Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 10: Lải nhải

Chu Tiếu Đông lần này thông minh hơn, đầu tiên phải xác nhận Ngụy Vũ Thông có mang theo túi tiền không đã.

Xác định Ngụy Vũ Thông mang theo túi tiền xong, cậu mới quay người đi chọn món ăn, cũng cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, để suy nghĩ hả hê của mình đừng quá lộ liễu.

“Muốn ăn cơm không?" Ngụy Vũ Thông quan tâm hỏi.

Chu Tiếu Đông sờ cái bụng xẹp lép của mình, giãy dụa nhìn gian hàng vỉa hè ở phố đối diện, ông chủ kia đang làm món đậu chiên rán, mùi thơm nhè nhẹ của đậu rán thoang thoảng trong không khí, lập tức khiến con trùng tham ăn trong người cậu bò ra ngoài. Nhưng Chu Tiếu Đông vẫn kiên quyết lắc đầu, “Không ăn!" Mặc dù một ngày chưa ăn cơm, ăn chút cơm thì tốt hơn, nhưng cậu quyết định phải ăn cho Ngụy Vũ Thông cháy túi thì thôi, cho nên đành giữ bụng để ăn đồ nướng.

Đồ nướng so ra thì đắt hơn đồ vỉa hè nhiều!

Ngụy Vũ Thông nhàn nhạt hỏi: “Thật sự không ăn hả?"

“… Không ăn!" Chu Tiếu Đông cắn răng nói.

Ngụy Vũ Thông đứng lên, “Vậy tôi chỉ chọn món cho mình thôi."

Trong lúc Chu Tiếu Đông còn chưa kịp suy nghĩ, cậu đã kéo Ngụy Vũ Thông lại rồi.

Ngụy Vũ Thông quay đầu nhìn cậu, phát ra âm mũi, “Gì?"

“À, cậu muốn ăn cái gì?" Chu Tiếu Đông có chút do dự.

Ngụy Vũ Thông suy nghĩ một chút rồi nói: “Thịt lợn xào rau củ!"

“Ah…" Chu Tiếu Đông bắt đầu dao động, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt lợn xào rau củ rồi… Chu Tiếu Đông nuốt nuốt nước miếng.

Ngụy Vũ Thông nghiêm mặt nói: “Tôi biết cậu không ăn."

Chu Tiếu Đông: “…" Thật ra thì, Ngụy Vũ Thông hứa sẽ chiêu đãi ba chầu thịt nướng, sau này còn hai lần nữa, thôi thì để lần sau ăn cũng được.

Ngụy Vũ Thông thấy Chu Tiếu Đông cầm chặt góc áo mình không định bỏ ra, cũng không vội vàng đi nữa, chỉ là hỏi: “Còn có việc?"

Chu Tiếu Đông do dự trưng cầu ý kiến, “Nếu không, tui với cậu cùng ăn chút gì đi?"

“Không cần." Ngụy Vũ Thông đẩy móng vuốt kia ra, vô cùng tiêu sái đi qua đường đối diện.

Ngụy Vũ Thông trở lại rất nhanh, trong tay bưng hai cốc nước, một cốc đặt trước mặt Chu Tiếu Đông, “Cả một ngày chưa ăn cơm, uống chút nước ấm đi."

Chu Tiếu Đông khẽ hớp một ngụm, nhìn cốc nước của Ngụy Vũ Thông đã bị uống hơn phân nửa, không khỏi nói: “Giờ cậu uống ít thôi, chừa bụng mà ăn cơm."

Ngụy Vũ Thông liếc mắt: “Nói cậu là lợn, cậu còn không thừa nhận!"

“…" Chu Tiếu Đông bị chửi là lợn rất vô tội, cậu lúc nào thì ngang bằng với lợn chứ?

Hơn nữa cậu lấy cái cổ của Khang Phi tên playboy kia ra thề, trước đây, Ngụy Vũ Thông tuyệt đối không có nói điều này với cậu! Mặc dù mặc kệ Ngụy Vũ Thông có hỏi thế nào, cậu vẫn kiên quyết không thừa nhận mình là lợn, nhưng hỏi cùng không hỏi, có sự khác nhau vô cùng lớn đó.

Về phần tại sao không dùng cổ mình thề… lỡ như nhất thời cậu nhớ nhầm thì làm sao bây giờ? Dù sao cái tên ăn chơi Khang Phi kia có giữ lại cũng chỉ là đóa hoa nguy hại của tổ quốc, còn không bằng lấy ra đánh cược còn hơn.

Ngụy Vũ Thông không rõ trong lòng Chu Tiếu Đông vặn vẹo cong thẳng, tiếp tục nói: “Nửa cốc nước cũng chẳng ảnh hưởng đến việc thèm ăn, hơn nữa một ngày chưa ăn cơm, uống chút nước nóng sẽ làm ấm dạ dày…"

Ngụy Vũ Thông bắt đầu to nhỏ giảng giải, Chu Tiếu Đông nghe mà hoa mắt, bật người uống hết hơn nửa cốc nước, cắt đứt lời lảm nhảm của Ngụy Vũ Thông, hai mắt trợn tròn nói: “Xong chưa? Mẹ Côn Trùng?"

Ngụy Vũ Thông: “…"

Chu Tiếu Đông thấy gương mặt nghiêng lãnh đạm của Ngụy Vũ Thông, nghĩ thầm vừa rồi có phải mình hơi quá đáng rồi không, dù sao thì Ngụy Vũ Thông cũng quan tâm cậu mới nói nhiều như vậy, mà cậu lại thể hiện bản thân rất không kiên nhẫn, khiến cho hiện tại Ngụy Vũ Thông cũng không để ý đến cậu nữa.

Chu Tiếu Đông cắn mép cái cốc, cố gắng nghĩ biện pháp, kết quả nín nhịn cả buổi mới nghẹn ra được một câu, “Côn Trùng, cậu giận hả?"

“Không có." Ngụy Vũ Thông đáp lại rất nhanh.

Mặc dù giọng điệu Ngụy Vũ Thông rất bình thường, nhưng Chu Tiếu Đông vẫn cho là anh đang giận, cho nên tiếp tục nói: “Tâm trạng không tốt hả?"

Ngụy Vũ Thông rốt cục liếc mắt nhìn Chu Tiếu Đông một cái, “Cậu cảm thấy một người mất ngủ nghiêm trọng, tâm trạng có thể tốt được không?"

Chu Tiếu Đông kinh ngạc, “Cậu không phải cũng ngủ một ngày hả?"

“Cậu có thể làm ban ngày cũng yên lặng như buổi tối được không?" Ngụy Vũ Thông bĩu môi.

Chu Tiếu Đông sờ sờ lỗ mũi không nói gì, về vấn đề giấc ngủ không sâu của Ngụy Vũ Thông, cậu thật sự không có cách giải quyết, hơn nữa, hôm nay Ngụy Vũ Thông ngủ không ngon, cũng có chút liên quan đến cậu.

Cho nên, sáng suốt nhất lúc này chính là im lặng, im lặng, tiếp tục im lặng.

Chu Tiếu Đông im lặng, Ngụy Vũ Thông cũng im lặng theo.

Thịt nướng được rồi.

Chu Tiếu Đông cầm một xâu thịt lên bắt đầu gặm a gặm, như thế để giết thời gian.

Ngụy Vũ Thông ăn hết một que nấm kim châm, liền chống cắm nhìn cậu ăn. Chu Tiếu Đông bị anh nhìn như vậy trong lòng có chút chột dạ, ngay cả khi gặm phải que gỗ xiên đồ nướng cũng không biết.

Ngụy Vũ Thông rốt cục mở miệng, “Mùi vị của que nướng thịt thế nào?"

“Hả?"

Ngụy Vũ Thông lấy que gỗ xiên thịt trong tay Chu Tiếu Đông ra, còn cố ý quơ qua quơ lại trước mặt Chu Tiếu Đông nữa.

Chu Tiếu Đông nhìn thấy rõ ràng cái que gỗ xiên thịt kia bị cắn mất một đoạn, cậu lập tức cảm thấy hàm răng mình đau đau, ai oán nhìn Ngụy Vũ Thông: “Sao cậu không nhắc tui chứ?"

Ngụy Vũ Thông ném que gỗ xiên thịt qua một bên, “Tôi mà không nhắc, cậu đã nuốt mất rồi."

“…" Chu Tiếu Đông nghĩ đến hậu quả kia, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán. Bởi vì giọng điệu kia của Ngụy Vũ Thông thật sự không thể coi là tốt được, khiến cậu hoảng sợ vô cùng, cho nên Chu Tiếu Đông bất mãn làu bàu nói: “Không phải chỉ là ngủ không ngon thôi sao, cũng có phải ngày một ngày hai đâu, nóng tính thế làm gì chứ!" Chỉ là dưới cái nhìn soi mói của một Ngụy Vũ Thông mặt mũi âm trầm, giọng nói không khỏi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ là lí nhí như ngậm hột thị.

“Tôi rất nóng tính hả?" Ngụy Vũ Thông bỗng nhiên dừng bữa, lại nói tiếp: “Tôi nghĩ cậu đã sớm quen lửa giận khi mới rời giường của tôi rồi chứ?"

Chu Tiếu Đông không nói, thấy sắc mặt Ngụy Vũ Thông không tốt, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định sẽ chữa khỏi chứng mất ngủ của Ngụy Vũ Thông . Người đàn ông tốt, bị mất ngủ hành hạ thành như vậy, cực kì giống phụ nữ thời kì mãn kinh.

Ngụy Vũ Thông nhìn sắc mặt Chu Tiếu Đông, thong thả nói: “Cậu chắc chắn đang nghĩ sau khi tôi bị mất ngủ, tính tình không khác gì phụ nữ thời kì mãn kinh."

Chu Tiếu Đông kinh ngạc, “A, làm sao cậu biết!" Nói xong, nhìn thấy ánh mắt Ngụy Vũ Thông ngay lập tức trở nên âm trầm, Chu Tiếu Đông thật sự muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

“Thật sự cậu nghĩ như vậy!" Ngụy Vũ Thông cực kì tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt Chu Tiếu Đông lóe lên, đột nhiên lớn tiếng nói: “Đồ ăn của cậu tới rồi kìa."

Ngụy Vũ Thông nhìn chằm chằm Chu Tiếu Đông, đến nỗi khiến Chu Tiếu Đông thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, anh mới nhếch khóe miệng nói: “Chỉ mong sau khi lấp đầy dạ dày, tính tình của tôi sẽ tốt hơn."

Chu Tiếu Đông cũng cầu nguyện như thế trong lòng.

Nụ cười Ngụy Vũ Thông càng sâu thêm, “Như vậy là có thể kéo dài khoảng cách với phụ nữ thời mãn kinh rồi ha."

“…" Chu Tiếu Đông lại thầm than, nếu Ngụy Vũ Thông không có khí giận lúc rời giường thì thật hoàn mỹ! Ngụy Vũ Thông lúc bình thường cỡ nào đáng yêu, cỡ nào độ lượng, cỡ nào… Á! Miếng thịt kia thoạt nhìn ăn thật ngon! Chu Tiếu Đông nuốt nước miếng. Rau củ xào thịt của nhà này đặc biệt mà nói, là món ăn mà mỗi lần cậu tới đều nhất định phải gọi.

Chỉ là lúc nãy cậu nhất quyết nói không ăn, lại còn vừa chọc giận Ngụy Vũ Thông nữa.

Cuối cùng Chu Tiếu Đông không thể chống cự được sự hấp dẫn của thức ăn ngon trước mặt, cậu thử cầm chiếc đũa lên, thấy vẻ mặt Ngụy Vũ Thông vẫn bình thường như cũ, cậu thở ra một hơi, chuẩn bị đầy đủ tinh thần gắp lấy miếng thịt kia!

Ngụy Vũ Thông đột nhiên nói: “Phụ nữ thời kì mãn kinh luôn luôn rất nhỏ mọn, biểu hiện chính là sẽ không bao giờ chia sẻ thức ăn ngon cho người vừa chọc giận mình."

Chiếc đũa của Chu Tiếu Đông đứng khựng lại cách đĩa thịt xào rau củ đúng ba cm.

Ngụy Vũ Thông thừa cơ hội, trực tiếp gắp luôn miếng thịt Chu Tiếu Đông định ăn, cho thẳng vào miệng mình, tất cả động tác được thực hiện liền một mạch.

“Ngụy Vũ Thông! Cậu keo kiệt thế!" Chu Tiếu Đông tức giận nói: “Cũng có phải tui đánh thức cậu, làm cậu ngủ không ngon đâu!"

“Cũng đúng, xin lỗi." Ngụy Vũ Thông dừng một chút, “Muốn tôi nhổ ra trả lại cho cậu sao?… Tôi còn chưa nhai xong."

“…!" Chu Tiếu Đông giận: “Muốn!"

Ngụy Vũ Thông hơi kinh ngạc, vô ý thức nhai thêm hai cái nữa, “Vậy không phải cậu muốn gián tiếp hôn tôi hả?"

Chu Tiếu Đông giận đỏ cả mặt, cả buổi mới lên tiếng: “Lúc này mới được mấy ngày, cậu học hư mất rồi!" Chu Tiếu Đông đẩy mọi trách nhiệm lên người Bạch Văn, hoàn toàn quên mất trước kia vẫn hay nói giỡn với Ngụy Vũ Thông như vậy, chỉ là trước kia tất cả với cậu đều là đùa giỡn, cũng không để trong lòng. Bởi vì tuyên bố đồng tính của Bạch Văn, cậu trở nên nhạy cảm hơn ngược lại không còn tự nhiên như trước nữa.

Ngụy Vũ Thông gắp một miếng thịt lên đút cho Chu Tiếu Đông, “Miếng thịt này cũng khá ngon này."

Chu Tiếu Đông không nghĩ tới Ngụy Vũ Thông lại nhảy cóc đề tài nhanh như vậy, liền chỉ ngây ngốc ăn. Sau khi nuốt miếng thịt vào bụng xong, mới phản ứng lại, cái đũa kia, cái đũa kia hình như là của Ngụy Vũ Thông, phía trên kia… bọn họ có phải đã gián tiếp hôn môi rồi hay không?

Giọng điệu Ngụy Vũ Thông trong nháy mắt lập tức dịu dàng, một chút cũng không nhìn ra anh là người vì không ngủ ngon giấc mà tâm trạng khó chịu, “Ăn ngon không? Có muốn gọi cơm không? Đồ nướng cũng có thể coi là món ăn bình thường ăn kèm với cơm mà."

“Ừm… Muốn." Chu Tiếu Đông cắn môi dưới, ậm ừ nói.

Nhìn ánh mắt Chu Tiếu Đông liếc ngang liếc dọc, nhưng thủy chung không nhìn mình, nụ cười của Ngụy Vũ Thông càng sâu hơn.

Cuối cùng Chu Tiếu Đông ăn hết hai bát cơm lớn, một đĩa to rau xào thịt cùng toàn bộ đồ nướng đều do Chu Tiếu Đông giải quyết gọn, sau đó lại nướng thêm một lượt đồ nướng nữa.

Chu Tiếu Đông no đến nỗi thiếu chút nữa không đứng dậy được, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu, mà cười híp mắt nói với Ngụy Vũ Thông: “Côn Trùng, cậu đi tính tiền đi."

Ngụy Vũ Thông cười khổ, đứng dậy tính tiền. Vì trả thù mà không tiếc làm chính mình no chết, Ngụy Vũ Thông thật không biết Chu Tiếu Đông đây là đang trả thù người hay tự hại mình nữa.

Chu Tiếu Đông lại không nghĩ nhiều như vậy, ngày hôm nay chỉ muốn làm Ngụy Vũ Thông phải chảy máu nhiều mà thôi, cậu không nhịn được mà cười khúc khích.

Kết quả cậu còn chưa cười được nửa phút đồng hồ, Ngụy Vũ Thông đã chạy ào trở về, xin lỗi nói: “Tiền trên người tôi không đủ."

Chu Tiếu Đông chết trân tại chỗ.



Đi vào cổng trường, Chu Tiếu Đông mới kịp hoàn hồn lại, giận dữ nói: “Ngụy Vũ Thông, cậu cố ý đúng không! Mời khách thế mà lại không mang theo đủ tiền!" Vậy thì cậu sống chết ăn no đến sắp bội thực là vì cái gì chứ?

Ngụy Vũ Thông vỗ vỗ vai cậu nói: “Tiểu Đông Tử thân mến, đảm bảo lần sau sẽ không như vậy, lại bồi thường cho cậu một chầu nữa được không?"

Chu Tiếu Đông hít sâu một hơi, mặc dù kế hoạch của cậu thất bại, nhưng vì chuyện hơn chục đồng tiền, cậu cũng không tiện so đo, chỉ là nghĩ thế nào cũng không cam lòng, cuối cùng nói: “Kia phải mời tui ăn bít tết!"

“Được, địa điểm cậu chọn." Ngụy Vũ Thông biểu hiện vô cùng rộng rãi.

Chu Tiếu Đông nhịn xuống vẻ mặt tươi cười rất rõ ràng của mình, “Một lời đã định!" Cửa hàng tây mới mở đối diện quảng trường, cậu sớm đã muốn đến ăn thử, nhưng vẫn không rủ được người đi cùng. Hôm nay không chỉ có người đi cùng, còn không cần trả tiền, so đi sánh lại, mười mấy đồng tiền thịt nướng, thật sự không lớn lao gì.

“Ừ." Ngụy Vũ Thông không nhịn được cười cười.

Bởi vì sự rộng rãi của Ngụy Vũ Thông, tâm trạng Chu Tiếu Đông chuyển tốt hơn nhiều.

Chỉ là tâm trạng vui vẻ của cậu không duy trì được bao lâu, bọn họ đi tới tầng kí túc xá liền gặp được Lão Cửu ở phòng bên cạnh, Lão Cửu thấy Chu Tiếu Đông vẻ mặt mếu máo nói: “Tiểu Đông Tử, phòng cậu muốn làm gì thế, gõ leng keng thùng thùng suốt cả tiếng đồng hồ."

Sắc mặt Chu Tiếu Đông biến hóa, phản ứng đầu tiên là: Bạch Văn lại có ý đồ xấu xa gì nữa đây!

“Tui…" Lão Cửu còn muốn nói gì tiếp, Chu Tiếu Đông đã phóng lên phòng, Tiểu Cừu chưa nói hết ý chỉ có thể nghẹn khuất trong cổ họng, cả buổi mới nghi hoặc hỏi: “Anh em nhà bọn họ thật sự là hấp tấp mà!"

Đáng tiếc không có ai nghe hắn nói cả.

Chu Tiếu Đông phi một mạch lên phòng, cậu đứng ở cửa kí túc xá, nhìn thấy căn phòng kí túc biến dạng, không kịp thở liền tức giận nói: “Bạch Văn, rốt cục em đang làm gì trò gì thế!"

Bạch Văn xoay người, vui vẻ nhìn cậu nói: “Anh họ, các anh đã về rồi!"

“…"

END 10
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại