Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục
Chương 67: Chọc phải tổ ong

Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

Chương 67: Chọc phải tổ ong

Trần Văn Lâm nhìn Mai Thanh Huyền nói: Tôi thấy mấy người kia nói cũng không phải là không đúng, nếu họ đồng loạt mạnh hơn, phát triển hơn, thì sau này chúng ta cũng sẽ đỡ nguy hiểm hơn, khi đối đầu với mấy quốc gia lớn kia. Mai Thanh Huyền nhíu mi lại, đôi mắt mở to nói: Ý cậu là, cậu muốn trợ giúp bọn họ tăng cấp Bang Hội? Cậu không sợ bọn họ được voi đòi tiên sao? Trần Văn Lâm hỏi: Chị đủ sức đại diện Bang Hội Thăng Long chứ? Mai Thanh Huyền gật đầu khẳng định: Chắc chắn là đủ. Cha mẹ bọn tôi chỉ có hai đứa con gái, mà cả tập đoàn Thăng Long lẫn Bang Hội Thăng Long đều do họ nắm giữ hoàn toàn. Không có lý do gì mà họ phải phản đối tôi cả. Trần Văn Lâm nói: Vậy thì không cần sợ đám người kia được voi đòi tiên. Chỉ cần chúng ta nằm giữ phần quan trọng, chính là Vàng, thì không sợ họ công khai làm phản. Trong tối âm mưu thì chắc chắn là không thể tránh được. Chỉ cần Thôn Markham và Bang Hội Thăng Long vượt trội mấy Bang Hội kia, thì âm mưu cuối cùng cũng chỉ là đống rác mà thôi. Mai Thanh Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: Cụ thể cậu muốn hợp tác với bọn họ thế nào? Trần Văn Lâm mỉm cười tự tin nói: Tôi ra Vàng, bọn họ chi quân đội. Mà như chị suy đoán, bên Hoa Bắc Đế Quốc có Bang Hội đã biết thân phận thật của tôi, sớm muộn gì họ cũng sẽ đối phó chúng ta, nên chuẩn bị trước cho chắc. Tôi có ý định, chế tạo toàn bộ Bang Hội của quốc gia chúng ta, thành một thể thống nhất. Ân, kiểu như tổ chức Liên Hợp Quốc vậy, vì lợi ích chung mà làm việc, thì sẽ đỡ lo hơn về vấn đề xung đột nội bộ. Chỉ cần đủ lợi ích mà thôi. Mai Thanh Huyền hơi kinh ngạc nói: Cậu muốn công bố thân phận? Trần Văn Lâm lắc đầu nói: Không, tôi không có ý định công bố thân phận của mình, chúng ta còn chưa có năng lực đối kháng với những quốc gia kia. Tôi ở trong Yriel thế giới, sẽ lấy thân phận Jake Markham bàn bạc với bọn họ, điều chị cần làm, chính là liên hệ với bọn họ, tìm thời điểm thích hợp gặp mặt, bàn bạc cụ thể. Mai Thanh Huyền vẻ mặt đăm chiêu, tính toán một lúc rồi nói: Như cậu nói cũng không phải là không thể được, có điều để họ làm sao sẽ tin tưởng, và nghe lời cậu. Mặc dù quốc gia chúng ta không hề bài ngoại, nhưng chuyện này liên quan đến quyền lực, tiếng nói của quốc gia với các quốc gia khác. Nếu cậu không chứng minh được mình là người Đại Nam, thì rất khó để họ nghe theo. Bọn họ thà yếu kém, chứ không muốn phải trở thành tay chân cho một thế lực ngoại quốc nào đó đâu. Nhìn thấy Trần Văn Lâm cũng đang đau đầu suy nghĩ, Mai Thanh Huyền nói tiếp: Nếu để Bang Hội Thăng Long chúng tôi thay mặt cậu liên minh với bọn họ, thì sẽ đỡ hơn. Nhưng có điều, chúng ta chỉ là đồng minh, không phải người một nhà, cậu cũng không thể yên tâm giao việc đó hoàn toàn cho chúng tôi được. Trần Văn Lâm cảm thấy nàng nói cũng có lý, đừng nói hiện tại bọn họ chỉ hơi thân, cho dù sau này có thân thiết hơn, thì cũng rất khó giao việc đại diện này cho Bang Hội Thăng Long nắm giữ hoàn toàn. Điều đó bất lợi cho cả hai bên, từ đồng minh hợp tác vui vẻ vì lợi ích, trở thành đối tác, nhưng đồng thời lại luôn phải dè chừng lẫn nhau. Kiểu đồng minh đó sẽ không tồn tại lâu dài được.

Đang lúc lâm vào im lặng, Bùi Phương Thảo lên tiếng nói: Thật ra cũng không cần chúng ta phải chứng minh Thôn Markham, và Jake Markham là người Đại Nam. Chúng ta vẫn có thể hợp tác với họ được. Mai Thanh Huyền nghĩ đến điều gì đó, mắt hơi sáng lên nói: Ý Phương Thảo là để Bang Hội Thăng Long bàn bạc với mấy Bang Hội còn lại việc lập liên minh. Còn Thôn Markham là đối tác của cả liên minh đó? Bùi Phương Thảo gật đầu nói: Ý em chính là như vậy. Nhưng mà để cho chắc, không bị người dở trò, thì Bang Hội Thăng Long bọn chị phải là người nắm giữ chức Hội Trưởng của liên minh đó. Thì hai bên mới hợp tác lâu dài được. Sau này, khi đủ khả năng, chúng ta sẽ công bố thân phận thật sau. Trần Văn Lâm cảm thán, người thông minh nói chuyện với nhau, nếu mà chân thành, không dối trá, đấu trí thì đúng là dễ dàng. Chỉ cần nhắc nhở một chút, là người còn lại có thể hiểu ra, không cần quá nhiều lời.

Trần Văn Lâm gật đầu nói: Tạm thời như vậy đi, chị tìm cách liên hệ bọn họ. Tốt nhất là xong trước khi sự kiện Vương Quốc Đại Chiến diễn ra, đôi bên cùng có lợi. Phanh.

Bỗng nhiên, Trần Văn Lâm nghe thấy tiếng kính vỡ, hơn nữa bên dưới còn có tiếng đánh nhau, la hét. Hắn cũng không biết tên ngu xuẩn nào, lại gây rối ở bữa tiệc này, nếu động vào Iris Volkirha, thì đứng trách hắn vô tình. Hắn quay đầu lại nói với Mai Thanh Huyền và Bùi Phương Thảo: Hai người cứ ở đây, tôi xuống kia xem chuyện gì xảy ra. Lao nhanh xuống dưới, Trần Văn Lâm thấy cảnh tượng cũng không phải như hắn suy nghĩ, cũng không phải ai quấy rối ở đây, mà là có khách không mời mà đến.

Một đám ăn mặc đồ đen, rất giống mấy kẻ tập kích hắn và Mai Hiểu Tuyết hôm qua, nhưng lần này số lượng và thực lực cũng cao hơn nhiều.

Có ba người còn đang lao về phía Iris Volkirha, với ý định bắt cóc.

Trần Văn Lâm nhìn thấy vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng quát: Cút! Thân hình hắn như điện xẹt lao tới, tay vung nắm đấm thẳng vào ngực trái kẻ áo đen đầu tiên. Phốc. Kẻ áo đen bị Trần Văn Lâm tấn công bất ngờ, thân thể không khỏi loạng choạng vài bước lui về phía sau, máu tươi ngấm qua lớp mặt nạ, rồi ngã rầm xuống đất.

Nhanh chóng giải quyết hai người còn lại, Trần Văn Lâm liền dẫn hai người Iris Volkirha chạy lên lầu. Còn mấy người áo đen còn lại đã có những người dự tiệc lo, mà cũng không đến một phút nữa, lực lượng tinh anh của Bang Hội Thăng Long sẽ xuất hiện, đám người áo đen kia hẳn là trốn không thoát.

Sát thủ, không có nghĩa là sẽ mạnh. Những người ở đây, ai không phải là thành viên tinh anh, quan trọng của các Bang Hội, chẳng ai là tay vừa cả. Đám áo đen kia cho dù có cố sức, cũng không đủ khả năng làm gì mấy người kia.

......

Mai Thanh Huyền nhìn tình hình ở dưới, sắc mặt khó coi nói: Đám Hoa Bắc này đúng là ngông cuồng, dám tấn công thẳng vào trụ sở của Bang Hội Thăng Long. Trần Văn Lâm liếc nhìn thấy đám người áo đen bị đánh lui, không khỏi lắc đầu: Đúng là yếu kém. Có lẽ là đám người đó thấy tôi chuyển đến đây, sợ sau này không có cơ hội ra tay, nên mới không muốn đêm dài lắm mộng, vội vàng hành động. Cuối cùng thì cũng chẳng làm được gì. Mai Thanh Huyền vẻ mặt kiên quyết nói: Phải nhanh chóng thành lập liên minh. Khi đó chúng ta sẽ cho đám người kia biết thế nào là lễ độ. Mấy vị Bang Chủ ở dưới, chắc chắn cũng nuốt không trôi cục tức này đâu. Mai Hiểu Tuyết ngơ ngơ hỏi: Liên minh gì? Mai Thanh Huyền liếc em gái nói: Không có gì. Trần Văn Lâm gật đầu nói: Ân, đám người kia cũng thật ngu ngốc. Chọc hẳn vào một tổ ong mà không có thu hoạch gì. Mấy vị Bang Chủ, thành viên cao cấp của mấy Bang Hội hàng đầu Đại Nam kia chẳng có ai là dạng vừa, dễ tính. Đi tụ hội, dự tiệc mà bị tập kích, thì đúng là đánh thẳng vào mặt họ, rồi tiện thể nhổ thêm một bãi nước miếng. Gặp chuyện này, cho dù có là Emperor làm, họ cũng sẽ liều mạng chơi lại một vố. Nhiều người, nhiều đầu óc, nhiều sức lực.

......

Vũ Huy Thành nhìn đại sảnh bừa bộn, kính vỡ khắp nơi, sắc mặt lạnh lùng nói: Chuyện hôm nay, ta đại biểu tập đoàn Thăng Long, sẽ cho các vị một câu trả lời thích đáng. Lý Thanh Hùng mặt cũng hơi khó nhìn, liếc nhìn xung quanh nói: Đám Hoa Bắc này cũng thật là quá không coi người khác ra gì. Hiện tại là thời đại Yriel thế giới. Chứ không phải thời đại kinh tế, lúc trước còn không dám ngông cuồng như vậy, mà hiện tại lại dám công khai công kích chúng ta, không cho chúng ta một lời giải thich. Ta sẽ không bỏ qua. Vũ Huy Thành thở dài nói: Việc này là Bang Hội Thăng Long chúng ta liên lụy đến các vị. Hơn một tuần nay, có thế lực tại Hoa Bắc Đế Quốc liên tục cử người tập kích thành viên quang trọng của Bang Hội. Chúng ta sẽ có bồi thường và câu trả lời thích đáng cho mọi người. Nguyễn Liên Hoàng tiếp lời: Không cần phiền phức vậy đâu Thành Bang Chủ. Bọn họ làm như vậy, chúng ta cũng không có mặt mũi mà ngồi im xem kịch. Chuyện này, Bang Hội Đại Nghĩa sẽ giúp một tay. Ân, chúng ta cũng vậy. .............

Hôm sau, Yriel thế giới.

Trần Văn Lâm nhìn Farengar dặn dò: Hôm nay tạm thời dựng cờ đình chiến. Báo với bên Bang Hội Thăng Long, chúng ta muốn giảng hòa, đàm phán. Farengar gật đầu nói: Vâng, thưa Lãnh Chúa. Nhưng ai đi đàm phán? Trần Văn Lâm liếc nhìn gã nói: Có người sẽ qua đàm phán, không cần lo lắng. Nếu đã quyết định sẽ hợp tác, thì hiện tại hắn cũng không muốn giao chiến với Bang Hội Đại Nghĩa nữa, dù sao thì cả hai bên đều chỉ vì lợi ích. Nếu tiếp tục chiến tranh, thì khi bước vào sự kiện Vương Quốc Đại Chiến, sẽ mất nhiều lực lượng.
Tác giả : LOD_Centerrer
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại