáng theo động tác của hắn ta từ từ thu nhỏ lại, đem Địch Hạo Tuấn vây bên trong.

Không khí xung quanh trong nháy mắt như bị làn khói đen sấy khô, dây điện buông xuống từ bốn phía, nhanh chóng bị ăn mòn, Địch Hạo Tuấn vội vã lùi về sau, sương khói rất nhanh lan rộng, anh liếc nhìn xung quanh, những cành cây xanh mởn khi bị dính loại khí này đều nhanh chóng chuyển sang màu đen.

Sau khi nhả làn khói đen ra, một ít nhân tính rốt cuộc cũng quay về, Đường Miễn Sĩ nói với Địch Hạo Tuấn: “Tao rất thích nơi này, có sân chơi, có rạp chiếu phim. Hai mươi năm, không, mười năm thôi, tao sẽ thống nhất thành phố B này, thu nhận toàn bộ những người đi lang thang, nơi này sẽ trở thành nhà của chúng ta."

Khí độc bốn phía không ngừng bao quanh Địch Hạo Tuấn, anh nhanh chóng cố gắng lùi về sát màn sáng.

Khói đen chứa khí tức tử vong, bao phủ hết quả cầu ánh sáng, bao bọc bọn họ.

Dưới sự đen tối của cái chết, khuôn mặt của Địch Hạo Tuấn bỗng nhiên có chút cảm xúc. Anh nhìn một bầu trời đầy sao, trong đầu lại xuất hiện một bóng lưng đầy nhiệt tình nhưng cũng đầy cô độc. Bóng người của Đường Sĩ Miễn trước mặt trở nên mơ hồ, lại hiện lên một bóng người khác. Chính là Mạc Phỉ.

Vào lúc này, Địch Hạo Tuấn đột nhiên rõ ràng, nguyên lai, người kia ở trong lòng anh lại giữ một vị trí quan trọng đến như vậy.

Đám người Lại Minh đứng hai bên pháo đài, từ góc độ này khó có thể thấy rõ tình hình chiến đấu bên kia.

Vương Hổ trong đám người đi lại gần nói: “Ở nơi này có thiết bị cảm ứng nhiệt, định vị được vị trí của Địch Hạo Tuấn cũng không khó. Nhưng tên kia đã mất đi nhiệt độ thân thể, tôi không có cách nào định vị được hắn ta."

Đứng ở chỗ cao, Lại Minh đương nhiên có thể thấy được làn khói đen đang bốc lên, hắn hô lớn với Vương Hổ: “Không còn thời gian nữa, nhanh lên, định vị trung tâm của đám khói đen kia!"

Khói đen không ngừng đến gần, Địch Hạo Tuấn nhặt thanh thép trên đất, xoay tròn thanh thép nhờ tốc độ gió đuổi bay khói đen, nhưng nồng độ khói đen ngày càng tăng, cách này chỉ coi là kế hoãn binh mà thôi.

Đường Sĩ Miễn đứng trong bóng tối, lên tiếng: “Mày rất có năng lực, chỉ tiếc thực lực của hai ta cách rất xa, cuộc chiến này, thật không công bằng với mày. Địch Hạo Tuấn, tao có thể cải tạo cho mày, cho này nắm giữ thực lực như tao, đợi đến lúc ấy, chúng ta nắm thành phố B trong tay dễ như ăn cháo."

Dưới áp lực như thế, Địch Hạo Tuấn bỗng nhiên cười to: “Tao vốn cho rằng huyết thanh có thể cứu mạng toàn nhà của tao, thế nhưng mày lại giúp tao nhìn rõ rằng, thì ra huyết thanh này là thứ có thể hủy diệt được một người, thứ như vậy, tao cũng sẽ không cho nó lưu truyền trên thị trường. Vì vậy, huyết thanh, tao từ bỏ. Nhưng mày, Đường Sĩ Miễn, giờ chết của mày đã điểm."

Câu nói của Đường Sĩ Miễn vừa dứt, phía đông vang lên tiếng pháo nổ, sau đó, phía tây cũng vang lên tiếng pháo.

Pháo đài kia là thứ dùng để chống đỡ Zombie, khi ngẩng đầu nhìn lên vệt sáng, Địch Hạo Tuấn biết rõ, tất cả những thứ này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc. Trên mặt ngoài trừ vui sướng ra, còn có không cam lòng. Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mới hiểu được tâm ý của chính mình, hối hận, cũng đã muộn.

Đạn pháo oanh tạc vào chỗ chỉ huy, Địch Hạo Tuấn chỉ cảm thấy hai luồng sáng trực tiếp đâm thủng màn sáng, toàn bộ màn sáng đều bị phá nát.

Vụ nổ mạnh khiến bụi bay lên, bao phủ cả đại viện, mấy người trên lầu ba cũng bị ảnh hưởng.

Khi đám người Lại Minh đến gần tường vây, bên cạnh nơi này đã hình thành một cái hố sâu. Mặt tường chỉ vừa mới được sửa chữa nhưng vì trận này mà đã biến mất hoàn toàn. Mấy con Zombie trong rừng cũng bắt đầu rụt rich, đám người Lại Minh đã có thể phát hiện ra tung tích của Zombie gần bên.

“Những con Zombie đó chẳng mấy chốc sẽ kéo đến, chúng ta hãy nhanh lên."- Đội trưởng thúc giục.

Nhưng Lại Minh vẫn còn nhìn trừng trừng vào đám khói bụi kia, hắn dùng thanh âm run rẩy nói: “Nổ mạnh như vậy, Địch Hạo Tuấn, còn có thể sống sót sao?"

“Đừng loạn tưởng, chúng ta dựa theo Mạc Phỉ đến đây, đã là tận lực rồi. Nếu như chúng ta biết trước có tình huống như vậy chúng ta cũng sẽ không đến. Thế đạo hiện giờ là vậy, đâu đâu cũng là người chết, không phải sao? Địch Hạo Tuấn này thật đáng tiếc, anh ta tuổi còn trẻ…"

“Hổ ca, anh xem bên kia có phải có bóng người?’

Đang nói chuyện, từ đám khói bụi mờ ảo kia, xuất hiện một bóng người cao lớn, thân thể của người kia có chút lay động, hiển nhiên vì vừa rồi mới chịu qua công kích mạnh như vậy mà.

“Là người kia?"- Lại Minh giơ súng lên, trong một vụ công kích như vậy, không có người bình thường nào có thể sống sót được, trong suy nghĩ của hắn, chỉ có Đường Sĩ Miễn biến dị mới có thể.

Nhưng đội trưởng lại đè tay Lại Minh xuống, trong ánh mắt của bọn họ, có một người từ từ đi ra khỏi đám bụi mù.

Người kia vóc người cao lớn, ánh mắt vô cùng thâm sâu, xung quanh tỏa ra khí tức nguy hiểm. Trên người người kia đều là máu, thậm chí còn có vài miễn vụn của pháo nổ, nhưng trong ánh mắt của người kia lại có sự bất khuất khó có được.

Quần áo trên người đã biến thành vải vụn, nhuốm đầy máu.

Ngay trước đòn công kích, vòng sáng kia đã đỡ giùm một kích trí mạng cho Địch Hạo Tuấn, nơi của anh đứng là ngay sát vòng sáng, ngay khi đòn công kích kia đánh đến, anh nhanh chóng bật người thoát ra, nhờ vòng sáng chặn hết giúp mình.

Trên người Địch Hạo Tuấn bị mảnh vỡ của pháo đâm vào, bị thương không nhẹ, nhưng bản thân anh lại không đứng ở trung tâm, nên mới có thể may mắn tránh thoát được lần này.

Khi mấy người kia thấy rõ ai đang đến gần, thân thể Địch Hạo Tuấn bỗng nhiên lệch đi, ngã xuống đất.

Lại Minh đương nhiên có thể thấy được sự khủng bố của Đường Sĩ Miễn khi biến dị, nên khi đối mặt với Địch Hạo Tuấn, hắn có chút sợ hãi. Người đàn ông trước mặt này, dựa vào sức mạnh của chính mình, đối kháng cùng một biến dị Zombie cấp hai, hơn nữa sau khi vụ nổ xảy ra, còn có thể sống sót. Rất khó tưởng tượng vì niềm tin nào mà có thể chống đỡ anh ta được như vậy.

Lại Minh liếc mắt nhìn đại viện, nói với người đứng đầu: “Đại viện của chúng ta đã bị hủy, tôi thấy vị trí của đại viện không quân này cũng không sai. Chuyện ngày hôm nay đã xảy ra, chắc vài ngày nữa mới có thể truyền đến tai của đại viện lục quân, chúng ta nên trở về tìm ít nhân thủ, đến đây thu thập bảo vật."

Đội trưởng lắc đầu nói: “Thu thập bảo vật? Không! Chúng ta sẽ chiếm lĩnh nơi này. Từ khi sau thi triều, số người bên đại viện lục quân bỗng nhiên tăng vọt, nhưng chúng ta lại mất đại viện để phòng thủ. Người của bọn họ luôn luôn chặn người của chúng ta, còn tiếp tục như vậy, ai cũng sẽ chết. Tôi thấy chúng ta nên chiếm lĩnh nơi này, dựa vào pháo công của nơi này, chúng ta mới có thể đối kháng lại với bọn họ."

Đại viện lục quân…Nghe được cái tên này, Lại Minh run người một chút.

Đó là một đám người cùng đi với nhau, toàn là đám người vô nhân tính. Theo như hiểu biết của Lại Minh, bọn họ phân ra từng nhóm nhỏ để chiếm lĩnh từng khu vực, thậm chí, nếu người ở khu vực đó không chịu hàng phục, liền nhanh chóng phá hủy luôn khu vực đó.

Nếu như đại viện không quân của Lưu Tông Minh là phòng ngự, đại viện hải quân của bọn họ chủ yếu dựa vào giao dịch, thì đại viện lục quân kia triệt triệt để để chính là thổ phỉ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại